Chương 60
Đạt Oa
17/05/2014
Trong ký túc xá, Trần San vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng cãi nhau.
Nhìn vào thì thấy mặt Văn Lôi đỏ bừng, trên mặt vẫn còn dấu tay, ánh mắt trừng Phương Ngôn ở đối diện. Còn Tâm Á thì ở bên cạnh Văn Lôi thấp giọng nói nhỏ gì đó.
Trần San thực buồn bực, sao mỗi lần cô đến thì sự kiện đều đã kết thúc như thế, đi vào cửa liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Nửa ngày vẫn không có động tĩnh, Trần San cũng không muốn vội vàng nên đợi ba người tự giải quyết, còn cô thì lướt qua định trở về giường ngủ của mình.
Nào biết một tay Phương Ngôn liền giữ chặt cánh tay Trần San, có dùng chút sức.
Trần San kinh ngạc quay đầu, nhìn chằm chằm cánh tay bị Phương Ngôn nắm, nhìn thấy ánh mắt âm ngoan của Phương Ngôn thì ánh mắt Trần San cũng lạnh đi.
“Phương Nngôn, buông tay.”
Phương Ngôn nghe thêm lời này thì càng thêm dùng sức, Trần San đoán tay cô cũng sưng tím rồi.
Trần San thấy Phương Ngôn không buông tay thì cũng không nói lời nào, sắc mặt lạnh đi, xoay khuỷu tay, chân đá xuống khuỷu chân Phương Ngôn, xoay tay bắt lấy cái tay Phương Ngôn đang dùng để nắm mình, nháy mắt áp chế Phương Ngôn ở trên giường. Nhìn Phương Ngôn bị đè nặng, ánh mắt của Trần San càng sâu, cô tiến lên nói bên tai Phương Ngôn: “Phương Ngôn, ánh mắt cậu nhìn mình rất có vấn đề.”
Tâm Á không nghĩ tới sự tình lại biến thành như vậy, liền bước lên trước muốn tách hai người ra.
“Làm sao vậy, Tam, trước tiên cậu buông Phương Ngôn ra rồi nói.” Tâm Á nhìn dáng vẻ kia Trần San thì rất kinh ngạc.
“Tâm Á, đó là do Phương Ngôn ra tay trước.” Văn Lôi ngăn Tâm Á lại, vẻ mặt phẫn hận, sờ mặt vừa bị Phương Ngôn đánh, còn có chút đau, hiện tại cô thật hận không thể tiến lên đánh trả hai cái.
“Trần San, cậu buông ra.” Phương Ngôn giãy mạnh.
Trần San không muốn cái gì cũng chưa biết đã bị oán hận, khuỷu tay co lại, chân đá bắp chân của Phương Ngôn, cái tay khác kéo Phương Ngôn lên đặt cô tựa trên giá sách ở bàn học, mặt đối mặt nhìn nhau.
Tâm Á cùng Văn Lôi trợn mắt há hốc mồm, cảnh này thật giống cảnh ác bá đùa giỡn con gái nhà lành.
Hai tay Phương Ngôn đều bị nắm, chỉ có thể đứng yên, chân cũng không có sức, Trần San thì dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Phương Ngôn.
“Phương Ngôn, chúng ta cứ giữ tư thế này mà nói chuyện với nhau cho rõ ràng, mình rất muốn biết rốt cuộc là cậu suy nghĩ cái gì.” Trần San nói chậm rãi, mặc kệ tư thế hiện tại giữa hai người có đánh sâu vào tư tưởng của người khác như thế nào.
Phương Ngôn nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trần San còn có mang theo sự nghiêm túc. Cô nhắm mắt của mình lại, từ trong mắt Trần San cô có thể thấy sự ghen tị của mình, tức giận còn có cả sự oán hận.
“Trần San, cậu cùng Hàn Song Lăng đã nói những gì khi không có mình?” Phương Ngôn mở mắt ra, đây là điều cô rất muốn biết.
“Nếu là trước khi hai người chia tay, nửa chữ mình cũng không nói. Nếu là sau khi hai người chia tay, mình rất muốn hỏi cậu vì sao dùng ánh mắt hoài nghi đó nhìn mình, mình chỉ nói với anh ta, đừng để liên lụy đến mình.” Trần San trả lời chi tiết.
“Trần San, cậu thật giỏi, chỉ một câu này có thể làm mình trắng tay.” Phương Ngôn có chút bi thống, tình cảm vài năm nay của cô không bằng một câu nói của người khác, thật là bi ai.
“Phương Ngôn, nếu không phải suy nghĩ những điều không nên nghĩ, nếu không phải cậu dùng ánh mắt không nên dùng để nhìn mình, cậu nghĩ mình sẽ nói câu này sao, không, mình sẽ không nói câu nào.”
Sau khi nghe xong thì ánh mắt Phương Ngôn ảm đạm: “Thỉnh thoảng lại đi cùng anh ta, có thời gian anh ta nhắc đến cậu rất nhiều, cậu nói xem, mình có thể không hiểu sai sao. Lần cuối cùng nhìn thấy anh ta, anh ta mang theo một cô gái khác nói là bạn gái của anh ta rồi chia tay với mình. Nhưng mình có đòi hỏi gì ở anh ta đâu, cũng không phải muốn theo anh ta trở về nhà, chỉ là yêu thương anh ta thôi mà.” Phương Ngôn bật khóc.
Trần San buông Phương Ngôn ra đứng ở bên: “Ngoại trừ tình yêu, cậu không còn muốn có cái gì sao, mà bên cạnh Hàn Song Lăng thì không thiếu những người như cậu. Chính cậu tự nghĩ lại đi, trừ bỏ tình yêu, cậu còn muốn gì ở Hàn Song Lăng. Sau này đừng có làm phiền mình nữa.”
Sau khi Trần San nói xong lại nhìn Phương Ngôn đang khóc rối tinh rối mù, thật không còn hứng thú gì để mà đi so đo, quay lại nhìn hai nha đầu đang đứng ngây ngốc ở sau: “Được rồi, để cô ấy khóc một lúc tâm tình sẽ tốt hơn. Tâm Á, đi tìm một cái khăn ẩm cho Phương Ngôn lau mặt đi. Văn Lôi, cậu cứ ngồi ở đó, mình sẽ đi lấy khăn ấm cho cậu chườm mặt, nếu không ngày mai sẽ sưng đỏ.”
Tâm Á nghe Trần San nói với mình thì lập tức thanh tỉnh, chạy vào buồng vệ sinh, còn Văn Lôi thì vuốt mặt, tiến tới ngồi xuống bàn học của mình, ánh mắt lóe sáng.
Phòng ký túc bốn người, sau khi Phương Ngôn khóc xong thì yên lặng nằm trên giường của mình, Trần San mở đồ ăn cô mang về ra ăn, Văn Lôi cùng Tâm Á cũng ăn một chút.
Nhìn vào thì thấy mặt Văn Lôi đỏ bừng, trên mặt vẫn còn dấu tay, ánh mắt trừng Phương Ngôn ở đối diện. Còn Tâm Á thì ở bên cạnh Văn Lôi thấp giọng nói nhỏ gì đó.
Trần San thực buồn bực, sao mỗi lần cô đến thì sự kiện đều đã kết thúc như thế, đi vào cửa liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Nửa ngày vẫn không có động tĩnh, Trần San cũng không muốn vội vàng nên đợi ba người tự giải quyết, còn cô thì lướt qua định trở về giường ngủ của mình.
Nào biết một tay Phương Ngôn liền giữ chặt cánh tay Trần San, có dùng chút sức.
Trần San kinh ngạc quay đầu, nhìn chằm chằm cánh tay bị Phương Ngôn nắm, nhìn thấy ánh mắt âm ngoan của Phương Ngôn thì ánh mắt Trần San cũng lạnh đi.
“Phương Nngôn, buông tay.”
Phương Ngôn nghe thêm lời này thì càng thêm dùng sức, Trần San đoán tay cô cũng sưng tím rồi.
Trần San thấy Phương Ngôn không buông tay thì cũng không nói lời nào, sắc mặt lạnh đi, xoay khuỷu tay, chân đá xuống khuỷu chân Phương Ngôn, xoay tay bắt lấy cái tay Phương Ngôn đang dùng để nắm mình, nháy mắt áp chế Phương Ngôn ở trên giường. Nhìn Phương Ngôn bị đè nặng, ánh mắt của Trần San càng sâu, cô tiến lên nói bên tai Phương Ngôn: “Phương Ngôn, ánh mắt cậu nhìn mình rất có vấn đề.”
Tâm Á không nghĩ tới sự tình lại biến thành như vậy, liền bước lên trước muốn tách hai người ra.
“Làm sao vậy, Tam, trước tiên cậu buông Phương Ngôn ra rồi nói.” Tâm Á nhìn dáng vẻ kia Trần San thì rất kinh ngạc.
“Tâm Á, đó là do Phương Ngôn ra tay trước.” Văn Lôi ngăn Tâm Á lại, vẻ mặt phẫn hận, sờ mặt vừa bị Phương Ngôn đánh, còn có chút đau, hiện tại cô thật hận không thể tiến lên đánh trả hai cái.
“Trần San, cậu buông ra.” Phương Ngôn giãy mạnh.
Trần San không muốn cái gì cũng chưa biết đã bị oán hận, khuỷu tay co lại, chân đá bắp chân của Phương Ngôn, cái tay khác kéo Phương Ngôn lên đặt cô tựa trên giá sách ở bàn học, mặt đối mặt nhìn nhau.
Tâm Á cùng Văn Lôi trợn mắt há hốc mồm, cảnh này thật giống cảnh ác bá đùa giỡn con gái nhà lành.
Hai tay Phương Ngôn đều bị nắm, chỉ có thể đứng yên, chân cũng không có sức, Trần San thì dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Phương Ngôn.
“Phương Ngôn, chúng ta cứ giữ tư thế này mà nói chuyện với nhau cho rõ ràng, mình rất muốn biết rốt cuộc là cậu suy nghĩ cái gì.” Trần San nói chậm rãi, mặc kệ tư thế hiện tại giữa hai người có đánh sâu vào tư tưởng của người khác như thế nào.
Phương Ngôn nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trần San còn có mang theo sự nghiêm túc. Cô nhắm mắt của mình lại, từ trong mắt Trần San cô có thể thấy sự ghen tị của mình, tức giận còn có cả sự oán hận.
“Trần San, cậu cùng Hàn Song Lăng đã nói những gì khi không có mình?” Phương Ngôn mở mắt ra, đây là điều cô rất muốn biết.
“Nếu là trước khi hai người chia tay, nửa chữ mình cũng không nói. Nếu là sau khi hai người chia tay, mình rất muốn hỏi cậu vì sao dùng ánh mắt hoài nghi đó nhìn mình, mình chỉ nói với anh ta, đừng để liên lụy đến mình.” Trần San trả lời chi tiết.
“Trần San, cậu thật giỏi, chỉ một câu này có thể làm mình trắng tay.” Phương Ngôn có chút bi thống, tình cảm vài năm nay của cô không bằng một câu nói của người khác, thật là bi ai.
“Phương Ngôn, nếu không phải suy nghĩ những điều không nên nghĩ, nếu không phải cậu dùng ánh mắt không nên dùng để nhìn mình, cậu nghĩ mình sẽ nói câu này sao, không, mình sẽ không nói câu nào.”
Sau khi nghe xong thì ánh mắt Phương Ngôn ảm đạm: “Thỉnh thoảng lại đi cùng anh ta, có thời gian anh ta nhắc đến cậu rất nhiều, cậu nói xem, mình có thể không hiểu sai sao. Lần cuối cùng nhìn thấy anh ta, anh ta mang theo một cô gái khác nói là bạn gái của anh ta rồi chia tay với mình. Nhưng mình có đòi hỏi gì ở anh ta đâu, cũng không phải muốn theo anh ta trở về nhà, chỉ là yêu thương anh ta thôi mà.” Phương Ngôn bật khóc.
Trần San buông Phương Ngôn ra đứng ở bên: “Ngoại trừ tình yêu, cậu không còn muốn có cái gì sao, mà bên cạnh Hàn Song Lăng thì không thiếu những người như cậu. Chính cậu tự nghĩ lại đi, trừ bỏ tình yêu, cậu còn muốn gì ở Hàn Song Lăng. Sau này đừng có làm phiền mình nữa.”
Sau khi Trần San nói xong lại nhìn Phương Ngôn đang khóc rối tinh rối mù, thật không còn hứng thú gì để mà đi so đo, quay lại nhìn hai nha đầu đang đứng ngây ngốc ở sau: “Được rồi, để cô ấy khóc một lúc tâm tình sẽ tốt hơn. Tâm Á, đi tìm một cái khăn ẩm cho Phương Ngôn lau mặt đi. Văn Lôi, cậu cứ ngồi ở đó, mình sẽ đi lấy khăn ấm cho cậu chườm mặt, nếu không ngày mai sẽ sưng đỏ.”
Tâm Á nghe Trần San nói với mình thì lập tức thanh tỉnh, chạy vào buồng vệ sinh, còn Văn Lôi thì vuốt mặt, tiến tới ngồi xuống bàn học của mình, ánh mắt lóe sáng.
Phòng ký túc bốn người, sau khi Phương Ngôn khóc xong thì yên lặng nằm trên giường của mình, Trần San mở đồ ăn cô mang về ra ăn, Văn Lôi cùng Tâm Á cũng ăn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.