Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ
Chương 81: Tình Hà Dĩ Kham!
Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
17/03/2013
“Rầm!” Đóng cửa phòng lại, Khang Mẫn nặng nề ngồi xuống ghế. Ngay khoảnh khắc cửa phòng được đóng lại, một chút tự tôn còn xót lại trong lòng nàng bỗng dưng bị xụp đỗ hoàn toàn. Nàng rốt cục không nhịn được bật khóc, tiếng khóc ai oán như đem tất cả những bi thương và khổ sở trong một năm qua hoàn toàn trút bỏ, như nước sông hoàng hà vỡ tràn qua đê.
Nghe thấy tiếng khóc của Khang Mẫn phát ra từ trong phòng, thân hình Tiêu Tân run lên từng đợt, trong lòng hắn điên cuồng gào thét.
-Khang Mẫn, anh xin lỗi! Thực sự xin lỗi em! Anh xin lỗi! Nhiều cực khỗ như vậy, nhưng chỉ mình em gánh lấy. Hai năm nay, em đã vất vả biết bao nhiêu?! Em lại thường xuyên đến thăm mẫu thân của anh, có lẽ là vì muốn làm tròn chữ hiếu dùm anh, mà anh.......Hỗn đản, chết tiệt , cuối cùng anh đã làm gì, tại sao lại làm tổn thương em nhiều như thế?
Nghĩ đến mọi việc điều do mình gây ra, trong lòng Tiêu Tân cảm thấy hối hận.
Khang Mẫn ơi Khang Mẫn, vì sao em không tin tưởng vào anh, tại sao lại nói dối anh. Nếu lúc bá phụ sinh bệnh, em nói với anh, dù anh bán đi tính mạng này, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp. Nhưng tại vì sao em lại nói dối anh? Không muốn cùng anh gánh vác cái trách nhiệm đó?
Cho đến khi tiếng khóc bên trong đã ngừng hẳn, lúc này Tiêu Tân mới quay trở về phòng của mình, hắn nằm ngửa mặt trên trời thở dài. Nhưng, giấc ngủ đêm nay dường như cũng muốn trốn chạy khỏi hắn, gương mặt ướt nhòe nước mắt cứ ẩn hiện mỗi khi hắn nhắm mắt lại. Trong lòng muôn vàn hổ thẹn, hắn......không thể tha thứ cho mình. Nếu lúc trước không đi đến nơi đó, không gặp Khang Mẫn, có lẽ, giờ đã khác.
Đêm dài lặng lẽ, thời gian không mệt mỏi từ từ trôi qua. Không biết đã bao lâu, một vài tia sáng ban mai lọt qua khe cửa sổ vào phòng, Tiêu Tân chợt phát hiện, hóa ra....trời đã sáng.
Đêm nay. Hắn nằm yên trên giường không nhúc nhích, trong lòng tình cảm chỉ có thể dùng một câu để hình dung chính là, vô cùng vô tẫn đích hậu hối* vô cùng vô tận trong hối hận*. Nhưng mà, hối hận còn có tác dụng gì? Mọi chuyện đã trôi qua. Bây giờ chuyện duy nhất có thể làm được, chính là làm cho nàng không rơi nước mắt nữa. Nhưng bây giờ hắn phải làm gì cho nàng đây?
Không biết Khang Mẫn hiện giờ ra sao? Tối qua xuýt nữa vứt bỏ mạng nhỏ, sau đó lại trải qua một hồi đau khổ, không biết bây giờ thân thể của nàng có sao không?
Nghĩ đến đây, Tiêu Tân lập tức bật dậy, chạy nhanh ra bên ngoài, dừng lại trước cửa phòng nàng, vừa gõ cửa, vừa gọi. Nhưng bên trong không hề có âm thanh đáp trả.
Lúc này. Có một gã nhân viên phục vụ phòng đi đến. Tiêu Tân vội vàng tiến đến hỏi.
-Xin lỗi, người ở phòng 504 là bạn của tôi. Vừa rồi gõ cửa nhưng không có ai trả lời, anh có thể mở cửa dùm tôi được không?
“Xin ngài chờ một chút, để tôi gọi điện thoại hỏi!” Gã nhân viên phục vụ phòng gọi điện thoại vào bên trong, nhưng vẫn không có ai nghe máy. Lúc này gã mới lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa phòng mở ra, trong phòng một mãng bừa bãi, Tiêu Tân chạy nhanh vào trong, nhìn thấy trên giường có một hình ảnh quen thuộc đang say ngủ, lúc này mới an tâm.
“Khang Mẫn, em sao rồi?” Tiêu Tân phát hiện nàng không đắp chăn, hắn chạy nhanh đến bên giường. Chỉ thấy hai mắt nàng đang nhắm nghiền. Khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập, tựa như đã mất đi cảm giác.
Trời! Trán nàng thật nóng!
Tiêu Tân nhanh tay ôm Khang Mẫn chạy nhanh ra khỏi phòng, trong lòng thầm tự trách mình bất cẩn. Khang Mẫn, em thật ngốc, lần này anh sai, mọi chuyện điều là lỗi của anh, tại sao không cho anh gánh vác? Tại sao, tại sao em hết lần này đến lần khác lại tự tra tấn chính bản thân mình?
***** ***
Bác sĩ hộ lí đang kiểm tra thủ tục trong phòng bệnh, nước biển từng giọt từng giọt thi nhau chảy xuống, chậm rãi truyền vào cánh tay mảnh khảnh yếu ớt của nàng. Vừa rồi, khi chích kim tiêm vào trong cánh tay nàng, hộ sĩ phải thử đi thử lại nhiều lần, thật vất vả mới tìm được mạch máu trên mu bàn tay của nàng.
Tiêu Tân ngồi một mình trước giường, ngơ ngác nhìn nữ nhân đã hai lần làm mình đau khổ và áy náy. Trong lòng vô cùng ảm đạm và nặng nề. Vẻn vẹn chỉ một đêm, gương mặt nhỏ nhắn của Khang Mẫn đã hốc hác đi một phần, khiến cho khuôn mặt vốn đã gầy nay càng thêm tiều tụy.
Ngay lúc đó, trong đầu Tiêu Tân bỗng chực nhớ đến mỹ nữ lão sư “Mộ Dung Thanh Tư” dung nhan xinh đẹp của mình, trong lòng Tiêu Tân chấn động. Hai ngày trước khi xa nhau, hắn và Mộ Dung Thanh Tư đã có ước định, một ngày điều gọi một cuộc điện thoại hay là tin nhắn để liên hệt, nhưng vì lo lắng chuyện Khang Mẫn, cư nhiên quên hết mấy chuyện quan trọng...đó.
“A! Điện thoại di động của mình?” Tiêu Tân đứng dậy, rờ rờ túi tiền của mình, lúc này mới nhớ tối qua vì cứu Khang Mẫn, đã làm rớt di động xuống sông. May mà không làm rơi cái bóp[ví], nếu không thì ngay cả khách sạn cũng không thể vào càng không thể mang Khang Mẫn đến bệnh viện được.
Vẻ mặt thoái lòng nản chí Tiêu Tân ngồi phịch trở lại ghế, ở sâu trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hỡi thượng đế vì sao lại trao cho cô gái mệnh khổ này những gian nan dau khổ đến thế? Thấy Khang Mẫn, người mà hắn thương yêu bây giờ thành bộ dáng thế này làm sao hắn chịu cho nổi?
“Mình bây giờ phài làm sao đây?” Tiêu Tân ôm đầu, tự hỏi mình hàng trăm lần. Càng hỏi đầu càng dau, càng rối loạn và trống rỗng, vẫn không tìm thấy một biện pháp giải quyết nào thích hợp.
Bên tai truyền đến một tiếng...Ưhm..., Tiêu Tân vội ngẩng đầu, thì ra Khang Mẫn đang dần tỉnh lại từ trong hôn mê.
“Khang Mẫn, em đã tỉnh! Em..em có đói bụng hay chưa, anh đi mua đồ cho em. Ở đây có chuối, em ăn trước một trái đi.” Tiêu Tân cuống cuồng đứng dậy, không cẩn thận làm ngã ghế bên cạnh.
Khang Mẫn như cũ vẫn còn chút hỗn loạn, nằm trên giường nhẹ nhàng lắc đầu, hữu khí vô lực hỏi.
-Em đã ngủ bao lâu?
Tiêu Tân nhìn nhìn vào đồng hồ treo tường, rồi trả lời.
-Bây giờ đã là buổi chiều, em ngủ gần chín tiếng rồi.
“Thì ra em đã ngủ lâu như vậy!” Khang Mẫn mông lung nói một câu, cảm thấy xương sống sau lưng hơi nhức, không tự chủ được vặn người một cái. Tiêu Tân vội vàng chạy đến đỡ nàng dậy, rồi điều chỉnh nàng nghiêng nghiêng người nằm xuống tựa đầu vào gối, cẩn thận như đang chăm xóc một đứa bé.
“Mặc kệ miệng em có khô hay không, uống chút nước đi!” Tiêu Tân mở nắp một chai nước khoáng, đưa cho Khang Mẫn, nàng uống một hai hớp, cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.
-Vị cô nương này, cô thật hạnh phúc, có một người chồng thật tốt hảo hảo chăm xóc cô.
Bên cạnh bỗng truyền đến âm thanh của một lão nhân.
Hai người nhìn qua, phát hiện kế giường có một lão bà bà đang nhìn bọn họ nói chuyện.
Lão bà bà thở dài, nói tiếp.
-Lão bà bà ta mà chết đi thì thật thảm, sống cũng không ai lo lắng. Không giống với vợ chồng son các người ân ân ái ái, thật sự làm cho người khác cảm thấy hâm mộ.
Nghe được gọi “Vợ chồng son”, Khang Mẫn không nhịn được liếc nhìn Tiêu Tân một cái, thấy hắn không phủ nhận, trong tim nàng không khỏi ngọt như đựơc ăn kẹo. Trải qua một đêm như vừa rồi cùng với việc khóc thật nhiều, nàng đã đem tất cả oán hận trong lòng giải khai. Bây giờ nhìn thấy những hành động của Tiêu Tân, nàng biết...nàng biết hắn vẫn còn thương mình, không khỏi có chút mềm lòng. Cái tên xấu xa này, thật sự là làm cho người ta vừa yêu vừa hận, yêu thì không thể làm người khác quên, hận thì chỉ làm người khác khắc cốt ghi tâm, lẽ nào nàng thiếu nợ mười tám kiếp tổ tông nhà hắn hay sao!
Sáng nay, trong mơ màng nàng đã nghe được ai đó gọi tên nàng, trong âm thanh mang theo vẻ lo lắng. Xem ra, hắn vẫn còn rất quan tâm đến mình!
Sau khi uống nước, Tiêu Tân ân cần lột cho nàng một trái chuối tiêu, thấy nàng há miệng ra ăn, trong lòng cảm thấy được an ủi phần nào. Nghĩ nghĩ, hắn lại lột một trái nữa, đưa đến giường cho lão bà bà. Không ngờ tới nước mắt bà lão như mưa tung hoành đầy mặt, nhỏ giọng cất tiếng khóc.
“Đại nương, người sao vậy?” Tiêu Tân kỳ quái hỏi.
Lão bà bà từ từ ngưng khóc, cắn trái chuối tiêu một miếng nhỏ, nghẹn ngào nói.
-Tôi..tôi nghĩ đến người bạn già.
Bà ta vén tay lau nước mắt, nói tiếp.
-Tôi cùng với ông ta kết hôn đã bốn mươi hai năm, vẫn tương thân tương ái, chưa từng giận nhau một lần, cãi nhau một câu. Ông ấy thường nói với tôi, nhất định phải sống lâu hơn tôi để làm cho tôi được hạnh phúc. Đáng tiếc ông ta lại không giữ được lời hứa của chính mình, đã ra đi trước. Vài năm nay, tôi đã quá cô đơn, bọn nhỏ lại không về xem tôi ra sao, một đám lương tâm chó gặm. Nhớ đến những năm tháng hạnh phúc khi sống với chồng tôi, thật lòng tôi muốn xuống dưới đó để bồi tiếp ông ta. Lúc ông ta chuẩn bị ra đi đã nói với tôi."Lão bà tử, xin lỗi bà! Hay là ta đi trước nha. Nếu tôi chết, bà ngàn vạn lần không được đau lòng, nhất định phải tìm một người bạn bên bình. Như vậy dưới cửu tuyền tôi cũng được thanh thản an tâm."
Nói đến đây, mặt bà đã rơi đầy lệ, run giọng nói.
-Lão ta thật ngốc, làm sao có thể tìm người khác được. Trên đời này, làm sao còn nam nhân nào nóng lạnh thất thường như hắn. Trừ ông ta ra, bất cứ ai cũng không làm được. Tuy rằng ông ta ra đi trước, nhưng tôi cũng còn những đứa cháu cần chăm xóc, sống thật tốt vài năm nữa, đợi tôi chết, trong lòng cũng không còn gì hối tiếc nữa.
Nghe xong lời lão bà bà kễ, Tiêu Tân và Khang Mẫn điều trầm mặc. Nhân sinh ngắn ngủi vài chục năm, có thể tìm được một người thật lòng yêu mình và trung trinh nhất diện* chỉ yêu một người mà thôi*, thật không dễ dàng! Hai người đã từng yêu nhau thắm thiết nhưng bị chia lìa, bây giờ mọi chuyện hiểu lầm đã được xóa bỏ, sau này phải đối xử với nhau như thế nào đây? Trong một khoảng thời gian ngắn, Tiêu Tân và Khang Mẫn cùng nhau lâm vào trầm mặc, theo bản năng cùng liếc nhau một cái, trong lòng sinh ra những tư vị khó có thể hình dung. Lão bà bà kễ ra tâm sự lại còn khóc một hồi đương nhiên là rất mệt, nên bà nhắm mắt lại, hy vọng sẽ gặp lại người bạn già bên trong giấc một liêu trai. Giờ khắc này, lão bà bà vẫn chưa biết, bởi vì câu chuyện này, đã làm thay đổi lớn đến tâm tư của hai người thính giả trẻ này như thế nào!
Nghe thấy tiếng khóc của Khang Mẫn phát ra từ trong phòng, thân hình Tiêu Tân run lên từng đợt, trong lòng hắn điên cuồng gào thét.
-Khang Mẫn, anh xin lỗi! Thực sự xin lỗi em! Anh xin lỗi! Nhiều cực khỗ như vậy, nhưng chỉ mình em gánh lấy. Hai năm nay, em đã vất vả biết bao nhiêu?! Em lại thường xuyên đến thăm mẫu thân của anh, có lẽ là vì muốn làm tròn chữ hiếu dùm anh, mà anh.......Hỗn đản, chết tiệt , cuối cùng anh đã làm gì, tại sao lại làm tổn thương em nhiều như thế?
Nghĩ đến mọi việc điều do mình gây ra, trong lòng Tiêu Tân cảm thấy hối hận.
Khang Mẫn ơi Khang Mẫn, vì sao em không tin tưởng vào anh, tại sao lại nói dối anh. Nếu lúc bá phụ sinh bệnh, em nói với anh, dù anh bán đi tính mạng này, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp. Nhưng tại vì sao em lại nói dối anh? Không muốn cùng anh gánh vác cái trách nhiệm đó?
Cho đến khi tiếng khóc bên trong đã ngừng hẳn, lúc này Tiêu Tân mới quay trở về phòng của mình, hắn nằm ngửa mặt trên trời thở dài. Nhưng, giấc ngủ đêm nay dường như cũng muốn trốn chạy khỏi hắn, gương mặt ướt nhòe nước mắt cứ ẩn hiện mỗi khi hắn nhắm mắt lại. Trong lòng muôn vàn hổ thẹn, hắn......không thể tha thứ cho mình. Nếu lúc trước không đi đến nơi đó, không gặp Khang Mẫn, có lẽ, giờ đã khác.
Đêm dài lặng lẽ, thời gian không mệt mỏi từ từ trôi qua. Không biết đã bao lâu, một vài tia sáng ban mai lọt qua khe cửa sổ vào phòng, Tiêu Tân chợt phát hiện, hóa ra....trời đã sáng.
Đêm nay. Hắn nằm yên trên giường không nhúc nhích, trong lòng tình cảm chỉ có thể dùng một câu để hình dung chính là, vô cùng vô tẫn đích hậu hối* vô cùng vô tận trong hối hận*. Nhưng mà, hối hận còn có tác dụng gì? Mọi chuyện đã trôi qua. Bây giờ chuyện duy nhất có thể làm được, chính là làm cho nàng không rơi nước mắt nữa. Nhưng bây giờ hắn phải làm gì cho nàng đây?
Không biết Khang Mẫn hiện giờ ra sao? Tối qua xuýt nữa vứt bỏ mạng nhỏ, sau đó lại trải qua một hồi đau khổ, không biết bây giờ thân thể của nàng có sao không?
Nghĩ đến đây, Tiêu Tân lập tức bật dậy, chạy nhanh ra bên ngoài, dừng lại trước cửa phòng nàng, vừa gõ cửa, vừa gọi. Nhưng bên trong không hề có âm thanh đáp trả.
Lúc này. Có một gã nhân viên phục vụ phòng đi đến. Tiêu Tân vội vàng tiến đến hỏi.
-Xin lỗi, người ở phòng 504 là bạn của tôi. Vừa rồi gõ cửa nhưng không có ai trả lời, anh có thể mở cửa dùm tôi được không?
“Xin ngài chờ một chút, để tôi gọi điện thoại hỏi!” Gã nhân viên phục vụ phòng gọi điện thoại vào bên trong, nhưng vẫn không có ai nghe máy. Lúc này gã mới lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa phòng mở ra, trong phòng một mãng bừa bãi, Tiêu Tân chạy nhanh vào trong, nhìn thấy trên giường có một hình ảnh quen thuộc đang say ngủ, lúc này mới an tâm.
“Khang Mẫn, em sao rồi?” Tiêu Tân phát hiện nàng không đắp chăn, hắn chạy nhanh đến bên giường. Chỉ thấy hai mắt nàng đang nhắm nghiền. Khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập, tựa như đã mất đi cảm giác.
Trời! Trán nàng thật nóng!
Tiêu Tân nhanh tay ôm Khang Mẫn chạy nhanh ra khỏi phòng, trong lòng thầm tự trách mình bất cẩn. Khang Mẫn, em thật ngốc, lần này anh sai, mọi chuyện điều là lỗi của anh, tại sao không cho anh gánh vác? Tại sao, tại sao em hết lần này đến lần khác lại tự tra tấn chính bản thân mình?
***** ***
Bác sĩ hộ lí đang kiểm tra thủ tục trong phòng bệnh, nước biển từng giọt từng giọt thi nhau chảy xuống, chậm rãi truyền vào cánh tay mảnh khảnh yếu ớt của nàng. Vừa rồi, khi chích kim tiêm vào trong cánh tay nàng, hộ sĩ phải thử đi thử lại nhiều lần, thật vất vả mới tìm được mạch máu trên mu bàn tay của nàng.
Tiêu Tân ngồi một mình trước giường, ngơ ngác nhìn nữ nhân đã hai lần làm mình đau khổ và áy náy. Trong lòng vô cùng ảm đạm và nặng nề. Vẻn vẹn chỉ một đêm, gương mặt nhỏ nhắn của Khang Mẫn đã hốc hác đi một phần, khiến cho khuôn mặt vốn đã gầy nay càng thêm tiều tụy.
Ngay lúc đó, trong đầu Tiêu Tân bỗng chực nhớ đến mỹ nữ lão sư “Mộ Dung Thanh Tư” dung nhan xinh đẹp của mình, trong lòng Tiêu Tân chấn động. Hai ngày trước khi xa nhau, hắn và Mộ Dung Thanh Tư đã có ước định, một ngày điều gọi một cuộc điện thoại hay là tin nhắn để liên hệt, nhưng vì lo lắng chuyện Khang Mẫn, cư nhiên quên hết mấy chuyện quan trọng...đó.
“A! Điện thoại di động của mình?” Tiêu Tân đứng dậy, rờ rờ túi tiền của mình, lúc này mới nhớ tối qua vì cứu Khang Mẫn, đã làm rớt di động xuống sông. May mà không làm rơi cái bóp[ví], nếu không thì ngay cả khách sạn cũng không thể vào càng không thể mang Khang Mẫn đến bệnh viện được.
Vẻ mặt thoái lòng nản chí Tiêu Tân ngồi phịch trở lại ghế, ở sâu trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hỡi thượng đế vì sao lại trao cho cô gái mệnh khổ này những gian nan dau khổ đến thế? Thấy Khang Mẫn, người mà hắn thương yêu bây giờ thành bộ dáng thế này làm sao hắn chịu cho nổi?
“Mình bây giờ phài làm sao đây?” Tiêu Tân ôm đầu, tự hỏi mình hàng trăm lần. Càng hỏi đầu càng dau, càng rối loạn và trống rỗng, vẫn không tìm thấy một biện pháp giải quyết nào thích hợp.
Bên tai truyền đến một tiếng...Ưhm..., Tiêu Tân vội ngẩng đầu, thì ra Khang Mẫn đang dần tỉnh lại từ trong hôn mê.
“Khang Mẫn, em đã tỉnh! Em..em có đói bụng hay chưa, anh đi mua đồ cho em. Ở đây có chuối, em ăn trước một trái đi.” Tiêu Tân cuống cuồng đứng dậy, không cẩn thận làm ngã ghế bên cạnh.
Khang Mẫn như cũ vẫn còn chút hỗn loạn, nằm trên giường nhẹ nhàng lắc đầu, hữu khí vô lực hỏi.
-Em đã ngủ bao lâu?
Tiêu Tân nhìn nhìn vào đồng hồ treo tường, rồi trả lời.
-Bây giờ đã là buổi chiều, em ngủ gần chín tiếng rồi.
“Thì ra em đã ngủ lâu như vậy!” Khang Mẫn mông lung nói một câu, cảm thấy xương sống sau lưng hơi nhức, không tự chủ được vặn người một cái. Tiêu Tân vội vàng chạy đến đỡ nàng dậy, rồi điều chỉnh nàng nghiêng nghiêng người nằm xuống tựa đầu vào gối, cẩn thận như đang chăm xóc một đứa bé.
“Mặc kệ miệng em có khô hay không, uống chút nước đi!” Tiêu Tân mở nắp một chai nước khoáng, đưa cho Khang Mẫn, nàng uống một hai hớp, cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.
-Vị cô nương này, cô thật hạnh phúc, có một người chồng thật tốt hảo hảo chăm xóc cô.
Bên cạnh bỗng truyền đến âm thanh của một lão nhân.
Hai người nhìn qua, phát hiện kế giường có một lão bà bà đang nhìn bọn họ nói chuyện.
Lão bà bà thở dài, nói tiếp.
-Lão bà bà ta mà chết đi thì thật thảm, sống cũng không ai lo lắng. Không giống với vợ chồng son các người ân ân ái ái, thật sự làm cho người khác cảm thấy hâm mộ.
Nghe được gọi “Vợ chồng son”, Khang Mẫn không nhịn được liếc nhìn Tiêu Tân một cái, thấy hắn không phủ nhận, trong tim nàng không khỏi ngọt như đựơc ăn kẹo. Trải qua một đêm như vừa rồi cùng với việc khóc thật nhiều, nàng đã đem tất cả oán hận trong lòng giải khai. Bây giờ nhìn thấy những hành động của Tiêu Tân, nàng biết...nàng biết hắn vẫn còn thương mình, không khỏi có chút mềm lòng. Cái tên xấu xa này, thật sự là làm cho người ta vừa yêu vừa hận, yêu thì không thể làm người khác quên, hận thì chỉ làm người khác khắc cốt ghi tâm, lẽ nào nàng thiếu nợ mười tám kiếp tổ tông nhà hắn hay sao!
Sáng nay, trong mơ màng nàng đã nghe được ai đó gọi tên nàng, trong âm thanh mang theo vẻ lo lắng. Xem ra, hắn vẫn còn rất quan tâm đến mình!
Sau khi uống nước, Tiêu Tân ân cần lột cho nàng một trái chuối tiêu, thấy nàng há miệng ra ăn, trong lòng cảm thấy được an ủi phần nào. Nghĩ nghĩ, hắn lại lột một trái nữa, đưa đến giường cho lão bà bà. Không ngờ tới nước mắt bà lão như mưa tung hoành đầy mặt, nhỏ giọng cất tiếng khóc.
“Đại nương, người sao vậy?” Tiêu Tân kỳ quái hỏi.
Lão bà bà từ từ ngưng khóc, cắn trái chuối tiêu một miếng nhỏ, nghẹn ngào nói.
-Tôi..tôi nghĩ đến người bạn già.
Bà ta vén tay lau nước mắt, nói tiếp.
-Tôi cùng với ông ta kết hôn đã bốn mươi hai năm, vẫn tương thân tương ái, chưa từng giận nhau một lần, cãi nhau một câu. Ông ấy thường nói với tôi, nhất định phải sống lâu hơn tôi để làm cho tôi được hạnh phúc. Đáng tiếc ông ta lại không giữ được lời hứa của chính mình, đã ra đi trước. Vài năm nay, tôi đã quá cô đơn, bọn nhỏ lại không về xem tôi ra sao, một đám lương tâm chó gặm. Nhớ đến những năm tháng hạnh phúc khi sống với chồng tôi, thật lòng tôi muốn xuống dưới đó để bồi tiếp ông ta. Lúc ông ta chuẩn bị ra đi đã nói với tôi."Lão bà tử, xin lỗi bà! Hay là ta đi trước nha. Nếu tôi chết, bà ngàn vạn lần không được đau lòng, nhất định phải tìm một người bạn bên bình. Như vậy dưới cửu tuyền tôi cũng được thanh thản an tâm."
Nói đến đây, mặt bà đã rơi đầy lệ, run giọng nói.
-Lão ta thật ngốc, làm sao có thể tìm người khác được. Trên đời này, làm sao còn nam nhân nào nóng lạnh thất thường như hắn. Trừ ông ta ra, bất cứ ai cũng không làm được. Tuy rằng ông ta ra đi trước, nhưng tôi cũng còn những đứa cháu cần chăm xóc, sống thật tốt vài năm nữa, đợi tôi chết, trong lòng cũng không còn gì hối tiếc nữa.
Nghe xong lời lão bà bà kễ, Tiêu Tân và Khang Mẫn điều trầm mặc. Nhân sinh ngắn ngủi vài chục năm, có thể tìm được một người thật lòng yêu mình và trung trinh nhất diện* chỉ yêu một người mà thôi*, thật không dễ dàng! Hai người đã từng yêu nhau thắm thiết nhưng bị chia lìa, bây giờ mọi chuyện hiểu lầm đã được xóa bỏ, sau này phải đối xử với nhau như thế nào đây? Trong một khoảng thời gian ngắn, Tiêu Tân và Khang Mẫn cùng nhau lâm vào trầm mặc, theo bản năng cùng liếc nhau một cái, trong lòng sinh ra những tư vị khó có thể hình dung. Lão bà bà kễ ra tâm sự lại còn khóc một hồi đương nhiên là rất mệt, nên bà nhắm mắt lại, hy vọng sẽ gặp lại người bạn già bên trong giấc một liêu trai. Giờ khắc này, lão bà bà vẫn chưa biết, bởi vì câu chuyện này, đã làm thay đổi lớn đến tâm tư của hai người thính giả trẻ này như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.