Trọng Sinh Sau, Năm Cái Ca Ca Khóc Lóc Cầu Ta Hồi Phủ
Chương 30: Trong lòng có một loại cảm giác bực bội
Mộ Miên Miên
01/11/2024
“Thật sự, ta biết vị Bạch thần y kia ở chỗ nào!” Khương Diệu Diệu nói, trong lúc giãy giụa, búi tóc rơi rụng, đâu còn bộ dáng mỹ lệ khi vừa mới tới.
“Giọng nói của ai? Bạch thần y ở đâu?”
Lúc này, một giọng nữ vang lên.
Cung Ngọc Yến ở nhà mẹ đẻ hai ngày trở lại Vương phủ, vốn định đến xem nhi tử của mình, còn chưa đi đến Tử Lâm Viện, liền nghe được tiếng thét chói tai của nữ tử.
Nhìn đến Cung Ngọc Yến một thân váy hoa cẩm y, Khương Diệu Diệu không chút nghĩ ngợi liền nhào lên trước: “Phu nhân, cứu cứu ta, ta là thân muội muội của Thế tử phi, ta biết Bạch thần y ở chỗ nào, ta cùng hắn quan hệ không tồi, hắn có thể giúp Thế tử chữa trị chân.”
Cao thị vệ vừa muốn lên tiếng, Từ thị vệ bỗng nhiên khụ khụ hai tiếng, sau đó đưa mắt ra hiệu cho hắn.
Cao thị vệ không nói, chỉ là ánh mắt nhìn Khương Diệu Diệu, giống như nhìn một người ngu ngốc.
“Ngươi thật sự biết Bạch thần y ở đâu? Mau đứng lên!”
Ánh mắt Cung Ngọc Yến tỏa sáng, nâng Khương Diệu Diệu dậy.
“Vâng, ta biết!” Nhìn đến biểu hiện để ý của thần Nam Vương phi, Khương Diệu Diệu liền biết mình đánh cuộc chính xác.
“Thần y ở đâu?”
Khương Diệu Diệu hít sâu một hơi: “Phu nhân, vị thần y kia đang ở khách điếm Vânh May Tới……. Ta cùng hắn nói chuyện với nhau rất hợp, ta nếu mở miệng, hắn nhất định sẽ ra tay chữa trị chân cho Thế tử.”
“Khách điếm Vận May Tới, khách điếm Vận May Tới….. Các ngươi còn thất thần ở đấy làm cái gì? Chạy nhanh phái người đi mời thần y a! Liền nói, Khương gia tiểu thư ở Vương phủ, mời hắn tới phủ một chuyến.” Cung Ngọc Yến thúc giục Trương ma ma.
Khương Diệu Diệu vốn định chính mình đi một chuyến, nhưng lời còn chưa nói ra tới, vị Trương ma ma kia đã vội vã đi rồi.
“Thật tốt quá, ta còn tưởng rằng vị thần y kia đã rời khỏi Diệu Quốc, không nghĩ tới hắn còn ở…… Phù Bạch, nếu vị Bạch thần y kia có thể chữa trị được chân của ngươi, thật tốt a!”
Cung Ngọc Yến nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Diệu Diệu, vui sướng mà từ ái ánh mắt nhìn Mặc Phù Bạch.
“Chị sợ đối phương không có bản lĩnh này.” Mặc Phù Bạch nâng mí mắt, con ngươi sâu thẳm nhìn về phía Khương Diệu Diệu.
Ánh mắt kia quá sắc bén, Khương Diệu Diệu không dám nhìn thẳng, hơi hơi rũ mắt, phía sau lưng cũng toát ra mồ hôi lạnh.
“Không thử xem như thế nào thì biết sao được? Luôn là có một đường hy vọng a! Mấy năm nay, nương ngày đêm đều ngóng trông ngươi có thể đứng lên……” Cung Ngọc Yến đôi mắt ướt át.
Khương Diệu Diệu nhanh nhẹn lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, ngài đừng khổ sở, trước chờ thần y kiểm tra cho tỷ phu xem, mặc kệ như thế nào, ta nhất định sẽ cầu thần y chữa khỏi chân cho tỷ phu.”
“Cô nương tốt, hai chân này của con ta, thậm chí cũng đã đến Dược Vương Sơn tìm thầy trị bệnh, nhưng đều vô dụng……. Hiện tại liền xem vị Bạch thần y kia có thể chữa khỏi cho con ta hay không…… Nếu là có thể chữa trị, ngươi chính là đại ân nhân của Vương phủ chúng ta a!”
“Ta cũng là có một lần nghe được lục tỷ tỷ nói, chân của tỷ phu….. Tỷ phu nếu là có thể đứng lên, lục tỷ tỷ nhất định sẽ rất vui.”
Khương Diệu Diệu sau khi nghe được Cung Ngọc Yến nói, liền hoàn toàn yên tâm.
Nàng không phải là không đi tìm vị Bạch thần y kia, thâm chí còn bỏ ra không ít tiền, chính là để liên hệ được vị Bạch thần y kia, nhưng chỉ thu được tin tức vị Bạch thần y kia bị đuổi g.i.ế.c không dám xuất hiện.
Nàng tìm một vị đại phu nàng đã từng trợ giúp qua, người nọ cũng là đi du lịch quanh năm, có chút bản lĩnh, kế hoạch của nàng, là tìm người nọ giả mạo Bạch thần y để xem mặt cho Khương Tuyết Dao. Chẳng sợ kết quả không tốt, người nhà tam thẩm cũng sẽ bởi vì nàng vất vả bôn ba mà có cái nhìn khác đối với nàng.
Không nghĩ tới, nàng tới Vương phủ lại sút nữa bị cắt mất lưỡi.
Cũng may, nàng trước đây cũng đã cùng người nọ nói qua, cũng đưa tiền đủ nhiều, đối phương là người thông minh, nếu là nguyện ý tới Vương phủ, cũng liền đại biểu chịu cùng nàng diễn vở diễn này.
Nàng mới vừa rồi cũng nghe ra tới ý tứ của Cung Ngọc Yến.
Thật sự trị không hết cũng không sao, nàng ở thể lấy được hảo cảm của thần Nam Vương phi.
Nếu về sau vị Bạch thần y thật sự xuất hiện, chính mình cũng có thể nói mình bị lừa, dù sao đến lúc đó người nọ cũng đã sớm rời khỏi Diệu Quốc.
Chính mình còn có thể nhờ cơ hội này mà ra vào Vương phủ, lâu rồi, tỷ phu cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy đi?
Nghĩ đến đây, Khương Diệu Diệu lúc này mới dùng một đôi mắt ướt át nhìn về phía Mặc Phù Bạch, nhu nhược nói: “Tỷ phu, ngươi không cần nản lòng…….”
Cửa Vương phủ.
Một thân ảnh xuất hiện ở cổng lớn Vương phủ, bị hai tên thị vệ ngăn lại.
Khương Cẩm Nam nắm chặt nửa miếng ngọc bội ở trong tay, mở miệng nói: “Ta tới tìm Thế tử phi của Vương phủ các ngươi, có thể thông báo giúp ta một tiếng không?”
“Thế tử phi không ở trong phủ.”
Khương Cẩm Nam nghe vậy, nga một tiếng, xoay người liền đi.
Hắn vừa mới đi ra ngoài vài bước, liền nghe được tiếng nói từ phía sau truyền đến.
“Đã đến giờ, ngươi đi nghỉ ngơi đi! Người lúc trước kia là làm gì?”
“Lại một người tới tìm Thế tử phi.”
“Lại, có phải hay không phía có một nữ nhân, tự xưng là thân muội muội của Thế tử phi đã tới Vương phủ?”
“Ngươi như thế nào biết?”
“Nữ nhân kia đi theo người của Cẩm Tâm Lâu trà trộn vào Vương phủ, còn trộm tiến vào Tử Lâm Viện, thiếu chút nữa bị Cao thị vệ bên người Thế tử gia cắt lưỡi.”
“Nữ nhân kia chẳng lẽ là còn có ý đồ khác? Ta đã cùng nàng nói, Thế tử phi không ở trong phủ.”
“Ai biết được? Dù sao Thế tử gia chán ghét nhất loại người này!”
“Nói nữa, nữ nhân kia thật sự bị cắt lưỡi sao? Nàng hình như là muội muội của Thế tử phi……”
“Không, náo loạn ở Tử Lâm Viện, vừa lúc Vương phi hồi phủ, nữ nhân kia nói cái gì mà nhận thức thần y…..”
Thị vệ ở cửa nói tất cả đều truyền vào lỗ tai Khương Cẩm Nam.
Sắc mặt của hắn khẽ biến.
“Ngươi tới làm cái gì?”
Đúng lúc này, Khương Ấu An đã trở lại, phía sau còn đi theo nha hoàn Xuân Đào.
Nhìn Khương Ấu nhíu chặt mày, Khương Cẩm Nam nói: “Tiểu lục……”
Khương Ấu An sắc mặt càng lạnh: “”Về sau không cần lại đến!”
Mắt thấy Khương Ấu An lướt qua người hắn, Khương Cẩm Nam đột nhiên xoay người nói: “Tiểu lục, thất muội ở Vương phủ……”
Bước chân Khương Ấu An hơi dừng lại.
Một cái chớp mắt kia, ánh mắt của nàng cũng trở nên sắc nhọn.
Khương Ấu An không phản ứng lại Khương Cẩm Nam, nhanh chóng hướng tới Vương phủ đi đến.
Khương Cẩm Nam hoàn hồn tới, cũng chạy nhanh theo sau.
Lần này thị vệ ở cửa cũng không ngăn hắn lại.
Chỉ là, sau khi Khương Cẩm Nam đi vào Vương phủ, lại chạy ra tới, ở trên đường cái bắt lấy một người nói: “Ngươi giúp ta một chuyện gấp, đi Khương gia ở phố Lâm An nói cho mẫu thân ta biết, làm nàng tới thần Nam Vương phủ một chuyến!”
Nói xong, Khương Cẩm Nam lại lần nữa chạy vào trong Vương phủ.
Khương Ấu An bước nhanh đi đến Tử Lâm Viện, vừa mới đến cửa sân, liền nghe được giọng nói ‘điệu chảy nước’ của Khương Diệu Diệu truyền đến: “Lần trước lục tỷ tỷ còn cùng ta nói, tỷ phu đối với nàng thực sự rất tốt, nói tỷ phu cái gì cũng tốt, chỉ là không thể đứng lên….”
Theo đó là giọng nói của Cung Ngọc Yến: “Nàng nói như vậy với ngươi?”
Khương Diệu Diệu mới ý thức được tự mình nói sai: “A, phu nhân ngài đừng hiểu lầm, lục tỷ tỷ của ta là thật sự cũng giống như Vương phi, ngóng trông tỷ phu có thể đứng lên…..”
Khương Diệu Diệu lại thở dài: “Hai ngày trước ta liền nghĩ đến tìm lục tỷ tỷ để nói về việc của thần y, bất quá lục tỷ tỷ thời gian gần đây cùng người nhà của chúng ta có chút hiểu lầm, không chịu thấy ta, ta mới phải trà trộn vào Vương phủ tìm nàng, muốn nói cho nàng chuyện tốt này……. Chỉ là không nghĩ tới Lục tỷ tỷ không ở trong phủ, mà ta cũng không cẩn thận va chạm với tỷ phu….. Mong rằng tỷ phu không cần giận muội muội.”
Khương Ấu An cất bước tiến vào, vừa lúc nhìn đến Khương Diệu Diệu mở to đôi mắt thiên chân vô tội mà nhìn về phía Mặc Phù Bạch.
Một khắc kia.
Trong lòng Khương Ấu An có loại cảm giác bực bội, giữa mày ẩn ẩn có sự tức giận.
“Giọng nói của ai? Bạch thần y ở đâu?”
Lúc này, một giọng nữ vang lên.
Cung Ngọc Yến ở nhà mẹ đẻ hai ngày trở lại Vương phủ, vốn định đến xem nhi tử của mình, còn chưa đi đến Tử Lâm Viện, liền nghe được tiếng thét chói tai của nữ tử.
Nhìn đến Cung Ngọc Yến một thân váy hoa cẩm y, Khương Diệu Diệu không chút nghĩ ngợi liền nhào lên trước: “Phu nhân, cứu cứu ta, ta là thân muội muội của Thế tử phi, ta biết Bạch thần y ở chỗ nào, ta cùng hắn quan hệ không tồi, hắn có thể giúp Thế tử chữa trị chân.”
Cao thị vệ vừa muốn lên tiếng, Từ thị vệ bỗng nhiên khụ khụ hai tiếng, sau đó đưa mắt ra hiệu cho hắn.
Cao thị vệ không nói, chỉ là ánh mắt nhìn Khương Diệu Diệu, giống như nhìn một người ngu ngốc.
“Ngươi thật sự biết Bạch thần y ở đâu? Mau đứng lên!”
Ánh mắt Cung Ngọc Yến tỏa sáng, nâng Khương Diệu Diệu dậy.
“Vâng, ta biết!” Nhìn đến biểu hiện để ý của thần Nam Vương phi, Khương Diệu Diệu liền biết mình đánh cuộc chính xác.
“Thần y ở đâu?”
Khương Diệu Diệu hít sâu một hơi: “Phu nhân, vị thần y kia đang ở khách điếm Vânh May Tới……. Ta cùng hắn nói chuyện với nhau rất hợp, ta nếu mở miệng, hắn nhất định sẽ ra tay chữa trị chân cho Thế tử.”
“Khách điếm Vận May Tới, khách điếm Vận May Tới….. Các ngươi còn thất thần ở đấy làm cái gì? Chạy nhanh phái người đi mời thần y a! Liền nói, Khương gia tiểu thư ở Vương phủ, mời hắn tới phủ một chuyến.” Cung Ngọc Yến thúc giục Trương ma ma.
Khương Diệu Diệu vốn định chính mình đi một chuyến, nhưng lời còn chưa nói ra tới, vị Trương ma ma kia đã vội vã đi rồi.
“Thật tốt quá, ta còn tưởng rằng vị thần y kia đã rời khỏi Diệu Quốc, không nghĩ tới hắn còn ở…… Phù Bạch, nếu vị Bạch thần y kia có thể chữa trị được chân của ngươi, thật tốt a!”
Cung Ngọc Yến nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Diệu Diệu, vui sướng mà từ ái ánh mắt nhìn Mặc Phù Bạch.
“Chị sợ đối phương không có bản lĩnh này.” Mặc Phù Bạch nâng mí mắt, con ngươi sâu thẳm nhìn về phía Khương Diệu Diệu.
Ánh mắt kia quá sắc bén, Khương Diệu Diệu không dám nhìn thẳng, hơi hơi rũ mắt, phía sau lưng cũng toát ra mồ hôi lạnh.
“Không thử xem như thế nào thì biết sao được? Luôn là có một đường hy vọng a! Mấy năm nay, nương ngày đêm đều ngóng trông ngươi có thể đứng lên……” Cung Ngọc Yến đôi mắt ướt át.
Khương Diệu Diệu nhanh nhẹn lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, ngài đừng khổ sở, trước chờ thần y kiểm tra cho tỷ phu xem, mặc kệ như thế nào, ta nhất định sẽ cầu thần y chữa khỏi chân cho tỷ phu.”
“Cô nương tốt, hai chân này của con ta, thậm chí cũng đã đến Dược Vương Sơn tìm thầy trị bệnh, nhưng đều vô dụng……. Hiện tại liền xem vị Bạch thần y kia có thể chữa khỏi cho con ta hay không…… Nếu là có thể chữa trị, ngươi chính là đại ân nhân của Vương phủ chúng ta a!”
“Ta cũng là có một lần nghe được lục tỷ tỷ nói, chân của tỷ phu….. Tỷ phu nếu là có thể đứng lên, lục tỷ tỷ nhất định sẽ rất vui.”
Khương Diệu Diệu sau khi nghe được Cung Ngọc Yến nói, liền hoàn toàn yên tâm.
Nàng không phải là không đi tìm vị Bạch thần y kia, thâm chí còn bỏ ra không ít tiền, chính là để liên hệ được vị Bạch thần y kia, nhưng chỉ thu được tin tức vị Bạch thần y kia bị đuổi g.i.ế.c không dám xuất hiện.
Nàng tìm một vị đại phu nàng đã từng trợ giúp qua, người nọ cũng là đi du lịch quanh năm, có chút bản lĩnh, kế hoạch của nàng, là tìm người nọ giả mạo Bạch thần y để xem mặt cho Khương Tuyết Dao. Chẳng sợ kết quả không tốt, người nhà tam thẩm cũng sẽ bởi vì nàng vất vả bôn ba mà có cái nhìn khác đối với nàng.
Không nghĩ tới, nàng tới Vương phủ lại sút nữa bị cắt mất lưỡi.
Cũng may, nàng trước đây cũng đã cùng người nọ nói qua, cũng đưa tiền đủ nhiều, đối phương là người thông minh, nếu là nguyện ý tới Vương phủ, cũng liền đại biểu chịu cùng nàng diễn vở diễn này.
Nàng mới vừa rồi cũng nghe ra tới ý tứ của Cung Ngọc Yến.
Thật sự trị không hết cũng không sao, nàng ở thể lấy được hảo cảm của thần Nam Vương phi.
Nếu về sau vị Bạch thần y thật sự xuất hiện, chính mình cũng có thể nói mình bị lừa, dù sao đến lúc đó người nọ cũng đã sớm rời khỏi Diệu Quốc.
Chính mình còn có thể nhờ cơ hội này mà ra vào Vương phủ, lâu rồi, tỷ phu cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy đi?
Nghĩ đến đây, Khương Diệu Diệu lúc này mới dùng một đôi mắt ướt át nhìn về phía Mặc Phù Bạch, nhu nhược nói: “Tỷ phu, ngươi không cần nản lòng…….”
Cửa Vương phủ.
Một thân ảnh xuất hiện ở cổng lớn Vương phủ, bị hai tên thị vệ ngăn lại.
Khương Cẩm Nam nắm chặt nửa miếng ngọc bội ở trong tay, mở miệng nói: “Ta tới tìm Thế tử phi của Vương phủ các ngươi, có thể thông báo giúp ta một tiếng không?”
“Thế tử phi không ở trong phủ.”
Khương Cẩm Nam nghe vậy, nga một tiếng, xoay người liền đi.
Hắn vừa mới đi ra ngoài vài bước, liền nghe được tiếng nói từ phía sau truyền đến.
“Đã đến giờ, ngươi đi nghỉ ngơi đi! Người lúc trước kia là làm gì?”
“Lại một người tới tìm Thế tử phi.”
“Lại, có phải hay không phía có một nữ nhân, tự xưng là thân muội muội của Thế tử phi đã tới Vương phủ?”
“Ngươi như thế nào biết?”
“Nữ nhân kia đi theo người của Cẩm Tâm Lâu trà trộn vào Vương phủ, còn trộm tiến vào Tử Lâm Viện, thiếu chút nữa bị Cao thị vệ bên người Thế tử gia cắt lưỡi.”
“Nữ nhân kia chẳng lẽ là còn có ý đồ khác? Ta đã cùng nàng nói, Thế tử phi không ở trong phủ.”
“Ai biết được? Dù sao Thế tử gia chán ghét nhất loại người này!”
“Nói nữa, nữ nhân kia thật sự bị cắt lưỡi sao? Nàng hình như là muội muội của Thế tử phi……”
“Không, náo loạn ở Tử Lâm Viện, vừa lúc Vương phi hồi phủ, nữ nhân kia nói cái gì mà nhận thức thần y…..”
Thị vệ ở cửa nói tất cả đều truyền vào lỗ tai Khương Cẩm Nam.
Sắc mặt của hắn khẽ biến.
“Ngươi tới làm cái gì?”
Đúng lúc này, Khương Ấu An đã trở lại, phía sau còn đi theo nha hoàn Xuân Đào.
Nhìn Khương Ấu nhíu chặt mày, Khương Cẩm Nam nói: “Tiểu lục……”
Khương Ấu An sắc mặt càng lạnh: “”Về sau không cần lại đến!”
Mắt thấy Khương Ấu An lướt qua người hắn, Khương Cẩm Nam đột nhiên xoay người nói: “Tiểu lục, thất muội ở Vương phủ……”
Bước chân Khương Ấu An hơi dừng lại.
Một cái chớp mắt kia, ánh mắt của nàng cũng trở nên sắc nhọn.
Khương Ấu An không phản ứng lại Khương Cẩm Nam, nhanh chóng hướng tới Vương phủ đi đến.
Khương Cẩm Nam hoàn hồn tới, cũng chạy nhanh theo sau.
Lần này thị vệ ở cửa cũng không ngăn hắn lại.
Chỉ là, sau khi Khương Cẩm Nam đi vào Vương phủ, lại chạy ra tới, ở trên đường cái bắt lấy một người nói: “Ngươi giúp ta một chuyện gấp, đi Khương gia ở phố Lâm An nói cho mẫu thân ta biết, làm nàng tới thần Nam Vương phủ một chuyến!”
Nói xong, Khương Cẩm Nam lại lần nữa chạy vào trong Vương phủ.
Khương Ấu An bước nhanh đi đến Tử Lâm Viện, vừa mới đến cửa sân, liền nghe được giọng nói ‘điệu chảy nước’ của Khương Diệu Diệu truyền đến: “Lần trước lục tỷ tỷ còn cùng ta nói, tỷ phu đối với nàng thực sự rất tốt, nói tỷ phu cái gì cũng tốt, chỉ là không thể đứng lên….”
Theo đó là giọng nói của Cung Ngọc Yến: “Nàng nói như vậy với ngươi?”
Khương Diệu Diệu mới ý thức được tự mình nói sai: “A, phu nhân ngài đừng hiểu lầm, lục tỷ tỷ của ta là thật sự cũng giống như Vương phi, ngóng trông tỷ phu có thể đứng lên…..”
Khương Diệu Diệu lại thở dài: “Hai ngày trước ta liền nghĩ đến tìm lục tỷ tỷ để nói về việc của thần y, bất quá lục tỷ tỷ thời gian gần đây cùng người nhà của chúng ta có chút hiểu lầm, không chịu thấy ta, ta mới phải trà trộn vào Vương phủ tìm nàng, muốn nói cho nàng chuyện tốt này……. Chỉ là không nghĩ tới Lục tỷ tỷ không ở trong phủ, mà ta cũng không cẩn thận va chạm với tỷ phu….. Mong rằng tỷ phu không cần giận muội muội.”
Khương Ấu An cất bước tiến vào, vừa lúc nhìn đến Khương Diệu Diệu mở to đôi mắt thiên chân vô tội mà nhìn về phía Mặc Phù Bạch.
Một khắc kia.
Trong lòng Khương Ấu An có loại cảm giác bực bội, giữa mày ẩn ẩn có sự tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.