Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ
Chương 50: Giải thích cho Lâm MM
Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
17/03/2013
- Tiêu Tân, nghe nói cái gã bác sĩ kia biến thành ngu ngốc !
Mộ Dung Thanh Tư ghìm giọng xuống cực thấp, giống như đang tiến hành một công tác hết sức bí mật.
Tiêu Tân bất động thanh sắc nói :
- Ngươi không biết kết quả như vậy mới là tốt nhất, tránh cho hắn sau này không tiếp tục làm hại người khác nữa.
Mộ Dung Thanh Tư thở dài, quyết định không truy cứu nữa. Lúc mới nghe được tin tức này, nàng nghĩ Tiêu Tân làm có điểm hơi quá, hiện tại tưởng tượng nghĩ lại thì thấy Tiêu Tân làm vậy cũng đúng. Đối phó với loại người như vậy, ngoại trừ biến hắn thành ngu ngốc, còn có cái biện pháp gì tốt hơn ? Nhẹ không được mà nặng cũng không được. Nếu mỹ nữ lão sư biết được Tiêu Tân dưới cơn tức giận đã đánh cho toàn bộ cái đám Ngũ Long Bang thành tàn phế hết, thì không biết trong lòng nàng sẽ nghĩ gì nhỉ ? A , a cái này chỉ có thể là bí mật, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, nhưng Mộ Dung lão sư vĩnh viễn sẽ không biết.
Lâm Hiểu Nặc đang cùng Tiểu Đông và Tiểu Nguyệt chơi cờ, kỹ thuật chơi khá tốt làm cho hai cái tiểu gia hoả không thắng được khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Lâm tỷ tỷ cứ như vậy mà ồn ào mời khách. Lâm MM là một người không bao giờ biết nhường nhịn, bất quá ưu điểm cũng có, sau khi chơi xong liền hứa mời hai huynh muội họ đi ăn đùi gà KFC,lập tức cả phòng náo nhiệt hẳn lên.
Rất nhanh, vì Tiểu Nguyệt đã làm thủ tục xuất viện rất tốt, Tiêu Tân cùng Mộ Dung Thanh Tư thương lượng một lần, quyết định đi xem nhà ở trước. Hắn vốn định kêu Lâm MM đi về, không nghĩ tới cô nàng này đáp ứng dẫn hai anh em Tiểu Nguyệt đi ăn KFC, đành phải để cái siêu đại bóng đèn này tiếp tục đi theo.
Đi về tự nhiên là ngồi xe Ta xi. Tiêu Tân ngồi ở phía ghế trên nghe thấy phía sau Lâm MM giả bộ không nói chuyện, vẻ mặt ảo não, trong lòng sinh ra vài phần hảo cảm. Xem ra, vị băng sương mỹ nữ này cũng có mặt đáng yêu, cũng không nghĩ bề ngoài trông khó tiếp cận như vậy mà lại cũng có bộ dáng đáng yêu như thế.
Nhà ở rất nhanh đã được ổn định.Tiêu Tân vì không nhiều tiền, vốn thầm nghĩ thuê cái nhà một gian, sau tưởng tượng nghĩ lại, hai cái đứa trẻ này nếu không có chính mình chiếu cố thì sẽ như thế nào, vì thế cải biến chủ ý. Nhà đầu tiên cảnh vật xung quanh quá kém, trực tiếp bỏ. Nhà thứ hai ngược lại không tệ lắm, một gian hai phòng, khoảng cách đến đại học Z cũng không đến một km, cách đó không xa có một cái sân ga công cộng. Khuyết điểm chính là phòng khách hơi nhỏ, tiền thuê căn nhà này, mỗi tháng phải 900 nguyên, không được trả giá. Căn phòng này chủ thuê nhà thật đúng là hắc nha !
Tất cả vì hai đứa trẻ, Tiêu Tân đương trường tay gõ nhịp trả tiền thuê căn nhà này một quý. Trong nháy mắt đã tiêu hết vài ngàn, này xài tiền sa hoa như vậy chắc cũng cỡ này.
Mọi chuyện đã xong, xuất viện, thuê nhà, lo xong cho hai đứa trẻ thì cũng đã tới trưa.Vì thế, Lâm MM quyết định thực hiện lời hứa của mình là mời hai cái tiểu gia hoả đi ăn đùi gà KFC. Cho nên Mộ Dung lão sư đã ở lại cùng đoàn mà tấn công ăn uống mãnh liệt. Còn Tiêu GG,cuối cùng hắn lại là người trả tiền, thật sự là hắn rất buồn bực. Cô nàng này cũng quá keo kiệt, một vài trăm nguyên cùng tính toàn, chiếm thêm chút tiện nghi, vậy mà vẫn còn đòi tính toán chi li.
Tiêu Tân chẳng muốn cùng nữ sinh so đo hơn kém cái chuyện nhỏ này làm gì, càng khiến phải bực mình thêm, sau đó ngồi bên cạnh nhìn bộ dạng hai đứa trẻ ăn uống, trong lòng đột nhiên nghĩ thấy có chút đau lòng.
Tiểu Đông năm nay mới có tám tuổi, Tiểu Nguyệt năm nay sáu tuổi trước kia khẳng định chưa bao giờ nếm qua khoai tây chiên, đùi gà KFC.Hai huynh muội tranh nhau ăn, mùi vị thật ngon, cuối cùng một miếng thịt nhỏ dính trên cái xương đùi gà cũng đều sạch sẽ, nếu còn lưu lạc nơi đầu đường xó chợ khẳng định bây giờ vẫn bị từng bữa đói trợn mắt.
- Lâm tỷ tỷ, cám ơn tỷ !
Hai anh em mỗi người một miệng tranh nhau nói, bộ dáng khẩn trương, trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Lâm Hiểu Nặc ánh mắt đã hơi đỏ, hiển nhiên là rất cảm động. Ngồi xổm thân mình xuống vuốt đầu hai cái tiểu gia hoả, nhẹ giọng nói :
- Tiểu Đông, Tiểu Nguyệt, hai người các ngươi về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, phải chuyên tâm đọc sách, Lâm tỷ tỷ nhất định sẽ thường xuyên mời các ngươi ăn như thế này.
- Dạ !
Tiểu Đông ngoan ngoãn gật đầu, lớn tiếng nói :
- Lâm tỷ tỷ, người yên tâm, ta cùng muội muội nhất định sẽ rất ngoan.
Tiểu Nguyệt bên cạnh cũng nhỏ giọng lí nhí nói :
- Lâm tỷ tỷ,chờ ta đi học, ta nhất định sẽ là học sinh giỏi nhất khối. Đến lúc đó, tỷ nhất định phải mua 1 con búp bê cho ta.
Nghe được như thế, Lâm Hiểu rốt cuộc cũng bật ra tiếng khóc, đem tấm thân nhỏ bé của Tiểu Nguyệt ôm vào trong ngực, lớn tiếng nói :
- Tiểu Nguyệt, hiện tại tỷ sẽ mua búp bê cho ngươi.
Mộ Dung Thanh Tư ở một bên so với Lâm Hiểu Nặc khóc còn muốn thương tâm hơn, Tiêu Tân không ngừng đưa khăn giấy cho nàng, chỉ trong giây lát mà đã hết mất một bao.
Hai tiếng sau, ba người lớn cùng hai đứa trẻ xuất hiện trong căn phòng mới thuê này. Lúc này, hai huynh muội đã hoàn toàn thay đổi hình dáng. Do Tiêu Tân quyết định chỉ mua cho hai đứa trẻ một số đồ rẻ tiền thôi, mỗi người hai bộ đồ mới cùng với đồ dùng học tập và cặp sách, mặt khác còn có một chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Tiểu Nguyệt ôm lấy búp bê mơ tưởng đã lâu, vui vẻ đắc ý hai vành mắt uốn cong lên như hai vầng trăng lưỡi liềm. Tiểu Đông lại kiên quyết cự tuyệt Lâm tỷ tỷ mua đồ chơi cho hắn.
Lâm Hiểu Nặc khó hiểu hỏi :
- Tiểu Đông, ngươi vì sao không thích được mua đồ chơi vậy ? Chẳng lẽ không vui sao ?
Tiểu Đông nắm chặt tay trả lời :
- Thích ạ, nhưng ta muốn bằng chính bản thân mình mà có thể tự mua lấy.
Lâm Hiểu Nặc vẫn không hiểu chuyện gì, nhìn Tiêu Tân bên cạnh trừng mắt, lớn tiếng nói :
- Đều tại ngươi, tại ngươi kẹt xỉ như vậy. Nhiều hàng hiệu như vậy cũng không chịu mua, chỉ mua có vài món đồ vớ vẩn. Ta muốn mua cho bọn chúng, ngươi còn không cho ta mua.
Tiêu Tân vốn định giải thích, nhưng nghĩ sao lại ngậm miêng không nói. Cùng cô nàng này nói nhiều làm gì vậy chứ ! Người giàu có nào biết nỗi khổ của người nghèo, ngươi muốn mua cho những hài tử này nhiều đồ tốt nhất, chính là phải hỏi bọn họ xem có đồng ý nhận hay không ?
Mộ Dung Thanh Tư thay hắn trả lời vấn đề này, làm cho Tiêu Tân cảm giác có chút ngoài ý muốn.
- Hiểu Nặc, ngươi không nên trách hắn ! Tiêu Tân không có làm sai . Hàng hiệu tự nhiên là tốt, nhưng đối với bọn nhỏ mà nói, thứ dễ dàng mà có được bọn chúng sẽ không quý trọng, đồ rẻ tiền hay đắt tiền cũng là giống nhau. Tỷ như vừa nãy Tiểu Đông nói, hắn sẽ bằng vào bản thân hắn mà mua mọi thứ, như vậy mới có thể cảm thấy có ý nghĩa. Đây mới là đứa trẻ hiểu chuyện , đang chính mình tự lực, tự cường vươn lên trong cuộc sống.
Tạm dừng lời nói một chút, Mộ Dung Thanh Tư nhìn thật sâu vào trong mắt Lâm Hiểu Nặc, nhẹ giọng thờ dài :
- Ta và ngươi đều giống nhau, gia cảnh đều tốt, từ nhỏ cuộc sống đã vô tư không lo nghĩ gì, sẽ không cảm nhận được những chuyện như thế này.Cho nên chúng ta bởi vậy mà cũng không biết rất nhiều thứ.
Nghe xong những lời này Lâm MM đột nhiên trầm mặc, qua một lúc mới ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp toả sáng lung linh.
- Học tỷ, tỷ nói rất đúng ! Ta quả thật hiểu lầm Tiêu Tân
Kế tiếp, Lâm Hiểu Nặc bình sinh lần đầu tiên hướng người khác nhận lỗi. Tại thời điểm nói ra một câu “ thực xin lỗi “,thì ở sâu trong lòng của Lâm MM đột nhiên run rẩy một trận.
Nguyên lai là gia hoả này có nhiều ưu điểm như vậy ! Hắn ngoại trừ bộ dáng xuất sắc , học tập tốt, hát hay, còn có tình thương hiểu được đạo lý làm người. Giờ phút này, Lâm Hiểu Nặc loáng thoáng hiểu được Mộ Dung lão sư vì cái gì coi trọng hắn !
Tiêu Tân đối với Lâm Hiểu Nặc không muốn giải thích, ngượng ngùng gãi đầu nói :
- Ngươi không cần phải làm to chuyện như vậy, chỉ là quan điểm mỗi người khác nhau mà thôi. Lại nói tiếp, ngươi theo giúp chúng ta bận bịu cả ngày, còn chưa có cám ơn ngươi ! Đúng rồi, hiện tại chuyện của ta đã xong xuôi. Chúng ta cũng không nên làm chậm trễ thời gian của ngươi nữa .
Nghe được lời ấy, Lâm Hiểu Nặc hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Tân lớn tiếng nói :
- Chuyện của ngươi đã xong xuôi, còn của ta vẫn chưa xong. Ta còn muốn giúp Tiểu Đông và Tiểu Nguyệt bố trí căn phòng !
Nói xong, nàng hai tay kéo hai đứa nhỏ, lớn tiếng hô hào “ Lên xem nhà thôi “, sau đó cùng hai tiểu gia hoả đi lên trên lầu.
Sau một lát, Lâm MM từ trong cầu thang chui đầu ra, lớn tiếng kêu lên :
- Họ Tiêu, ngươi sao còn không lên mở cửa ?
Tiêu Tân cùng Mộ Dung Thanh Tư nhìn nhau cười.Tiểu nha đầu này nguyên lại còn rất đáng yêu.
Mộ Dung Thanh Tư ghìm giọng xuống cực thấp, giống như đang tiến hành một công tác hết sức bí mật.
Tiêu Tân bất động thanh sắc nói :
- Ngươi không biết kết quả như vậy mới là tốt nhất, tránh cho hắn sau này không tiếp tục làm hại người khác nữa.
Mộ Dung Thanh Tư thở dài, quyết định không truy cứu nữa. Lúc mới nghe được tin tức này, nàng nghĩ Tiêu Tân làm có điểm hơi quá, hiện tại tưởng tượng nghĩ lại thì thấy Tiêu Tân làm vậy cũng đúng. Đối phó với loại người như vậy, ngoại trừ biến hắn thành ngu ngốc, còn có cái biện pháp gì tốt hơn ? Nhẹ không được mà nặng cũng không được. Nếu mỹ nữ lão sư biết được Tiêu Tân dưới cơn tức giận đã đánh cho toàn bộ cái đám Ngũ Long Bang thành tàn phế hết, thì không biết trong lòng nàng sẽ nghĩ gì nhỉ ? A , a cái này chỉ có thể là bí mật, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, nhưng Mộ Dung lão sư vĩnh viễn sẽ không biết.
Lâm Hiểu Nặc đang cùng Tiểu Đông và Tiểu Nguyệt chơi cờ, kỹ thuật chơi khá tốt làm cho hai cái tiểu gia hoả không thắng được khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Lâm tỷ tỷ cứ như vậy mà ồn ào mời khách. Lâm MM là một người không bao giờ biết nhường nhịn, bất quá ưu điểm cũng có, sau khi chơi xong liền hứa mời hai huynh muội họ đi ăn đùi gà KFC,lập tức cả phòng náo nhiệt hẳn lên.
Rất nhanh, vì Tiểu Nguyệt đã làm thủ tục xuất viện rất tốt, Tiêu Tân cùng Mộ Dung Thanh Tư thương lượng một lần, quyết định đi xem nhà ở trước. Hắn vốn định kêu Lâm MM đi về, không nghĩ tới cô nàng này đáp ứng dẫn hai anh em Tiểu Nguyệt đi ăn KFC, đành phải để cái siêu đại bóng đèn này tiếp tục đi theo.
Đi về tự nhiên là ngồi xe Ta xi. Tiêu Tân ngồi ở phía ghế trên nghe thấy phía sau Lâm MM giả bộ không nói chuyện, vẻ mặt ảo não, trong lòng sinh ra vài phần hảo cảm. Xem ra, vị băng sương mỹ nữ này cũng có mặt đáng yêu, cũng không nghĩ bề ngoài trông khó tiếp cận như vậy mà lại cũng có bộ dáng đáng yêu như thế.
Nhà ở rất nhanh đã được ổn định.Tiêu Tân vì không nhiều tiền, vốn thầm nghĩ thuê cái nhà một gian, sau tưởng tượng nghĩ lại, hai cái đứa trẻ này nếu không có chính mình chiếu cố thì sẽ như thế nào, vì thế cải biến chủ ý. Nhà đầu tiên cảnh vật xung quanh quá kém, trực tiếp bỏ. Nhà thứ hai ngược lại không tệ lắm, một gian hai phòng, khoảng cách đến đại học Z cũng không đến một km, cách đó không xa có một cái sân ga công cộng. Khuyết điểm chính là phòng khách hơi nhỏ, tiền thuê căn nhà này, mỗi tháng phải 900 nguyên, không được trả giá. Căn phòng này chủ thuê nhà thật đúng là hắc nha !
Tất cả vì hai đứa trẻ, Tiêu Tân đương trường tay gõ nhịp trả tiền thuê căn nhà này một quý. Trong nháy mắt đã tiêu hết vài ngàn, này xài tiền sa hoa như vậy chắc cũng cỡ này.
Mọi chuyện đã xong, xuất viện, thuê nhà, lo xong cho hai đứa trẻ thì cũng đã tới trưa.Vì thế, Lâm MM quyết định thực hiện lời hứa của mình là mời hai cái tiểu gia hoả đi ăn đùi gà KFC. Cho nên Mộ Dung lão sư đã ở lại cùng đoàn mà tấn công ăn uống mãnh liệt. Còn Tiêu GG,cuối cùng hắn lại là người trả tiền, thật sự là hắn rất buồn bực. Cô nàng này cũng quá keo kiệt, một vài trăm nguyên cùng tính toàn, chiếm thêm chút tiện nghi, vậy mà vẫn còn đòi tính toán chi li.
Tiêu Tân chẳng muốn cùng nữ sinh so đo hơn kém cái chuyện nhỏ này làm gì, càng khiến phải bực mình thêm, sau đó ngồi bên cạnh nhìn bộ dạng hai đứa trẻ ăn uống, trong lòng đột nhiên nghĩ thấy có chút đau lòng.
Tiểu Đông năm nay mới có tám tuổi, Tiểu Nguyệt năm nay sáu tuổi trước kia khẳng định chưa bao giờ nếm qua khoai tây chiên, đùi gà KFC.Hai huynh muội tranh nhau ăn, mùi vị thật ngon, cuối cùng một miếng thịt nhỏ dính trên cái xương đùi gà cũng đều sạch sẽ, nếu còn lưu lạc nơi đầu đường xó chợ khẳng định bây giờ vẫn bị từng bữa đói trợn mắt.
- Lâm tỷ tỷ, cám ơn tỷ !
Hai anh em mỗi người một miệng tranh nhau nói, bộ dáng khẩn trương, trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Lâm Hiểu Nặc ánh mắt đã hơi đỏ, hiển nhiên là rất cảm động. Ngồi xổm thân mình xuống vuốt đầu hai cái tiểu gia hoả, nhẹ giọng nói :
- Tiểu Đông, Tiểu Nguyệt, hai người các ngươi về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, phải chuyên tâm đọc sách, Lâm tỷ tỷ nhất định sẽ thường xuyên mời các ngươi ăn như thế này.
- Dạ !
Tiểu Đông ngoan ngoãn gật đầu, lớn tiếng nói :
- Lâm tỷ tỷ, người yên tâm, ta cùng muội muội nhất định sẽ rất ngoan.
Tiểu Nguyệt bên cạnh cũng nhỏ giọng lí nhí nói :
- Lâm tỷ tỷ,chờ ta đi học, ta nhất định sẽ là học sinh giỏi nhất khối. Đến lúc đó, tỷ nhất định phải mua 1 con búp bê cho ta.
Nghe được như thế, Lâm Hiểu rốt cuộc cũng bật ra tiếng khóc, đem tấm thân nhỏ bé của Tiểu Nguyệt ôm vào trong ngực, lớn tiếng nói :
- Tiểu Nguyệt, hiện tại tỷ sẽ mua búp bê cho ngươi.
Mộ Dung Thanh Tư ở một bên so với Lâm Hiểu Nặc khóc còn muốn thương tâm hơn, Tiêu Tân không ngừng đưa khăn giấy cho nàng, chỉ trong giây lát mà đã hết mất một bao.
Hai tiếng sau, ba người lớn cùng hai đứa trẻ xuất hiện trong căn phòng mới thuê này. Lúc này, hai huynh muội đã hoàn toàn thay đổi hình dáng. Do Tiêu Tân quyết định chỉ mua cho hai đứa trẻ một số đồ rẻ tiền thôi, mỗi người hai bộ đồ mới cùng với đồ dùng học tập và cặp sách, mặt khác còn có một chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Tiểu Nguyệt ôm lấy búp bê mơ tưởng đã lâu, vui vẻ đắc ý hai vành mắt uốn cong lên như hai vầng trăng lưỡi liềm. Tiểu Đông lại kiên quyết cự tuyệt Lâm tỷ tỷ mua đồ chơi cho hắn.
Lâm Hiểu Nặc khó hiểu hỏi :
- Tiểu Đông, ngươi vì sao không thích được mua đồ chơi vậy ? Chẳng lẽ không vui sao ?
Tiểu Đông nắm chặt tay trả lời :
- Thích ạ, nhưng ta muốn bằng chính bản thân mình mà có thể tự mua lấy.
Lâm Hiểu Nặc vẫn không hiểu chuyện gì, nhìn Tiêu Tân bên cạnh trừng mắt, lớn tiếng nói :
- Đều tại ngươi, tại ngươi kẹt xỉ như vậy. Nhiều hàng hiệu như vậy cũng không chịu mua, chỉ mua có vài món đồ vớ vẩn. Ta muốn mua cho bọn chúng, ngươi còn không cho ta mua.
Tiêu Tân vốn định giải thích, nhưng nghĩ sao lại ngậm miêng không nói. Cùng cô nàng này nói nhiều làm gì vậy chứ ! Người giàu có nào biết nỗi khổ của người nghèo, ngươi muốn mua cho những hài tử này nhiều đồ tốt nhất, chính là phải hỏi bọn họ xem có đồng ý nhận hay không ?
Mộ Dung Thanh Tư thay hắn trả lời vấn đề này, làm cho Tiêu Tân cảm giác có chút ngoài ý muốn.
- Hiểu Nặc, ngươi không nên trách hắn ! Tiêu Tân không có làm sai . Hàng hiệu tự nhiên là tốt, nhưng đối với bọn nhỏ mà nói, thứ dễ dàng mà có được bọn chúng sẽ không quý trọng, đồ rẻ tiền hay đắt tiền cũng là giống nhau. Tỷ như vừa nãy Tiểu Đông nói, hắn sẽ bằng vào bản thân hắn mà mua mọi thứ, như vậy mới có thể cảm thấy có ý nghĩa. Đây mới là đứa trẻ hiểu chuyện , đang chính mình tự lực, tự cường vươn lên trong cuộc sống.
Tạm dừng lời nói một chút, Mộ Dung Thanh Tư nhìn thật sâu vào trong mắt Lâm Hiểu Nặc, nhẹ giọng thờ dài :
- Ta và ngươi đều giống nhau, gia cảnh đều tốt, từ nhỏ cuộc sống đã vô tư không lo nghĩ gì, sẽ không cảm nhận được những chuyện như thế này.Cho nên chúng ta bởi vậy mà cũng không biết rất nhiều thứ.
Nghe xong những lời này Lâm MM đột nhiên trầm mặc, qua một lúc mới ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp toả sáng lung linh.
- Học tỷ, tỷ nói rất đúng ! Ta quả thật hiểu lầm Tiêu Tân
Kế tiếp, Lâm Hiểu Nặc bình sinh lần đầu tiên hướng người khác nhận lỗi. Tại thời điểm nói ra một câu “ thực xin lỗi “,thì ở sâu trong lòng của Lâm MM đột nhiên run rẩy một trận.
Nguyên lai là gia hoả này có nhiều ưu điểm như vậy ! Hắn ngoại trừ bộ dáng xuất sắc , học tập tốt, hát hay, còn có tình thương hiểu được đạo lý làm người. Giờ phút này, Lâm Hiểu Nặc loáng thoáng hiểu được Mộ Dung lão sư vì cái gì coi trọng hắn !
Tiêu Tân đối với Lâm Hiểu Nặc không muốn giải thích, ngượng ngùng gãi đầu nói :
- Ngươi không cần phải làm to chuyện như vậy, chỉ là quan điểm mỗi người khác nhau mà thôi. Lại nói tiếp, ngươi theo giúp chúng ta bận bịu cả ngày, còn chưa có cám ơn ngươi ! Đúng rồi, hiện tại chuyện của ta đã xong xuôi. Chúng ta cũng không nên làm chậm trễ thời gian của ngươi nữa .
Nghe được lời ấy, Lâm Hiểu Nặc hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Tân lớn tiếng nói :
- Chuyện của ngươi đã xong xuôi, còn của ta vẫn chưa xong. Ta còn muốn giúp Tiểu Đông và Tiểu Nguyệt bố trí căn phòng !
Nói xong, nàng hai tay kéo hai đứa nhỏ, lớn tiếng hô hào “ Lên xem nhà thôi “, sau đó cùng hai tiểu gia hoả đi lên trên lầu.
Sau một lát, Lâm MM từ trong cầu thang chui đầu ra, lớn tiếng kêu lên :
- Họ Tiêu, ngươi sao còn không lên mở cửa ?
Tiêu Tân cùng Mộ Dung Thanh Tư nhìn nhau cười.Tiểu nha đầu này nguyên lại còn rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.