Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch)
Chương 27: Nam Sinh Kia Trông Quen Mắt Nhỉ?
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
04/06/2024
Trần Trứ chắc chắn không thể nào nói ra nguyên nhân thật sự, nên anh lấy câu nói của Hoàng Bách Hàm nói trước đó làm lý do: “Không phải cậu bảo tôi ôn bài theo cách của cậu sao. Cậu ôn cái gì thì tôi ôn cái đó, sao giờ lại hỏi tôi?”
“Hả?”
Đại Hoàng đang dần dần thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu cảm thấy bối rối khi nghe câu trả lời của Trần Trứ.
Trần Trứ học theo mình, cuối cùng Trần Trứ thi được 136 điểm, còn mình 109 điểm?
Sao cảm giác như Trần Trứ đang diễn trước mặt mình vậy?
“Trần Trứ, cậu có thể giữ vững điểm số này ở kỳ thi thử thứ hai không?”
Hoàng Bách Hàm chua chát nói: “Nếu như cậu có thể giữ vững điểm số, có lẽ cậu thật sự sẽ vào được Đại học Bắc Kinh.”
Trần Trứ lắc đầu: “Cái này không thể nói trước được.”
Trên thực tế, Trần Trứ cảm thấy rất mông lung về Đại học Bắc Kinh, 650-660 gần như là giới hạn của anh. Với số điểm này, anh chỉ có thể miễn cưỡng vào Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa, nhưng sẽ không chọn được chuyên ngành tốt.
Càng không thể bắt anh đi học khảo cổ, điểm số của chuyên ngành này rất thấp, nhưng tốt nghiệp xong có khả năng cao là cầm xẻng và đi khai thác ở phía Tây Bắc.
“Không tới thủ đô là tốt nhất.”
Hoàng Bách Hàm hừ một tiếng: “Chúng ta ở lại thành phố Quảng Đông có thể gặp nhau nhiều hơn. Phải rồi, vừa nãy cô Duẫn tìm cậu làm gì vậy?”
“Cô ấy yêu cầu tôi phát biểu tại lễ tuyên thệ…”
Trần Trứ nói kể câu chuyện Duẫn Uyến Thu muốn anh bước lên bục chia sẻ “làm thế nào để học tốt Ngữ văn”.
Nghe xong, Hoàng Bách Hàm lại thấy hơi hâm mộ.
Trước đây, khi có buổi họp tổng kết kỳ thi hàng tháng, cậu ta và Trần Trứ là những học sinh chỉ được ngồi cuối lớp lắng nghe. Tuy nhiên, vì có bạn tốt kề bên, nên trong lòng cậu ta cũng không thấy có vấn đề gì.
Thỉnh thoảng còn có thể phàn nàn về thái độ biểu hiện và trình độ tiếng Phổ thông* của những học sinh giỏi.
*Tiếng phổ thông: là ngôn ngữ ngôn ngữ tiêu chuẩn của Trung Quốc. Người Quảng Đông cũng có tiếng Quảng Đông riêng của bọn họ, là một trong những nhánh chính, được nhiều người sử dụng, chỉ xếp sau tiếng Phổ thông.
Bây giờ Trần Trứ cũng sắp được đứng trên đó, Hoàng Bách Hàm bỗng nhiên không biết nên than phiền với ai.
Về đến nhà, Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm đang ngồi trên ghế sofa xem TV, thấy Trần Trứ trở về, ông Trần đứng lên cười nói: “Hôm nay Thái hậu nghỉ ngơi đi, để anh pha sữa nóng cho Thái tử nhà chúng ta.”
“Được rồi!”
Mao Hiểu Cầm vỗ lưng chồng, sau đó đi đến bên cạnh Trần Trứ và cầm lấy giày giúp anh, thuận miệng hỏi: “Điểm thi thử lần thứ nhất có chưa con?”
“Có rồi ạ.”
Trần Trứ chỉ vào cặp sách của mình và nói: “Con cầm hết bài thi về nhà rồi.”
“Thật sao?”
Mao Tiểu Cần vui vẻ xách cặp đi đến ghế sofa, với tư cách là mẹ của một học sinh cuối cấp ba, bà đã dành rất nhiều thời gian và tâm sức trong năm nay. Đôi khi, bà còn quan tâm đến điểm thi hơn cả Trần Trứ.
Sau khi lấy bài thi ra, bác sĩ Mao xem xét từng bài và phân tích nguyên nhân các câu hỏi sai:
“Toán 145, con chắc chắn biết đáp án của câu hỏi điền vào chỗ trống này, chỉ là sơ suất thôi.”
“Vật lý 140, mẹ nghe nói đề thi lần này hơi khó.”
“Hóa 141, lần sau con đừng viết cẩu thả như vậy, điểm sạch sẽ cũng rất quan trọng.”
“Tiếng Anh 92, Trần Trứ, phần đọc hiểu có phải con chỉ biết đọc chứ không hiểu không, sao chỉ lấy được có 20 điểm vậy.”
“Ngữ văn… hả? ông Trần! ông Trần!”
Mao Hiểu Cầm đột nhiên hét lên mấy tiếng.
Trần Bồi Tùng đang hâm nóng sữa, vội vàng chạy tới. Ông tưởng rằng lần này Trần Trứ biểu hiện không tốt nên vợ mình mới có biểu hiện kích động như thế, còn chưa kịp lau tay thì đã bắt đầu hòa giải:
“Nói thế nào đây? Thất bại trong kỳ thi chỉ là một bài thi nhỏ, giúp Trần Trứ hiểu được những khuyết điểm của mình và những lĩnh vực mà thằng bé cần phải nỗ lực. Là bố mẹ, chúng ta cần dành cho con mình sự quan tâm và hỗ trợ nhiều hơn để giúp con lấy lại phong độ, tự tin trước thất bại…”
“Đừng mang thói quen làm việc về nhà!”
Mao Hiểu Cầm ngắt lời một cách không khách sáo: “Con trai tôi đã tiến bộ hơn về Ngữ văn, nó đạt 136 điểm trong kỳ thi.”
“Hả?”
Trần Bồi Tùng ngạc nhiên cầm lấy bài thi môn Ngữ văn, đọc đi đọc lại vài lần rồi đột nhiên bật cười: “Ông Triệu ở đồn cảnh sát vừa nhắn tin cho tôi, nói rằng con gái ông ấy lần này đạt 642 điểm trong kỳ thi thử lần thứ nhất, còn cố ý hỏi Trần Trứ chúng ta lần này thi được bao nhiêu điểm.”
Triệu Sở và ông Trần làm việc cùng khu vực, vì chức vụ của họ tương đương nhau và công việc có liên quan nhau, ông Triệu còn có một cô con gái là học sinh cuối cấp của Trường thpt Thực nghiệm ở tỉnh, nên bọn họ rất hợp nhau.
Hai gia đình thường xuyên ăn tối chung, Trần Trứ cũng từng thấy con gái Triệu Sở, cô ấy thấp và béo, giống như một vận động viên ném tạ. Khi ăn cơm, mẹ cô ấy không cho phép cô ấy ăn quá hai miếng thịt lợn kho.
“Hả?”
Đại Hoàng đang dần dần thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu cảm thấy bối rối khi nghe câu trả lời của Trần Trứ.
Trần Trứ học theo mình, cuối cùng Trần Trứ thi được 136 điểm, còn mình 109 điểm?
Sao cảm giác như Trần Trứ đang diễn trước mặt mình vậy?
“Trần Trứ, cậu có thể giữ vững điểm số này ở kỳ thi thử thứ hai không?”
Hoàng Bách Hàm chua chát nói: “Nếu như cậu có thể giữ vững điểm số, có lẽ cậu thật sự sẽ vào được Đại học Bắc Kinh.”
Trần Trứ lắc đầu: “Cái này không thể nói trước được.”
Trên thực tế, Trần Trứ cảm thấy rất mông lung về Đại học Bắc Kinh, 650-660 gần như là giới hạn của anh. Với số điểm này, anh chỉ có thể miễn cưỡng vào Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa, nhưng sẽ không chọn được chuyên ngành tốt.
Càng không thể bắt anh đi học khảo cổ, điểm số của chuyên ngành này rất thấp, nhưng tốt nghiệp xong có khả năng cao là cầm xẻng và đi khai thác ở phía Tây Bắc.
“Không tới thủ đô là tốt nhất.”
Hoàng Bách Hàm hừ một tiếng: “Chúng ta ở lại thành phố Quảng Đông có thể gặp nhau nhiều hơn. Phải rồi, vừa nãy cô Duẫn tìm cậu làm gì vậy?”
“Cô ấy yêu cầu tôi phát biểu tại lễ tuyên thệ…”
Trần Trứ nói kể câu chuyện Duẫn Uyến Thu muốn anh bước lên bục chia sẻ “làm thế nào để học tốt Ngữ văn”.
Nghe xong, Hoàng Bách Hàm lại thấy hơi hâm mộ.
Trước đây, khi có buổi họp tổng kết kỳ thi hàng tháng, cậu ta và Trần Trứ là những học sinh chỉ được ngồi cuối lớp lắng nghe. Tuy nhiên, vì có bạn tốt kề bên, nên trong lòng cậu ta cũng không thấy có vấn đề gì.
Thỉnh thoảng còn có thể phàn nàn về thái độ biểu hiện và trình độ tiếng Phổ thông* của những học sinh giỏi.
*Tiếng phổ thông: là ngôn ngữ ngôn ngữ tiêu chuẩn của Trung Quốc. Người Quảng Đông cũng có tiếng Quảng Đông riêng của bọn họ, là một trong những nhánh chính, được nhiều người sử dụng, chỉ xếp sau tiếng Phổ thông.
Bây giờ Trần Trứ cũng sắp được đứng trên đó, Hoàng Bách Hàm bỗng nhiên không biết nên than phiền với ai.
Về đến nhà, Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm đang ngồi trên ghế sofa xem TV, thấy Trần Trứ trở về, ông Trần đứng lên cười nói: “Hôm nay Thái hậu nghỉ ngơi đi, để anh pha sữa nóng cho Thái tử nhà chúng ta.”
“Được rồi!”
Mao Hiểu Cầm vỗ lưng chồng, sau đó đi đến bên cạnh Trần Trứ và cầm lấy giày giúp anh, thuận miệng hỏi: “Điểm thi thử lần thứ nhất có chưa con?”
“Có rồi ạ.”
Trần Trứ chỉ vào cặp sách của mình và nói: “Con cầm hết bài thi về nhà rồi.”
“Thật sao?”
Mao Tiểu Cần vui vẻ xách cặp đi đến ghế sofa, với tư cách là mẹ của một học sinh cuối cấp ba, bà đã dành rất nhiều thời gian và tâm sức trong năm nay. Đôi khi, bà còn quan tâm đến điểm thi hơn cả Trần Trứ.
Sau khi lấy bài thi ra, bác sĩ Mao xem xét từng bài và phân tích nguyên nhân các câu hỏi sai:
“Toán 145, con chắc chắn biết đáp án của câu hỏi điền vào chỗ trống này, chỉ là sơ suất thôi.”
“Vật lý 140, mẹ nghe nói đề thi lần này hơi khó.”
“Hóa 141, lần sau con đừng viết cẩu thả như vậy, điểm sạch sẽ cũng rất quan trọng.”
“Tiếng Anh 92, Trần Trứ, phần đọc hiểu có phải con chỉ biết đọc chứ không hiểu không, sao chỉ lấy được có 20 điểm vậy.”
“Ngữ văn… hả? ông Trần! ông Trần!”
Mao Hiểu Cầm đột nhiên hét lên mấy tiếng.
Trần Bồi Tùng đang hâm nóng sữa, vội vàng chạy tới. Ông tưởng rằng lần này Trần Trứ biểu hiện không tốt nên vợ mình mới có biểu hiện kích động như thế, còn chưa kịp lau tay thì đã bắt đầu hòa giải:
“Nói thế nào đây? Thất bại trong kỳ thi chỉ là một bài thi nhỏ, giúp Trần Trứ hiểu được những khuyết điểm của mình và những lĩnh vực mà thằng bé cần phải nỗ lực. Là bố mẹ, chúng ta cần dành cho con mình sự quan tâm và hỗ trợ nhiều hơn để giúp con lấy lại phong độ, tự tin trước thất bại…”
“Đừng mang thói quen làm việc về nhà!”
Mao Hiểu Cầm ngắt lời một cách không khách sáo: “Con trai tôi đã tiến bộ hơn về Ngữ văn, nó đạt 136 điểm trong kỳ thi.”
“Hả?”
Trần Bồi Tùng ngạc nhiên cầm lấy bài thi môn Ngữ văn, đọc đi đọc lại vài lần rồi đột nhiên bật cười: “Ông Triệu ở đồn cảnh sát vừa nhắn tin cho tôi, nói rằng con gái ông ấy lần này đạt 642 điểm trong kỳ thi thử lần thứ nhất, còn cố ý hỏi Trần Trứ chúng ta lần này thi được bao nhiêu điểm.”
Triệu Sở và ông Trần làm việc cùng khu vực, vì chức vụ của họ tương đương nhau và công việc có liên quan nhau, ông Triệu còn có một cô con gái là học sinh cuối cấp của Trường thpt Thực nghiệm ở tỉnh, nên bọn họ rất hợp nhau.
Hai gia đình thường xuyên ăn tối chung, Trần Trứ cũng từng thấy con gái Triệu Sở, cô ấy thấp và béo, giống như một vận động viên ném tạ. Khi ăn cơm, mẹ cô ấy không cho phép cô ấy ăn quá hai miếng thịt lợn kho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.