Chương 52
Đạt Oa
17/05/2014
Khai giảng trở về trường, Trần San giải quyết chuyện trong tiệm café rồi giao cho Chu Ngọc, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Trần San cùng Tâm Á nói nói cười cười mở cửa, trong ký túc, Phương Ngôn cùng Vu Văn Lôi còn chưa tới, mà Dương Tuệ ở cách vách đi tới nhìn Tâm Á nói: “Đã về rồi sao, sao hai người lại đến cùng nhau, hẹn trước sao, haha.”
“Dương Tuệ, cậu tới khi nào vậy, mình cùng Tam ở với nhau.”
“Cũng vừa đến, nghỉ hè vốn định hẹn với cậu nhưng lại đi du lịch, cả một kỳ nghỉ hè không gặp, sao cậu cùng Trần San lại đen như thế?”
“Cậu thế mà, haha.”
“Đó là do mình đi bơi.”
Trần San đứng ở cạnh cửa nghe hai người nói chuyện xong thì vào phòng thả hành lý trong tay ra, lấy móc treo quần áo rồi sửa sang lại mọi thứ.
Trong chốc lát, Dương Tuệ đi rồi, Tâm Á cũng sửa soạng mọi thứ.
“Sao bọn Phương Ngôn còn chưa tới nhỉ?” Vừa ngồi xuống bàn học Tâm Á vừa hỏi Trần San.
“Chắc là có việc gì đó.” Trần San không ngẩng đầu nói.
Giữa trưa ăn cơm xong, Trần San cùng Tâm Á đang nằm nghỉ thì Vu Văn Lôi tiến vào, nhìn thấy hai người trên giường, Văn Lôi yên lặng thu dọn hành lý. Từ sau lần cãi nhau với Tâm Á, Văn Lôi cũng không nói chuyện với hai người, không khí trong phòng luôn không được tự nhiên. Thầm mến như hoa trôi qua dòng nước, để lại trong lòng chỉ là sự thống khổ mà thôi.
Nhìn mắt Tâm Á, kỳ thật Văn Lôi biết những chuyện này đều không liên quan đến cô ấy, nhưng cô không thể khống chế sự đố kỵ của mình. Người đầu tiên thì bị Phương Ngôn yên lặng thu phục, lần thứ hai thông qua Phương Ngôn tiếp xúc với Đinh Giai, vừa mới bắt đầu Văn Lôi không để ý bởi vì khi đó còn rối rắm chuyện của Phương Ngôn và Hàn Song Lăng, nhưng Phương Ngôn lại cố tình làm cô tin tưởng rằng Đinh Giai có cảm tình với cô, mà kết quả hoàn toàn ngược lại, với lại khi đó cô cũng muốn tìm một người để an ủi.
Nghỉ hè bắt đầu, Văn Lôi sợ Phương Ngôn phải ở một mình nên muốn ở chung, biết nói thế nào nhỉ, lúc này cô mới nhìn thấu mọi việc, haha. Khi đó, bản thân cô chưa kịp lấy thứ gì đã đi về thành phố N, có phẫn nộ, có trách cứ, có ảm đạm, có ghen tị. Nhưng đây đều là do cô tự tìm, nếu ngay từ đầu không có ham hư vinh thì những chuyện thế này cũng không xảy ra.
Toàn bộ thời gian nghỉ hè Văn Lôi đều ở nhà, đi đâu cũng không đi, vài lần muốn gọi điện nói xin lỗi Tâm Á nhưng cuối cùng cũng không gọi, cô vẫn không thể bỏ tự tôn xuống được. Trải qua lần này, Văn Lôi cảm thấy mình thật trưởng thành rồi.
Đối với sự oán hận với Phương Ngôn giờ đây cũng chỉ còn một tiếng thở dài. Vì tình cảm của mình, cái gì cũng không, Phương Ngôn coi cô như quân bài trong tay muốn thả đi đâu thì thả. Nghĩ đến đêm đó bị say rượu, nếu không phải bản thân vẫn còn chút tỉnh táo thì Vu Văn Lôi hiện tại đã không còn là Vu Văn Lôi trước kia.
Văn Lôi hâm mộ tình cảm của Trần San và Tâm Á, chính bản thân cô đối xử với Văn Lôi nhiệt tình như thế nhưng cũng không thành.
Sau khi Vu Văn Lôi nhớ tới điều gì đó thì cười lạnh một tiếng. Phương Ngôn xem người khác như đứa ngốc không biết gì như thế, cuối cùng cũng sẽ gặp kết quả không may.
Khoảng thời gian mối quan hệ giữa Phương Ngôn và Hàn Song Lăng tràn ngập nguy cơ, chính cô là cái đứa ngốc vội vàng đi an ủi, lại còn đem bán bản thân mình cho cái tên bàn chuyện làm ăn với Hàn Song Lăng kia. Tuy rằng cuối cùng hai người họ bình yên trở lại nhưng ngẫm nghĩ thì mối quan hệ giữa Phương Ngôn cùng Hàn Song Lăng rất nhanh sẽ đổ vỡ, cô sẽ chờ.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Vu Văn Lôi ngồi trước bàn học ngẩn người, nghĩ đến học kỳ trước bản thân đi học mà cứ như bị mộng du, sách giáo khoa không xem qua vài lần, phiếu điểm vừa rồi quá thấp, vì cô chỉ biết theo Phương Ngôn chạy tới chạy lui, đi chơi khắp nơi. Lúc thì đến những nơi xa hoa, lúc lại đi mua sắm đồ dùng, tiêu tiền như nước. Đi theo Phương Ngôn gặp đám người giàu sang đó.
Phù hoa chỉ là mặt ngoài, những ánh mắt đó đầy khinh thường đó sao lại không thể khiến cô tỉnh lại, cô cùng Phương Ngôn có khác gì những cô gái mà họ ôm trong tay, không, mà có lẽ trong lòng bọn họ, những cô gái kia còn cao quý hơn các cô. Ít nhất mục đích của các cô ấy ngay từ đầu là quyền và tiền của bọn họ, tình cảm với mục đích không thuần khiết của cô và Phương Ngôn thì không đáng nhắc tới. Phương Ngôn liên tiếp đề cập đến chức vị của cha mẹ trước mặt Hàn Song Lăng, chính bản thân cô cũng có hư vinh sau khi kết giao được với Đinh Giai thì cũng có thể được như Phương Ngôn vậy, Văn Lôi che hai mắt, trí nhớ đó nghĩ lại thấy thật kinh sợ.
Văn Lôi có chút ghen tị với Trần San và Tâm Á, đây là suy nghĩ trong lòng của cô. Vì sao có thể thuận lợi gần gũi với những người đó, mà Dương Việt chỉ ngẫu nhiên cười tủm tỉm đã làm người ta kinh hãi lại có thể chạy theo sau Trần San. Còn Hàn Song Lăng ngẫu nhiên liếc nhìn Trần San cũng khiến Phương Ngôn cảnh giác, tận lực không cho hai người tiếp xúc. Nhìn thì thấy Trần San không phát hiện ra điều gì, Trần San vạn năm không thay đổi, vẫn nhu hòa như thế. Nhưng sau khi trải qua lần này Văn Lôi lại thấy được góc độ khác của Trần San và Tâm Á, có lẽ là do bản thân cô đã thay đổi.
Quay đầu nhìn giường ngủ không người ở đối diện, ánh mắt tối tăm, Phương Ngôn.
Trần San mơ hồ tỉnh lại, ngủ bù buổi chiều khiến toàn thân cô thoải mái, thật thích. Xoay người xuống giường, nhìn thấy Tâm Á cùng Văn Lôi đang ngồi trên bàn ăn cơm chiều.
“Tam, đi tắm rửa đi, mua cơm chiều cho cậu rồi.” Tâm Á nghe tiếng Trần San rời giường thì xoay đầu nói.
Trần San phát hiện thiếu một người nhưng không nói gì, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi đi ra.
“Ăn gì vậy?” Vừa ở cặp lồng vừa hỏi.
“Không ngon như ở nhà, nhưng Văn Lôi mang theo đồ ăn ngon lắm, ở trên bàn cậu đó.”
Văn Lôi nhận thấy được ánh mắt tìm tòi của Trần San nhìn cô thì trong lòng thấy áp lực, nhưng vẫn nói nhẹ nhàng: “Lần trước biết các cậu thích ăn, nên lần này mẹ mình làm thêm một chút.”
Trần San nhìn Tâm Á rồi nhìn Văn Lôi, đáy mắt Văn Lôi ảm đạm, suy nghĩ rồi nói: “Cảm ơn, Văn Lôi.”
Trần San vừa ăn vừa lơ đãng hỏi: “Sao Phương Ngôn còn chưa đến?”
Khóe mắt xoẹt qua Văn Lôi thấy cô một thoáng cứng ngắc, ngẩng dầu nói: “Cô ấy có gọi điện nói có chuyện gì không?”
“Không có, không biết sao lại thế này, khi nãy mình tỉnh lại hỏi Văn Lôi cậu ấy cũng không biết, muốn gọi điện hỏi không?”
“Cậu gọi điện hỏi đi.” Trần San nhìn Văn Lôi thì thấy ánh mắt cô rất lãnh đạm.
“Văn Lôi gọi đi.” Tâm Á không nhận ra điều gì, cảm thấy trong ký túc người gần gũi Phương Ngôn nhất chính là Văn Lôi.
“Tâm Á gọi đi, đã lâu mình không liên hệ với Phương Ngôn.” Văn Lôi nói.
“A, nga, vậy a.” Tâm Á lập tức gật đầu, mở điện thoại.
“Không có người tiếp, tắt điện thoại.” Vẻ mặt Tâm Á buồn bực nhìn Trần San và Văn Lôi nói.
“Không cần phải lo cho cô ấy, có nghỉ thì cũng có người xin phép giùm cô ấy rồi.” Văn Lôi nói.
Trần San tò mò nhìn sự thay đổi của Văn Lôi, mặc dù Tâm Á nhận ra được ngữ khí của Văn Lôi không tốt lắm nhưng không suy nghĩ gì nhiều chỉ gật đầu.
Sau khi ăn xong, các cô nói chuyện với nhau, nhìn đồng hồ: “Đi thôi.”
Đóng cửa, ba người chạy đến lớp học.
Trần San cùng Tâm Á nói nói cười cười mở cửa, trong ký túc, Phương Ngôn cùng Vu Văn Lôi còn chưa tới, mà Dương Tuệ ở cách vách đi tới nhìn Tâm Á nói: “Đã về rồi sao, sao hai người lại đến cùng nhau, hẹn trước sao, haha.”
“Dương Tuệ, cậu tới khi nào vậy, mình cùng Tam ở với nhau.”
“Cũng vừa đến, nghỉ hè vốn định hẹn với cậu nhưng lại đi du lịch, cả một kỳ nghỉ hè không gặp, sao cậu cùng Trần San lại đen như thế?”
“Cậu thế mà, haha.”
“Đó là do mình đi bơi.”
Trần San đứng ở cạnh cửa nghe hai người nói chuyện xong thì vào phòng thả hành lý trong tay ra, lấy móc treo quần áo rồi sửa sang lại mọi thứ.
Trong chốc lát, Dương Tuệ đi rồi, Tâm Á cũng sửa soạng mọi thứ.
“Sao bọn Phương Ngôn còn chưa tới nhỉ?” Vừa ngồi xuống bàn học Tâm Á vừa hỏi Trần San.
“Chắc là có việc gì đó.” Trần San không ngẩng đầu nói.
Giữa trưa ăn cơm xong, Trần San cùng Tâm Á đang nằm nghỉ thì Vu Văn Lôi tiến vào, nhìn thấy hai người trên giường, Văn Lôi yên lặng thu dọn hành lý. Từ sau lần cãi nhau với Tâm Á, Văn Lôi cũng không nói chuyện với hai người, không khí trong phòng luôn không được tự nhiên. Thầm mến như hoa trôi qua dòng nước, để lại trong lòng chỉ là sự thống khổ mà thôi.
Nhìn mắt Tâm Á, kỳ thật Văn Lôi biết những chuyện này đều không liên quan đến cô ấy, nhưng cô không thể khống chế sự đố kỵ của mình. Người đầu tiên thì bị Phương Ngôn yên lặng thu phục, lần thứ hai thông qua Phương Ngôn tiếp xúc với Đinh Giai, vừa mới bắt đầu Văn Lôi không để ý bởi vì khi đó còn rối rắm chuyện của Phương Ngôn và Hàn Song Lăng, nhưng Phương Ngôn lại cố tình làm cô tin tưởng rằng Đinh Giai có cảm tình với cô, mà kết quả hoàn toàn ngược lại, với lại khi đó cô cũng muốn tìm một người để an ủi.
Nghỉ hè bắt đầu, Văn Lôi sợ Phương Ngôn phải ở một mình nên muốn ở chung, biết nói thế nào nhỉ, lúc này cô mới nhìn thấu mọi việc, haha. Khi đó, bản thân cô chưa kịp lấy thứ gì đã đi về thành phố N, có phẫn nộ, có trách cứ, có ảm đạm, có ghen tị. Nhưng đây đều là do cô tự tìm, nếu ngay từ đầu không có ham hư vinh thì những chuyện thế này cũng không xảy ra.
Toàn bộ thời gian nghỉ hè Văn Lôi đều ở nhà, đi đâu cũng không đi, vài lần muốn gọi điện nói xin lỗi Tâm Á nhưng cuối cùng cũng không gọi, cô vẫn không thể bỏ tự tôn xuống được. Trải qua lần này, Văn Lôi cảm thấy mình thật trưởng thành rồi.
Đối với sự oán hận với Phương Ngôn giờ đây cũng chỉ còn một tiếng thở dài. Vì tình cảm của mình, cái gì cũng không, Phương Ngôn coi cô như quân bài trong tay muốn thả đi đâu thì thả. Nghĩ đến đêm đó bị say rượu, nếu không phải bản thân vẫn còn chút tỉnh táo thì Vu Văn Lôi hiện tại đã không còn là Vu Văn Lôi trước kia.
Văn Lôi hâm mộ tình cảm của Trần San và Tâm Á, chính bản thân cô đối xử với Văn Lôi nhiệt tình như thế nhưng cũng không thành.
Sau khi Vu Văn Lôi nhớ tới điều gì đó thì cười lạnh một tiếng. Phương Ngôn xem người khác như đứa ngốc không biết gì như thế, cuối cùng cũng sẽ gặp kết quả không may.
Khoảng thời gian mối quan hệ giữa Phương Ngôn và Hàn Song Lăng tràn ngập nguy cơ, chính cô là cái đứa ngốc vội vàng đi an ủi, lại còn đem bán bản thân mình cho cái tên bàn chuyện làm ăn với Hàn Song Lăng kia. Tuy rằng cuối cùng hai người họ bình yên trở lại nhưng ngẫm nghĩ thì mối quan hệ giữa Phương Ngôn cùng Hàn Song Lăng rất nhanh sẽ đổ vỡ, cô sẽ chờ.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Vu Văn Lôi ngồi trước bàn học ngẩn người, nghĩ đến học kỳ trước bản thân đi học mà cứ như bị mộng du, sách giáo khoa không xem qua vài lần, phiếu điểm vừa rồi quá thấp, vì cô chỉ biết theo Phương Ngôn chạy tới chạy lui, đi chơi khắp nơi. Lúc thì đến những nơi xa hoa, lúc lại đi mua sắm đồ dùng, tiêu tiền như nước. Đi theo Phương Ngôn gặp đám người giàu sang đó.
Phù hoa chỉ là mặt ngoài, những ánh mắt đó đầy khinh thường đó sao lại không thể khiến cô tỉnh lại, cô cùng Phương Ngôn có khác gì những cô gái mà họ ôm trong tay, không, mà có lẽ trong lòng bọn họ, những cô gái kia còn cao quý hơn các cô. Ít nhất mục đích của các cô ấy ngay từ đầu là quyền và tiền của bọn họ, tình cảm với mục đích không thuần khiết của cô và Phương Ngôn thì không đáng nhắc tới. Phương Ngôn liên tiếp đề cập đến chức vị của cha mẹ trước mặt Hàn Song Lăng, chính bản thân cô cũng có hư vinh sau khi kết giao được với Đinh Giai thì cũng có thể được như Phương Ngôn vậy, Văn Lôi che hai mắt, trí nhớ đó nghĩ lại thấy thật kinh sợ.
Văn Lôi có chút ghen tị với Trần San và Tâm Á, đây là suy nghĩ trong lòng của cô. Vì sao có thể thuận lợi gần gũi với những người đó, mà Dương Việt chỉ ngẫu nhiên cười tủm tỉm đã làm người ta kinh hãi lại có thể chạy theo sau Trần San. Còn Hàn Song Lăng ngẫu nhiên liếc nhìn Trần San cũng khiến Phương Ngôn cảnh giác, tận lực không cho hai người tiếp xúc. Nhìn thì thấy Trần San không phát hiện ra điều gì, Trần San vạn năm không thay đổi, vẫn nhu hòa như thế. Nhưng sau khi trải qua lần này Văn Lôi lại thấy được góc độ khác của Trần San và Tâm Á, có lẽ là do bản thân cô đã thay đổi.
Quay đầu nhìn giường ngủ không người ở đối diện, ánh mắt tối tăm, Phương Ngôn.
Trần San mơ hồ tỉnh lại, ngủ bù buổi chiều khiến toàn thân cô thoải mái, thật thích. Xoay người xuống giường, nhìn thấy Tâm Á cùng Văn Lôi đang ngồi trên bàn ăn cơm chiều.
“Tam, đi tắm rửa đi, mua cơm chiều cho cậu rồi.” Tâm Á nghe tiếng Trần San rời giường thì xoay đầu nói.
Trần San phát hiện thiếu một người nhưng không nói gì, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi đi ra.
“Ăn gì vậy?” Vừa ở cặp lồng vừa hỏi.
“Không ngon như ở nhà, nhưng Văn Lôi mang theo đồ ăn ngon lắm, ở trên bàn cậu đó.”
Văn Lôi nhận thấy được ánh mắt tìm tòi của Trần San nhìn cô thì trong lòng thấy áp lực, nhưng vẫn nói nhẹ nhàng: “Lần trước biết các cậu thích ăn, nên lần này mẹ mình làm thêm một chút.”
Trần San nhìn Tâm Á rồi nhìn Văn Lôi, đáy mắt Văn Lôi ảm đạm, suy nghĩ rồi nói: “Cảm ơn, Văn Lôi.”
Trần San vừa ăn vừa lơ đãng hỏi: “Sao Phương Ngôn còn chưa đến?”
Khóe mắt xoẹt qua Văn Lôi thấy cô một thoáng cứng ngắc, ngẩng dầu nói: “Cô ấy có gọi điện nói có chuyện gì không?”
“Không có, không biết sao lại thế này, khi nãy mình tỉnh lại hỏi Văn Lôi cậu ấy cũng không biết, muốn gọi điện hỏi không?”
“Cậu gọi điện hỏi đi.” Trần San nhìn Văn Lôi thì thấy ánh mắt cô rất lãnh đạm.
“Văn Lôi gọi đi.” Tâm Á không nhận ra điều gì, cảm thấy trong ký túc người gần gũi Phương Ngôn nhất chính là Văn Lôi.
“Tâm Á gọi đi, đã lâu mình không liên hệ với Phương Ngôn.” Văn Lôi nói.
“A, nga, vậy a.” Tâm Á lập tức gật đầu, mở điện thoại.
“Không có người tiếp, tắt điện thoại.” Vẻ mặt Tâm Á buồn bực nhìn Trần San và Văn Lôi nói.
“Không cần phải lo cho cô ấy, có nghỉ thì cũng có người xin phép giùm cô ấy rồi.” Văn Lôi nói.
Trần San tò mò nhìn sự thay đổi của Văn Lôi, mặc dù Tâm Á nhận ra được ngữ khí của Văn Lôi không tốt lắm nhưng không suy nghĩ gì nhiều chỉ gật đầu.
Sau khi ăn xong, các cô nói chuyện với nhau, nhìn đồng hồ: “Đi thôi.”
Đóng cửa, ba người chạy đến lớp học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.