Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ
Chương 77: Tái Thí Ngưu Đao*Hạ*
Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
17/03/2013
Không biết đã trải qua bao lâu, Tiêu Tân rốt cục cũng đã dừng lại. Khi hắn lại dùng “Tâm Nhãn” để “cảm” khúc xương đùi bị gãy đã trở lại bình thường, hoàn hảo như chưa từng bị gãy, so với lúc bình thường không khác gì nhau.
Lúc này, Tiêu Tân cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng lau mồ hôi trán cho mình, vì thế hắn mở mắt ra, bỗng nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kề sát, đồng thời một hơi thở thơm mát đang thoang thoảng khiêu gợi hắn.
“A!” Trầm Y Y bị hành động của Tiêu Tân hù dọa làm cho hoảng sợ, nhất thời làm rơi chiếc khăn đang cầm trong tay.
“Muội có sao không?” Tiêu Tân nhặt chiếc khăn rơi trên mặt đất rồi đứng lên, đưa đến tay Trầm Y Y.
“Không...Không sao!” Khuôn mặt nhỏ xinh của Trầm Y Y lập tức ửng đỏ. Cảm thấy đối phương đang nhìn mình. Tiểu cô nương bỗng thấy tim của mình đập loạn cả lên.
“Tiêu Tân, cháu kiểm tra thấy nó ra sao rồi?” Lão Trầm ở bên cạnh hỏi.
Tiêu Tân đứng dậy, nhìn lão Trầm rồi cười, nói.
-Trầm thúc, thúc có cảm giác gì đặc biệt hay không?
Lão Trầm trả lời.
-Vừa rồi lúc tay cháu chạm vào vết thương, thúc cảm thấy trên đùi nóng lên từng hồi, cảm giác rất là thoải mái.
Tiêu Tân nói tiếp.
-Trầm thúc, hay bây giờ thúc đứng lên thử xem, xem đùi phải có còn đau nữa hay không?
“Ân!” Lão Trầm tựa vào tay con gái, chống chân xuống, thử đặt chân phải quấn thạch cao đứng trên mặt đất một lúc, lập tức phát ra một tiếng “ồ” ngạc nhiên.
“Kỳ lạ, chân của thúc hình như không còn cảm thấy đau nữa.”
Tiêu Tân nở nụ cười, lớn tiếng nói.
-Đâu chỉ là không cảm thấy đau, chân thúc đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi.
“Không thể nào!” Lão Trầm lần nữa ngồi lên giừơng. Đương nhiên không tin tưởng. Một tuần gãy chân, chỉ có xoa bóp một chút, làm sao có thể khỏi hẳn được! Cho dù Tiêu Tân học khí công, cũng không thể làm được chuyện đó.
Lúc này, vợ lão Trầm từ trong phòng bếp đi ra, quan tâm hỏi han.
-Tiểu Tiêu, tình huống kiểm tra ra sao rồi?
Lão Trầm cao hứng nói.
-Tiểu Tiêu quả thật rất có bản lĩnh, cậu ấy chỉ cần xoa bóp trên đùi của tôi một lúc, lập tức đùi không còn cảm thấy đau nữa.
Vợ ông rất vui vẻ nói.
-Phải không? Vậy thật là tốt a!! Đỡ phãi mỗi đêm phải nghe ông lầm bầm rên rỉ. Làm tôi ngủ không được ngon giấc.
Trầm Y Y tò mò nhìn Tiêu Tân, nhỏ giọng hỏi.
-Đầu to ca ca, huynh vừa mới nói chân của ba muội đã khỏi hoàn toàn rồi sao. Có phải là thật không?
“Đượng nhiên là thật rồi!” Tiêu Tân cười nói.
“Bớt giỡn ih, người ta không tin đâu!” Trầm Y Y cứ nghĩ Tiêu Tân đang nói đùa, chu miệng nói.
Tiêu Tân lần này thành công ngoài ý muốn nên cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nên cùng tiểu nha đầu vui đùa một lúc.
-Viên kẹo nhỏ, nếu muội không tin, không bằng chúng ta cá cược đi.
Trầm Y Y trừng mắt nhìn Tiêu Tân một cái, ưỡn bộ ngực lên nói.
-Ca ca xấu. Không dươc gọi muội là viên kẹo nhỏ. Muội bây giờ nhắc lại lần nữa, tên muội là Trầm-Y-Y.
“Biết rồi, viên kẹo nhỏ!” Tiêu Tân đưa tay nhéo nhéo mũi tiểu cô nương, cười nói.
Thấy đối phương không thay đổi cách gọi, Trầm Y Y bực tức xoay người, giận dỗi nói.
-Đại phôi đản, muội không để ý đến huynh nữa.
Lúc này Tiêu Tân mới thu liễm nụ cười lại. Nhẹ giọng nói.
-Y Y, muội không dám cá cược với huynh.
“Cá cược gì?” Trầm Y Y nghe đối phượng gọi chính xác tên của mình, lập tức nàng vui vẻ hẳn lên.
Tiêu Tân nói.
-Chúng ta sẽ cá cược là chân của Trầm thúc đã khỏi hẳn hay chưa. Giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện để kiểm tra thương thế ở chân cho Trầm thúc một cái. Nếu chưa khỏi huynh sẽ đáp ứng một điều kiện của muội, còn nếu không, muội sẽ phải đồng ý một điều kiện nho nhỏ của huynh.
Trầm Y Y chớp chớp đôi mắt to xinh xắn, không chút do dự nói.
-Một lời đã định.
Nói xong, nàng cùng Tiêu Tân vỗ tay phát thệ.
Một tiếng sau, đồng chí lão Trầm không cần bất cứ ai dìu đỡ vẫn nghênh ngang bước đi, ngẩng đầu đi ra khỏi bệnh viện.
“Kỳ tích, đây thực sự là kỳ tích! Chân gãy chỉ cần một tuần đã khỏi hẳn. Đây...chuyện này quả thật không thể tin nổi.” Bác sĩ cầm hai tờ X quang trong tay , hình ảnh khác nhau một trời một vực. Đối với ca bệnh này, quả thực hắn không thể tin vào đôi mắt của mình. Đảm nhiệm chức vụ bác sĩ khoa chỉnh hình đã nhiều năm như thế. Hắn chưa bao giờ gặp phải một chuyện lạ như thế này, nhưng sự thật chính là sự thật,
Trầm mụ mụ mừng rỡ cười toe toét, mụ cùng với lão Trầm khen đại-ân-nhân Tiểu Tiêu không dứt miệng. Mà Trầm Y Y bên cạnh lại mơ mơ màng màng, vẫn không tin vào sự thật trước mắt.
“Viên kẹo nhỏ, muội sao rồi?” Tiêu Tân khe khẽ nói bên tai của nàng.
Nghe cái biệt danh mẫn cảm của mình, Trầm Y Y lập tức bừng tỉnh, giận dỗi nói.
-Người xấu, huynh lại gọi muội là viên kẹo nhỏ nha.
Tiêu Tân dương dương tự đắc cười nói.
-Huynh đương nhiên có thể gọi muội là viên kẹo nhỏ, hơn nữa về sau muội cũng không được phản đối.
“Dựa vào cái gì?” Trầm Y Y đương nhiên là không nghe theo.
Tiêu Tân chỉ vào đùi phải của lão Trầm đã khôi phục lại bình thường, tủm tỉm cười nói.
-Thua cá cược, muội không thể lật kèo nha. Huynh trị thương cho Trầm thúc, muội đáp ứng một điều kiện cho huynh. Điều kiện của huynh chính là gọi muội bằng viên kẹo nhỏ, muội phải đồng ý, không đươc phản đối.
“Cái gì? Làm gì có chuyện như vậy. Đầu to ca ca cố ý khi dễ muội.” Trầm Y Y lập tức chu mỏ cãi.
Tiêu Tân cười hê hê nói.
-Muội không đồng ý cũng được. Chỉ cần muội ở trên đường la lớn một tiếng Trầm Y Y cá cược thua mà không nhận, là một tiểu cô nương xấu, huynh từ nay về sau sẽ không gọi muội là viên kẹo nhỏ nữa.
Trầm Y Y lập tức á khẩu, không trả lời được, trong lòng rất buồn bực. Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt tiểu cô nương đảo tròn một cái, cười khanh khách nói.
-Bổn cô nương xin chịu thua, từ nay về sau huynh có thể gọi muội là viên kẹo nhỏ a.
Tạm dừng một chút, Trầm muội muội trịnh trọng tuyên bố.
-Bây giờ, bổn cô nương có một quyết định cực kỳ quan trọng. Để cảm ơn đại ân đại đức của huynh, muội muốn trở thành người quảng cáo miễn phí, làm cho mọi người điều biết huynh là một vị thần y rất là giỏi nha, làm mọi người điều tìm đến huynh để chữa bệnh. Để mở rộng thêm tầm ảnh hưởng, muội sẽ mang sổ bệnh của ba ba phát tán trên mạng, sau đó cùng nhau tuyên truyền về truyền thuyết của huynh. Chắc chắn không bao lâu sau, nhân dân cả nước sẽ biết đến đại danh đỉnh đỉnh của huynh. Đến lúc đó, huynh muốn không phát tài cũng rất khó nha!
“Cái gì!” Nghe xong lời tuyên bố hùng hồn mang đầy tính nhân-nghĩa của Trầm nha đầu, mặt Tiêu Tân tái như thịt bò nhúng. Nếu bị tiểu nha đầu gây bát nháo lên như thế, sau này hắn có thể bình yên được hay sao? Nghĩ đến người bệnh chen chúc, hắn không nhịn được run cả ngừơi, nhanh chóng năn nỉ Trầm Y Y.
-Huynh làm tất cả điều là thành tâm giúp đỡ...không, không cần tuyên truyền.
Trầm Y Y đắc ý nói.
-Muội rất là cảm ơn huynh, vì huynh muội mới tính toán chi li như thế. Muội phát hiện trong bệnh viện này có rất nhiều người cần giúp đỡ, hay là huynh giúp họ đi..!! Ân, như vậy vẫn chưa đủ thành tâm, làm muội phải suy nghĩ thêm một chút, nhất định sẽ có phương pháp tốt hơn..Người xưa thường nói: Rựơu ngon không sợ hẻm dài. Y thuật dù cho hay cỡ nào cũng phải tuyên truyển, huynh nói đúng không?
Tiêu đại thần y có chút buồn bực trong lòng, chắc bệnh mất.
Cuối cùng, trải qua một tiếng đàm phán giữa Tiêu Tân cùng Trầm Y Y, song phương mỗi người lùi một bước, rốt cuộc đạt được hiệp nghị nhất định.
1.”Viên kẹo nhỏ” là nick name từ hồi cuổng trời tắm mưa của Trầm Y Y, từ nay về sau Tiêu Tân không được nhắc đến nữa, nếu không Trầm Y Y sẽ ....
Ca tụng công đức của Tiêu Tân.
2.Để công bình. Trầm Y Y không được gọi lại nick name “ Đầu to ca ca”. Nếu không, Tiêu Tân sẽ được gọi Trầm Y Y bằng nick name “ Viên kẹo nhỏ”.
Xong xuôi, Trầm Y Y lấy số điện thoại của Tiêu Tân, hẹn gặp lại ở trường đại học Z sang năm, sau đó giống như chim én, vừa ca vừa nhảy đi mất.
Ngay khi tiểu nha đầu vừa đi khỏi, Tiêu Tân đột nhiên có cảm giác mình....bị lừa, tuyệt đối là bị lừa rồi. Vừa rồi trong hiệp nghị tồn tại một lỗ hỗng....bự bự.Nếu Trầm Y Y phá vỡ hiệp định gọi hắn là “Đâu to ca ca”, mà mình lại gọi nàng là “ Viên kẹo nhỏ” chẳng phải là dính điểu thứ nhất hay sao? Không xong, bị dính đạn rồi, đáng lẽ ở điều khoảng thứ hai thêm vào một câu “Trầm Y Y không được dựa vào điều qui định thứ nhất, ca tụng công đức của Tiêu Tân ca ca” Mới đúng.
Trầm Y Y, muội chờ huynh, chúng ta còn chưa nói chuyện xong.....~~~~
Lúc này, Tiêu Tân cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng lau mồ hôi trán cho mình, vì thế hắn mở mắt ra, bỗng nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kề sát, đồng thời một hơi thở thơm mát đang thoang thoảng khiêu gợi hắn.
“A!” Trầm Y Y bị hành động của Tiêu Tân hù dọa làm cho hoảng sợ, nhất thời làm rơi chiếc khăn đang cầm trong tay.
“Muội có sao không?” Tiêu Tân nhặt chiếc khăn rơi trên mặt đất rồi đứng lên, đưa đến tay Trầm Y Y.
“Không...Không sao!” Khuôn mặt nhỏ xinh của Trầm Y Y lập tức ửng đỏ. Cảm thấy đối phương đang nhìn mình. Tiểu cô nương bỗng thấy tim của mình đập loạn cả lên.
“Tiêu Tân, cháu kiểm tra thấy nó ra sao rồi?” Lão Trầm ở bên cạnh hỏi.
Tiêu Tân đứng dậy, nhìn lão Trầm rồi cười, nói.
-Trầm thúc, thúc có cảm giác gì đặc biệt hay không?
Lão Trầm trả lời.
-Vừa rồi lúc tay cháu chạm vào vết thương, thúc cảm thấy trên đùi nóng lên từng hồi, cảm giác rất là thoải mái.
Tiêu Tân nói tiếp.
-Trầm thúc, hay bây giờ thúc đứng lên thử xem, xem đùi phải có còn đau nữa hay không?
“Ân!” Lão Trầm tựa vào tay con gái, chống chân xuống, thử đặt chân phải quấn thạch cao đứng trên mặt đất một lúc, lập tức phát ra một tiếng “ồ” ngạc nhiên.
“Kỳ lạ, chân của thúc hình như không còn cảm thấy đau nữa.”
Tiêu Tân nở nụ cười, lớn tiếng nói.
-Đâu chỉ là không cảm thấy đau, chân thúc đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi.
“Không thể nào!” Lão Trầm lần nữa ngồi lên giừơng. Đương nhiên không tin tưởng. Một tuần gãy chân, chỉ có xoa bóp một chút, làm sao có thể khỏi hẳn được! Cho dù Tiêu Tân học khí công, cũng không thể làm được chuyện đó.
Lúc này, vợ lão Trầm từ trong phòng bếp đi ra, quan tâm hỏi han.
-Tiểu Tiêu, tình huống kiểm tra ra sao rồi?
Lão Trầm cao hứng nói.
-Tiểu Tiêu quả thật rất có bản lĩnh, cậu ấy chỉ cần xoa bóp trên đùi của tôi một lúc, lập tức đùi không còn cảm thấy đau nữa.
Vợ ông rất vui vẻ nói.
-Phải không? Vậy thật là tốt a!! Đỡ phãi mỗi đêm phải nghe ông lầm bầm rên rỉ. Làm tôi ngủ không được ngon giấc.
Trầm Y Y tò mò nhìn Tiêu Tân, nhỏ giọng hỏi.
-Đầu to ca ca, huynh vừa mới nói chân của ba muội đã khỏi hoàn toàn rồi sao. Có phải là thật không?
“Đượng nhiên là thật rồi!” Tiêu Tân cười nói.
“Bớt giỡn ih, người ta không tin đâu!” Trầm Y Y cứ nghĩ Tiêu Tân đang nói đùa, chu miệng nói.
Tiêu Tân lần này thành công ngoài ý muốn nên cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nên cùng tiểu nha đầu vui đùa một lúc.
-Viên kẹo nhỏ, nếu muội không tin, không bằng chúng ta cá cược đi.
Trầm Y Y trừng mắt nhìn Tiêu Tân một cái, ưỡn bộ ngực lên nói.
-Ca ca xấu. Không dươc gọi muội là viên kẹo nhỏ. Muội bây giờ nhắc lại lần nữa, tên muội là Trầm-Y-Y.
“Biết rồi, viên kẹo nhỏ!” Tiêu Tân đưa tay nhéo nhéo mũi tiểu cô nương, cười nói.
Thấy đối phương không thay đổi cách gọi, Trầm Y Y bực tức xoay người, giận dỗi nói.
-Đại phôi đản, muội không để ý đến huynh nữa.
Lúc này Tiêu Tân mới thu liễm nụ cười lại. Nhẹ giọng nói.
-Y Y, muội không dám cá cược với huynh.
“Cá cược gì?” Trầm Y Y nghe đối phượng gọi chính xác tên của mình, lập tức nàng vui vẻ hẳn lên.
Tiêu Tân nói.
-Chúng ta sẽ cá cược là chân của Trầm thúc đã khỏi hẳn hay chưa. Giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện để kiểm tra thương thế ở chân cho Trầm thúc một cái. Nếu chưa khỏi huynh sẽ đáp ứng một điều kiện của muội, còn nếu không, muội sẽ phải đồng ý một điều kiện nho nhỏ của huynh.
Trầm Y Y chớp chớp đôi mắt to xinh xắn, không chút do dự nói.
-Một lời đã định.
Nói xong, nàng cùng Tiêu Tân vỗ tay phát thệ.
Một tiếng sau, đồng chí lão Trầm không cần bất cứ ai dìu đỡ vẫn nghênh ngang bước đi, ngẩng đầu đi ra khỏi bệnh viện.
“Kỳ tích, đây thực sự là kỳ tích! Chân gãy chỉ cần một tuần đã khỏi hẳn. Đây...chuyện này quả thật không thể tin nổi.” Bác sĩ cầm hai tờ X quang trong tay , hình ảnh khác nhau một trời một vực. Đối với ca bệnh này, quả thực hắn không thể tin vào đôi mắt của mình. Đảm nhiệm chức vụ bác sĩ khoa chỉnh hình đã nhiều năm như thế. Hắn chưa bao giờ gặp phải một chuyện lạ như thế này, nhưng sự thật chính là sự thật,
Trầm mụ mụ mừng rỡ cười toe toét, mụ cùng với lão Trầm khen đại-ân-nhân Tiểu Tiêu không dứt miệng. Mà Trầm Y Y bên cạnh lại mơ mơ màng màng, vẫn không tin vào sự thật trước mắt.
“Viên kẹo nhỏ, muội sao rồi?” Tiêu Tân khe khẽ nói bên tai của nàng.
Nghe cái biệt danh mẫn cảm của mình, Trầm Y Y lập tức bừng tỉnh, giận dỗi nói.
-Người xấu, huynh lại gọi muội là viên kẹo nhỏ nha.
Tiêu Tân dương dương tự đắc cười nói.
-Huynh đương nhiên có thể gọi muội là viên kẹo nhỏ, hơn nữa về sau muội cũng không được phản đối.
“Dựa vào cái gì?” Trầm Y Y đương nhiên là không nghe theo.
Tiêu Tân chỉ vào đùi phải của lão Trầm đã khôi phục lại bình thường, tủm tỉm cười nói.
-Thua cá cược, muội không thể lật kèo nha. Huynh trị thương cho Trầm thúc, muội đáp ứng một điều kiện cho huynh. Điều kiện của huynh chính là gọi muội bằng viên kẹo nhỏ, muội phải đồng ý, không đươc phản đối.
“Cái gì? Làm gì có chuyện như vậy. Đầu to ca ca cố ý khi dễ muội.” Trầm Y Y lập tức chu mỏ cãi.
Tiêu Tân cười hê hê nói.
-Muội không đồng ý cũng được. Chỉ cần muội ở trên đường la lớn một tiếng Trầm Y Y cá cược thua mà không nhận, là một tiểu cô nương xấu, huynh từ nay về sau sẽ không gọi muội là viên kẹo nhỏ nữa.
Trầm Y Y lập tức á khẩu, không trả lời được, trong lòng rất buồn bực. Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt tiểu cô nương đảo tròn một cái, cười khanh khách nói.
-Bổn cô nương xin chịu thua, từ nay về sau huynh có thể gọi muội là viên kẹo nhỏ a.
Tạm dừng một chút, Trầm muội muội trịnh trọng tuyên bố.
-Bây giờ, bổn cô nương có một quyết định cực kỳ quan trọng. Để cảm ơn đại ân đại đức của huynh, muội muốn trở thành người quảng cáo miễn phí, làm cho mọi người điều biết huynh là một vị thần y rất là giỏi nha, làm mọi người điều tìm đến huynh để chữa bệnh. Để mở rộng thêm tầm ảnh hưởng, muội sẽ mang sổ bệnh của ba ba phát tán trên mạng, sau đó cùng nhau tuyên truyền về truyền thuyết của huynh. Chắc chắn không bao lâu sau, nhân dân cả nước sẽ biết đến đại danh đỉnh đỉnh của huynh. Đến lúc đó, huynh muốn không phát tài cũng rất khó nha!
“Cái gì!” Nghe xong lời tuyên bố hùng hồn mang đầy tính nhân-nghĩa của Trầm nha đầu, mặt Tiêu Tân tái như thịt bò nhúng. Nếu bị tiểu nha đầu gây bát nháo lên như thế, sau này hắn có thể bình yên được hay sao? Nghĩ đến người bệnh chen chúc, hắn không nhịn được run cả ngừơi, nhanh chóng năn nỉ Trầm Y Y.
-Huynh làm tất cả điều là thành tâm giúp đỡ...không, không cần tuyên truyền.
Trầm Y Y đắc ý nói.
-Muội rất là cảm ơn huynh, vì huynh muội mới tính toán chi li như thế. Muội phát hiện trong bệnh viện này có rất nhiều người cần giúp đỡ, hay là huynh giúp họ đi..!! Ân, như vậy vẫn chưa đủ thành tâm, làm muội phải suy nghĩ thêm một chút, nhất định sẽ có phương pháp tốt hơn..Người xưa thường nói: Rựơu ngon không sợ hẻm dài. Y thuật dù cho hay cỡ nào cũng phải tuyên truyển, huynh nói đúng không?
Tiêu đại thần y có chút buồn bực trong lòng, chắc bệnh mất.
Cuối cùng, trải qua một tiếng đàm phán giữa Tiêu Tân cùng Trầm Y Y, song phương mỗi người lùi một bước, rốt cuộc đạt được hiệp nghị nhất định.
1.”Viên kẹo nhỏ” là nick name từ hồi cuổng trời tắm mưa của Trầm Y Y, từ nay về sau Tiêu Tân không được nhắc đến nữa, nếu không Trầm Y Y sẽ ....
Ca tụng công đức của Tiêu Tân.
2.Để công bình. Trầm Y Y không được gọi lại nick name “ Đầu to ca ca”. Nếu không, Tiêu Tân sẽ được gọi Trầm Y Y bằng nick name “ Viên kẹo nhỏ”.
Xong xuôi, Trầm Y Y lấy số điện thoại của Tiêu Tân, hẹn gặp lại ở trường đại học Z sang năm, sau đó giống như chim én, vừa ca vừa nhảy đi mất.
Ngay khi tiểu nha đầu vừa đi khỏi, Tiêu Tân đột nhiên có cảm giác mình....bị lừa, tuyệt đối là bị lừa rồi. Vừa rồi trong hiệp nghị tồn tại một lỗ hỗng....bự bự.Nếu Trầm Y Y phá vỡ hiệp định gọi hắn là “Đâu to ca ca”, mà mình lại gọi nàng là “ Viên kẹo nhỏ” chẳng phải là dính điểu thứ nhất hay sao? Không xong, bị dính đạn rồi, đáng lẽ ở điều khoảng thứ hai thêm vào một câu “Trầm Y Y không được dựa vào điều qui định thứ nhất, ca tụng công đức của Tiêu Tân ca ca” Mới đúng.
Trầm Y Y, muội chờ huynh, chúng ta còn chưa nói chuyện xong.....~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.