Chương 7
Đạt Oa
17/05/2014
Bắt tàu hỏa tới thành phố W, nơi mà Trần San đã công tác đến 5 năm, người đến người đi, cao ốc đứng vững, nhưng cảnh còn người mất.
Ăn một chút McDonald ở nhà ga, cô lập tức bắt tuyến xe về quê, trải qua 2 giờ xóc nảy, rốt cục cũng đã đứng tại nơi luôn xuất hiện trong ý nghĩ, nhưng lúc này tâm trạng so với mỗi lần trở về đều trầm trọng vạn phần.
Dọc theo bờ sông thị trấn đi tới, Trần San nghĩ, cô rốt cuộc là Trần Thu Ngôn hay Trần San, không có trí nhớ của Trần San , lại không có thân thể Trần Thu Ngôn. Bắt gặp vị thầy giáo dạy mình lúc tiểu học đang đứng ở trung tâm thị trấn, nước mắt không hiểu sao rớt xuống.
Tâm trạng nhấp nhỏm theo từng bậc thang, dừng lại trước cánh cửa mình đã bước qua vô số lần, phòng 201, không biết nên nói thế nào, trong lòng một mảnh rối loạn. Gõ 1 tiếng, nhìn người mở cửa, Trần San trở nên ngốc lăng, lúc soi gương, khuôn mặt này mỗi ngày đều nhìn thấy, xuất hiện trước mắt Trần San .
“Cô tìm ai a?” Trần Thu Ngôn đứng trong phòng nghi hoặc hỏi.
Trần San cảm thấy không thể thừa nhận việc này, cô là Trần Thu Ngôn, vậy người hiện tại đứng trước mặt cô là ai.
“Cái kia, cô là?” Thân thể Trần San cứng ngắt, vẫn phải đem tiếng phát ra miệng “Tôi tìm Trần Thu Ngôn” .
“Chính là tôi, cô là ai, tôi nghĩ tôi không biết cô nha.”
Mặc kệ Trần San không muốn thừa nhận, thông qua việc hỏi đáp ngắn ngủi, cô vô cùng khẳng định Trần Thu Ngôn không chết, chỉ là đầu bị chấn thương, hiện tại ở nhà dưỡng thương mà thôi.
Còn Trần Thu Ngôn thì sao, vậy cô là ai, chỉ là giấc mộng của Trần San thôi sao.
Mở cửa phòng bước ra, bước trở về trên con đường thành phố W, Trần San khống chế không được mà khóc, thực ủy khuất, xác thực thực ủy khuất, thân phận của mình bị người ta chiếm mất còn không thể biện hộ cho bản thân chút nào có thể không ủy khuất sao, kỳ thật đây là một vấn đề rất thâm ảo, tựa như cô biết được có không gian song song tồn tại, có đến hai Trần Thu Ngôn, không, phải nói một người phân tách thành hai.
Vậy về sau cô chỉ có thể là Trần San, duy nhất là Trần San, không còn là Trần Thu Ngôn nữa.
Trần San ôm đầu khóc một đêm, sau khi tỉnh, khuôn mặt xa lạ xuất hiện trong gương, ánh mắt ủy khuất chớp chớp, lộ ra tơ máu.
Sau 1 ngày bình tĩnh, hiện tại toàn bộ chuyện kì lạ phát sinh trên người cô đã xảy ra, may mắn là 30 năm qua cô đã rèn luyện cho tâm trí mình thật tốt, trở nên bình tĩnh. Trong lòng thừa nhận năng lực cường đại thật tốt, nếu không đã điên.
Hiện tại ngẫm lại lão ba lão mẹ có một cô con gái là Trần Thu Ngôn, không cần trải qua cái sự kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, việc đấy so với ủy khuất nho nhỏ của cô thì tính là gì, chỉ sợ cha mẹ Trần San so với chính mình còn ủy khuất hơn, bọn họ gì cũng không biết, con gái đã thay đổi linh hồn.
Xem ra bí mật này phải theo mình mang xuống mồ, ai cũng không được biết.
Sau đó lại còn vướng vào rắc rối, hoàn cảnh, con người xa lạ, Trần San cảm thấy bi kịch cho chính mình, nhưng mọi việc cứ xảy ra liên tiếp, ngay cả giới thiệu chương trình đều không có, khiến thể xác và tinh thần mỏi mệt.
Ma xát cái điện thoại liên tục mới gọi về Trần gia, tiếp điện thoại là Trần mẹ, thanh âm ôn nhu làm dịu đi tâm trạng Trần San, khiến cô càng thêm tự kiểm điểm chính mình, mặc kệ cuộc sống hiện tại như thế nào, tối thiểu không ai quên đi mình, chứng minh bản thân vẫn tồn tại.
Từ thành phố W đến thành phố S nhiều nhất chỉ cần nửa giờ, trước hết, gọi điện cho người cha vẫn chưa gặp mặt, trực tiếp ra sân ga, phía đằng xa một vị trung niên nho nhã đứng vẫy tay với cô, Trần San cảm thấy lão ba trở nên thật đẹp mắt, khiến cô như chú chim nhỏ vui sướng chạy đến.
Trần ba tiếp nhận balo của cô, xoa xoa tóc Trần San: “Đã trở lại, đi chơi với bạn học vui lắm sao?”
“Vâng, còn đi du lịch thăm thú thắng cảnh, ba, người có biết, trường học của bọn con như một cái trại tập trung không.” Ít nhất có thể nghe ra Trần San đang âm thầm nổi giận.
“San San, con còn dỗi chuyện ba mẹ chọn nghề nghiệp cho con sao?” Trần ba dắt Trần San đi tới bãi đỗ xe rồi quay sang đáp: “Kỳ thật chúng ta là vì tốt cho con, về sau có thể tìm được chỗ làm việc.”
Thì ra đây là do gia đình chọn, Trần San nghĩ rằng, lấy tính cách nhút nhát trong quân y vốn thế nào cũng không hợp, huống chi lại là khoa lâm sàng, về sau còn đối mặt với sống chết, máu cùng nội tạng a.
“Bạn học ở cùng rất tốt, các cô ấy rất chăm sóc con, ba, ba cứ yên tâm đi, mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa.”
“Ha ha, San San có thể thích là tốt rồi, bất quá chính là có hơi xa, trở về không được thuận lợi.” Trần ba vui mừng nở nụ cười.
Nói chuyện về trường học cho đến khi về nhà, kỳ thật nói chuyện khác thì Trần San nói không được, chỉ có thể chuyển đến đề tài mình dễ ăn, không thể làm cho mình trở nên kì lạ, kỹ thuật sống chính là kỹ thuật sống, nửa điểm không được có giả dối.
Ăn một chút McDonald ở nhà ga, cô lập tức bắt tuyến xe về quê, trải qua 2 giờ xóc nảy, rốt cục cũng đã đứng tại nơi luôn xuất hiện trong ý nghĩ, nhưng lúc này tâm trạng so với mỗi lần trở về đều trầm trọng vạn phần.
Dọc theo bờ sông thị trấn đi tới, Trần San nghĩ, cô rốt cuộc là Trần Thu Ngôn hay Trần San, không có trí nhớ của Trần San , lại không có thân thể Trần Thu Ngôn. Bắt gặp vị thầy giáo dạy mình lúc tiểu học đang đứng ở trung tâm thị trấn, nước mắt không hiểu sao rớt xuống.
Tâm trạng nhấp nhỏm theo từng bậc thang, dừng lại trước cánh cửa mình đã bước qua vô số lần, phòng 201, không biết nên nói thế nào, trong lòng một mảnh rối loạn. Gõ 1 tiếng, nhìn người mở cửa, Trần San trở nên ngốc lăng, lúc soi gương, khuôn mặt này mỗi ngày đều nhìn thấy, xuất hiện trước mắt Trần San .
“Cô tìm ai a?” Trần Thu Ngôn đứng trong phòng nghi hoặc hỏi.
Trần San cảm thấy không thể thừa nhận việc này, cô là Trần Thu Ngôn, vậy người hiện tại đứng trước mặt cô là ai.
“Cái kia, cô là?” Thân thể Trần San cứng ngắt, vẫn phải đem tiếng phát ra miệng “Tôi tìm Trần Thu Ngôn” .
“Chính là tôi, cô là ai, tôi nghĩ tôi không biết cô nha.”
Mặc kệ Trần San không muốn thừa nhận, thông qua việc hỏi đáp ngắn ngủi, cô vô cùng khẳng định Trần Thu Ngôn không chết, chỉ là đầu bị chấn thương, hiện tại ở nhà dưỡng thương mà thôi.
Còn Trần Thu Ngôn thì sao, vậy cô là ai, chỉ là giấc mộng của Trần San thôi sao.
Mở cửa phòng bước ra, bước trở về trên con đường thành phố W, Trần San khống chế không được mà khóc, thực ủy khuất, xác thực thực ủy khuất, thân phận của mình bị người ta chiếm mất còn không thể biện hộ cho bản thân chút nào có thể không ủy khuất sao, kỳ thật đây là một vấn đề rất thâm ảo, tựa như cô biết được có không gian song song tồn tại, có đến hai Trần Thu Ngôn, không, phải nói một người phân tách thành hai.
Vậy về sau cô chỉ có thể là Trần San, duy nhất là Trần San, không còn là Trần Thu Ngôn nữa.
Trần San ôm đầu khóc một đêm, sau khi tỉnh, khuôn mặt xa lạ xuất hiện trong gương, ánh mắt ủy khuất chớp chớp, lộ ra tơ máu.
Sau 1 ngày bình tĩnh, hiện tại toàn bộ chuyện kì lạ phát sinh trên người cô đã xảy ra, may mắn là 30 năm qua cô đã rèn luyện cho tâm trí mình thật tốt, trở nên bình tĩnh. Trong lòng thừa nhận năng lực cường đại thật tốt, nếu không đã điên.
Hiện tại ngẫm lại lão ba lão mẹ có một cô con gái là Trần Thu Ngôn, không cần trải qua cái sự kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, việc đấy so với ủy khuất nho nhỏ của cô thì tính là gì, chỉ sợ cha mẹ Trần San so với chính mình còn ủy khuất hơn, bọn họ gì cũng không biết, con gái đã thay đổi linh hồn.
Xem ra bí mật này phải theo mình mang xuống mồ, ai cũng không được biết.
Sau đó lại còn vướng vào rắc rối, hoàn cảnh, con người xa lạ, Trần San cảm thấy bi kịch cho chính mình, nhưng mọi việc cứ xảy ra liên tiếp, ngay cả giới thiệu chương trình đều không có, khiến thể xác và tinh thần mỏi mệt.
Ma xát cái điện thoại liên tục mới gọi về Trần gia, tiếp điện thoại là Trần mẹ, thanh âm ôn nhu làm dịu đi tâm trạng Trần San, khiến cô càng thêm tự kiểm điểm chính mình, mặc kệ cuộc sống hiện tại như thế nào, tối thiểu không ai quên đi mình, chứng minh bản thân vẫn tồn tại.
Từ thành phố W đến thành phố S nhiều nhất chỉ cần nửa giờ, trước hết, gọi điện cho người cha vẫn chưa gặp mặt, trực tiếp ra sân ga, phía đằng xa một vị trung niên nho nhã đứng vẫy tay với cô, Trần San cảm thấy lão ba trở nên thật đẹp mắt, khiến cô như chú chim nhỏ vui sướng chạy đến.
Trần ba tiếp nhận balo của cô, xoa xoa tóc Trần San: “Đã trở lại, đi chơi với bạn học vui lắm sao?”
“Vâng, còn đi du lịch thăm thú thắng cảnh, ba, người có biết, trường học của bọn con như một cái trại tập trung không.” Ít nhất có thể nghe ra Trần San đang âm thầm nổi giận.
“San San, con còn dỗi chuyện ba mẹ chọn nghề nghiệp cho con sao?” Trần ba dắt Trần San đi tới bãi đỗ xe rồi quay sang đáp: “Kỳ thật chúng ta là vì tốt cho con, về sau có thể tìm được chỗ làm việc.”
Thì ra đây là do gia đình chọn, Trần San nghĩ rằng, lấy tính cách nhút nhát trong quân y vốn thế nào cũng không hợp, huống chi lại là khoa lâm sàng, về sau còn đối mặt với sống chết, máu cùng nội tạng a.
“Bạn học ở cùng rất tốt, các cô ấy rất chăm sóc con, ba, ba cứ yên tâm đi, mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa.”
“Ha ha, San San có thể thích là tốt rồi, bất quá chính là có hơi xa, trở về không được thuận lợi.” Trần ba vui mừng nở nụ cười.
Nói chuyện về trường học cho đến khi về nhà, kỳ thật nói chuyện khác thì Trần San nói không được, chỉ có thể chuyển đến đề tài mình dễ ăn, không thể làm cho mình trở nên kì lạ, kỹ thuật sống chính là kỹ thuật sống, nửa điểm không được có giả dối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.