Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm
Chương 62
Phong Hưởng Vân Tri Đạo
30/05/2024
Edit: thauyn22 tại Watt.pad.
Máy truyền tin bên kia bị ngắt, vang lên vài tiếng nhắc nhở rồi im bặt, phòng thẩm vấn rộng lớn càng thêm vắng lặng, lạnh đến mức làm Triệu Thanh nhớ đến thời điểm bị con dao găm đen của Tô Việt đâm vào cổ mình, dây thần kinh tê dại bị sắt nóng chảy rót vào, nóng đến mức làm bỏng rát trái tim anh.
Thân thể vốn đã quen chịu đựng đau đớn không khỏi run rẩy trong giây lát, màn hình máy truyền tin tắt đi, tâm Triệu Thanh cũng đi theo chìm xuống vực sâu, bị chôn vùi trong bùn lầy không thấy ban mai, ngay cả hơi thở nhè nhẹ cũng mang theo bầu không khí thối nát suy sụp.
Đã biết được sự thật, đoán được kết cục, tại sao vẫn còn nhiều sự lưỡng lự và cố chấp như vậy? Anh cười tự giễu, nhắm hai mắt lại, nuốt xong mong muốn “gọi thêm một lần”, bình tĩnh chờ đợi màn tra tấn tàn khốc sắp đến.
Chu Lập Ngôn ngồi trên xe lăn trượt đến, hắn thưởng thức tác phẩm xuất sắc trước mặt, đáng tiếc vết máu trên người Triệu Thanh chưa đủ nhiều, miệng vết thương còn chưa đủ sâu, cùng với tiếng kêu rên thảm thiết cũng không đủ lớn, thậm chí có thể nói là nhạt nhẽo, nửa câu khóc lóc kêu đau đều không có, làm người ta mất đi không ít hứng thú.
Khuôn mặt đen tối lộ ra vẻ cao ngạo nói: “Có thể tự mình trải nghiệm hiệu quả của một đợt thuốc tra tấn, được đưa vào hồ sơ của tôi với tư cách là vật thí nghiệm đủ tiêu chuẩn, có thể nói đây là vinh quang lớn nhất đời này của ngươi, không phải ai cũng có đủ tư cách để ta tự mình ra tay đâu.”
Triệu Thanh nhìn cũng không thèm nhìn, mí mắt còn chẳng thèm nâng lên, Chu Lập Ngôn người chiếm thế thượng phong lúc này hoàn toàn bị phớt lờ.
Triệu Đình Uyên ở một bên khoanh tay, cười hoà giải: “Giáo sư Chu đừng lo, hắn không hiểu điều này, lính đánh thuê từ trước đến nay đều rất thô tục, ông mau thẩm tra đi, tôi đã tuổi này rồi, còn muốn về sớm làm một giấc dưỡng sinh.”
Hơi thở Triệu Thanh ổn định, lòng không gợn sóng, may mắn lần trước sau khi đến Địa Tinh, anh cố ý để lại một ít tư liệu lưu trữ bên trong Ám Nha, bao gồm những ghi chép về vụ việc và một số suy đoán, bọn Tiêu Đàm, Diều Hâu nếu có lòng điều tra, hẳn là có thể phát hiện những nơi không thích hợp của Triệu Đình Uyên.
Binh đoàn Ám Nha là một tổ chức ổn định không ngừng hoạt động, vị trí đoàn trưởng không phải vĩnh viễn không đổi, cho dù có anh hay không, chỉ cần các thành viên có đủ chăm chỉ và tự kỷ luật, Ám Nha vẫn có thể vững vàng đứng đầu giới lính đánh thuê.
Điều lo lắng duy nhất chính là hành động cảm tính của các đoàn viên, cứng đầu xông lên cùng Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc võ cứng đối cứng, nếu không làm tốt công tác chuẩn bị, kết cục trước đây của Sơn Báo chính là ví dụ điển hình nhất.
Hiện giờ anh chỉ hy vọng binh lính giữ bình tĩnh và ổn định, đừng mù quáng giống anh, từ trên không trung nhảy vào tấm lưới kẻ địch tỉ mỉ dệt thành, trước khi chết còn bị cắt đứt liên lạc, một chút cũng không lại mặt mũi cho đoàn trưởng.
Chu Lập Ngôn cầm ống thuốc tìm được chỗ vừa ý trên người Triệu Thanh, đáy mắt hắn xẹt qua một tia dữ tợn, khóe môi câu ra một nụ cười báo thù.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp
by thauyn22 on Watt.pad)
Lúc này, toàn bộ đèn bên trong phòng thẩm vấn tắt ngúm, toàn bộ căn phòng đột nhiên bị bóng tối bao trùm, ngoài cửa truyền đến một tiếng động, như thể có những người khác tiến vào phòng thẩm vấn.
Chu Lập Ngôn sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, với kinh nghiệm chiến đấu phong phú Triệu Đình Uyên đã thủ sẵn tư thế chiến đấu, nhưng trước khi hắn kịp thi triển kỹ năng, thân thể đã hoàn toàn cứng đờ tại chỗ, không khác gì phản ứng của Chu Lập Ngôn.
Một loại cảm giác áp bức cực mạnh như trời long đất lở bóp nghẹt toàn bộ hoạt động của hắn, Triệu Đình Uyên muốn kêu cứu, lại không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, yết hầu hắn vì sợ hãi mà nghẹn giọng, cơ thể bị sát ý trói chặt, tâm trí bởi vì kinh hãi mà có phần đình trệ.
Qua một lúc, phòng thẩm vấn tối đen vang lên vài tiếng động không lớn không nhỏ, như có người đang âm thầm đánh nhau, nhưng rất nhanh trận đấu đã kết thúc, lại như cơ thể của ai ngã xuống trên mặt đất, phòng thẩm vấn lại lần nữa rơi vào sự im lặng chết chóc.
Là ai?
Bên trong sự yên tĩnh, Triệu Thanh cảm nhận được có người từ phía sau đến gần anh, một bàn tay lướt qua da thịt anh, ấn vào eo anh, nhiệt độ cơ thể và hơi thở quen thuộc, khiến người không khỏi muốn xác nhận có phải là mơ hay không?
Không phải đã cắt đứt liên lạc với anh, một câu cũng không muốn nói sao?
Không phải đã trở thành phó bộ trưởng Bộ vũ trang, thăng chức giàu có chết đoàn trưởng rồi sao?
Không phải luôn miệng nói không liên quan, cắt đứt với mọi quá khứ rồi sao?
Triệu Thanh không nắm được suy nghĩ của nam nhân này, khi phần bụng nhỏ nhạy cảm bị sờ lên, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, lại muốn chơi trò gì, lạt mềm buộc chặt sao?
Anh không nhịn được bật cười, trào phúng nói: “Phó bộ trưởng Tô, ngày thường ngươi đến chơi còn chưa đủ, lại thích dùng loại tư thế cưỡng ép này ư? Hy vọng tay của ta có thể chịu đựng được trọng lượng của hai người, đừng làm hỏng sở thích cưỡi ngựa của ngươi.”
Tô Việt đỡ cơ thể đoàn trưởng nâng lên một chút, một tay xốc eo gầy của anh nửa ôm vào, một tay khác cởi trói cho cổ tay anh. Nơi đó đã là một mảnh máu me hỗn độn, nếu thêm trọng lượng của một người vào, chỉ sợ da thịt đều sẽ bị xé rách và bong ra.
Tô Việt không ngờ đoàn trưởng hoang dã như thế, cái loại tư thế này mà cũng nghĩ đến, cậu không nói gì, động tác lưu loát nhưng ôn nhu hạ người xuống khỏi trục treo, một lát sau, cả người Triệu Thanh dừng lại trong lòng ngực cậu, chậm rãi dựa vào vai cậu.
Tô Việt giọng nói bình tĩnh nhắc nhở: “Nếu giết tôi, sẽ không có ai mang anh ra ngoài.”
Triệu Thanh nghe vậy có chút hối hận, ngượng ngùng buông bàn tay đang định chạm vào cổ Anh Vũ, mặc dù xương tay bị thương nghiêm trọng, nhưng muốn vặn gãy cổ một người cũng không khó.
Tô Việt dùng chìa khóa từ trên người Chu Lập Ngôn, tháo hết từng loại dụng cụ tra tấn trên người đoàn trưởng ra, cậu dùng áo khoác cẩn thận bọc lấy người, bế lên đi ra khỏi phòng thẩm vấn, bên ngoài cũng là một mảnh đen nhánh, cả tòa nhà Bộ vũ trang đang trong tình trạng mất điện, hơn nữa giống như đã tạm thời được dọn dẹp, không phát ra chút động tĩnh nào.
Cách đó không xa, chuông báo khẩn cấp không ngừng vang lên, có thể nhìn thấy xe vũ trang đang theo thứ tự tiến vào hiện trường thông qua cửa sổ sát đất, đây đều là lực lượng dự bị cảnh giới của Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc, bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới thực sự có một ngày có thể gặp được một người đơn độc xông vào tòa nhà, còn thành công gây ra thiệt hại cực lớn.
Triệu Thanh không rõ tâm tình của Anh Vũ, cũng không rõ đây là tình huống như thế nào, bên môi anh xẹt qua rất nhiều câu hỏi hoặc là trực tiếp, hoặc là uyển chuyển, hoặc là thăm dò, cuối cùng, bằng giọng điệu khàn khàn anh chỉ đơn giản hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Muốn làm gì?
Tô Việt đã từng vô số lần tự hỏi qua, cậu muốn đạt được mục đích gì? Cần chuẩn bị những gì cho tốt? Cần phải hoàn thành những công việc gì?
Rõ ràng chỉ mới vừa đi vào quỹ đạo, lấy được quyền cao, thận trọng từng bước, dần dần đi sâu, nhưng những kế hoạch chu đáo chặt chẽ, dự đoán về tương lai, sắp xếp cuộc sống v.v..chỉ trong một cái nháy mắt đều kết thúc.
Cậu may mắn sống lại một đời, đời trước sống theo khuôn khổ đã có một cái chết xứng đáng, đời này muốn tùy hứng một lần trước khi ôm lấy địa ngục.
Tô Việt rũ mắt nhìn người trong lòng ngực, ánh mắt đã nói rõ lý do, cậu thấp giọng trả lời: “Muốn đưa anh ra ngoài.”
Triệu Thanh chịu đựng đau nhức từ vô số miệng vết thương, lạnh lùng nói: “Là muốn đổi nơi khác tiếp tục thẩm vấn? Chẳng lẽ đạo cụ nơi này còn chưa đủ sao, ngươi chuẩn bị mang ta đi tầng bảy hầm ngầm của khách sạn đế quốc? Hay là phòng suite sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn đế quốc?”
Tô Việt bật cười, nói: “Đoàn trưởng, anh biết nhiều thật đấy.”
Triệu Thanh chế nhạo: “Ngươi còn gọi ta là đoàn trưởng?”
Tô Việt thấp giọng đáp: “Tôi còn chưa rời đoàn, kêu cũng không phạm pháp.”
Triệu Thanh lười sửa lại, anh lơ đãng đặt tay lên ngực Anh Vũ, cảm nhận được lực đập mạnh mẽ của trái tim, đột nhiên mở miệng hỏi: “Bọn họ nói lúc ở biệt thự trong núi đã tiêm cho ngươi rất nhiều thuốc, ngươi biết đó là thuốc gì không? Có tác dụng phụ gì không?”
Tô Việt nhanh chóng tự hỏi, lập tức liên tưởng đến cảnh tượng phát sinh trong biệt thự của Triệu Đình Uyên, tiếp đó nhận ra cậu đã vô thức bị lừa?
Có lẽ là một loại thuốc mới được Bộ vũ trang chế tạo ra, chắc là từ tay Chu Lập Ngôn, bởi vì là lần đầu tiên sử dụng, nên khả năng kháng thuốc của cậu vẫn chưa đủ, lần sau chắc chắn sẽ không đạt hiệu quả như vậy nữa, mặc kệ thế nào, đều sẽ đẩy nhanh những di chứng nghiêm trọng khi ngừng dùng thuốc.
Tô Việt trong lòng thở dài, vốn dĩ thời gian không nhiều lắm, nay còn bị đẩy nhanh tiến độ, cậu sẽ không đẩy hết nguyên do cho việc dùng thuốc khống chế, thuốc chỉ làm ảnh hướng đến lựa chọn của cậu, mà không phải giúp cậu lựa chọn.
Cậu bình tĩnh trả lời: “Có thể đoán được đại khái là thuốc gì, bất quá không sao cả, vấn đề không lớn.”
Triệu Thanh nửa tin nửa ngờ, nhưng từ vẻ mặt trầm ổn trấn định của Anh Vũ không nhìn ra được gì, chỉ có thể đem nghi vấn đặt ở đáy lòng, sau khi nói ra tin tức quan trọng, ngược lại quay lại đề tài ban đầu, hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu? Chu Lập Ngôn và Triệu Đình Uyên bọn họ làm sao vậy, các ngươi là đang diễn kịch, hay là vẫn đang tranh đấu?”
Tô Việt bất đắc dĩ nói: “Anh hỏi trực tiếp như vậy, dù tôi có trả lời, anh sẽ tin tưởng tôi sao?”
Triệu Thanh im lặng vài giây, anh không thể không thừa nhận, đối với lời Anh Vũ nói, anh đã không dám tin nữa.
Tô Việt đưa người ra khỏi tòa nhà Bộ vũ trang, xuyên qua một ngõ nhỏ, đi tới một mảnh đất trống, nơi đó có một phi thuyền không gian đang dừng khẩn cấp, người điều khiển là một thanh niên Triệu Thanh chưa gặp qua, khuôn mặt xa lạ, dáng người cao gầy.
Tô Việt giới thiệu: “Hắn là Quân Thái Bạch, sẽ đưa anh trở về căn cứ Ám Nha, đồng thời hắn cũng là trẻ mồ côi bị hai ở vườn gieo trồng Nam Tinh, biết rất nhiều nội tình của Bộ vũ trang, tương lai có thể làm nhân chứng khi Liên Minh Tinh Tế tố cáo các hành vi phạm tội của Thiên Tinh đế quốc, cho nên đừng làm khó hắn.”
Triệu Thanh liếc nhìn Quân Thái Bạch, thấy sắc mặt người nọ tái nhợt, nhìn Anh Vũ dường như muốn nói gì đó, lại không dám mở miệng, anh bình tĩnh lại, giúp người thanh niên hỏi ra vấn đề trong lòng, nói: “Ngươi bắt ta còn chưa được mấy ngày, lại muốn cứu ta lần nữa?”
Tô Việt cười cười, nói: “Nằm vùng luôn thay đổi thất thường, tâm tư khó đoán, đoàn trưởng không phải anh chưa từng thấy?”
Triệu Thanh chăm chú nhìn cậu: “Vậy còn ngươi?”
Tô Việt thản nhiên đáp: “Tôi còn có chút việc phải làm.”
Triệu Thanh thoáng nhíu mày, nhất thời không biết đây là kịch bản mới nhất Bộ vũ trang chuẩn bị, hay là âm mưu khác của Anh Vũ? Chỉ là hiện tại anh không có cách nào can thiệp, chỉ có thể mặc cho bị thao túng, nếu có thể thuận lợi trở lại Ám Nha mới có thể triển khai hành động tiếp theo.
Tô Việt cho Quân Thái Bạch một ánh mắt, buộc hắn suốt đêm mang Triệu Thanh rời đi.
Nếu lựa chọn chuẩn bị phá hủy mọi thứ, vậy chỉ có thể dùng mạng lắp đầy khoảng trống đó, nếu đã rút dây động rừng, cũng chỉ có thể lựa chọn mai táng cùng Bộ vũ trang tối nay, Tô Việt dự tính dùng vũ lực tìm ra chứng cứ mấu chốt và gửi nó ra ngoài, Đặt nền tảng quan trọng cho Tinh Minh chiến đấu chống lại Đế quốc trong tương lai.
So với đời trước cậu sống có lẽ còn ngắn hơn, mọi kế hoạch ban đầu của cậu đã bị lật đổ, tuy rằng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thử, nhưng ít ra cũng đến nơi đến chốn, không thẹn với lương tâm.
Phi thuyền cất cánh về phía trước, Tô Việt như nghĩ đến điều gì, cậu hỏi: “Đoàn trưởng, anh có muốn cùng tôi đi ngắm tuyết, làm một người tuyết không?”
Đáy mắt Triệu Thanh mang theo vài phần nghi hoặc, anh nói: “Ta không có sở thích như vậy.”
Tô Việt uyển chuyển ám chỉ: “Nhưng trong mơ anh nói với tôi như vậy, tôi còn tưởng rằng trong hiện thực anh đã nói với tôi nhưng tôi quên mất.”
Đời trước cũng coi như là một giấc mộng về đời trước, cậu không tính là đang nói lung tung.
Triệu Thanh do dự một lúc, thật sự không nhớ nổi những lời thô tục hay âu yếm mà anh đã nói trên giường, nhưng có lẽ hôm nay nhìn thấy biểu hiện tốt đẹp của Anh Vũ, dù nói như thế nào cũng là cứu anh một mạng, tạm thời đặt qua một bên việc sau này có âm mưu quỷ kế gì, anh nghiêm túc trả lời: “Nếu ta thật sự nói như vậy, đó có lẽ là mùa đông mà ta muốn quay trở lại.”
Tô Việt không rõ nguyên do: “?”
Trong ánh mắt lạnh lùng của Triệu Thanh không có mấy dịu dàng, anh mở miệng nói tiếp: “Trở lại đêm đông cùng ngươi xác định quan hệ, mọi thứ chỉ mới bắt đầu, sau đó đem ngươi nhốt lại, đỡ phải đi khắp nơi gây chuyện thị phi.”
Tô Việt: “……”
Lẽ ra cậu không nên lắm miệng hỏi nhiều.
Máy truyền tin bên kia bị ngắt, vang lên vài tiếng nhắc nhở rồi im bặt, phòng thẩm vấn rộng lớn càng thêm vắng lặng, lạnh đến mức làm Triệu Thanh nhớ đến thời điểm bị con dao găm đen của Tô Việt đâm vào cổ mình, dây thần kinh tê dại bị sắt nóng chảy rót vào, nóng đến mức làm bỏng rát trái tim anh.
Thân thể vốn đã quen chịu đựng đau đớn không khỏi run rẩy trong giây lát, màn hình máy truyền tin tắt đi, tâm Triệu Thanh cũng đi theo chìm xuống vực sâu, bị chôn vùi trong bùn lầy không thấy ban mai, ngay cả hơi thở nhè nhẹ cũng mang theo bầu không khí thối nát suy sụp.
Đã biết được sự thật, đoán được kết cục, tại sao vẫn còn nhiều sự lưỡng lự và cố chấp như vậy? Anh cười tự giễu, nhắm hai mắt lại, nuốt xong mong muốn “gọi thêm một lần”, bình tĩnh chờ đợi màn tra tấn tàn khốc sắp đến.
Chu Lập Ngôn ngồi trên xe lăn trượt đến, hắn thưởng thức tác phẩm xuất sắc trước mặt, đáng tiếc vết máu trên người Triệu Thanh chưa đủ nhiều, miệng vết thương còn chưa đủ sâu, cùng với tiếng kêu rên thảm thiết cũng không đủ lớn, thậm chí có thể nói là nhạt nhẽo, nửa câu khóc lóc kêu đau đều không có, làm người ta mất đi không ít hứng thú.
Khuôn mặt đen tối lộ ra vẻ cao ngạo nói: “Có thể tự mình trải nghiệm hiệu quả của một đợt thuốc tra tấn, được đưa vào hồ sơ của tôi với tư cách là vật thí nghiệm đủ tiêu chuẩn, có thể nói đây là vinh quang lớn nhất đời này của ngươi, không phải ai cũng có đủ tư cách để ta tự mình ra tay đâu.”
Triệu Thanh nhìn cũng không thèm nhìn, mí mắt còn chẳng thèm nâng lên, Chu Lập Ngôn người chiếm thế thượng phong lúc này hoàn toàn bị phớt lờ.
Triệu Đình Uyên ở một bên khoanh tay, cười hoà giải: “Giáo sư Chu đừng lo, hắn không hiểu điều này, lính đánh thuê từ trước đến nay đều rất thô tục, ông mau thẩm tra đi, tôi đã tuổi này rồi, còn muốn về sớm làm một giấc dưỡng sinh.”
Hơi thở Triệu Thanh ổn định, lòng không gợn sóng, may mắn lần trước sau khi đến Địa Tinh, anh cố ý để lại một ít tư liệu lưu trữ bên trong Ám Nha, bao gồm những ghi chép về vụ việc và một số suy đoán, bọn Tiêu Đàm, Diều Hâu nếu có lòng điều tra, hẳn là có thể phát hiện những nơi không thích hợp của Triệu Đình Uyên.
Binh đoàn Ám Nha là một tổ chức ổn định không ngừng hoạt động, vị trí đoàn trưởng không phải vĩnh viễn không đổi, cho dù có anh hay không, chỉ cần các thành viên có đủ chăm chỉ và tự kỷ luật, Ám Nha vẫn có thể vững vàng đứng đầu giới lính đánh thuê.
Điều lo lắng duy nhất chính là hành động cảm tính của các đoàn viên, cứng đầu xông lên cùng Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc võ cứng đối cứng, nếu không làm tốt công tác chuẩn bị, kết cục trước đây của Sơn Báo chính là ví dụ điển hình nhất.
Hiện giờ anh chỉ hy vọng binh lính giữ bình tĩnh và ổn định, đừng mù quáng giống anh, từ trên không trung nhảy vào tấm lưới kẻ địch tỉ mỉ dệt thành, trước khi chết còn bị cắt đứt liên lạc, một chút cũng không lại mặt mũi cho đoàn trưởng.
Chu Lập Ngôn cầm ống thuốc tìm được chỗ vừa ý trên người Triệu Thanh, đáy mắt hắn xẹt qua một tia dữ tợn, khóe môi câu ra một nụ cười báo thù.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp
by thauyn22 on Watt.pad)
Lúc này, toàn bộ đèn bên trong phòng thẩm vấn tắt ngúm, toàn bộ căn phòng đột nhiên bị bóng tối bao trùm, ngoài cửa truyền đến một tiếng động, như thể có những người khác tiến vào phòng thẩm vấn.
Chu Lập Ngôn sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, với kinh nghiệm chiến đấu phong phú Triệu Đình Uyên đã thủ sẵn tư thế chiến đấu, nhưng trước khi hắn kịp thi triển kỹ năng, thân thể đã hoàn toàn cứng đờ tại chỗ, không khác gì phản ứng của Chu Lập Ngôn.
Một loại cảm giác áp bức cực mạnh như trời long đất lở bóp nghẹt toàn bộ hoạt động của hắn, Triệu Đình Uyên muốn kêu cứu, lại không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, yết hầu hắn vì sợ hãi mà nghẹn giọng, cơ thể bị sát ý trói chặt, tâm trí bởi vì kinh hãi mà có phần đình trệ.
Qua một lúc, phòng thẩm vấn tối đen vang lên vài tiếng động không lớn không nhỏ, như có người đang âm thầm đánh nhau, nhưng rất nhanh trận đấu đã kết thúc, lại như cơ thể của ai ngã xuống trên mặt đất, phòng thẩm vấn lại lần nữa rơi vào sự im lặng chết chóc.
Là ai?
Bên trong sự yên tĩnh, Triệu Thanh cảm nhận được có người từ phía sau đến gần anh, một bàn tay lướt qua da thịt anh, ấn vào eo anh, nhiệt độ cơ thể và hơi thở quen thuộc, khiến người không khỏi muốn xác nhận có phải là mơ hay không?
Không phải đã cắt đứt liên lạc với anh, một câu cũng không muốn nói sao?
Không phải đã trở thành phó bộ trưởng Bộ vũ trang, thăng chức giàu có chết đoàn trưởng rồi sao?
Không phải luôn miệng nói không liên quan, cắt đứt với mọi quá khứ rồi sao?
Triệu Thanh không nắm được suy nghĩ của nam nhân này, khi phần bụng nhỏ nhạy cảm bị sờ lên, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, lại muốn chơi trò gì, lạt mềm buộc chặt sao?
Anh không nhịn được bật cười, trào phúng nói: “Phó bộ trưởng Tô, ngày thường ngươi đến chơi còn chưa đủ, lại thích dùng loại tư thế cưỡng ép này ư? Hy vọng tay của ta có thể chịu đựng được trọng lượng của hai người, đừng làm hỏng sở thích cưỡi ngựa của ngươi.”
Tô Việt đỡ cơ thể đoàn trưởng nâng lên một chút, một tay xốc eo gầy của anh nửa ôm vào, một tay khác cởi trói cho cổ tay anh. Nơi đó đã là một mảnh máu me hỗn độn, nếu thêm trọng lượng của một người vào, chỉ sợ da thịt đều sẽ bị xé rách và bong ra.
Tô Việt không ngờ đoàn trưởng hoang dã như thế, cái loại tư thế này mà cũng nghĩ đến, cậu không nói gì, động tác lưu loát nhưng ôn nhu hạ người xuống khỏi trục treo, một lát sau, cả người Triệu Thanh dừng lại trong lòng ngực cậu, chậm rãi dựa vào vai cậu.
Tô Việt giọng nói bình tĩnh nhắc nhở: “Nếu giết tôi, sẽ không có ai mang anh ra ngoài.”
Triệu Thanh nghe vậy có chút hối hận, ngượng ngùng buông bàn tay đang định chạm vào cổ Anh Vũ, mặc dù xương tay bị thương nghiêm trọng, nhưng muốn vặn gãy cổ một người cũng không khó.
Tô Việt dùng chìa khóa từ trên người Chu Lập Ngôn, tháo hết từng loại dụng cụ tra tấn trên người đoàn trưởng ra, cậu dùng áo khoác cẩn thận bọc lấy người, bế lên đi ra khỏi phòng thẩm vấn, bên ngoài cũng là một mảnh đen nhánh, cả tòa nhà Bộ vũ trang đang trong tình trạng mất điện, hơn nữa giống như đã tạm thời được dọn dẹp, không phát ra chút động tĩnh nào.
Cách đó không xa, chuông báo khẩn cấp không ngừng vang lên, có thể nhìn thấy xe vũ trang đang theo thứ tự tiến vào hiện trường thông qua cửa sổ sát đất, đây đều là lực lượng dự bị cảnh giới của Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc, bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới thực sự có một ngày có thể gặp được một người đơn độc xông vào tòa nhà, còn thành công gây ra thiệt hại cực lớn.
Triệu Thanh không rõ tâm tình của Anh Vũ, cũng không rõ đây là tình huống như thế nào, bên môi anh xẹt qua rất nhiều câu hỏi hoặc là trực tiếp, hoặc là uyển chuyển, hoặc là thăm dò, cuối cùng, bằng giọng điệu khàn khàn anh chỉ đơn giản hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Muốn làm gì?
Tô Việt đã từng vô số lần tự hỏi qua, cậu muốn đạt được mục đích gì? Cần chuẩn bị những gì cho tốt? Cần phải hoàn thành những công việc gì?
Rõ ràng chỉ mới vừa đi vào quỹ đạo, lấy được quyền cao, thận trọng từng bước, dần dần đi sâu, nhưng những kế hoạch chu đáo chặt chẽ, dự đoán về tương lai, sắp xếp cuộc sống v.v..chỉ trong một cái nháy mắt đều kết thúc.
Cậu may mắn sống lại một đời, đời trước sống theo khuôn khổ đã có một cái chết xứng đáng, đời này muốn tùy hứng một lần trước khi ôm lấy địa ngục.
Tô Việt rũ mắt nhìn người trong lòng ngực, ánh mắt đã nói rõ lý do, cậu thấp giọng trả lời: “Muốn đưa anh ra ngoài.”
Triệu Thanh chịu đựng đau nhức từ vô số miệng vết thương, lạnh lùng nói: “Là muốn đổi nơi khác tiếp tục thẩm vấn? Chẳng lẽ đạo cụ nơi này còn chưa đủ sao, ngươi chuẩn bị mang ta đi tầng bảy hầm ngầm của khách sạn đế quốc? Hay là phòng suite sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn đế quốc?”
Tô Việt bật cười, nói: “Đoàn trưởng, anh biết nhiều thật đấy.”
Triệu Thanh chế nhạo: “Ngươi còn gọi ta là đoàn trưởng?”
Tô Việt thấp giọng đáp: “Tôi còn chưa rời đoàn, kêu cũng không phạm pháp.”
Triệu Thanh lười sửa lại, anh lơ đãng đặt tay lên ngực Anh Vũ, cảm nhận được lực đập mạnh mẽ của trái tim, đột nhiên mở miệng hỏi: “Bọn họ nói lúc ở biệt thự trong núi đã tiêm cho ngươi rất nhiều thuốc, ngươi biết đó là thuốc gì không? Có tác dụng phụ gì không?”
Tô Việt nhanh chóng tự hỏi, lập tức liên tưởng đến cảnh tượng phát sinh trong biệt thự của Triệu Đình Uyên, tiếp đó nhận ra cậu đã vô thức bị lừa?
Có lẽ là một loại thuốc mới được Bộ vũ trang chế tạo ra, chắc là từ tay Chu Lập Ngôn, bởi vì là lần đầu tiên sử dụng, nên khả năng kháng thuốc của cậu vẫn chưa đủ, lần sau chắc chắn sẽ không đạt hiệu quả như vậy nữa, mặc kệ thế nào, đều sẽ đẩy nhanh những di chứng nghiêm trọng khi ngừng dùng thuốc.
Tô Việt trong lòng thở dài, vốn dĩ thời gian không nhiều lắm, nay còn bị đẩy nhanh tiến độ, cậu sẽ không đẩy hết nguyên do cho việc dùng thuốc khống chế, thuốc chỉ làm ảnh hướng đến lựa chọn của cậu, mà không phải giúp cậu lựa chọn.
Cậu bình tĩnh trả lời: “Có thể đoán được đại khái là thuốc gì, bất quá không sao cả, vấn đề không lớn.”
Triệu Thanh nửa tin nửa ngờ, nhưng từ vẻ mặt trầm ổn trấn định của Anh Vũ không nhìn ra được gì, chỉ có thể đem nghi vấn đặt ở đáy lòng, sau khi nói ra tin tức quan trọng, ngược lại quay lại đề tài ban đầu, hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu? Chu Lập Ngôn và Triệu Đình Uyên bọn họ làm sao vậy, các ngươi là đang diễn kịch, hay là vẫn đang tranh đấu?”
Tô Việt bất đắc dĩ nói: “Anh hỏi trực tiếp như vậy, dù tôi có trả lời, anh sẽ tin tưởng tôi sao?”
Triệu Thanh im lặng vài giây, anh không thể không thừa nhận, đối với lời Anh Vũ nói, anh đã không dám tin nữa.
Tô Việt đưa người ra khỏi tòa nhà Bộ vũ trang, xuyên qua một ngõ nhỏ, đi tới một mảnh đất trống, nơi đó có một phi thuyền không gian đang dừng khẩn cấp, người điều khiển là một thanh niên Triệu Thanh chưa gặp qua, khuôn mặt xa lạ, dáng người cao gầy.
Tô Việt giới thiệu: “Hắn là Quân Thái Bạch, sẽ đưa anh trở về căn cứ Ám Nha, đồng thời hắn cũng là trẻ mồ côi bị hai ở vườn gieo trồng Nam Tinh, biết rất nhiều nội tình của Bộ vũ trang, tương lai có thể làm nhân chứng khi Liên Minh Tinh Tế tố cáo các hành vi phạm tội của Thiên Tinh đế quốc, cho nên đừng làm khó hắn.”
Triệu Thanh liếc nhìn Quân Thái Bạch, thấy sắc mặt người nọ tái nhợt, nhìn Anh Vũ dường như muốn nói gì đó, lại không dám mở miệng, anh bình tĩnh lại, giúp người thanh niên hỏi ra vấn đề trong lòng, nói: “Ngươi bắt ta còn chưa được mấy ngày, lại muốn cứu ta lần nữa?”
Tô Việt cười cười, nói: “Nằm vùng luôn thay đổi thất thường, tâm tư khó đoán, đoàn trưởng không phải anh chưa từng thấy?”
Triệu Thanh chăm chú nhìn cậu: “Vậy còn ngươi?”
Tô Việt thản nhiên đáp: “Tôi còn có chút việc phải làm.”
Triệu Thanh thoáng nhíu mày, nhất thời không biết đây là kịch bản mới nhất Bộ vũ trang chuẩn bị, hay là âm mưu khác của Anh Vũ? Chỉ là hiện tại anh không có cách nào can thiệp, chỉ có thể mặc cho bị thao túng, nếu có thể thuận lợi trở lại Ám Nha mới có thể triển khai hành động tiếp theo.
Tô Việt cho Quân Thái Bạch một ánh mắt, buộc hắn suốt đêm mang Triệu Thanh rời đi.
Nếu lựa chọn chuẩn bị phá hủy mọi thứ, vậy chỉ có thể dùng mạng lắp đầy khoảng trống đó, nếu đã rút dây động rừng, cũng chỉ có thể lựa chọn mai táng cùng Bộ vũ trang tối nay, Tô Việt dự tính dùng vũ lực tìm ra chứng cứ mấu chốt và gửi nó ra ngoài, Đặt nền tảng quan trọng cho Tinh Minh chiến đấu chống lại Đế quốc trong tương lai.
So với đời trước cậu sống có lẽ còn ngắn hơn, mọi kế hoạch ban đầu của cậu đã bị lật đổ, tuy rằng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thử, nhưng ít ra cũng đến nơi đến chốn, không thẹn với lương tâm.
Phi thuyền cất cánh về phía trước, Tô Việt như nghĩ đến điều gì, cậu hỏi: “Đoàn trưởng, anh có muốn cùng tôi đi ngắm tuyết, làm một người tuyết không?”
Đáy mắt Triệu Thanh mang theo vài phần nghi hoặc, anh nói: “Ta không có sở thích như vậy.”
Tô Việt uyển chuyển ám chỉ: “Nhưng trong mơ anh nói với tôi như vậy, tôi còn tưởng rằng trong hiện thực anh đã nói với tôi nhưng tôi quên mất.”
Đời trước cũng coi như là một giấc mộng về đời trước, cậu không tính là đang nói lung tung.
Triệu Thanh do dự một lúc, thật sự không nhớ nổi những lời thô tục hay âu yếm mà anh đã nói trên giường, nhưng có lẽ hôm nay nhìn thấy biểu hiện tốt đẹp của Anh Vũ, dù nói như thế nào cũng là cứu anh một mạng, tạm thời đặt qua một bên việc sau này có âm mưu quỷ kế gì, anh nghiêm túc trả lời: “Nếu ta thật sự nói như vậy, đó có lẽ là mùa đông mà ta muốn quay trở lại.”
Tô Việt không rõ nguyên do: “?”
Trong ánh mắt lạnh lùng của Triệu Thanh không có mấy dịu dàng, anh mở miệng nói tiếp: “Trở lại đêm đông cùng ngươi xác định quan hệ, mọi thứ chỉ mới bắt đầu, sau đó đem ngươi nhốt lại, đỡ phải đi khắp nơi gây chuyện thị phi.”
Tô Việt: “……”
Lẽ ra cậu không nên lắm miệng hỏi nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.