Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ
Chương 8: Gia Giáo Tới Cửa
Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
17/03/2013
Đúng bảy giờ tối, Tiêu Tân bước xuống dưới lầu, thì nhìn thấy Mộ Dung Thanh Tư đang liều mạng phất tay với hắn.
"Ngươi không có di động à? Gọi tới kí túc xá thì không ai bắt máy." Mộ Dung Thanh Tư hỏi, hiển nhiên nàng đã không còn kiên nhẫn.
Tiêu tân lắc lắc đầu:"Mua di động làm gì? Ta vừa rồi đọc sách ở đây không có nghe thấy."
Mộ Dung Thanh Tư không biết nói gì hơn. Đã dạy qua nhiều học sinh như vậy, nhưng chưa thấy ai cổ quái như tên này, đúng là một con mọt sách chính hiệu. May mắn hắn không phải là bạn trai của nàng, nếu không sẽ bị hắn làm cho tức chết.
Không biết suy nghĩ như thế nào, Mộ Dung Thanh Tư lại thay đổi một bộ quần áo mới, lại còn trang điểm khiến cho gương mặt thật sự thanh nhã, cùng với son môi sang bóng cực kì gợi cảm. Nhưng những thay đổi của nàng trong mắt Tiêu Tân lại không có gì khác nhau, tất cả đều là vô ích.
Mộ Dung Thanh Tư cực kì buồn bực, vốn đang muốn khoe khoang cái áo blu-dong (hình như là áo bó ngang eo) mới mua, đến lúc này thì hoàn toàn không còn tâm tình. Cuối cùng nàng cũng hiểu được cái gì là “ đàn gãy tai trâu”. Ngưu nhân quả nhiên là ngưu nhân, không thể dùng cách bình thường để đối đãi được.
Trên đường không ai nói lời nào, thẳng đến nơi đại môn của khu biệt thự “ quý tộc trang viên” rốt cuộc cũng dừng lại.
"Tiêu tân, thái độ ngươi không thể tốt hơn một chút à, không thể lúc nào cũng giữ khuôn mặt lạnh như băng thế được." Mộ Dung thanh tư nói.
Tiêu tân trầm ngâm một chút, gật đầu đáp ứng:"Được!"
Mộ Dung Thanh Tư liếc mắt nhìn Tiêu Tân, thấy nét mặt hắn đã giãn ra được một chút, từ kỷ Băng Hà có xu hướng chuyển sang kì Băng tan, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, hướng tới bảo vệ chào hỏi, tiếp tục đánh xe đi vào.
Ai, chẳng lẽ ta đây bị nước vào não rồi ? Lại đi tìm cho biểu muội một thầy giáo, nghĩ như thế nào lên đến tìm gã gia hoả này.
" Mộ Dung tiểu thư, cô tới rồi!" cửa mở ra, một nữ nhân có thái độ thập phần thân thiết với Mộ Dung Thanh Tư chạy ra đón.
"Vân di, biểu thúc bọn họ có ở nhà không?" Mộ Dung thanh tư cười hỏi. Xem ra, nàng hẳn là khách quen và rất thân thiết với chủ nhân ngôi nhà này.
Tiêu tân cùng Mộ Dung Thanh Tư đi vào phong khách, gặp một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi phía trên của ghế sopha, trước mặt là cái bàn bên trên là một bộ trà cụ tinh xảo được đặt ngay ngắn , một cổ hương thơm nhàn nhạt trong không khí truyền đến, làm cho hắn có cảm giác rất quen thuộc.
"Biểu thúc! biểu thẩm!" Mộ Dung Thanh Tư nũng nịu kêu.
Phụ nhân trung niên quay đầu, cười nói:"Yêu, tiểu Tư tới rồi!" Còn nam nhân trung niên ánh mắt rời tờ báo hướng tới Mộ Dung Thanh Tư cười cười coi như là hồi đáp, sau đó lại tiếp tục đọc báo.
Mộ Dung Thanh Tự ngồi vào bên cạnh vị phu nhân, mỉm cười hỏi han:"Biểu muội có nhà không?"
Trung niên phụ nhân trả lời:"Ngươi tới vừa lúc. Nha đầu kia suốt ngày ở bên ngày làm loạn, ta và biểu thúc ngươi không thể quản được. Lúc nãy, mới về tới nhà đã lên phòng, không biết là đang làm cái gì, kêu nó ăn cơm cũng không nghe."
"A!" Mộ Dung Thanh Tư lên tiếng, hiển nhiên đối với hành vi ác liệt của muội muội thập phần rõ ràng. Quay đầu lại nhìn Tiêu Tân, thấy hắn cứ như cái tượng gỗ, cứ đứng một bên, hai mắt đờ ra nhìn vào ấm trà, không hiễu đang suy nghĩ cái gì.
"Vị này chính là?" Trung niên phu nhân thấy gương mặt của Tiêu Tân nhất thời hoảng sợ. Chẳng qua, tu dưỡng của nàng rất tốt, đem ánh mắt nghi vấn hướng về chất nữ.
Mộ Dung Thanh Tư nhanh đứng dậy, ra hiệu cho Tiêu Tân ngồi vào một bên ghế sopha, hướng tới phu nhân trung niên giải thích:"Hắn tên là Tiêu tân, là gia sư ta mời cho biểu muội. Hắn là người đứng đầu khoa văn năm nay của tỉnh FJ, về phương diện năng lực cứ việc yên tâm."
"Phải không?" Trung niên phu nhân miễn cưỡng nở nụ cười, hiển nhiên vẫn còn khúc mắt với khuôn mặt của Tiêu Tân.
Lúc này, vị nam tử trung niên kia mới ngẩng đầu lên, buông tờ báo trong tay ra. Khi ánh mắt của hắn rơi trên người Tiêu Tân, trong lòng đồng dạng sửng sốt.
Khẽ chần chừ một chút, trung niên nam nhân hỏi:"Vị Tiêu đồng học này, ngươi có ý tưởng gì để dạy dỗ nữ nhi của ta không?"
Tiêu Tân không them để ý đến phản ứng của những người này, lạnh nhạt nói:"Còn chưa thấy người làm sao có ý kiến gì?. Chẳng qua ta hiểu được một đạo lý: Trên thế giới không có học trò hư hỏng, chỉ là không gặp được lão sư thích hợp. Chỉ cần xem xét khả năng tới đâu dạy tới đó, tất cả sẽ không thành vấn đề vấn đề."
"Nói rất hay!" Trung niên nam tử vỗ bàn tán thưởng. Hắn vốn định hỏi sau đó tìm cách cự tuyệt, không nghĩ tới đối phương trả lời như thế, hắn đành phải nhìn lại bằng con mắt khác.
"Ngươi đối tiền lương có yêu cầu gì?" Trung niên nam tử cảm thấy hết sức hứng thú hỏi thăm.
Trung niên nam tử tên là Hoa Thiên Vũ, là chủ tịch của tập đoàn Thiên Vũ với tài sản hơn mười ức, tham gia trong các ngành điện, điện tử, thời trang, bất động sản và nhiều lĩnh vực khác, là nhân vật đại biểu cho giới kinh doanh của tỉnh Chiết Giang. Hoa Thiên Vũ ngang dọc kinh doanh gần hai mươi năm, trải qua thăng trầm, có thể nói là nhìn người vô số, nhưng bình sinh đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người trẻ tuổi như Tiêu Tân. Đối phương diện mạo kỳ lạ của mình không có nữa điểm tự ti, đối với hắn vẫn ăn nói bình thường, căn bản không giống một tên sinh viên mới vào trường . Xem ra, người này có thể thi thành trạng nguyên của trường cao đẳng, quả nhiên có chút thực tài.
Biểu hiện của Tiêu Tân vẫn đạm mạc như cũ, không thèm để ý nói:"Tiền lương về sau hãy nói. Tin tưởng rằng Hoa tiên sinh sẽ không bạc đãi ta."
Ánh mắt của trung niêm nam tử càng thêm sáng ngời, thoáng trầm ngâm một chút quay đầu nới với thê tử:"Uyển như, em đi kêu Hạ nhi xuống đi."
"Phi nhi!" Trung niên phụ nhân nhẹ giọng hỏi, thấy trượng phu gật gật đầu, đành phải đứng dậy đi lên lầu.
Mộ Dung Thanh Tư đối với biểu hiện vừa rồi của Tiêu Tân hết sức kinh ngạc. Nàng có xem qua hồ sơ của Tiêu Tân, ngoại trừ thành tích đặc biệt khi thi vào trường cao đẳng, những phương diện khác hết sức bình thường, không nhìn ra điểm đặc biệt nào. Đương nhiên, nàng cũng mơ hồ nghe thấy Tiêu Tân khi ở quân huấn có một ít biểu hiện đặc biệt, nhưng lại không quá lưu ý.
Càng làm cho Mộ Dung Thanh Tư bất khả tự nghị là trong thời gian kế tiếp, Tiêu Tân cùng Hoa Thiên Vũ tự nhiên trò chuyện rất ăn ý, thiên nam hải bắc, kỳ văn dị sự, chính trị, kinh tế, lịch sử, quân sự không chỗ nào mà không nói tới, hơn nữa bản thân lại có nhưng lý giải độc đáo. Sau đó, bọn họ thậm chí còn tán gẫu đến trà đạo, càng nói càng ăn ý. Không đến nửa giờ, hai người phảng phất thành anh em kết nghĩa, hoàn toàn quên đi tình huống không ổn lúc đầu.
Lúc này, Mộ Dung Thanh Tư phát hiện Tiêu Tân cũng không quá lạnh lùng, lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng, tràn ngập tự tin, cặp mắt hữu thần, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt xấu xí bên ngoài.
Này cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Đây có phải là cái tên quái dị lạnh như băng?
Đang lúc câu chuyện trong phòng khách diễn ra hào hứng, một âm thanh như chuông bạc vang lên.
"Biểu tỷ, nghe nói tỷ tìm cho ta một gia sư. Phỉ nhi thật sự cảm tạ tỷ tỷ a!"
Vừa dứt lời, một tiểu mỹ nữ từ trên lầu đi xuống. Nàng có cặp mắt thật to, cùng khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, thân hình lả lướt, hai cái bánh bao nhỏ sơ khai trước ngược, tỏa ra khí tức thanh xuân mảnh liệt. Quần áo của nàng thập phần tùy ý, mặc một cái áo T-shirt bình thường, nhưng không giống hương vị bình thường. Ống quần bên phải có hoa văn vẻ một đường cong như tượng trưng cho mỹ nữ, chân đi dép xăng-đan, trên mười ngón chân có sơn , nhìn có vẻ hoa mắt động lòng người.
Mộ Dung thanh tư đứng dậy, đi đến bên người biểu muội, nói nhỏ bên tai nàng. Nhất thời cả hai mỹ nữ đều cười vang.
"Ngươi là gia sư mới của ta?" Tiểu mỹ nữ bên cạnh, nháy đôi mắt xinh đẹp đánh giá Tiêu Tân từ trên xuống dưới. Làm Tiêu Tân cảm thấy kì quái là nàng đối với vẻ xấu xí của mình tựa hồ không chán ghét, lại còn một bộ dạng hứng chí, bên ở bên cạnh hắn bắt chuyện, phảng phất như thấy được một món đồ chơi ưng ý.
Trong lòng Tiêu tân đột nhiên nổi lên cảm giác bất an mãnh liệt. Tiểu mỹ nữ thuần khiết đáng yêu này, tựa hồ không giống bề ngoài. Nghĩ đến những đánh giá lúc đầu của mẫu thân nàng, trong lòng nhất thời có sở ngộ.
"Phỉ nhi , đừng làm loạn!" Hoa Thiên Vũ nhíu mày, nhẹ giọng khiển trách.
Tiểu mỹ nữ hiển nhiên không sợ hãi đối với lời khiển trách của phụ thân mình, ngược lại gật gật đầu, khanh khách cười nói:"Cha, thoạt nhìn gia sư biểu tỷ tìm cho con quả thật không tệ."
Nói xong, nàng vươn bàn tay trắng noãn, nũng nĩu nói:"Ta gọi là Hoa Phỉ Nhi , về sau mong được chiếu cố nhiều hơn."
Tiêu tân đứng dậy, cùng đối phương nắm tay, nói với Hoa Thiên Vũ:"Hoa tổng, ta đồng ý làm gia sư của quý nữ. Chẳng qua, ta có một điều kiện cơ bản."
"Cứ nói!" Hoa Thiên Vũ gật đầu bảo.
Tiêu Tân nói tiếp:"Ta cần sự ủng hộ của nhị vị. Mặc kệ ta dậy dỗ tiểu thư như thế nào, hai người cũng không được can thiệp."
"Ngươi không có di động à? Gọi tới kí túc xá thì không ai bắt máy." Mộ Dung Thanh Tư hỏi, hiển nhiên nàng đã không còn kiên nhẫn.
Tiêu tân lắc lắc đầu:"Mua di động làm gì? Ta vừa rồi đọc sách ở đây không có nghe thấy."
Mộ Dung Thanh Tư không biết nói gì hơn. Đã dạy qua nhiều học sinh như vậy, nhưng chưa thấy ai cổ quái như tên này, đúng là một con mọt sách chính hiệu. May mắn hắn không phải là bạn trai của nàng, nếu không sẽ bị hắn làm cho tức chết.
Không biết suy nghĩ như thế nào, Mộ Dung Thanh Tư lại thay đổi một bộ quần áo mới, lại còn trang điểm khiến cho gương mặt thật sự thanh nhã, cùng với son môi sang bóng cực kì gợi cảm. Nhưng những thay đổi của nàng trong mắt Tiêu Tân lại không có gì khác nhau, tất cả đều là vô ích.
Mộ Dung Thanh Tư cực kì buồn bực, vốn đang muốn khoe khoang cái áo blu-dong (hình như là áo bó ngang eo) mới mua, đến lúc này thì hoàn toàn không còn tâm tình. Cuối cùng nàng cũng hiểu được cái gì là “ đàn gãy tai trâu”. Ngưu nhân quả nhiên là ngưu nhân, không thể dùng cách bình thường để đối đãi được.
Trên đường không ai nói lời nào, thẳng đến nơi đại môn của khu biệt thự “ quý tộc trang viên” rốt cuộc cũng dừng lại.
"Tiêu tân, thái độ ngươi không thể tốt hơn một chút à, không thể lúc nào cũng giữ khuôn mặt lạnh như băng thế được." Mộ Dung thanh tư nói.
Tiêu tân trầm ngâm một chút, gật đầu đáp ứng:"Được!"
Mộ Dung Thanh Tư liếc mắt nhìn Tiêu Tân, thấy nét mặt hắn đã giãn ra được một chút, từ kỷ Băng Hà có xu hướng chuyển sang kì Băng tan, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, hướng tới bảo vệ chào hỏi, tiếp tục đánh xe đi vào.
Ai, chẳng lẽ ta đây bị nước vào não rồi ? Lại đi tìm cho biểu muội một thầy giáo, nghĩ như thế nào lên đến tìm gã gia hoả này.
" Mộ Dung tiểu thư, cô tới rồi!" cửa mở ra, một nữ nhân có thái độ thập phần thân thiết với Mộ Dung Thanh Tư chạy ra đón.
"Vân di, biểu thúc bọn họ có ở nhà không?" Mộ Dung thanh tư cười hỏi. Xem ra, nàng hẳn là khách quen và rất thân thiết với chủ nhân ngôi nhà này.
Tiêu tân cùng Mộ Dung Thanh Tư đi vào phong khách, gặp một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi phía trên của ghế sopha, trước mặt là cái bàn bên trên là một bộ trà cụ tinh xảo được đặt ngay ngắn , một cổ hương thơm nhàn nhạt trong không khí truyền đến, làm cho hắn có cảm giác rất quen thuộc.
"Biểu thúc! biểu thẩm!" Mộ Dung Thanh Tư nũng nịu kêu.
Phụ nhân trung niên quay đầu, cười nói:"Yêu, tiểu Tư tới rồi!" Còn nam nhân trung niên ánh mắt rời tờ báo hướng tới Mộ Dung Thanh Tư cười cười coi như là hồi đáp, sau đó lại tiếp tục đọc báo.
Mộ Dung Thanh Tự ngồi vào bên cạnh vị phu nhân, mỉm cười hỏi han:"Biểu muội có nhà không?"
Trung niên phụ nhân trả lời:"Ngươi tới vừa lúc. Nha đầu kia suốt ngày ở bên ngày làm loạn, ta và biểu thúc ngươi không thể quản được. Lúc nãy, mới về tới nhà đã lên phòng, không biết là đang làm cái gì, kêu nó ăn cơm cũng không nghe."
"A!" Mộ Dung Thanh Tư lên tiếng, hiển nhiên đối với hành vi ác liệt của muội muội thập phần rõ ràng. Quay đầu lại nhìn Tiêu Tân, thấy hắn cứ như cái tượng gỗ, cứ đứng một bên, hai mắt đờ ra nhìn vào ấm trà, không hiễu đang suy nghĩ cái gì.
"Vị này chính là?" Trung niên phu nhân thấy gương mặt của Tiêu Tân nhất thời hoảng sợ. Chẳng qua, tu dưỡng của nàng rất tốt, đem ánh mắt nghi vấn hướng về chất nữ.
Mộ Dung Thanh Tư nhanh đứng dậy, ra hiệu cho Tiêu Tân ngồi vào một bên ghế sopha, hướng tới phu nhân trung niên giải thích:"Hắn tên là Tiêu tân, là gia sư ta mời cho biểu muội. Hắn là người đứng đầu khoa văn năm nay của tỉnh FJ, về phương diện năng lực cứ việc yên tâm."
"Phải không?" Trung niên phu nhân miễn cưỡng nở nụ cười, hiển nhiên vẫn còn khúc mắt với khuôn mặt của Tiêu Tân.
Lúc này, vị nam tử trung niên kia mới ngẩng đầu lên, buông tờ báo trong tay ra. Khi ánh mắt của hắn rơi trên người Tiêu Tân, trong lòng đồng dạng sửng sốt.
Khẽ chần chừ một chút, trung niên nam nhân hỏi:"Vị Tiêu đồng học này, ngươi có ý tưởng gì để dạy dỗ nữ nhi của ta không?"
Tiêu Tân không them để ý đến phản ứng của những người này, lạnh nhạt nói:"Còn chưa thấy người làm sao có ý kiến gì?. Chẳng qua ta hiểu được một đạo lý: Trên thế giới không có học trò hư hỏng, chỉ là không gặp được lão sư thích hợp. Chỉ cần xem xét khả năng tới đâu dạy tới đó, tất cả sẽ không thành vấn đề vấn đề."
"Nói rất hay!" Trung niên nam tử vỗ bàn tán thưởng. Hắn vốn định hỏi sau đó tìm cách cự tuyệt, không nghĩ tới đối phương trả lời như thế, hắn đành phải nhìn lại bằng con mắt khác.
"Ngươi đối tiền lương có yêu cầu gì?" Trung niên nam tử cảm thấy hết sức hứng thú hỏi thăm.
Trung niên nam tử tên là Hoa Thiên Vũ, là chủ tịch của tập đoàn Thiên Vũ với tài sản hơn mười ức, tham gia trong các ngành điện, điện tử, thời trang, bất động sản và nhiều lĩnh vực khác, là nhân vật đại biểu cho giới kinh doanh của tỉnh Chiết Giang. Hoa Thiên Vũ ngang dọc kinh doanh gần hai mươi năm, trải qua thăng trầm, có thể nói là nhìn người vô số, nhưng bình sinh đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người trẻ tuổi như Tiêu Tân. Đối phương diện mạo kỳ lạ của mình không có nữa điểm tự ti, đối với hắn vẫn ăn nói bình thường, căn bản không giống một tên sinh viên mới vào trường . Xem ra, người này có thể thi thành trạng nguyên của trường cao đẳng, quả nhiên có chút thực tài.
Biểu hiện của Tiêu Tân vẫn đạm mạc như cũ, không thèm để ý nói:"Tiền lương về sau hãy nói. Tin tưởng rằng Hoa tiên sinh sẽ không bạc đãi ta."
Ánh mắt của trung niêm nam tử càng thêm sáng ngời, thoáng trầm ngâm một chút quay đầu nới với thê tử:"Uyển như, em đi kêu Hạ nhi xuống đi."
"Phi nhi!" Trung niên phụ nhân nhẹ giọng hỏi, thấy trượng phu gật gật đầu, đành phải đứng dậy đi lên lầu.
Mộ Dung Thanh Tư đối với biểu hiện vừa rồi của Tiêu Tân hết sức kinh ngạc. Nàng có xem qua hồ sơ của Tiêu Tân, ngoại trừ thành tích đặc biệt khi thi vào trường cao đẳng, những phương diện khác hết sức bình thường, không nhìn ra điểm đặc biệt nào. Đương nhiên, nàng cũng mơ hồ nghe thấy Tiêu Tân khi ở quân huấn có một ít biểu hiện đặc biệt, nhưng lại không quá lưu ý.
Càng làm cho Mộ Dung Thanh Tư bất khả tự nghị là trong thời gian kế tiếp, Tiêu Tân cùng Hoa Thiên Vũ tự nhiên trò chuyện rất ăn ý, thiên nam hải bắc, kỳ văn dị sự, chính trị, kinh tế, lịch sử, quân sự không chỗ nào mà không nói tới, hơn nữa bản thân lại có nhưng lý giải độc đáo. Sau đó, bọn họ thậm chí còn tán gẫu đến trà đạo, càng nói càng ăn ý. Không đến nửa giờ, hai người phảng phất thành anh em kết nghĩa, hoàn toàn quên đi tình huống không ổn lúc đầu.
Lúc này, Mộ Dung Thanh Tư phát hiện Tiêu Tân cũng không quá lạnh lùng, lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng, tràn ngập tự tin, cặp mắt hữu thần, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt xấu xí bên ngoài.
Này cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Đây có phải là cái tên quái dị lạnh như băng?
Đang lúc câu chuyện trong phòng khách diễn ra hào hứng, một âm thanh như chuông bạc vang lên.
"Biểu tỷ, nghe nói tỷ tìm cho ta một gia sư. Phỉ nhi thật sự cảm tạ tỷ tỷ a!"
Vừa dứt lời, một tiểu mỹ nữ từ trên lầu đi xuống. Nàng có cặp mắt thật to, cùng khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, thân hình lả lướt, hai cái bánh bao nhỏ sơ khai trước ngược, tỏa ra khí tức thanh xuân mảnh liệt. Quần áo của nàng thập phần tùy ý, mặc một cái áo T-shirt bình thường, nhưng không giống hương vị bình thường. Ống quần bên phải có hoa văn vẻ một đường cong như tượng trưng cho mỹ nữ, chân đi dép xăng-đan, trên mười ngón chân có sơn , nhìn có vẻ hoa mắt động lòng người.
Mộ Dung thanh tư đứng dậy, đi đến bên người biểu muội, nói nhỏ bên tai nàng. Nhất thời cả hai mỹ nữ đều cười vang.
"Ngươi là gia sư mới của ta?" Tiểu mỹ nữ bên cạnh, nháy đôi mắt xinh đẹp đánh giá Tiêu Tân từ trên xuống dưới. Làm Tiêu Tân cảm thấy kì quái là nàng đối với vẻ xấu xí của mình tựa hồ không chán ghét, lại còn một bộ dạng hứng chí, bên ở bên cạnh hắn bắt chuyện, phảng phất như thấy được một món đồ chơi ưng ý.
Trong lòng Tiêu tân đột nhiên nổi lên cảm giác bất an mãnh liệt. Tiểu mỹ nữ thuần khiết đáng yêu này, tựa hồ không giống bề ngoài. Nghĩ đến những đánh giá lúc đầu của mẫu thân nàng, trong lòng nhất thời có sở ngộ.
"Phỉ nhi , đừng làm loạn!" Hoa Thiên Vũ nhíu mày, nhẹ giọng khiển trách.
Tiểu mỹ nữ hiển nhiên không sợ hãi đối với lời khiển trách của phụ thân mình, ngược lại gật gật đầu, khanh khách cười nói:"Cha, thoạt nhìn gia sư biểu tỷ tìm cho con quả thật không tệ."
Nói xong, nàng vươn bàn tay trắng noãn, nũng nĩu nói:"Ta gọi là Hoa Phỉ Nhi , về sau mong được chiếu cố nhiều hơn."
Tiêu tân đứng dậy, cùng đối phương nắm tay, nói với Hoa Thiên Vũ:"Hoa tổng, ta đồng ý làm gia sư của quý nữ. Chẳng qua, ta có một điều kiện cơ bản."
"Cứ nói!" Hoa Thiên Vũ gật đầu bảo.
Tiêu Tân nói tiếp:"Ta cần sự ủng hộ của nhị vị. Mặc kệ ta dậy dỗ tiểu thư như thế nào, hai người cũng không được can thiệp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.