Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ
Chương 62: Thái Cực Môn Đồ *Hạ*.
Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
17/03/2013
Tiêu Tân là một người có tâm trí phi thường kiên định. Sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết hắn vẫn không rõ tại vì sao trong người lại có được dị năng, nhưng mà dị năng đối với hắn mà nói cũng không thể đại biểu được cho điều gì.
Giờ đây hắn cũng không biết, rốt cuộc dị năng của mình tại sao mà có? Lúc boom nổ, bị hất văng vào trong căn phòng chứa phóng xạ của bệnh viện. Lực nỗ cùng với tia phóng xạ X trong phòng song trùng ảnh hưởng đến cơ thể hắn, dưới nhiệt độ và phóng xạ đó cơ thể hắn đã xảy ra đột biến cơ năng ở mức độ nào đó, cũng có thể là do hắn thoát ra khỏi bàn tay của thần chết nên được ban cho cũng nên, sau này dung mạo của hắn được hồi phục cũng là một trong những nguyên nhân đó. Mặt khác, cũng là nhờ làm đẹp và điều trị đông y cùng với Viên Lệ Na tạo ra tác dụng phụ trợ hồi phục dung mạo ở một mức độ nhất định. Tỉ mỉ điều trị đông y, sau khi đột biến thân thể Tiêu Tân đã xảy ra quá trình thoát thai hoán cốt, khí chất biến đổi khác xưa rất nhiều.
Ngày hôm qua, là lần đầu tiên Tiêu Tân sử dụng dị năng của mình, hết sức kỳ diệu, uy lực thật lớn, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng ban đầu của hắn. Kinh nghiệm này khiến cho hắn sinh ra một ý tưởng mới :"Nếu đem dị năng cùng võ thuật Trung Hoa dung hợp lại, đột phá cơ năng bình cảnh của thân thể, sáng tạo ra một cảnh giới mới."
Đập tan cái cũ, phá cũ xây mới, con đường quá gian nan! Vậy, đây cũng chính là nguyên nhân góp phần vào việc đêm qua Tiêu Tân mất ngủ.
Có lẽ là lạc vào vòng luẫn quẩn, có lẽ là một sự trùng hợp trong vô thức. Ngay khi Tiêu Tân nghĩ hai luồng tư tưởng sẽ phát sinh đối nghịch va chạm, ở trong vòng luẩn quẩn trong thời điểm đó rốt cục cũng lóe ra một tia manh mối, hiện ra hình dáng một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi rất nhanh phát hiện ra sự tồn tại của Tiêu Tân, lập tức dừng lại, nhưng ngay sau đó sinh ra tò mò với người đang quan sát mình. Hắn ngạc nhiên phát hiện, chính mình lại không thể nhìn thấu đối phương.
“Xin chào!” Người trẻ tuổi lộ ra đôi hàm răng trắng như tuyết, hướng Tiêu Tân bắt chuyện.
Tiêu Tân hữu lễ đưa tay làm một cái thủ thế, cao giọng nói:”Vị đại ca thực là hảo công phu, lệnh đệ thập phần bội phục.”
Giọng điệu thế này có phần hơi giống phong cách nói chuyện của nhân sĩ giang hồ ngày xưa, nhưng hiện nay đối với những người trong giới võ thuật thì cũng không có gì đặc biệt. Tiêu Tân ngày xưa thường hay cùng một ít võ giả tiến hành tỷ thí luận bàn, nên dần dần biết bọn họ có thói quen dùng ngôn ngữ thế nào.
Người trẻ tuổi ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, liếc mắt đánh giá Tiêu Tân một cái, lạnh nhạt nói:”Quá khen! Ta xem ra công phu của ngươi so với ta cũng không kém hơn.”
Trải qua sơ bộ hàn huyên, song phương dần dần biết rõ về nhau. Người trẻ tuổi tên là Trần Chấn Hưng, 30 tuổi, là truyền nhân của Trần Thị Thái Cực Quyền, đồng thời cũng là hội trưởng hiệp hội võ thuật bản địa. Nói về tuổi, tự nhiên là Trần Tử Hưng lớn hơn Tiêu Tân. Không lâu sau, hai người liền thay đổi cách xưng hô đại ca, tiểu đệ , cảm thấy ý hợp tâm đầu, có lý giải nhất định về đối phương.
Trần Chấn Hưng không nhịn được hỏi về công phu mà Tiêu Tân đang luyện tập. Ngoại trừ giấu việc mình có dị năng, những việc khác Tiêu Tân điều thành thành thực thực kể ra. Điều này làm cho Trần Chấn Hưng cảm thấy khó hiểu. Bằng vào sự lịch duyệt cùng trình độ võ học của hắn mà nói, đây là lần đầu tiên nhìn không thấu một cao thủ ngoại gia, hơn nữa đối phương vẫn còn rất trẻ.
Thời gian bất tri bất giác trôi nhanh. Tiêu Tân đột nhiên vỗ đầu, nhớ đến hôm nay là thứ hai, mình còn phải đi học, lại còn phải mua bữa sáng cho Mộ Dung Thanh Tư các nàng. Không nghĩ đến mãi mê nói chuỵện, quên đi chính sự. Vì thế, hai người nhau hẹn vào buổi chiều sẽ gặp lại, Tiêu Tân lúc này mới chạy vội trở về, hai chân chạy giống như Tam Thái Tử trốn phong hỏa luân....
Tiêu Tân mang theo cái túi thật to có đựng bữa sáng, thở hồng hộc đẩy cửa phòng ra, chứng kiến hai vị mỹ nữ cùng hai đứa nhóc ngồi quanh bàn...... ăn điểm tâm. Thấy hắn đi vào, hai vị muội muội đồng thời liếc nhìn trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục...ăn.
A~~!hắc hắc!
Tiêu Tân sờ sờ cái mũi, ngượng ngừng cười cười, ngài ngại nói:”Vừa rồi, anh ở trên đường gặp phải người quen, tùy tiện hàn huyên đôi ba câu. Cho nên....”
Nhưng mà, giải thích của hắn không nhận được sự hồi âm của hai vị mỹ nữ. Tiểu Nguyệt ở một bên nhỏ giọng nói:”Đại ca ca, bằng hữu của anh là nam hay nữ a?”
Ta ngất! Những câu này của tiểu Nguyệt chắc chắn có người dạy. Hóa ra hai vị mỹ nữ không phải vì hắn trở về nên mà giận, mà là ghen!
Chua, cả phòng chua lòm, mùi vị này có vẻ hơi kỳ kỳ? Mỹ nữ lão sư trên người có là đương nhiên, nhưng tại sao trên ngừơi Lâm muội muội cũng có?
Tiêu Tân vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn mềm mại hồng hào của tiểu Nguyệt đang muốn trả lời, ai ngờ tiểu Nguyệt chu cái miệng nhỏ xíu, nghiêm túc nói:”Đại ca ca, sau này xin huynh không nên sờ mặt của muội!”
“Tại sao?” Tiêu Tân đầu to như cái đấu không hiểu đặt một dấu chấm hỏi to đùng?
Tiểu Nguyệt nũng nịu trả lời:”A nha, Lâm tỷ tỷ nói cho muội biết, nữ hài tử tuyệt đối không thể để cho nam tử tùy tiện sờ vào.”
Đổ mồ hôi, Lâm Hiểu Nặc đồng học rõ ràng là còn tức giận vì chuyện lúc sáng. Tiểu Nguyệt mới 6 tuổi, cho dù ta là sắc lang [:nn91: sặc] cũng không biến thái đến nổi có ý nghĩ này a.
Tiểu Nguyệt thấy hai vị tỷ tỷ hướng mình nháy nháy mắt ra dấu, tiếp tục truy vấn:”Đại ca ca, huynh chưa trả lời câu hỏi của muội vừa rồi huynh đi đâu?”
Ắc! Tiêu Tân sầu não, gần như sụp đổ đến nơi. Mỹ nữ lão sư ôn nhu động lòng người, như thế nào cũng ghen vậy chứ? Vãi lù đi bán múi rồi, sao tự dưng mình có cảm giác sắp mất đi tự do rồi a?
“Là nam tử!” Tiêu Tân ỉu xìu nói, cầm cái bánh bao mình vừa mua lên xơi luôn liên tiếp vài cái, cuối cùng tinh thần cũng lên được một chút.
Lúc này nhìn qua sắc mặt của lão sư, rốt cục cũng đã trở về phong tình như trước, ánh dương tươi sáng. Lâm muội muội bên cạnh vẫn không thèm để ý đến hắn, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì?
“Tiêu Tân, anh hôm nay có dự định gì không?” Mộ Dung Thanh Tư hỏi.
Tiêu Tân nghĩ nghĩ, rồi đáp:”Lên lớp, dành một ít thời gian đi mua đồ cho hai đứa nhóc. Hai đứa nhóc này muốn đi học, cũng cần phải lo một số việc.”
“Sau khi tan học thì sao?”Mộ Dung Thanh Tư hỏi tiếp.
Tiêu Tân nhớ đến ước hẹn cùng với Trần Chánh Hưng vào buổi chiều, thành thành thật thật kể lại ước hẹn cho hai vị mỹ nhân nghe, lại khiến cho Lâm muội muội cảm thấy “hứng thú”, ở một bên nói:”Tiêu Tân, xế chiều anh đến đó, cũng không được quên tôi?”
“Cô đi theo làm gì?” Tiêu Tân nghi ngờ hỏi.
Lâm Hiếu Nặc nháy nháy đôi mắt to tròn xinh đẹp, vẻ mặt hưng phấn nói:”Có cơ hội luận bàn một chút nha! Công phu của tôi là do ông nội truyền cho, ở xã võ thuật truyền thống Trung Quốc căn bản là không có đối thủ. Luyện tới luyện lui cũng không có lên tay gì hết.”
Tiêu Tân biết rõ thực chiến rất quan trọng, nếu không hắn cũng không giống như vừa phát hiện bảo bối khi vừa nhìn thấy Trần Chấn Hưng, cùng với đối phương tán gẫu không thôi. Hắn cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp ứng.
Mộ Dung Thanh Tư trầm ngâm một hồi, nhìn Tiêu Tân rồi nói:”Buổi chiều em cũng không có khóa, vốn định đi shopping cùng với anh, với lại đi tìm Đình Đình để chứng thực hộ khẩu. Buổi tối chúng ta gặp nhau.”
Nói đến đây, nàng chợt nhớ đến một việc khác, lại nói với Tiêu Tân:”Đúng rồi, anh nhớ mua di động, nếu không liên hệ như thế nào?”
Tiêu Tân giờ mới nhớ đến chuyện này, dự định lên lịch sẽ mua điện thoại vào hôm nay, thuận tiện cho mỹ nữ lão sư số điện thoại di động một thể.
Buổi sáng cùng ngày, không còn chuyện gì lạ phát sinh, cả buổi sáng Tiêu Tân đóng vai làm học sinh ngoan. Hà Khả Tuyết muốn mời hắn một bữa tiệc tối để cảm ơn chuyện đã giúp nàng tối hôm trước. Tiêu Tân nhẹ nhàng cười, nói với nàng đó là chuyện phải làm. Nhưng mà, Hà Khà Tuyết hai ngày nay vẫn luôn tìm cơ hội để mời đãi, Tiêu Tân thuận miệng đáp ứng.
Buổi chiều, Tiêu Tân dự định cúp cua, trốn học đi làm chuyện lớn.
Trứơc tiên, dương nhiên là phải đi mua điện thoại di động. Đối với Tiêu Tân mà nói, di động chỉ công cụ để liên lạc, ngoài gọi điện cũng chỉ có nhắn tin, mấy cái chức năng linh tinh chỉ là thứ yếu. Vì túi tiền, nên hắn chỉ tìm loại điện thoại đập đá, nokia lão hàng có chất lượng để trò chuyện nhắn tin là đủ.
Kế tiếp, về nhà mua cho hai đứa nhóc kia vài món đồ sinh hoạt trong nhà. Giằng co nửa ngày, rốt cục đại công cáo thành, làm hai huynh muội tiểu Đông tiểu Nguyệt vui mừng vật vã.
Mọi chuyện xong xuôi, nhanh chóng đến địa điểm hẹn buổi chiều. Tiêu Tân vốn định gọi cho Lâm muội muội hú một tiếng, lúc này mới phát hiện...không có số điện thoại, đành phải về trường học tìm nàng.
Giờ đây hắn cũng không biết, rốt cuộc dị năng của mình tại sao mà có? Lúc boom nổ, bị hất văng vào trong căn phòng chứa phóng xạ của bệnh viện. Lực nỗ cùng với tia phóng xạ X trong phòng song trùng ảnh hưởng đến cơ thể hắn, dưới nhiệt độ và phóng xạ đó cơ thể hắn đã xảy ra đột biến cơ năng ở mức độ nào đó, cũng có thể là do hắn thoát ra khỏi bàn tay của thần chết nên được ban cho cũng nên, sau này dung mạo của hắn được hồi phục cũng là một trong những nguyên nhân đó. Mặt khác, cũng là nhờ làm đẹp và điều trị đông y cùng với Viên Lệ Na tạo ra tác dụng phụ trợ hồi phục dung mạo ở một mức độ nhất định. Tỉ mỉ điều trị đông y, sau khi đột biến thân thể Tiêu Tân đã xảy ra quá trình thoát thai hoán cốt, khí chất biến đổi khác xưa rất nhiều.
Ngày hôm qua, là lần đầu tiên Tiêu Tân sử dụng dị năng của mình, hết sức kỳ diệu, uy lực thật lớn, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng ban đầu của hắn. Kinh nghiệm này khiến cho hắn sinh ra một ý tưởng mới :"Nếu đem dị năng cùng võ thuật Trung Hoa dung hợp lại, đột phá cơ năng bình cảnh của thân thể, sáng tạo ra một cảnh giới mới."
Đập tan cái cũ, phá cũ xây mới, con đường quá gian nan! Vậy, đây cũng chính là nguyên nhân góp phần vào việc đêm qua Tiêu Tân mất ngủ.
Có lẽ là lạc vào vòng luẫn quẩn, có lẽ là một sự trùng hợp trong vô thức. Ngay khi Tiêu Tân nghĩ hai luồng tư tưởng sẽ phát sinh đối nghịch va chạm, ở trong vòng luẩn quẩn trong thời điểm đó rốt cục cũng lóe ra một tia manh mối, hiện ra hình dáng một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi rất nhanh phát hiện ra sự tồn tại của Tiêu Tân, lập tức dừng lại, nhưng ngay sau đó sinh ra tò mò với người đang quan sát mình. Hắn ngạc nhiên phát hiện, chính mình lại không thể nhìn thấu đối phương.
“Xin chào!” Người trẻ tuổi lộ ra đôi hàm răng trắng như tuyết, hướng Tiêu Tân bắt chuyện.
Tiêu Tân hữu lễ đưa tay làm một cái thủ thế, cao giọng nói:”Vị đại ca thực là hảo công phu, lệnh đệ thập phần bội phục.”
Giọng điệu thế này có phần hơi giống phong cách nói chuyện của nhân sĩ giang hồ ngày xưa, nhưng hiện nay đối với những người trong giới võ thuật thì cũng không có gì đặc biệt. Tiêu Tân ngày xưa thường hay cùng một ít võ giả tiến hành tỷ thí luận bàn, nên dần dần biết bọn họ có thói quen dùng ngôn ngữ thế nào.
Người trẻ tuổi ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, liếc mắt đánh giá Tiêu Tân một cái, lạnh nhạt nói:”Quá khen! Ta xem ra công phu của ngươi so với ta cũng không kém hơn.”
Trải qua sơ bộ hàn huyên, song phương dần dần biết rõ về nhau. Người trẻ tuổi tên là Trần Chấn Hưng, 30 tuổi, là truyền nhân của Trần Thị Thái Cực Quyền, đồng thời cũng là hội trưởng hiệp hội võ thuật bản địa. Nói về tuổi, tự nhiên là Trần Tử Hưng lớn hơn Tiêu Tân. Không lâu sau, hai người liền thay đổi cách xưng hô đại ca, tiểu đệ , cảm thấy ý hợp tâm đầu, có lý giải nhất định về đối phương.
Trần Chấn Hưng không nhịn được hỏi về công phu mà Tiêu Tân đang luyện tập. Ngoại trừ giấu việc mình có dị năng, những việc khác Tiêu Tân điều thành thành thực thực kể ra. Điều này làm cho Trần Chấn Hưng cảm thấy khó hiểu. Bằng vào sự lịch duyệt cùng trình độ võ học của hắn mà nói, đây là lần đầu tiên nhìn không thấu một cao thủ ngoại gia, hơn nữa đối phương vẫn còn rất trẻ.
Thời gian bất tri bất giác trôi nhanh. Tiêu Tân đột nhiên vỗ đầu, nhớ đến hôm nay là thứ hai, mình còn phải đi học, lại còn phải mua bữa sáng cho Mộ Dung Thanh Tư các nàng. Không nghĩ đến mãi mê nói chuỵện, quên đi chính sự. Vì thế, hai người nhau hẹn vào buổi chiều sẽ gặp lại, Tiêu Tân lúc này mới chạy vội trở về, hai chân chạy giống như Tam Thái Tử trốn phong hỏa luân....
Tiêu Tân mang theo cái túi thật to có đựng bữa sáng, thở hồng hộc đẩy cửa phòng ra, chứng kiến hai vị mỹ nữ cùng hai đứa nhóc ngồi quanh bàn...... ăn điểm tâm. Thấy hắn đi vào, hai vị muội muội đồng thời liếc nhìn trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục...ăn.
A~~!hắc hắc!
Tiêu Tân sờ sờ cái mũi, ngượng ngừng cười cười, ngài ngại nói:”Vừa rồi, anh ở trên đường gặp phải người quen, tùy tiện hàn huyên đôi ba câu. Cho nên....”
Nhưng mà, giải thích của hắn không nhận được sự hồi âm của hai vị mỹ nữ. Tiểu Nguyệt ở một bên nhỏ giọng nói:”Đại ca ca, bằng hữu của anh là nam hay nữ a?”
Ta ngất! Những câu này của tiểu Nguyệt chắc chắn có người dạy. Hóa ra hai vị mỹ nữ không phải vì hắn trở về nên mà giận, mà là ghen!
Chua, cả phòng chua lòm, mùi vị này có vẻ hơi kỳ kỳ? Mỹ nữ lão sư trên người có là đương nhiên, nhưng tại sao trên ngừơi Lâm muội muội cũng có?
Tiêu Tân vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn mềm mại hồng hào của tiểu Nguyệt đang muốn trả lời, ai ngờ tiểu Nguyệt chu cái miệng nhỏ xíu, nghiêm túc nói:”Đại ca ca, sau này xin huynh không nên sờ mặt của muội!”
“Tại sao?” Tiêu Tân đầu to như cái đấu không hiểu đặt một dấu chấm hỏi to đùng?
Tiểu Nguyệt nũng nịu trả lời:”A nha, Lâm tỷ tỷ nói cho muội biết, nữ hài tử tuyệt đối không thể để cho nam tử tùy tiện sờ vào.”
Đổ mồ hôi, Lâm Hiểu Nặc đồng học rõ ràng là còn tức giận vì chuyện lúc sáng. Tiểu Nguyệt mới 6 tuổi, cho dù ta là sắc lang [:nn91: sặc] cũng không biến thái đến nổi có ý nghĩ này a.
Tiểu Nguyệt thấy hai vị tỷ tỷ hướng mình nháy nháy mắt ra dấu, tiếp tục truy vấn:”Đại ca ca, huynh chưa trả lời câu hỏi của muội vừa rồi huynh đi đâu?”
Ắc! Tiêu Tân sầu não, gần như sụp đổ đến nơi. Mỹ nữ lão sư ôn nhu động lòng người, như thế nào cũng ghen vậy chứ? Vãi lù đi bán múi rồi, sao tự dưng mình có cảm giác sắp mất đi tự do rồi a?
“Là nam tử!” Tiêu Tân ỉu xìu nói, cầm cái bánh bao mình vừa mua lên xơi luôn liên tiếp vài cái, cuối cùng tinh thần cũng lên được một chút.
Lúc này nhìn qua sắc mặt của lão sư, rốt cục cũng đã trở về phong tình như trước, ánh dương tươi sáng. Lâm muội muội bên cạnh vẫn không thèm để ý đến hắn, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì?
“Tiêu Tân, anh hôm nay có dự định gì không?” Mộ Dung Thanh Tư hỏi.
Tiêu Tân nghĩ nghĩ, rồi đáp:”Lên lớp, dành một ít thời gian đi mua đồ cho hai đứa nhóc. Hai đứa nhóc này muốn đi học, cũng cần phải lo một số việc.”
“Sau khi tan học thì sao?”Mộ Dung Thanh Tư hỏi tiếp.
Tiêu Tân nhớ đến ước hẹn cùng với Trần Chánh Hưng vào buổi chiều, thành thành thật thật kể lại ước hẹn cho hai vị mỹ nhân nghe, lại khiến cho Lâm muội muội cảm thấy “hứng thú”, ở một bên nói:”Tiêu Tân, xế chiều anh đến đó, cũng không được quên tôi?”
“Cô đi theo làm gì?” Tiêu Tân nghi ngờ hỏi.
Lâm Hiếu Nặc nháy nháy đôi mắt to tròn xinh đẹp, vẻ mặt hưng phấn nói:”Có cơ hội luận bàn một chút nha! Công phu của tôi là do ông nội truyền cho, ở xã võ thuật truyền thống Trung Quốc căn bản là không có đối thủ. Luyện tới luyện lui cũng không có lên tay gì hết.”
Tiêu Tân biết rõ thực chiến rất quan trọng, nếu không hắn cũng không giống như vừa phát hiện bảo bối khi vừa nhìn thấy Trần Chấn Hưng, cùng với đối phương tán gẫu không thôi. Hắn cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp ứng.
Mộ Dung Thanh Tư trầm ngâm một hồi, nhìn Tiêu Tân rồi nói:”Buổi chiều em cũng không có khóa, vốn định đi shopping cùng với anh, với lại đi tìm Đình Đình để chứng thực hộ khẩu. Buổi tối chúng ta gặp nhau.”
Nói đến đây, nàng chợt nhớ đến một việc khác, lại nói với Tiêu Tân:”Đúng rồi, anh nhớ mua di động, nếu không liên hệ như thế nào?”
Tiêu Tân giờ mới nhớ đến chuyện này, dự định lên lịch sẽ mua điện thoại vào hôm nay, thuận tiện cho mỹ nữ lão sư số điện thoại di động một thể.
Buổi sáng cùng ngày, không còn chuyện gì lạ phát sinh, cả buổi sáng Tiêu Tân đóng vai làm học sinh ngoan. Hà Khả Tuyết muốn mời hắn một bữa tiệc tối để cảm ơn chuyện đã giúp nàng tối hôm trước. Tiêu Tân nhẹ nhàng cười, nói với nàng đó là chuyện phải làm. Nhưng mà, Hà Khà Tuyết hai ngày nay vẫn luôn tìm cơ hội để mời đãi, Tiêu Tân thuận miệng đáp ứng.
Buổi chiều, Tiêu Tân dự định cúp cua, trốn học đi làm chuyện lớn.
Trứơc tiên, dương nhiên là phải đi mua điện thoại di động. Đối với Tiêu Tân mà nói, di động chỉ công cụ để liên lạc, ngoài gọi điện cũng chỉ có nhắn tin, mấy cái chức năng linh tinh chỉ là thứ yếu. Vì túi tiền, nên hắn chỉ tìm loại điện thoại đập đá, nokia lão hàng có chất lượng để trò chuyện nhắn tin là đủ.
Kế tiếp, về nhà mua cho hai đứa nhóc kia vài món đồ sinh hoạt trong nhà. Giằng co nửa ngày, rốt cục đại công cáo thành, làm hai huynh muội tiểu Đông tiểu Nguyệt vui mừng vật vã.
Mọi chuyện xong xuôi, nhanh chóng đến địa điểm hẹn buổi chiều. Tiêu Tân vốn định gọi cho Lâm muội muội hú một tiếng, lúc này mới phát hiện...không có số điện thoại, đành phải về trường học tìm nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.