Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ
Chương 13: ĐƯỜNG KHÓA ĐẦU TIÊN
Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
17/03/2013
Ngày nghỉ Quốc Khánh dài hạn rốt cuộc đã trôi qua. Đối với Tiêu Tân mà nói, thời gian bảy ngày này trôi qua phi thường phong phú, cùng với Hoa Phỉ Nhi trở thành bằng hữu, đồng thời thu hoạch được nhiều khoái hoạt.
Từ khi Hoa Phỉ Nhi đi qua phúc lợi viện, tính tình đã xảy ra thay đổi rất lớn. Nàng vẫn cứ tinh quái, thỉnh thoảng làm ra một ít tiết mục cổ quái ngạc nhiên, nhưng ngôn hành cử chỉ lại có thêm vài phần thông hiểu ý người, đối với một ít yêu cầu hợp lý của Tiêu Tân cũng có thể chậm rãi lý giải cùng tiếp thụ. Những biến hóa rất nhỏ này làm cho vợ chồng họ Hoa cảm thấy phi thường vui vẻ. Tin tưởng thông qua sự trợ giúp, Hoa gia tiểu ma nữ nhất định sẽ càng thêm đáng yêu.
Ngày tám tháng mười, là cuộc sống học tập của Tiêu Tân ở đại học Z bắt đầu. Sáng sớm hôm nay, sau khi hắn luyện công xong thì nếm qua điểm tâm, liền sớm đi tới phòng học. Rời khỏi trường học đã suốt sáu năm, Tiêu Tân thập phần quý trọng lần cơ hội học tập này. Từ nhỏ, thành tích học tập của hắn cũng rất tốt. Nếu không phải phụ thân đột nhiên qua đời, có lẽ hiện tại đã sớm tốt nghiệp đại học, đang thực hiện khát vọng bình sinh của chính mình.
Tiêu Tân ghi danh chính là kinh tế hệ Quốc Tế Tài Chính chuyên nghiệp. Chuyên nghiệp này đứng đầu rất cao, ở trong xã hội rất được hoan nghênh. Cả lớp bốn mươi người, tỉ lệ nam nữ chiếm mất một nửa, cũng không tồn tại vấn đề âm thịnh dương suy. Tiêu Tân thuộc về loại khác. Chỉ dựa vào diện mạo độc đáo của hắn, cũng đủ làm cho đại đa số hi vọng của mọi người lùi bước.
Cùng nữ sinh bất đồng, nam sinh biểu hiện có vẻ tốt hơn một ít, không ít người cảm thấy hứng thú đối với công phu của Tiêu Tân. Dù sao nam nhân háo võ, có một cao thủ như vậy ở bên người, đương nhiên hi vọng truyền thụ mấy chiêu, học được kỹ năng tán gái “ Anh hùng cứu mỹ nhân.”
Đợi cho bạn học cả lớp đến đông đủ, chủ nhiệm lớp từ bên ngoài đi đến. Hắn ở trên bảng đen viết xuống tên của mình, sau đó nhìn mọi người nói: “ Các vị đồng học, hoan nghênh mọi người đi vào đại học Z học tập. Ta là chủ nhiệm lớp Phùng Quốc Minh, phụ trách giáo thụ “ Thị trường doanh tiêu học”. Hôm nay là đường khóa đầu tiên sau ngày khai giảng, trước khi chính thức giảng bài, thỉnh mọi người tiến lên tự làm giới thiệu. Mặt khác, còn muốn giữa các học sinh đề cử ra vài vị ban cán bộ.”
Chủ nhiệm lớp viết chữ như rồng bay phượng múa, phi thường xinh đẹp, lại là tiếng phổ thông tiêu chuẩn, người cũng bộ dạng nhã nhặn, lập tức khiến cho mọi người có cảm giác rất tốt. Vì thế mọi người dựa theo trình tự chỗ ngồi lên đài giới thiệu, có nhiều đặc điểm, thỉnh thoảng khiến cho từng trận cười vui.
Trong đó, được hoan nghênh nhất chính là một vị được gọi là Hà Viên Tuyết mỹ nữ, dung mạo thanh tú, cử chỉ hào phóng, trước ngực đeo một cặp buộc tóc màu đen. Cách ăn mặc của nàng thập phần mộc mạc, ở trên là một áo sơ mi màu lam, bên dưới là chiếc quần lửng màu trắng, dưới chân mang đôi giày vải có vẻ được giặt tẩy nhiều lần đến trắng bệch, hiển nhiên gia cảnh không tốt lắm.
Hà Viên Tuyết tự giới thiệu phi thường đơn giản, chẳng qua ngắn ngủn một câu: “ Chào mọi người, ta là Hà Viên Tuyết, mười tám tuổi, về sau thỉnh mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Vừa dứt lời, lập tức được bạn học cả lớp nhiệt liệt vỗ tay. Xem ra, mỹ nữ ở thời điểm nào cũng luôn được hoan nghênh. Theo lời đồn trong trường, ở lúc tân sinh quân huấn, Hà Viên Tuyết được mọi người bầu thành hoa khôi, xếp vào những người đứng đầu hoa hậu bảng trong giảng đường. Các nam sinh tám chín phần mười đều xếp nàng vào mục tiêu theo đuổi, hơn nữa triển khai các loại thủ đoạn, nhưng trước mắt vẫn không có gì tiến triển.
Đợi cho mọi người giới thiệu xong, Tiêu Tân là người cuối cùng lên đài. Tên của hắn mọi người đều biết, nhưng lại tự giới thiệu rất khác thường.
“ Ta kháo! Cư nhiên chỉ giới thiệu tên của mình, này cũng quá đơn giản a!” Một nam sinh dị thường khoa trương kêu lên.
Tiêu Tân sau khi nghe được nam sinh kia bình luận, lập tức bổ sung một câu, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình: “ Nga, dường như là đơn giản một chút. Vậy gia tăng vài từ a! Tiêu Tân, mười chín tuổi, sửu nam( xấu).”
Mọi người đều im lặng, một trận quáng mắt. Hay thật, số lượng thì nhiều hơn gấp hai, nhưng lại chỉ có sáu từ. Tính cách quái gở, một chữ ngàn vàng, quả nhiên là cực phẩm dị loại. Giống hắn có bộ dạng xấu như vậy, hơn nữa còn dám công khai, thật sự làm cho người ta không còn gì để nói. Thằng nhãi này rốt cuộc là cố ý hạ thấp, hay là giả bộ? Kế tiếp, các nam sinh cảm thấy dị thường bi phẫn. Có lầm hay không? Hà Viên Tuyết đang ngồi ở hàng ghế thứ hai cư nhiên quay đầu lại nhìn Tiêu Tân đang ngồi hàng cuối cùng liếc mắt một cái.
Ông trời na! Vì sao lại như vậy? Kẻ xấu xí lại gặp thời, thế giới này còn có thiên lý hay không?
Sau khi giới thiệu xong là đến đề cử ban cán bộ. Bởi vì mọi người cũng không hiểu rõ, chủ nhiệm lớp đề nghị vài người có năng lực đưa lên đề cử, sau đó cho mọi người nhấc tay biểu quyết. Đề nghị này được tất cả đồng học nhất trí đồng ý.
Bốn người được đề cử rất nhanh được viết tên trên bảng đen: Hà Viên Tuyết, Trịnh Hải Lâm, Lô Ngọc Triết, sau đó là…không lầm a, cuối cùng lại chính là Tiêu Tân.
“ Lão sư, Tiêu Tân có tư cách gì tham tuyển?” Thân là một trong những người được đề cử, Trịnh Hải Lâm nhịn không được hỏi.
Vấn đề này làm cho các đồng học rất là mê hoặc. Tiêu Tân ở quân huấn bà con cô cậu tuy rằng nổi bật, nhưng chỉ dựa vào diện mạo, không ai cho rằng hắn có năng lực đảm nhiên vào ban cán bộ lớp.
Chủ nhiệm lớp Phùng Quốc Minh tự nhiên hiểu được ý tưởng của mọi người. Nhưng lúc hắn đưa ra danh sách tuyển chọn, cũng đã sớm suy nghĩ việc nhân tố không công bình. Tiêu Tân sở dĩ trở thành người được đề cử, nguyên nhân rất lớn chính là do Mộ Dung Thanh Tư trọng điểm đề cử. Làm người theo đuổi Mộ Dung lão sư, Phùng Quốc Minh chỉ có thể vô điều kiện tiếp thụ.
“ Nga, điều này là để ta giải thích một chút.” Phùng Quốc Minh liếc mắt nhìn Tiêu Tân ngồi dưới hàng cuối cùng, phát hiện đối phương đang ôm một quyển tác phẩm vĩ đại vùi đầu khổ đọc, ấn tượng trong lòng lập tức kém đi vài phần. Thật không rõ Mộ Dung Thanh Tư là ra tật xấu gì, cư nhiên lại có vài phần kính trọng đối với con mọt sách này. Nếu không phải bộ dáng của Tiêu Tân thật sự rất xấu, hắn khẳng định sẽ nghĩ Mộ Dung Thanh Tư đối với học sinh mới này sinh ra ý tưởng gì đó.
“ Tiêu Tân đồng học là trạng nguyên của trường cao đẳng văn khoa tỉnh FJ thi vào, thành tích là 713 phân. Chỉ bằng này, ta cho rằng hắn đủ tư cách vào ban cán bộ.”
Lời vừa nói ra, các học sinh chấn động. Sau khi tiến vào trường, tất cả mọi người nghe nói trạng nguyên tỉnh FJ thi vào trường, không nghĩ tới cư nhiên là người kia, thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Kế tiếp, là những người được đề cử diễn thuyết cùng với kéo phiếu bầu cử.
Trịnh Hải Lâm và Lô Ngọc Triết hai người đấu võ mồm, ở tổ chức cùng tuyên truyền chiếm nhiều ưu thế. Hà Viên Tuyết có tài ăn nói, lại bằng vào ưu thế cực phẩm mỹ nữ, hơn nữa đạt được hạng nhất trong cuộc thi violon, còn học qua vũ đạo, nên được nhiều phiếu nhất.
“ Tiêu Tân, đến phiên ngươi kìa!” Một đồng học nhìn thấy trong lớp yên lặng, liền nhanh tay đẩy Tiêu Tân.
Tiêu Tân cuống quýt đứng lên, lớn tiếng nói: “ I bag you pardon, sir.”( Xin thầy tha lỗi). Vừa rồi, hắn đang xem sách đến nhập thần, căn bản không có để ý mọi người đang làm gì, còn tưởng rằng lão sư còn đang giảng bài! Hai ngày trước, hắn đem “ Thị trường doanh tiêu học” đọc qua một lần, sinh ra một ít ý tưởng. Tối hôm qua trong thư viện tìm được mấy quyển bổn doanh tiêu án lệ, đang đối chiếu trong sách vở lý luận để liên hệ thực tế.
Nghe được lời của Tiêu Tân, bạn học cả lớp cười vang. Trên trán Phùng Quốc Minh lộ ra đường chỉ đen, đối với Tiêu Tân đánh giá thấp xuống chỉ còn năm mươi điểm. Người này không chỉ xấu, còn ở trong lớp lấy lòng mọi người, đây là tuyển ban cán bộ, ngươi cho là đang trong lớp Anh ngữ sao?
Tuy rằng tức giận, nhưng Phùng Quốc Minh vẫn nhớ lời của Mộ Dung Thanh Tư, kiên nhẫn nói: “ Tiêu Tân đồng học, chúng ta đang tranh cử ban cán bộ, hiện tại đến phiên ngươi lên đài diễn thuyết.”
“ Nga!” Tiêu Tân chứng kiến trên bảng đen có số phiếu cùng công tác thống kê, trong lòng biết vừa rồi mình vừa làm xấu mặt.
“ Kỳ quái, là ai đem ta liệt vào người được đề cử?” Nhìn trái nhìn phải, Tiêu Tân cảm thấy rất kỳ quái. Hắn căn bản không muốn làm ban cán bộ, mỗi ngày kế hoạch đều an bài tràn đầy, làm gì còn thời gian rảnh rỗi vì nhân dân phục vụ.
Vì thế Tiêu Tân làm ra một hành động kinh người, đi đến trước đài đem tên của mình trên bảng đen xóa đi, xoay người nói: “ Ba vị đồng học phía trước biểu hiện phi thường không tệ, ta sẽ không làm điều thừa nữa! Cảm ơn!”
Nói xong, hắn trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục đọc sách. Đúng rồi, vừa rồi đọc tới đâu nhỉ!
Sắc mặt Phùng Quốc Minh một mảnh xanh mét, cũng không tiện đương trường phát hỏa, vì thế dựa theo số phiếu, phân biệt cho Hà Viên Tuyết làm trưởng lớp kiêm văn nghệ ủy viên, Lô Ngọc Triết đảm nhiên tuyên truyền ủy viên. Về phần Tiêu Tân, lại là ngươi chủ động buông tha, không phải ta không cho ngươi cơ hội.
Từ khi Hoa Phỉ Nhi đi qua phúc lợi viện, tính tình đã xảy ra thay đổi rất lớn. Nàng vẫn cứ tinh quái, thỉnh thoảng làm ra một ít tiết mục cổ quái ngạc nhiên, nhưng ngôn hành cử chỉ lại có thêm vài phần thông hiểu ý người, đối với một ít yêu cầu hợp lý của Tiêu Tân cũng có thể chậm rãi lý giải cùng tiếp thụ. Những biến hóa rất nhỏ này làm cho vợ chồng họ Hoa cảm thấy phi thường vui vẻ. Tin tưởng thông qua sự trợ giúp, Hoa gia tiểu ma nữ nhất định sẽ càng thêm đáng yêu.
Ngày tám tháng mười, là cuộc sống học tập của Tiêu Tân ở đại học Z bắt đầu. Sáng sớm hôm nay, sau khi hắn luyện công xong thì nếm qua điểm tâm, liền sớm đi tới phòng học. Rời khỏi trường học đã suốt sáu năm, Tiêu Tân thập phần quý trọng lần cơ hội học tập này. Từ nhỏ, thành tích học tập của hắn cũng rất tốt. Nếu không phải phụ thân đột nhiên qua đời, có lẽ hiện tại đã sớm tốt nghiệp đại học, đang thực hiện khát vọng bình sinh của chính mình.
Tiêu Tân ghi danh chính là kinh tế hệ Quốc Tế Tài Chính chuyên nghiệp. Chuyên nghiệp này đứng đầu rất cao, ở trong xã hội rất được hoan nghênh. Cả lớp bốn mươi người, tỉ lệ nam nữ chiếm mất một nửa, cũng không tồn tại vấn đề âm thịnh dương suy. Tiêu Tân thuộc về loại khác. Chỉ dựa vào diện mạo độc đáo của hắn, cũng đủ làm cho đại đa số hi vọng của mọi người lùi bước.
Cùng nữ sinh bất đồng, nam sinh biểu hiện có vẻ tốt hơn một ít, không ít người cảm thấy hứng thú đối với công phu của Tiêu Tân. Dù sao nam nhân háo võ, có một cao thủ như vậy ở bên người, đương nhiên hi vọng truyền thụ mấy chiêu, học được kỹ năng tán gái “ Anh hùng cứu mỹ nhân.”
Đợi cho bạn học cả lớp đến đông đủ, chủ nhiệm lớp từ bên ngoài đi đến. Hắn ở trên bảng đen viết xuống tên của mình, sau đó nhìn mọi người nói: “ Các vị đồng học, hoan nghênh mọi người đi vào đại học Z học tập. Ta là chủ nhiệm lớp Phùng Quốc Minh, phụ trách giáo thụ “ Thị trường doanh tiêu học”. Hôm nay là đường khóa đầu tiên sau ngày khai giảng, trước khi chính thức giảng bài, thỉnh mọi người tiến lên tự làm giới thiệu. Mặt khác, còn muốn giữa các học sinh đề cử ra vài vị ban cán bộ.”
Chủ nhiệm lớp viết chữ như rồng bay phượng múa, phi thường xinh đẹp, lại là tiếng phổ thông tiêu chuẩn, người cũng bộ dạng nhã nhặn, lập tức khiến cho mọi người có cảm giác rất tốt. Vì thế mọi người dựa theo trình tự chỗ ngồi lên đài giới thiệu, có nhiều đặc điểm, thỉnh thoảng khiến cho từng trận cười vui.
Trong đó, được hoan nghênh nhất chính là một vị được gọi là Hà Viên Tuyết mỹ nữ, dung mạo thanh tú, cử chỉ hào phóng, trước ngực đeo một cặp buộc tóc màu đen. Cách ăn mặc của nàng thập phần mộc mạc, ở trên là một áo sơ mi màu lam, bên dưới là chiếc quần lửng màu trắng, dưới chân mang đôi giày vải có vẻ được giặt tẩy nhiều lần đến trắng bệch, hiển nhiên gia cảnh không tốt lắm.
Hà Viên Tuyết tự giới thiệu phi thường đơn giản, chẳng qua ngắn ngủn một câu: “ Chào mọi người, ta là Hà Viên Tuyết, mười tám tuổi, về sau thỉnh mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
Vừa dứt lời, lập tức được bạn học cả lớp nhiệt liệt vỗ tay. Xem ra, mỹ nữ ở thời điểm nào cũng luôn được hoan nghênh. Theo lời đồn trong trường, ở lúc tân sinh quân huấn, Hà Viên Tuyết được mọi người bầu thành hoa khôi, xếp vào những người đứng đầu hoa hậu bảng trong giảng đường. Các nam sinh tám chín phần mười đều xếp nàng vào mục tiêu theo đuổi, hơn nữa triển khai các loại thủ đoạn, nhưng trước mắt vẫn không có gì tiến triển.
Đợi cho mọi người giới thiệu xong, Tiêu Tân là người cuối cùng lên đài. Tên của hắn mọi người đều biết, nhưng lại tự giới thiệu rất khác thường.
“ Ta kháo! Cư nhiên chỉ giới thiệu tên của mình, này cũng quá đơn giản a!” Một nam sinh dị thường khoa trương kêu lên.
Tiêu Tân sau khi nghe được nam sinh kia bình luận, lập tức bổ sung một câu, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình: “ Nga, dường như là đơn giản một chút. Vậy gia tăng vài từ a! Tiêu Tân, mười chín tuổi, sửu nam( xấu).”
Mọi người đều im lặng, một trận quáng mắt. Hay thật, số lượng thì nhiều hơn gấp hai, nhưng lại chỉ có sáu từ. Tính cách quái gở, một chữ ngàn vàng, quả nhiên là cực phẩm dị loại. Giống hắn có bộ dạng xấu như vậy, hơn nữa còn dám công khai, thật sự làm cho người ta không còn gì để nói. Thằng nhãi này rốt cuộc là cố ý hạ thấp, hay là giả bộ? Kế tiếp, các nam sinh cảm thấy dị thường bi phẫn. Có lầm hay không? Hà Viên Tuyết đang ngồi ở hàng ghế thứ hai cư nhiên quay đầu lại nhìn Tiêu Tân đang ngồi hàng cuối cùng liếc mắt một cái.
Ông trời na! Vì sao lại như vậy? Kẻ xấu xí lại gặp thời, thế giới này còn có thiên lý hay không?
Sau khi giới thiệu xong là đến đề cử ban cán bộ. Bởi vì mọi người cũng không hiểu rõ, chủ nhiệm lớp đề nghị vài người có năng lực đưa lên đề cử, sau đó cho mọi người nhấc tay biểu quyết. Đề nghị này được tất cả đồng học nhất trí đồng ý.
Bốn người được đề cử rất nhanh được viết tên trên bảng đen: Hà Viên Tuyết, Trịnh Hải Lâm, Lô Ngọc Triết, sau đó là…không lầm a, cuối cùng lại chính là Tiêu Tân.
“ Lão sư, Tiêu Tân có tư cách gì tham tuyển?” Thân là một trong những người được đề cử, Trịnh Hải Lâm nhịn không được hỏi.
Vấn đề này làm cho các đồng học rất là mê hoặc. Tiêu Tân ở quân huấn bà con cô cậu tuy rằng nổi bật, nhưng chỉ dựa vào diện mạo, không ai cho rằng hắn có năng lực đảm nhiên vào ban cán bộ lớp.
Chủ nhiệm lớp Phùng Quốc Minh tự nhiên hiểu được ý tưởng của mọi người. Nhưng lúc hắn đưa ra danh sách tuyển chọn, cũng đã sớm suy nghĩ việc nhân tố không công bình. Tiêu Tân sở dĩ trở thành người được đề cử, nguyên nhân rất lớn chính là do Mộ Dung Thanh Tư trọng điểm đề cử. Làm người theo đuổi Mộ Dung lão sư, Phùng Quốc Minh chỉ có thể vô điều kiện tiếp thụ.
“ Nga, điều này là để ta giải thích một chút.” Phùng Quốc Minh liếc mắt nhìn Tiêu Tân ngồi dưới hàng cuối cùng, phát hiện đối phương đang ôm một quyển tác phẩm vĩ đại vùi đầu khổ đọc, ấn tượng trong lòng lập tức kém đi vài phần. Thật không rõ Mộ Dung Thanh Tư là ra tật xấu gì, cư nhiên lại có vài phần kính trọng đối với con mọt sách này. Nếu không phải bộ dáng của Tiêu Tân thật sự rất xấu, hắn khẳng định sẽ nghĩ Mộ Dung Thanh Tư đối với học sinh mới này sinh ra ý tưởng gì đó.
“ Tiêu Tân đồng học là trạng nguyên của trường cao đẳng văn khoa tỉnh FJ thi vào, thành tích là 713 phân. Chỉ bằng này, ta cho rằng hắn đủ tư cách vào ban cán bộ.”
Lời vừa nói ra, các học sinh chấn động. Sau khi tiến vào trường, tất cả mọi người nghe nói trạng nguyên tỉnh FJ thi vào trường, không nghĩ tới cư nhiên là người kia, thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Kế tiếp, là những người được đề cử diễn thuyết cùng với kéo phiếu bầu cử.
Trịnh Hải Lâm và Lô Ngọc Triết hai người đấu võ mồm, ở tổ chức cùng tuyên truyền chiếm nhiều ưu thế. Hà Viên Tuyết có tài ăn nói, lại bằng vào ưu thế cực phẩm mỹ nữ, hơn nữa đạt được hạng nhất trong cuộc thi violon, còn học qua vũ đạo, nên được nhiều phiếu nhất.
“ Tiêu Tân, đến phiên ngươi kìa!” Một đồng học nhìn thấy trong lớp yên lặng, liền nhanh tay đẩy Tiêu Tân.
Tiêu Tân cuống quýt đứng lên, lớn tiếng nói: “ I bag you pardon, sir.”( Xin thầy tha lỗi). Vừa rồi, hắn đang xem sách đến nhập thần, căn bản không có để ý mọi người đang làm gì, còn tưởng rằng lão sư còn đang giảng bài! Hai ngày trước, hắn đem “ Thị trường doanh tiêu học” đọc qua một lần, sinh ra một ít ý tưởng. Tối hôm qua trong thư viện tìm được mấy quyển bổn doanh tiêu án lệ, đang đối chiếu trong sách vở lý luận để liên hệ thực tế.
Nghe được lời của Tiêu Tân, bạn học cả lớp cười vang. Trên trán Phùng Quốc Minh lộ ra đường chỉ đen, đối với Tiêu Tân đánh giá thấp xuống chỉ còn năm mươi điểm. Người này không chỉ xấu, còn ở trong lớp lấy lòng mọi người, đây là tuyển ban cán bộ, ngươi cho là đang trong lớp Anh ngữ sao?
Tuy rằng tức giận, nhưng Phùng Quốc Minh vẫn nhớ lời của Mộ Dung Thanh Tư, kiên nhẫn nói: “ Tiêu Tân đồng học, chúng ta đang tranh cử ban cán bộ, hiện tại đến phiên ngươi lên đài diễn thuyết.”
“ Nga!” Tiêu Tân chứng kiến trên bảng đen có số phiếu cùng công tác thống kê, trong lòng biết vừa rồi mình vừa làm xấu mặt.
“ Kỳ quái, là ai đem ta liệt vào người được đề cử?” Nhìn trái nhìn phải, Tiêu Tân cảm thấy rất kỳ quái. Hắn căn bản không muốn làm ban cán bộ, mỗi ngày kế hoạch đều an bài tràn đầy, làm gì còn thời gian rảnh rỗi vì nhân dân phục vụ.
Vì thế Tiêu Tân làm ra một hành động kinh người, đi đến trước đài đem tên của mình trên bảng đen xóa đi, xoay người nói: “ Ba vị đồng học phía trước biểu hiện phi thường không tệ, ta sẽ không làm điều thừa nữa! Cảm ơn!”
Nói xong, hắn trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục đọc sách. Đúng rồi, vừa rồi đọc tới đâu nhỉ!
Sắc mặt Phùng Quốc Minh một mảnh xanh mét, cũng không tiện đương trường phát hỏa, vì thế dựa theo số phiếu, phân biệt cho Hà Viên Tuyết làm trưởng lớp kiêm văn nghệ ủy viên, Lô Ngọc Triết đảm nhiên tuyên truyền ủy viên. Về phần Tiêu Tân, lại là ngươi chủ động buông tha, không phải ta không cho ngươi cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.