Trọng Sinh Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Mang Con Bỏ Chạy
Chương 21:
Tham Hoa Tam Miêu
29/01/2024
Hoắc Diên Xuyên tức giận Khương Ngư không chăm sóc tốt bản thân, bây giờ đã kết hôn rồi thì anh sẽ phải có trách nhiệm với Khương Ngư, còn chuyện ly hôn cũng là chuyện của một năm sau đó.
Khương Ngư nhìn đống nguyên liệu nấu ăn trước mặt, nhếch miệng, thật sự là người so với người chỉ làm người tức chết, quả nhiên là người nhà giàu mà, ngay cả những nguyên liệu nấu ăn như dăm bông thịt bò mà cũng có thể lấy được.
Khả năng nấu ăn của Khương Ngư khá tốt, nếu không thì sau này cô đã không mở nhà hàng tư nhân.
Thời tiết nắng nóng càng dễ ảnh hưởng đến khẩu vị của con người, Khương Ngư cũng không có ý định bạc đãi chính mình. Mấy thứ này cô không làm cũng là lãng phí, cũng không thể trông cậy vào Hoắc Diên Xuyên làm được, đúng không?
Sống lại một đời, Khương Ngư rất quý trọng bản thân mình. Là phụ nữ, phải nên đối xử tốt hơn với bản thân, ăn ngon một chút, duy trì chế độ dinh dưỡng, biết đâu có thể cao thêm vài centimet thì sao. Khương Ngư có thân hình thấp bé, cô chỉ cao 1,6 mét, nhỏ nhắn, xinh xắn dễ thương nhưng khi ra ngoài làm ăn lại không có khí thế, ngay cả khuôn mặt cũng nhìn non nớt nữa. Khương Ngư nghĩ đến đây không khỏi xoa xoa mặt.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ăn một miếng cũng không béo lên được, cái gì cũng cứ từ từ sẽ đến. Về phần cơm trưa thì cứ làm vài món khai vị là được rồi.
Cô đang định làm một phần cá nấu canh chua, một đĩa thịt bò xào, một đĩa rau theo mùa xào và một ít cơm. Không phải Khương Ngư lãng phí mà là bây giờ còn chưa có tủ lạnh, với thời tiết này, thịt cũng không thể trữ lâu được, còn không bằng lấy ra nấu luôn.
Khương Ngư tuy là người phương Bắc nhưng cũng thích ăn cơm.
Khương Ngư ở đây nấu nướng vui vẻ nhưng lại khiến người đi qua cửa phải đau lòng.
Đồ ăn ở nhà ăn hôm nay cũng ngon, là gà hầm khoai tây, rất thơm, tuy nhiều khoai ít gà nhưng dù gì vẫn là món thịt.
Mọi người đang vui vẻ, lại không ngờ rằng lại có một mùi vừa chua vừa cay nồng, bá đạo mà lại hấp dẫn truyền đến.
Mọi người đều ngẩng đầu khoa trương ngửi ngửi, nhà ai nấu cơm mà lại thơm như vậy, cảm giác như gà hầm khoai tây trên tay cũng không còn hấp dẫn nữa.
Hoắc Diên Xuyên và Chu Thiệu sánh vai nhau đi tới, lúc sắp về đến nhà tự nhiên cũng ngửi thấy mùi này.
Chu Thiệu còn khoa trương la to lên.
“Oa oa oa, nhà ai nấu cơm mà thơm thế? Mùi giống như món cay Tứ Xuyên ấy, nhưng mà so với mấy món cay Tứ Xuyên trong tiệm ăn mà tôi từng ăn còn thơm hơn.”
“Cũng không nghe nói trong nhà ăn của chúng ta có đầu bếp Tứ Xuyên mới tới mà.”
Chu Thiệu có chút khó hiểu, nhưng Hoắc Diên Xuyên lại có chút trầm ngâm.
“Không đúng, lão Hoắc, mùi này giống như từ nhà anh truyền đến. Anh nghĩ gì thế, có phải là mua đồ nấu sẵn ở tiệm ăn về không?”
“Không, anh nghe nhầm rồi, tôi ở nhà, anh tự đi ăn đi.”
Hoắc Diên Xuyên nói thẳng với Chu Thiệu.
Chu Thiệu tức đến dậm chân.
“Được rồi, anh đúng là trọng sắc khinh bạn mà, kết hôn xong liền quên mất anh em, cũng không biết cái cô gái nông thôn đó…”
Thấy sắc mặt Hoắc Diên Xuyên tỏ ra có chút không vui, Chu Thiệu lập tức đổi lời.
“Khương Ngư đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh nữa.”
“Đừng có nói lung tung.”
Người ‘trọng sắc khinh bạn’ Hoắc Diên Xuyên nhíu mày, sau khi đuổi anh em tốt của mình đi liền đi thẳng về nhà.
“Anh về rồi.”
Mặc dù trước đó hai người vì chuyện công việc mà không vui nhưng dù sao kiếp trước cũng đã sống với nhau lâu như vậy, Khương Ngư vẫn theo bản năng nói một câu, sau đó tới giúp Hoắc Diên Xuyên cầm quần áo.
Hoắc Diên Xuyên thoáng sững sờ.
“Không cần, tôi tự làm cũng được.”
Khương Ngư cũng kịp phản ứng, cũng không còn cách nào cả, có những thứ thực sự quá quen tay, thậm chí là cả ký ức kiếp trước.
Khương Ngư mím môi, thầm mắng mình không có tiền đồ.
Khương Ngư nhìn đống nguyên liệu nấu ăn trước mặt, nhếch miệng, thật sự là người so với người chỉ làm người tức chết, quả nhiên là người nhà giàu mà, ngay cả những nguyên liệu nấu ăn như dăm bông thịt bò mà cũng có thể lấy được.
Khả năng nấu ăn của Khương Ngư khá tốt, nếu không thì sau này cô đã không mở nhà hàng tư nhân.
Thời tiết nắng nóng càng dễ ảnh hưởng đến khẩu vị của con người, Khương Ngư cũng không có ý định bạc đãi chính mình. Mấy thứ này cô không làm cũng là lãng phí, cũng không thể trông cậy vào Hoắc Diên Xuyên làm được, đúng không?
Sống lại một đời, Khương Ngư rất quý trọng bản thân mình. Là phụ nữ, phải nên đối xử tốt hơn với bản thân, ăn ngon một chút, duy trì chế độ dinh dưỡng, biết đâu có thể cao thêm vài centimet thì sao. Khương Ngư có thân hình thấp bé, cô chỉ cao 1,6 mét, nhỏ nhắn, xinh xắn dễ thương nhưng khi ra ngoài làm ăn lại không có khí thế, ngay cả khuôn mặt cũng nhìn non nớt nữa. Khương Ngư nghĩ đến đây không khỏi xoa xoa mặt.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ăn một miếng cũng không béo lên được, cái gì cũng cứ từ từ sẽ đến. Về phần cơm trưa thì cứ làm vài món khai vị là được rồi.
Cô đang định làm một phần cá nấu canh chua, một đĩa thịt bò xào, một đĩa rau theo mùa xào và một ít cơm. Không phải Khương Ngư lãng phí mà là bây giờ còn chưa có tủ lạnh, với thời tiết này, thịt cũng không thể trữ lâu được, còn không bằng lấy ra nấu luôn.
Khương Ngư tuy là người phương Bắc nhưng cũng thích ăn cơm.
Khương Ngư ở đây nấu nướng vui vẻ nhưng lại khiến người đi qua cửa phải đau lòng.
Đồ ăn ở nhà ăn hôm nay cũng ngon, là gà hầm khoai tây, rất thơm, tuy nhiều khoai ít gà nhưng dù gì vẫn là món thịt.
Mọi người đang vui vẻ, lại không ngờ rằng lại có một mùi vừa chua vừa cay nồng, bá đạo mà lại hấp dẫn truyền đến.
Mọi người đều ngẩng đầu khoa trương ngửi ngửi, nhà ai nấu cơm mà lại thơm như vậy, cảm giác như gà hầm khoai tây trên tay cũng không còn hấp dẫn nữa.
Hoắc Diên Xuyên và Chu Thiệu sánh vai nhau đi tới, lúc sắp về đến nhà tự nhiên cũng ngửi thấy mùi này.
Chu Thiệu còn khoa trương la to lên.
“Oa oa oa, nhà ai nấu cơm mà thơm thế? Mùi giống như món cay Tứ Xuyên ấy, nhưng mà so với mấy món cay Tứ Xuyên trong tiệm ăn mà tôi từng ăn còn thơm hơn.”
“Cũng không nghe nói trong nhà ăn của chúng ta có đầu bếp Tứ Xuyên mới tới mà.”
Chu Thiệu có chút khó hiểu, nhưng Hoắc Diên Xuyên lại có chút trầm ngâm.
“Không đúng, lão Hoắc, mùi này giống như từ nhà anh truyền đến. Anh nghĩ gì thế, có phải là mua đồ nấu sẵn ở tiệm ăn về không?”
“Không, anh nghe nhầm rồi, tôi ở nhà, anh tự đi ăn đi.”
Hoắc Diên Xuyên nói thẳng với Chu Thiệu.
Chu Thiệu tức đến dậm chân.
“Được rồi, anh đúng là trọng sắc khinh bạn mà, kết hôn xong liền quên mất anh em, cũng không biết cái cô gái nông thôn đó…”
Thấy sắc mặt Hoắc Diên Xuyên tỏ ra có chút không vui, Chu Thiệu lập tức đổi lời.
“Khương Ngư đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh nữa.”
“Đừng có nói lung tung.”
Người ‘trọng sắc khinh bạn’ Hoắc Diên Xuyên nhíu mày, sau khi đuổi anh em tốt của mình đi liền đi thẳng về nhà.
“Anh về rồi.”
Mặc dù trước đó hai người vì chuyện công việc mà không vui nhưng dù sao kiếp trước cũng đã sống với nhau lâu như vậy, Khương Ngư vẫn theo bản năng nói một câu, sau đó tới giúp Hoắc Diên Xuyên cầm quần áo.
Hoắc Diên Xuyên thoáng sững sờ.
“Không cần, tôi tự làm cũng được.”
Khương Ngư cũng kịp phản ứng, cũng không còn cách nào cả, có những thứ thực sự quá quen tay, thậm chí là cả ký ức kiếp trước.
Khương Ngư mím môi, thầm mắng mình không có tiền đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.