Trọng Sinh Sơ Trung: Thần Y Học Bá Tiểu Ngọt Thê
Chương 10: Dược đường
Cẩm Dạ
02/08/2019
Cố Vân Niệm trầm mặc trong chốc lát, sau đó liền nở nụ cười: "Nhưng em đã đáp ứng đâu?"
"Cái gì?" Quý Thiên Trúc ngẩn ngơ, giây tiếp theo nhìn thấy nụ cười của Cố Vân Niệm liền đưa bàn tay đang đặt trên vai đến chỗ cổ của Cố Vân Niệm: "Chị gái tốt như thế này em vì cái gì còn không đáp ứng. Nếu nhận chị gái này, sau này ở Giang Thành em muốn liền có thể đi ngang."
Cố Vân Niệm vừa nghe thấy liền cười: "Vậy chị gái Thiên Trúc, em gái có việc muốn nhờ, chị có thể giúp em không?"
"Có việc gì? Em cứ việc nói đi!" Quý Thiên Trúc vỗ ngực đảm bảo, khi vỗ còn lên tiếng bộp bộp khiến cho mặt của Cố Vân Niệm liền đen xuống. Thật khó để có thể tưởng tượng nổi cách bộ ngực kia ngoan cường sống sót mà không có vấn đề gì trước những hành động tự bạo lực thân thể mình của chị ấy a.
Cố Vân Niệm đem đầu của Quý Thiên Trúc kéo thấp xuống, nói thầm bên tai cô ấy một lúc.
Biểu tình của Quý Thiên Trúc thay đổi từ kinh ngạc đến khen ngợi sau đó đến kinh khủng cuối cùng thay đổi thành biểu tình một lời khó nói hết nhìn về phía của Cố Vân Niệm.
"Xem ra sau này ngàn vạn lần không thể đắc tội với em được rồi, thôi yên tâm đi, chị nhất định sẽ giúp em an bài thỏa đáng."
Bởi vì đã có hộ công, Cố Vân Niệm để cho hộ công trông coi Vân Thủy Dao để về nhà nấu cơm.
Trước khi chở về nhà, Cố Vân Niệm theo kí ức ở trong đầu hướng về phía dược đường cũ kĩ trong con hẻm nhỏ.
Nghe nói chủ nhân dược đường này từng là thủ trưởng đứng đầu trong bệnh viện lớn nhất của quốc gia, vì đã lớn tuổi nên liền trở về thị trấn Sơn Thủy này để dưỡng lão. Để vượt qua thời gian liền mở dược đường nhỏ này nhưng chỉ bán dược liệu chứ không xem bệnh.
Cô có thể biết được nhiều việc như vậy cũng là tại bà Chu cùng chủ nhân của dược đường này có nhận thức.
Khi đó mẹ cô vừa mới mất, cô lại bị người của Cố gia đuổi ra đường, do phải chịu đựng sự đả kích quá lớn khiến Cố Vân Niệm bị bệnh nặng nên bà Chu liền mang cô tới đây để trị bệnh.
Vừa đến cửa, Cố Vân Niệm đã ngửi được mùi hương nồng đậm của thảo dược liền tức khắc cảm thấy vô cùng thân thiết.
Không thấy ai trông dược đường, cô liền đi xuyên ra phía sau quầy thuốc, bước qua một cái cửa nhỏ, liền nhìn thấy một ông lão tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận đang nằm trên chiếc ghế bập bênh nhàn nhã mà lắc lư.
"Ông chủ, làm ơn lấy cho cháu một ít dược thảo!" Cố Vân Niệm kêu lên, âm thanh tuy không quá lớn nhưng cũng không đến mức ông già không nghe thấy.
Nghe thấy thanh âm, ông lão chậm rì rì mà đứng dậy, đi ra: "Có phương thuốc không?"
"Có!" Cố Vân Niệm lấy ra một tờ giấy đã được viết sẵn phương thuốc.
Ông lão nhìn vào tờ giấy, trên giấy có nét chữ phiêu dật tiêu sái nhưng lại nội liễu trầm ổn, nhưng lại không lộ ra mâu thuẫn có thể thấy được đây là người có bút lực thâm hậu. Không biết ai là người viết phương thuốc này. Mà trong những người ông đã từng quen biết cũng không có ai có nét bút tôt như vậy.
Lại nhìn kĩ hơn thì so với nét bút này thì phương thuốc lại càng tinh diệu hơn.
Đây chỉ là những thảo dược đơn giản để bổ máu nhưng những nguyên liệu trong đó, ngay cả ông cũng tự thấy thẹn không nghĩ ra cách để phối hợp chúng.
Bởi vậy có thể thấy được, người có thể viết ra được phương thuốc này, nhất định là người có y thuật thông tinh, nhưng kì lạ là người này ông lại không có quen biết cũng chưa từng nghe thấy.
Liếc mắt nhìn Cố Vân Niệm một cái, ông không khỏi cảm thấy hứng thủ hỏi: "Ngươi tới đây mua dược, vậy có biết tác dụng của phương thuốc này không?"
"Biết, là bổ máu dưỡng khí, là để làm dược thiện*" Cố Vân Niệm trả lời, ánh mắt nhìn về phía bộ ngân châm trên quầy hàng.
[ (*) dược thiệu: Dược thiện là khái niệm được bắt nguồn từ xa xưa trong Đông và Nam y. Dược làthuốc, thiện là ăn. Dược thiện là thông qua các nguyên liệu chúng ta chế biến nó thành những món ăn]
Thật ra trước đây cô cũng có một bộ ngân châm rất tốt, đáng tiếc nó được đặt ở trong nhà trúc, vẫn chưa lấy ra được.
"Dược thiệu?" Ông lão nghi hoặc lẩm bẩm một tiếng, thấy Cố Vân Niệm đối với những ngân trâm trên bàn hiện lên thần sắc thèm thuồng, trong mắt hiện lên một mạt ánh sáng, cười tủm tỉm giống như một ông lão đang lừa con nít: "Thích sao? Nếu ngươi nói cho ta biết cách làm dược thiệu, ta sẽ đem ngân châm này tặng cho ngươi."
Cố Vân Niệm lưu luyến thu hồi lại ánh mắt, lắc lắc đầu nhìn ông lão: "Không cần ông tặng, khi nào có tiền cháu sẽ tự mua. Cách làm dược thiệu này cũng không phải bí mật gì, cháu trực tiếp nói cho ông là được."
"Cái gì?" Quý Thiên Trúc ngẩn ngơ, giây tiếp theo nhìn thấy nụ cười của Cố Vân Niệm liền đưa bàn tay đang đặt trên vai đến chỗ cổ của Cố Vân Niệm: "Chị gái tốt như thế này em vì cái gì còn không đáp ứng. Nếu nhận chị gái này, sau này ở Giang Thành em muốn liền có thể đi ngang."
Cố Vân Niệm vừa nghe thấy liền cười: "Vậy chị gái Thiên Trúc, em gái có việc muốn nhờ, chị có thể giúp em không?"
"Có việc gì? Em cứ việc nói đi!" Quý Thiên Trúc vỗ ngực đảm bảo, khi vỗ còn lên tiếng bộp bộp khiến cho mặt của Cố Vân Niệm liền đen xuống. Thật khó để có thể tưởng tượng nổi cách bộ ngực kia ngoan cường sống sót mà không có vấn đề gì trước những hành động tự bạo lực thân thể mình của chị ấy a.
Cố Vân Niệm đem đầu của Quý Thiên Trúc kéo thấp xuống, nói thầm bên tai cô ấy một lúc.
Biểu tình của Quý Thiên Trúc thay đổi từ kinh ngạc đến khen ngợi sau đó đến kinh khủng cuối cùng thay đổi thành biểu tình một lời khó nói hết nhìn về phía của Cố Vân Niệm.
"Xem ra sau này ngàn vạn lần không thể đắc tội với em được rồi, thôi yên tâm đi, chị nhất định sẽ giúp em an bài thỏa đáng."
Bởi vì đã có hộ công, Cố Vân Niệm để cho hộ công trông coi Vân Thủy Dao để về nhà nấu cơm.
Trước khi chở về nhà, Cố Vân Niệm theo kí ức ở trong đầu hướng về phía dược đường cũ kĩ trong con hẻm nhỏ.
Nghe nói chủ nhân dược đường này từng là thủ trưởng đứng đầu trong bệnh viện lớn nhất của quốc gia, vì đã lớn tuổi nên liền trở về thị trấn Sơn Thủy này để dưỡng lão. Để vượt qua thời gian liền mở dược đường nhỏ này nhưng chỉ bán dược liệu chứ không xem bệnh.
Cô có thể biết được nhiều việc như vậy cũng là tại bà Chu cùng chủ nhân của dược đường này có nhận thức.
Khi đó mẹ cô vừa mới mất, cô lại bị người của Cố gia đuổi ra đường, do phải chịu đựng sự đả kích quá lớn khiến Cố Vân Niệm bị bệnh nặng nên bà Chu liền mang cô tới đây để trị bệnh.
Vừa đến cửa, Cố Vân Niệm đã ngửi được mùi hương nồng đậm của thảo dược liền tức khắc cảm thấy vô cùng thân thiết.
Không thấy ai trông dược đường, cô liền đi xuyên ra phía sau quầy thuốc, bước qua một cái cửa nhỏ, liền nhìn thấy một ông lão tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận đang nằm trên chiếc ghế bập bênh nhàn nhã mà lắc lư.
"Ông chủ, làm ơn lấy cho cháu một ít dược thảo!" Cố Vân Niệm kêu lên, âm thanh tuy không quá lớn nhưng cũng không đến mức ông già không nghe thấy.
Nghe thấy thanh âm, ông lão chậm rì rì mà đứng dậy, đi ra: "Có phương thuốc không?"
"Có!" Cố Vân Niệm lấy ra một tờ giấy đã được viết sẵn phương thuốc.
Ông lão nhìn vào tờ giấy, trên giấy có nét chữ phiêu dật tiêu sái nhưng lại nội liễu trầm ổn, nhưng lại không lộ ra mâu thuẫn có thể thấy được đây là người có bút lực thâm hậu. Không biết ai là người viết phương thuốc này. Mà trong những người ông đã từng quen biết cũng không có ai có nét bút tôt như vậy.
Lại nhìn kĩ hơn thì so với nét bút này thì phương thuốc lại càng tinh diệu hơn.
Đây chỉ là những thảo dược đơn giản để bổ máu nhưng những nguyên liệu trong đó, ngay cả ông cũng tự thấy thẹn không nghĩ ra cách để phối hợp chúng.
Bởi vậy có thể thấy được, người có thể viết ra được phương thuốc này, nhất định là người có y thuật thông tinh, nhưng kì lạ là người này ông lại không có quen biết cũng chưa từng nghe thấy.
Liếc mắt nhìn Cố Vân Niệm một cái, ông không khỏi cảm thấy hứng thủ hỏi: "Ngươi tới đây mua dược, vậy có biết tác dụng của phương thuốc này không?"
"Biết, là bổ máu dưỡng khí, là để làm dược thiện*" Cố Vân Niệm trả lời, ánh mắt nhìn về phía bộ ngân châm trên quầy hàng.
[ (*) dược thiệu: Dược thiện là khái niệm được bắt nguồn từ xa xưa trong Đông và Nam y. Dược làthuốc, thiện là ăn. Dược thiện là thông qua các nguyên liệu chúng ta chế biến nó thành những món ăn]
Thật ra trước đây cô cũng có một bộ ngân châm rất tốt, đáng tiếc nó được đặt ở trong nhà trúc, vẫn chưa lấy ra được.
"Dược thiệu?" Ông lão nghi hoặc lẩm bẩm một tiếng, thấy Cố Vân Niệm đối với những ngân trâm trên bàn hiện lên thần sắc thèm thuồng, trong mắt hiện lên một mạt ánh sáng, cười tủm tỉm giống như một ông lão đang lừa con nít: "Thích sao? Nếu ngươi nói cho ta biết cách làm dược thiệu, ta sẽ đem ngân châm này tặng cho ngươi."
Cố Vân Niệm lưu luyến thu hồi lại ánh mắt, lắc lắc đầu nhìn ông lão: "Không cần ông tặng, khi nào có tiền cháu sẽ tự mua. Cách làm dược thiệu này cũng không phải bí mật gì, cháu trực tiếp nói cho ông là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.