Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ
Chương 39: LẦN ĐẦU GIAO PHONG(THƯỢNG)
Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
17/03/2013
Vừa rồi Tiêu Tân chỉ là thuận miệng nói ra, mắt thấy hai cô gái bộ dáng hung tợn, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, không khỏi rùng mình một cái. Hay thật, tiểu ma nữ đã ứng phó không được, hiện tại lại thêm một đại ma nữ, vẫn không chọc tới mới tuyệt vời.
Mười phút sau, trải qua việc Tiêu Tân thành khẩn giải thích, hơn nữa đáp ứng mời hai người đi ăn kem, hai vị mỹ nữ rốt cục tiêu trừ tức giận. Lúc này, hai người rốt cục nhớ tới việc đi dạo phố, lập tức bắt đầu điên cuồng shopping. Gia đình hai chị em họ này là kẻ có tiền, tự nhiên không cần lo lắng tiền bạc, cuối cùng chỉ khổ cho tên cu li miễn phí như Tiêu Tân. Không bao lâu, hai tay của hắn đã cầm mười mấy chiếc túi, phát hiện hai người kia còn chưa thỏa mãn, chuẩn bị tiếp tục đi mua tiếp, liền nhanh miệng nhắc nhở năm giờ chiều còn một cuộc hẹn.
“ Cậu không nói, chúng ta suýt chút đã quên.” Mộ Dung Thanh Tư nhìn đồng hồ, làm ra quyết định như sau: “ Hiện tại còn chưa tới năm giờ, chúng ta đi thêm chốc lát.” Nói xong, nàng kéo tay Hoa Phỉ Nhi đi vào một cửa hàng bán quần áo hướng đối diện.
“ Đã đến giờ, hai người còn đòi đi chơi? Không sợ đối phương chờ lâu bỏ đi sao?” Tiêu Tân ở phía sau lớn tiếng kêu lên.
Hoa Phỉ Nhi quay đầu, nhìn bộ dáng chật vật của Tiêu Tân, nhịn không được cười nói: “ Hiện tại chúng ta đi qua cửa hàng bán quần áo nam. Nhìn bộ dạng lôi thôi của anh, nếu không chọn cách ăn mặc đẹp một chút, như thế nào xứng đôi với chị họ của tôi? Giả trang cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ!”
Mộ Dung Thanh Tư liếc mắt nhìn Tiêu Tân, ở một bên nói: “ Nam nhân hẹn cùng nữ nhân, chờ đợi là chuyện bình thường. Còn nữa, tôi cũng hi vọng hắn đợi không được mà bỏ đi trước. Như vậy bổn tiểu thư không cần ứng phó hắn.”
Ách! Trên trán Tiêu Tân hiện lên mấy đạo chỉ đen. Hai nữ nhân này quả thật là hết cứu. Vị lão huynh còn chưa gặp mặt kia ơi, nếu anh là một người thông minh, hi vọng anh nhanh chân chạy đi đi.
Đối với thiện ý nhắc nhở của Tiêu Tân, vị nam nhân kia dĩ nhiên không có thiên lý nhĩ để nghe thấy, tự nhiên là không biết được. Khi hai vị mỹ nữ cùng một người đàn ông điển trai đi vào Thái Cực Trà Đạo Quán, vị lão huynh kia đang ngồi trong một căn phòng thật trang nhã si ngốc chờ đợi.
Thái Cực Trà Đạo là một xí nghiệp có trong cả nước, tại nơi thành phố này mở ba nơi, mà nơi này là nơi có giá cả mắc nhất. Dù là như thế, sinh ý nơi này vẫn rất tốt. Tâm lý tiêu xài của mọi người là như vậy, mắc nhất chính là tốt nhất, huống chi hoàn cảnh của trà lâu này thật không sai, bên trong yên tĩnh, rất thanh nhã, các hạng phục vụ lại rất tốt.
Bên trong quán còn có suối giả nước mát, nước chảy róc rách, thập phần khác biệt. Trong không khí tràn ngập hương trà nhàn nhạt, cổ khúc tri âm tri kỷ vang lên mơ hồ có thể nghe thấy, quanh suối còn có những phòng riêng biệt, khách đến vừa có thể thưởng thức biểu diễn trà nghệ, còn có thể tiếp khách, quả thật là có thể thưởng thức trà nhàn nhã, là địa phương có thể nói chuyện làm ăn rất tốt.
Tống Chỉ Kiều nhìn chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay, đã là năm giờ bốn mươi phút, nhưng hắn cũng không sốt ruột. Mỹ nữ, để cho nam nhân chờ đợi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống chi vị mỹ nữ kia thật đáng giá cho hắn tiếp tục chờ đợi.
Tống Chỉ Kiều, năm nay hai mươi tám tuổi, hai năm trước từ đại học Harvard tốt nghiệp bằng tiến sĩ MBA, hiện tại đang là tổng giám đốc của công ty chi nhánh Phi Lợi Phổ tại ZJ. Không chỉ như thế, hắn còn là nhị công tử của chủ tịch Tống Thanh Lưu của đại hình xí nghiệp Trí Viễn tập đoàn. Với nhân phẩm cùng gia thế của hắn, nếu muốn tìm một cô gái xinh đẹp tuổi trẻ tự nhiên là không khó khăn. Nhưng đối tượng ước hẹn hôm nay lại không giống. Nếu có thể cùng vị mỹ nữ trong mộng này thành công đính hôn, thì địa vị của hắn trong mắt cha hắn sẽ nhảy lên mấy bậc thang, vô cùng có khả năng thay thế được người anh vô năng háo sắc trong mắt hắn, kế thừa gia nghiệp khổng lồ của cha hắn.
Xem lại thực lực tổng hợp của bốn đại tập đoàn, Thiên Vũ tập đoàn của Hoa Thiên Vũ được liệt thứ nhất, Trí Viễn tập đoàn của Tống Thanh Lưu liệt thứ hai, Thiên Mộ tập đoàn của Mộ Dung Trung Hoa bài danh thứ ba, thứ tư chính là Viên Bắc Xuyên Phương Đông tập đoàn. Tứ đại tập đoàn này thực lực cũng không hơn kém bao nhiêu, nếu hai nhà liên thủ, sẽ thay đổi cả vận mệnh nền kinh tế. Hoa Thiên Vũ cùng Mộ Dung Trung Hoa vốn là thân thích, nhưng không biết do nguyên nhân gì, quan hệ giữa bọn họ cũng không tốt lắm, nếu không Thiên Vũ tập đoàn cùng Thiên Mộ tập đoàn hợp tác, thì hai đại tập đoàn còn lại sẽ bị uy hiếp thật lớn.
Trà đạo quán này không chỉ phục vụ tốt, tố chất của nữ nhân viên phục vụ cũng phi thường cao, bọn họ mặc loại sườn xám rất khác biệt, những đôi chân thon dài tuyết trắng lúc ẩn lúc hiện, dáng người mạn diệu vô cùng. Tống Chỉ Kiều vừa kiên nhẫn chờ đợi, vừa thưởng thức những chiếc mông đầy đặn của các nữ nhân viên. Nếu không phải ước hội hôm nay quá mức trọng yếu, hắn khẳng định sẽ tiến lên trêu chọc vài câu. Với nhân phẩm cùng mị lực của hắn, đem tiểu mỹ nữ nhét vào trong lòng quả thật dễ như trở bàn tay.
Phía sau lưng Tống Chỉ Kiều, có một bức thư pháp viết Ninh Tĩnh Dĩ Trí Viễn, đáng tiếc vị Tống công tử này mặt ngoài tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại phập phồng cuộn sóng.
Lúc này, Tống Chỉ Kiều nhìn thấy có một nam hai nữ đang theo nữ tiếp tân đi vào bên trong. Tống Chỉ Kiều đương nhiên nhận ra Mộ Dung Thanh Tư, con gái của Mộ Dung Trung Hoa chủ tịch tập đoàn Thiên Mộ. Đã lâu không gặp, vẻ đẹp của nàng càng thêm mê người so với trước kia, không biết một nam một nữ đi cùng nàng lại là ai?
Đi vào phòng có tên U Hoàng Cư, Tiêu Tân nhìn thấy một nam tử trắng bóc trẻ tuổi đang chào đón. Người này thoạt nhìn dung mạo thanh tú, tư nhã nhặn văn, thêm chiếc kính bằng gọng bạc, mái tóc vuốt thẳng nếp, mặc một thân âu phục tinh tế bằng hàng hiệu, trong cử chỉ rất có phong độ thân sĩ. Nghĩ đến nhiệm vụ lần này của mình không phải giúp Mộ Dung Thanh Tư kết đôi, mà lại là cố ý quấy rối, Tiêu Tân bắt đầu vì vị lão huynh trước mắt này mà cầu nguyện. Vị nhân huynh này a, ngàn vạn lần đừng có trách ta, bản nhân cũng chỉ là bị ép buộc a!
“ Mộ Dung tiểu thư, mời ngồi!”
Lúc này, Tống Chỉ Kiều vô cùng ân cần kéo ghế, mời Mộ Dung tiểu thư ngồi xuống, tiếp theo vô cùng phong độ lại phục vụ kéo ghế cho Hoa Phỉ Nhi. Tiêu Tân cũng không muốn để người phục vụ, liền tự mình ngồi xuống một bên.
Tống Chỉ Kiều ngồi xuống đối diện Mộ Dung Thanh Tư, thần sắc mê hoặc hỏi han: “ Mộ Dung tiểu thư, hai vị này là..?”
Vừa dứt lời, Hoa Phỉ Nhi chớp đôi mắt to xinh đẹp, thập phần nhu thuận nói: “ Vị này chính là Tống tiên sinh nha! Tôi gọi là Hoa Phỉ Nhi, là em họ của chị Thanh Tư.”
Thanh âm của nàng ngọt đến cực kỳ, tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng bề ngoài dị thường tịnh lệ, hơn nữa thêm tạo hình đáng yêu hôm nay, lập tức hấp dẫn đôi mắt của Tống Chỉ Kiều. Nếu không phải Mộ Dung Thanh Tư ngồi ngay bên cạnh, khẳng định hắn sẽ lập tức dời đi mục tiêu.
“ Chào cô, Hoa tiểu thư, gặp cô thật phi thường vinh hạnh.” Tống Chỉ Kiều gật đầu đáp lại, trong lòng thầm nghĩ: Nàng là em họ của Mộ Dung Thanh Tư, chẳng lẽ là tiểu ma nữ của Hoa gia?
Lúc này Hoa Phỉ Nhi lại tiếp tục giới thiệu: “ Về phần vị này…!” Thanh âm của nàng cố ý tạm dừng một chút, mới tiếp tục nói: “ Vị này chính là bạn trai của chị họ.”
Mười phút sau, trải qua việc Tiêu Tân thành khẩn giải thích, hơn nữa đáp ứng mời hai người đi ăn kem, hai vị mỹ nữ rốt cục tiêu trừ tức giận. Lúc này, hai người rốt cục nhớ tới việc đi dạo phố, lập tức bắt đầu điên cuồng shopping. Gia đình hai chị em họ này là kẻ có tiền, tự nhiên không cần lo lắng tiền bạc, cuối cùng chỉ khổ cho tên cu li miễn phí như Tiêu Tân. Không bao lâu, hai tay của hắn đã cầm mười mấy chiếc túi, phát hiện hai người kia còn chưa thỏa mãn, chuẩn bị tiếp tục đi mua tiếp, liền nhanh miệng nhắc nhở năm giờ chiều còn một cuộc hẹn.
“ Cậu không nói, chúng ta suýt chút đã quên.” Mộ Dung Thanh Tư nhìn đồng hồ, làm ra quyết định như sau: “ Hiện tại còn chưa tới năm giờ, chúng ta đi thêm chốc lát.” Nói xong, nàng kéo tay Hoa Phỉ Nhi đi vào một cửa hàng bán quần áo hướng đối diện.
“ Đã đến giờ, hai người còn đòi đi chơi? Không sợ đối phương chờ lâu bỏ đi sao?” Tiêu Tân ở phía sau lớn tiếng kêu lên.
Hoa Phỉ Nhi quay đầu, nhìn bộ dáng chật vật của Tiêu Tân, nhịn không được cười nói: “ Hiện tại chúng ta đi qua cửa hàng bán quần áo nam. Nhìn bộ dạng lôi thôi của anh, nếu không chọn cách ăn mặc đẹp một chút, như thế nào xứng đôi với chị họ của tôi? Giả trang cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ!”
Mộ Dung Thanh Tư liếc mắt nhìn Tiêu Tân, ở một bên nói: “ Nam nhân hẹn cùng nữ nhân, chờ đợi là chuyện bình thường. Còn nữa, tôi cũng hi vọng hắn đợi không được mà bỏ đi trước. Như vậy bổn tiểu thư không cần ứng phó hắn.”
Ách! Trên trán Tiêu Tân hiện lên mấy đạo chỉ đen. Hai nữ nhân này quả thật là hết cứu. Vị lão huynh còn chưa gặp mặt kia ơi, nếu anh là một người thông minh, hi vọng anh nhanh chân chạy đi đi.
Đối với thiện ý nhắc nhở của Tiêu Tân, vị nam nhân kia dĩ nhiên không có thiên lý nhĩ để nghe thấy, tự nhiên là không biết được. Khi hai vị mỹ nữ cùng một người đàn ông điển trai đi vào Thái Cực Trà Đạo Quán, vị lão huynh kia đang ngồi trong một căn phòng thật trang nhã si ngốc chờ đợi.
Thái Cực Trà Đạo là một xí nghiệp có trong cả nước, tại nơi thành phố này mở ba nơi, mà nơi này là nơi có giá cả mắc nhất. Dù là như thế, sinh ý nơi này vẫn rất tốt. Tâm lý tiêu xài của mọi người là như vậy, mắc nhất chính là tốt nhất, huống chi hoàn cảnh của trà lâu này thật không sai, bên trong yên tĩnh, rất thanh nhã, các hạng phục vụ lại rất tốt.
Bên trong quán còn có suối giả nước mát, nước chảy róc rách, thập phần khác biệt. Trong không khí tràn ngập hương trà nhàn nhạt, cổ khúc tri âm tri kỷ vang lên mơ hồ có thể nghe thấy, quanh suối còn có những phòng riêng biệt, khách đến vừa có thể thưởng thức biểu diễn trà nghệ, còn có thể tiếp khách, quả thật là có thể thưởng thức trà nhàn nhã, là địa phương có thể nói chuyện làm ăn rất tốt.
Tống Chỉ Kiều nhìn chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay, đã là năm giờ bốn mươi phút, nhưng hắn cũng không sốt ruột. Mỹ nữ, để cho nam nhân chờ đợi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống chi vị mỹ nữ kia thật đáng giá cho hắn tiếp tục chờ đợi.
Tống Chỉ Kiều, năm nay hai mươi tám tuổi, hai năm trước từ đại học Harvard tốt nghiệp bằng tiến sĩ MBA, hiện tại đang là tổng giám đốc của công ty chi nhánh Phi Lợi Phổ tại ZJ. Không chỉ như thế, hắn còn là nhị công tử của chủ tịch Tống Thanh Lưu của đại hình xí nghiệp Trí Viễn tập đoàn. Với nhân phẩm cùng gia thế của hắn, nếu muốn tìm một cô gái xinh đẹp tuổi trẻ tự nhiên là không khó khăn. Nhưng đối tượng ước hẹn hôm nay lại không giống. Nếu có thể cùng vị mỹ nữ trong mộng này thành công đính hôn, thì địa vị của hắn trong mắt cha hắn sẽ nhảy lên mấy bậc thang, vô cùng có khả năng thay thế được người anh vô năng háo sắc trong mắt hắn, kế thừa gia nghiệp khổng lồ của cha hắn.
Xem lại thực lực tổng hợp của bốn đại tập đoàn, Thiên Vũ tập đoàn của Hoa Thiên Vũ được liệt thứ nhất, Trí Viễn tập đoàn của Tống Thanh Lưu liệt thứ hai, Thiên Mộ tập đoàn của Mộ Dung Trung Hoa bài danh thứ ba, thứ tư chính là Viên Bắc Xuyên Phương Đông tập đoàn. Tứ đại tập đoàn này thực lực cũng không hơn kém bao nhiêu, nếu hai nhà liên thủ, sẽ thay đổi cả vận mệnh nền kinh tế. Hoa Thiên Vũ cùng Mộ Dung Trung Hoa vốn là thân thích, nhưng không biết do nguyên nhân gì, quan hệ giữa bọn họ cũng không tốt lắm, nếu không Thiên Vũ tập đoàn cùng Thiên Mộ tập đoàn hợp tác, thì hai đại tập đoàn còn lại sẽ bị uy hiếp thật lớn.
Trà đạo quán này không chỉ phục vụ tốt, tố chất của nữ nhân viên phục vụ cũng phi thường cao, bọn họ mặc loại sườn xám rất khác biệt, những đôi chân thon dài tuyết trắng lúc ẩn lúc hiện, dáng người mạn diệu vô cùng. Tống Chỉ Kiều vừa kiên nhẫn chờ đợi, vừa thưởng thức những chiếc mông đầy đặn của các nữ nhân viên. Nếu không phải ước hội hôm nay quá mức trọng yếu, hắn khẳng định sẽ tiến lên trêu chọc vài câu. Với nhân phẩm cùng mị lực của hắn, đem tiểu mỹ nữ nhét vào trong lòng quả thật dễ như trở bàn tay.
Phía sau lưng Tống Chỉ Kiều, có một bức thư pháp viết Ninh Tĩnh Dĩ Trí Viễn, đáng tiếc vị Tống công tử này mặt ngoài tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại phập phồng cuộn sóng.
Lúc này, Tống Chỉ Kiều nhìn thấy có một nam hai nữ đang theo nữ tiếp tân đi vào bên trong. Tống Chỉ Kiều đương nhiên nhận ra Mộ Dung Thanh Tư, con gái của Mộ Dung Trung Hoa chủ tịch tập đoàn Thiên Mộ. Đã lâu không gặp, vẻ đẹp của nàng càng thêm mê người so với trước kia, không biết một nam một nữ đi cùng nàng lại là ai?
Đi vào phòng có tên U Hoàng Cư, Tiêu Tân nhìn thấy một nam tử trắng bóc trẻ tuổi đang chào đón. Người này thoạt nhìn dung mạo thanh tú, tư nhã nhặn văn, thêm chiếc kính bằng gọng bạc, mái tóc vuốt thẳng nếp, mặc một thân âu phục tinh tế bằng hàng hiệu, trong cử chỉ rất có phong độ thân sĩ. Nghĩ đến nhiệm vụ lần này của mình không phải giúp Mộ Dung Thanh Tư kết đôi, mà lại là cố ý quấy rối, Tiêu Tân bắt đầu vì vị lão huynh trước mắt này mà cầu nguyện. Vị nhân huynh này a, ngàn vạn lần đừng có trách ta, bản nhân cũng chỉ là bị ép buộc a!
“ Mộ Dung tiểu thư, mời ngồi!”
Lúc này, Tống Chỉ Kiều vô cùng ân cần kéo ghế, mời Mộ Dung tiểu thư ngồi xuống, tiếp theo vô cùng phong độ lại phục vụ kéo ghế cho Hoa Phỉ Nhi. Tiêu Tân cũng không muốn để người phục vụ, liền tự mình ngồi xuống một bên.
Tống Chỉ Kiều ngồi xuống đối diện Mộ Dung Thanh Tư, thần sắc mê hoặc hỏi han: “ Mộ Dung tiểu thư, hai vị này là..?”
Vừa dứt lời, Hoa Phỉ Nhi chớp đôi mắt to xinh đẹp, thập phần nhu thuận nói: “ Vị này chính là Tống tiên sinh nha! Tôi gọi là Hoa Phỉ Nhi, là em họ của chị Thanh Tư.”
Thanh âm của nàng ngọt đến cực kỳ, tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng bề ngoài dị thường tịnh lệ, hơn nữa thêm tạo hình đáng yêu hôm nay, lập tức hấp dẫn đôi mắt của Tống Chỉ Kiều. Nếu không phải Mộ Dung Thanh Tư ngồi ngay bên cạnh, khẳng định hắn sẽ lập tức dời đi mục tiêu.
“ Chào cô, Hoa tiểu thư, gặp cô thật phi thường vinh hạnh.” Tống Chỉ Kiều gật đầu đáp lại, trong lòng thầm nghĩ: Nàng là em họ của Mộ Dung Thanh Tư, chẳng lẽ là tiểu ma nữ của Hoa gia?
Lúc này Hoa Phỉ Nhi lại tiếp tục giới thiệu: “ Về phần vị này…!” Thanh âm của nàng cố ý tạm dừng một chút, mới tiếp tục nói: “ Vị này chính là bạn trai của chị họ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.