Trọng Sinh Sau Bạch Nguyệt Quang Hôn Ta
Chương 31: Tần Liễm Vi, em thật sự đói bụng
Alexia0
14/06/2024
Kết thúc cuộc đối thoại cùng Diệp Tử Ninh, Tô Duyệt Cẩn ngồi nghiêng
trước cửa sổ, cả người chìm trong ánh nắng mặt trời, có chút hơi ngây
ra, cô mở bàn tay, nhặt nhạnh từng tia nắng mặt trời vào lòng bàn tay,
sau đó chậm rãi khép lại, ánh mắt sắc bén.
Đúng lúc này, khoá cửa điện tử bị người mở ra, "Tích" một tiếng, Tần Liễm Vi đẩy cửa bước vào.
Tô Duyệt Cẩn nghiêng mặt nhìn qua, tầm mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc, phảng phất ánh mặt trời hiện ra, tuyết mai mới nở, mảnh khảnh phong tuyết dây dưa mỹ lệ dưới ánh nắng chiều.
Tần Liễm Vi đứng yên, khóe miệng không tự giác cong lên đầy ý cười, ngữ điệu mềm nhẹ, mang theo vài phần trêu đùa, "Đây có thể xem như em đang đợi chị về không?"
"Ân." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi lộ ra chút thâm ý khó có thể miêu tả, trời ráng màu làm bối cảnh, như một bức tranh sơn dầu tuyệt mỹ.
Tần Liễm Vi nhìn thật sâu vào đôi mắt Tô Duyệt Cẩn, cất bước đi qua, "Hôm nay thấy thế nào?"
Tầm mắt Tô Duyệt Cẩn yên lặng dừng trên người Tần Liễm Vi, ngữ khí hơi có chút tùy ý, "Vẫn bình thường."
Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, tiếp tục mở miệng, "Có đói bụng không?"
"Đói." Tô Duyệt Cẩn nhẹ giọng trả lời, sau đó đứng lên, đôi mắt nhìn Tần Liễm Vi có vài phần thân mật hương vị.
Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, "Chị đi nấu cơm."
Tô Duyệt Cẩn không lên tiếng trả lời, chỉ duỗi tay túm lấy cổ áo Tần Liễm Vi, không chút chần chừ trực tiếp lấp kín môi Tần Liễm Vi.
Tần Liễm Vi ngẩn ra trong chớp mắt, nhưng rất nhanh hơi nheo con ngươi, thuận thế đem người kia áp chặt lên sô pha, ngữ điệu hơi trầm xuống, "Tô Duyệt Cẩn, em có biết mình đang làm cái gì không?"
"Đừng nhúc nhích." Tô Duyệt Cẩn ở bên tai Tần Liễm Vi nhẹ nhàng mở miệng, nhả khí như lan, nói xong khẽ hôn lên vành tai của cô, "Nghe lời."
Đáy mắt màu đen của Tần Liễm Vi cuồn cuộn, nhưng thật ra lại bất động.
"Ngoan." Tô Duyệt Cẩn thấp thấp giọng mà mở miệng, hôn hôn khóe miệng Tần Liễm Vi, nhưng chỉ là lướt qua rất nhanh mà thôi.
Tần Liễm Vi mím môi, tầm mắt mang theo vài phần lên án, "Em rốt cuộc......"
Tô Duyệt Cẩn đưa tay đặt lên môi làm động tác im lặng, đôi mắt mê hoặc đến kinh người, giữa mày nhiễm đầydiễm sắc, giống như là yêu tinh, cô đè nặng thanh âm, thấp giọng mở miệng, "Tần tổng, em muốn hôn chị."
"Em từng hôn qua chưa?" Tần Liễm Vi ngưng mắt, tầm mắt dừng trên môi Tô Duyệt Cẩn, thanh âm trầm thấp hơi khàn.
Tô Duyệt Cẩn hơi chau mày, "Nhìn em không đủ kinh nghiệm sao?"
"Em......" Tần Liễm Vi bị trước mặt người câu dẫn đến trong lòng ngứa khó chịu, giây tiếp theo liền lọt vào một cái ôm ôm ấp.
Tô Duyệt Cẩn ôm lấy eo Tần Liễm Vi, hôn lên, nhẹ nhàng liếm láp cánh môi, thời điểm lông mi cô gái lớn tuổi hơn run rẩy, miệng khẽ mở ra, thời điểm đầu lưỡi chạm nhau, một trận run rẩy truyền khắp toàn thân.
Tần Liễm Vi đem người kia ôm chặt hơn chút, hô hấp giao triền, mỗi một tế bào đều kêu gào chiếm hữu.
Nụ hôn kéo dài, đến khi toàn thân cả hai người đều tê dại, hai chân nhũn ra mới tính kết thúc.
Tô Duyệt Cẩn nhẹ thở phì phò, tầm mắt dừng ở trên người Tần Liễm Vi, mái tóc và cổ áo đều có vẻ chút hỗn độn, khóe mắt, đuôi lông mày có chút không giống bình thường, so với thường ngày thường thực sự có chút không giống nhau.
Tần Liễm Vi gắt gao nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, "Em như thế này là chấp nhận chị sao?"
"Không tính." Tô Duyệt Cẩn buột miệng thốt ra, sau một lúc lâu, lại bồi thêm một câu, "Em nói không tính thì là không tính."
Tần Liễm Vi cười như không cười mà nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, "Vậy phải như thế nào mới tính đây?"
"........." Tô Duyệt Cẩn trầm mặc một lát, thò lại gần xương quai xanh lộ ra của Tần Liễm Vi lgặm một ngụm, hung hăng mà mở miệng, "Tần Liễm Vi, em thật sự đói bụng."
"Như thế nào? Muốn ăn chị?" Tần Liễm Vi biết nghe lời, đem người ôm sát, nhướng mày, ngữ điệu lộ ra sự mê hoặc nhè nhẹ.
Nháy mắt tai Tô Duyệt Cẩn liền đỏ lên, "Chị mau đi nấu cơm."
"Nếu đói như vậy thì cứ ăn chị đi." Tần Liễm Vi thấp giọng mở miệng, ôn nhu câu người.
Tô Duyệt Cẩn thẹn quá hoá giận, "Tần Liễm Vi! Em chưa từng nói muốn như vậy."
Tần Liễm Vi thấp thấp mà cười khẽ một tiếng, "Là ai đã khiến cho em hôm nay trở nên nhiệt tình như vậy, làm đến chị cũng khó điểm khắc chế được. Tô lão sư, em câu dẫn người xong rồi không chịu trách nhiệm?"
"Em không có câu dẫn." Tô Duyệt Cẩn trực tiếp phủ nhận.
Tần Liễm Vi nghiêm trang gật gật đầu, "Chính là chị khó kìm lòng nổi, cũng không có cách nào khác, ai bảo chị thích em như vậy."
Tô Duyệt Cẩn nghe được mấy lời nhiệt tình như vậy, nhìn thì như hung hăng nhưng trên thực tế nửa phần uy hiếp cũng không có, "Tần Liễm Vi, chị có thể im miệng hay không?"
Tần Liễm Vi mặt mày mỉm cười, cằm đặt trên đầu vai Tô Duyệt Cẩn, thanh âm hơi khàn, "Tô Duyệt Cẩn, chị đem chị tặng cho em, em có muốn hay không?"
Hô hấp Tô Duyệt Cẩn cứng lại, sau một lúc lâu mới tìm được thanh âm của chính mình, âm cuối khẽ run, "Muốn."
Tần Liễm Vi bật cười, rút đi phần sắc lạnh bên ngoài, giờ khắc này cô đẹp đến câu hồn đoạt phách, tóc dài vươn trên vai, mang theo một chút cao ngạo.
Tô Duyệt Cẩn nhẹ mím môi, tầm mắt dịch chuyển sang bên cạnh, "Bạn gái, chị có thể buôngem ra rồi đi nấu cơm đượckhông? Tuy rằng em nấu cũng được, nhưng ăn đồ ăn chị nấu thì ngon hơn."
"Vậy em gọi lại thêm một lần nữa." Tần Liễm Vi không chịu buông tay.
Tô Duyệt Cẩn ánh mắt nhẹ nhàng lóe lóe, thấp giọng nói: "Bạn gái."
"Chị còn muốn nghe rõ." Tần Liễm Vi ôm chặt người không buông.
Lần này Tô Duyệt Cẩn trực tiếp phát hoả, "Nghe cái gì nghe? Bây giờ nếu em lặp lại lần nữa, về sau sẽ không nói lại."
"Chị sai rồi." Tần Liễm Vi dùng tốc độ ánh sáng nhận sai, "Chị chỉ là có chút kích động quá mức."
Tô Duyệt Cẩn rất nhanh được xoa dịu, ngữ khí mềm mại hơn mức bình thường, "Em thật sự rất đói đó."
Tần Liễm Vi bật cười, "Chờ chị một lát, rất nhanh sẽ sẵn sàng để phục vụ em."
Tô Duyệt Cẩn gật gật đầu, nhìn Tần Liễm Vi đi vào bếp, tầm mắt dính chặt trên người Tần Liễm Vi. Một lát liền dứt khoát bước theo.
Thời điểm Tần Liễm Vi bận rộn, đột nhiên dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy Tô Duyệt Cẩn, khựng lại một chút, ngay sau đó cong cong mặt mày, "Tô lão sư, vào đây giám sát sao?"
Ánh mắt Tô Duyệt Cẩn hơi ngưng, sau một lúc, đơn giản là bước đến ôm lấy Tần Liễm Vi từ sau lưng.
Thân hình Tần Liễm Vi căng chặt, lát sau dùng ngữ điệu nhu hòa mà mở miệng, "Làm sao vậy?"
Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không nói chuyện, chỉ là đem người ôm chặt hơn chút nữa.
Tần Liễm Vi không nhìn thấy biểu tình Tô Duyệt Cẩn, lại mềm lòng đến rối tinh rối mù, "Sang một bên ngoan ngoãn chờ chị nha, không phải em rất đói bụng sao? Như thế này làm sao mà chị nấu cơm được?"
Tô Duyệt Cẩn đem Tần Liễm Vi buông lỏng, ngoan ngoãn đứng vào trong một góc, đôi mắt vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm.
Bữa tối qua đi, Tần Liễm Vi rốt cuộc cũng phát hiện ra người nào đó khác thường, "Đêm nay em cứ nhìn chằm chằm vào chị? Nhìn chưa đủ sao?"
"Là chưa nhìn đủ." Tô Duyệt Cẩn một tay chống cằm, hơi hơi nghiêng đầu, ngữ điệu có vài phần lười biếng, "Dù sao cũng là lần đầu tiên có bạn gái."
Tần Liễm Vi bật cười, "Vậy em nhìn thấy gì?"
"Thấy bạn gái của em thật đẹp." Tô Duyệt Cẩn nghiêm trang mà nói.
Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt thâm trầm vài phần, "Miệng sao lại ngọt như vậy?"
"Bảo bối, không phải chị yêu chết em bởi vì em sao?" Tô Duyệt Cẩn buồn bã nói, dường như không có chút cảm tình nào mà chỉ là lời thoại.
Tần Liễm Vi không nói chuyện, sau một lúc lâu, trực tiếp cắn lên môi Tô Duyệt Cẩn, có chút hàm hồ mà mở miệng: "Câu này, là lời thoại trong phim nào?"
"Quên mất." Tô Duyệt Cẩn không để ý trả lời.
"Em cùng chị nói mấy lời âu yếm, vậy mà chỉ là lấy lời thoại ra nói thôi sao?" Ánh mắt Tần Liễm Vi hơi trầm xuống, lời nói lộ ra chút bất mãn.
Tô Duyệt Cẩn nhẹ bắt lấy đầu ngón tay của bạn gái, "Em còn có thể đánh đổi càng nhiều. Em tình nguyện nếm chịu nhiều đau khổ không thôi, đổi cho chị một đời an yên, không thương biệt ly. Có người nói em yêu chị, là làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, em càng muốn nói, em không yêu chị mới là chuyện trời đất khó dung."
Tần Liễm Vi nhẹ mím môi, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
"Em kiên định với chủ nghĩa duy vật, duy chỉ mình chị, em hy vọng có kiếp sau." Tô Duyệt Cẩn hơi rũ con ngươi, nói tiếp, "Em cho rằng thế gian này nhất......"
"Đủ rồi." Tần Liễm Vi ngắt lời Tô Duyệt Cẩn, đem người kéo vào trong lồng ngực, lại thấp giọng mà mở miệng, "Vậy là đủ rồi."
Tô Duyệt Cẩn nhấp khẩn khóe môi, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi."
"Làm sao lại nói xin lỗi?" Tần Liễm Vi buồn cười mà mở miệng, có vài phần bất đắc dĩ.
Tô Duyệt Cẩn cắn môi dưới, "Em thấy mình không đủ tư cách trở thành người yêu của chị, nhưng em chỉ là ích kỷ mà muốn đem chị chiếm làm của riêng mà thôi."
"Sao em lại không đủ tư cách được? Chỉ cần là em thì chị sẽ yêu." Tần Liễm Vi cảm thấy bản thân mình không thể nào hiểu được mạch não của tiểu gia hỏa này, tựa như khi còn nhỏ ngồi quan sát cô nàng chạy nhảy, cô vĩnh viễn không có cách nào đoán trước hành động của em ấy, bản thân cô luôn đặt cô gái nhỏ này trên đầu quả tim mà sủng.
Tô Duyệt Cẩn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, giống như muốn từ những biểu cảm trên mặt người này mà xem là thật hay giả.
"Em cảm thấy cái gì gọi là đủ tư cách trở thành người yêu?" Tần Liễm Vi mở miệng hỏi.
"......" Tô Duyệt Cẩn trầm mặc, thật lâu sau, mới mở miệng nói, "Ít nhất muốn......" Ngập ngừng hồi lâu, Tô Duyệt Cẩn mới nói ra mấy chữ, "Giống.... giống chị."
Tần Liễm Vi nhìn thật sâu vào đáy mắt Tô Duyệt Cẩn, một lúc sau mới thấp giọng mà mở miệng: "Tô Duyệt Cẩn, em là cố ý sao?"
"Cái gì?" Trong mắt Tô Duyệt Cẩn lộ ra chút nghi hoặc.
Mặt Tần Liễm Vi đen lại, làm như không có gì nói, "Cố ý câu dẫn chị."
"Em không có." Tô Duyệt Cẩn trưng ra vẻ mặt ngốc nghếch.
Tần Liễm Vi nhấp môi, "Làm sao bây giờ, hình như chị càng ngày càng trở nên tham lam."
Tô Duyệt Cẩn không hiểu ý tứ Tần Liễm Vi, "Hả?"
Tần Liễm Vi khẽ hôn thái dương Tô Duyệt Cẩn, "Muốn đem em giấu đi, không cho bất kỳ người nào nhìn thấy được."
"Được." Tô Duyệt Cẩn không hề nghĩ ngợi, nói thẳng.
Ánh mắt Tần Liễm Vi trở nên nghiêm túc, "Đừng dung túng chị như vậy, chị được nước sẽ lấn tới đấy."
"Vậy chị cùng chị Lâm đánh nhau một trận đi, đánh thắng liền tùy ý chị quyết định." Tô Duyệt Cẩn cười khẽ lên tiếng.
Tần Liễm Vi cắn cắn vành tai người yêu, nhẹ giọng nói: "Không, chị muốn em trở thành ngôi sao sáng nhất, chỉ vì chị mà toả sáng."
Tai Tô Duyệt Cẩn phiếm hồng, "Tần Liễm Vi, không biết em đã từng nói qua chưa, chị thật sự thật sự rất biết cách câu dẫn người."
"Phải không? Chị đây có thể câu dẫn em, vậy là trên phương diện này chị có thiên phú rồi." Tần Liễm Vi lại cười nói.
Tô Duyệt Cẩn đối với mấy lời này không có cách nào phản bác, nếu không thì tại sao mà cô lại không chút chống cự mà ngã vào lòng người chị gái lớn hơn này cơ chứ.
Đúng lúc này, khoá cửa điện tử bị người mở ra, "Tích" một tiếng, Tần Liễm Vi đẩy cửa bước vào.
Tô Duyệt Cẩn nghiêng mặt nhìn qua, tầm mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc, phảng phất ánh mặt trời hiện ra, tuyết mai mới nở, mảnh khảnh phong tuyết dây dưa mỹ lệ dưới ánh nắng chiều.
Tần Liễm Vi đứng yên, khóe miệng không tự giác cong lên đầy ý cười, ngữ điệu mềm nhẹ, mang theo vài phần trêu đùa, "Đây có thể xem như em đang đợi chị về không?"
"Ân." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi lộ ra chút thâm ý khó có thể miêu tả, trời ráng màu làm bối cảnh, như một bức tranh sơn dầu tuyệt mỹ.
Tần Liễm Vi nhìn thật sâu vào đôi mắt Tô Duyệt Cẩn, cất bước đi qua, "Hôm nay thấy thế nào?"
Tầm mắt Tô Duyệt Cẩn yên lặng dừng trên người Tần Liễm Vi, ngữ khí hơi có chút tùy ý, "Vẫn bình thường."
Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, tiếp tục mở miệng, "Có đói bụng không?"
"Đói." Tô Duyệt Cẩn nhẹ giọng trả lời, sau đó đứng lên, đôi mắt nhìn Tần Liễm Vi có vài phần thân mật hương vị.
Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, "Chị đi nấu cơm."
Tô Duyệt Cẩn không lên tiếng trả lời, chỉ duỗi tay túm lấy cổ áo Tần Liễm Vi, không chút chần chừ trực tiếp lấp kín môi Tần Liễm Vi.
Tần Liễm Vi ngẩn ra trong chớp mắt, nhưng rất nhanh hơi nheo con ngươi, thuận thế đem người kia áp chặt lên sô pha, ngữ điệu hơi trầm xuống, "Tô Duyệt Cẩn, em có biết mình đang làm cái gì không?"
"Đừng nhúc nhích." Tô Duyệt Cẩn ở bên tai Tần Liễm Vi nhẹ nhàng mở miệng, nhả khí như lan, nói xong khẽ hôn lên vành tai của cô, "Nghe lời."
Đáy mắt màu đen của Tần Liễm Vi cuồn cuộn, nhưng thật ra lại bất động.
"Ngoan." Tô Duyệt Cẩn thấp thấp giọng mà mở miệng, hôn hôn khóe miệng Tần Liễm Vi, nhưng chỉ là lướt qua rất nhanh mà thôi.
Tần Liễm Vi mím môi, tầm mắt mang theo vài phần lên án, "Em rốt cuộc......"
Tô Duyệt Cẩn đưa tay đặt lên môi làm động tác im lặng, đôi mắt mê hoặc đến kinh người, giữa mày nhiễm đầydiễm sắc, giống như là yêu tinh, cô đè nặng thanh âm, thấp giọng mở miệng, "Tần tổng, em muốn hôn chị."
"Em từng hôn qua chưa?" Tần Liễm Vi ngưng mắt, tầm mắt dừng trên môi Tô Duyệt Cẩn, thanh âm trầm thấp hơi khàn.
Tô Duyệt Cẩn hơi chau mày, "Nhìn em không đủ kinh nghiệm sao?"
"Em......" Tần Liễm Vi bị trước mặt người câu dẫn đến trong lòng ngứa khó chịu, giây tiếp theo liền lọt vào một cái ôm ôm ấp.
Tô Duyệt Cẩn ôm lấy eo Tần Liễm Vi, hôn lên, nhẹ nhàng liếm láp cánh môi, thời điểm lông mi cô gái lớn tuổi hơn run rẩy, miệng khẽ mở ra, thời điểm đầu lưỡi chạm nhau, một trận run rẩy truyền khắp toàn thân.
Tần Liễm Vi đem người kia ôm chặt hơn chút, hô hấp giao triền, mỗi một tế bào đều kêu gào chiếm hữu.
Nụ hôn kéo dài, đến khi toàn thân cả hai người đều tê dại, hai chân nhũn ra mới tính kết thúc.
Tô Duyệt Cẩn nhẹ thở phì phò, tầm mắt dừng ở trên người Tần Liễm Vi, mái tóc và cổ áo đều có vẻ chút hỗn độn, khóe mắt, đuôi lông mày có chút không giống bình thường, so với thường ngày thường thực sự có chút không giống nhau.
Tần Liễm Vi gắt gao nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, "Em như thế này là chấp nhận chị sao?"
"Không tính." Tô Duyệt Cẩn buột miệng thốt ra, sau một lúc lâu, lại bồi thêm một câu, "Em nói không tính thì là không tính."
Tần Liễm Vi cười như không cười mà nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, "Vậy phải như thế nào mới tính đây?"
"........." Tô Duyệt Cẩn trầm mặc một lát, thò lại gần xương quai xanh lộ ra của Tần Liễm Vi lgặm một ngụm, hung hăng mà mở miệng, "Tần Liễm Vi, em thật sự đói bụng."
"Như thế nào? Muốn ăn chị?" Tần Liễm Vi biết nghe lời, đem người ôm sát, nhướng mày, ngữ điệu lộ ra sự mê hoặc nhè nhẹ.
Nháy mắt tai Tô Duyệt Cẩn liền đỏ lên, "Chị mau đi nấu cơm."
"Nếu đói như vậy thì cứ ăn chị đi." Tần Liễm Vi thấp giọng mở miệng, ôn nhu câu người.
Tô Duyệt Cẩn thẹn quá hoá giận, "Tần Liễm Vi! Em chưa từng nói muốn như vậy."
Tần Liễm Vi thấp thấp mà cười khẽ một tiếng, "Là ai đã khiến cho em hôm nay trở nên nhiệt tình như vậy, làm đến chị cũng khó điểm khắc chế được. Tô lão sư, em câu dẫn người xong rồi không chịu trách nhiệm?"
"Em không có câu dẫn." Tô Duyệt Cẩn trực tiếp phủ nhận.
Tần Liễm Vi nghiêm trang gật gật đầu, "Chính là chị khó kìm lòng nổi, cũng không có cách nào khác, ai bảo chị thích em như vậy."
Tô Duyệt Cẩn nghe được mấy lời nhiệt tình như vậy, nhìn thì như hung hăng nhưng trên thực tế nửa phần uy hiếp cũng không có, "Tần Liễm Vi, chị có thể im miệng hay không?"
Tần Liễm Vi mặt mày mỉm cười, cằm đặt trên đầu vai Tô Duyệt Cẩn, thanh âm hơi khàn, "Tô Duyệt Cẩn, chị đem chị tặng cho em, em có muốn hay không?"
Hô hấp Tô Duyệt Cẩn cứng lại, sau một lúc lâu mới tìm được thanh âm của chính mình, âm cuối khẽ run, "Muốn."
Tần Liễm Vi bật cười, rút đi phần sắc lạnh bên ngoài, giờ khắc này cô đẹp đến câu hồn đoạt phách, tóc dài vươn trên vai, mang theo một chút cao ngạo.
Tô Duyệt Cẩn nhẹ mím môi, tầm mắt dịch chuyển sang bên cạnh, "Bạn gái, chị có thể buôngem ra rồi đi nấu cơm đượckhông? Tuy rằng em nấu cũng được, nhưng ăn đồ ăn chị nấu thì ngon hơn."
"Vậy em gọi lại thêm một lần nữa." Tần Liễm Vi không chịu buông tay.
Tô Duyệt Cẩn ánh mắt nhẹ nhàng lóe lóe, thấp giọng nói: "Bạn gái."
"Chị còn muốn nghe rõ." Tần Liễm Vi ôm chặt người không buông.
Lần này Tô Duyệt Cẩn trực tiếp phát hoả, "Nghe cái gì nghe? Bây giờ nếu em lặp lại lần nữa, về sau sẽ không nói lại."
"Chị sai rồi." Tần Liễm Vi dùng tốc độ ánh sáng nhận sai, "Chị chỉ là có chút kích động quá mức."
Tô Duyệt Cẩn rất nhanh được xoa dịu, ngữ khí mềm mại hơn mức bình thường, "Em thật sự rất đói đó."
Tần Liễm Vi bật cười, "Chờ chị một lát, rất nhanh sẽ sẵn sàng để phục vụ em."
Tô Duyệt Cẩn gật gật đầu, nhìn Tần Liễm Vi đi vào bếp, tầm mắt dính chặt trên người Tần Liễm Vi. Một lát liền dứt khoát bước theo.
Thời điểm Tần Liễm Vi bận rộn, đột nhiên dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy Tô Duyệt Cẩn, khựng lại một chút, ngay sau đó cong cong mặt mày, "Tô lão sư, vào đây giám sát sao?"
Ánh mắt Tô Duyệt Cẩn hơi ngưng, sau một lúc, đơn giản là bước đến ôm lấy Tần Liễm Vi từ sau lưng.
Thân hình Tần Liễm Vi căng chặt, lát sau dùng ngữ điệu nhu hòa mà mở miệng, "Làm sao vậy?"
Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không nói chuyện, chỉ là đem người ôm chặt hơn chút nữa.
Tần Liễm Vi không nhìn thấy biểu tình Tô Duyệt Cẩn, lại mềm lòng đến rối tinh rối mù, "Sang một bên ngoan ngoãn chờ chị nha, không phải em rất đói bụng sao? Như thế này làm sao mà chị nấu cơm được?"
Tô Duyệt Cẩn đem Tần Liễm Vi buông lỏng, ngoan ngoãn đứng vào trong một góc, đôi mắt vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm.
Bữa tối qua đi, Tần Liễm Vi rốt cuộc cũng phát hiện ra người nào đó khác thường, "Đêm nay em cứ nhìn chằm chằm vào chị? Nhìn chưa đủ sao?"
"Là chưa nhìn đủ." Tô Duyệt Cẩn một tay chống cằm, hơi hơi nghiêng đầu, ngữ điệu có vài phần lười biếng, "Dù sao cũng là lần đầu tiên có bạn gái."
Tần Liễm Vi bật cười, "Vậy em nhìn thấy gì?"
"Thấy bạn gái của em thật đẹp." Tô Duyệt Cẩn nghiêm trang mà nói.
Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt thâm trầm vài phần, "Miệng sao lại ngọt như vậy?"
"Bảo bối, không phải chị yêu chết em bởi vì em sao?" Tô Duyệt Cẩn buồn bã nói, dường như không có chút cảm tình nào mà chỉ là lời thoại.
Tần Liễm Vi không nói chuyện, sau một lúc lâu, trực tiếp cắn lên môi Tô Duyệt Cẩn, có chút hàm hồ mà mở miệng: "Câu này, là lời thoại trong phim nào?"
"Quên mất." Tô Duyệt Cẩn không để ý trả lời.
"Em cùng chị nói mấy lời âu yếm, vậy mà chỉ là lấy lời thoại ra nói thôi sao?" Ánh mắt Tần Liễm Vi hơi trầm xuống, lời nói lộ ra chút bất mãn.
Tô Duyệt Cẩn nhẹ bắt lấy đầu ngón tay của bạn gái, "Em còn có thể đánh đổi càng nhiều. Em tình nguyện nếm chịu nhiều đau khổ không thôi, đổi cho chị một đời an yên, không thương biệt ly. Có người nói em yêu chị, là làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, em càng muốn nói, em không yêu chị mới là chuyện trời đất khó dung."
Tần Liễm Vi nhẹ mím môi, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
"Em kiên định với chủ nghĩa duy vật, duy chỉ mình chị, em hy vọng có kiếp sau." Tô Duyệt Cẩn hơi rũ con ngươi, nói tiếp, "Em cho rằng thế gian này nhất......"
"Đủ rồi." Tần Liễm Vi ngắt lời Tô Duyệt Cẩn, đem người kéo vào trong lồng ngực, lại thấp giọng mà mở miệng, "Vậy là đủ rồi."
Tô Duyệt Cẩn nhấp khẩn khóe môi, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi."
"Làm sao lại nói xin lỗi?" Tần Liễm Vi buồn cười mà mở miệng, có vài phần bất đắc dĩ.
Tô Duyệt Cẩn cắn môi dưới, "Em thấy mình không đủ tư cách trở thành người yêu của chị, nhưng em chỉ là ích kỷ mà muốn đem chị chiếm làm của riêng mà thôi."
"Sao em lại không đủ tư cách được? Chỉ cần là em thì chị sẽ yêu." Tần Liễm Vi cảm thấy bản thân mình không thể nào hiểu được mạch não của tiểu gia hỏa này, tựa như khi còn nhỏ ngồi quan sát cô nàng chạy nhảy, cô vĩnh viễn không có cách nào đoán trước hành động của em ấy, bản thân cô luôn đặt cô gái nhỏ này trên đầu quả tim mà sủng.
Tô Duyệt Cẩn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, giống như muốn từ những biểu cảm trên mặt người này mà xem là thật hay giả.
"Em cảm thấy cái gì gọi là đủ tư cách trở thành người yêu?" Tần Liễm Vi mở miệng hỏi.
"......" Tô Duyệt Cẩn trầm mặc, thật lâu sau, mới mở miệng nói, "Ít nhất muốn......" Ngập ngừng hồi lâu, Tô Duyệt Cẩn mới nói ra mấy chữ, "Giống.... giống chị."
Tần Liễm Vi nhìn thật sâu vào đáy mắt Tô Duyệt Cẩn, một lúc sau mới thấp giọng mà mở miệng: "Tô Duyệt Cẩn, em là cố ý sao?"
"Cái gì?" Trong mắt Tô Duyệt Cẩn lộ ra chút nghi hoặc.
Mặt Tần Liễm Vi đen lại, làm như không có gì nói, "Cố ý câu dẫn chị."
"Em không có." Tô Duyệt Cẩn trưng ra vẻ mặt ngốc nghếch.
Tần Liễm Vi nhấp môi, "Làm sao bây giờ, hình như chị càng ngày càng trở nên tham lam."
Tô Duyệt Cẩn không hiểu ý tứ Tần Liễm Vi, "Hả?"
Tần Liễm Vi khẽ hôn thái dương Tô Duyệt Cẩn, "Muốn đem em giấu đi, không cho bất kỳ người nào nhìn thấy được."
"Được." Tô Duyệt Cẩn không hề nghĩ ngợi, nói thẳng.
Ánh mắt Tần Liễm Vi trở nên nghiêm túc, "Đừng dung túng chị như vậy, chị được nước sẽ lấn tới đấy."
"Vậy chị cùng chị Lâm đánh nhau một trận đi, đánh thắng liền tùy ý chị quyết định." Tô Duyệt Cẩn cười khẽ lên tiếng.
Tần Liễm Vi cắn cắn vành tai người yêu, nhẹ giọng nói: "Không, chị muốn em trở thành ngôi sao sáng nhất, chỉ vì chị mà toả sáng."
Tai Tô Duyệt Cẩn phiếm hồng, "Tần Liễm Vi, không biết em đã từng nói qua chưa, chị thật sự thật sự rất biết cách câu dẫn người."
"Phải không? Chị đây có thể câu dẫn em, vậy là trên phương diện này chị có thiên phú rồi." Tần Liễm Vi lại cười nói.
Tô Duyệt Cẩn đối với mấy lời này không có cách nào phản bác, nếu không thì tại sao mà cô lại không chút chống cự mà ngã vào lòng người chị gái lớn hơn này cơ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.