Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)
Chương 49: Năm Trăm Nghìn
Tấn Thiết
19/08/2024
Không đợi đám người Đại Thanh Hùng ra tay, Hồ Tu Dũng đã lui lại đằng sau một bước, chỉ vào đám người Đại Thanh Hùng: “Này, các ngươi không nên ra tay trước. Hôm nay Hồ Tu Dũng ta đến đây là để phân rõ phải trái với các ngươi. Các ngươi cũng biết, lần này bến tàu Loan Tử sẽ được mang ra đấu giá. Hòa Ký chúng ta đã đặt năm trăm nghìn tiền cọc.”
Hồ Tu Dũng lắc lư một bàn tay trước mặt mọi người: “Nếu các ngươi muốn giữ lại bến tàu này, các ngươi đừng nghĩ đến việc đánh nhau, cứ mang ra đây năm trăm nghìn.”
Đại Thanh Hùng, Trần Kim Long còn có Trần Kim Hổ nhìn nhau. Đám đàn em sau lưng lại càng không còn sĩ khí.
…
Thì ra trước đó bộ phận vận tải biển của tập đoàn Từ thị đã thông báo cho Trương Cửu Đỉnh của Hồng Nghĩa Hải Từ đại thiếu gia muốn đấu thấu bến tàu. Hồng Nghĩa Hải muốn duy trì bến tàu, nhất định phải bỏ ra năm trăm nghìn đô la Hồng Kông làm tiền đặt cọc.
Đỉnh gia là ai?
Một lão già đã mất đi hào khí năm đó.
Nhất là phải bỏ ra năm trăm nghìn đô la Hồng Kông lại càng khiến cho hắn đau như cắt thịt. Mặc dù là tiền đặt cọc nhưng nếu chẳng may trôi theo dòng nước thì làm sao bây giờ?
Đây là tiền quan tài của hắn.
Đỉnh gia không muốn bỏ tiền ra để duy trì bến tàu. Keo kiệt là một mặt, mặt khác là bây giờ bến tàu Loan Tử không kiếm được nhiều tiền như trước.
Trước kia, Hồng Nghĩa Hải quản lý bến tàu có thể kiếm được bảy tám trăm nghìn một năm. Bây giờ, bến tàu càng xây càng nhiều. Ngoại trừ chi phí cho các anh em Hồng Nghĩa Hải, hàng năm Đỉnh gia gần như không kiếm được đồng nào.
Ngược lại, Hòa Ký lại nhìn chằm chằm bến tàu Loan Tử. Nguyên nhân không phải nằm ở chỗ Hòa Ký muốn kiếm tiền sạch sẽ mà là để bí mật kinh doanh buôn lậu, buôn lậu ô tô, buôn lậu đồ gia dụng. Lợi nhuận thu được là cực kỳ cao.
Cứ như vậy, thái độ của Đỉnh gia đối với bến tàu là có cũng được không có cũng không sao, không để ý đến sống chết của ba nghìn anh em Hồng Nghĩa Hải, không muốn bỏ ra một đồng để duy trì bến tàu, giả vờ câm điếc đối với thông báo của Từ thị.
Ngược lại, Hòa Ký vừa xuất tiền lại xuất lực, từng bước ép sát đám người Đại Thanh Hùng.
Lúc này, Đại Thanh Hùng, Trần Kim Long và Trần Kim Hổ cực kỳ khó xử.
Phần lớn bọn hắn xuất thân ở Hồng Nghĩa Hải, cả nhà lớn bé đều ăn cơm bến tàu.
Nếu không còn bến tàu chẳng khác nào không còn bát cơm. Đến lúc đó, cả nhà từ trên xuống dưới sợ là phải chết đói đầu đường.
Điều này còn chưa tính. Nếu lần này Hồng Nghĩa Hải vứt bỏ bến tàu, về sau băng nhóm của bọn hắn sẽ bị toàn bộ Hương Giang xem thường. Là người của Hồng Nghĩa Hải, cả đời bọn hắn sẽ không ngóc đầu lên được.
Có thể nói, đám người Đại Thanh Hùng không sợ đánh.
Từ lúc Hồng Nghĩa Hải thành lập đến đây, có ai mà không đánh qua chứ.
Vấn đề là người ta không đánh, chỉ muốn lấy tiền.
Năm trăm nghìn!
Đỉnh gia không ra tay, Hồng Nghĩa Hải bọn hắn có cọng lông.
Cho dù đám người Đại Thanh Hùng mang quần đi cầm cũng không cầm ra được năm trăm nghìn.
…
Mặc kệ, cứ giữ vững bến tàu rồi nói sau.
Đại Thanh Hùng khẽ cắn môi, trừng mắt chỉ vào Hồ Tu Dũng: “Ngươi nói xong chưa? Những gì ngươi nói vừa nãy cũng chỉ phát ra từ miệng của ngươi, có quỷ mới tin.”
“Đúng vậy, cái gì mà năm trăm nghìn? Ta thấy ngươi đang nói hươu nói vượn thì có.” Trần Kim Hổ cũng nói.
“Có ngon thì đánh, chúng ta so tài hư thực xem sao.” Trần Kim Long xụ mặt, mắt hiện lên sự hung ác.
Hồ Tu Dũng gảy ngón tay, sau đó búng nhẹ một cái, cười nói: “Đám thô thiển các ngươi cho rằng Hồ Tu Dũng ta ngu như các ngươi? Bây giờ ta là người đang nói đạo lý.” Nói xong, hắn vỗ tay: ‘Nào, Lạn Mệnh Khôn, Miêu Thỉ Cường, các ngươi mời thư ký của Từ đại thiếu gia đến đây, để hắn nói vài câu với mọi người.”
Nói xong, chỉ thấy đám người sau lưng Hồ Tu Dũng tự động tránh ra một con đường. Một nam nhân có vẻ ngoài hiền lành mặc vest đi giày da, đeo kính gọng vàng được bao quanh bởi hai đại hán bước đến.
Nam nhân nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt hiện lên sự chán ghét. Hắn dùng tay đẩy kính mắt trên sống mũi, sau đó dùng khăn tay che mũi, nói với Hồ Tu Dũng: “Tại sao nơi này lại thúi như vậy? Bẩn quá.”
Vừa rồi Hồ Tu Dũng diễu võ giương oai trước mặt mọi người, bây giờ lại cúi đầu khom lưng nịnh nọt nam nhân đeo mắt kính gọng vàng:”"Thật ngại quá, thư ký Ngụy, nơi này vốn bẩn như vậy mà. Đám người Hồng Nghĩa Hải không thích sạch sẽ, cũng không chịu tắm rửa. Ngươi yên tâm, về sau nếu ta tiếp quản lại bến tàu, ta cam đoan sẽ quét dọn sạch sẽ nơi này.”
Lúc này, tên mắt kính gọng vàng mới hừ một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn đám người Đại Thanh Hùng, buông khăn tay che mũi xuống: “Ta tên Ngụy Tra Lý, là thư ký riêng của Từ Thế Kiến tiên sinh. Tối nay ta đến đây là để thông báo cho các ngươi biết, bến tàu Loan Tử chuẩn bị đấu thầu, còn nữa…”
Hồ Tu Dũng lắc lư một bàn tay trước mặt mọi người: “Nếu các ngươi muốn giữ lại bến tàu này, các ngươi đừng nghĩ đến việc đánh nhau, cứ mang ra đây năm trăm nghìn.”
Đại Thanh Hùng, Trần Kim Long còn có Trần Kim Hổ nhìn nhau. Đám đàn em sau lưng lại càng không còn sĩ khí.
…
Thì ra trước đó bộ phận vận tải biển của tập đoàn Từ thị đã thông báo cho Trương Cửu Đỉnh của Hồng Nghĩa Hải Từ đại thiếu gia muốn đấu thấu bến tàu. Hồng Nghĩa Hải muốn duy trì bến tàu, nhất định phải bỏ ra năm trăm nghìn đô la Hồng Kông làm tiền đặt cọc.
Đỉnh gia là ai?
Một lão già đã mất đi hào khí năm đó.
Nhất là phải bỏ ra năm trăm nghìn đô la Hồng Kông lại càng khiến cho hắn đau như cắt thịt. Mặc dù là tiền đặt cọc nhưng nếu chẳng may trôi theo dòng nước thì làm sao bây giờ?
Đây là tiền quan tài của hắn.
Đỉnh gia không muốn bỏ tiền ra để duy trì bến tàu. Keo kiệt là một mặt, mặt khác là bây giờ bến tàu Loan Tử không kiếm được nhiều tiền như trước.
Trước kia, Hồng Nghĩa Hải quản lý bến tàu có thể kiếm được bảy tám trăm nghìn một năm. Bây giờ, bến tàu càng xây càng nhiều. Ngoại trừ chi phí cho các anh em Hồng Nghĩa Hải, hàng năm Đỉnh gia gần như không kiếm được đồng nào.
Ngược lại, Hòa Ký lại nhìn chằm chằm bến tàu Loan Tử. Nguyên nhân không phải nằm ở chỗ Hòa Ký muốn kiếm tiền sạch sẽ mà là để bí mật kinh doanh buôn lậu, buôn lậu ô tô, buôn lậu đồ gia dụng. Lợi nhuận thu được là cực kỳ cao.
Cứ như vậy, thái độ của Đỉnh gia đối với bến tàu là có cũng được không có cũng không sao, không để ý đến sống chết của ba nghìn anh em Hồng Nghĩa Hải, không muốn bỏ ra một đồng để duy trì bến tàu, giả vờ câm điếc đối với thông báo của Từ thị.
Ngược lại, Hòa Ký vừa xuất tiền lại xuất lực, từng bước ép sát đám người Đại Thanh Hùng.
Lúc này, Đại Thanh Hùng, Trần Kim Long và Trần Kim Hổ cực kỳ khó xử.
Phần lớn bọn hắn xuất thân ở Hồng Nghĩa Hải, cả nhà lớn bé đều ăn cơm bến tàu.
Nếu không còn bến tàu chẳng khác nào không còn bát cơm. Đến lúc đó, cả nhà từ trên xuống dưới sợ là phải chết đói đầu đường.
Điều này còn chưa tính. Nếu lần này Hồng Nghĩa Hải vứt bỏ bến tàu, về sau băng nhóm của bọn hắn sẽ bị toàn bộ Hương Giang xem thường. Là người của Hồng Nghĩa Hải, cả đời bọn hắn sẽ không ngóc đầu lên được.
Có thể nói, đám người Đại Thanh Hùng không sợ đánh.
Từ lúc Hồng Nghĩa Hải thành lập đến đây, có ai mà không đánh qua chứ.
Vấn đề là người ta không đánh, chỉ muốn lấy tiền.
Năm trăm nghìn!
Đỉnh gia không ra tay, Hồng Nghĩa Hải bọn hắn có cọng lông.
Cho dù đám người Đại Thanh Hùng mang quần đi cầm cũng không cầm ra được năm trăm nghìn.
…
Mặc kệ, cứ giữ vững bến tàu rồi nói sau.
Đại Thanh Hùng khẽ cắn môi, trừng mắt chỉ vào Hồ Tu Dũng: “Ngươi nói xong chưa? Những gì ngươi nói vừa nãy cũng chỉ phát ra từ miệng của ngươi, có quỷ mới tin.”
“Đúng vậy, cái gì mà năm trăm nghìn? Ta thấy ngươi đang nói hươu nói vượn thì có.” Trần Kim Hổ cũng nói.
“Có ngon thì đánh, chúng ta so tài hư thực xem sao.” Trần Kim Long xụ mặt, mắt hiện lên sự hung ác.
Hồ Tu Dũng gảy ngón tay, sau đó búng nhẹ một cái, cười nói: “Đám thô thiển các ngươi cho rằng Hồ Tu Dũng ta ngu như các ngươi? Bây giờ ta là người đang nói đạo lý.” Nói xong, hắn vỗ tay: ‘Nào, Lạn Mệnh Khôn, Miêu Thỉ Cường, các ngươi mời thư ký của Từ đại thiếu gia đến đây, để hắn nói vài câu với mọi người.”
Nói xong, chỉ thấy đám người sau lưng Hồ Tu Dũng tự động tránh ra một con đường. Một nam nhân có vẻ ngoài hiền lành mặc vest đi giày da, đeo kính gọng vàng được bao quanh bởi hai đại hán bước đến.
Nam nhân nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt hiện lên sự chán ghét. Hắn dùng tay đẩy kính mắt trên sống mũi, sau đó dùng khăn tay che mũi, nói với Hồ Tu Dũng: “Tại sao nơi này lại thúi như vậy? Bẩn quá.”
Vừa rồi Hồ Tu Dũng diễu võ giương oai trước mặt mọi người, bây giờ lại cúi đầu khom lưng nịnh nọt nam nhân đeo mắt kính gọng vàng:”"Thật ngại quá, thư ký Ngụy, nơi này vốn bẩn như vậy mà. Đám người Hồng Nghĩa Hải không thích sạch sẽ, cũng không chịu tắm rửa. Ngươi yên tâm, về sau nếu ta tiếp quản lại bến tàu, ta cam đoan sẽ quét dọn sạch sẽ nơi này.”
Lúc này, tên mắt kính gọng vàng mới hừ một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn đám người Đại Thanh Hùng, buông khăn tay che mũi xuống: “Ta tên Ngụy Tra Lý, là thư ký riêng của Từ Thế Kiến tiên sinh. Tối nay ta đến đây là để thông báo cho các ngươi biết, bến tàu Loan Tử chuẩn bị đấu thầu, còn nữa…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.