Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa (Dịch)
Chương 15: Trở Thành Anh Hùng Trong Tưởng Tượng Của Chính Mình (2)
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
11/05/2024
Nhìn thấy Tống Thời Vi vẫn thờ ơ như cũ, nhất là trước mặt nhiều anh em như vậy, Lý Kiến Minh không nén được giận, miệng của hắn bắt đầu cử động, tiếp tục gào lên với Tống Thời Vi: “Vi Vi, cậu ăn một miếng bánh kem có được không, đây sẽ là buổi lễ trưởng thành vui nhất của mình…”
“Rầm!”
Tống Thời Vi đột nhiên đặt bút xuống, lạnh lùng ngắt lời: “Đừng gọi tôi là Vi Vi!”
“Mình…”
Trên mặt của Lý Kiến Minh thoáng hiện lên một sự tức giận, nhưng sau đó biểu hiện của hắn chuyển sang sợ hãi.
Trần Trứ thầm nghĩ, kỹ năng diễn xuất của tên này thật sự rất tốt.
Các học sinh trong lớp không có khả năng quan sát nhìn thấu lòng người như vậy. Họ là những người sống tình cảm, tốt bụng và giản dị (ngu ngốc). Hầu hết các bạn trong lớp đều cho rằng Tống Thời Vi hành xử không hợp tình hợp lý, ăn một miếng bánh kem vào ngày sinh nhật tuổi mười tám của người ta thì có làm sao đâu?
Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng với tính cách của Lý Kiến Minh, bây giờ mà ăn một miếng bánh kem của hắn, sau này nói không chừng hắn có thể sẽ đưa ra những yêu cầu quá đáng hơn.
Trần Trứ ngồi ở hàng ghế sau nên không nhìn thấy được vẻ mặt của Tống Thời Vi, nhưng anh có thể cảm nhận được gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy đang nhăn lại, có lẽ cô ấy rất chán ghét cách theo đuổi của Lý Kiến Minh.
Thực sự, nghĩ thôi thấy cũng bất lực. Mình đang chăm chỉ học hành đàng hoàng, tự nhiên lại vướng vào một tên cô hồn.
Trần Trứ suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi Hoàng Bách Hàm: “Ai là người đại diện lớp chịu trách nhiệm quản lý buổi tự học tối nay, kỷ luật trong lớp loạn cả rồi.”
Để giảm bớt gánh nặng, giáo viên thường sắp xếp ban cán sự duy trì kỷ luật cho tiết tự học buổi tối. Hoàng Bách Hàm nhìn ngày và nói: “Hôm nay là thứ sáu, chắc là lớp phó học tập Khang Lương Tùng phụ trách.”
Trần Trứ lại hỏi: “Vậy cậu ta có biết quản lý không vậy?”
“Khó!”
Hoàng Bách Hàm cắn móng tay, thành thật nói: “Khang Lương Tùng thích Tống Thời Vi, cả lớp đều biết. Trong lòng cậu ta chắc chắn rất muốn quản chuyện này, nhưng có thể do sợ gây chuyện, tóm lại cậu ta không bao giờ ra mặt.”
Trần Trứ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Những học sinh đứng đầu luôn là những bông hoa nhà kính được bố mẹ và thầy cô nâng niu trong lòng. Ngoài việc học tập, bọn họ chưa từng trải qua bất kỳ khó khăn gian khổ nào.
Đứng ra lên tiếng thay Tống Thời Vi lúc này đồng nghĩa với việc phải đối đầu với những học sinh lưu manh nổi tiếng trong trường như Lý Kiến Minh, không phải ai cũng có đủ can đảm.
Thật ra Trần Trứ của năm đó chẳng phải cũng như vậy sao?
Nếu là Trần Trứ của mười bảy năm trước, cho dù trong lòng anh cảm thấy không thoải mái với những người như Lý Kiến Minh, hiện thực thì anh cũng chỉ biết cúi đầu ngồi yên ở chỗ của mình, không khác gì với Khang Lương Tùng.
Đây không phải là hèn nhát, mà chỉ đơn giản là do có quá ít kinh nghiệm xã hội và không biết việc đương đầu sẽ gây ra tác hại, tổn hại gì cho bản thân. Dưới ảnh hưởng của khuynh hướng tự nhiên là tìm lợi tránh hại, người ta thường chọn cách đối mặt với nó bằng sự im lặng.
Tuy nhiên, Trần Trứ hiện đã trọng sinh.
Anh có thể chào hỏi Du Huyền một cách cởi mở;
Cũng dám làm những điều mà anh của năm đó chỉ dám mơ mộng!
“Đại Hoàng.”
Trần Trứ đột nhiên nói: “Tôi qua đó để đuổi Lý Kiến Minh đi, cậu thấy sao?”
“Cậu?”
Phản ứng đầu tiên của Hoàng Bách Hàm là: “Việc này có liên quan gì đến cậu?”
“Không liên quan.”
Giọng điệu của Trần Trứ bình tĩnh và thẳng tanh: “Chỉ là ngày nào cậu ta cũng đến làm phiền nữ sinh của lớp chúng ta, không hề nể mặt đám nam sinh chúng ta, nên trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái.”
Lúc này, mấy anh em do Lý Kiến Minh đưa tới còn đang cười lớn: “Chị dâu, ăn một miếng bánh đi, chị dâu, ăn một miếng thôi…”
Thật ra Hoàng Bách Hàm là một chàng trai rất chính nghĩa, nhìn thấy thái độ vô liêm sỉ của bọn họ, quả thực có chút tức giận, nhưng rất nhanh lại bắt đầu lùi bước: “Nghe nói Lý Kiến Minh quen biết rất nhiều người ngoài trường học.”
Trần Trứ cười nói: “Chỉ là một vũng bùn mà thôi.”
Trần Trứ là một cán bộ làm công việc xóa đói giảm nghèo trong làng. Tục ngữ có câu, rừng thiêng nước độc sinh ra những con người ngỗ ngược. Khi anh đang giải quyết vấn đề di dời mồ mả, anh đã từng bị dân làng của một gia tộc nào đó cầm dao vác gậy vây quanh.
Những dân làng đó thật sự sẽ vì sự kích động mà dám ra tay, nếu so sánh với nhau, đám học sinh ngỗ nghịch này chẳng là cái thá gì.
Hoàng Bách Hàm không biết tại sao bạn thân của mình đột nhiên trở nên bạo dạn như vậy, nhưng thái độ tự tin và không sợ hãi của Trần Trứ cũng khơi dậy lòng dũng cảm bên trong của Hoàng Bách Hàm, cậu ta nuốt nước miếng, hỏi: “Cậu định đuổi thế nào đây?”
Trần Trứ suy nghĩ một chút: “Tất nhiên phải cố gắng tránh xung đột. Phải rồi, mình có đảm nhiệm chức vụ gì trong lớp không vậy?”
“Rầm!”
Tống Thời Vi đột nhiên đặt bút xuống, lạnh lùng ngắt lời: “Đừng gọi tôi là Vi Vi!”
“Mình…”
Trên mặt của Lý Kiến Minh thoáng hiện lên một sự tức giận, nhưng sau đó biểu hiện của hắn chuyển sang sợ hãi.
Trần Trứ thầm nghĩ, kỹ năng diễn xuất của tên này thật sự rất tốt.
Các học sinh trong lớp không có khả năng quan sát nhìn thấu lòng người như vậy. Họ là những người sống tình cảm, tốt bụng và giản dị (ngu ngốc). Hầu hết các bạn trong lớp đều cho rằng Tống Thời Vi hành xử không hợp tình hợp lý, ăn một miếng bánh kem vào ngày sinh nhật tuổi mười tám của người ta thì có làm sao đâu?
Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng với tính cách của Lý Kiến Minh, bây giờ mà ăn một miếng bánh kem của hắn, sau này nói không chừng hắn có thể sẽ đưa ra những yêu cầu quá đáng hơn.
Trần Trứ ngồi ở hàng ghế sau nên không nhìn thấy được vẻ mặt của Tống Thời Vi, nhưng anh có thể cảm nhận được gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy đang nhăn lại, có lẽ cô ấy rất chán ghét cách theo đuổi của Lý Kiến Minh.
Thực sự, nghĩ thôi thấy cũng bất lực. Mình đang chăm chỉ học hành đàng hoàng, tự nhiên lại vướng vào một tên cô hồn.
Trần Trứ suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi Hoàng Bách Hàm: “Ai là người đại diện lớp chịu trách nhiệm quản lý buổi tự học tối nay, kỷ luật trong lớp loạn cả rồi.”
Để giảm bớt gánh nặng, giáo viên thường sắp xếp ban cán sự duy trì kỷ luật cho tiết tự học buổi tối. Hoàng Bách Hàm nhìn ngày và nói: “Hôm nay là thứ sáu, chắc là lớp phó học tập Khang Lương Tùng phụ trách.”
Trần Trứ lại hỏi: “Vậy cậu ta có biết quản lý không vậy?”
“Khó!”
Hoàng Bách Hàm cắn móng tay, thành thật nói: “Khang Lương Tùng thích Tống Thời Vi, cả lớp đều biết. Trong lòng cậu ta chắc chắn rất muốn quản chuyện này, nhưng có thể do sợ gây chuyện, tóm lại cậu ta không bao giờ ra mặt.”
Trần Trứ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Những học sinh đứng đầu luôn là những bông hoa nhà kính được bố mẹ và thầy cô nâng niu trong lòng. Ngoài việc học tập, bọn họ chưa từng trải qua bất kỳ khó khăn gian khổ nào.
Đứng ra lên tiếng thay Tống Thời Vi lúc này đồng nghĩa với việc phải đối đầu với những học sinh lưu manh nổi tiếng trong trường như Lý Kiến Minh, không phải ai cũng có đủ can đảm.
Thật ra Trần Trứ của năm đó chẳng phải cũng như vậy sao?
Nếu là Trần Trứ của mười bảy năm trước, cho dù trong lòng anh cảm thấy không thoải mái với những người như Lý Kiến Minh, hiện thực thì anh cũng chỉ biết cúi đầu ngồi yên ở chỗ của mình, không khác gì với Khang Lương Tùng.
Đây không phải là hèn nhát, mà chỉ đơn giản là do có quá ít kinh nghiệm xã hội và không biết việc đương đầu sẽ gây ra tác hại, tổn hại gì cho bản thân. Dưới ảnh hưởng của khuynh hướng tự nhiên là tìm lợi tránh hại, người ta thường chọn cách đối mặt với nó bằng sự im lặng.
Tuy nhiên, Trần Trứ hiện đã trọng sinh.
Anh có thể chào hỏi Du Huyền một cách cởi mở;
Cũng dám làm những điều mà anh của năm đó chỉ dám mơ mộng!
“Đại Hoàng.”
Trần Trứ đột nhiên nói: “Tôi qua đó để đuổi Lý Kiến Minh đi, cậu thấy sao?”
“Cậu?”
Phản ứng đầu tiên của Hoàng Bách Hàm là: “Việc này có liên quan gì đến cậu?”
“Không liên quan.”
Giọng điệu của Trần Trứ bình tĩnh và thẳng tanh: “Chỉ là ngày nào cậu ta cũng đến làm phiền nữ sinh của lớp chúng ta, không hề nể mặt đám nam sinh chúng ta, nên trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái.”
Lúc này, mấy anh em do Lý Kiến Minh đưa tới còn đang cười lớn: “Chị dâu, ăn một miếng bánh đi, chị dâu, ăn một miếng thôi…”
Thật ra Hoàng Bách Hàm là một chàng trai rất chính nghĩa, nhìn thấy thái độ vô liêm sỉ của bọn họ, quả thực có chút tức giận, nhưng rất nhanh lại bắt đầu lùi bước: “Nghe nói Lý Kiến Minh quen biết rất nhiều người ngoài trường học.”
Trần Trứ cười nói: “Chỉ là một vũng bùn mà thôi.”
Trần Trứ là một cán bộ làm công việc xóa đói giảm nghèo trong làng. Tục ngữ có câu, rừng thiêng nước độc sinh ra những con người ngỗ ngược. Khi anh đang giải quyết vấn đề di dời mồ mả, anh đã từng bị dân làng của một gia tộc nào đó cầm dao vác gậy vây quanh.
Những dân làng đó thật sự sẽ vì sự kích động mà dám ra tay, nếu so sánh với nhau, đám học sinh ngỗ nghịch này chẳng là cái thá gì.
Hoàng Bách Hàm không biết tại sao bạn thân của mình đột nhiên trở nên bạo dạn như vậy, nhưng thái độ tự tin và không sợ hãi của Trần Trứ cũng khơi dậy lòng dũng cảm bên trong của Hoàng Bách Hàm, cậu ta nuốt nước miếng, hỏi: “Cậu định đuổi thế nào đây?”
Trần Trứ suy nghĩ một chút: “Tất nhiên phải cố gắng tránh xung đột. Phải rồi, mình có đảm nhiệm chức vụ gì trong lớp không vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.