Chương 29
Đạt Oa
17/05/2014
Trần San ngồi trong xe, cảm thấy bây giờ đến tim cũng đã bắt đầu đau, nghĩ đến cái liếc mắt đầy ý tứ của anh trai Hàn Song Lăng mà tóc gáy dựng cả lên.
“Ăn no không, khi nãy còn nói không đói bụng, thế mà ăn lại nhiều như vậy.” Hàn Song Lăng nhìn Trần San, vừa lái xe vừa mỉm cười, nhớ tới khi ăn cơm, ánh mắt Hàn đại nhìn Trần San rất kỳ quái, quả nhiên nha đầu kia rất thú vị.
“À, Hàn học trưởng —.”
Trần San vừa mở miệng ở bên này thì Hàn Song Lăng ở bên kia đã ôn nhu nói: “Gọi học trưởng làm gì, sau này gọi anh là Song Lăng hoặc là Hàn tứ, như bạn bè của anh là được.”
Trần San thầm nói, làm bạn của anh quả thật rất áp lực nha. Nhưng mà học trưởng này Trần San kêu cũng không quen, bất quá chỉ là một cách xưng hô, mà Song Lăng thì…Trần San càng nghĩ không gọi, anh với tôi cũng không thân thiết đến thế.
“Vậy, Hàn tứ, để tôi xuống ở xa trường học một tý, tôi muốn đi bộ.” Trong lòng Trần San âm thầm bỏ thêm một câu, thuận tiện tiêu cơm, tốt nhất là đừng để ai thấy tôi xuống từ xe anh càng hay.
Trần San ăn quá no, đúng vậy, mặc dù cô không đói gì, nhưng cô không thể chịu nổi mấy cái đại nhân vật này nha, trong lòng vẫn hơi khẩn trương, bất tri bất giác đã ăn nhiều hơn, ai, nghiệp chướng nga. Cô nhìn Hàn Song Lăng ở bên cạnh, không biết Hàn Song Lăng mời khách ăn cơm lại đưa cô theo làm gì, chẳng lẽ muốn giới thiệu cô là bạn gái của hắn sao.
Chưa tới cửa trường, Trần San đã xuất ra tinh thần liều chết, khiến Hàn Song Lăng phải dừng xe ở một nơi cách trường rất xa, hiện tại Trần San đã giác ngộ, cô chỉ là bình dân, không thể so với người ta, nhưng mà đầu trọc thì sợ gì bị nắm tóc chứ, cho dù tệ nhất cũng chỉ là tát một phát, chẳng lẽ có ai có thể ép chết cô sao, nghĩ đến đây, Trần San cũng thoải mái hơn.
Khi trở về trường đã đến giờ tắt đèn, vào phòng thì thấy Tâm Á cùng Văn Lôi ở trên giường, cô đi tắm rửa rồi lên giường.
Trong đêm tối, Trần San mở to hai mắt, nhìn trần nhà, thở dài, lại nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, cô vô cùng khẳng định trong lòng mình không hề có cảm tình với Hàn Song Lăng, tuy hắn quyền thế tận trời, hơn nữa luôn có cảm giác cao cao tại thượng với người khác, ai ai cũng nói hắn đức hạnh, nhưng Trần San lại tự nói với bản thân, đi cho tốt trên con đường của mình là được. Tâm Á nói không sai, những người đó không phải là những người có thể đi chung con đường với các cô, hơn nữa đứng giữa còn có Phương Ngôn. Tuy rằng không biết Hàn Song Lăng định làm gì, nhưng có vẻ hắn có chút hứng thú với cô, bất quá đây là chuyện của hắn, giữ vững ý chí của mình là được, sau này sẽ tính.
Phương Ngôn xuất viện, thấy tinh thần Phương Ngôn sảng khoái thì hai nha đầu ký túc kia cùng với Trần San mới nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng không biết chuyện kia giải quyết thế nào nhưng có thể nhìn ra được Phương Ngôn không còn so đo tính toán nữa mà rất vui vẻ.
Trong ký túc xá, thời gian trước giống như có áp thấp nhiệt đới, hiện nay khi Phương Ngôn trở về thì tiết trời mới sáng sủa hơn. Trần San vừa tra tư liệu máy tính, vừa nghe mọi người tán gẫu, Phương Ngôn thì mỉm cười nghe Văn Lôi cùng Tâm Á náo loạn, lâu lâu sẽ ngẫu nhiên chen vào hai ba câu.
“Đúng rồi, đến mùng một tháng năm các cậu có rảnh thì cùng đi ăn một bữa đi, Song Lăng muốn mời khách, muốn cảm ơn các cậu trong thời gian này đã chăm sóc cho mình.”
Mặt mày Phương Ngôn vui vẻ mỉm cười, dịu dàng nói: “Các cậu không được từ chối nha, mình nói trước rồi đấy, đặc biệt là Tâm Á, nếu phải về nhà thì chúng ta có thể đi trước một ngày.”
“Tuân lệnh, có ăn sao lại có thể không đi, nhưng có lẽ nên đi cuối tháng đi, hắc hắc, lần trước mình không về nhà, mẹ mình báo cáo cha già, thế là cha già hét ra lệnh lần này nhất định phải về, mình đã cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà về chậm một ngày thì không có vấn đề. Văn Lôi với Tam thì sao?” Tâm Á dựa vào Phương Ngôn nói.
“Mình thì không có vấn đề gì, vị kia nhà Phương Ngôn mời khách là trăm năm mới gặp, đây là dịp hiếm có a.” Văn Lôi vừa nói vừa ôm Phương Ngôn cười một trận.
Mà Trần San nghe thấy cái tên Hàn Song Lăng thì nhướng mày, cái này khác nào bắt cô tự đi thiêu thân, nhưng mà nếu mời thêm bạn bè thì…nhìn thấy vẻ mặt thong dong của cả ba người đang nhìn cô, trong lòng thấy buồn cười: “Được rồi, mình cũng có việc gì bận, thời gian cụ thể các cậu cứ xác định rồi nói cho mình biết."
“Ăn no không, khi nãy còn nói không đói bụng, thế mà ăn lại nhiều như vậy.” Hàn Song Lăng nhìn Trần San, vừa lái xe vừa mỉm cười, nhớ tới khi ăn cơm, ánh mắt Hàn đại nhìn Trần San rất kỳ quái, quả nhiên nha đầu kia rất thú vị.
“À, Hàn học trưởng —.”
Trần San vừa mở miệng ở bên này thì Hàn Song Lăng ở bên kia đã ôn nhu nói: “Gọi học trưởng làm gì, sau này gọi anh là Song Lăng hoặc là Hàn tứ, như bạn bè của anh là được.”
Trần San thầm nói, làm bạn của anh quả thật rất áp lực nha. Nhưng mà học trưởng này Trần San kêu cũng không quen, bất quá chỉ là một cách xưng hô, mà Song Lăng thì…Trần San càng nghĩ không gọi, anh với tôi cũng không thân thiết đến thế.
“Vậy, Hàn tứ, để tôi xuống ở xa trường học một tý, tôi muốn đi bộ.” Trong lòng Trần San âm thầm bỏ thêm một câu, thuận tiện tiêu cơm, tốt nhất là đừng để ai thấy tôi xuống từ xe anh càng hay.
Trần San ăn quá no, đúng vậy, mặc dù cô không đói gì, nhưng cô không thể chịu nổi mấy cái đại nhân vật này nha, trong lòng vẫn hơi khẩn trương, bất tri bất giác đã ăn nhiều hơn, ai, nghiệp chướng nga. Cô nhìn Hàn Song Lăng ở bên cạnh, không biết Hàn Song Lăng mời khách ăn cơm lại đưa cô theo làm gì, chẳng lẽ muốn giới thiệu cô là bạn gái của hắn sao.
Chưa tới cửa trường, Trần San đã xuất ra tinh thần liều chết, khiến Hàn Song Lăng phải dừng xe ở một nơi cách trường rất xa, hiện tại Trần San đã giác ngộ, cô chỉ là bình dân, không thể so với người ta, nhưng mà đầu trọc thì sợ gì bị nắm tóc chứ, cho dù tệ nhất cũng chỉ là tát một phát, chẳng lẽ có ai có thể ép chết cô sao, nghĩ đến đây, Trần San cũng thoải mái hơn.
Khi trở về trường đã đến giờ tắt đèn, vào phòng thì thấy Tâm Á cùng Văn Lôi ở trên giường, cô đi tắm rửa rồi lên giường.
Trong đêm tối, Trần San mở to hai mắt, nhìn trần nhà, thở dài, lại nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, cô vô cùng khẳng định trong lòng mình không hề có cảm tình với Hàn Song Lăng, tuy hắn quyền thế tận trời, hơn nữa luôn có cảm giác cao cao tại thượng với người khác, ai ai cũng nói hắn đức hạnh, nhưng Trần San lại tự nói với bản thân, đi cho tốt trên con đường của mình là được. Tâm Á nói không sai, những người đó không phải là những người có thể đi chung con đường với các cô, hơn nữa đứng giữa còn có Phương Ngôn. Tuy rằng không biết Hàn Song Lăng định làm gì, nhưng có vẻ hắn có chút hứng thú với cô, bất quá đây là chuyện của hắn, giữ vững ý chí của mình là được, sau này sẽ tính.
Phương Ngôn xuất viện, thấy tinh thần Phương Ngôn sảng khoái thì hai nha đầu ký túc kia cùng với Trần San mới nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng không biết chuyện kia giải quyết thế nào nhưng có thể nhìn ra được Phương Ngôn không còn so đo tính toán nữa mà rất vui vẻ.
Trong ký túc xá, thời gian trước giống như có áp thấp nhiệt đới, hiện nay khi Phương Ngôn trở về thì tiết trời mới sáng sủa hơn. Trần San vừa tra tư liệu máy tính, vừa nghe mọi người tán gẫu, Phương Ngôn thì mỉm cười nghe Văn Lôi cùng Tâm Á náo loạn, lâu lâu sẽ ngẫu nhiên chen vào hai ba câu.
“Đúng rồi, đến mùng một tháng năm các cậu có rảnh thì cùng đi ăn một bữa đi, Song Lăng muốn mời khách, muốn cảm ơn các cậu trong thời gian này đã chăm sóc cho mình.”
Mặt mày Phương Ngôn vui vẻ mỉm cười, dịu dàng nói: “Các cậu không được từ chối nha, mình nói trước rồi đấy, đặc biệt là Tâm Á, nếu phải về nhà thì chúng ta có thể đi trước một ngày.”
“Tuân lệnh, có ăn sao lại có thể không đi, nhưng có lẽ nên đi cuối tháng đi, hắc hắc, lần trước mình không về nhà, mẹ mình báo cáo cha già, thế là cha già hét ra lệnh lần này nhất định phải về, mình đã cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà về chậm một ngày thì không có vấn đề. Văn Lôi với Tam thì sao?” Tâm Á dựa vào Phương Ngôn nói.
“Mình thì không có vấn đề gì, vị kia nhà Phương Ngôn mời khách là trăm năm mới gặp, đây là dịp hiếm có a.” Văn Lôi vừa nói vừa ôm Phương Ngôn cười một trận.
Mà Trần San nghe thấy cái tên Hàn Song Lăng thì nhướng mày, cái này khác nào bắt cô tự đi thiêu thân, nhưng mà nếu mời thêm bạn bè thì…nhìn thấy vẻ mặt thong dong của cả ba người đang nhìn cô, trong lòng thấy buồn cười: “Được rồi, mình cũng có việc gì bận, thời gian cụ thể các cậu cứ xác định rồi nói cho mình biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.