Trọng Sinh Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Mang Con Bỏ Chạy
Chương 4: Trọng Sinh 4
Tham Hoa Tam Miêu
12/01/2024
Đợi đến ngày hôm sau Khương Ngư tỉnh lại, Hoắc Diên Xuyên đã đi, Khương Ngư ngược lại cũng đã quen, vẫn như thường ngày, cứ như vậy trôi qua mấy tháng, cô đang đi trên đường thì té xỉu, được người đưa đến bệnh viện, mới biết được mình đã mang thai.
Thời điểm đó cô thật sự vui mừng, rất muốn nói tin tức tốt này cho Hoắc Diên Xuyên.
Không nghĩ tới, ba tháng sau, Hoắc Diên Xuyên đúng là đã trở về, nhưng mà không phải chỉ có một mình anh mà còn mang về một người phụ nữ và một đứa bé, đứa bé kia nhìn chừng năm sáu tuổi, kêu Hoắc Diên Xuyên là cha.
Người phụ nữ được Hoắc Diên Xuyên mang về cũng đi theo bên cạnh, ánh mắt đầy tình ý nhìn Hoắc Diên Xuyên.
Khương Ngư chỉ cảm thấy hàn khí bay thẳng lên đỉnh đầu, chuyện mình có con đã đến khóe miệng nhưng Khương Ngư cũng nói không ra khỏi miệng.
Cô không thể lừa gạt mình, lừa gạt mình rằng Hoắc Diên Xuyên một ngày nào đó sẽ yêu mình, cũng không thể lại mặt dạn mày dày, bám lấy nhà họ Hoắc không đi.
Đều không cần người khác nói, Khương Ngư trực tiếp đề nghị ly hôn với Hoắc Diên Xuyên Còn đứa bé trong bụng tất nhiên là không cần phải nói, chính cô cũng có thể sinh đứa nhỏ này ra đời, nuôi nó lớn lên.
Khi đó ly hôn vẫn là một chuyện rất mới mẻ, không ít người đều cảm thấy Khương Ngư đầu óc có vấn đề, một người phụ nữ nông thôn vốn chính là trèo cành cao, lại còn dám đòi ly hôn, không khỏi quá không biết thân biết phận.
Không chỉ là người ngoài, ngay cả Tống Phương luôn chướng mắt cô vậy cũng giật nảy mình. Thậm chí cảm thấy Khương Ngư là đang cố tình gây sự, lại mắng Khương Ngư một trận. Thời điểm đó Khương Ngư nản lòng thoái chí, cũng không thèm để ý đến lời mẹ chồng trước Tống Phương này nói.
Chỉ có điều, Khương Ngư nhớ rõ vẻ mặt của Hoắc Diên Xuyên thời điểm đó, tựa hồ là có chút muốn nói lại thôi, muốn giải thích cái gì, nhưng mà cuối cùng không hề nói gì, thậm chí còn cho mình một khoản phí bồi thường không nhỏ.
Khương Ngư không từ chối, khi đó trong tay cô không có bao nhiêu tiền, cô có thể chịu khổ, nhưng mà không nỡ để con theo mình chịu khổ, huống chi, Hoắc Diên Xuyên tốt xấu gì cũng là cha đứa bé, tiền này cô có lấy cũng không thấy áy náy.
Ông cụ Hoắc lúc ấy nói chính là, cảm thấy có lỗi với Khương Ngư, mặc dù ly hôn nhưng là ông ấy vẫn xem Khương Ngư như người một nhà, về sau có khó khăn, cũng có thể tìm ông ấy.
Khương Ngư cười từ chối, cô có tay có chân, có thể dựa vào chính mình, huống chi Hoắc Diên Xuyên cũng cho cô một khoản tiền, ông cụ Hoắc giúp mình rất nhiều, mình coi như mấy năm ở nhà họ Hoắc như là một giấc mộng, tỉnh mộng, cô cũng nên đi rồi.
Vì rời xa người nhà họ Hoắc, Khương Ngư trực tiếp đi phương nam, phương nam khí hậu cũng tương đối ôn hòa, mưa nhiều, cô rất thích.
Mặc dù cô chưa từng đi học, nhưng mà đầu óc cũng không đần, huống chi, nấu nướng, thêu thùa, những công việc truyền thống thủ công này cô đều làm rất tốt.
Khi đó là thời điểm cả nước phát triển mạnh, chỉ cần cố gắng, không lo không kiếm được tiền.
Khương Ngư dựa vào tiền Hoắc Diên Xuyên cho, mở tiệm ăn, mở cửa hàng bán quần áo, về sau lại mua không ít nhà ở Thượng Hải, Thâm Thị. Khi đó, cô không nghĩ là đầu tư, chỉ là đơn giản cảm thấy, muốn có cái nhà, phiêu bạt nửa đời người, cũng nên có một nơi sống yên ổn.
Khương Ngư cũng là may mắn, những địa phương này về sau cũng đều khu tháo dỡ và di dời.
Khương Ngư khi đó xem như đã tự do tài chính, nhưng mà được bồi thường tiền tháo dỡ và di dời nhiều như vậy, Khương Ngư cũng là lần đầu tiên có cảm giác mình là một tiểu phú bà.
Về phần tiền Hoắc Diên Xuyên cho, Khương Ngư trực tiếp trả lại nhà họ Hoắc gấp mấy lần.
Khương Ngư thậm chí cũng không tự mình ra mặt, làm bà chủ lớn, dưới tay tự nhiên có người tranh nhau làm việc.
Người nhà họ Hoắc cũng không còn xuất hiện ở trong tầm mắt của mình nữa.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, bởi vì mệt nhọc quá độ mà đứa bé kia cuối cùng cũng không giữ được, đây coi như là nỗi tiếc nuối của Khương Ngư.
Những chuyện xảy ra ở kiếp trước, Khương Ngư đã không muốn suy nghĩ tiếp nữa, nhưng mà đời này, Khương Ngư cũng không có ý định tiếp tục ở lại nhà họ Hoắc.
Vốn dĩ việc đính hôn từ bé này chính là một sai lầm, hiện tại việc cô muốn làm chính là sửa chữa sai lầm, khiến tất cả đều trở về thời điểm ban đầu.
Thời điểm đó cô thật sự vui mừng, rất muốn nói tin tức tốt này cho Hoắc Diên Xuyên.
Không nghĩ tới, ba tháng sau, Hoắc Diên Xuyên đúng là đã trở về, nhưng mà không phải chỉ có một mình anh mà còn mang về một người phụ nữ và một đứa bé, đứa bé kia nhìn chừng năm sáu tuổi, kêu Hoắc Diên Xuyên là cha.
Người phụ nữ được Hoắc Diên Xuyên mang về cũng đi theo bên cạnh, ánh mắt đầy tình ý nhìn Hoắc Diên Xuyên.
Khương Ngư chỉ cảm thấy hàn khí bay thẳng lên đỉnh đầu, chuyện mình có con đã đến khóe miệng nhưng Khương Ngư cũng nói không ra khỏi miệng.
Cô không thể lừa gạt mình, lừa gạt mình rằng Hoắc Diên Xuyên một ngày nào đó sẽ yêu mình, cũng không thể lại mặt dạn mày dày, bám lấy nhà họ Hoắc không đi.
Đều không cần người khác nói, Khương Ngư trực tiếp đề nghị ly hôn với Hoắc Diên Xuyên Còn đứa bé trong bụng tất nhiên là không cần phải nói, chính cô cũng có thể sinh đứa nhỏ này ra đời, nuôi nó lớn lên.
Khi đó ly hôn vẫn là một chuyện rất mới mẻ, không ít người đều cảm thấy Khương Ngư đầu óc có vấn đề, một người phụ nữ nông thôn vốn chính là trèo cành cao, lại còn dám đòi ly hôn, không khỏi quá không biết thân biết phận.
Không chỉ là người ngoài, ngay cả Tống Phương luôn chướng mắt cô vậy cũng giật nảy mình. Thậm chí cảm thấy Khương Ngư là đang cố tình gây sự, lại mắng Khương Ngư một trận. Thời điểm đó Khương Ngư nản lòng thoái chí, cũng không thèm để ý đến lời mẹ chồng trước Tống Phương này nói.
Chỉ có điều, Khương Ngư nhớ rõ vẻ mặt của Hoắc Diên Xuyên thời điểm đó, tựa hồ là có chút muốn nói lại thôi, muốn giải thích cái gì, nhưng mà cuối cùng không hề nói gì, thậm chí còn cho mình một khoản phí bồi thường không nhỏ.
Khương Ngư không từ chối, khi đó trong tay cô không có bao nhiêu tiền, cô có thể chịu khổ, nhưng mà không nỡ để con theo mình chịu khổ, huống chi, Hoắc Diên Xuyên tốt xấu gì cũng là cha đứa bé, tiền này cô có lấy cũng không thấy áy náy.
Ông cụ Hoắc lúc ấy nói chính là, cảm thấy có lỗi với Khương Ngư, mặc dù ly hôn nhưng là ông ấy vẫn xem Khương Ngư như người một nhà, về sau có khó khăn, cũng có thể tìm ông ấy.
Khương Ngư cười từ chối, cô có tay có chân, có thể dựa vào chính mình, huống chi Hoắc Diên Xuyên cũng cho cô một khoản tiền, ông cụ Hoắc giúp mình rất nhiều, mình coi như mấy năm ở nhà họ Hoắc như là một giấc mộng, tỉnh mộng, cô cũng nên đi rồi.
Vì rời xa người nhà họ Hoắc, Khương Ngư trực tiếp đi phương nam, phương nam khí hậu cũng tương đối ôn hòa, mưa nhiều, cô rất thích.
Mặc dù cô chưa từng đi học, nhưng mà đầu óc cũng không đần, huống chi, nấu nướng, thêu thùa, những công việc truyền thống thủ công này cô đều làm rất tốt.
Khi đó là thời điểm cả nước phát triển mạnh, chỉ cần cố gắng, không lo không kiếm được tiền.
Khương Ngư dựa vào tiền Hoắc Diên Xuyên cho, mở tiệm ăn, mở cửa hàng bán quần áo, về sau lại mua không ít nhà ở Thượng Hải, Thâm Thị. Khi đó, cô không nghĩ là đầu tư, chỉ là đơn giản cảm thấy, muốn có cái nhà, phiêu bạt nửa đời người, cũng nên có một nơi sống yên ổn.
Khương Ngư cũng là may mắn, những địa phương này về sau cũng đều khu tháo dỡ và di dời.
Khương Ngư khi đó xem như đã tự do tài chính, nhưng mà được bồi thường tiền tháo dỡ và di dời nhiều như vậy, Khương Ngư cũng là lần đầu tiên có cảm giác mình là một tiểu phú bà.
Về phần tiền Hoắc Diên Xuyên cho, Khương Ngư trực tiếp trả lại nhà họ Hoắc gấp mấy lần.
Khương Ngư thậm chí cũng không tự mình ra mặt, làm bà chủ lớn, dưới tay tự nhiên có người tranh nhau làm việc.
Người nhà họ Hoắc cũng không còn xuất hiện ở trong tầm mắt của mình nữa.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, bởi vì mệt nhọc quá độ mà đứa bé kia cuối cùng cũng không giữ được, đây coi như là nỗi tiếc nuối của Khương Ngư.
Những chuyện xảy ra ở kiếp trước, Khương Ngư đã không muốn suy nghĩ tiếp nữa, nhưng mà đời này, Khương Ngư cũng không có ý định tiếp tục ở lại nhà họ Hoắc.
Vốn dĩ việc đính hôn từ bé này chính là một sai lầm, hiện tại việc cô muốn làm chính là sửa chữa sai lầm, khiến tất cả đều trở về thời điểm ban đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.