Trọng Sinh Sau, Năm Cái Ca Ca Khóc Lóc Cầu Ta Hồi Phủ
Chương 28: Lục tỷ phu thấy nàng, cũng sẽ thích nàng đi?
Mộ Miên Miên
01/11/2024
Khương Ấu An ngó nửa người ra, nhìn ra bên ngoài.
Sau khi thấy thân ảnh Mặc Phù Bạch biến mất, lúc này mới nắm c.h.ặ.t t.a.y phải.
Tay phải đặt ở trên ngực, Khương Ấu An mắt lại nhìn ấm trà trên bàn, nghĩ đến một màn vừa rồi kia.
Mặc Phù Bạch đột nhiên nắm lấy tay nàng……
Hành vi lưu manh này là có ý tứ gì?
Khương Ấu An suy tư một lát, mới suy nghĩ hơi thông suốt một chút.
Đại khái là bản thân từng người vị trí hoàn cảnh bất đồng đi!
Nàng tuy rằng đã trả qua ba đời, nhưng hiện tại khôi phục lại ký ức của kiếp sống đầu tiên, trong xương cốt nàng vẫn cho rằng mình là nữ tính hiện đại.
Mà Mặc Phù Bạch bất đồng.
Mặc Phù Bạch vốn chính là nhân vật trong sách.
Đây là một quyển tiểu thuyết cổ đại hư cấu.
Mặc dù là hư cấu, nhưng nơi này nam nhân vẫn là tam thê tứ thiếp.
Dù là thiếu gia nhà thương nhân, cũng đã sớm có nha hoàn thông phòng, huống chi Mặc Phù Bạch vẫn là con trai độc nhất của thần Nam Vương.
Liền tính chính mình là trời xui đất khiến gả vào Vương phủ, nhưng nếu đã gả vào, chính là người của hắn.
Kéo kéo tay nhỏ tính là gì?
Đó là đêm nay hắn tới trong phòng tìm nàng viên phòng, chính mình cũng không có lý do gì đi cự tuyệt.
Chính là……. Tự nhiên nắm lấy tay nàng như vậy………
Khương Ấu An hồi tưởng lại, đều có chút không bình tĩnh.
Ngày nào đó, hắn bỗng nhiên hứng thú lên, thật sự muốn tìm nàng viên phòng thì sao?
Khương Ấu An không muốn nghĩ nữa.
“Xuân Đào……”
Gọi vài tiếng, cũng chưa thấy bóng dáng Xuân Đào.
Khương Ấu An vừa ra cửa, liền thấy bộ dáng đáng thương của Xuân Đào đang ngồi xổm trên mặt đất, bộ dáng giống một kẻ lỗ mãng.
Nàng tiến lên, ở nàng trước mặt quơ quơ tay, Xuân Đào cũng không có thể hoàn hồn tới.
“Chiêu hồn, chiêu hồn, hồn tới, phốc……”
Khương Ấu An học những động tác của các đạo sĩ trên TV, đôi tay ở giữa không trung múa loạn, lại bị chính mình làm cho tức cười.
Xuân Đào: “……….”
Khi nhìn thấy rõ ràng bộ dáng thảm hại không nỡ nhìn của Thế tử phi nhà mình…. Xuân Đào………
“Cuối cùng cũng hoàn hồn, ngươi ngồi xổm ở chỗ này làm gì?”
Xuân Đào vội vàng đứng dậy.
“Thế tử phi, vừa rồi…… Vừa rồi Thế tử gia cười.” Xuân Đào có điểm nói lắp.
“Bị mê hoặc?”
Xuân Đào gật đầu, lại cảm thấy không đúng, lại lắc đầu: “Không phải, nô tỳ chính là lần đầu tiên nhìn đến Thế tử gia cười, nô tỳ cảm thấy, Thế tử gia rất kỳ quái, giống như là bị quỷ bám vào người.”
Khương Ấu An ha ha cười hai tiếng, khoác tay lên vai Xuân Đào: “Ta có một lần cũng thấy hắn cười, là sự thật……. Không biết hình dung như thế nào, dù sao ta hiểu tâm tình hiện tại của ngươi ha!”
Xuân Đào thẳng tắp nhìn Khương Ấu An: “Thế tử phi, mới vừa rồi ta vẫn luôn suy nghĩ, Thế tử gia vì cái gì sẽ cười, nhưng sau khi nhìn thấy ngài, nô tỳ bỗng nhiên liền minh bạch.”
“???”
“Thế tử phi, nô tỳ lấy gương cho người.”
Khi nhìn đến chính mình trong gương, Khương Ấu An muốn chết.
Nàng vừa rồi một bộ dáng đầu tóc rối bù nói chuyện cùng Mặc Phù Bạch?
Cũng khó trách hắn sẽ nói mình đi soi gương!!!
Xuân Đào liền nhìn đến Thế tử phi nhà nàng đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân trong một giây, giấy tiếp theo dáng vẻ đoan trang, cầm lược, dứt khoát lưu loát ngồi ở bàn búi tóc cho mình, đổi một thân quần áo, vẻ mặt bình tĩnh, chuẩn bị ra cửa.
Khương Ấu An muốn nói tin tức tìm được thần y cho cho tam thúc tam thẩm.
Vốn là không tính mang theo Xuân Đào, chỉ là nha đầu này một bộ dạng đáng thương nhìn nàng.
“Thế tử phi, hôm qua Thế tử gia nói, ngài đi chỗ nào, nô tỳ đều phải đi theo, nếu lại phát sinh sự tình giống hai ngày trước, hai chân này của nô tỳ cũng đừng muốn.”
Tuy không biết nên nói cái gì, nhưng Khương Ấu An thế nhưng cảm thấy trong lòng ấm áp.
………
Cũng là lúc Khương Ấu An ra phủ không bao lâu.
Một người chậm rãi đi đến đằng trước hai con sử tử bằng đá của thần Nam Vương phủ.
“Người nào?”
Thị vệ trước của Vương phủ ngăn Khương Diệu Diệu lại.
“Hai vị đại ca ta là tới tìm lục tỷ tỷ của ta, lục tỷ tỷ của ta là Thế tử phi.” Khương Diệu Diệu dương môi, lộ ra tươi cười khả ái.
Thị vệ mặt không biểu tình: “Thế tử phi đã ra cửa.”
“Như vậy a, vậy ta tiến vào Vương phủ chờ lục tỷ tỷ trở về được không?”
Khương Diệu Diệu vừa muốn đi lên trước hai bước, hai tên thị vệ liền muốn rút đao.
Tuy là Khương Diệu Diệu dùng các loại ngôn từ yểu điệu, hai tên thị vệ này đều không d.a.o động.
Khương Diệu Diệu đành phải đi trở về, đi ra vài bước, vẫn là có điểm không cam lòng.
Nàng hôm nay chính là cố ý trang điểm.
Quần áo đều là mới.
Trang sức cũng là mới mua từ Kim Ngọc Các.
Còn dùng châu phấn đắp mặt, trên người mỗi chỗ đều là tinh xảo.
Tất cả đều hoàn mỹ, mục đích là để đi gặp lục tỷ phu.
Nàng đáng yêu dịu dàng như vậy, thiện giải nhân ý, lục tỷ phu thấy nàng, nhất định cũng sẽ giống như người nhà, thích nàng đi!
“Đi đường cẩn thận vào, dây chính là y phụ thần Nam Vương thế tử mặc khi bắt đầu mùa đông, đừng có làm dơ!”
Bước chân Khương Diệu Diệu dừng lại.
Cách đó không xa, một người phụ nhân đang đứng.
Phía sau phụ nhân kia, vài tên nha hoàn đang đứng, trên tay mỗi người đều bưng một khay, trên khay hẳn là quần áo mới theo mùa, mặt trên còn có vải đỏ phủ lên.
Phụ nhân kia Khương Diệu Diệu nhận biết được.
Là quản sự của Cẩm Tâm Lâu.
Gia đình thương nhân trong kinh thành, hoặc là gia tốc có của cải phong phú một chút, đều sẽ đi Cẩm Tú Trang của Mộ gia may quần áo mới theo mùa.
Mà những nhà cao cửa rộng trong kinh thành, vương công quý tộc hoặc là trong nhà có tú nương, hoặc là cửa hàng lâu đời trăm năm, đều đi Cẩm Tâm Lâu làm quần áo mới.
Đây là tượng trưng cho thân phận.
Khương gia cũng từng có ý đồ đi Cẩm Tâm Lâu làm quần áo mới, nhưng đối phương không nhận đơn, chính vì như thế, Khương gia mỗi một quý quần áo mới đều là ở Cẩm Tú Trang của Mộ gia làm.
Khương Diệu Diệu dương môi, đáy mắt hiện lên tia sáng.
“Vị tím này, ta có chút việc nhỏ muốn cùng ngươi nói.”
Phụ nhân vẻ mặt không kiên nhẫn, vừa định cự tuyệt, Khương Diệu Diệu từ bên hông móc ra một thỏi bạc nhét vào trong tay phụ nhân.
Phụ nhân kia lập tức thay đổi gương mặt tươi cười: “Cô nương muốn nói cái gì?”
Khương Diệu Diệu lôi kéo phụ nhân đến một góc: “Ta muốn giả làm hạ nhân của ngươi để tiến vào thần Nam Vương phủ……”
Không đợi Khương Diệu Diệu nói xong, phụ nhân lập tức cự tuyệt: “Không thể……”
Khương Diệu Diệu biết phụ nhân nghi ngờ, nói: “Thím chớ sợ, ta không phải là người xấu, ta là muội muội của thần Nam Vương Thế tử phi, bởi vì lần trước tỷ tỷ cả ta cùng người nhà náo loạn, mấy ngày nay cũng không chịu gặp chúng ta, mà ta cũng rất nhớ nàng, cho nên mới nghĩ dùng biện pháp như vậy để đi gặp nàng, ngươi yên tâm, đợi sau khi ta tiến vào, hết thảy ngươi đều làm bộ không biết, liền nói là ta tự mình trà trộn vào tới, huống hồ, tỷ tỷ của ta cũng sẽ không thật sự trách ta.”
Dứt lời, Khương Diệu Diệu gỡ túi tiền bên hông xống, một túi bạc phình phình đều nhét vào trong tay của phụ nhân.
Phụ nhân thấy Khương Diệu Diệu này một thân trang phục giá trị cũng rất xa xỉ, cũng liền tin tưởng lời nàng nói.
Nếu là thân muội muội của thần Nam Vương Thế tử phi, vậy không có việc gì!
Đợi đổi xong quần áo của Cẩm Tâm Lâu, Khương Diệu Diệu hỏi: “Thím có biết Thế tử ở đâu không? Là cái dạng này…….. Tỷ tỷ của ta từ ngày gả đi, liền cùng người một nhà chúng ta nháo lên, ta cũng không biết nàng trụ ở sân nào.”
Phụ nhân không có hoài nghi, đúng sự thật nói: “Tử Lâm Viện, bất quá ngươi cũng không nên tùy tiện đi Tử Lâm Viện, thần Nam Vương Thế tử tính cách cổ quái, ngay cả nha hoàn của Vương phủ cũng bị cấm bước vào Tử Lâm Viện.”
Sau khi thấy thân ảnh Mặc Phù Bạch biến mất, lúc này mới nắm c.h.ặ.t t.a.y phải.
Tay phải đặt ở trên ngực, Khương Ấu An mắt lại nhìn ấm trà trên bàn, nghĩ đến một màn vừa rồi kia.
Mặc Phù Bạch đột nhiên nắm lấy tay nàng……
Hành vi lưu manh này là có ý tứ gì?
Khương Ấu An suy tư một lát, mới suy nghĩ hơi thông suốt một chút.
Đại khái là bản thân từng người vị trí hoàn cảnh bất đồng đi!
Nàng tuy rằng đã trả qua ba đời, nhưng hiện tại khôi phục lại ký ức của kiếp sống đầu tiên, trong xương cốt nàng vẫn cho rằng mình là nữ tính hiện đại.
Mà Mặc Phù Bạch bất đồng.
Mặc Phù Bạch vốn chính là nhân vật trong sách.
Đây là một quyển tiểu thuyết cổ đại hư cấu.
Mặc dù là hư cấu, nhưng nơi này nam nhân vẫn là tam thê tứ thiếp.
Dù là thiếu gia nhà thương nhân, cũng đã sớm có nha hoàn thông phòng, huống chi Mặc Phù Bạch vẫn là con trai độc nhất của thần Nam Vương.
Liền tính chính mình là trời xui đất khiến gả vào Vương phủ, nhưng nếu đã gả vào, chính là người của hắn.
Kéo kéo tay nhỏ tính là gì?
Đó là đêm nay hắn tới trong phòng tìm nàng viên phòng, chính mình cũng không có lý do gì đi cự tuyệt.
Chính là……. Tự nhiên nắm lấy tay nàng như vậy………
Khương Ấu An hồi tưởng lại, đều có chút không bình tĩnh.
Ngày nào đó, hắn bỗng nhiên hứng thú lên, thật sự muốn tìm nàng viên phòng thì sao?
Khương Ấu An không muốn nghĩ nữa.
“Xuân Đào……”
Gọi vài tiếng, cũng chưa thấy bóng dáng Xuân Đào.
Khương Ấu An vừa ra cửa, liền thấy bộ dáng đáng thương của Xuân Đào đang ngồi xổm trên mặt đất, bộ dáng giống một kẻ lỗ mãng.
Nàng tiến lên, ở nàng trước mặt quơ quơ tay, Xuân Đào cũng không có thể hoàn hồn tới.
“Chiêu hồn, chiêu hồn, hồn tới, phốc……”
Khương Ấu An học những động tác của các đạo sĩ trên TV, đôi tay ở giữa không trung múa loạn, lại bị chính mình làm cho tức cười.
Xuân Đào: “……….”
Khi nhìn thấy rõ ràng bộ dáng thảm hại không nỡ nhìn của Thế tử phi nhà mình…. Xuân Đào………
“Cuối cùng cũng hoàn hồn, ngươi ngồi xổm ở chỗ này làm gì?”
Xuân Đào vội vàng đứng dậy.
“Thế tử phi, vừa rồi…… Vừa rồi Thế tử gia cười.” Xuân Đào có điểm nói lắp.
“Bị mê hoặc?”
Xuân Đào gật đầu, lại cảm thấy không đúng, lại lắc đầu: “Không phải, nô tỳ chính là lần đầu tiên nhìn đến Thế tử gia cười, nô tỳ cảm thấy, Thế tử gia rất kỳ quái, giống như là bị quỷ bám vào người.”
Khương Ấu An ha ha cười hai tiếng, khoác tay lên vai Xuân Đào: “Ta có một lần cũng thấy hắn cười, là sự thật……. Không biết hình dung như thế nào, dù sao ta hiểu tâm tình hiện tại của ngươi ha!”
Xuân Đào thẳng tắp nhìn Khương Ấu An: “Thế tử phi, mới vừa rồi ta vẫn luôn suy nghĩ, Thế tử gia vì cái gì sẽ cười, nhưng sau khi nhìn thấy ngài, nô tỳ bỗng nhiên liền minh bạch.”
“???”
“Thế tử phi, nô tỳ lấy gương cho người.”
Khi nhìn đến chính mình trong gương, Khương Ấu An muốn chết.
Nàng vừa rồi một bộ dáng đầu tóc rối bù nói chuyện cùng Mặc Phù Bạch?
Cũng khó trách hắn sẽ nói mình đi soi gương!!!
Xuân Đào liền nhìn đến Thế tử phi nhà nàng đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân trong một giây, giấy tiếp theo dáng vẻ đoan trang, cầm lược, dứt khoát lưu loát ngồi ở bàn búi tóc cho mình, đổi một thân quần áo, vẻ mặt bình tĩnh, chuẩn bị ra cửa.
Khương Ấu An muốn nói tin tức tìm được thần y cho cho tam thúc tam thẩm.
Vốn là không tính mang theo Xuân Đào, chỉ là nha đầu này một bộ dạng đáng thương nhìn nàng.
“Thế tử phi, hôm qua Thế tử gia nói, ngài đi chỗ nào, nô tỳ đều phải đi theo, nếu lại phát sinh sự tình giống hai ngày trước, hai chân này của nô tỳ cũng đừng muốn.”
Tuy không biết nên nói cái gì, nhưng Khương Ấu An thế nhưng cảm thấy trong lòng ấm áp.
………
Cũng là lúc Khương Ấu An ra phủ không bao lâu.
Một người chậm rãi đi đến đằng trước hai con sử tử bằng đá của thần Nam Vương phủ.
“Người nào?”
Thị vệ trước của Vương phủ ngăn Khương Diệu Diệu lại.
“Hai vị đại ca ta là tới tìm lục tỷ tỷ của ta, lục tỷ tỷ của ta là Thế tử phi.” Khương Diệu Diệu dương môi, lộ ra tươi cười khả ái.
Thị vệ mặt không biểu tình: “Thế tử phi đã ra cửa.”
“Như vậy a, vậy ta tiến vào Vương phủ chờ lục tỷ tỷ trở về được không?”
Khương Diệu Diệu vừa muốn đi lên trước hai bước, hai tên thị vệ liền muốn rút đao.
Tuy là Khương Diệu Diệu dùng các loại ngôn từ yểu điệu, hai tên thị vệ này đều không d.a.o động.
Khương Diệu Diệu đành phải đi trở về, đi ra vài bước, vẫn là có điểm không cam lòng.
Nàng hôm nay chính là cố ý trang điểm.
Quần áo đều là mới.
Trang sức cũng là mới mua từ Kim Ngọc Các.
Còn dùng châu phấn đắp mặt, trên người mỗi chỗ đều là tinh xảo.
Tất cả đều hoàn mỹ, mục đích là để đi gặp lục tỷ phu.
Nàng đáng yêu dịu dàng như vậy, thiện giải nhân ý, lục tỷ phu thấy nàng, nhất định cũng sẽ giống như người nhà, thích nàng đi!
“Đi đường cẩn thận vào, dây chính là y phụ thần Nam Vương thế tử mặc khi bắt đầu mùa đông, đừng có làm dơ!”
Bước chân Khương Diệu Diệu dừng lại.
Cách đó không xa, một người phụ nhân đang đứng.
Phía sau phụ nhân kia, vài tên nha hoàn đang đứng, trên tay mỗi người đều bưng một khay, trên khay hẳn là quần áo mới theo mùa, mặt trên còn có vải đỏ phủ lên.
Phụ nhân kia Khương Diệu Diệu nhận biết được.
Là quản sự của Cẩm Tâm Lâu.
Gia đình thương nhân trong kinh thành, hoặc là gia tốc có của cải phong phú một chút, đều sẽ đi Cẩm Tú Trang của Mộ gia may quần áo mới theo mùa.
Mà những nhà cao cửa rộng trong kinh thành, vương công quý tộc hoặc là trong nhà có tú nương, hoặc là cửa hàng lâu đời trăm năm, đều đi Cẩm Tâm Lâu làm quần áo mới.
Đây là tượng trưng cho thân phận.
Khương gia cũng từng có ý đồ đi Cẩm Tâm Lâu làm quần áo mới, nhưng đối phương không nhận đơn, chính vì như thế, Khương gia mỗi một quý quần áo mới đều là ở Cẩm Tú Trang của Mộ gia làm.
Khương Diệu Diệu dương môi, đáy mắt hiện lên tia sáng.
“Vị tím này, ta có chút việc nhỏ muốn cùng ngươi nói.”
Phụ nhân vẻ mặt không kiên nhẫn, vừa định cự tuyệt, Khương Diệu Diệu từ bên hông móc ra một thỏi bạc nhét vào trong tay phụ nhân.
Phụ nhân kia lập tức thay đổi gương mặt tươi cười: “Cô nương muốn nói cái gì?”
Khương Diệu Diệu lôi kéo phụ nhân đến một góc: “Ta muốn giả làm hạ nhân của ngươi để tiến vào thần Nam Vương phủ……”
Không đợi Khương Diệu Diệu nói xong, phụ nhân lập tức cự tuyệt: “Không thể……”
Khương Diệu Diệu biết phụ nhân nghi ngờ, nói: “Thím chớ sợ, ta không phải là người xấu, ta là muội muội của thần Nam Vương Thế tử phi, bởi vì lần trước tỷ tỷ cả ta cùng người nhà náo loạn, mấy ngày nay cũng không chịu gặp chúng ta, mà ta cũng rất nhớ nàng, cho nên mới nghĩ dùng biện pháp như vậy để đi gặp nàng, ngươi yên tâm, đợi sau khi ta tiến vào, hết thảy ngươi đều làm bộ không biết, liền nói là ta tự mình trà trộn vào tới, huống hồ, tỷ tỷ của ta cũng sẽ không thật sự trách ta.”
Dứt lời, Khương Diệu Diệu gỡ túi tiền bên hông xống, một túi bạc phình phình đều nhét vào trong tay của phụ nhân.
Phụ nhân thấy Khương Diệu Diệu này một thân trang phục giá trị cũng rất xa xỉ, cũng liền tin tưởng lời nàng nói.
Nếu là thân muội muội của thần Nam Vương Thế tử phi, vậy không có việc gì!
Đợi đổi xong quần áo của Cẩm Tâm Lâu, Khương Diệu Diệu hỏi: “Thím có biết Thế tử ở đâu không? Là cái dạng này…….. Tỷ tỷ của ta từ ngày gả đi, liền cùng người một nhà chúng ta nháo lên, ta cũng không biết nàng trụ ở sân nào.”
Phụ nhân không có hoài nghi, đúng sự thật nói: “Tử Lâm Viện, bất quá ngươi cũng không nên tùy tiện đi Tử Lâm Viện, thần Nam Vương Thế tử tính cách cổ quái, ngay cả nha hoàn của Vương phủ cũng bị cấm bước vào Tử Lâm Viện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.