Trọng Sinh Sau, Năm Cái Ca Ca Khóc Lóc Cầu Ta Hồi Phủ
Chương 42: Từng người vội vàng tới trong phủ chúng ta sinh hài tử cho Phù Bạch
Mộ Miên Miên
01/11/2024
Đợi sau khi mưa tạnh, đã là lúc chạng vạng, Khương Ấu An hồi phủ vừa lúc gặp được Trương ma ma.
“Thế tử phi, phu nhân làm ta tìm thị vệ đi tiếp ngài hồi phủ đâu!”
Nhìn đến trên mặt Trương ma ma khó nén vui sướng, Khương Ấu An hỏi: “Là trong phủ có chuyện gì vui hay sao? Ma ma ngươi cười cao hứng như vậy?”
“Là Bạch thần y tới Vương phủ chữa trị chân cho Thế tử, nghe ý tứ của Bạch thần y, chân của Thế tử gia có thể cứu chữa! Chính là nói……. Lúc trước tìm không biết bao nhiêu đại phu chữa trị chân cho Thế tử, dược dùng cũng không ít, kỳ thật chân tật không lớn, chính là dượclại ăn rất nhiều, đối với thân thể không tốt, dẫn tới hiện tại thân thể Thế tử gia huyết hư thể nhược.”
Khương Ấu An ánh mắt tỏa sáng: “Thật tốt quá……Bạch thần y kia còn ở vương phủ không?”
“Mới vừa đi.”
“Như vậy a……”
Lại chậm một bước.
Nàng vẫn là đi trước nhìn xem Mặc Phù Bạch.
Khương Ấu An bước chân không khỏi nhanh hơn, cho đến khi đến sương phòng Mặc Phù Bạch ở.
Mới vừa tiến vào Tử Lâm Viện, liền nghe được giọng nói của Cung Ngọc Yến: “Nga hoắc hoắc, Vương gia, ta tối hôm qua mơ thấy Tống Tử Quan Âm!”
“A? Phu nhân,, ngươi nằm mơ như vậy, chẳng lẽ là muốn mang thai? Ngươi đã lớn tuổi rồi, nếu mang thai đứa thứ hai không phải quá nguy hiểm sao?” Đây là giọng nói của thần Nam Vương.
Khương Ấu An: “…………”
“Ngươi, cái gì mà nói ta muốn mang thai! Tống Tử Quan Âm này cũng không có khả năng là cho ta mang thai a, mà cho nhi tử của chúng ta a!”
“Úc………Cũng đúng, Bạch thần y kia cũng nói, nếu là khôi phục tốt, trong một hai tháng Phù Bạch là có thể đứng lên, hắn nếu là có thể đứng lên, tự nhiên cũng chịu ra cửa, đến lúc đó những lời đồn của người trong kinh thành nói nhi tử của chúng ta diện mạo xấu xí cũng tự nhiên mất, chỉ sợ là các thiên kim tiểu thư nhà đại thế gia đều phải ngo ngoe rục rịch, từng người vội vàng muốn tới trong phủ chúng ta cùng Phù Bạch sinh hài tử.” Mặc Vân Phi nói.
Khương Ấu An: “…………”
“Hừ! Trước kia ta nói Phù Bạch là tiên nhân từ trên trời chuyển thế, nhưng người nó bên ngoài ba hoa phụ họa theo lời nói của ta, nhưng sau lưng ta nói cái gì? Nói như tử ta là quỷ dọa xoa chuyển thế, ác linh đều có thể bị con ta trấn trụ, tức c.h.ế.t ta a…..”
Không biết vì cái gì, Vương phi nói chuyện, Khương Ấu An liền muốn cười.
“Chờ Phù Bạch tốt hơn, bổn Vương làm một chiếc xe hoa tới, để Phù Bạch ngồi ở trên xe hoa, đi một vòng quanh kinh thành, xem có ai dám nói con ta lớn lên xấu!”
Khương Ấu An: “…………”
“Ngẫm lại xem, sau khi nha đầu Ấu An kia gả vào Vương phủ chúng ta, chuyện tốt cũng coi như là từng chuyện từng chuyện kéo tới, chờ chân nhi tử của ta tốt hơn, hai ta cũng nên ôm tôn tử…..”
“Chính là xuất thân thấp hèn một chút, bất quá cũng không quan hệ, ngày sau quý nữ muốn gả vào Vương phủ của chúng ta chỉ có nhiều chứ không ít.”
“Mặc Vân Phi, ngươi có phải hay không cho rằng đời này không nạp thiếp thập phần tiếc nuối? Muốn cho ngươi nhi tử nạp thiếp? Ta nói cho ngươi, ngươi nếu là dám gạt lão nương tìm nữ nhân khác, lão nương liền cắt ngoạn ý phía dưới của ngươi!”
“Phu nhân, ngươi nói nhỏ chút, nhi tử trong phòng có thể nghe được…… Còn có a, ta không có ý tứ muốn nạp thiếp cho nhi tử, ta là cảm thấy Phù Bạch lớn lên cũng xin đẹp giống như phu nhân. Ngày sau nếu hắn lộ diện, những quý nữ kinh thành kia khẳng định cũng sẽ có rất nhiều người muốn gả vào Vương phủ chúng ta…….”
“Hừ, ngươi cuối cùng là nói tiếng người, con ta chính là kế thừa mỹ mạo của ta! Ngươi nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi, cùng ta ra cửa, người ngoài đều cho rằng ngươi là cha ta.”
Thần Nam Vương: “…………”
Xuân Đào ở phía sau Khương Ấu An nghe được, đều không nhịn được mà che miệng cười trộm.
Khương Ấu An cũng là dở khóc dở cười.
Vương phi cùng Vương gia này thật đúng là một đôi dở hơi.
“Ngươi còn đứng làm gì? Đi a!”
“Được rồi, khuê nữ.”
“Chờ, lão nương hồi Tùng Tuyết Viện liền lộng ngươi.”
“Phu nhân, vi phu sẽ ở trên giường sẽ chờ ngươi đến lộng.”
Khương Ấu An: “…………”
Xuân Đào: “…………”
Cao thị vệ cùng Từ thị vệ vẫn luôn đứng ở trong viện bị đối đãi như không khí: “…………”
Tốc độ lật xe này thật sự là quá nhanh.
Khương Ấu An nghĩ thầm.
Hai vợ chồng mới vừa đi ra tới, vừa lúc nghênh diện gặp được Khương Ấu An.
“Khụ khụ, ngươi đã về rồi!” Thần Nam Vương che miệng ho nhẹ hai tiếng, cũng không biết có phải hay không bị con dâu nghe được hết, có điểm xấu hổ a!
Cung Ngọc Yến dẫm vào chân thần Nam Vương, đôi tay nàng nắm lại ở trong áo, nhưng bên ngoài lại đoan trang hào phóng: “Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi chiếu cố Phù Bạch?”
Ngữ khí nghe tới là có điểm ác, nhưng biểu tình thập phần bình thản.
Khương Ấu An hành lễ đồng ý, theo sau bước nhanh vào nhà.
Chờ sau khi vào sương phòng Mặc Phù Bạch, nàng chạy nhanh đóng cửa lại.
Xoay người, liền nhìn đến Mặc Phù Bạch nhẹ nâng đầu nhìn nàng.
Khương Ấu An vẫn là nhịn không được, phụt một tiếng cười ra tới: “Mặc Phù Bạch, cha mẹ ngươi vẫn luôn khôi hài như vậy sao?”
“Rất buồn cười?” Trên tay hắn cầm một quyển binh thư, chậm rãi đặt ở trên bàn.
Khương Ấu An chuyển đến ghế, ngồi ở bên người: “Rất buồn cười, hơn nữa Vương gia Vương phi ở chung thực làm người hâm mộ, nói như thế nào đâu, cũng là rất khó thấy được, kho còn ở Khương gia, nương của ta…….. Khương phu nhân cũng là sau khi sinh được năm nhi tử, Khương lão gia mới đem tiểu thiếp ở hậu viện tặng đi ra ngoài.”
“Bọn họ rất ồn ào.”
Một lát sau, Mặc Phù Bạch mới nhỏ giọng nói một câu.
Cái này bọn họ chỉ chính là Vương gia Vương phi.
Mà Khương Ấu An cũng chú ý tới Mặc Phù Bạch khi nói những lời này, biểu tình không có lạnh lùng như vậy, trong ánh mắt còn trở nên nhu hòa một chút.
Khương Ấu An nhịn không được cong môi.
Thật đúng là mẫu tử, mạnh miệng mềm lòng.
Cười, Khương Ấu An bỗng nhiên sửng sốt.
Kiếp trước nàng c.h.ế.t sớm, không có trải qua thời kỳ Diệu Quốc bị Mặc Phù Bạch khống chế, nhưng là mấy ngày này, nàng vẫn luôn đều thử nhớ lại nội dung trong sách.
Chính là vừa rồi trong nháy mắt kia.
Khương Ấu An đột nhiên nhớ lại tới, sau khi thần Nam Vương phi cùng Vương gia chết, Mặc Phù Bạch mới xuất hiện tại trước mặt thế nhân ……
Kiếp trước, nàng là ở một năm sau chết.
Mà trong sách miêu tả, khi Mặc Phù Bạch mới vừa lộ diện, bá tánh trong kinh thành còn sẽ thường xuyên nhắc tới thê tử tiền nhiệm của Mặc Phù Bạch.
Nói cách khác, Vương gia cùng Vương phi hai người sẽ c.h.ế.t ở một năm sau?
Nàng là trọng sinh thêm một lần nữa, vận mệnh đã lệch đi không biết bao nhiêu, vậy hai người Vương gia thì sao?
Hẳn là không thể nào?
Rốt cuộc, sau khi nàng trọng sinh, như là Bạch thần ý cũng lộ diện sớm hơn thời gian trước, Mặc Phù Bạch không bao lâu nữa liền có thẻ sẽ đứng lên được.
Cốt truyện trong sách đã bị nàng viết lại…..
Thấy Khương Ấu An ngơ ngẩn nhìn chính mình thất thần, đáy mắt còn thường thường hiện lên cảm xúc bất an, Mặc Phù Bạch vươn ngón tay thon dài, nhấc ấm trà lên, đổ ra một ly trà, sau đó chậm rãi đẩy đến trước mặt nàng, không chút để ý nói: “Bạch thần y nói, ngày sau liền sẽ đi đến nhà tam thúc của ngươi.”
Khương Ấu An nháy mắt hoàn hồn, “Ngày sau sao?”
Nhìn bộ dáng nàng ánh mắt sáng ngời, trên mặt Mặc Phù Bạch đường cong càng nhu hòa: “Đúng vậy, cho nên, không cần lo lắng.”
“Sáng sớm ngày mai ta bảo Xuân Đào đi thông tri tam thúc cùng tam thẩm!” Khương Ấu An cười hắc hắc, đột nhiên ghé sát vào Mặc Phù Bạch: “Ta nghe Trương ma ma nói, Bạch thần y nói chân của ngươi có thể chữa trị được, Mặc Phù Bạch, ngươi hiện tại có phải hay không thật cao hứng?”
“Có gì mà cao hứng?” Mặc Phù Bạch không để bụng, rũ mí mắt, tiếp tục đọc thư tịch, đầu ngón tay đụng chạm ở trên trang giấy, khớp xương rõ ràng, sạch sẽ thon dài.
“Thế tử phi, phu nhân làm ta tìm thị vệ đi tiếp ngài hồi phủ đâu!”
Nhìn đến trên mặt Trương ma ma khó nén vui sướng, Khương Ấu An hỏi: “Là trong phủ có chuyện gì vui hay sao? Ma ma ngươi cười cao hứng như vậy?”
“Là Bạch thần y tới Vương phủ chữa trị chân cho Thế tử, nghe ý tứ của Bạch thần y, chân của Thế tử gia có thể cứu chữa! Chính là nói……. Lúc trước tìm không biết bao nhiêu đại phu chữa trị chân cho Thế tử, dược dùng cũng không ít, kỳ thật chân tật không lớn, chính là dượclại ăn rất nhiều, đối với thân thể không tốt, dẫn tới hiện tại thân thể Thế tử gia huyết hư thể nhược.”
Khương Ấu An ánh mắt tỏa sáng: “Thật tốt quá……Bạch thần y kia còn ở vương phủ không?”
“Mới vừa đi.”
“Như vậy a……”
Lại chậm một bước.
Nàng vẫn là đi trước nhìn xem Mặc Phù Bạch.
Khương Ấu An bước chân không khỏi nhanh hơn, cho đến khi đến sương phòng Mặc Phù Bạch ở.
Mới vừa tiến vào Tử Lâm Viện, liền nghe được giọng nói của Cung Ngọc Yến: “Nga hoắc hoắc, Vương gia, ta tối hôm qua mơ thấy Tống Tử Quan Âm!”
“A? Phu nhân,, ngươi nằm mơ như vậy, chẳng lẽ là muốn mang thai? Ngươi đã lớn tuổi rồi, nếu mang thai đứa thứ hai không phải quá nguy hiểm sao?” Đây là giọng nói của thần Nam Vương.
Khương Ấu An: “…………”
“Ngươi, cái gì mà nói ta muốn mang thai! Tống Tử Quan Âm này cũng không có khả năng là cho ta mang thai a, mà cho nhi tử của chúng ta a!”
“Úc………Cũng đúng, Bạch thần y kia cũng nói, nếu là khôi phục tốt, trong một hai tháng Phù Bạch là có thể đứng lên, hắn nếu là có thể đứng lên, tự nhiên cũng chịu ra cửa, đến lúc đó những lời đồn của người trong kinh thành nói nhi tử của chúng ta diện mạo xấu xí cũng tự nhiên mất, chỉ sợ là các thiên kim tiểu thư nhà đại thế gia đều phải ngo ngoe rục rịch, từng người vội vàng muốn tới trong phủ chúng ta cùng Phù Bạch sinh hài tử.” Mặc Vân Phi nói.
Khương Ấu An: “…………”
“Hừ! Trước kia ta nói Phù Bạch là tiên nhân từ trên trời chuyển thế, nhưng người nó bên ngoài ba hoa phụ họa theo lời nói của ta, nhưng sau lưng ta nói cái gì? Nói như tử ta là quỷ dọa xoa chuyển thế, ác linh đều có thể bị con ta trấn trụ, tức c.h.ế.t ta a…..”
Không biết vì cái gì, Vương phi nói chuyện, Khương Ấu An liền muốn cười.
“Chờ Phù Bạch tốt hơn, bổn Vương làm một chiếc xe hoa tới, để Phù Bạch ngồi ở trên xe hoa, đi một vòng quanh kinh thành, xem có ai dám nói con ta lớn lên xấu!”
Khương Ấu An: “…………”
“Ngẫm lại xem, sau khi nha đầu Ấu An kia gả vào Vương phủ chúng ta, chuyện tốt cũng coi như là từng chuyện từng chuyện kéo tới, chờ chân nhi tử của ta tốt hơn, hai ta cũng nên ôm tôn tử…..”
“Chính là xuất thân thấp hèn một chút, bất quá cũng không quan hệ, ngày sau quý nữ muốn gả vào Vương phủ của chúng ta chỉ có nhiều chứ không ít.”
“Mặc Vân Phi, ngươi có phải hay không cho rằng đời này không nạp thiếp thập phần tiếc nuối? Muốn cho ngươi nhi tử nạp thiếp? Ta nói cho ngươi, ngươi nếu là dám gạt lão nương tìm nữ nhân khác, lão nương liền cắt ngoạn ý phía dưới của ngươi!”
“Phu nhân, ngươi nói nhỏ chút, nhi tử trong phòng có thể nghe được…… Còn có a, ta không có ý tứ muốn nạp thiếp cho nhi tử, ta là cảm thấy Phù Bạch lớn lên cũng xin đẹp giống như phu nhân. Ngày sau nếu hắn lộ diện, những quý nữ kinh thành kia khẳng định cũng sẽ có rất nhiều người muốn gả vào Vương phủ chúng ta…….”
“Hừ, ngươi cuối cùng là nói tiếng người, con ta chính là kế thừa mỹ mạo của ta! Ngươi nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi, cùng ta ra cửa, người ngoài đều cho rằng ngươi là cha ta.”
Thần Nam Vương: “…………”
Xuân Đào ở phía sau Khương Ấu An nghe được, đều không nhịn được mà che miệng cười trộm.
Khương Ấu An cũng là dở khóc dở cười.
Vương phi cùng Vương gia này thật đúng là một đôi dở hơi.
“Ngươi còn đứng làm gì? Đi a!”
“Được rồi, khuê nữ.”
“Chờ, lão nương hồi Tùng Tuyết Viện liền lộng ngươi.”
“Phu nhân, vi phu sẽ ở trên giường sẽ chờ ngươi đến lộng.”
Khương Ấu An: “…………”
Xuân Đào: “…………”
Cao thị vệ cùng Từ thị vệ vẫn luôn đứng ở trong viện bị đối đãi như không khí: “…………”
Tốc độ lật xe này thật sự là quá nhanh.
Khương Ấu An nghĩ thầm.
Hai vợ chồng mới vừa đi ra tới, vừa lúc nghênh diện gặp được Khương Ấu An.
“Khụ khụ, ngươi đã về rồi!” Thần Nam Vương che miệng ho nhẹ hai tiếng, cũng không biết có phải hay không bị con dâu nghe được hết, có điểm xấu hổ a!
Cung Ngọc Yến dẫm vào chân thần Nam Vương, đôi tay nàng nắm lại ở trong áo, nhưng bên ngoài lại đoan trang hào phóng: “Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi chiếu cố Phù Bạch?”
Ngữ khí nghe tới là có điểm ác, nhưng biểu tình thập phần bình thản.
Khương Ấu An hành lễ đồng ý, theo sau bước nhanh vào nhà.
Chờ sau khi vào sương phòng Mặc Phù Bạch, nàng chạy nhanh đóng cửa lại.
Xoay người, liền nhìn đến Mặc Phù Bạch nhẹ nâng đầu nhìn nàng.
Khương Ấu An vẫn là nhịn không được, phụt một tiếng cười ra tới: “Mặc Phù Bạch, cha mẹ ngươi vẫn luôn khôi hài như vậy sao?”
“Rất buồn cười?” Trên tay hắn cầm một quyển binh thư, chậm rãi đặt ở trên bàn.
Khương Ấu An chuyển đến ghế, ngồi ở bên người: “Rất buồn cười, hơn nữa Vương gia Vương phi ở chung thực làm người hâm mộ, nói như thế nào đâu, cũng là rất khó thấy được, kho còn ở Khương gia, nương của ta…….. Khương phu nhân cũng là sau khi sinh được năm nhi tử, Khương lão gia mới đem tiểu thiếp ở hậu viện tặng đi ra ngoài.”
“Bọn họ rất ồn ào.”
Một lát sau, Mặc Phù Bạch mới nhỏ giọng nói một câu.
Cái này bọn họ chỉ chính là Vương gia Vương phi.
Mà Khương Ấu An cũng chú ý tới Mặc Phù Bạch khi nói những lời này, biểu tình không có lạnh lùng như vậy, trong ánh mắt còn trở nên nhu hòa một chút.
Khương Ấu An nhịn không được cong môi.
Thật đúng là mẫu tử, mạnh miệng mềm lòng.
Cười, Khương Ấu An bỗng nhiên sửng sốt.
Kiếp trước nàng c.h.ế.t sớm, không có trải qua thời kỳ Diệu Quốc bị Mặc Phù Bạch khống chế, nhưng là mấy ngày này, nàng vẫn luôn đều thử nhớ lại nội dung trong sách.
Chính là vừa rồi trong nháy mắt kia.
Khương Ấu An đột nhiên nhớ lại tới, sau khi thần Nam Vương phi cùng Vương gia chết, Mặc Phù Bạch mới xuất hiện tại trước mặt thế nhân ……
Kiếp trước, nàng là ở một năm sau chết.
Mà trong sách miêu tả, khi Mặc Phù Bạch mới vừa lộ diện, bá tánh trong kinh thành còn sẽ thường xuyên nhắc tới thê tử tiền nhiệm của Mặc Phù Bạch.
Nói cách khác, Vương gia cùng Vương phi hai người sẽ c.h.ế.t ở một năm sau?
Nàng là trọng sinh thêm một lần nữa, vận mệnh đã lệch đi không biết bao nhiêu, vậy hai người Vương gia thì sao?
Hẳn là không thể nào?
Rốt cuộc, sau khi nàng trọng sinh, như là Bạch thần ý cũng lộ diện sớm hơn thời gian trước, Mặc Phù Bạch không bao lâu nữa liền có thẻ sẽ đứng lên được.
Cốt truyện trong sách đã bị nàng viết lại…..
Thấy Khương Ấu An ngơ ngẩn nhìn chính mình thất thần, đáy mắt còn thường thường hiện lên cảm xúc bất an, Mặc Phù Bạch vươn ngón tay thon dài, nhấc ấm trà lên, đổ ra một ly trà, sau đó chậm rãi đẩy đến trước mặt nàng, không chút để ý nói: “Bạch thần y nói, ngày sau liền sẽ đi đến nhà tam thúc của ngươi.”
Khương Ấu An nháy mắt hoàn hồn, “Ngày sau sao?”
Nhìn bộ dáng nàng ánh mắt sáng ngời, trên mặt Mặc Phù Bạch đường cong càng nhu hòa: “Đúng vậy, cho nên, không cần lo lắng.”
“Sáng sớm ngày mai ta bảo Xuân Đào đi thông tri tam thúc cùng tam thẩm!” Khương Ấu An cười hắc hắc, đột nhiên ghé sát vào Mặc Phù Bạch: “Ta nghe Trương ma ma nói, Bạch thần y nói chân của ngươi có thể chữa trị được, Mặc Phù Bạch, ngươi hiện tại có phải hay không thật cao hứng?”
“Có gì mà cao hứng?” Mặc Phù Bạch không để bụng, rũ mí mắt, tiếp tục đọc thư tịch, đầu ngón tay đụng chạm ở trên trang giấy, khớp xương rõ ràng, sạch sẽ thon dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.