Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ

Chương 27: Vườn Trường Kỳ Nhân

Minh Nguyệt Bách Niên Tâm

17/03/2013

Hạ Uyển Như là người thứ hai gọi điện tới, làm Tiêu Tân có chút ngoài ý muốn.

“Tiểu Tiêu lão sư, ta là Hạ Uyển Như. Không biết bây giờ cậu có thể nói chuyện cùng ta hay không? Ta muốn nói chuyện một mình với cậu.” Giọng nói Hạ Uyển Như vẫn nhẹ nhàng như cũ.

“Có chuyện gì thì nói luôn trong điện thoại đi?” Tiêu Tân hít sâu một hơi, tận lực kiềm chế giọng nói của mình cho bình tĩnh.

“Vậy cũng được!” Dường như Hạ Uyển Như đã sớm đoán được phản ứng của Tiêu Tân, nói tiếp:“Tiểu tiêu, chuyện hồi chiều ta thật sự có lỗi, ta thấy có việc cần giải thích với cậu.”

Tiêu Tân lạnh nhạt :“Bá mẫu, người quá khách khí rồi! Bà là chủ, có quyền quyết định có việc thuê ta làm gia sư cho con gái bà hay không. Về phần cảm giác của ta, bà không cần quá chú ý.”

Hạ Uyển Như nghe được từ trong giọng nói của Tiêu Tân có một tia oán giận, không khỏi thở dài một hơi:“Ta là mẹ của Phỉ Nhi, tất cả chuyện này là việc cần thiết, hy vọng cậu có thể hiểu được.”

Hiển nhiên thái độ của Tiêu Tân càng lạnh nhạt:“Ta hiểu được, cũng không ý kiến gì. Nếu kết cục của chuyện này đã được định, bá mẫu không cần phải nhiều lời!”

Những lời này đã làm cả cuộc nói chuyện trở nên vô nghĩa , Hạ Uyển Như á khẩu không nói được gì nữa

Nói chuyện điện thoại xong, Tiêu Tân trở lại giường đọc sách, lập tức đem chuyện vừa rồi để sau lưng. Thân là thầy dạy kèm tại nhà, hắn chưa có ý gì với Hoa Phỉ Nhi. Chỉ là vị Hạ bá mẫu này chị dựa vào cảm giác mà đã lập tức cự tuyệt hắn, thật làm cho người khác thất vọng. Quên đi, sự tình đã qua, không nên phiền lòng. Hay cho câu nói kia: ta được là do số mệnh, không được là do hạnh phúc, bỏ qua ta là tổn thất của các ngươi.

※※※※※※

Sáng hôm sau, Tiêu Tân vẫn như cũ rời giường lúc 6h sáng, mặc đồ thể dục, ra ngoài luyện công. Ba tên bạn cùng phòng vẫn nằm trên giường thở mạnh, tiếng ngáy vang lên liên tiếp.

Đại học Z có diện tích rất lớn. Mỗi lần Tiêu Tân tập luyện buỗi sáng đều chạy ở sân thể dục vài km, sau đó tìm một nơi yên lặng để luyện quyền. Hôm nay lại cực kỳ quái lạ, trên sân thể dục có không ít gương mặt xa lạ. Hỏi một chút mới biết được là cuối tuần toàn trường sẽ mở một đại hội thể thao. Vì muốn lấy được vị trí tốt, nên những học sinh này làm nóng thân thể một chút để khôi phục lại trạng thái của bản thân. Đương nhiên, việc muốn tranh tài trong đại hội thể thao có một nguyên nhân rất quan trọng là lúc đó sẽ có rấ nhiều MM ở bên cạnh cổ vũ a, có thể đạt được vị trí đầu thì tuyệt đối sẽ rất cool a! Nói không chừng còn có thể thu hoạch được một hoạch được một vườn tình yêu.

Trên sân thể dục có rất nhiều người, Tiêu Tân không muốn chen chúc, vì thế hắn chạy bộ bên ngoài rìa của sân tập. Lúc này đang đầu thu, đêm qua lại có gió to, trên lối mòn của sân trường được phủ đầy lá rụng, dẫm lên trên có cảm giác xốp xốp. Mặt trời lúc này còn chưa mọc, không khí trong rừng tất nhiên rất mát mẻ, khi hít thở tạo cảm giác rất sảng khoái.

Tiêu Tân chạy trên đường mòn một lát, cảm thấy thân thể hơi có chút nóng lên, vì thế từ từ dừng chân lại. Lúc này, hắn phát hiện đang ở một nơi rất xa lạ, trước đây chưa từng tới, không biết có phải khu vực thuộc học viện? Giương ánh mắt quan sát, thật sự là một nơi xinh đẹp. Miếng đất trước mặt lộ ra một cái hồ nhỏ chừng 1 mẫu, mặt hồ trong vắt như gương, sáng sớm gió nhẹ lướt qua làm nổi lên vài gợn sóng; Hai bờ hồ đều làm hai hàng liễu rũ phất phơ, mặc dù không có lá xanh, nhưng lại dạt dào ý thu.



Tiêu Tân nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ vài nơi xa xa có thấy thấp thoáng vài bóng người, những vùng phụ cận không có người quấy rầy, trong lòng không khỏi mừng thầm. Tiêu Tân không thích mặc áo khi luyện quyền, vì thế cởi áo khoác làm lộ ra bộ ngực cường tráng, tức thời thân thể to lớn hướng đến một cây liễu xuất quyền.

Các quyền pháp gia truyền, Tiêu Tân vẫn thích nhất là nam quyền, giống Vĩnh Xuân quyền và Thái Lý Phật quyền đều được hắn luyện rất tốt, về phần quyền pháp bên ngoài, ví dụ như Thiếu Lâm trường quyền, ngũ tổ quyền hắn cũng có học sơ qua. Trước đây lúc còn đi học, có vị sư phụ là cao thủ cước pháp, tiêu tân học tập với đối phương nữa năm, cuối cùng ở cước pháp cũng có chút thành tựu.

Hôm nay, Tiêu Tân luyện tập là một bộ nam quyền. Phỏng theo đặc điểm và sở thích của bản thân, hắn tổng hợp tất cả quyền pháp học được sau đó lại sáng tạo cải biến, thành một loại phù hợp cho bản thân. Đương nhiên, loại quyền pháp này của Tiêu Tân không thể đủ tiêu chuẩn để lập môn phái, nhưng trong giới cao thủ trẻ tuổi của gia tộc coi như là nổi tiếng .

Đem bộ quyền pháp đánh ra, mười phần uy lực và mạnh mẽ. Tiêu Tân không còn cố ý che dấu lực đạo nữa, uy lực của quyền được xuất ra mạnh mẽ hơn bình thường gấp mấy lần.

Đang lúc tiêu tân tăng tốc độ ra quyền, đột nhiên trước mặt xuất hiện một người. quyền xuất ra như điện, hắn căn bản không thu về được, mắt thấy nắm tay sắp đánh lên người đối phương, thân hình người này đột nhiên loáng lên một cái, tiến sát bên cạnh người Tiêu Tân. Ngay sau đó, Tiêu Tân cảm thấy mình bị đối phương túm lấy ném lên, lập tức đằng vân giá vũ bay ra ngoài .

“Đánh đông!” Tiêu nghĩ là mình sẽ té rất thảm, nhưng sau khi rơi xuống đất, ngoại trừ có chút đau nhức bên ngoài, còn lại không bị thương tích gì .

Trong lòng Tiêu Tân giật mình, đây là lần đầu tiên hắn bị đánh bại sau khi rời khỏi Vũ Giáo. Tất nhiên hắn không tự cho mình là thiên hạ vô địch, nhưng bị đối thủ dễ dàng đánh bại như thế, tròng lòng cũng có chút bất ngờ. Hắn rất rõ tốc đồ và lực đạo của quyền vừa rồi, mà đối phương có thể dễ dàng tránh thoát, ngoại trừ tốc độ so với bản thân hắn cao hơn, nhất định còn có một ít chiêu thức và bộ pháp độc đáo.

Sau một lúc kinh hoàng, Tiêu Tân nhanh chóng đứng dậy. Giương mắt vừa thấy, cách đó không xa có một lão nhân, tay đang vê chòm râu dài tươi cười nhìn hắn. Hiển nhiên, vừa rồi chính là người này đánh ngã mình.

“Vị lão tiên sinh này, vừa rồi thiếu chút nữa vãn bối đã lỡ tay, thật sự xin lỗi!” Tiêu Tân hướng đối phương hành lễ, cung kính nói.

Vị lão giả này mặc một bộ võ phục màu trắng, mặt mũi hiền lành, râu tóc bạc trắng, làm cho người có cảm giác tiên phong đạo cốt. Làm người khác kỳ quái là làn da của lão như trẻ con, sắc mặt hồng nhuận, dường như ở tuổi trung niên, căn bản không thể nhìn ra tuổi tác thật.

Lão giả mỉm cười nói:“Nam quyền của vị tiểu huynh đệ này rất hoa mỹ a! Là cao đồ của gia tộc nào?”

Tiêu Tân gãi đầu, ngượng ngùng nói:“Trước kia ở quê hương có tham gia vào Vũ Giáo, nhưng còn rất kém! Bằng không sao lại không đỡ được một chiêu từ tay của tiền bối.”

Vẻ mặt của lão giả có chút kỳ quái, cẩn thận đánh giá Tiêu Tân:“Nếu cho ngươi thử lại lần nữa, ngươi có chắc kết quả sẽ khác?”

Tiêu Tân hồi tưởng lại lần giao thủ vừa rồi. qua một lúc lâu, mới tự tin nói:“Cho ta một tuần thời gian, nhất định ta sẽ không bại dưới một chiêu này.”

“A, khẩu khí của tiểu huynh đệ cũng không nhỏ!” Lão giả mỉm cười nói.



Tiêu Tân vừa rồi nói như vậy cũng không phải là nói khoác . Trong thời gian ở Vũ Giáo, cách học võ của hắn rất khác với người khác. Đa số những người khác đều là vùi đầu khổ luyện, chú ý vào đấu luyện nên ít đạ được sự tiến bộ. Nhưng mà, Tiêu Tân lại không giống vậy. Mỗi khi học được một bộ quyền pháp, hắn luôn ngồi suy nghĩ lại, cho đến khi thấu hiểu từng chiêu thức hắn mới chịu bỏ qua. Nói cũng kỳ quái, phương pháp này của hắn lại mang đến hiệu quả thật thần kỳ. Tuy thời gian luyện tập ít hơn người khác, nhưng hiểu quả lại rõ rệt, hắn tiến bộ cực nhanh.

Tiêu Tân biết rõ vị lão giả này chính là cao thủ đương đại, thân thủ sâu không lường được. Chỉ là một chiêu vừa rồi, muốn phá giải cũng không phải chuyện dễ. Nhưng hắn lại cự kỳ tin tưởng thiên phú cùng lĩnh ngộ của mình, nên chỉ nói một tuần.

Chứng kiến bộ dạng hoài nghi của lão giả, trong lòng Tiêu Tân động một chút, bỗng nhiên nói:“Tiền bối, không bằng chúng ta đánh cược.”

“Nga! Ngươi nói thử xem.” Lão giả có chút hứng thú đáp.

Tiêu Tân thấy đối phương hưởng ứng, chớp lấy cơ hội rèn sắt khi còn nóng nói:“Nếu sau một tuần ta có thể pháp giải chiêu này , tiền bối phải đáp ứng ta một điều kiện.”

Lão giả hình như hiểu được ý của Tiêu Tân, nhưng không nói ra, mỉm cười nói:“Nếu ngươi không thể phá giải?”

Tiêu Tân lập tức hồi đáp:“Đương nhiên vãn bối cũng sẽ đáp ứng một điều kiện của ngài.”

Lão giả tiếp tục hỏi:“Nội dung điều kiện hai bên như thế nào?”

Tiêu Tân không chút do dự nói:“Đương nhiên sẽ nói sau. Bất kỳ người thắng đưa ra điều kiện gì bên bại phải nghe theo.”

Đột nhiên lão giả cười to lên, nhìn Tiêu Tân một cái thật sâu, tiện thể xoay người.

“Cuối tuần sẽ gặp lại!” Một âm thanh trầm mạnh từ xa truyền đến.

Mắt thấy thân hình lão giả từ từ biến mất, Tiêu Tân đứng như trời trồng tại chỗ. Đột nhiên hắn có cảm giác kỳ dị, cái nhìn lúc gần đi của lão giả như hai lưỡi đao vô hình bắn thẳng vào tim của hắn, phảng phất khoảnh khắc đó như có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Vị lão giả này là người nơi nào? Lợi hại đến như vậy?

Đối mặt với siêu cấp cao thủ như thế, trong lòng Tiêu Tân đột nhiên mất tin tưởng đối với lần giao thủ sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook