Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)
Chương 37: Làm Người Nhất Định Phải Có Lý Tưởng
Tấn Thiết
19/08/2024
Khánh Lâm tẩu chen vào: “A Thủy nhà chúng ta thì khác. A Thủy biết chữ. Mặc dù trình độ văn hóa của hắn không cao bằng A Kiên nhà các ngươi nhưng cũng đã học xong tiểu học. Tìm một công việc ở ngân hàng chắc không thành vấn đề.”
Thạch Ngọc Phượng mỉm cười nói: “Khánh Lâm tẩu, ngươi đã giúp ta, ta ghi nhớ trong lòng nhưng việc nào ra việc đó. Ngươi không phải không biết tính cách của A Thủy nhà các ngươi. Đi tán tỉnh con gái nhà người ta, làm người ta lớn bụng thì lập tức đi ăn máng khác. Tính cách đó mà đi làm ngân hàng, chắc sáng làm chiều nghỉ việc mất.”
Mặt của Khánh Lâm tẩu cũng đỏ bừng.
Thạch Ngọc Phượng thấy không ai nhảy nhót nữa, nàng hắng giọng nói: “Nhưng tất cả mọi người đều là hàng xóm láng giềng của ta, Thạch Ngọc Phượng ta cũng không phải loại người không có lương tâm. Người đã giúp ta, ta nhất định ghi nhớ trong lòng. Những ai hại ta, ta cũng sẽ ghi nhớ.” Ánh mắt nàng đảo qua một vòng, rất nhiều người lập tức cúi đầu không dám nhìn nàng.
Nhất là đám người Xú Ngư Minh, trong lòng lại càng sợ hãi. Bình thường bọn hắn hay coi thường chị em nhà họ Thạch, chế giễu Thạch Ngọc Phượng là tên què, Thạch Chí Kiên là củi mục, còn cố ý cướp bếp và nhà tắm công cộng, không cho chị em nhà họ Thạch sử dụng.
Trong lòng Thạch Ngọc Phượng cảm thấy sảng khoái vô cùng, trong lòng tự nhủ, đám khốn kiếp các ngươi đã giẫm ta như thế nào, hôm nay lão nương giẫm trở lại các ngươi như thế đó.
Thạch Chí Kiên cảm thấy chị của hắn làm như vậy rất mất mặt nhưng hắn cũng biết nàng đang xả giận. Những cực khổ đè nén trong long trước kia, vất vả lắm mới có cơ hội phát tiết ra ngoài, hắn cũng nên cho nàng một cơ hội.
Thạch Ngọc Phượng uy phong được một hồi, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái: “Bây giờ mọi người hãy nói cho rõ ràng năng lực của mình đến cỡ nào, tùy theo khả năng của mình mà chọn những công việc có thể làm được, đừng quá tham vọng và đặt mục tiêu ở ngân hàng. Bến tàu cũng được mà. Nhà họ Từ có rất nhiều bến tàu, công việc vận chuyển rất nhiều…”
Thạch Ngọc Phượng nói xong, chuẩn bị chính thức nhận lễ vật, tiếp quản công việc.
Thạch Chí Kiên không cho nàng cơ hội, gạt nàng sang một bên, sau đó nói với mọi người: “Thật ngại quá, thật ra ta và tam thiếu gia nhà họ Từ không quen biết nhau cho lắm. Cho nên, cho dù mọi người có nhờ ta, ta cũng bất lực.”
“Thật hay giả vậy? Chị của ngươi nói ngươi quen với hắn lắm mà.”
“Đúng vậy, tối hôm qua các ngươi còn uống rượu với nhau nữa.”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Ăn cơm uống rượu là chuyện rất bình thường, ta chỉ là tình cờ quen biết Từ tam thiếu mà thôi.”
Thạch Ngọc Phượng không ngờ Thạch Chí Kiên lại làm nàng mất mặt như vậy, gương mặt đỏ lên: “A Kiên, ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Thạch Chí Kiên kéo chị của mình vào trong nhà: “Ta nói là thật. Mọi người giải tán đi, đừng đứng ở đây nữa.”
“Ồ, thì ra chỉ là mơ.”
“Còn tưởng hắn phát tài thật.”
“Ngọc Phượng tỷ khoác lác quá.”
“Đúng vậy, người sắp già rồi mà không sửa được cái tật.”
Mọi người nhìn thấy chẳng kiếm chác nhờ đỡ gì được, lập tức rút lui. Khi đi, bọn hắn còn không quên mang trứng gà, hoa quả, gà vịt đi theo.
“Này, các ngươi đừng đi. Em trai của ta đang kể chuyện cười đấy. Hắn quen với Từ thiếu gia thật mà.” Thạch Ngọc Phượng hận không thể kéo những người kia về. Nàng nhìn những món quà bị mang đi hết, trong lòng không khỏi tiếc nuối con vịt đun sôi lại bay đi mất.
Đám đông sắp giải tán hết, chợt nghe bên ngoài có người hô: “Xin hỏi Thạch Chí Kiên Thạch công tử có ở đây không? Thiếu gia nhà ta bảo ta chở ngươi đến bến tàu.”
Mọi người dựa theo tiếng kêu nhìn lại.
Chiếc Bentley quen thuộc, người quen thuộc.
Người kia không phải cấp dưới của Từ tam thiếu A Tường thì còn là ai nữa?
Từ tam thiếu lại phái người đến đón A Kiên rồi?
Một lần còn chưa tính, đây là lần thứ hai.
Chẳng lẽ quan hệ giữa bọn hắn rất thân thiết?
Mọi người nhịn không được cùng nhau quay đầu nhìn vào trong nhà.
Thạch Ngọc Phượng mỉm cười, nghiến răng nói với hàng xóm ôm vịt gà cá đang phân vân không biết nên đi hay ở: “Làm người thì nhất định phải có lý tưởng.”
….
“Ô ô ô….”
Tiếng còi vang lên ở bến tàu Loan Tử, có hơn chục chiếc tàu chở hàng đang neo đậu trên biển, hai ba chiếc tàu du lịch đang ra khơi, thổi còi, khói trắng cuồn cuộn.
Thạch Chí Kiên ngồi trên chiếc Bentley dừng sát bên cạnh bến tàu Loan Tử.
Là công nhân bến tàu, song hoa hồng côn Hồng Nghĩa Hải Đại Thanh Hùng đang dẫn đầu một nhóm anh em bốc dỡ hàng hóa ở bến tàu. Khi nhìn thấy chiếc Bentley, hắn nhịn không được mà cảm thấy hâm mộ trong lòng, phỏng đoán là vị lão đại Hồng Kông đến thị sát bến tàu.
Anh em của Thạch Chí Kiên Sỏa Cường cũng lẫn trong đám công nhân bến tàu. Hắn liếc nhìn chiếc xe hơi sang trọng, trong lòng tự nhủ, nếu cả đời này của hắn có thể ngồi lên chiếc xe như vậy, cho dù hắn chết hắn cũng cảm thấy thỏa mãn.
Trong lúc Đại Thanh Hùng và Sỏa Cường đang nhìn chăm chú, cửa xe Bentley mở ra, Thạch Chí Kiên chậm rãi bước xuống.
Thạch Ngọc Phượng mỉm cười nói: “Khánh Lâm tẩu, ngươi đã giúp ta, ta ghi nhớ trong lòng nhưng việc nào ra việc đó. Ngươi không phải không biết tính cách của A Thủy nhà các ngươi. Đi tán tỉnh con gái nhà người ta, làm người ta lớn bụng thì lập tức đi ăn máng khác. Tính cách đó mà đi làm ngân hàng, chắc sáng làm chiều nghỉ việc mất.”
Mặt của Khánh Lâm tẩu cũng đỏ bừng.
Thạch Ngọc Phượng thấy không ai nhảy nhót nữa, nàng hắng giọng nói: “Nhưng tất cả mọi người đều là hàng xóm láng giềng của ta, Thạch Ngọc Phượng ta cũng không phải loại người không có lương tâm. Người đã giúp ta, ta nhất định ghi nhớ trong lòng. Những ai hại ta, ta cũng sẽ ghi nhớ.” Ánh mắt nàng đảo qua một vòng, rất nhiều người lập tức cúi đầu không dám nhìn nàng.
Nhất là đám người Xú Ngư Minh, trong lòng lại càng sợ hãi. Bình thường bọn hắn hay coi thường chị em nhà họ Thạch, chế giễu Thạch Ngọc Phượng là tên què, Thạch Chí Kiên là củi mục, còn cố ý cướp bếp và nhà tắm công cộng, không cho chị em nhà họ Thạch sử dụng.
Trong lòng Thạch Ngọc Phượng cảm thấy sảng khoái vô cùng, trong lòng tự nhủ, đám khốn kiếp các ngươi đã giẫm ta như thế nào, hôm nay lão nương giẫm trở lại các ngươi như thế đó.
Thạch Chí Kiên cảm thấy chị của hắn làm như vậy rất mất mặt nhưng hắn cũng biết nàng đang xả giận. Những cực khổ đè nén trong long trước kia, vất vả lắm mới có cơ hội phát tiết ra ngoài, hắn cũng nên cho nàng một cơ hội.
Thạch Ngọc Phượng uy phong được một hồi, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái: “Bây giờ mọi người hãy nói cho rõ ràng năng lực của mình đến cỡ nào, tùy theo khả năng của mình mà chọn những công việc có thể làm được, đừng quá tham vọng và đặt mục tiêu ở ngân hàng. Bến tàu cũng được mà. Nhà họ Từ có rất nhiều bến tàu, công việc vận chuyển rất nhiều…”
Thạch Ngọc Phượng nói xong, chuẩn bị chính thức nhận lễ vật, tiếp quản công việc.
Thạch Chí Kiên không cho nàng cơ hội, gạt nàng sang một bên, sau đó nói với mọi người: “Thật ngại quá, thật ra ta và tam thiếu gia nhà họ Từ không quen biết nhau cho lắm. Cho nên, cho dù mọi người có nhờ ta, ta cũng bất lực.”
“Thật hay giả vậy? Chị của ngươi nói ngươi quen với hắn lắm mà.”
“Đúng vậy, tối hôm qua các ngươi còn uống rượu với nhau nữa.”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Ăn cơm uống rượu là chuyện rất bình thường, ta chỉ là tình cờ quen biết Từ tam thiếu mà thôi.”
Thạch Ngọc Phượng không ngờ Thạch Chí Kiên lại làm nàng mất mặt như vậy, gương mặt đỏ lên: “A Kiên, ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Thạch Chí Kiên kéo chị của mình vào trong nhà: “Ta nói là thật. Mọi người giải tán đi, đừng đứng ở đây nữa.”
“Ồ, thì ra chỉ là mơ.”
“Còn tưởng hắn phát tài thật.”
“Ngọc Phượng tỷ khoác lác quá.”
“Đúng vậy, người sắp già rồi mà không sửa được cái tật.”
Mọi người nhìn thấy chẳng kiếm chác nhờ đỡ gì được, lập tức rút lui. Khi đi, bọn hắn còn không quên mang trứng gà, hoa quả, gà vịt đi theo.
“Này, các ngươi đừng đi. Em trai của ta đang kể chuyện cười đấy. Hắn quen với Từ thiếu gia thật mà.” Thạch Ngọc Phượng hận không thể kéo những người kia về. Nàng nhìn những món quà bị mang đi hết, trong lòng không khỏi tiếc nuối con vịt đun sôi lại bay đi mất.
Đám đông sắp giải tán hết, chợt nghe bên ngoài có người hô: “Xin hỏi Thạch Chí Kiên Thạch công tử có ở đây không? Thiếu gia nhà ta bảo ta chở ngươi đến bến tàu.”
Mọi người dựa theo tiếng kêu nhìn lại.
Chiếc Bentley quen thuộc, người quen thuộc.
Người kia không phải cấp dưới của Từ tam thiếu A Tường thì còn là ai nữa?
Từ tam thiếu lại phái người đến đón A Kiên rồi?
Một lần còn chưa tính, đây là lần thứ hai.
Chẳng lẽ quan hệ giữa bọn hắn rất thân thiết?
Mọi người nhịn không được cùng nhau quay đầu nhìn vào trong nhà.
Thạch Ngọc Phượng mỉm cười, nghiến răng nói với hàng xóm ôm vịt gà cá đang phân vân không biết nên đi hay ở: “Làm người thì nhất định phải có lý tưởng.”
….
“Ô ô ô….”
Tiếng còi vang lên ở bến tàu Loan Tử, có hơn chục chiếc tàu chở hàng đang neo đậu trên biển, hai ba chiếc tàu du lịch đang ra khơi, thổi còi, khói trắng cuồn cuộn.
Thạch Chí Kiên ngồi trên chiếc Bentley dừng sát bên cạnh bến tàu Loan Tử.
Là công nhân bến tàu, song hoa hồng côn Hồng Nghĩa Hải Đại Thanh Hùng đang dẫn đầu một nhóm anh em bốc dỡ hàng hóa ở bến tàu. Khi nhìn thấy chiếc Bentley, hắn nhịn không được mà cảm thấy hâm mộ trong lòng, phỏng đoán là vị lão đại Hồng Kông đến thị sát bến tàu.
Anh em của Thạch Chí Kiên Sỏa Cường cũng lẫn trong đám công nhân bến tàu. Hắn liếc nhìn chiếc xe hơi sang trọng, trong lòng tự nhủ, nếu cả đời này của hắn có thể ngồi lên chiếc xe như vậy, cho dù hắn chết hắn cũng cảm thấy thỏa mãn.
Trong lúc Đại Thanh Hùng và Sỏa Cường đang nhìn chăm chú, cửa xe Bentley mở ra, Thạch Chí Kiên chậm rãi bước xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.