Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch)
Chương 12: Du Huyền
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
11/05/2024
Phía trước bên phải anh, một cô gái thân hình cao ráo xoay người một cách ngoạn mục.
Du Huyền và Tống Thời Vi là hai kiểu con gái hoàn toàn khác nhau, cô ấy có mái tóc dài đến thắt lưng và được làm nổi bật với màu đỏ rực rỡ.
Học sinh trung học bình thường không thể có được kiểu “đối xử” này, nhưng Du Huyền là học sinh nghệ thuật, và nội quy của trường không quá ràng buộc đối với những học sinh như vậy.
Mái tóc màu đỏ tía xõa xuống vai, theo những chuyển động run run của cơ thể cô, giống như những ngọn lửa nhảy múa dưới ánh nắng.
Du Huyền có khuôn mặt trái xoan thanh tú, phủ trên đó là lớp trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt hình quả hạnh sáng lấp lánh dưới hàng mi dài, tỏa ra một chút tự do và đanh đá, sống mũi cao thẳng tắp, khuôn miệng nhỏ hồng hào, yêu kiều và gợi cảm.
Điều chí mạng nhất là Du Huyền đang mặc một chiếc áo cộc tay bó sát bên dưới bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình.
Thời tiết ở Quảng Châu đầu tháng 3 không lạnh. Thông thường, học sinh trung học sẽ mặc áo phông dài tay hoặc ngắn tay bên trong đồng phục học sinh, rất ít người cả gan mặc giống như Du Huyền.
Đặc biệt là chiếc áo tương đối ngắn, chỉ vừa đủ che được phần rốn. Vòng eo trắng nõn, bụng phẳng lì không có chút mỡ thừa nào lộ ra ngoài.
Có chàng trai trẻ nào không gục ngã cả về thể xác lẫn tinh thần khi nhìn thấy một cô gái như thế này?
Tuy nhiên, có tin đồn rằng tính tình của Du Huyền rất bạo lực. Có lần, một sinh viên thể thao muốn lợi dụng đám đông để nắm tay Du Huyền, nhưng cô đã đáp trả lại bằng một cái tát thật to ngay tại đó.
Từ đó trở đi, những chàng trai tự thấy không muốn bị ăn đòn đều không dám theo đuổi Du Huyền nữa.
Sau khi buổi tập thể dục của đài phát thanh kết thúc, các lớp giải tán tại chỗ. Một số học sinh quay trở lại lớp học, một số đi vệ sinh, một số cùng nhau đi xuống căng tin.
Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm cũng định đi đến căng tin để mua soda, kết quả đang đi giữa đường, bọn họ tình cờ gặp Du Huyền.
Cô ấy khoác tay bạn nữ cùng lớp đi ở phía trước, đôi mắt cong hình trăng lưỡi liềm, thỉnh thoảng bật ra những tràng cười giòn tan.
Hoàng Bách Hàm huých Trần Trứ một cái, dẩu môi về phía của Du Huyền.
Ở trường trung học và thậm chí cả đại học, bạn bè với nhau hình như thích chơi trò chơi này:
Nếu A nói với B rằng mình thích C, thì chỉ cần gặp C trong khuôn viên trường, phản ứng của B có khả năng còn dữ dội hơn cả A.
Hoàng Bách Hàm là như vậy, mỗi lần gặp Du Huyền ở trường, tên khốn này sẽ nháy mắt với Trần Trứ và trêu chọc Trần Trứ.
Nhưng bây giờ Trần Trứ đã trọng sinh, sau ngần ấy năm, Du Huyền càng giống như biểu tượng của tình yêu thầm kín thời trẻ trong ký ức của anh, anh đã mất đi sự rung động ngày xưa từ lâu.
Vì vậy, anh chỉ nói “ừm” một tiếng và không có phản ứng gì.
“Hử?”
Hoàng Bách Hàm hơi khó hiểu, tưởng rằng Trần Trứ không nhìn thấy, do đó cậu ta nhỏ giọng nói: “Du Huyền ở phía trước kìa~”
“Ừ.”
Trần Trứ vẫn giữ thái độ này.
Không nhìn thấy bộ dáng đỏ bừng xấu hổ của người anh em chí cốt, Hoàng Bách Hàm tựa hồ không cam tâm, cậu ta không nhịn được lớn tiếng hơn: “Trần Trứ, Du Huyền!”
Đại khái thì tên của nữ sinh xinh đẹp thường khá nhạy cảm trong khuôn viên trường, không chỉ có học sinh xung quanh nghe thấy, ngay cả bản thân Du Huyền cũng quay đầu nhìn chằm chằm Trần Trứ.
Lúc này, người chủ mưu Hoàng Bách Hàm trái lại chỉ biết cúi đầu, không dám hó hé. Tên này bản chất là một người sợ giao tiếp xã hội.
Nếu đổi lại là trước đây, trong hoàn cảnh như vậy, Trần Trứ sẽ giống như một tên trộm bị chủ nhân bắt quả tang đang trộm đồ, không dám nói một lời, mặt đỏ bừng chạy về lớp.
Thế nhưng trưởng phòng Trần hiện tại đương nhiên không thể làm mấy cái hành động trẻ trâu co cẳng mà chạy được. Anh nhìn bóng người tỏa sáng ở phía trước, trong lòng thầm mắng Hoàng Bách Hàm nhiều chuyện, sau đó chào hỏi với giọng điệu cởi mở, hào phóng và thân thiện:
“Chào bạn Du Huyền…”
“Bớt dính dáng đi!”
Điều mà anh không ngờ đó chính là Du Huyền không hề nể mặt anh.
Với vẻ đẹp của mình, hầu như ngày nào cô cũng bị một số chàng trai có thành tích học tập kém và tự phụ đến bắt chuyện, điều này khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Khó khăn lắm cô mới có thể trò chuyện với bạn bè của mình, nào ngờ cũng bị làm phiền.
“Có thời gian rảnh thế này không biết chăm chỉ học bài sao? Cho dù không thi đậu trường đại học trọng điểm, đậu trường đại học bình thường cũng coi như không phụ lòng bố mẹ, đừng có giống như một thằng ngốc, cả ngày chỉ biết bắt chuyện với con gái!”
Đôi môi của Du Huyền tựa như súng máy, sau khi bắn một tràng những lời không phân biệt phải trái đúng sai, cô vặn vòng eo nhỏ nhắn của mình xoay người rời đi.
Những nam sinh xung quanh đều mỉm cười, có người còn chế nhạo anh, cho rằng Trần Trứ là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Du Huyền và Tống Thời Vi là hai kiểu con gái hoàn toàn khác nhau, cô ấy có mái tóc dài đến thắt lưng và được làm nổi bật với màu đỏ rực rỡ.
Học sinh trung học bình thường không thể có được kiểu “đối xử” này, nhưng Du Huyền là học sinh nghệ thuật, và nội quy của trường không quá ràng buộc đối với những học sinh như vậy.
Mái tóc màu đỏ tía xõa xuống vai, theo những chuyển động run run của cơ thể cô, giống như những ngọn lửa nhảy múa dưới ánh nắng.
Du Huyền có khuôn mặt trái xoan thanh tú, phủ trên đó là lớp trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt hình quả hạnh sáng lấp lánh dưới hàng mi dài, tỏa ra một chút tự do và đanh đá, sống mũi cao thẳng tắp, khuôn miệng nhỏ hồng hào, yêu kiều và gợi cảm.
Điều chí mạng nhất là Du Huyền đang mặc một chiếc áo cộc tay bó sát bên dưới bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình.
Thời tiết ở Quảng Châu đầu tháng 3 không lạnh. Thông thường, học sinh trung học sẽ mặc áo phông dài tay hoặc ngắn tay bên trong đồng phục học sinh, rất ít người cả gan mặc giống như Du Huyền.
Đặc biệt là chiếc áo tương đối ngắn, chỉ vừa đủ che được phần rốn. Vòng eo trắng nõn, bụng phẳng lì không có chút mỡ thừa nào lộ ra ngoài.
Có chàng trai trẻ nào không gục ngã cả về thể xác lẫn tinh thần khi nhìn thấy một cô gái như thế này?
Tuy nhiên, có tin đồn rằng tính tình của Du Huyền rất bạo lực. Có lần, một sinh viên thể thao muốn lợi dụng đám đông để nắm tay Du Huyền, nhưng cô đã đáp trả lại bằng một cái tát thật to ngay tại đó.
Từ đó trở đi, những chàng trai tự thấy không muốn bị ăn đòn đều không dám theo đuổi Du Huyền nữa.
Sau khi buổi tập thể dục của đài phát thanh kết thúc, các lớp giải tán tại chỗ. Một số học sinh quay trở lại lớp học, một số đi vệ sinh, một số cùng nhau đi xuống căng tin.
Trần Trứ và Hoàng Bách Hàm cũng định đi đến căng tin để mua soda, kết quả đang đi giữa đường, bọn họ tình cờ gặp Du Huyền.
Cô ấy khoác tay bạn nữ cùng lớp đi ở phía trước, đôi mắt cong hình trăng lưỡi liềm, thỉnh thoảng bật ra những tràng cười giòn tan.
Hoàng Bách Hàm huých Trần Trứ một cái, dẩu môi về phía của Du Huyền.
Ở trường trung học và thậm chí cả đại học, bạn bè với nhau hình như thích chơi trò chơi này:
Nếu A nói với B rằng mình thích C, thì chỉ cần gặp C trong khuôn viên trường, phản ứng của B có khả năng còn dữ dội hơn cả A.
Hoàng Bách Hàm là như vậy, mỗi lần gặp Du Huyền ở trường, tên khốn này sẽ nháy mắt với Trần Trứ và trêu chọc Trần Trứ.
Nhưng bây giờ Trần Trứ đã trọng sinh, sau ngần ấy năm, Du Huyền càng giống như biểu tượng của tình yêu thầm kín thời trẻ trong ký ức của anh, anh đã mất đi sự rung động ngày xưa từ lâu.
Vì vậy, anh chỉ nói “ừm” một tiếng và không có phản ứng gì.
“Hử?”
Hoàng Bách Hàm hơi khó hiểu, tưởng rằng Trần Trứ không nhìn thấy, do đó cậu ta nhỏ giọng nói: “Du Huyền ở phía trước kìa~”
“Ừ.”
Trần Trứ vẫn giữ thái độ này.
Không nhìn thấy bộ dáng đỏ bừng xấu hổ của người anh em chí cốt, Hoàng Bách Hàm tựa hồ không cam tâm, cậu ta không nhịn được lớn tiếng hơn: “Trần Trứ, Du Huyền!”
Đại khái thì tên của nữ sinh xinh đẹp thường khá nhạy cảm trong khuôn viên trường, không chỉ có học sinh xung quanh nghe thấy, ngay cả bản thân Du Huyền cũng quay đầu nhìn chằm chằm Trần Trứ.
Lúc này, người chủ mưu Hoàng Bách Hàm trái lại chỉ biết cúi đầu, không dám hó hé. Tên này bản chất là một người sợ giao tiếp xã hội.
Nếu đổi lại là trước đây, trong hoàn cảnh như vậy, Trần Trứ sẽ giống như một tên trộm bị chủ nhân bắt quả tang đang trộm đồ, không dám nói một lời, mặt đỏ bừng chạy về lớp.
Thế nhưng trưởng phòng Trần hiện tại đương nhiên không thể làm mấy cái hành động trẻ trâu co cẳng mà chạy được. Anh nhìn bóng người tỏa sáng ở phía trước, trong lòng thầm mắng Hoàng Bách Hàm nhiều chuyện, sau đó chào hỏi với giọng điệu cởi mở, hào phóng và thân thiện:
“Chào bạn Du Huyền…”
“Bớt dính dáng đi!”
Điều mà anh không ngờ đó chính là Du Huyền không hề nể mặt anh.
Với vẻ đẹp của mình, hầu như ngày nào cô cũng bị một số chàng trai có thành tích học tập kém và tự phụ đến bắt chuyện, điều này khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Khó khăn lắm cô mới có thể trò chuyện với bạn bè của mình, nào ngờ cũng bị làm phiền.
“Có thời gian rảnh thế này không biết chăm chỉ học bài sao? Cho dù không thi đậu trường đại học trọng điểm, đậu trường đại học bình thường cũng coi như không phụ lòng bố mẹ, đừng có giống như một thằng ngốc, cả ngày chỉ biết bắt chuyện với con gái!”
Đôi môi của Du Huyền tựa như súng máy, sau khi bắn một tràng những lời không phân biệt phải trái đúng sai, cô vặn vòng eo nhỏ nhắn của mình xoay người rời đi.
Những nam sinh xung quanh đều mỉm cười, có người còn chế nhạo anh, cho rằng Trần Trứ là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.