Chương 80
Đạt Oa
17/05/2014
Xe dừng lại, Hàn Khải liền kéo tay Trần San đi xuống dưới.
Trần San thấy chút khiếp sợ, nhìn tòa nhà có vẻ cổ điển trước mắt này, đây là, Trần San quay đầu nhìn về Hàn Khải, ánh mắt mang theo sự xác nhận.
Hàn Khải buồn cười nhìn Trần San đang há to mồm, ôm chằm lấy thắt lưng rồi hôn một chút lên mặt của cô, nhìn ánh mắt hoài nghi kia thì gật đầu.
Tiếng nói trầm thấp vang bên tai Trần San khẳng định: “Đây chính là nhà của chúng ta.”
Trần San thật không biết nói gì, nhà này bao nhiêu tiền a, lỗi thời a, Trần San nhìn sâu vào đôi mắt Hàn Khải: “Là nơi này sao?”
“Uh, là nơi này.” Hàn Khải ra hiệu với người ở sau.
Thành Tử đột nhiên ở bên xông ra, mở cửa lớn, rồi đứng ở bên cạnh canh cửa.
Hàn Khải gật đầu với Thành Tử rồi ôm Trần San: “Vào xem nhà của chúng ta, em sẽ thích nơi này.”
Trần San đi theo Hàn Khải, chậm rãi tiêu sái. Vào cửa chính là một cái sân lớn, bốn phía là hành lang, nuốt nuốt nước miếng, như thế này ai mà không thích a, nhưng vấn đề là cái túi văn kiện Trần San đang nắm trong tay đã bất giác nóng lên.
Hiện tại cô rất mâu thuẫn, nghĩ đến tập tư liệu kia đã muốn đánh một trận cho mặt anh nở hoa, nhưng sau đó tim cô lại thấy bi ai. Cô cũng rất ngạc nhiên khi Hàn Khải dùng chiêu này.
Ở trong xe, Trần San nhìn trên giấy tờ bất động sản, đồng sở hữu là hai cái tên Trần San và Hàn Khải, khi đó Trần San rất muốn mang tư liệu đó nện lên đầu anh. Nhưng nhìn hai cái lẳng lặng đứng cạnh nhau trên văn kiện thì có cảm giác nói không nên lời, có chua sót có ngọt ngào, mọi loại cảm giác đều chạy lên não.
Thật ra đây là một thủ đoạn của Hàn Khải, Trần San hiểu rất rõ nhưng cô cũng nhận ra được dụng tâm của anh dành cô. Trần San chỉ là một dân chúng bình thường nên căn nhà ở trước mặt này khiến cô ngây ngốc. Trong thủ đô tấc đất là tấc vàng như thế này thì những kiến trúc được bảo tồn lâu đời như vậy cũng đủ để cô hiểu được giá trị của nó.
Trần San nhìn Hàn Khải đang giới thiệu từng căn phòng cho cô. Hàn Khải thấy người bên cạnh mình đang bối rối muốn đến gần nhưng lại sợ cô tránh lui. Trần San cảm thấy rằng Hàn Khải dùng phương thức này là muốn cô chậm rãi đến gần anh, lần trước vấn đề mà Hàn Khải hỏi cũng chính là vấn đề anh lo lắng cho đến nay, vậy mà cô không mau chóng đưa ra đáp án, vì thế nên anh đã bắt đầu gấp rút hành động.
Hiện tại cô có thể hiểu được một ít về tình cảm kiên định mà Hàn Khải dành cho cô.
Thật ra Trần San không quá để ý đến mặt già trị, Hàn Khải có tiền có quyền, chỉ có những gì nắm được trong tay thì mới thật sự là của anh, anh biểu hiện quá tự nhiên, từ đầu đến đuôi, Hàn Khải chưa bao giờ che giấu bản thân, mặc kệ con người của anh hay là quyền thế sau lưng anh, anh đều để cho Trần San nhìn thấy rõ.
Cho nên điều khiến Trần San rung động không phải là phần tư liệu trong tay này, ngôi nhà này Hàn Khải có thể cho cô thì cũng có thể thu lại. Điều chân chính khiến Trần San rung động là Hàn Khải có thể mang tên của cả hai người đặt cùng một nơi, đối với phụ nữ mà nói, đàn ông tặng cái gì thì chắc hẳn rất vui sướng, nhưng tương lai chưa chắc đã có thể cùng chung bầu trời với hắn, hiện tại là ngôi nhà, sau này là đứa nhỏ sao.
Trần San ngoéo miệng một cái, dọc đường đi bàn tay nắm chặt cũng dần buông lỏng. Nhìn Hàn Khải, lần này cô cẩn thận nghe âm thanh ấm áp của anh giới thiệu rồi nghiêm túc nhìn xung quanh.
Hàn Khải thấy nha đầu kia rốt cuộc cũng không còn nhíu mày thì trong lòng buông lỏng, thật ra lần này anh rất khẩn trương, anh cảm thấy anh có thể cho cô bất cứ thứ gì, nhưng cô có nhận hay không thì anh không dám chắc.
Tuy rằng đối với đạo lí đối nhân xử thế thì Hàn Khải có chút thiếu kinh nghiệm, nhưng anh cũng biết không nên xâm phạm đến tự tôn của người khác. Thật ra Hàn Khải không suy nghĩ nhiều lắm đến phương diện này, đón giản anh chỉ muốn cho Trần San một ngôi nhà, tuy rằng cô với anh như xa nha gần, cũng chưa bao giờ có yêu cầu gì với anh.
Hàn Khải cho Trần San cũng bằng cả tấm lòng, khi viết hai cái tên trên giấy tờ bất động sản kia, anh có chút thỏa mãn.
“Thật ra chỗ này là một người thân để lại cho anh, đã lâu không dùng, nhưng luôn sửa chữa quét dọn, hầu hết anh đều ở nơi trước kia mà em đến, ở đó tiện hơn.” Hàn Khải cúi đầu giải thích.
Trần San thấy chút khiếp sợ, nhìn tòa nhà có vẻ cổ điển trước mắt này, đây là, Trần San quay đầu nhìn về Hàn Khải, ánh mắt mang theo sự xác nhận.
Hàn Khải buồn cười nhìn Trần San đang há to mồm, ôm chằm lấy thắt lưng rồi hôn một chút lên mặt của cô, nhìn ánh mắt hoài nghi kia thì gật đầu.
Tiếng nói trầm thấp vang bên tai Trần San khẳng định: “Đây chính là nhà của chúng ta.”
Trần San thật không biết nói gì, nhà này bao nhiêu tiền a, lỗi thời a, Trần San nhìn sâu vào đôi mắt Hàn Khải: “Là nơi này sao?”
“Uh, là nơi này.” Hàn Khải ra hiệu với người ở sau.
Thành Tử đột nhiên ở bên xông ra, mở cửa lớn, rồi đứng ở bên cạnh canh cửa.
Hàn Khải gật đầu với Thành Tử rồi ôm Trần San: “Vào xem nhà của chúng ta, em sẽ thích nơi này.”
Trần San đi theo Hàn Khải, chậm rãi tiêu sái. Vào cửa chính là một cái sân lớn, bốn phía là hành lang, nuốt nuốt nước miếng, như thế này ai mà không thích a, nhưng vấn đề là cái túi văn kiện Trần San đang nắm trong tay đã bất giác nóng lên.
Hiện tại cô rất mâu thuẫn, nghĩ đến tập tư liệu kia đã muốn đánh một trận cho mặt anh nở hoa, nhưng sau đó tim cô lại thấy bi ai. Cô cũng rất ngạc nhiên khi Hàn Khải dùng chiêu này.
Ở trong xe, Trần San nhìn trên giấy tờ bất động sản, đồng sở hữu là hai cái tên Trần San và Hàn Khải, khi đó Trần San rất muốn mang tư liệu đó nện lên đầu anh. Nhưng nhìn hai cái lẳng lặng đứng cạnh nhau trên văn kiện thì có cảm giác nói không nên lời, có chua sót có ngọt ngào, mọi loại cảm giác đều chạy lên não.
Thật ra đây là một thủ đoạn của Hàn Khải, Trần San hiểu rất rõ nhưng cô cũng nhận ra được dụng tâm của anh dành cô. Trần San chỉ là một dân chúng bình thường nên căn nhà ở trước mặt này khiến cô ngây ngốc. Trong thủ đô tấc đất là tấc vàng như thế này thì những kiến trúc được bảo tồn lâu đời như vậy cũng đủ để cô hiểu được giá trị của nó.
Trần San nhìn Hàn Khải đang giới thiệu từng căn phòng cho cô. Hàn Khải thấy người bên cạnh mình đang bối rối muốn đến gần nhưng lại sợ cô tránh lui. Trần San cảm thấy rằng Hàn Khải dùng phương thức này là muốn cô chậm rãi đến gần anh, lần trước vấn đề mà Hàn Khải hỏi cũng chính là vấn đề anh lo lắng cho đến nay, vậy mà cô không mau chóng đưa ra đáp án, vì thế nên anh đã bắt đầu gấp rút hành động.
Hiện tại cô có thể hiểu được một ít về tình cảm kiên định mà Hàn Khải dành cho cô.
Thật ra Trần San không quá để ý đến mặt già trị, Hàn Khải có tiền có quyền, chỉ có những gì nắm được trong tay thì mới thật sự là của anh, anh biểu hiện quá tự nhiên, từ đầu đến đuôi, Hàn Khải chưa bao giờ che giấu bản thân, mặc kệ con người của anh hay là quyền thế sau lưng anh, anh đều để cho Trần San nhìn thấy rõ.
Cho nên điều khiến Trần San rung động không phải là phần tư liệu trong tay này, ngôi nhà này Hàn Khải có thể cho cô thì cũng có thể thu lại. Điều chân chính khiến Trần San rung động là Hàn Khải có thể mang tên của cả hai người đặt cùng một nơi, đối với phụ nữ mà nói, đàn ông tặng cái gì thì chắc hẳn rất vui sướng, nhưng tương lai chưa chắc đã có thể cùng chung bầu trời với hắn, hiện tại là ngôi nhà, sau này là đứa nhỏ sao.
Trần San ngoéo miệng một cái, dọc đường đi bàn tay nắm chặt cũng dần buông lỏng. Nhìn Hàn Khải, lần này cô cẩn thận nghe âm thanh ấm áp của anh giới thiệu rồi nghiêm túc nhìn xung quanh.
Hàn Khải thấy nha đầu kia rốt cuộc cũng không còn nhíu mày thì trong lòng buông lỏng, thật ra lần này anh rất khẩn trương, anh cảm thấy anh có thể cho cô bất cứ thứ gì, nhưng cô có nhận hay không thì anh không dám chắc.
Tuy rằng đối với đạo lí đối nhân xử thế thì Hàn Khải có chút thiếu kinh nghiệm, nhưng anh cũng biết không nên xâm phạm đến tự tôn của người khác. Thật ra Hàn Khải không suy nghĩ nhiều lắm đến phương diện này, đón giản anh chỉ muốn cho Trần San một ngôi nhà, tuy rằng cô với anh như xa nha gần, cũng chưa bao giờ có yêu cầu gì với anh.
Hàn Khải cho Trần San cũng bằng cả tấm lòng, khi viết hai cái tên trên giấy tờ bất động sản kia, anh có chút thỏa mãn.
“Thật ra chỗ này là một người thân để lại cho anh, đã lâu không dùng, nhưng luôn sửa chữa quét dọn, hầu hết anh đều ở nơi trước kia mà em đến, ở đó tiện hơn.” Hàn Khải cúi đầu giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.