Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ
Chương 24: Gió Lốc.
Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
17/03/2013
“Tiểu nha đầu chết tiệt!” Mộ Dung thanh tư khẽ quát . Quay lại thấy ánh mắt của Tiêu Tân cười cười nhìn mình, nhịn không được liếc mắt một cái, cất di động vào bóp, khởi động lại chiếc xe.
Tiêu Tân thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói:“Mộ Dung lão sư, chuyện lúc nãy thật sự cám ơn cô!” Trước luôn là hắn cứu người khác, bây giờ hắn lại được người khác cứu, trong lòng rất cảm động.
Nghe ra được thành ý trong giọng nói của đối phương, tâm tình Mộ Dung Thanh Tư nhất thời tốt lên, nhưng miệng vẫn để ý như cũ, không dễ dàng buông ta:“Cảm ơn ta cái gì ? Chỉ là thấy một quả trứng gà trôi trên con rạch, thuận tay nhặt lên, không ngờ lại gặp phải trứng thối, làm bẩn đôi tay của mình, thật sự hối hận.”
Nhìn lại trên người mình, Tiêu Tân không khỏi cười gượng. Dạo qua một vòng trong đồn cảnh sát, ra ngoài người hắn quả thật rất bẩn . Lại nghe đối phương nói như thế, cả người thật sự cảm thấy nhột nhạt.
“Thực xin lỗi, đã làm bẩn xe của cô.” Tiêu tân ngượng ngùng gãi đầu. Khi hắn ra ngoài đã thay lại quần áo, nhưng không biết quần áo khi nào lại dính đầy vết bẩn.
“Trời ạ, xe của ta!” Mộ Dung thanh tư phát ra một tiếng thét chói tai, nhưng lập tức nghĩ đến việc gì phất tay:“Quên đi, đã bẩn. Sau khì về đành phải tẩy rữa lại vậy!”
Tiêu tân còn tưởng rằng đối phương sẽ bắt hắn chùi rửa lại chiếc xe, không nghĩ tới được buông tha dễ dàng như vậy. Xem ra cô giáo xinh đẹp này miệng cứng nhưng mềm lòng, sau này phải báo đáp tốt cho người ta mới được, mời khách, ăn cơm, uống nước, xem phim, hoặc là mua lễ vật, bất luận thứ gì làm cho đối phương có thể hài lòng.
Không bao lâu, chiếc xe tiến vào “Quý tộc trang viên”, dừng lại trước cửa Hoa phủ. Không đợi hai người xuống xe, cửa lớn đã mở ra, bên trong thoát ra một bóng dáng xinh đẹp, không phải Hoa Phỉ Nhi thì là ai?
“Biểu tỷ, người quái dị, hai người đã về rồi!”
Hoa phỉ nhi hôm nay ăn mặc rất đáng yêu, mái tóc màu nâu uốn xoăn trên trán cài một chiếc kẹp tóc hình kitty màu hồng nhạt, cân xứng với chiếc váy màu lam nhạt, trên eo cũng mang một chiếc thắt lưng mỏng cùng màu, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh ngày trước. Xem ra, tiểu nha đầu càng ngày càng có xu hướng biến thành một thục nữ.
Mộ Dung Thanh Tư đứng tại cửa vỗ cái đầu nhỏ của tiểu nha đầu một cái, cầm tay đi vào trong nhà.
Hoa phỉ nhi quay đầu hướng Tiêu Tân lè ra cái lưỡi hồng, giọng nói trách mắng:“Người quái dị, không phải ngươi rất có năng lực sao? Lúc này lại chịu khổ a!”
Nghe được lời ấy, Mộ Dung Thanh Tử đứng bên trêu chọc:“Tiểu nha đầu ngươi còn châm chọc. Thế ai khi nghe hắn bị bắt, liền gấp lên giống như khỉ?”
“Nói bậy, chị mới giống khỉ!” Mặt Hoa Phỉ Nhi ửng hồng, luồn tay xuống nách Mộ Dung Thanh Tư chọc lét.
Mộ Dung Thanh Tư tất nhiên đã sớm chuẩn bị, buông bàn tay nhỏ bé của tiểu muội ra, lách người vào phòng khách. Hoa phỉ nhi không bỏ qua, lập tức theo vào. Trong phòng khách lập tức truyền đến từng tiếng cười cùng những trận đùa giỡn.
Tiêu Tân đứng phía sau cười không nói gì, trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp. Có nhà cảm giác thật sướng a!
“Tiểu Tiêu, ngươi tới rồi!” Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phòng khách, chính là nữ chủ nhân của Hoa gia: Hạ Uyển Như. Vị mỹ phụ trung này làm người ta có thấy luôn có vẻ lịch sự, biết kiềm chế cảm xúc, hoàn toàn ngược lại với đứa con gái hoạt bát.
Tiêu Tân định vào nhà, lại bị Hoa Phỉ Nhi duỗi tay ngăn lại, giọng nói trách mắng:“Heo bẩn, trông một thân người nhếch nhác như vậy . Nhanh tắm rửa, bằng không ngươi không được vào nhà.”
Mộ Dung thanh tư lập tức bắt lỗi trong lời nói của tiểu cô nương:“Ngươi không cho hắn vào nhà, thế nói hắn đi đâu tắm rửa? Chẳng lẽ đứng bên ngoài tắm?”
Ách! Khuôn mắt Hoa Phỉ Nhi lập tức đỏ bừng, chu cái miệng nhỏ nhắn hướng đến mẫu thân kháng nghị:“Mẹ, biểu tỷ ức hiếp con!”
Hạ uyển như đem nữ nhi ôm vào lòng, hiện ra vẻ ôn nhu, đối với việc làm nũng của nữ nhi lại càng yêu mến. Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, đã có một thời gian ngắn Hạ Uyển Như không quá chú ý đến Tiêu Tân, lúc này ánh mắt lại dừng trên người đối phương, trong lòng lại thấy hiếu kỳ. Dung mạo thanh niên này rõ ràng rất xấu xí, sao chỉ có vài ngày không gặp lại biến đổi lớn như thế. Ngoại trừ làn da đen có phần thô ráp, khuôn mặt đã không còn chỗ nào bất ổn. Thấy nữ nhi có bộ dáng thẹn thùng, trong lòng nàng sinh ra một tia nghi ngờ và lo lắng
Hạ uyển như để lại mối nghi ngờ trong lòng, nhẹ nhàng phân phó:“Tiểu Tiêu, ngươi đi theo Vân di tắm rửa thay đổi quần áo đi.”
Thấy Tiêu Tân đi theo Vân di lên lầu, Hạ Uyển như hướng tới cháu họ hỏi lại sự tình không may của Tiêu Tân, đôi lông mi từ từ nhíu lại.
Không lâu sâu, Tiêu Tân từ trên lầu bước xống, ánh mắt mọi người nhất thời sáng rực.
Hắn vẫn như thế , nhưng thân hình lại như có thêm đường nét, ánh mắt sáng ngời, thân hình cao to lực lưỡng, lại mặc thêm bộ y phục làm tăng lên khí chất bất phàm, tràn ngập anh khí. mỗi người đều nói, nữ nhân mười tám liền thay đổi, tên Tiêu Tân này là người như vậy! Thật đúng với một câu ngạn ngữ: Ba ngày không thấy, nhìn lại đã thấy khác xưa.
“Biểu tỷ, ánh mắt của tỷ thật không tệ, quần áo do tỷ chọn đúng là rất vừa người!” Hoa phỉ nhi nhịn không được khen.
“Đó là đương nhiên! Không biết biểu tỷ ngươi là ai à.” Tên mặt Mộ Dung Thanh Tư hiện ra vẻ hớn hở khoe khoang, đối với ánh mắt của bản thân hết sức vừa lòng. Cái này gọi là “Người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào trang sức ”. Trải qua một phen thay đổi, thần thái và khí chất của Tiêu Tân dường như được thể hiện đầy đủ, chân chính có thể nói là có chút đẹp trai( thua mềnh tí xíu =))).
Nghe được lời khen của hai tỷ muội, lòng tự tin trong lòng Tiêu Tân bạo tăng. Vừa rồi, hắn soi gương trong phòng tắm, cũng rất hài lòng về hình dáng của mình.
“Người quái dị, ngươi đói bụng chưa?” Hoa phỉ nhi dịu dàng nói, biểu thị rất quan tâm.
Tiêu Tân còn chưa trả lời, đã nghe Mộ Dung Thanh Tư đứng bên xen vào:“Ta nói phỉ nhi biểu muội, sao ngươi còn gọi hắn là người quái dị? Hắn là thầy giáo của ngươi, tiểu hài tử cần phải học được sự lễ phép.”
Cặp mắt to của Hỏa Phỉ Nhi chớp nháy, cười khanh khách nói:“thật ngại, chỉ là thói quen! Nếu không sau này ta sẽ gọi hắn là suất ca đi!” Nói xong, nàng thật sự hướng đến Tiêu Tân hô vài tiếng “suất ca”, giọng nói ngọt ngào khiến người khác nhũn xuống.
Nghe được hai cách xưng hô kế tiếp nhau, Tiêu Tân sờ sờ cái mũi, không nhịn được nở nụ cười. Tục ngữ nói “Ba nữ nhân hợp lại có thể thành rạp hát”, nhưng chỉ cần hai tỷ muội trước mắt này, cũng đã đủ thành một cái sân khấu!
Thấy ba người nói chuyện sôi nổi, trong mắt Hạ Uyển Như hiện lên một chút ưu buồn. Lát sau, nàng đem ánh mắt chuyển đến Tiêu Tân, đột nhiên nói:“Tiểu Tiêu lão sư, mới từ trong kia đi ra, việc học tập của ngươi chắc bị chậm trễ a?”
Trong lòng Tiêu Tân sửng sốt, lập tức hiểu được ý từ biểu tình cùng lời nói của đối phương.
“Cám ơn bá mẫu quan tâm. Chuyện này đã làm chậm trễ không ít thời gian, ta lập tức trở về trường học ngay!” Sắc mặt Tiêu Tân không đổi, làm cho người khác thấy không có gì không ổn.
“Tiêu ca, ăm cơm rồi hãy đi!” Hoa phỉ nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn nũng nịu giữ lại.
Liếc nhìn Hạ Uyển Như một cái thật sâu, trên mặt Tiêu Tân lộ ra vẻ lạnh nhạt, sau đó hướng Hoa Phỉ Nhi mỉm cười nói:“Ta sẽ không quấy rầy . Trên đường trở về ký túc xá, vài huynh đệ đã gọi điện thoại hẹn ta dùng cơm chiều.”
Nói xong, ánh mắt hắn chuyển đến Mộ Dung Thanh Tư, nhẹ giọng nói:“Mộ Dung lão sư, cám ơn sự giúp đỡ của cô, cả bộ quần áo nữa, hôm nào gặp lại ta sẽ đặc biệt cảm tạ.”
Nói xong , Tiêu Tân hướng mọi người vẫy tay, xoay người tiêu sái rời đi.
Đã chưa xa, một chiếc xe BMV màu đỏ theo tới. Cửa kính xe kéo xuống lộ ra khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Thanh Tư.
“Lên xe, ta cùng ngươi trở về trường học!”
Trong lòng Tiêu Tân phát ra một vài tia tình cảm ấm áp, nhưng vẫn hướng đối phương phất tay, lạnh nhạt nói:“Mộ Dung lão sư, cô đi trước đi! Ta bị nhốt trong sở cảnh sát một ngày, ta thấy bản thân nên tự đi lại một chút để có thể hít thở không khí.”
Mộ Dung thanh tư muốn nói gì lại thôi, không tiếp tục kiên trì. Trong ánh mắt của đối phương nàng đã nhìn thấy sự kiên định, không khỏi thở dài một hơi.
Nhìn chiếc xe chạy như bay về phía trước, Tiêu Tân vẫn tiếp tục đi. Lúc này, trong lòng hắn rất thoải mái, không hề để sự cự tuyệt của Hạ Uyển Như ở trong lòng. Hắn hiểu được lòng quan tâm của cha mẹ đối với con cái, cách làm của nàng không sai, bất quá là nhìn nhầm đối tượng có phần xem nhẹ hắn. Về phần tiểu nha đầu Phỉ nhi, vốn không cùng con đường với hắn, chỉ có thể phụ thuộc vào duyên số sau này gặp lại.
Tiêu Tân thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói:“Mộ Dung lão sư, chuyện lúc nãy thật sự cám ơn cô!” Trước luôn là hắn cứu người khác, bây giờ hắn lại được người khác cứu, trong lòng rất cảm động.
Nghe ra được thành ý trong giọng nói của đối phương, tâm tình Mộ Dung Thanh Tư nhất thời tốt lên, nhưng miệng vẫn để ý như cũ, không dễ dàng buông ta:“Cảm ơn ta cái gì ? Chỉ là thấy một quả trứng gà trôi trên con rạch, thuận tay nhặt lên, không ngờ lại gặp phải trứng thối, làm bẩn đôi tay của mình, thật sự hối hận.”
Nhìn lại trên người mình, Tiêu Tân không khỏi cười gượng. Dạo qua một vòng trong đồn cảnh sát, ra ngoài người hắn quả thật rất bẩn . Lại nghe đối phương nói như thế, cả người thật sự cảm thấy nhột nhạt.
“Thực xin lỗi, đã làm bẩn xe của cô.” Tiêu tân ngượng ngùng gãi đầu. Khi hắn ra ngoài đã thay lại quần áo, nhưng không biết quần áo khi nào lại dính đầy vết bẩn.
“Trời ạ, xe của ta!” Mộ Dung thanh tư phát ra một tiếng thét chói tai, nhưng lập tức nghĩ đến việc gì phất tay:“Quên đi, đã bẩn. Sau khì về đành phải tẩy rữa lại vậy!”
Tiêu tân còn tưởng rằng đối phương sẽ bắt hắn chùi rửa lại chiếc xe, không nghĩ tới được buông tha dễ dàng như vậy. Xem ra cô giáo xinh đẹp này miệng cứng nhưng mềm lòng, sau này phải báo đáp tốt cho người ta mới được, mời khách, ăn cơm, uống nước, xem phim, hoặc là mua lễ vật, bất luận thứ gì làm cho đối phương có thể hài lòng.
Không bao lâu, chiếc xe tiến vào “Quý tộc trang viên”, dừng lại trước cửa Hoa phủ. Không đợi hai người xuống xe, cửa lớn đã mở ra, bên trong thoát ra một bóng dáng xinh đẹp, không phải Hoa Phỉ Nhi thì là ai?
“Biểu tỷ, người quái dị, hai người đã về rồi!”
Hoa phỉ nhi hôm nay ăn mặc rất đáng yêu, mái tóc màu nâu uốn xoăn trên trán cài một chiếc kẹp tóc hình kitty màu hồng nhạt, cân xứng với chiếc váy màu lam nhạt, trên eo cũng mang một chiếc thắt lưng mỏng cùng màu, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh ngày trước. Xem ra, tiểu nha đầu càng ngày càng có xu hướng biến thành một thục nữ.
Mộ Dung Thanh Tư đứng tại cửa vỗ cái đầu nhỏ của tiểu nha đầu một cái, cầm tay đi vào trong nhà.
Hoa phỉ nhi quay đầu hướng Tiêu Tân lè ra cái lưỡi hồng, giọng nói trách mắng:“Người quái dị, không phải ngươi rất có năng lực sao? Lúc này lại chịu khổ a!”
Nghe được lời ấy, Mộ Dung Thanh Tử đứng bên trêu chọc:“Tiểu nha đầu ngươi còn châm chọc. Thế ai khi nghe hắn bị bắt, liền gấp lên giống như khỉ?”
“Nói bậy, chị mới giống khỉ!” Mặt Hoa Phỉ Nhi ửng hồng, luồn tay xuống nách Mộ Dung Thanh Tư chọc lét.
Mộ Dung Thanh Tư tất nhiên đã sớm chuẩn bị, buông bàn tay nhỏ bé của tiểu muội ra, lách người vào phòng khách. Hoa phỉ nhi không bỏ qua, lập tức theo vào. Trong phòng khách lập tức truyền đến từng tiếng cười cùng những trận đùa giỡn.
Tiêu Tân đứng phía sau cười không nói gì, trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp. Có nhà cảm giác thật sướng a!
“Tiểu Tiêu, ngươi tới rồi!” Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phòng khách, chính là nữ chủ nhân của Hoa gia: Hạ Uyển Như. Vị mỹ phụ trung này làm người ta có thấy luôn có vẻ lịch sự, biết kiềm chế cảm xúc, hoàn toàn ngược lại với đứa con gái hoạt bát.
Tiêu Tân định vào nhà, lại bị Hoa Phỉ Nhi duỗi tay ngăn lại, giọng nói trách mắng:“Heo bẩn, trông một thân người nhếch nhác như vậy . Nhanh tắm rửa, bằng không ngươi không được vào nhà.”
Mộ Dung thanh tư lập tức bắt lỗi trong lời nói của tiểu cô nương:“Ngươi không cho hắn vào nhà, thế nói hắn đi đâu tắm rửa? Chẳng lẽ đứng bên ngoài tắm?”
Ách! Khuôn mắt Hoa Phỉ Nhi lập tức đỏ bừng, chu cái miệng nhỏ nhắn hướng đến mẫu thân kháng nghị:“Mẹ, biểu tỷ ức hiếp con!”
Hạ uyển như đem nữ nhi ôm vào lòng, hiện ra vẻ ôn nhu, đối với việc làm nũng của nữ nhi lại càng yêu mến. Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, đã có một thời gian ngắn Hạ Uyển Như không quá chú ý đến Tiêu Tân, lúc này ánh mắt lại dừng trên người đối phương, trong lòng lại thấy hiếu kỳ. Dung mạo thanh niên này rõ ràng rất xấu xí, sao chỉ có vài ngày không gặp lại biến đổi lớn như thế. Ngoại trừ làn da đen có phần thô ráp, khuôn mặt đã không còn chỗ nào bất ổn. Thấy nữ nhi có bộ dáng thẹn thùng, trong lòng nàng sinh ra một tia nghi ngờ và lo lắng
Hạ uyển như để lại mối nghi ngờ trong lòng, nhẹ nhàng phân phó:“Tiểu Tiêu, ngươi đi theo Vân di tắm rửa thay đổi quần áo đi.”
Thấy Tiêu Tân đi theo Vân di lên lầu, Hạ Uyển như hướng tới cháu họ hỏi lại sự tình không may của Tiêu Tân, đôi lông mi từ từ nhíu lại.
Không lâu sâu, Tiêu Tân từ trên lầu bước xống, ánh mắt mọi người nhất thời sáng rực.
Hắn vẫn như thế , nhưng thân hình lại như có thêm đường nét, ánh mắt sáng ngời, thân hình cao to lực lưỡng, lại mặc thêm bộ y phục làm tăng lên khí chất bất phàm, tràn ngập anh khí. mỗi người đều nói, nữ nhân mười tám liền thay đổi, tên Tiêu Tân này là người như vậy! Thật đúng với một câu ngạn ngữ: Ba ngày không thấy, nhìn lại đã thấy khác xưa.
“Biểu tỷ, ánh mắt của tỷ thật không tệ, quần áo do tỷ chọn đúng là rất vừa người!” Hoa phỉ nhi nhịn không được khen.
“Đó là đương nhiên! Không biết biểu tỷ ngươi là ai à.” Tên mặt Mộ Dung Thanh Tư hiện ra vẻ hớn hở khoe khoang, đối với ánh mắt của bản thân hết sức vừa lòng. Cái này gọi là “Người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào trang sức ”. Trải qua một phen thay đổi, thần thái và khí chất của Tiêu Tân dường như được thể hiện đầy đủ, chân chính có thể nói là có chút đẹp trai( thua mềnh tí xíu =))).
Nghe được lời khen của hai tỷ muội, lòng tự tin trong lòng Tiêu Tân bạo tăng. Vừa rồi, hắn soi gương trong phòng tắm, cũng rất hài lòng về hình dáng của mình.
“Người quái dị, ngươi đói bụng chưa?” Hoa phỉ nhi dịu dàng nói, biểu thị rất quan tâm.
Tiêu Tân còn chưa trả lời, đã nghe Mộ Dung Thanh Tư đứng bên xen vào:“Ta nói phỉ nhi biểu muội, sao ngươi còn gọi hắn là người quái dị? Hắn là thầy giáo của ngươi, tiểu hài tử cần phải học được sự lễ phép.”
Cặp mắt to của Hỏa Phỉ Nhi chớp nháy, cười khanh khách nói:“thật ngại, chỉ là thói quen! Nếu không sau này ta sẽ gọi hắn là suất ca đi!” Nói xong, nàng thật sự hướng đến Tiêu Tân hô vài tiếng “suất ca”, giọng nói ngọt ngào khiến người khác nhũn xuống.
Nghe được hai cách xưng hô kế tiếp nhau, Tiêu Tân sờ sờ cái mũi, không nhịn được nở nụ cười. Tục ngữ nói “Ba nữ nhân hợp lại có thể thành rạp hát”, nhưng chỉ cần hai tỷ muội trước mắt này, cũng đã đủ thành một cái sân khấu!
Thấy ba người nói chuyện sôi nổi, trong mắt Hạ Uyển Như hiện lên một chút ưu buồn. Lát sau, nàng đem ánh mắt chuyển đến Tiêu Tân, đột nhiên nói:“Tiểu Tiêu lão sư, mới từ trong kia đi ra, việc học tập của ngươi chắc bị chậm trễ a?”
Trong lòng Tiêu Tân sửng sốt, lập tức hiểu được ý từ biểu tình cùng lời nói của đối phương.
“Cám ơn bá mẫu quan tâm. Chuyện này đã làm chậm trễ không ít thời gian, ta lập tức trở về trường học ngay!” Sắc mặt Tiêu Tân không đổi, làm cho người khác thấy không có gì không ổn.
“Tiêu ca, ăm cơm rồi hãy đi!” Hoa phỉ nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn nũng nịu giữ lại.
Liếc nhìn Hạ Uyển Như một cái thật sâu, trên mặt Tiêu Tân lộ ra vẻ lạnh nhạt, sau đó hướng Hoa Phỉ Nhi mỉm cười nói:“Ta sẽ không quấy rầy . Trên đường trở về ký túc xá, vài huynh đệ đã gọi điện thoại hẹn ta dùng cơm chiều.”
Nói xong, ánh mắt hắn chuyển đến Mộ Dung Thanh Tư, nhẹ giọng nói:“Mộ Dung lão sư, cám ơn sự giúp đỡ của cô, cả bộ quần áo nữa, hôm nào gặp lại ta sẽ đặc biệt cảm tạ.”
Nói xong , Tiêu Tân hướng mọi người vẫy tay, xoay người tiêu sái rời đi.
Đã chưa xa, một chiếc xe BMV màu đỏ theo tới. Cửa kính xe kéo xuống lộ ra khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Thanh Tư.
“Lên xe, ta cùng ngươi trở về trường học!”
Trong lòng Tiêu Tân phát ra một vài tia tình cảm ấm áp, nhưng vẫn hướng đối phương phất tay, lạnh nhạt nói:“Mộ Dung lão sư, cô đi trước đi! Ta bị nhốt trong sở cảnh sát một ngày, ta thấy bản thân nên tự đi lại một chút để có thể hít thở không khí.”
Mộ Dung thanh tư muốn nói gì lại thôi, không tiếp tục kiên trì. Trong ánh mắt của đối phương nàng đã nhìn thấy sự kiên định, không khỏi thở dài một hơi.
Nhìn chiếc xe chạy như bay về phía trước, Tiêu Tân vẫn tiếp tục đi. Lúc này, trong lòng hắn rất thoải mái, không hề để sự cự tuyệt của Hạ Uyển Như ở trong lòng. Hắn hiểu được lòng quan tâm của cha mẹ đối với con cái, cách làm của nàng không sai, bất quá là nhìn nhầm đối tượng có phần xem nhẹ hắn. Về phần tiểu nha đầu Phỉ nhi, vốn không cùng con đường với hắn, chỉ có thể phụ thuộc vào duyên số sau này gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.