Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ

Chương 17: ĐỆ NHẤT MỸ NỮ

Minh Nguyệt Bách Niên Tâm

17/03/2013

Sau khi luận võ đã mang đến ảnh hưởng không nhỏ. Không đến một tuần, võ thuật truyền thống Trung Quốc xã thành viên nhanh chóng tăng lên tới ba trăm người, trở thành xã đoàn đại quy mô lớn nhất trường học. Không chỉ có như thế, trường học còn chuyên môn cấp cho võ thuật truyền thống Trung Quốc xã một nơi hoạt động mới, hoàn cảnh cùng đãi ngộ có bất đồng rất lớn với trước kia.

Đa số báo danh nhập xã, khả năng lớn nhất là bởi vì Lâm Hiểu Nặc bài danh thứ hai trong hoa bảng đại học, lại là phó chủ tịch của hội học sinh, công phu lại tốt như vậy, có ai không tăng hứng thú đối với nàng?

Nhưng Lâm Hiểu Nặc luôn giữ mình trong sạch, bình thường luôn đi cùng vài người bạn nữ thân thiết ra vào, không để cho các nam sinh hiến ân tình hoặc cơ hội sinh ra hiểu lầm. Vì thế, rất nhiều con cóc muốn ăn thịt thiên nga liền chuyển biến thủ đoạn, không hẹn mà cùng gia nhập võ thuật truyền thống Trung Quốc xã, tìm kiếm cơ hội tiếp cận mỹ nữ.

Ngày ấy luận võ cấp Tiêu Tân để lại ấn tượng thật sâu, tiện đà đã sinh ra hứng thú nồng hậu đối với Hình Ý quyền. Đã nhiều ngày, hắn chuyên môn nghiên cứu một ít tư liệu, rốt cuộc quyết định gia nhập võ thuật truyền thống Trung Quốc xã, hy vọng có được thêm hiểu biết đối với loại nội gia quyền pháp này. Mặt khác, hắn còn có một tính toán, thì phải tìm được biện pháp khống chế dị năng, nhanh chóng giải trừ nghi hoặc trong lòng.

Khi Tiêu Tân đem quyết định này nói với mấy người bạn cùng phòng, phản ứng của mọi người đều không giống nhau. Mạnh Hiểu Dương biểu tình rất là quỷ bí, đối với mục tiêu Tiêu Tân muốn gia nhập võ thuật truyền thống Trung Quốc xã vô cùng hoài nghi. Dùng lời của hắn mà nói, chính là “ ý không ở trong lời”, về phần hàm nghĩa trong đó là có thể nghĩ. Âu Dương Chính Đông là thể dục học viện chuyên nghiệp bóng rổ chiêu sinh đặc biệt, nghe nói võ thuật truyền thống Trung Quốc xã có mỹ nữ đông đảo, lập tức sắc tâm nảy mầm, bắt đầu xoa tay. Trần Tín Hoài luôn thể chất suy nhược, thường thường bị người khi dễ, quyết định đi luyện mấy chiêu cường thân kiện thể. Về phần bản thân Mạnh Hiểu Dương, tự nhiên cùng với mọi người cùng chung tiến lui, đương trường đưa ra khẩu hiệu quang minh chính đại: “ Có võ cùng nhau luyện, có nữ nhân cùng nhau hưởng…” Vì tránh cho mục tiêu tập trung, khiến cho huynh đệ nội chiến, mọi người nghị định nguyên tắc công bình cạnh tranh lên hàng đầu. Ai cũng không được ảnh hưởng cảm tình của ai, nếu không bị liệt vào việc cự tuyệt lui tới cùng bị trục xuất.

Buổi trưa, vài người hẹn xong cùng nhau đi đến võ thuật truyền thống Trung Quốc xã để báo danh. Khi Tiêu Tân thu hồi sách vở đi ra phòng học, chứng kiến ba người bạn cùng phòng đang đứng ở thang lầu chờ hắn.

“ Lão đại, ngươi như thế nào mới đến? Đề nghị ngươi lập tức mua bộ di động.” Mạnh Hiểu Dương cầm một bình nước uống hai ngụm, cau mày nói. Vì báo danh buổi chiều, ba người bọn họ đến phòng học điểm danh xong, liền vụng trộm chạy tới, lại phải ở chỗ này chờ nửa ngày. Đầu năm nay ai mà không có một máy di động, nhưng Tiêu Tân lại cố tình không có, biến thành mọi người phải ở bên ngoài chờ đợi lo lắng suông, tàn nhẫn không biết làm sao vọt đi vào bắt hắn lôi ra.

“ Thật sự thật có lỗi, làm cho các huynh đệ đợi lâu.” Tiêu Tân sờ mũi, miệng cười hắc hắc.

Z đại học đối với việc lên lớp của học sinh thập phần nghiêm khắc. Hắn vốn cũng không định lên lớp, nhưng không nghĩ tới buổi chiều nay lại là do Mộ Dung Thanh Tư đến giảng. Từ đầu tới đuôi, vị mỹ nữ lão sư vẫn cứ nhìn hắn chằm chằm, căn bản là tìm không ra cơ hội. Sau khi tan học, Mộ Dung Thanh Tư còn dặn dò hắn năm giờ rưỡi đến văn phòng, không biết lại có chuyện gì phiền toái?

“ Không được, bắt chúng ta đợi suốt nửa ngày, cơm chiều hôm nay là ngươi mời khách!” Ba vị bạn cùng phòng trăm miệng một lời, rõ ràng bọn họ đã gài bẫy, chỉ chờ Tiêu Tân nhảy xuống.



Tiêu Tân đối với việc này đã sớm có chuẩn bị, không sao cả chỉ gật đầu. Hai ngày trước, Hoa Thiên Vũ vì cảm tạ Tiêu Tân, vừa mới trả một số tiền làm gia sư, để cho túi tiền của hắn ấm áp không ít, mời một lần khách cũng không làm khó. Bốn người, ngoại trừ Mạnh Hiểu Dương, mấy huynh đệ gia cảnh cũng không dư dả, bình thường chỉ ăn tại ngoài cửa trường học, đồ ăn khá ngon, lại không bao nhiêu tiền.

Bốn người một đường nói giỡn, trong chốc lát đã đi tới võ thuật truyền thống Trung Quốc xã tại lầu hai. Võ thuật truyền thống cùng phòng tập thể hình cùng ở trong một gian phòng lớn, ước chừng ba trăm thước vuông, sàn nhà màu nâu, là một địa phương luyện công thật tốt. Võ thuật truyền thống xã đều huấn luyện vào buổi tối, hiện tại bên trong chỉ có mười mấy người, đang tùy ý tự do hoạt động.

Tiêu Tân gõ lên cửa phòng báo danh vài cái, nhưng không lời đáp lại. Xem ra bọn họ tới không đúng lúc, người phụ trách xã đoàn còn chưa tới. Mạnh Hiểu Dương lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số điện thoại trên tường, nhưng không ai đón nghe, có thể đối phương còn đang đi học.

“ Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ở trong này chờ?” Âu Dương Chính Đông là người nóng nảy, vì tới nơi này báo danh, đã trễ suốt nửa ngày. Sớm biết như thế, còn không bằng chơi một trận bóng rổ. Ai nói võ thuật truyền thống Trung Quốc xã mỹ nữ như mây? Ở ngay trước mặt có vài vị, một đám bộ dạng gầy gò, vừa thấy vốn không có được ăn uống.

Tiêu Tân suy nghĩ một chút, nói với mọi người: “ Nếu không như vậy, các ngươi đi về trước, ta ở chỗ này chờ một lát. Lúc báo danh, đem tên các ngươi cùng báo.”

Ba vị bạn cùng phòng nhìn thấy giờ giấc trên tường, biết thời gian hoạt động của xã là từ bảy giờ rưỡi tới chín giờ, tự nhiên không muốn ở trong này ngây ngốc chờ. Nếu Tiêu Tân xung phong nhận việc, cũng không cần phải ở lại đợi nữa. Về vấn đề cơm chiều, bọn họ đương nhiên sẽ không quên, hẹn xong sáu giờ gặp mặt tại cửa trường, nếu không quân pháp xử trí.

Tiêu Tân ở phòng báo danh đợi chừng nửa giờ, vẫn không người tiến đến, vì thế bỏ đi ý niệm tiếp tục chờ đợi trong đầu. Hắn còn nhớ rõ Mộ Dung lão sư có chuyện tìm hắn, hắn quyết định đi trước văn phòng, buổi tối lại đến báo danh. Cái gọi là “Huyện quan không bằng hiện quản”, mỹ nữ lão sư cũng không thể đắc tội.

Tổng hợp quán là nơi hoạt động trọng yếu của sinh viên đại học z sau khi tan học. Ngoại trừ một ít xã đoàn ở trong này khai triển hoạt động, cầu lông, đá cầu linh tinh đều cũng được thiết trí ở trong này.

Tiêu Tân đi xuống thang lầu, chứng kiến không ít học sinh đang đi tới, đi sát qua bên người. Đúng lúc này, một tiếng đàn dương cầm thật thanh thoát từ trên lầu truyền vào trong tai.

“ Khúc nhạc này chính là Trí Ái Lệ Ti!” Tiêu Tân dừng bước, trong lòng vừa động.

Trước kia còn trong đặc cần trung đội, cuộc sống nghiệp dư của hắn cũng không đơn điệu như bây giờ. Ngoại trừ luyện võ, đọc sách cùng chơi bóng, còn thích đùa nghịch các loại nhạc khí, đối với nhiều khúc nhạc của đàn dương cầm cũng không xa lạ. Từ sau khi gặp kiếp nạn sống chết, hắn đối với rất nhiều sự tình dần dần mất đi hứng thú, rất lâu không có tiếp xúc qua âm nhạc. Hôm nay đột nhiên nghe được tiếng đàn tuyệt vời như thế, không khỏi gợn lên ký ức trước kia.



Không thể phủ nhận, người đánh đàn có tiêu chuẩn tạo nghệ rất cao, rất nhiều kỹ xảo đánh đàn khó khăn đều có vẻ thành thạo. Cả khúc nhạc diễn tấu dị thường thoải mái, không ít chỗ trụ cột lại còn có điều sáng tạo, làm cho người ta có một loại cảm giác tươi mát không giống người thường.

Bất tri bất giác, Tiêu Tân lại theo tiếng đàn đi lên lầu lần nữa. Khi hắn dừng bước tại một gian phòng chơi đàn ở lầu ba, một bóng dáng mảnh khảnh đập vào mi mắt.

Đây là một nữ tử trẻ tuổi, mặc váy dài màu trắng vải bông. Bởi vì khuất bóng, dung mạo của nàng mơ hồ không rõ. Mái tóc dài đen nhánh, vòng eo nhỏ nhắn, cánh tay ngọc trắng muốt thon dài, làm cho người ta có một loại thị giác mãnh liệt. Vào giờ khắc này, nàng giống như biến thành tinh linh âm nhạc, huy động linh hoạt mười ngón sinh động, ở trên phím đàn đen trắng tùy ý buông rơi tài tình.

“ Nữ nhân này là ai?” Tiêu Tân thầm nghĩ, đối với vị bạch y nữ tử này sinh ra lòng hiếu kỳ.

Rốt cuộc, bạch y nữ tử đàn xong nốt nhạc cuối cùng, hết thảy dần dần quy về sự yên lặng. Cổ nhân nói: “ nhiễu khắp ba ngày, dư âm không dứt.” Khúc nhạc này làm cho người ta có cảm giác như say như ảo.

Qua một hồi lâu, bạch y nữ tử đứng lên, chậm rãi quay lại.

Bất thực nhân gian yên hỏa! ( Không nhiễm chút khói lửa nhân gian!)

Đây là cảm thụ duy nhất nàng gây cho Tiêu Tân. Nếu nói đàn dương cầm của nàng vẫn còn chứa linh khí của cuộc sống, nhưng dung mạo của nàng chỉ dùng sáu chữ để hình dung. Hai hàng lông mày, như nét xuân sơn, ánh mắt của nàng, tinh thuần mà linh động, không chút tạp chất. Môi anh đào của nàng, không hề đượm chút son, lại hồng nhuận như thế. Làn da của nàng trắng noãn, bừng tỉnh mưa bụi mông lung, gây cho mọi người một loại cảm giác không chân thật.

Hiệp Mộng Thi!

Tiêu Tân nhìn trên áp phích bên ngoài thấy được tên của nàng. Đây là nữ tử được mệnh danh đệ nhất mỹ nữ của hoa bảng trường đại học z, quả nhiên danh bất hư truyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook