Chương 41
Đạt Oa
17/05/2014
Hai ngày kế tiếp, Trần San cùng Tâm Á phân công công tác, liên hệ thuê cửa hàng, tim nguồn cung ứng ưu đãi, liên hệ mua máy móc. Hai người rất bận rộn, khi đi gặp người cho thuê cửa hàng thì lại phát sinh vấn đề.
“Để lái xe của ba mình đưa đi là được, nơi này gọi xe rất khó.” Vẻ mặt Tâm Á như không có chuyện gì.
“Không được, sau này chúng ta phải thường xuyên đi ra ngoài, không thể cứ để lái xe của ba cậu đưa đi mãi được.” Trần San phủ định phương án trên.
“Tam, vậy cậu nói nên làm sao bây giờ, nơi chúng ta ở cách nội thành khá xa, đổi xe đi cũng mất hơn mấy giờ.” Tâm Á nói.
“Trừ xe của mẹ cậu, cậu còn cách nào để tìm ra một cái xe khác không?” Trần San đề nghị.
“Xe thì có, mấy chú bộ đội đi xe luôn để đó không dùng, nhưng vấn đề là ai lái nha?”
“Có xe là được, mình lái.”
“Tam, cậu có bằng lái xe khi nào sao mình không biết, ba của mình nói mình thi nhiều lần lắm nhưng mình không dám.” Tâm Á có vẻ giật mình.
“Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm.” Trần San khách sáo liếc mắt một cái.
“Vậy thì tốt.” Tâm Á thấy vấn đề được giải quyết thì vẻ mặt thoải mái: “Đến lúc đó nếu ba mình hỏi thì bảo là lấy xe đi dạo, ông ấy sẽ không hỏi gì nhiều đâu.”
“Vậy ngày mai hãy đi, đêm nay ba cậu trở về hỏi ý kiến trước đã.”
“Không thành vấn đề, ha ha.” Vẻ mặt Tâm Á rất hưng phấn: “Tam, cậu đừng lái xe đưa mình xuống hồ câu cá là được nha.”
Trần San lắc đầu, xoay người nhìn vào địa chỉ trên laptop.
Mọi việc rất thuận lợi, Mai ba tươi cười nhìn Trần San, dặn dò: “Ngày mai chú cho Tiểu Triệu mang xe lại đây, đứng chờ ở bãi đậu xe, chìa khóa cũng ở trên xe, dùng bao lâu cũng không thành vấn đề, nhưng mà lái xe phải chú ý an toàn.”
“Vâng, thật làm phiền chú.”
“Không có gì, đi chơi vui vẻ với Tâm Á, nha đầu như cháu chú vừa nhìn đã thích, làm việc tốt hơn Tâm Á rất nhiều.”
Trần San vội vàng xua tay, trong lòng thầm nói, cô cũng tới từng này tuổi rồi, việc đó cũng bình thường.
Khi Mai ba đi rồi, Tâm Á tiến lên làm mặt quỷ: “Làm việc tốt hơn so với Tâm Á nhiều, haha. Xem ra ba của mình rất thích cậu, cậu không hay rồi.”
Trần San nhìn mắt Tâm Á, hỏi, “Sao lại nói như thế?”
“Cậu có biết ba của mình thích nhất là làm lính, việc càng thích hơn là huấn luyện binh lính, chạy tới chạy lui, mình lớn lên như thế đó, hắc hắc.”
Trần San thấy vẻ vui sướng của Tâm Á khi người khác gặp họa, vẻ mặt không nói gì.
Ngày kế, ba mẹ Tâm Á đi rồi, Trần San cầm chìa khóa xe buổi sáng mà lái xe mang tới cùng Tâm Á đi ra cửa. Đi đến bãi đỗ xe, nhing thấy một chiếc xe jeep quân dụng, tám phần là xe mới, sau khi mở cửa xe ngồi vào thì khởi động xe lái đi.
Tối hôm qua có lên mạng tra xét bản đồ đường đi nên hôm nay lái rất thuận lợi, chạy chưa đến một giờ đã đến nơi. Vừa nhìn xe, Tâm Á đã mở cửa nhảy xuống, đi đến bồn hoa ven đường hít sâu vài lần, nhìn Trần San đang bình tĩnh đi xuống xe.
“Tam, khi nãy cậu đi cũng quá nhanh a, mình chưa vội đi đầu thai đâu.” Tâm Á nghiến răng nghiến lợi nói với Trần San đang đi đến bên cạnh cô: “Sau này còn ngồi xe cậu lái thêm vài lần nữa thì mình thật lo lắng cho dung mạo như hoa như ngọc của mình nha.”
“Hôm nay mình lái chậm đấy.” Trần San làm vẻ mặt hãy yên tâm đi với Tâm Á, vỗ bả vai của Tâm Á.
“Trời ạ, chưa bao giờ mình biết cậu có bề ngoài bình tĩnh mà nội tâm lại cuồng dã thế kia.” Tâm Á có cảm giác như phát hiện ra châu lục mới.
“Được rồi, sau này mình sẽ chú ý một chút, yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của mình tốt lắm.” Trần San cảm thấy đã trải qua hai đời người nên có thể nắm chắc điểm này, mặc dù có kinh nghiệm đâm xe, nhưng đó không phải là do cô tự tìm, Trần San cảm thấy lần đụng xe của đời trước quả là oan khuất a.
Khi nói chuyện, người đại diện bên bất động sản đã đến, sau khi nhận ra nhau, mọi người liền đi đến cửa hàng mặt tiền.
Nơi này không tính là quá sầm uất, nhưng có mấy trường đại học ở gần đó, dòng người vẫn tương đối nhiều, hơn nữa cách đại học quân y khoảng nửa giờ đi đường. Trần San cùng Tâm Á thương lượng, cuối cùng chọn một cửa hàng mặt tiền hai tầng. Lầu dưới 80 mét vuông, lầu trên 30 mét vuông, trong đó lầu dưới có buồng vệ sinh cùng hành lang, những chỗ khác thì trống, trên lầu cũng trống.
“Để lái xe của ba mình đưa đi là được, nơi này gọi xe rất khó.” Vẻ mặt Tâm Á như không có chuyện gì.
“Không được, sau này chúng ta phải thường xuyên đi ra ngoài, không thể cứ để lái xe của ba cậu đưa đi mãi được.” Trần San phủ định phương án trên.
“Tam, vậy cậu nói nên làm sao bây giờ, nơi chúng ta ở cách nội thành khá xa, đổi xe đi cũng mất hơn mấy giờ.” Tâm Á nói.
“Trừ xe của mẹ cậu, cậu còn cách nào để tìm ra một cái xe khác không?” Trần San đề nghị.
“Xe thì có, mấy chú bộ đội đi xe luôn để đó không dùng, nhưng vấn đề là ai lái nha?”
“Có xe là được, mình lái.”
“Tam, cậu có bằng lái xe khi nào sao mình không biết, ba của mình nói mình thi nhiều lần lắm nhưng mình không dám.” Tâm Á có vẻ giật mình.
“Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm.” Trần San khách sáo liếc mắt một cái.
“Vậy thì tốt.” Tâm Á thấy vấn đề được giải quyết thì vẻ mặt thoải mái: “Đến lúc đó nếu ba mình hỏi thì bảo là lấy xe đi dạo, ông ấy sẽ không hỏi gì nhiều đâu.”
“Vậy ngày mai hãy đi, đêm nay ba cậu trở về hỏi ý kiến trước đã.”
“Không thành vấn đề, ha ha.” Vẻ mặt Tâm Á rất hưng phấn: “Tam, cậu đừng lái xe đưa mình xuống hồ câu cá là được nha.”
Trần San lắc đầu, xoay người nhìn vào địa chỉ trên laptop.
Mọi việc rất thuận lợi, Mai ba tươi cười nhìn Trần San, dặn dò: “Ngày mai chú cho Tiểu Triệu mang xe lại đây, đứng chờ ở bãi đậu xe, chìa khóa cũng ở trên xe, dùng bao lâu cũng không thành vấn đề, nhưng mà lái xe phải chú ý an toàn.”
“Vâng, thật làm phiền chú.”
“Không có gì, đi chơi vui vẻ với Tâm Á, nha đầu như cháu chú vừa nhìn đã thích, làm việc tốt hơn Tâm Á rất nhiều.”
Trần San vội vàng xua tay, trong lòng thầm nói, cô cũng tới từng này tuổi rồi, việc đó cũng bình thường.
Khi Mai ba đi rồi, Tâm Á tiến lên làm mặt quỷ: “Làm việc tốt hơn so với Tâm Á nhiều, haha. Xem ra ba của mình rất thích cậu, cậu không hay rồi.”
Trần San nhìn mắt Tâm Á, hỏi, “Sao lại nói như thế?”
“Cậu có biết ba của mình thích nhất là làm lính, việc càng thích hơn là huấn luyện binh lính, chạy tới chạy lui, mình lớn lên như thế đó, hắc hắc.”
Trần San thấy vẻ vui sướng của Tâm Á khi người khác gặp họa, vẻ mặt không nói gì.
Ngày kế, ba mẹ Tâm Á đi rồi, Trần San cầm chìa khóa xe buổi sáng mà lái xe mang tới cùng Tâm Á đi ra cửa. Đi đến bãi đỗ xe, nhing thấy một chiếc xe jeep quân dụng, tám phần là xe mới, sau khi mở cửa xe ngồi vào thì khởi động xe lái đi.
Tối hôm qua có lên mạng tra xét bản đồ đường đi nên hôm nay lái rất thuận lợi, chạy chưa đến một giờ đã đến nơi. Vừa nhìn xe, Tâm Á đã mở cửa nhảy xuống, đi đến bồn hoa ven đường hít sâu vài lần, nhìn Trần San đang bình tĩnh đi xuống xe.
“Tam, khi nãy cậu đi cũng quá nhanh a, mình chưa vội đi đầu thai đâu.” Tâm Á nghiến răng nghiến lợi nói với Trần San đang đi đến bên cạnh cô: “Sau này còn ngồi xe cậu lái thêm vài lần nữa thì mình thật lo lắng cho dung mạo như hoa như ngọc của mình nha.”
“Hôm nay mình lái chậm đấy.” Trần San làm vẻ mặt hãy yên tâm đi với Tâm Á, vỗ bả vai của Tâm Á.
“Trời ạ, chưa bao giờ mình biết cậu có bề ngoài bình tĩnh mà nội tâm lại cuồng dã thế kia.” Tâm Á có cảm giác như phát hiện ra châu lục mới.
“Được rồi, sau này mình sẽ chú ý một chút, yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của mình tốt lắm.” Trần San cảm thấy đã trải qua hai đời người nên có thể nắm chắc điểm này, mặc dù có kinh nghiệm đâm xe, nhưng đó không phải là do cô tự tìm, Trần San cảm thấy lần đụng xe của đời trước quả là oan khuất a.
Khi nói chuyện, người đại diện bên bất động sản đã đến, sau khi nhận ra nhau, mọi người liền đi đến cửa hàng mặt tiền.
Nơi này không tính là quá sầm uất, nhưng có mấy trường đại học ở gần đó, dòng người vẫn tương đối nhiều, hơn nữa cách đại học quân y khoảng nửa giờ đi đường. Trần San cùng Tâm Á thương lượng, cuối cùng chọn một cửa hàng mặt tiền hai tầng. Lầu dưới 80 mét vuông, lầu trên 30 mét vuông, trong đó lầu dưới có buồng vệ sinh cùng hành lang, những chỗ khác thì trống, trên lầu cũng trống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.