Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ
Chương 85: Lật Thuyền Trong Mương.
Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
17/03/2013
Đạp gió liều mình đánh tới, Tiêu Tân muốn né, nhưng chợt nhớ đến phía sau mình chính là dốc núi thẳng đứng. Nếu tránh ra, nàng ta nhất định sẽ bị té xuống sườn núi. Nếu...té xuống đó, việc nhỏ sẽ thành việc lớn, ngộ sát đấy a!
Do dự một lúc, nàng í đã “yêu thương nhung nhớ” rầu. Thấy nàng đánh sắp đến. Hai tay Tiêu Tân dang rộng ra, sử ra một chiêu học lóm được của Trần Nhất Hưng “Thái cực vân thủ”, đón lấy nàng và xoay tay hạ nàng xuống một chút, sau đó ném nàng qua một bên. Cú ném phi thừơng xảo diệu, đúng ngay cọc gỗ cạnh cầu, không thể để nàng té xuống dưới được. Vì phòng ngừa cô ta tiếp tục day dưa, Tiêu Tân không làm thì thôi đã làm thì làm cho đến cùng, hắn phóng tới điểm huyệt cô ta.
Ngay lúc đó, nàng cảm thấy toàn thân trên dưới ê ẩm tê dại, không còn nữa điểm khí lực, liền chấn động hỏi.
-Ngươi đã động tay chân gì trên thân thể của ta?
Tiêu Tân đưa tay bồng nàng lên, không để ý đến nàng mặc dù nàng đang hét lên, đi vào nhà gỗ, tiện tay quẳng nàng xuống đất.
Nàng trợn tròn hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lạnh lùng dè chừng nhìn hắn, hung ác la lên.
-Thả ta ra mau, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tiêu Tân cũng không thèm để ý đến, tùy ý nắm lấy cái ghế dựa bên cạnh, thoải mái ngồi xuống, bắt đầu từ từ đánh giá quan sát bà cô này. Gọi cô ta là “bà cô” cũng không đúng lắm. Thực ra, tuổi của nàng xem ra còn rất trẻ, ứơc chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Vừa rồi hắn quăng nàng ngã trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã bị dính đầy đất bùn. Mơ hồ có thể thấy rõ hình dạng của nàng, tuy rằng sắc đẹp không bằng Mộ Dung Thanh Tư nhưng có thể xem ra cũng là một tiểu mỹ nhân a.
Nhưng mà, vị muội muội này tính tình có vẻ không được tốt cho lắm, phồng má, trợn mắt quát lên.
-Sắc lang. Mau thả ta ra! Bổn cô nương không....có dễ chọc như vậy đâu nha.
Tiêu Tân mỉm cười, lạnh nhạt nói.
-Nếu ta là một sắc lang, nhìn thấy cô như thế này, hẳn cô cũng biết tôi sẽ có phản ứng như thế nào chứ?
Nói xong, hắn giơ tay chọt chọt lên người cô gái. Cô gái cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa xỉu taị chỗ. Không biết khi nào thì vạt áo trước ngực cô bé đã bị hở một bên, mơ hồ lộ ra một cả vùng ngực trắng noãn như tuyết. Càng làm nàng thêm xấu hổ và giận gần chết là toàn thân của mình cảm thấy vô lực, cánh tay căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhòm hắn ăn đậu hủ của mình.
May mắn Tiêu Tân cũng không phải là sắc lang hàng thật giá thật, chỉ là giỡn với nàng ta chút cho vui thôi. Hắn vừa định kéo vạt áo lại cho nàng thì...bỗng dưng nàng ô ô khóc to lên. Sau đó, đôi mắt to đen lúng liếng tràn đầy nước mắt, từng giọt lệ vuốt ve gương mặt xinh xắn của nàng rơi rơi, thật không thể chịu nổi mà.
Bỏ mịe, hình như mình làm hơi quá rồi. Tiêu Tân bỗng có cảm giác tội lỗi, nhanh chóng cởi áo ngoài của mình, khoác lên người cô gái.
Cơ gái vừa khóc vừa thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Tiêu Tân, đáng tiếc “trình” chửi của nàng thật sự “nghèo” đến tội nghiệp, mắng đi chửi lại cũng không thoát ra được hai từ “sắc lang” cùng với “bại hoại” cứ lặp đi lặp lại. Xem ra, cô nàng này cũng không hung hãn như bề ngoài, không biết nàng là con gái nhà nào nữa a?
“Này này, cô đừng khóc nữa được không?” Tiêu Tân nghe nàng khóc nữa ngày trời, hình như nàng không có ý định ngừng thì phải. Hắn nhịn không được lên tiếng. Ai cũng nói nữ nhân nước mắt như mưa, mà cô nàng này khóc cũng thật quá dọa người đi mà, khóc đã hơn nữa ngày, vẫn chưa có ý định “khóa” cái van nước này lại, không khác nào mưa bão vậy.
Tiểu cô nương ngừng khóc một chút, sau đó vừa tiếp tục xả nước lần hai vừa nói.
-Ta muốn khóc, ai mượn ngươi xen vào!
Tiêu Tân dở khóc dở cười. Tiểu nha đầu Trầm Y Y kia hai ngày trước cũng đã từng khóc. Nhưng mà nếu Trầm Y Y ở trứơc mặt cô bé này chắc cũng phải tôn làm sư phụ, nàng khóc quá chuẩn, có năng khiếu làm diễn viên hàng quốc. Nếu không phải Tiêu Tân từng tìm được đường sống trong chổ chết mà trở nên “cứng rắn” hơn xưa thì chắc đã sớm giơ năm “chi” lên đầu hàng. Giải khai huyệt đạo mất rồi.
“Này. Cô có thể ngưng một chút được không?” Tiêu Tân nghe nàng khóc đến phiền lòng, nhịn không được la lớn.
Cô gái vẫn như trước khóc lóc không ngừng. Tiêu Tân phải rống lớn lên mới miễn cưỡng nghe được lời hắn nói.
“Ngươi làm gì hung dữ như vậy? Người ta còn chưa khóc...khóc đủ mà!” Cô gái rốt cục cũng ngừng khóc, đôi vai nhỏ bé ôn nhu nhích nhích, tuy nhiên vẫn còn nức nở từng cơn.
Tiêu Tân cảm thấy hơi kỳ lạ. Cô nàng này vừa rồi xem hắn cứ như sắc lang, sao tự nhiên bây giờ cách nói chuyện bổng thay đổi...nhìn có vẻ giống như đang làm nũng hơn.
“Lau mặt đi, mặt như mèo con rồi kìa!” Tiêu Tân thò tay vào trong ba lô lấy ra một cái khăn ném qua cho nàng, ôn nhu nói.
Cô nàng cũng không khách khí, nay cả nước mắt nước mũi lẫn nước bùn điều...xoạt xoạt lau sạch lên khăn, sau đó nháy nháy đôi mắt to xinh đẹp, dịu dàng nói.
-Vị đại ca kia, vừa rồi là tôi sai! Anh có thể giải huyệt cho tôi rồi nói có được không?
Oe, cư nhiên giải thích với mình a, xưng hô cũng thay đổi, cái này thật quá dọa người đi!
Tiêu Tân cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn lại nghe thấy nàng nói tiếp.
-Đại ca ca, tôi biết anh vừa rồi không cố ý, người ta chỉ là xúc động nhất thời thôi. Anh đại nhân đại nghĩa, thả tôi ra đi, nha!
Sau khi khuôn mặt được lau sạch, gương mặt sắc sảo đáng yêu, lông mi dài và cong hơi hơi buông xuông, vẻ mặt biểu tình đau xót bi ai, làm người khác cảm thấy yêu chết đi được.
“Như vậy cũng tốt, cô gái như cô phải ra dáng con gái một chút mới được!” Tiêu Tân trong lòng mềm nhũn, vừa giải huyệt đạo vừa nói.
Một lát sau, cô gái đã hoàn toàn bình phục, nàng đi vào phòng thay một bộ đồ mới, so với dáng vẻ chật vật vừa nãy thì hiện giờ trông nàng đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Vị đại ca này, xin hỏi nên xưng hô với huynh như thế nào. Bọn tôi là người sống ở thâm sơn cùng dã, anh như thế nào lại đi đến nơi này?” Cô gái rót cho Tiêu Tân một chén nước, tùy ý hỏi.
Tiêu Tân leo núi cả ngày ngoài trời, vừa đói vừa khát, nhận bát nứơc một hơi uống cạn, rồi trả lời.
-Tôi gọi là Tiểu Sở, đến đây để tìm một người.
Nói tên của mình lúc trước. Nếu Mạc Đại thúc còn ở đây, có lẽ thúc sẽ nghe thấy tên mình qua tuyền miệng mà đến thì sao.
Cô nàng chớp chơp đôi mắt, dường như cảm thấy cực kỳ vui vẻ, dịu dàng hỏi.
-Tiêu đại ca, anh tìm ai vậy? Không biết tôi có biết người đó hay không?
“Tôi tìm Mạc....” Tiêu Tân vừa nói được ba từ, đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ, đồng thời bên tai truyền đến thanh âm của cô gái, tựa như cười, tựa như đang nói gì đó.
“Nguy rồi!” Trong lúc mơ hồ, Tiêu Tân cảm thấy có chút không đúng, trước mắt lập tức tối xầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Sau khi Tiêu Tân từ trong hôn mê tỉnh lại, thì trời đã sáng, đồng thời hắn cũng phát hiện ra mình đang bị trói trên một thân cây, đầu chúi xuống dưới, tay chân bủn rủn, không dùng được nửa điểm khí lực. Tiêu Tân lập tức “hiểu” được chuyện gì đã xảy ra. Thật sự là phong thủy luân lưu chuyển, người có lúc sông có khúc, không thể ngờ lại bị một tiểu cô nương lừa gạt.
Ai, cô bé kia chạy đi đâu rồi a? Chung quanh một bóng người cũng không có. Từ hôm qua đến giờ Tiêu Tân vẫn chưa có tí gì vào bụng, bụng réo ầm ầm. Tối qua uống hết cả chén nước, kết quả bị trói như đòn bánh tét ở đây. Không biết chén nước kia bỏ cái gì vào, mà ngay cả dị năng trên người cũng không xài được, ngủ như heo, một chút phản ứng cũng không có.
Tiểu nha đầu thật ra treo ngược Tiêu Tân cũng không ca, hai tay duổi thẳng thì mấy ngón tay cách mặt đất cũng chỉ “nửa thước” mà thôi, nhưng mà cuối cùng cũng với không tới. Tiêu Tân đột nhiên nhớ đến câu thành ngữ “Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời” thiệt là đúng bộ dáng lúc này của mình quá đi mà, ài....
Không xong! Cô nàng này rốt cục muốn làm gì? Không phải muốn giết mình đấy chứ?
Tiêu Tân vừa toát ra ý nghĩ này trong đầu thì bên tai hắn bỗng truyền đến một âm thanh đùa cợt.
Do dự một lúc, nàng í đã “yêu thương nhung nhớ” rầu. Thấy nàng đánh sắp đến. Hai tay Tiêu Tân dang rộng ra, sử ra một chiêu học lóm được của Trần Nhất Hưng “Thái cực vân thủ”, đón lấy nàng và xoay tay hạ nàng xuống một chút, sau đó ném nàng qua một bên. Cú ném phi thừơng xảo diệu, đúng ngay cọc gỗ cạnh cầu, không thể để nàng té xuống dưới được. Vì phòng ngừa cô ta tiếp tục day dưa, Tiêu Tân không làm thì thôi đã làm thì làm cho đến cùng, hắn phóng tới điểm huyệt cô ta.
Ngay lúc đó, nàng cảm thấy toàn thân trên dưới ê ẩm tê dại, không còn nữa điểm khí lực, liền chấn động hỏi.
-Ngươi đã động tay chân gì trên thân thể của ta?
Tiêu Tân đưa tay bồng nàng lên, không để ý đến nàng mặc dù nàng đang hét lên, đi vào nhà gỗ, tiện tay quẳng nàng xuống đất.
Nàng trợn tròn hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lạnh lùng dè chừng nhìn hắn, hung ác la lên.
-Thả ta ra mau, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tiêu Tân cũng không thèm để ý đến, tùy ý nắm lấy cái ghế dựa bên cạnh, thoải mái ngồi xuống, bắt đầu từ từ đánh giá quan sát bà cô này. Gọi cô ta là “bà cô” cũng không đúng lắm. Thực ra, tuổi của nàng xem ra còn rất trẻ, ứơc chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Vừa rồi hắn quăng nàng ngã trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã bị dính đầy đất bùn. Mơ hồ có thể thấy rõ hình dạng của nàng, tuy rằng sắc đẹp không bằng Mộ Dung Thanh Tư nhưng có thể xem ra cũng là một tiểu mỹ nhân a.
Nhưng mà, vị muội muội này tính tình có vẻ không được tốt cho lắm, phồng má, trợn mắt quát lên.
-Sắc lang. Mau thả ta ra! Bổn cô nương không....có dễ chọc như vậy đâu nha.
Tiêu Tân mỉm cười, lạnh nhạt nói.
-Nếu ta là một sắc lang, nhìn thấy cô như thế này, hẳn cô cũng biết tôi sẽ có phản ứng như thế nào chứ?
Nói xong, hắn giơ tay chọt chọt lên người cô gái. Cô gái cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa xỉu taị chỗ. Không biết khi nào thì vạt áo trước ngực cô bé đã bị hở một bên, mơ hồ lộ ra một cả vùng ngực trắng noãn như tuyết. Càng làm nàng thêm xấu hổ và giận gần chết là toàn thân của mình cảm thấy vô lực, cánh tay căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhòm hắn ăn đậu hủ của mình.
May mắn Tiêu Tân cũng không phải là sắc lang hàng thật giá thật, chỉ là giỡn với nàng ta chút cho vui thôi. Hắn vừa định kéo vạt áo lại cho nàng thì...bỗng dưng nàng ô ô khóc to lên. Sau đó, đôi mắt to đen lúng liếng tràn đầy nước mắt, từng giọt lệ vuốt ve gương mặt xinh xắn của nàng rơi rơi, thật không thể chịu nổi mà.
Bỏ mịe, hình như mình làm hơi quá rồi. Tiêu Tân bỗng có cảm giác tội lỗi, nhanh chóng cởi áo ngoài của mình, khoác lên người cô gái.
Cơ gái vừa khóc vừa thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Tiêu Tân, đáng tiếc “trình” chửi của nàng thật sự “nghèo” đến tội nghiệp, mắng đi chửi lại cũng không thoát ra được hai từ “sắc lang” cùng với “bại hoại” cứ lặp đi lặp lại. Xem ra, cô nàng này cũng không hung hãn như bề ngoài, không biết nàng là con gái nhà nào nữa a?
“Này này, cô đừng khóc nữa được không?” Tiêu Tân nghe nàng khóc nữa ngày trời, hình như nàng không có ý định ngừng thì phải. Hắn nhịn không được lên tiếng. Ai cũng nói nữ nhân nước mắt như mưa, mà cô nàng này khóc cũng thật quá dọa người đi mà, khóc đã hơn nữa ngày, vẫn chưa có ý định “khóa” cái van nước này lại, không khác nào mưa bão vậy.
Tiểu cô nương ngừng khóc một chút, sau đó vừa tiếp tục xả nước lần hai vừa nói.
-Ta muốn khóc, ai mượn ngươi xen vào!
Tiêu Tân dở khóc dở cười. Tiểu nha đầu Trầm Y Y kia hai ngày trước cũng đã từng khóc. Nhưng mà nếu Trầm Y Y ở trứơc mặt cô bé này chắc cũng phải tôn làm sư phụ, nàng khóc quá chuẩn, có năng khiếu làm diễn viên hàng quốc. Nếu không phải Tiêu Tân từng tìm được đường sống trong chổ chết mà trở nên “cứng rắn” hơn xưa thì chắc đã sớm giơ năm “chi” lên đầu hàng. Giải khai huyệt đạo mất rồi.
“Này. Cô có thể ngưng một chút được không?” Tiêu Tân nghe nàng khóc đến phiền lòng, nhịn không được la lớn.
Cô gái vẫn như trước khóc lóc không ngừng. Tiêu Tân phải rống lớn lên mới miễn cưỡng nghe được lời hắn nói.
“Ngươi làm gì hung dữ như vậy? Người ta còn chưa khóc...khóc đủ mà!” Cô gái rốt cục cũng ngừng khóc, đôi vai nhỏ bé ôn nhu nhích nhích, tuy nhiên vẫn còn nức nở từng cơn.
Tiêu Tân cảm thấy hơi kỳ lạ. Cô nàng này vừa rồi xem hắn cứ như sắc lang, sao tự nhiên bây giờ cách nói chuyện bổng thay đổi...nhìn có vẻ giống như đang làm nũng hơn.
“Lau mặt đi, mặt như mèo con rồi kìa!” Tiêu Tân thò tay vào trong ba lô lấy ra một cái khăn ném qua cho nàng, ôn nhu nói.
Cô nàng cũng không khách khí, nay cả nước mắt nước mũi lẫn nước bùn điều...xoạt xoạt lau sạch lên khăn, sau đó nháy nháy đôi mắt to xinh đẹp, dịu dàng nói.
-Vị đại ca kia, vừa rồi là tôi sai! Anh có thể giải huyệt cho tôi rồi nói có được không?
Oe, cư nhiên giải thích với mình a, xưng hô cũng thay đổi, cái này thật quá dọa người đi!
Tiêu Tân cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn lại nghe thấy nàng nói tiếp.
-Đại ca ca, tôi biết anh vừa rồi không cố ý, người ta chỉ là xúc động nhất thời thôi. Anh đại nhân đại nghĩa, thả tôi ra đi, nha!
Sau khi khuôn mặt được lau sạch, gương mặt sắc sảo đáng yêu, lông mi dài và cong hơi hơi buông xuông, vẻ mặt biểu tình đau xót bi ai, làm người khác cảm thấy yêu chết đi được.
“Như vậy cũng tốt, cô gái như cô phải ra dáng con gái một chút mới được!” Tiêu Tân trong lòng mềm nhũn, vừa giải huyệt đạo vừa nói.
Một lát sau, cô gái đã hoàn toàn bình phục, nàng đi vào phòng thay một bộ đồ mới, so với dáng vẻ chật vật vừa nãy thì hiện giờ trông nàng đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Vị đại ca này, xin hỏi nên xưng hô với huynh như thế nào. Bọn tôi là người sống ở thâm sơn cùng dã, anh như thế nào lại đi đến nơi này?” Cô gái rót cho Tiêu Tân một chén nước, tùy ý hỏi.
Tiêu Tân leo núi cả ngày ngoài trời, vừa đói vừa khát, nhận bát nứơc một hơi uống cạn, rồi trả lời.
-Tôi gọi là Tiểu Sở, đến đây để tìm một người.
Nói tên của mình lúc trước. Nếu Mạc Đại thúc còn ở đây, có lẽ thúc sẽ nghe thấy tên mình qua tuyền miệng mà đến thì sao.
Cô nàng chớp chơp đôi mắt, dường như cảm thấy cực kỳ vui vẻ, dịu dàng hỏi.
-Tiêu đại ca, anh tìm ai vậy? Không biết tôi có biết người đó hay không?
“Tôi tìm Mạc....” Tiêu Tân vừa nói được ba từ, đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ, đồng thời bên tai truyền đến thanh âm của cô gái, tựa như cười, tựa như đang nói gì đó.
“Nguy rồi!” Trong lúc mơ hồ, Tiêu Tân cảm thấy có chút không đúng, trước mắt lập tức tối xầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Sau khi Tiêu Tân từ trong hôn mê tỉnh lại, thì trời đã sáng, đồng thời hắn cũng phát hiện ra mình đang bị trói trên một thân cây, đầu chúi xuống dưới, tay chân bủn rủn, không dùng được nửa điểm khí lực. Tiêu Tân lập tức “hiểu” được chuyện gì đã xảy ra. Thật sự là phong thủy luân lưu chuyển, người có lúc sông có khúc, không thể ngờ lại bị một tiểu cô nương lừa gạt.
Ai, cô bé kia chạy đi đâu rồi a? Chung quanh một bóng người cũng không có. Từ hôm qua đến giờ Tiêu Tân vẫn chưa có tí gì vào bụng, bụng réo ầm ầm. Tối qua uống hết cả chén nước, kết quả bị trói như đòn bánh tét ở đây. Không biết chén nước kia bỏ cái gì vào, mà ngay cả dị năng trên người cũng không xài được, ngủ như heo, một chút phản ứng cũng không có.
Tiểu nha đầu thật ra treo ngược Tiêu Tân cũng không ca, hai tay duổi thẳng thì mấy ngón tay cách mặt đất cũng chỉ “nửa thước” mà thôi, nhưng mà cuối cùng cũng với không tới. Tiêu Tân đột nhiên nhớ đến câu thành ngữ “Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời” thiệt là đúng bộ dáng lúc này của mình quá đi mà, ài....
Không xong! Cô nàng này rốt cục muốn làm gì? Không phải muốn giết mình đấy chứ?
Tiêu Tân vừa toát ra ý nghĩ này trong đầu thì bên tai hắn bỗng truyền đến một âm thanh đùa cợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.