Chương 57
Cửu Lam
01/08/2016
Buổi tối, Vương ngự trù thật sự dùng hoa mai vàng làm món ăn.
Trong đó có một món tên là bánh tôm mai vàng đặc biệt được hoan nghênh, có điều Triệu Hữu Đường chỉ ăn một cái rồi thôi, nói thịt tôm đã để đông lạnh, vị giảm.
Phùng Liên Dung ngược lại không để ý lắm, nàng cũng không giống Triệu Hữu Đường từ nhỏ cẩm y ngọc thực, dù là hiện tại ở trong nuôi hai năm cũng không soi mói như thế, nàng liên tục ăn mấy cái, món khác ngược lại không ăn.
Triệu Hữu Đường lại đùa Triệu Thừa Diễn gọi mấy tiếng phụ thân rồi đi.
Trong một năm có một ngày như vậy, mặc dù giao thừa hắn không ở bên cạnh nàng, Phùng Liên Dung cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Chỉ là luôn cảm thấy vắng vẻ, cũng may Tôn Tú đến chơi.
Tôn Tú làm Tiệp dư, chuyển đến Tuyết Vũ các trong cung Ngưng Hương, đời này cùng đời trước giống nhau, không thay đổi.
Nhìn người đã từng cùng không được sủng tâm tư Phùng Liên Dung vẫn có chút phức tạp. Nói thật nàng cũng rất đồng tình Tôn Tú, nhưng là nói muốn nàng kéo Tôn Tú kêu Hoàng thượng đi sủng hạnh, nàng cũng không làm được.
Cho nên nàng có chút xấu hổ, vẫn chưa bao giờ chủ động đi tìm Tôn Tú, nhưng Tôn Tú đến nàng vẫn chiêu đãi cẩn thận, không kênh kiệu.
Hai người nói nói cười cười qua một năm.
Ngày mùng một đầu năm, thân là phi tần còn phải đi chúc tết.
Sáng sớm Chung ma ma đã trang điểm tốt cho hai mẫu tử, ngồi xe liễn đi Thọ Khang cung.
Làm Quý phi xe liễn cũng không giống trước, quanh xe được nạm vàng chỉ kém Phượng giá cũng Hoàng hậu một chút, lúc này trong xe còn có lò than, ấm áp dễ chịu.
Tới Thọ Khang cung, Phùng Liên Dung đi xuống, đội mũ cẩn thận cho Triệu Thừa Diễn.
Nàng quỳ xuống chúc Tết.
Mấy người Thái hoàng thái hậu đều cho hồng bao.
"Mau bế Diễn nhi qua cho ta xem." Thái hoàng thái hậu khẩn cấp nói.
Hôm nay Triệu Thừa Diễn mặc một bộ quần áo đỏ thẫm thêu chữ Phúc, mặt tròn vo, hai con mắt vừa to vừa tròn, thật sự là phấn điêu ngọc trác, vô cùng đòi vui.
Mỗi lần hắn được ai bế đều cười khanh khách.
"Nhìn này, cười không ngừng, đứa nhỏ này tốt." Thái hoàng thái hậu điểm cái mũi hắn, "Biết gọi tằng tổ mẫu không? Tằng tổ mẫu?"
Triệu Thừa Diễn chu cái miệng nhỏ gọi: "Tổ mẫu."
"Ui, gọi thật này!" Thái hoàng thái hậu vô cùng cao hứng, "Đứa nhỏ này thông minh, còn chưa đến một tuổi nhỉ?"
Hoàng thái hậu cũng cười: "Đúng vậy, có điều sao đằng trước lại không có chữ tằng vậy?"
Phùng Liên Dung nói: "Cái này thì không học được, hai chữ đều sẽ gọi."
"Vậy cũng đã không tệ rồi." Hoàng thái hậu lấy ra một chuỗi lục lạc vàng đưa cho Triệu Thừa Diễn, "Đến, tổ mẫu đưa cho ngươi, biết dùng không?"
Tay béo của Triệu Thừa Diễn rất có lực, lập tức cầm lấy lắc lắc, phát ra tiếng chuông dễ nghe.
"Gọi tổ mẫu." Hoàng thái hậu đùa hắn.
"Tổ mẫu." Triệu Thừa Diễn cười khanh khách, "Tổ mẫu."
Thấy con trai mình được người thích như vậy, Triệu Hữu Đường nhìn qua phía Phùng Liên Dung.
Nàng không nhìn hắn, chỉ nhìn Triệu Thừa Diễn, như là thoáng thả lỏng, hoặc như là lộ ra chút cảnh giác, tay đặt chồng lên nhau, khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền mơ hồ.
Triệu Hữu Đường không tự chủ được cũng mỉm cười.
Phương Yên vẫn luôn không nói gì, lúc này nói: "Hoàng tổ mẫu, cho ta xem con với."
Thái hoàng thái hậu gọi người bế qua.
Phương Yên bận giữ thai đã rất lâu không nhìn thấy Triệu Thừa Diễn, bây giờ vừa thấy thì thấy hắn trắng trẻo mập mạp, gương mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười, khóe miệng nàng ta mím mím, vươn tay sờ hắn.
Phùng Liên Dung có chút khẩn trương.
Phương Yên ngắm một lát, cười hỏi: "Biết gọi mẫu hậu không?"
Lời này vừa ra, Thái hoàng thái hậu cùng Hoàng thái hậu liếc nhìn nhau.
Phùng Liên Dung vội nói: "Biết gọi, thiếp thân đã dạy con."
"A?" Phương Yên nhíu mày.
Lý ma ma liền đùa Triệu Thừa Diễn: "Đại hoàng tử, gọi mẫu hậu nào."
Triệu Thừa Diễn chớp đôi mắt to, kêu lên: "Mẫu, hậu."
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Thái hoàng thái hậu mang theo mấy phần vui mừng.
Nhớ năm đó Hồ quý phi không phải bộ dáng như này, còn dạy gọi mẫu hậu, hai đứa con trai lớn rồi mới biết gọi Hoàng hậu là mẫu hậu, bây giờ Phùng quý nhân ngược lại biết quy củ.
Người bà phái đi cũng nói, không hề kiêu ngạo chút nào.
Chỉ là nghe nói cháu trai này của bà thật sự rất sủng nàng, có điều nữ nhân trong cung này, xuất chúng chút thường là như vậy. Trước được sủng một hai năm, sau này người mới đến, thế nào cũng sẽ nhạt chút cũng là chuyện bình thường.
Phương Yên nghe được Triệu Thừa Diễn gọi mình là mẫu hậu cũng cười cười, nhưng lại không có hứng thú nhìn tiếp, gọi người ôm trả lại cho Phùng Liên Dung, trong lòng chỉ hi vọng đứa con của mình tương lai cũng khỏe mạnh như thế.
Phùng Liên Dung triệt để nhẹ nhàng thở ra.
Thái hoàng thái hậu thiết yến.
Làm Quý phi cũng được hưởng vinh hạnh này.
Chỉ là nàng không thể ngồi bên cạnh Triệu Hữu Đường, chỉ cùng dùng cơm với mấy vị phu tử Tiên đế để lại, ví dụ như Huệ phi.
Huệ phi này ban đầu do Tiên đế dùng thuốc vẫn luôn bị Thái hoàng thái hậu quản chế, nhưng Tiên đế vừa chết, bà tốt xấu gì cũng có nữ nhi, tình cảnh coi như tốt hơn chút.
Dùng cơm xong, Phùng Liên Dung trở về.
Do Phương Yên cũng sắp sinh, Thái hoàng thái hậu vô cùng coi trọng, sớm đã để bà đỡ đến cung Khôn Ninh ở. Bà đỡ này chính là người lúc trước đỡ đẻ cho Phùng Liên Dung, mấy ngày nay Chu thái y cũng ở luôn trong cung, tùy thời sai phái.
Đến giữa tháng một, Phương Yên đau bụng, Lý ma ma vội vàng đi nói cho Thái hoàng thái hậu, hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu tự mình đi đến cung Khôn Ninh.
Có điều lúc đó Triệu Hữu Đường vẫn đang lâm triều, nhưng không có quấy rầy đến hắn.
Dù sao đau này cũng không biết phải đau bao lâu.
Cung Khôn Ninh bận rộn, trong Diên Kỳ cung, Chung ma ma cũng có chút đứng ngồi không yên, bà đang rối rắm vì việc Phương Yên sinh nam hay sinh nữa. Nhớ ngày đó bà có bao nhiêu sợ Phương Yên ôm tiểu chủ tử đi, sau này không bị ôm đi bà liền an tâm, bây giờ chính Phương Yên muốn sinh con, trong lòng bà hi vọng là một nữ nhi.
Như vậy tương lai, con trai của Phùng Liên Dung rất có khả năng sẽ là Thái tử.
Nhưng là như vậy không chừng sẽ bị Hoàng hậu ôm đi.
Chung ma ma sầu.
Phùng Liên Dung thấy bà bộ dáng này, ngược lại thấy khó hiểu: "Ma ma, ngươi đừng đi đi lại lại nữa, Tiểu Dương cũng chuyển mắt đi theo ngươi, ngươi làm sao vậy?"
"Hoàng hậu nương nương muốn sinh rồi."
Phùng Liên Dung cười nói: "Vậy thì sao chứ, có bà đỡ, có ngự y mà, không có việc gì."
Chung ma ma thở dài: "Nô tì là đang nghĩ Hoàng hậu nương nương sinh trai hay gái."
Phùng Liên Dung buồn cười, nhưng không nói chuyện, trong lòng cũng nghĩ hẳn là con trai.
Nhớ năm đó Phương Yên sinh chính là con trai, lại nói, đời trước trước khi nàng qua đời Triệu Hữu Đường tổng cộng có bốn con trai, một người là Hoàng hậu sinh, hai người khác là vị sủng phi kia sinh, còn có một người là Chiêu Nghi sinh, ngược lại không có đứa con gái nào.
Lúc nàng đag nghĩ, bên kia Phương Yên đã đau đến chết đi sống lại.
Hoàng thái hậu nghe được tiếng kêu, nghĩ thời gian còn sớm sao đã đau thành như vậy rồi, lại vội mời Chu thái y đến.
Lúc này Triệu Hữu Đường đã hạ triệu, nghe nói Phương Yên sắp sinh, vội chạy tới.
"Sao rồi?" Hắn hỏi Hoàng thái hậu.
"Như là có chút không tốt." Hoàng thái hậu thở dài, "Thân thể nàng vốn không tốt, lần này sinh sợ là phải ăn rất nhiều khổ."
Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày, "Đã mời thái y chưa?"
"Đã ở bên trong rồi."
Triệu Hữu Đường gật gật đầu.
Hai người ngồi xuống.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, chỉ nghe có tiếng trẻ con khóc truyền ra, Triệu Hữu Đường lập tức đứng lên.
Tuy rằng hắn không thích Phương Yên, nhưng đó là con ruột của hắn, cũng là con trai Trưởng, hắn vẫn rất chờ mong.
Bà đỡ đi ra nói: "Chúc mừng Hoàng thượng, là một Hoàng tử!"
Hoàng thái hậu sắc mặt hoãn xuống. May mắn là một con trai!
Trong cung chỉ cần có con trai trưởng, Hoàng hậu có con trai liền sẽ không rối loạn trật tự. Hoàng thái hậu biết Thái hoàng thái hậu vẫn luôn nghĩ như vậy, bây giờ coi như là viên mãn.
Lý ma ma cao hứng nói: "Nương nương, nương nương, thật sự là con trai."
Phương Yên vừa nghe lập tức khóc, nghiêng đầu nói: "Mau ôm vào cho ta xem."
Lý ma ma ôm qua, chỉ thán một tiếng: "Chỉ là có chút gầy, có điều Chu thái y nói thân thể cũng không ngại, sau này từ từ nuôi là được."
Tảng đá treo trong lòng Phương Yên rơi xuống.
Nàng ta sinh con trai, đứa con trai này chính là Thái tử, nàng ta cuối cùng cũng có!
Khúc mắc nhiều ngày bỗng chốc được cởi bỏ, cả người buông lỏng, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lý ma ma đau lòng khóc lên, bà ta biết Phương Yên vì đứa nhỏ này mà phải trả giá bao nhiêu tâm huyết, vừa rồi sinh hắn ra cũng là dùng hết khí lực toàn thân.
Nghe nói Phương Yên ngất đi, Chu thái y vội vàng chạy qua.
Lý ma ma ôm đứa nhỏ ra cho Triệu Hữu Đường xem: "Đứa nhỏ thì tốt, chính là nương nương mệt đến hôn mê."
Triệu Hữu Đường nhìn con trai, giống đứa nhỏ Phùng Liên Dung sinh, đều là làn da hồng hồng, nho nhỏ, chỉ là hình như gầy hơn, hắn thở dài: "Vất vả nàng, ngươi hầu hạ nàng cho tốt."
Hắn nhìn nhi tử, lộ ra nụ cười.
Nhìn ra được Hoàng thượng cũng thích đứa nhỏ này, Lý ma ma rất cao hứng.
Hoàng thái hậu đi qua nói cho Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu cũng có chút vui mừng.
Phương Yên vẫn luôn hôn mê, thẳng đến nửa đêm mới tỉnh lại, nàng ta kêu Lý ma ma ôm đứa nhỏ đến cho nàng xem, càng xem càng thích, chỉ cảm thấy vì hắn chịu khổ gì cũng đáng giá.
Trong đó có một món tên là bánh tôm mai vàng đặc biệt được hoan nghênh, có điều Triệu Hữu Đường chỉ ăn một cái rồi thôi, nói thịt tôm đã để đông lạnh, vị giảm.
Phùng Liên Dung ngược lại không để ý lắm, nàng cũng không giống Triệu Hữu Đường từ nhỏ cẩm y ngọc thực, dù là hiện tại ở trong nuôi hai năm cũng không soi mói như thế, nàng liên tục ăn mấy cái, món khác ngược lại không ăn.
Triệu Hữu Đường lại đùa Triệu Thừa Diễn gọi mấy tiếng phụ thân rồi đi.
Trong một năm có một ngày như vậy, mặc dù giao thừa hắn không ở bên cạnh nàng, Phùng Liên Dung cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Chỉ là luôn cảm thấy vắng vẻ, cũng may Tôn Tú đến chơi.
Tôn Tú làm Tiệp dư, chuyển đến Tuyết Vũ các trong cung Ngưng Hương, đời này cùng đời trước giống nhau, không thay đổi.
Nhìn người đã từng cùng không được sủng tâm tư Phùng Liên Dung vẫn có chút phức tạp. Nói thật nàng cũng rất đồng tình Tôn Tú, nhưng là nói muốn nàng kéo Tôn Tú kêu Hoàng thượng đi sủng hạnh, nàng cũng không làm được.
Cho nên nàng có chút xấu hổ, vẫn chưa bao giờ chủ động đi tìm Tôn Tú, nhưng Tôn Tú đến nàng vẫn chiêu đãi cẩn thận, không kênh kiệu.
Hai người nói nói cười cười qua một năm.
Ngày mùng một đầu năm, thân là phi tần còn phải đi chúc tết.
Sáng sớm Chung ma ma đã trang điểm tốt cho hai mẫu tử, ngồi xe liễn đi Thọ Khang cung.
Làm Quý phi xe liễn cũng không giống trước, quanh xe được nạm vàng chỉ kém Phượng giá cũng Hoàng hậu một chút, lúc này trong xe còn có lò than, ấm áp dễ chịu.
Tới Thọ Khang cung, Phùng Liên Dung đi xuống, đội mũ cẩn thận cho Triệu Thừa Diễn.
Nàng quỳ xuống chúc Tết.
Mấy người Thái hoàng thái hậu đều cho hồng bao.
"Mau bế Diễn nhi qua cho ta xem." Thái hoàng thái hậu khẩn cấp nói.
Hôm nay Triệu Thừa Diễn mặc một bộ quần áo đỏ thẫm thêu chữ Phúc, mặt tròn vo, hai con mắt vừa to vừa tròn, thật sự là phấn điêu ngọc trác, vô cùng đòi vui.
Mỗi lần hắn được ai bế đều cười khanh khách.
"Nhìn này, cười không ngừng, đứa nhỏ này tốt." Thái hoàng thái hậu điểm cái mũi hắn, "Biết gọi tằng tổ mẫu không? Tằng tổ mẫu?"
Triệu Thừa Diễn chu cái miệng nhỏ gọi: "Tổ mẫu."
"Ui, gọi thật này!" Thái hoàng thái hậu vô cùng cao hứng, "Đứa nhỏ này thông minh, còn chưa đến một tuổi nhỉ?"
Hoàng thái hậu cũng cười: "Đúng vậy, có điều sao đằng trước lại không có chữ tằng vậy?"
Phùng Liên Dung nói: "Cái này thì không học được, hai chữ đều sẽ gọi."
"Vậy cũng đã không tệ rồi." Hoàng thái hậu lấy ra một chuỗi lục lạc vàng đưa cho Triệu Thừa Diễn, "Đến, tổ mẫu đưa cho ngươi, biết dùng không?"
Tay béo của Triệu Thừa Diễn rất có lực, lập tức cầm lấy lắc lắc, phát ra tiếng chuông dễ nghe.
"Gọi tổ mẫu." Hoàng thái hậu đùa hắn.
"Tổ mẫu." Triệu Thừa Diễn cười khanh khách, "Tổ mẫu."
Thấy con trai mình được người thích như vậy, Triệu Hữu Đường nhìn qua phía Phùng Liên Dung.
Nàng không nhìn hắn, chỉ nhìn Triệu Thừa Diễn, như là thoáng thả lỏng, hoặc như là lộ ra chút cảnh giác, tay đặt chồng lên nhau, khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền mơ hồ.
Triệu Hữu Đường không tự chủ được cũng mỉm cười.
Phương Yên vẫn luôn không nói gì, lúc này nói: "Hoàng tổ mẫu, cho ta xem con với."
Thái hoàng thái hậu gọi người bế qua.
Phương Yên bận giữ thai đã rất lâu không nhìn thấy Triệu Thừa Diễn, bây giờ vừa thấy thì thấy hắn trắng trẻo mập mạp, gương mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười, khóe miệng nàng ta mím mím, vươn tay sờ hắn.
Phùng Liên Dung có chút khẩn trương.
Phương Yên ngắm một lát, cười hỏi: "Biết gọi mẫu hậu không?"
Lời này vừa ra, Thái hoàng thái hậu cùng Hoàng thái hậu liếc nhìn nhau.
Phùng Liên Dung vội nói: "Biết gọi, thiếp thân đã dạy con."
"A?" Phương Yên nhíu mày.
Lý ma ma liền đùa Triệu Thừa Diễn: "Đại hoàng tử, gọi mẫu hậu nào."
Triệu Thừa Diễn chớp đôi mắt to, kêu lên: "Mẫu, hậu."
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Thái hoàng thái hậu mang theo mấy phần vui mừng.
Nhớ năm đó Hồ quý phi không phải bộ dáng như này, còn dạy gọi mẫu hậu, hai đứa con trai lớn rồi mới biết gọi Hoàng hậu là mẫu hậu, bây giờ Phùng quý nhân ngược lại biết quy củ.
Người bà phái đi cũng nói, không hề kiêu ngạo chút nào.
Chỉ là nghe nói cháu trai này của bà thật sự rất sủng nàng, có điều nữ nhân trong cung này, xuất chúng chút thường là như vậy. Trước được sủng một hai năm, sau này người mới đến, thế nào cũng sẽ nhạt chút cũng là chuyện bình thường.
Phương Yên nghe được Triệu Thừa Diễn gọi mình là mẫu hậu cũng cười cười, nhưng lại không có hứng thú nhìn tiếp, gọi người ôm trả lại cho Phùng Liên Dung, trong lòng chỉ hi vọng đứa con của mình tương lai cũng khỏe mạnh như thế.
Phùng Liên Dung triệt để nhẹ nhàng thở ra.
Thái hoàng thái hậu thiết yến.
Làm Quý phi cũng được hưởng vinh hạnh này.
Chỉ là nàng không thể ngồi bên cạnh Triệu Hữu Đường, chỉ cùng dùng cơm với mấy vị phu tử Tiên đế để lại, ví dụ như Huệ phi.
Huệ phi này ban đầu do Tiên đế dùng thuốc vẫn luôn bị Thái hoàng thái hậu quản chế, nhưng Tiên đế vừa chết, bà tốt xấu gì cũng có nữ nhi, tình cảnh coi như tốt hơn chút.
Dùng cơm xong, Phùng Liên Dung trở về.
Do Phương Yên cũng sắp sinh, Thái hoàng thái hậu vô cùng coi trọng, sớm đã để bà đỡ đến cung Khôn Ninh ở. Bà đỡ này chính là người lúc trước đỡ đẻ cho Phùng Liên Dung, mấy ngày nay Chu thái y cũng ở luôn trong cung, tùy thời sai phái.
Đến giữa tháng một, Phương Yên đau bụng, Lý ma ma vội vàng đi nói cho Thái hoàng thái hậu, hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu tự mình đi đến cung Khôn Ninh.
Có điều lúc đó Triệu Hữu Đường vẫn đang lâm triều, nhưng không có quấy rầy đến hắn.
Dù sao đau này cũng không biết phải đau bao lâu.
Cung Khôn Ninh bận rộn, trong Diên Kỳ cung, Chung ma ma cũng có chút đứng ngồi không yên, bà đang rối rắm vì việc Phương Yên sinh nam hay sinh nữa. Nhớ ngày đó bà có bao nhiêu sợ Phương Yên ôm tiểu chủ tử đi, sau này không bị ôm đi bà liền an tâm, bây giờ chính Phương Yên muốn sinh con, trong lòng bà hi vọng là một nữ nhi.
Như vậy tương lai, con trai của Phùng Liên Dung rất có khả năng sẽ là Thái tử.
Nhưng là như vậy không chừng sẽ bị Hoàng hậu ôm đi.
Chung ma ma sầu.
Phùng Liên Dung thấy bà bộ dáng này, ngược lại thấy khó hiểu: "Ma ma, ngươi đừng đi đi lại lại nữa, Tiểu Dương cũng chuyển mắt đi theo ngươi, ngươi làm sao vậy?"
"Hoàng hậu nương nương muốn sinh rồi."
Phùng Liên Dung cười nói: "Vậy thì sao chứ, có bà đỡ, có ngự y mà, không có việc gì."
Chung ma ma thở dài: "Nô tì là đang nghĩ Hoàng hậu nương nương sinh trai hay gái."
Phùng Liên Dung buồn cười, nhưng không nói chuyện, trong lòng cũng nghĩ hẳn là con trai.
Nhớ năm đó Phương Yên sinh chính là con trai, lại nói, đời trước trước khi nàng qua đời Triệu Hữu Đường tổng cộng có bốn con trai, một người là Hoàng hậu sinh, hai người khác là vị sủng phi kia sinh, còn có một người là Chiêu Nghi sinh, ngược lại không có đứa con gái nào.
Lúc nàng đag nghĩ, bên kia Phương Yên đã đau đến chết đi sống lại.
Hoàng thái hậu nghe được tiếng kêu, nghĩ thời gian còn sớm sao đã đau thành như vậy rồi, lại vội mời Chu thái y đến.
Lúc này Triệu Hữu Đường đã hạ triệu, nghe nói Phương Yên sắp sinh, vội chạy tới.
"Sao rồi?" Hắn hỏi Hoàng thái hậu.
"Như là có chút không tốt." Hoàng thái hậu thở dài, "Thân thể nàng vốn không tốt, lần này sinh sợ là phải ăn rất nhiều khổ."
Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày, "Đã mời thái y chưa?"
"Đã ở bên trong rồi."
Triệu Hữu Đường gật gật đầu.
Hai người ngồi xuống.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, chỉ nghe có tiếng trẻ con khóc truyền ra, Triệu Hữu Đường lập tức đứng lên.
Tuy rằng hắn không thích Phương Yên, nhưng đó là con ruột của hắn, cũng là con trai Trưởng, hắn vẫn rất chờ mong.
Bà đỡ đi ra nói: "Chúc mừng Hoàng thượng, là một Hoàng tử!"
Hoàng thái hậu sắc mặt hoãn xuống. May mắn là một con trai!
Trong cung chỉ cần có con trai trưởng, Hoàng hậu có con trai liền sẽ không rối loạn trật tự. Hoàng thái hậu biết Thái hoàng thái hậu vẫn luôn nghĩ như vậy, bây giờ coi như là viên mãn.
Lý ma ma cao hứng nói: "Nương nương, nương nương, thật sự là con trai."
Phương Yên vừa nghe lập tức khóc, nghiêng đầu nói: "Mau ôm vào cho ta xem."
Lý ma ma ôm qua, chỉ thán một tiếng: "Chỉ là có chút gầy, có điều Chu thái y nói thân thể cũng không ngại, sau này từ từ nuôi là được."
Tảng đá treo trong lòng Phương Yên rơi xuống.
Nàng ta sinh con trai, đứa con trai này chính là Thái tử, nàng ta cuối cùng cũng có!
Khúc mắc nhiều ngày bỗng chốc được cởi bỏ, cả người buông lỏng, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lý ma ma đau lòng khóc lên, bà ta biết Phương Yên vì đứa nhỏ này mà phải trả giá bao nhiêu tâm huyết, vừa rồi sinh hắn ra cũng là dùng hết khí lực toàn thân.
Nghe nói Phương Yên ngất đi, Chu thái y vội vàng chạy qua.
Lý ma ma ôm đứa nhỏ ra cho Triệu Hữu Đường xem: "Đứa nhỏ thì tốt, chính là nương nương mệt đến hôn mê."
Triệu Hữu Đường nhìn con trai, giống đứa nhỏ Phùng Liên Dung sinh, đều là làn da hồng hồng, nho nhỏ, chỉ là hình như gầy hơn, hắn thở dài: "Vất vả nàng, ngươi hầu hạ nàng cho tốt."
Hắn nhìn nhi tử, lộ ra nụ cười.
Nhìn ra được Hoàng thượng cũng thích đứa nhỏ này, Lý ma ma rất cao hứng.
Hoàng thái hậu đi qua nói cho Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu cũng có chút vui mừng.
Phương Yên vẫn luôn hôn mê, thẳng đến nửa đêm mới tỉnh lại, nàng ta kêu Lý ma ma ôm đứa nhỏ đến cho nàng xem, càng xem càng thích, chỉ cảm thấy vì hắn chịu khổ gì cũng đáng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.