Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm
Chương 91
Phong Hưởng Vân Tri Đạo
07/10/2024
"Mới đến?" Nam nhân mặc quân phục đen bước ra từ trong ngọn lửa chiến
trường, ánh mắt sắc bén rét lạnh nhìn người lính đánh thuê trẻ tuổi
không hề bị run chân, anh hỏi, "Cậu tên gì?"
Tô Việt làm lơ ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Đàm, một lần nữa chọn lấy một biệt hiệu nói: "Anh Vũ."
Triệu Thanh nói: "Vì sao không né?"
Tô Việt không thể trốn, lính mới nào mà có kỹ năng né súng, vừa động liền lòi ra, cậu dường như không hề thấy xấu hổ với vị lãnh đạo trước mặt, vô cùng thành thật trả lời: "Tôi không cử động được."
Triệu Thanh lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào tên nhãi con lính mới tự xưng "Anh Vũ" này, vừa rồi anh vô tình cảm nhận được một luồng khi mạnh mẽ dường như được sinh ra do căng thẳng, nhưng giây lát lướt qua ấy như là ảo giác.
Anh không thu hồi súng, ngược lại ngang ngược đè lên trán Tô Việt, không thèm nói lý: "Vừa rồi vì sao nhìn tôi?"
Tầm mắt được che giấu kém cỏi khiến cho Triệu Thanh chú ý, anh mới phát hiện tên người mới này không giống người bình thường.
Tô Việt duy trì cảm xúc ổn định, trong não lại chuyển động nhanh chóng, nhìn mục tiêu nhiệm vụ một chút thì có làm sao, đây là tìm cớ gây rắc rối hả? Cậu nghi ngờ có phải để lộ dấu vết ở đâu rồi không, hay là tin tức bị rò rỉ, thân phận nằm vùng đã bị bại lộ?
Trong đầu Tô Việt rối rắm suy nghĩ, hai mắt lại rất thản nhiên nhìn thẳng vào đoàn trưởng Ám Nha đại danh đỉnh đỉnh, tay súng thiện xạ có biệt hiệu Quạ Đen trông giống hệt trong ảnh hồ sơ, nhưng sau khi nhìn thấy người ngoài đời thực, ấn tượng đầu tiên không phải là mặt mũi tuấn tú, dáng người mạnh mẽ, mà là khí thế tàn nhẫn sắc bén như một con dao được toi luyện trong thuốc độc, cùng với đôi mắt hẹp dài u ám lạnh lẽo.
Bị Triệu Thanh dùng ánh mắt không chút độ ấm nhìn chằm chằm, Tô Việt như chú ếch xanh nằm trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mổ xẻ phân thây.
Khóe mắt cậu bắt được Tiêu Đàm bên cạnh, ngay lập tức tìm được một lý do miễn cưỡng cho là hợp lý, cậu đáp: "Báo cáo đoàn trưởng, tôi không muốn dùng biệt hiệu do Tiêu đội trưởng đặt trước đó, trực tiếp gọi tôi Anh Vũ là được rồi, nhưng anh ấy không cho phép tôi đổi tên, phản đối vài lần đều không có kết quả, hôm nay hiếm khi có thể gặp được đoàn trưởng, muốn xem thử xem có thể mạo muội đề cập chuyện này một chút không?"
Giọng nói Triệu Thanh lạnh đến xương tủy, anh nghi ngờ hỏi: "Cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy là vì việc nhỏ này?"
Tô Việt nghiêm mặt nói: "Đoàn trưởng, biệt hiệu lính đánh thuê rất quan trọng, về đối ngoại liên quan đến ấn tượng của mọi người, về đối nội ảnh hưởng đến thái độ làm việc, tôi không thể chịu được việc sử dụng một biệt hiệu mà tôi không thích trong thời gian dài, có khả năng sẽ dẫn tới stress, làm giảm hiệu quả nhiệm vụ."
Tiêu Đàm bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nhìn tên sói mắt trắng kia, hắn cực khổ nghĩ ra một biệt hiệu, sao lại biến thành nguyên nhân gây bệnh rồi?
Triệu Thanh chưa từng nghe cái cớ hợp lý nhưng lại thái quá đến như vậy, một biệt hiệu mà thôi, hậu quả có nghiêm trọng như đã nói không? Trong khoảng thời gian ngắn anh lại nghĩ không ra góc độ nào tốt hơn để hỏi, vì thế thuận miệng hỏi: "Vậy biệt hiệu trước của cậu là gì?"
Tiêu Đàm sợ dẫn lửa về mình, cẩn thận đi tới, chủ động nói: "Đoàn trưởng, anh cảm thấy cái tên Gugu 3 có vấn đề không?"
Triệu Thanh: "......"
Trước mặt rất nhiều lính đánh thuê, Triệu Thanh hình như không tiện trực tiếp phản bác vị chiến y tâm phúc, Tô Việt sợ bởi vì mối quan hệ thân cận mà mình bị một phát súng bắn chết, dù cho có né tránh được cũng phải tìm được đường trốn hoặc là chiến đấu đến chết, vì thế cậu nghiêm túc bổ sung: "Đoàn trưởng, Gugu số 3 có bốn chữ, thật sự là quá dài, khi xưng hô rất bất tiện, không đủ ngắn gọn."
"Nó cũng có ý nghĩa không tốt, Tiêu đội trưởng biệt hiệu là Bồ Câu Trắng, Gugu 3 nghe như quả trứng bồ câu của anh ta đẻ ra vậy, rất dễ làm người khác liên tưởng đến những thứ khác."
"Nếu xếp hàng theo thứ tự gọi Gugu 1, Gugu 2, Gugu 3, Gugu 4 v.v.. có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tinh thần chung của cả đội? Dù sao chúng ta là binh đoàn Ám Nha, chứ không phải binh đoàn Gugu."
Triệu Thanh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, lại có thể kiên nhẫn nghe một tên lính mới nói xong, có lẽ là bởi vì quá khó tưởng tượng, cũng có lẽ là cảm nhận được sự khác biệt của người trẻ tuổi, anh nhìn nhìn Tiêu Đàm, lại nhìn nhìn Tô Việt, một lát sau thu súng rời đi.
Triệu Thanh tạm xác định đây là một người lính mới không không tham vọng và gan dạ, bởi vì một chuyện không lớn mà dám khiếu nại vượt cấp lên cấp cao hơn, nhưng cũng không thể bỏ qua hành vi vô lễ xúc phạm cấp trên, trước tiên Triệu Thanh phạt tên lính mới huấn luyện thể chất gấp ba lần.
Chuyện lần này có thể tạm thời cho qua, các lính đánh thuê khác nín thở chờ đợi, trong mắt đều là thận trọng, đây là lần đầu tiên Tô Việt và Triệu Thanh gặp mặt, là cuộc đối đầu đầu tiên giữa nằm vùng và thủ lĩnh Ám Nha.
Xong việc Tiêu Đàm đã cực kỳ tức giận, nhưng Tô Việt cũng không sợ hắn, từ một chiến binh lang thang không có tiếng tăm gì trở thành lính đánh thuê nho nhỏ gia nhập Ám Nha, Tô Việt khiêm tốn làm việc, làm đâu chắc đấy, vừa không cố tình lấy lòng người, cũng không chủ động đắc tội với ai.
Lần này nếu không phải bởi vì không kịp thu hồi tầm mắt bị bắt quả tang, Tô Việt đã không phải đối đầu với đội trưởng Tiêu người dẫn dắt nhóm lính đánh thuê mới. Chỉ là không nghĩ tới tên chiến y gọi là Bồ Câu Trắng kia lòng dạ hẹp hòi, còn thích thù dai, đổi địa điểm huấn luyện thể chất của cậu thành phòng huấn luyện trọng lực.
Trong phòng huấn luyện trọng lực công nghệ cao, Tô Việt quần tây áo vest, mồ hôi chảy như mưa mà thực hiện từng hạng mục. Vốn dĩ ba lần huấn luyện thể chất đã là giới hạn cậu thể hiện ra bên ngoài, hiện tại dưới tác động trọng lực, Tô Việt không thể không giả bộ thở hồng hộc, chống đỡ không nổi nữa.
Cậu đành xem xét có nên ngất xỉu giữa chừng không? Chờ sau khi y tá robot đến sơ cứu đơn giản, lại kiên trì bò dậy tiếp tục hoàn thành hình phạt về thể xác, như vậy sẽ không hiện núi không hiện nước, cũng sẽ không biểu hiện quá phô trương.
Tô Việt hoàn thành một hạng mục huấn luyện cao độ, chuẩn bị đổi thành hít đất đơn giản, làm việc và nghỉ ngơi kết hợp, mới càng dễ xỉu.
Cậu vừa làm được hơn trăm cái, đột nhiên nghe thấy cửa phòng trọng lực mở ra, bây giờ là nửa đêm, cậu vì phải vội vàng hoàn thành hình phạt thể chất mới ở đây tăng ca, sao còn có người chưa ngủ tự tìm đến đây để tự ngược?
Tô Việt không ngừng động tác tay, chỉ là hơi có chút tò mò dùng khóe mắt liếc về phía cửa, bóng dáng chỉ mới được nhìn thấy một lần, nhưng làm người khắc sâu trong tâm trí.
Quạ Đen Triệu Thanh? Sao anh ấy lại đến đây, chẳng lẽ là lại đây diệt khẩu?
Tô Việt tự nhận thấy trong quá trình nằm vùng không để lộ ra sai sót nào, nhưng cậu không dám đảm bảo nhất định mọi thứ đều hoàn hảo, và để phòng ngừa, cậu yên lặng điều chỉnh trạng thái cơ thể, phát huy tối đa sức mạnh chiến đấu bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Tô Việt hô hấp nặng nề, giống như một người lính mới nơm nớp lo sợ vì đang bị xử phạt về thể xác, cắn răng cố chịu đựng, dường như không nhận ra có người tiến vào, cũng không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ từng chút từng chút một hít đất, đường cong cơ bắp cân xứng mạnh mẽ, mồ hôi tuôn xuống cằm nhỏ giọt trên mặt đất, phát ra tiếng nước nhỏ đến không thể phát hiện.
Triệu Thanh đi về hướng bên này, anh chỉ là sau khi xử lý xong vài hồ sơ phức tạp lại không ngủ được, định đến đây vận động một chút rồi đi tắm, không nghĩ tới lại trùng hợp gặp tên lính mới khiến anh vừa nhìn đã kinh ngạc, giơ tay bắn một phát súng.
Anh khoanh tay nhìn tên người mới hết lên lại xuống vận động, một lát sau lên tiếng nhắc nhở: "Cậu đã làm xong 300 cái rồi."
Tô Việt nghe vậy "Rầm" một tiếng ngã xuống mặt đất, giống như đã sức cùng lực kiệt, cậu lật người dang rộng hai tay, mở to miệng thở gấp, không quên để lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, lễ phép chào hỏi với cấp trên: "Đoàn trưởng, đã trễ thế này rồi, thật trùng hợp."
Triệu Thanh dùng mũi giày đá đá cơ thể cậu, lạnh lùng nói: "Đừng trực tiếp nằm xuống, đứng lên đi uống một ly chất bổ sung đi."
Tô Việt để mặc Quạ Đen đá, cậu chật vật nâng tay lên, lại hết lực mà rớt xuống, nói: "Đoàn trưởng, tôi thật sự không động đậy được, để tôi nghỉ một lát đi."
Triệu Thanh cười lạnh: "Chiến lực cấp B-, chỉ có chút năng lực như này sao? Anh Vũ, thể chất cậu quá kém."
Tô Việt là lần đầu tiên được người khác chính thức gọi biệt hiệu "Anh Vũ", trước đó Tiêu Đàm và các lính đánh thuê khác đều làm lơ yêu cầu của cậu, cả ngày gọi cậu "Gugu 3", không ngờ chỉ mới đề nghị với Quạ Đen một lần, đã được anh nhớ kỹ và còn được sử dụng.
Loại cảm giác này nói như thế nào nhỉ, có một chút mới lạ, trong thời gian vận động buổi tối lại chạm mặt cấp trên, đang chuẩn bị nghênh đón bị Quạ Đen ra oai, hoặc là có thêm trừng phạt linh tinh gì đấy, không nghĩ tới nơi này và trung tâm bồi dưỡng nhân tài của Bộ vũ trang rất khác nhau.
Tô Việt miễn cưỡng từ trên mặt đất bò dậy, thở hồng hộc nói: "Đoàn trưởng, cả đêm phải làm ba đợt huấn luyện tăng gấp ba trọng lực, cho dù là cấp A cũng chưa chắc qua được."
Triệu Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, mở miệng hỏi: " Cấp A cũng không qua được, cậu chắc chắn?"
Tô Việt như rất nghiêm túc nói: "Tôi chưa từng gặp qua cấp A, bọn họ nhất định là lợi hại hơn tôi, nhưng cũng không phải không gì làm không được, ví dụ như thí nghiệm lực phản ứng cường độ cao kia, tôi cảm thấy cấp A cũng sẽ trượt vài cái."
Triệu Thanh nhìn người mới từ trên xuống dưới, là biết rõ còn cố ý thử cấp bậc chiến lực của cậu, hay là do không có đầu óc mà vô tình phạm phải?
Anh loại trừ vế sau, lựa chọn vế trước, việc đầu tiên cần học của một lính đánh thuê, chính là đừng đem một tên ngốc theo bên cạnh, những tên ngốc đó rất nhanh sẽ tắt thở.
Triệu Thanh xem kỹ mà nói: "Cậu muốn nhìn một chút không?"
Tô Việt nặng nề bước đến bên cạnh cầm một chai chất bổ sung, vặn nắp uống mấy ngụm, có chút mơ hồ, nghi hoặc nói: "Nhìn cái gì?"
Triệu Thanh cười như không cười nói: " Thí nghiệm phản ứng lực cấp A."
Tô Việt hơi kinh ngạc: "Đoàn trưởng muốn đích thân thể hiện sao?"
Triệu Thanh cởi áo khoác, lộ ra làn da trắng nõn bên trong, đường cong cơ thể săn chắc, nhẹ giọng nói: "Nhìn."
Anh đi vào giữa sân phản ứng, điều chỉnh cường độ mức cao nhất, sau khi thí nghiệm bắt đầu, Tô Việt đứng ở một bên yên lặng nhìn, sắc mặt cậu không đổi, không động đậy, ánh mắt theo sát bóng dáng nhanh nhẹn mạnh mẽ kia.
Nếu định ra tay, đây là thời cơ ám sát hoàn hảo, khi con người đang tập trung làm một việc, thường sẽ không để ý đến những thay đổi xung quanh.
Tô Việt dùng nghiệp vụ phán đoán tình huống hiện tại, phân tích những khả năng sẽ xuất hiện và phát triển, cậu nhận được nhiệm vụ là đánh cắp cơ mật, diệt trừ Ám Nha, ám sát Triệu Thanh thôi là chưa đủ, còn cần ẩn núp lâu dài để đạt được càng nhiều chiến lợi phẩm càng tốt.
Tô Việt chưa từng nghĩ có thể dễ dàng nhìn thấy hiện trường Quạ Đen thực hành, cậu âm thầm ghi chép lại số liệu quan sát được, làm tin dự phòng sau này trở mặt phản bội.
Một lúc sau, Triệu Thanh kết thúc một vòng thí nghiệm, hơi thở anh vững vàng đi ra, không chút để ý mà liếc mắt nhìn người mới kia.
Tô Việt nghĩ nghĩ, cậu tiến lên phía trước đưa cho Quạ Đen một chai chất bổ sung, loại thức uống này rất có ích cho sức khỏe mặc kệ cảm thấy có mệt hay không đều có thể uống, nhưng cậu vừa muốn mở miệng nói vài câu vuốt mông ngựa, đã bị Triệu Thanh đẩy đi vào.
Tô Việt đột nhiên không kịp phòng bị, trước tiên là muốn chống cự, nhưng rất nhanh cậu đã nén xuống phản ứng của cơ thể, lảo đảo cất bước tiến vào phòng phản ứng, sau đó dưới ánh nhìn quan sát của Quạ Đen, kéo cơ thể mỏi mệt nặng nề tiến hành cuộc thí nghiệm cực hạn.
Khi mệt mõi mà phải gắng gượng đã khó, bây giờ không mệt mà cố tỏ ra gắng gượng lại càng khó hơn, Tô Việt vô cùng chuyên nghiệp hoàn thành một vòng thí nghiệm cường độ cao nhât, sắc mặt tái nhợt đỡ tường đi ra, trở thành một tên lính đánh thuê mới suýt bị đột tử lúc nửa đêm.
Ánh mắt Triệu Thanh vẫn như cũ âm trầm lạnh băng, làm Tô Việt không khỏi đánh lộp bộp trong lòng, không thể tiếp tục như vậy, cậu chỉ là muốn thử trình độ cấp A của Quạ Đen một lần, chứ không phải muốn Quạ Đen chọc thủng trình độ cực hạn của cậu.
Tô Việt yếu ớt nói: "Đoàn trưởng, tôi không được rồi."
Triệu Thanh cười lạnh nói: "Sẽ không, tôi thấy cậu vẫn có thể chịu được, còn muốn xem tôi làm kiểm tra gì nữa không?"
Mặc kệ anh kiểm tra cái gì, cái tiếp theo nhất định sẽ đến lượt lính mới, lấy này tới để quan sát chi tiết, loại bỏ các mối đe dọa, anh sẽ không yên tâm với bất kỳ một người lính đánh thuê mới nào, đặc biệt là với người như Anh Vũ người vừa gặp mặt đã làm lãng phí một viên đạn thăm dò của anh.
Tô Việt chật vật tiến về phía trước vài bước, dường như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên mất hôn mê bất tỉnh, thân thể nặng nề lảo đảo ngã xuống các thiết bị góc cạnh bên cạnh.
Trước khi Tô Việt nhắm mắt thầm nghĩ mình ngã ở đâu cũng không sao cả, cùng lắm chỉ là bị thương ngoài da, chỉ cần diễn như thật là được. Nhưng ngoài dự kiến là cậu không ngã vào dàn máy móc lạnh lẽo, cũng không cảm nhận được cơn đau truyền đến thân thể, khi cậu ngã xuống, Quạ Đen đang đứng bên cạnh đã vươn tay ra đỡ lấy, dẫn tới cậu cũng không tự chủ được mà đem đoàn trưởng Ám Nha trở thành cái đệm hình người?
Hai mắt Tô Việt nhắm nghiền không chút kinh động, cậu không cách nào hiểu được hành vi của Quạ Đen, chuyện này là nằm trong trung tâm bồi dưỡng nhân tài chắc chắn sẽ không xảy ra, ở nơi đó chỉ có nhiều thêm một bàn đinh trên mặt đất, chứ không phải một chỗ dựa mang theo ấm áp như thế này.
Triệu Thanh theo bản năng đỡ lấy Anh Vũ lên người mình, không khỏi nhíu mày, nhìn qua giống như đã tiêu hao năng lượng quá mức, là anh đã thử hơi quá đáng rồi sao?
Tô Việt làm lơ ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Đàm, một lần nữa chọn lấy một biệt hiệu nói: "Anh Vũ."
Triệu Thanh nói: "Vì sao không né?"
Tô Việt không thể trốn, lính mới nào mà có kỹ năng né súng, vừa động liền lòi ra, cậu dường như không hề thấy xấu hổ với vị lãnh đạo trước mặt, vô cùng thành thật trả lời: "Tôi không cử động được."
Triệu Thanh lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào tên nhãi con lính mới tự xưng "Anh Vũ" này, vừa rồi anh vô tình cảm nhận được một luồng khi mạnh mẽ dường như được sinh ra do căng thẳng, nhưng giây lát lướt qua ấy như là ảo giác.
Anh không thu hồi súng, ngược lại ngang ngược đè lên trán Tô Việt, không thèm nói lý: "Vừa rồi vì sao nhìn tôi?"
Tầm mắt được che giấu kém cỏi khiến cho Triệu Thanh chú ý, anh mới phát hiện tên người mới này không giống người bình thường.
Tô Việt duy trì cảm xúc ổn định, trong não lại chuyển động nhanh chóng, nhìn mục tiêu nhiệm vụ một chút thì có làm sao, đây là tìm cớ gây rắc rối hả? Cậu nghi ngờ có phải để lộ dấu vết ở đâu rồi không, hay là tin tức bị rò rỉ, thân phận nằm vùng đã bị bại lộ?
Trong đầu Tô Việt rối rắm suy nghĩ, hai mắt lại rất thản nhiên nhìn thẳng vào đoàn trưởng Ám Nha đại danh đỉnh đỉnh, tay súng thiện xạ có biệt hiệu Quạ Đen trông giống hệt trong ảnh hồ sơ, nhưng sau khi nhìn thấy người ngoài đời thực, ấn tượng đầu tiên không phải là mặt mũi tuấn tú, dáng người mạnh mẽ, mà là khí thế tàn nhẫn sắc bén như một con dao được toi luyện trong thuốc độc, cùng với đôi mắt hẹp dài u ám lạnh lẽo.
Bị Triệu Thanh dùng ánh mắt không chút độ ấm nhìn chằm chằm, Tô Việt như chú ếch xanh nằm trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mổ xẻ phân thây.
Khóe mắt cậu bắt được Tiêu Đàm bên cạnh, ngay lập tức tìm được một lý do miễn cưỡng cho là hợp lý, cậu đáp: "Báo cáo đoàn trưởng, tôi không muốn dùng biệt hiệu do Tiêu đội trưởng đặt trước đó, trực tiếp gọi tôi Anh Vũ là được rồi, nhưng anh ấy không cho phép tôi đổi tên, phản đối vài lần đều không có kết quả, hôm nay hiếm khi có thể gặp được đoàn trưởng, muốn xem thử xem có thể mạo muội đề cập chuyện này một chút không?"
Giọng nói Triệu Thanh lạnh đến xương tủy, anh nghi ngờ hỏi: "Cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy là vì việc nhỏ này?"
Tô Việt nghiêm mặt nói: "Đoàn trưởng, biệt hiệu lính đánh thuê rất quan trọng, về đối ngoại liên quan đến ấn tượng của mọi người, về đối nội ảnh hưởng đến thái độ làm việc, tôi không thể chịu được việc sử dụng một biệt hiệu mà tôi không thích trong thời gian dài, có khả năng sẽ dẫn tới stress, làm giảm hiệu quả nhiệm vụ."
Tiêu Đàm bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nhìn tên sói mắt trắng kia, hắn cực khổ nghĩ ra một biệt hiệu, sao lại biến thành nguyên nhân gây bệnh rồi?
Triệu Thanh chưa từng nghe cái cớ hợp lý nhưng lại thái quá đến như vậy, một biệt hiệu mà thôi, hậu quả có nghiêm trọng như đã nói không? Trong khoảng thời gian ngắn anh lại nghĩ không ra góc độ nào tốt hơn để hỏi, vì thế thuận miệng hỏi: "Vậy biệt hiệu trước của cậu là gì?"
Tiêu Đàm sợ dẫn lửa về mình, cẩn thận đi tới, chủ động nói: "Đoàn trưởng, anh cảm thấy cái tên Gugu 3 có vấn đề không?"
Triệu Thanh: "......"
Trước mặt rất nhiều lính đánh thuê, Triệu Thanh hình như không tiện trực tiếp phản bác vị chiến y tâm phúc, Tô Việt sợ bởi vì mối quan hệ thân cận mà mình bị một phát súng bắn chết, dù cho có né tránh được cũng phải tìm được đường trốn hoặc là chiến đấu đến chết, vì thế cậu nghiêm túc bổ sung: "Đoàn trưởng, Gugu số 3 có bốn chữ, thật sự là quá dài, khi xưng hô rất bất tiện, không đủ ngắn gọn."
"Nó cũng có ý nghĩa không tốt, Tiêu đội trưởng biệt hiệu là Bồ Câu Trắng, Gugu 3 nghe như quả trứng bồ câu của anh ta đẻ ra vậy, rất dễ làm người khác liên tưởng đến những thứ khác."
"Nếu xếp hàng theo thứ tự gọi Gugu 1, Gugu 2, Gugu 3, Gugu 4 v.v.. có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tinh thần chung của cả đội? Dù sao chúng ta là binh đoàn Ám Nha, chứ không phải binh đoàn Gugu."
Triệu Thanh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, lại có thể kiên nhẫn nghe một tên lính mới nói xong, có lẽ là bởi vì quá khó tưởng tượng, cũng có lẽ là cảm nhận được sự khác biệt của người trẻ tuổi, anh nhìn nhìn Tiêu Đàm, lại nhìn nhìn Tô Việt, một lát sau thu súng rời đi.
Triệu Thanh tạm xác định đây là một người lính mới không không tham vọng và gan dạ, bởi vì một chuyện không lớn mà dám khiếu nại vượt cấp lên cấp cao hơn, nhưng cũng không thể bỏ qua hành vi vô lễ xúc phạm cấp trên, trước tiên Triệu Thanh phạt tên lính mới huấn luyện thể chất gấp ba lần.
Chuyện lần này có thể tạm thời cho qua, các lính đánh thuê khác nín thở chờ đợi, trong mắt đều là thận trọng, đây là lần đầu tiên Tô Việt và Triệu Thanh gặp mặt, là cuộc đối đầu đầu tiên giữa nằm vùng và thủ lĩnh Ám Nha.
Xong việc Tiêu Đàm đã cực kỳ tức giận, nhưng Tô Việt cũng không sợ hắn, từ một chiến binh lang thang không có tiếng tăm gì trở thành lính đánh thuê nho nhỏ gia nhập Ám Nha, Tô Việt khiêm tốn làm việc, làm đâu chắc đấy, vừa không cố tình lấy lòng người, cũng không chủ động đắc tội với ai.
Lần này nếu không phải bởi vì không kịp thu hồi tầm mắt bị bắt quả tang, Tô Việt đã không phải đối đầu với đội trưởng Tiêu người dẫn dắt nhóm lính đánh thuê mới. Chỉ là không nghĩ tới tên chiến y gọi là Bồ Câu Trắng kia lòng dạ hẹp hòi, còn thích thù dai, đổi địa điểm huấn luyện thể chất của cậu thành phòng huấn luyện trọng lực.
Trong phòng huấn luyện trọng lực công nghệ cao, Tô Việt quần tây áo vest, mồ hôi chảy như mưa mà thực hiện từng hạng mục. Vốn dĩ ba lần huấn luyện thể chất đã là giới hạn cậu thể hiện ra bên ngoài, hiện tại dưới tác động trọng lực, Tô Việt không thể không giả bộ thở hồng hộc, chống đỡ không nổi nữa.
Cậu đành xem xét có nên ngất xỉu giữa chừng không? Chờ sau khi y tá robot đến sơ cứu đơn giản, lại kiên trì bò dậy tiếp tục hoàn thành hình phạt về thể xác, như vậy sẽ không hiện núi không hiện nước, cũng sẽ không biểu hiện quá phô trương.
Tô Việt hoàn thành một hạng mục huấn luyện cao độ, chuẩn bị đổi thành hít đất đơn giản, làm việc và nghỉ ngơi kết hợp, mới càng dễ xỉu.
Cậu vừa làm được hơn trăm cái, đột nhiên nghe thấy cửa phòng trọng lực mở ra, bây giờ là nửa đêm, cậu vì phải vội vàng hoàn thành hình phạt thể chất mới ở đây tăng ca, sao còn có người chưa ngủ tự tìm đến đây để tự ngược?
Tô Việt không ngừng động tác tay, chỉ là hơi có chút tò mò dùng khóe mắt liếc về phía cửa, bóng dáng chỉ mới được nhìn thấy một lần, nhưng làm người khắc sâu trong tâm trí.
Quạ Đen Triệu Thanh? Sao anh ấy lại đến đây, chẳng lẽ là lại đây diệt khẩu?
Tô Việt tự nhận thấy trong quá trình nằm vùng không để lộ ra sai sót nào, nhưng cậu không dám đảm bảo nhất định mọi thứ đều hoàn hảo, và để phòng ngừa, cậu yên lặng điều chỉnh trạng thái cơ thể, phát huy tối đa sức mạnh chiến đấu bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Tô Việt hô hấp nặng nề, giống như một người lính mới nơm nớp lo sợ vì đang bị xử phạt về thể xác, cắn răng cố chịu đựng, dường như không nhận ra có người tiến vào, cũng không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ từng chút từng chút một hít đất, đường cong cơ bắp cân xứng mạnh mẽ, mồ hôi tuôn xuống cằm nhỏ giọt trên mặt đất, phát ra tiếng nước nhỏ đến không thể phát hiện.
Triệu Thanh đi về hướng bên này, anh chỉ là sau khi xử lý xong vài hồ sơ phức tạp lại không ngủ được, định đến đây vận động một chút rồi đi tắm, không nghĩ tới lại trùng hợp gặp tên lính mới khiến anh vừa nhìn đã kinh ngạc, giơ tay bắn một phát súng.
Anh khoanh tay nhìn tên người mới hết lên lại xuống vận động, một lát sau lên tiếng nhắc nhở: "Cậu đã làm xong 300 cái rồi."
Tô Việt nghe vậy "Rầm" một tiếng ngã xuống mặt đất, giống như đã sức cùng lực kiệt, cậu lật người dang rộng hai tay, mở to miệng thở gấp, không quên để lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, lễ phép chào hỏi với cấp trên: "Đoàn trưởng, đã trễ thế này rồi, thật trùng hợp."
Triệu Thanh dùng mũi giày đá đá cơ thể cậu, lạnh lùng nói: "Đừng trực tiếp nằm xuống, đứng lên đi uống một ly chất bổ sung đi."
Tô Việt để mặc Quạ Đen đá, cậu chật vật nâng tay lên, lại hết lực mà rớt xuống, nói: "Đoàn trưởng, tôi thật sự không động đậy được, để tôi nghỉ một lát đi."
Triệu Thanh cười lạnh: "Chiến lực cấp B-, chỉ có chút năng lực như này sao? Anh Vũ, thể chất cậu quá kém."
Tô Việt là lần đầu tiên được người khác chính thức gọi biệt hiệu "Anh Vũ", trước đó Tiêu Đàm và các lính đánh thuê khác đều làm lơ yêu cầu của cậu, cả ngày gọi cậu "Gugu 3", không ngờ chỉ mới đề nghị với Quạ Đen một lần, đã được anh nhớ kỹ và còn được sử dụng.
Loại cảm giác này nói như thế nào nhỉ, có một chút mới lạ, trong thời gian vận động buổi tối lại chạm mặt cấp trên, đang chuẩn bị nghênh đón bị Quạ Đen ra oai, hoặc là có thêm trừng phạt linh tinh gì đấy, không nghĩ tới nơi này và trung tâm bồi dưỡng nhân tài của Bộ vũ trang rất khác nhau.
Tô Việt miễn cưỡng từ trên mặt đất bò dậy, thở hồng hộc nói: "Đoàn trưởng, cả đêm phải làm ba đợt huấn luyện tăng gấp ba trọng lực, cho dù là cấp A cũng chưa chắc qua được."
Triệu Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, mở miệng hỏi: " Cấp A cũng không qua được, cậu chắc chắn?"
Tô Việt như rất nghiêm túc nói: "Tôi chưa từng gặp qua cấp A, bọn họ nhất định là lợi hại hơn tôi, nhưng cũng không phải không gì làm không được, ví dụ như thí nghiệm lực phản ứng cường độ cao kia, tôi cảm thấy cấp A cũng sẽ trượt vài cái."
Triệu Thanh nhìn người mới từ trên xuống dưới, là biết rõ còn cố ý thử cấp bậc chiến lực của cậu, hay là do không có đầu óc mà vô tình phạm phải?
Anh loại trừ vế sau, lựa chọn vế trước, việc đầu tiên cần học của một lính đánh thuê, chính là đừng đem một tên ngốc theo bên cạnh, những tên ngốc đó rất nhanh sẽ tắt thở.
Triệu Thanh xem kỹ mà nói: "Cậu muốn nhìn một chút không?"
Tô Việt nặng nề bước đến bên cạnh cầm một chai chất bổ sung, vặn nắp uống mấy ngụm, có chút mơ hồ, nghi hoặc nói: "Nhìn cái gì?"
Triệu Thanh cười như không cười nói: " Thí nghiệm phản ứng lực cấp A."
Tô Việt hơi kinh ngạc: "Đoàn trưởng muốn đích thân thể hiện sao?"
Triệu Thanh cởi áo khoác, lộ ra làn da trắng nõn bên trong, đường cong cơ thể săn chắc, nhẹ giọng nói: "Nhìn."
Anh đi vào giữa sân phản ứng, điều chỉnh cường độ mức cao nhất, sau khi thí nghiệm bắt đầu, Tô Việt đứng ở một bên yên lặng nhìn, sắc mặt cậu không đổi, không động đậy, ánh mắt theo sát bóng dáng nhanh nhẹn mạnh mẽ kia.
Nếu định ra tay, đây là thời cơ ám sát hoàn hảo, khi con người đang tập trung làm một việc, thường sẽ không để ý đến những thay đổi xung quanh.
Tô Việt dùng nghiệp vụ phán đoán tình huống hiện tại, phân tích những khả năng sẽ xuất hiện và phát triển, cậu nhận được nhiệm vụ là đánh cắp cơ mật, diệt trừ Ám Nha, ám sát Triệu Thanh thôi là chưa đủ, còn cần ẩn núp lâu dài để đạt được càng nhiều chiến lợi phẩm càng tốt.
Tô Việt chưa từng nghĩ có thể dễ dàng nhìn thấy hiện trường Quạ Đen thực hành, cậu âm thầm ghi chép lại số liệu quan sát được, làm tin dự phòng sau này trở mặt phản bội.
Một lúc sau, Triệu Thanh kết thúc một vòng thí nghiệm, hơi thở anh vững vàng đi ra, không chút để ý mà liếc mắt nhìn người mới kia.
Tô Việt nghĩ nghĩ, cậu tiến lên phía trước đưa cho Quạ Đen một chai chất bổ sung, loại thức uống này rất có ích cho sức khỏe mặc kệ cảm thấy có mệt hay không đều có thể uống, nhưng cậu vừa muốn mở miệng nói vài câu vuốt mông ngựa, đã bị Triệu Thanh đẩy đi vào.
Tô Việt đột nhiên không kịp phòng bị, trước tiên là muốn chống cự, nhưng rất nhanh cậu đã nén xuống phản ứng của cơ thể, lảo đảo cất bước tiến vào phòng phản ứng, sau đó dưới ánh nhìn quan sát của Quạ Đen, kéo cơ thể mỏi mệt nặng nề tiến hành cuộc thí nghiệm cực hạn.
Khi mệt mõi mà phải gắng gượng đã khó, bây giờ không mệt mà cố tỏ ra gắng gượng lại càng khó hơn, Tô Việt vô cùng chuyên nghiệp hoàn thành một vòng thí nghiệm cường độ cao nhât, sắc mặt tái nhợt đỡ tường đi ra, trở thành một tên lính đánh thuê mới suýt bị đột tử lúc nửa đêm.
Ánh mắt Triệu Thanh vẫn như cũ âm trầm lạnh băng, làm Tô Việt không khỏi đánh lộp bộp trong lòng, không thể tiếp tục như vậy, cậu chỉ là muốn thử trình độ cấp A của Quạ Đen một lần, chứ không phải muốn Quạ Đen chọc thủng trình độ cực hạn của cậu.
Tô Việt yếu ớt nói: "Đoàn trưởng, tôi không được rồi."
Triệu Thanh cười lạnh nói: "Sẽ không, tôi thấy cậu vẫn có thể chịu được, còn muốn xem tôi làm kiểm tra gì nữa không?"
Mặc kệ anh kiểm tra cái gì, cái tiếp theo nhất định sẽ đến lượt lính mới, lấy này tới để quan sát chi tiết, loại bỏ các mối đe dọa, anh sẽ không yên tâm với bất kỳ một người lính đánh thuê mới nào, đặc biệt là với người như Anh Vũ người vừa gặp mặt đã làm lãng phí một viên đạn thăm dò của anh.
Tô Việt chật vật tiến về phía trước vài bước, dường như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên mất hôn mê bất tỉnh, thân thể nặng nề lảo đảo ngã xuống các thiết bị góc cạnh bên cạnh.
Trước khi Tô Việt nhắm mắt thầm nghĩ mình ngã ở đâu cũng không sao cả, cùng lắm chỉ là bị thương ngoài da, chỉ cần diễn như thật là được. Nhưng ngoài dự kiến là cậu không ngã vào dàn máy móc lạnh lẽo, cũng không cảm nhận được cơn đau truyền đến thân thể, khi cậu ngã xuống, Quạ Đen đang đứng bên cạnh đã vươn tay ra đỡ lấy, dẫn tới cậu cũng không tự chủ được mà đem đoàn trưởng Ám Nha trở thành cái đệm hình người?
Hai mắt Tô Việt nhắm nghiền không chút kinh động, cậu không cách nào hiểu được hành vi của Quạ Đen, chuyện này là nằm trong trung tâm bồi dưỡng nhân tài chắc chắn sẽ không xảy ra, ở nơi đó chỉ có nhiều thêm một bàn đinh trên mặt đất, chứ không phải một chỗ dựa mang theo ấm áp như thế này.
Triệu Thanh theo bản năng đỡ lấy Anh Vũ lên người mình, không khỏi nhíu mày, nhìn qua giống như đã tiêu hao năng lượng quá mức, là anh đã thử hơi quá đáng rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.