Chương 19
Đạt Oa
17/05/2014
Sau khi trở về trường, Trần San vốn tưởng rằng Phương Ngôn cùng Văn Lôi cũng giận dỗi nhau một thời gian, không ngờ Phương Ngôn lại chủ động làm hòa, đối với Văn Lôi tốt hơn nhiều so với trước kia. Có đôi khi Tâm Á thấy kỳ lạ mà thì thầm với Trần San.
Nhưng mà đây là chuyện của hai cô ấy, Trần San không nghĩ nói gì đó với hai cô. Trần San nghĩ mối quan hệ của cô cùng Tâm Á thật tốt, không xa không gần, thỉnh thoảng chia sẻ niềm vui với nhau, có không gian riêng của mình.
Nhìn tấm lịch trên bàn học, tới gần kỳ nghỉ đông thì cũng là tới gần kỳ thi.
Trời càng lúc càng lạnh, cuộc thi càng ngày càng gần, thân thể lạnh như băng, trái tim càng lạnh hơn.
Có đôi khi soi gương Trần San cảm thấy khuôn mặt của cô nhỏ đi một chút, cằm hơi nhọn, ngũ quan nảy nở nhưng mà có cao thêm một chút nên trong lòng Trần San cũng thoải mái hơn nhiều. Điều này chứng tỏ cô vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, đời thứ hai này không phải mang khuôn mặt trẻ con rồi.
Kỳ thi đến, Trần San cũng đã thích ứng tốt hơn trước, làm bài thuận buồm xuôi gió. Sau khi kiểm tra xong, cô sửa soạn mọi thứ cần thiết ngồi xe lửa trở về Trần gia. Vì sao cô không đi bằng máy bay, vì như thế thật lãng phí tiền a, tuy rằng Trần ba đau lòng dặn dò con gái nhiều lần nên đi máy bay, nhưng tiền đã vào tay Trần San thì do Trần San định đoạt.
Từ khi cầm được giấy phép lái xe, Trần San cũng rất ít khi đụng vào xe, cho nên khi Trần ba nhận được tin của con gái thì lái xe ra đón, sau đó để Trần San lái trở về. Trên đường về tuy rằng có lúc Trần ba than cô lái quá nhanh, lại có lúc nói cô lái quá chậm, nhưng mà tóm lại là an toàn về nhà.
Mở cửa ra, Trần mẹ nhào tới chà đạp Trần San một phen, mà Trần ba sau khi trải qua một chuyến đi xe mạo hiểm đổ mồ hôi lạnh vội vàng uống một cốc nước để bổ sung, nói thầm, nguy hiểm quá, đi quá nhanh, không thể ngờ rằng Trần San của ông lại có tiềm năng mạo hiểm trên đường đua.
Qua năm mới thật náo nhiệt, Trần mẹ thấy con gái cao hơn một chút liền kéo đi mua đồ, quần áo mỹ phẩm một đống. Ánh mắt Trần mẹ rất tốt, chọn đồ rất hợp với Trần San. Trần San không nói gì, lơ đãng nhìn đống mỹ phẩm trên tay, nhớ đến trước kia, buổi sáng cô chỉ rửa mặt bằng nước, lau chùi cho khô rồi đi làm, quả thật là đòi mạng a.
Không phải cô không biết trang điểm, mà là không để ý đến chuyện này, cô nghĩ, phụ nữ không cần hấp dẫn ánh mắt của người khác phái thì cần gì để ý dung mạo của mình xấu hay đẹp.
Nhìn ánh mắt mong chờ của Trần mẹ, Trần San đen mặt: “Mẹ, con sẽ dùng, nhưng mà con gái mẹ vẫn đang trong thời kỳ trưởng thành, những cái này chưa cần thiết.”
Sau khi chọn lấy những thứ thật cần thiết thì tay xách bao lớn bao nhỏ trở về nhà.
Hiện tại Trần ba mà nghe nói Trần San lái xe là lập tức từ chối, tự mình lái xe đưa hai mẹ con đi mua sắm.
Năm mới đến cũng mang ý nghĩa là đi thăm người thân, lần nghỉ hè trước trở về Trần gia, Trần San có chút biết về quan hệ thân thích, nhưng chỉ là chưa đi chào hỏi mà thôi. Lần này không thể tránh. Cho nên cô ở trong nhà mở nhật ký nhớ rõ các mối quan hệ cùng xưng hô, không mong nhớ kỹ càng, chỉ mong cô có chút ấn tượng.
Nói về phía Trần ba, trên có hai anh trai, dưới có một em trai, đều là người thành phố S, cha mẹ của Trần ba sớm đã không còn, cho nên có thể nói là nhớ dễ dàng.
Trần mẹ là người thành phố G, trên có hai anh trai, nhưng ở khá xa nên không thường lui tới, vì thế cũng không có vấn đề gì.
Bác Trần cũng chỉ có một con, cũng chính là anh họ của Trần San, chú Trần thì cũng có một con trai, chính là em họ Trần San, đại khái có lẽ vì Trần San là con gái nên không thân lắm với anh họ em họ kia.
Anh họ là giảng viên đại học ở thành phố S, em họ còn đang học cấp ba. Bình thường không hay lui tới, cho dù ở cùng một thành phố, nhưng một nhà ở phía Đông thành phố, một nhà ở phía Tây thành phố, qua lại cũng mất ba bốn giờ.
Ngày ba mươi, Trần San đi theo Trần ba Trần mẹ đến nhà bác ăn cơm đoàn viên, đầu năm Trần San lái xe đến hai nhà chúc mừng năm mới, bao lì xì thật phồng nha, trong lòng cô nhẩm tính tài sản.
Để được tự mình lái xe, cô phải kí kết hiệp nghị với Trần ba, không được vượt quá một tốc độ cho phép nào đó. Dù sao đã ra khỏi cửa rồi thì vẫn do Trần San quyết định.
Buổi tối đầu năm, Trần San vẫn nhịn không được mà gọi về nhà cũ của cô, mãi đến khi nghe được âm thanh của mẹ mới cắt điện thoại, Trần San đi đến bên cửa sổ nhìn lên bầu trời.
Nhưng mà đây là chuyện của hai cô ấy, Trần San không nghĩ nói gì đó với hai cô. Trần San nghĩ mối quan hệ của cô cùng Tâm Á thật tốt, không xa không gần, thỉnh thoảng chia sẻ niềm vui với nhau, có không gian riêng của mình.
Nhìn tấm lịch trên bàn học, tới gần kỳ nghỉ đông thì cũng là tới gần kỳ thi.
Trời càng lúc càng lạnh, cuộc thi càng ngày càng gần, thân thể lạnh như băng, trái tim càng lạnh hơn.
Có đôi khi soi gương Trần San cảm thấy khuôn mặt của cô nhỏ đi một chút, cằm hơi nhọn, ngũ quan nảy nở nhưng mà có cao thêm một chút nên trong lòng Trần San cũng thoải mái hơn nhiều. Điều này chứng tỏ cô vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, đời thứ hai này không phải mang khuôn mặt trẻ con rồi.
Kỳ thi đến, Trần San cũng đã thích ứng tốt hơn trước, làm bài thuận buồm xuôi gió. Sau khi kiểm tra xong, cô sửa soạn mọi thứ cần thiết ngồi xe lửa trở về Trần gia. Vì sao cô không đi bằng máy bay, vì như thế thật lãng phí tiền a, tuy rằng Trần ba đau lòng dặn dò con gái nhiều lần nên đi máy bay, nhưng tiền đã vào tay Trần San thì do Trần San định đoạt.
Từ khi cầm được giấy phép lái xe, Trần San cũng rất ít khi đụng vào xe, cho nên khi Trần ba nhận được tin của con gái thì lái xe ra đón, sau đó để Trần San lái trở về. Trên đường về tuy rằng có lúc Trần ba than cô lái quá nhanh, lại có lúc nói cô lái quá chậm, nhưng mà tóm lại là an toàn về nhà.
Mở cửa ra, Trần mẹ nhào tới chà đạp Trần San một phen, mà Trần ba sau khi trải qua một chuyến đi xe mạo hiểm đổ mồ hôi lạnh vội vàng uống một cốc nước để bổ sung, nói thầm, nguy hiểm quá, đi quá nhanh, không thể ngờ rằng Trần San của ông lại có tiềm năng mạo hiểm trên đường đua.
Qua năm mới thật náo nhiệt, Trần mẹ thấy con gái cao hơn một chút liền kéo đi mua đồ, quần áo mỹ phẩm một đống. Ánh mắt Trần mẹ rất tốt, chọn đồ rất hợp với Trần San. Trần San không nói gì, lơ đãng nhìn đống mỹ phẩm trên tay, nhớ đến trước kia, buổi sáng cô chỉ rửa mặt bằng nước, lau chùi cho khô rồi đi làm, quả thật là đòi mạng a.
Không phải cô không biết trang điểm, mà là không để ý đến chuyện này, cô nghĩ, phụ nữ không cần hấp dẫn ánh mắt của người khác phái thì cần gì để ý dung mạo của mình xấu hay đẹp.
Nhìn ánh mắt mong chờ của Trần mẹ, Trần San đen mặt: “Mẹ, con sẽ dùng, nhưng mà con gái mẹ vẫn đang trong thời kỳ trưởng thành, những cái này chưa cần thiết.”
Sau khi chọn lấy những thứ thật cần thiết thì tay xách bao lớn bao nhỏ trở về nhà.
Hiện tại Trần ba mà nghe nói Trần San lái xe là lập tức từ chối, tự mình lái xe đưa hai mẹ con đi mua sắm.
Năm mới đến cũng mang ý nghĩa là đi thăm người thân, lần nghỉ hè trước trở về Trần gia, Trần San có chút biết về quan hệ thân thích, nhưng chỉ là chưa đi chào hỏi mà thôi. Lần này không thể tránh. Cho nên cô ở trong nhà mở nhật ký nhớ rõ các mối quan hệ cùng xưng hô, không mong nhớ kỹ càng, chỉ mong cô có chút ấn tượng.
Nói về phía Trần ba, trên có hai anh trai, dưới có một em trai, đều là người thành phố S, cha mẹ của Trần ba sớm đã không còn, cho nên có thể nói là nhớ dễ dàng.
Trần mẹ là người thành phố G, trên có hai anh trai, nhưng ở khá xa nên không thường lui tới, vì thế cũng không có vấn đề gì.
Bác Trần cũng chỉ có một con, cũng chính là anh họ của Trần San, chú Trần thì cũng có một con trai, chính là em họ Trần San, đại khái có lẽ vì Trần San là con gái nên không thân lắm với anh họ em họ kia.
Anh họ là giảng viên đại học ở thành phố S, em họ còn đang học cấp ba. Bình thường không hay lui tới, cho dù ở cùng một thành phố, nhưng một nhà ở phía Đông thành phố, một nhà ở phía Tây thành phố, qua lại cũng mất ba bốn giờ.
Ngày ba mươi, Trần San đi theo Trần ba Trần mẹ đến nhà bác ăn cơm đoàn viên, đầu năm Trần San lái xe đến hai nhà chúc mừng năm mới, bao lì xì thật phồng nha, trong lòng cô nhẩm tính tài sản.
Để được tự mình lái xe, cô phải kí kết hiệp nghị với Trần ba, không được vượt quá một tốc độ cho phép nào đó. Dù sao đã ra khỏi cửa rồi thì vẫn do Trần San quyết định.
Buổi tối đầu năm, Trần San vẫn nhịn không được mà gọi về nhà cũ của cô, mãi đến khi nghe được âm thanh của mẹ mới cắt điện thoại, Trần San đi đến bên cửa sổ nhìn lên bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.