Chương 150: Kiếp trước kiếp này
Cửu Lam
25/06/2020
Editor: Linh
Có điều, qua mấy ngày, Phùng Liên Dung vui sướng có thể xuống giường, Triệu Hữu Đường lại bệnh.
Cũng không trách bệnh này đột nhiên, hắn chưa bao giờ từng mệt nhọc như vậy, thể xác và tinh thần đều tổn hại, chỉ gắng gượng mà thôi, hiện tại Phùng Liên Dung khỏe lại, hắn cả người buông lỏng tự nhiên liền chịu không nổi, chuyện này khiến Phùng Liên Dung bị dọa không nhẹ, ngày đêm trông coi trước giường.
May mắn Kim thái y nói không nghiêm trọng, không giống Phùng Liên Dung lần đó, Triệu Hữu Đường chỉ cần điều dưỡng mấy ngày là có thể khỏe lại. Lúc này nàng mới yên tâm, nhưng cũng không chịu đi, dứt khoát mang theo Đông Lang chuyển đến Càn Thanh cung ở.
Cung nhân bẩm báo Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu nghe xong chỉ cười cười, cũng không nhúng tay vào.
Trải qua việc lần trước, bà đã hiểu rõ địa vị của Phùng Liên Dung, đó là bền chắc không thể phá được. Làm nữ nhân, bà thậm chí còn có chút hâm mộ, năm đó bà cũng từng kỳ vọng tiên đế cũng như vậy, cùng bà bạch đầu giai lão, tình vững hơn vàng, nhưng kết quả, đó chỉ là mình bà ảo tưởng.
Hiện tại con trai, con dâu có thể có cảm tình như vậy cũng là chuyện may mắn.
Trong nhân thế này, có bao nhiêu người có thể làm được như thế?
Hoặc có lẽ là, lại có bao nhiêu người có thể may mắn như vậy?
Theo bọn họ đi.
Cái gì Càn Thanh cung, Khôn Ninh cung, cũng chỉ là tên cung điện thôi, cũng giống như danh hiệu Hoàng thái hậu này của bà, nếu như có thể có cơ hội lựa chọn, năm đó bà có chết cũng không muốn vào cung.
Bà phái người đi hỏi thăm bệnh tình.
Lúc này Triệu Hữu Đường đang ngủ, Phùng Liên Dung nhỏ giọng nói: "Vừa mới uống thuốc xong, chắc là phải ngủ tới xế chiều, hôm nay tinh thần đã khá hơn một chút, ngươi nói với mẫu hậu không cần quá lo lắng, bảo trọng thân thể khỏe mạnh."
Cung nhân đi ngay.
Phùng Liên Dung ngồi bên giường đọc sách, Đông Lang hơn một tuổi, đúng là tuổi hiếu động, nàng kêu Bảo Lan dẫn đi chơi, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, hắn bước chân vững chắc, đi rất ổn định.
Phùng Liên Dung khóe miệng vểnh lên, lại nhìn Triệu Hữu Đường.
Hắn vẫn đang ngủ say, chỉ có mí mắt thỉnh thoảng máy hai cái.
Nàng không biết, hắn đã đi vào mộng đẹp.
Đây là một giấc mộng cực chân thực, cho nên hắn ngồi trong thư phòng, nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị, không chỉ chính mình trẻ ra, Nghiêm Chính cũng biến thành tiểu tử trắng noãn năm đó, còn có Hoàng Ích Tam thế nhưng cũng ở bên cạnh làm chân chạy vặt.
Nhưng Hoàng Ích Tam người này, hắn không phải đã sớm phái tới Diên Kỳ cung, sau này lại theo chân Triệu Thừa Diễn sao.
"Nghiêm Chính." Triệu Hữu Đường gọi hắn qua, hỏi: "Hiện đang là Thiên Kỷ năm thứ mấy?"
Nghiêm Chính nói: "Hồi Hoàng thượng, là Thiên Kỷ năm thứ hai."
Khóe miệng Triệu Hữu Đường giật giật.
Hắn bỗng vươn tay véo mình một cái.
Nghiêm Chính sợ choáng váng: "Hoàng thượng!"
Hắn không rõ vì sao Triệu Hữu Đường lại đột nhiên làm như vậy.
Triệu Hữu Đường nhếch miệng, cảm giác đau đớn trên cánh tay, thầm nghĩ, đây có phải là mộng không? Nhưng làm sao có thể, rõ ràng hiện nay đã là Thiên Kỷ năm mười sáu, hắn vẫy tay kêu Nghiêm Chính lại gần hơn chút, sau đó cho Nghiêm Chính một quyền.
Nghiêm Chính bị hắn đánh té lăn trên đất, sợ tới mức cả người run run, bò dậy quỳ nói: "Hoàng thượng tha mạng!"
Triệu Hữu Đường lại hỏi hắn: "Đau không? Nói thật."
Nghiêm Chính tự nhiên không dám giấu giếm: "Đau."
Triệu Hữu Đường càng thêm ngạc nhiên, nhíu nhíu mày hỏi: "Nương nương ở đâu?"
"Nương nương..." Nghiêm Chính chần chờ nói: "Không biết Hoàng thượng nói là vị nương nương nào?"
Còn có mấy vị?
Triệu Hữu Đường nói: "Đương nhiên là nói Phùng Liên Dung."
Mắt Nghiêm Chính lập tức trợn tròn: "Hoàng thượng, Hoàng thượng là hỏi Phùng lương viện?"
Triệu Hữu Đường nghe xong lời này lập tức liền nghĩ đến giấc mộng Phùng Liên Dung nói, nhất thời liền không sợ hãi, chỉ cảm thấy thú vị, khó trách nói ngày nghĩ gì đêm mơ đó, xem ra do nàng nói chuyện kia, chính mình cũng nằm mơ, hắn cười rộ lên: "Ngươi đón Phùng Liên Dung đến đây."
Nghiêm Chính sửng sốt.
Kết quả Triệu Hữu Đường lại thêm một câu: "Thôi, Trẫm đi xem nàng."
Nghiêm Chính kém chút té xỉu.
Hắn không phải xuất hiện ảo giác đấy chứ?
Phùng lương viện này không biết đã bao lâu không có hầu hạ, sao Hoàng thượng đột nhiên nhớ đến nàng không nói, còn muốn tự mình đi gặp nàng?
Hương ở đâu đốt vậy!
"Nàng hiện đang ở tại..." Triệu Hữu Đường rời khỏi thư phòng mới hỏi.
"Hồi Hoàng thượng, tại Khuynh Vân các."
Chỗ tồi tàn như vậy!
Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày.
Hắn rất nhanh liền đến Khuynh Vân các.
Phùng Liên Dung đang nghỉ ngơi, hai ngày nay thân thể từ từ gầy yếu, người cũng không quá thoải mái, nàng vừa muốn nhắm mắt lại thì nghe giọng cực hưng phấn của Chung ma ma truyền đến, giống như nhặt được vàng thỏi vậy: "Chủ tử, chử tử, ngài mau mau dậy đi."
"Sao vậy?" Phùng Liên Dung yếu ớt nói.
Thật ra chính bản thân Chung ma ma cũng không tin, như gặp quỷ nói: "Hoàng thượng, hoàng thượng tới."
"Cái gì?" Phùng Liên Dung bật mạnh ngồi dậy, nhưng nghĩ đến cái gì lại ủ rũ nằm xuống, "ma ma chớ nói nhảm, Hoàng thượng làm sao có thể đến đây chứ, có phải ma ma nhìn nhầm rồi không."
"Nhầm thế nào được, đến rồi này."
Đang nói, chợt nghe bên ngoài một trận hoảng loạn, Phùng Liên Dung nhìn ra phía trước, xa xa một bóng người sải bước to đi đến, chỉ trong nháy mắt đã đến bên mép giường, trái tim nàng kém chút nhảy ra, cúi đầu nhìn màu vàng trước mặt, vội xuống giường bái kiến Triệu Hữu Đường.
"Ngẩng đầu lên." Triệu Hữu Đường nói, hắn cực hiếu kỳ bộ dáng của Phùng Liên Dung trong mộng.
Phùng Liên Dung giọng như muỗi kêu nói: "Thiếp thân, thiếp thân không dám."
Nhỏ nhỏ, mềm mềm, không có ngây thơ như trong ấn tượng.
Triệu Hữu Đường nói: "Vậy là nàng không dám nghe Trẫm?"
Thân thể Phùng Liên Dung run lên một cái, vội ngẩng đầu.
Mặt nàng gầy, nổi bật lên một đôi mắt to, khiếp sợ như nai con trong rừng, nhưng chính như vậy đó mới là Phùng Liên Dung, ánh mắt Triệu Hữu Đường lại đi xuống, thấy nàng chỉ mặc áo đơn trắng như tuyết, dáng người tinh tế, như là gió thổi liền bay.
Chân mày hắn nhíu chặt hơn.
Sao trong mộng nàng lại thảm như vậy, rõ ràng hắn nuôi nàng trắng trắng tròn tròn, hiện tại chỗ nên đầy đặn đều rất gầy!
Hắn phân phó chúng cung nhân hoàng môn đi ra ngoài.
Phùng Liên Dung thấy chỉ còn lại hai người bọn họ, nhịn không được lui về phía sau mấy bước, dựa sát vào giường, nàng cúi thấp đầu, một chút thanh âm cũng không dám phát ra.
Triệu Hữu Đường đi về phía trước hai bước, giơ tay ôm nàng vào trong ngực.
Nàng than nhẹ một tiếng, cả người căng thẳng.
Triệu Hữu Đường có thể cảm giác được nàng căng thẳng, ôn nhu hỏi: "Nàng sợ Trẫm?"
Phùng Liên Dung không biết trả lời thế nào, hơi hơi mím môi dưới.
Nàng không dám tùy tiện nói.
Triệu Hữu Đường nhẹ vuốt tóc nàng, chỉ cảm thấy tóc này cũng không mềm nhẵn như ngày thường, có điều mùi hương lại rất quen thuộc, hương hoa kim ngân, khóe miệng hắn nhếch lên, tròng mắt lại nhìn Phùng Liên Dung, nàng hơi có chút cuộn mình.
Gương mặt ngày trẻ thanh lệ làm người thương yêu, chính là tư thái này khiến người không quá vui vẻ.
Do hắn là Hoàng đế, muốn nữ nhân gì mà không có, bộ dáng này của nàng chỉ biết giảm hưng trí, nếu hắn không hiểu nàng, nào có thời gian đi dỗ nàng, sợ nàng chấn kinh đây.
Phùng Liên Dung ơi Phùng Liên Dung, khó trách ở trong mộng nàng chỉ là Phùng lương viện.
Thật đúng là một con chuột nhát gan!
Hắn nắm cằm nàng nâng lên: "Về sau nàng không cần sợ Trẫm, muốn nói cái gì thì nói cái đó."
Phùng Liên Dung trợn tròn mắt, đây là ý gì.
"Đến, nàng nói chút về rượu nho nương nàng ủ đi." Triệu Hữu Đường ôm nàng ngồi đến bên giường, cười nói: "Không phải nàng rất muốn gặp cha nương nàng sao? Nàng nói chuyện với Trẫm, không chừng Trẫm cao hứng sẽ để người nhà nàng tiến cung một chuyến."
"Thật ạ?" Ánh mắt Phùng Liên Dung lập tức sáng rọi, ngũ quan nàng lập tức sinh động lên.
Triệu Hữu Đường nói: "Vua không nói đùa."
Phùng Liên Dung nhẹ nói: "Có điều vì sao Hoàng thượng muốn nói chuyện này?"
"À, có hồi Trẫm nghe người khác nói thê tử của Phùng đại nhân biết cất rượu, Trẫm liền có chút tò mò."
Phùng Liên Dung cười rộ lên: "Nương đúng là biết cất rượu, lúc thiếp thân vào cung, rượu nho nương ủ cũng đã rất ngon, màu sắc cũng đẹp, nương thấy mua nho đắt, còn mua đất trồng nho cơ."
Nói đến người nhà của nàng, nàng đâu đâu cũng đều thấy là cảm tình, nhưng trong nụ cười nàng lại mang đau thương, gọi người không đành lòng.
Triệu Hữu Đường cầm tay nàng nói: "Nàng bị bệnh phải không?"
"Không biết nữa." Phùng Liên Dung nói: "Kim đại nhân nói trước uống thử mấy thang thuốc xem thế nào."
Triệu Hữu Đường nói: "Kim đại phu, sao không mời Kim thái y xem?"
Phùng Liên Dung cũng không biết nên trả lời lại thế nào, chỉ nhìn trộm hắn một cái.
Tính ra đã cách một năm hắn một mình ở cùng với nàng khoảng cách gần như vậy, tay hắn còn nắm tay nàng, chỉ khiến nàng cảm thấy như là đang mơ, có lẽ thật là đang mơ, hắn không giống hắn, đối nàng tốt như vậy.
Triệu Hữu Đường nói xong mới phát hiện không đúng, cũng đúng, một Lương viện sao có tư cách mời Chu thái y.
"Lát nữa Trẫm sẽ gọi Chu thái y đến xem." Mặc dù là mộng, hắn cũng không muốn bạc đãi nàng.
Phùng Liên Dung chấn động: "Như vậy không tốt lắm đâu, Hoàng thượng, thiếp thân làm sao có thể để Chu thái y đến xem chứ."
"Sao mà không được, lời của Trẫm, ai dám không nghe?" Hắn cụp mắt nhìn Phùng Liên Dung, nàng hoa dung thất sắc, như là không dám tin được nhận ưu đãi như vậy, tuy rằng đây là mộng, nhưng tình cảm lại chân thật như thế, người cũng chân thật, coi như nàng là một Phùng Liên Dung sống ở thế giới này, làm Lương viện.
Hắn cúi đầu mạnh hôn môi nàng.
Phùng Liên Dung ưm một tiếng liền lập tức vô lực.
Hắn hưởng thụ thơm ngọt của nàng, lại có một loại cảm giác kỳ lạ, hôn một lát, hắn nói: "Tay nàng không đủ dài à, còn không ôm lấy Trẫm?"
Phùng Liên Dung bị hắn lần lượt dọa sợ, lập tức liền đưa tay lên ôm hắn.
Thật lâu sau hắn mới rời khỏi môi nàng, thấp giọng bên tai nàng hỏi: "Thế nào, có thích không?"
Phùng Liên Dung xấu hổ, cả khuôn mặt đỏ bừng.
"Nói."
Nàng không dám không nói, chỉ đành phải nói: "Thích."
Nàng sao có thể không thích chứ, đây là chuyện mà nàng vốn tha thiết mơ ước, chỉ là nàng không dám nghĩ tới, cho dù bây giờ xảy ra nàng cũng vẫn không thể tin được. Cũng được, coi như là một giấc mộng, đã đến tình cảnh này nàng còn sợ gì chứ.
Triệu Hữu Đường chậm rãi áp đảo nàng, hai người triền miên cùng nhau.
Bên ngoài cung nhân hoàng môn người người đều kinh hỉ vạn phần, nhất là Chung ma ma, cao hứng đến nỗi muốn khóc, liên tục bái tạ ông trời.
Một hồi lâu hắn mới dậy, do thấy nàng còn đang bị bệnh, hắn cũng không dám quá mức tận hứng, chỉ nói: "Về sau chớ để câu thúc như vậy."
Phùng Liên Dung đỏ mặt, cắn môi khẽ ừ.
Hắn đứng lên chuẩn bị đi.
Hắn đi, có lẽ giấc mộng sẽ lập tức kết thúc, Phùng Liên Dung gấp gáp, nhịn không được đánh bạo giữ chặt tay áo của hắn.
Hắn nhìn nàng, mắt nàng tràn đầy không muốn xa rời.
Lần này, nhưng là có bóng dáng của nàng.
Trẻ con dễ dạy.
Triệu Hữu Đường nói: "Trẫm sẽ còn trở lại."
Phùng Liên Dung liền cao hứng trở lại, chậm rãi buông tay ra, ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng hắn.
Triệu Hữu Đường nói: "Nếu không ta phong nàng làm Quý phi?"
"A?" Phùng Liên Dung bị dọa, liên tục lắc đầu: "Thiếp thân có tài đức gì, hơn nữa, không phải Hoàng thượng muốn phong Ninh phi nương nương là Quý phi à?"
"Ninh phi, ai?" Triệu Hữu Đường nhíu mày, ở trong mộng, hắn thật sự có mấy sủng phi hay sao?
Phùng Liên Dung chần chờ một lát: "Là Tô Cầm nương nương ấy."
Triệu Hữu Đường không nói gì.
Trong mộng này còn có cả Tô Cầm?
"Nàng làm Quý phi cái gì." Triệu Hữu Đường nói, "Đó là nàng, để Trẫm gọi Lễ bộ thượng thư."
Hắn rất nhanh liền đi ra ngoài, một bên sai Nghiêm Chính đi mời Chu thái y đến xem bệnh cho Phùng Liên Dung, kết quả trên đường gặp được hai phi tần, trừ Tô Cầm, người còn lại hắn không nhận ra, Triệu Hữu Đường giơ tay day day mi tâm: "Hai người này..."
Nghiêm Chính hỏi: "Hoàng thượng là nói Ninh phi nương nương cùng Chiêu Nghi nương nương ạ?"
Xem ra là sủng phi của mình, Triệu Hữu Đường ngẩng đầu nhìn lại, Tô Cầm vẫn là bộ dáng như vậy, luận dung mạo, đúng là khá hấp dẫn người, về phần vị Chiêu nghi kia, hắn thế nào cũng nhớ không nổi.
Có thể thấy được chẳng phải người chân thật, ngược lại không biết mấy sủng phi trong miệng Phùng Liên Dung có phải các nàng không?
Hắn cùng nàng có làm chung một giấc mộng không?
Triệu Hữu Đường thật sự có chút hồ đồ.
Chả trách nói mộng Trang Chu vì hồ điệp, hồ điệp không biết Trang Chu, người ở trong mộng, cũng không biết đêm nay là đêm nao, người ở chỗ nào, có thể mặc kệ nó?
Nơi này có Phùng Liên Dung là đủ rồi, rất thú vị.
Triệu Hữu Đường thấy hai người tiến lên thỉnh an, hỏi: "Các ngươi có biết Phùng lương viện bị bệnh không?"
Trần chiêu nghi sửng sốt, trả lời: "Hồi Hoàng thượng, có nghe nói qua, chỉ không biết có nghiêm trọng không."
Đôi mắt Triệu Hữu Đường khẽ híp lại: "Đã biết bị bệnh, vì sao ngươi không mời thái y đi xem? Dù sao cũng đều là phi tần."
Trần chiêu nghi bị nghẹt, có chút không dám tin.
Tô Cầm ở bên cạnh cũng rất khó hiểu, Phùng lương viện kia tuy nói là người cũ, nhưng cũng không được sủng ái, hôm nay Hoàng thượng đột nhiên nổi hứng đi Khuynh Vân các, cũng là xuất phát trong dự liệu của nàng ta, nghe nói còn sủng hạnh, càng thêm khiến nàng ta giật mình. Chuyện này Hoàng hậu tự nhiên cao hứng, nhưng Trần chiêu nghi đi qua nói chuyện với nàng ta, hai người dạo vườn.
Vậy nên gặp gỡ Triệu Hữu Đường.
Trên mặt hai người đều có chút kinh ngạc, Triệu Hữu Đường nhìn liền thấy tức giận, thầm nghĩ Phùng Liên Dung nàng ở trong mộng này sao lại khiến người xem thường vậy chứ!
Triệu Hữu Đường nói: "Về sau các ngươi không cần gọi nàng là Phùng lương viện nữa, Trẫm tính phong nàng là Quý phi."
Lời này không khác gì sét đánh giữa trời quang, hai người kia quả thực đều không thể tin vào tai mình, nhất là Tô Cầm, do Triệu Hữu Đường vốn muốn phong nàng là Quý phi, Phùng Liên Dung kia dựa vào cái gì, hàng năm không được sủng ái, cũng không chết.
Sắc mặt nàng ta đã trắng bệch, ban đầu cho rằng Triệu Hữu Đường yêu nàng ta, xem ra cũng không hơn gì cái này.
Quân vương yêu quả nhiên giống như pháo hoa.
Vũ nhục bực này, nàng ta không muốn chịu, Tô Cầm xoay người rời đi.
Trần chiêu nghi phủ bụng mình, cũng cố cười nói: "Phùng lương viên quả nhiên là có phúc."
Trong bụng nàng ta có con của hắn, sau này sẽ không sai.
Triệu Hữu Đường liếc nhìn nàng một cái, thầm nghĩ, hai người này một cái tự cho là tài hoa, thanh cao vạn phần, một cái am hiểu diễn trò, tâm kế sâu, cái gì vậy! Lại còn là sủng phi của hắn? Hai người này thế thế nào đều không phải thật tâm thích mình.
Mấy ngày sau Triệu Hữu Đường liền phong Phùng Liên Dung là Quý phi.
Nếu là mộng, không có gì là không thể làm, trong lòng hắn chưa hết giận, chỉ các một ngày liền phế Phương Yên, phong Phùng Liên Dung là Hoàng hậu.
Cả triều ồ lên.
Nhưng Triệu Hữu Đường không quan tâm, Phùng Liên Dung được hắn sủng ái, dần dần liền trở nên đẫy đà, bệnh cũng khá, nàng không hề sợ hãi hắn, dần cùng hắn thân cận, hai người tình cảm càng nồng hậu, nàng thậm chí còn có tin mừng, có điều Triệu Hữu Đường không đợi được nàng sinh đã bị Phùng Liên Dung lay tỉnh.
Hắn mở mắt nhìn, hóa ra đã là ban đêm.
Phùng Liên Dung vội la lên: "Thật sợ Hoàng thượng cũng bất tỉnh như thiếp thân, may mắn." Nàng khom người dìu hắn ngồi dậy, "Nên ăn cơm."
Triệu Hữu Đường nương ánh nến nhìn nàng, đột nhiên cười nói: "Trẫm cũng ở trong mộng nhìn thấy nàng."
Phùng Liên Dung kinh ngạc nói: "Thật á?" Lúc nàng nói "thật á", đôi mắt cùng khóe miệng sẽ hơi cong lên, giống một đứa nhỏ ngạc nhiên, gọi người xem liền thích, Triệu Hữu Đường đưa tay nâng mặt nàng, ấn một nụ hôn lên nói: "Đương nhiên la thật, có điều Trẫm đã phong nàng là Hoàng hậu."
Phùng Liên Dung lập tức liền kêu hắn nói chuyện trong mộng, nghe xong trong mắt tràn đầy nước mắt, nằm ở trong lòng hắn nói: "Khó trách lúc trước... Là thiếp thân vụng về, không biết Hoàng thượng yêu thích." Nếu như ngay từ đầu nàng đã như vậy, năm đó cũng khồn đến mức bi thảm, không công lỡ mất.
Triệu Hữu Đường cười rộ lên, vỗ vỗ đầu nàng: "Chỉ là mộng thôi, thấy nàng đau lòng thành gì rồi, yên tâm, trong mộng nàng sống rất tốt, người khác cũng gọi nàng là Nhân Thiện nương nương đấy, cả ngày vung tiền ra ngoài cứu khổ cứu nạn.
Phùng Liên Dung phì một tiếng cười lên, qua một lát nàng ngẩng đầu lên nói: "Hoàng thượng, thiếp thân thích chàng."
Triệu Hữu Đường ngẩn ra.
"Rất thích, rất thích, rất thích." Nàng từng chữ từng chữ đều nói vô cùng động tình.
Gò má Triệu Hữu Đường thế nhưng có chút nóng, ôn nhu nói: "Trẫm biết."
Phùng Liên Dung đi tới gần hôn hắn.
Lúc môi nàng gần tới, hắn nói: "Trẫm cũng thích nàng."
Có điều, qua mấy ngày, Phùng Liên Dung vui sướng có thể xuống giường, Triệu Hữu Đường lại bệnh.
Cũng không trách bệnh này đột nhiên, hắn chưa bao giờ từng mệt nhọc như vậy, thể xác và tinh thần đều tổn hại, chỉ gắng gượng mà thôi, hiện tại Phùng Liên Dung khỏe lại, hắn cả người buông lỏng tự nhiên liền chịu không nổi, chuyện này khiến Phùng Liên Dung bị dọa không nhẹ, ngày đêm trông coi trước giường.
May mắn Kim thái y nói không nghiêm trọng, không giống Phùng Liên Dung lần đó, Triệu Hữu Đường chỉ cần điều dưỡng mấy ngày là có thể khỏe lại. Lúc này nàng mới yên tâm, nhưng cũng không chịu đi, dứt khoát mang theo Đông Lang chuyển đến Càn Thanh cung ở.
Cung nhân bẩm báo Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu nghe xong chỉ cười cười, cũng không nhúng tay vào.
Trải qua việc lần trước, bà đã hiểu rõ địa vị của Phùng Liên Dung, đó là bền chắc không thể phá được. Làm nữ nhân, bà thậm chí còn có chút hâm mộ, năm đó bà cũng từng kỳ vọng tiên đế cũng như vậy, cùng bà bạch đầu giai lão, tình vững hơn vàng, nhưng kết quả, đó chỉ là mình bà ảo tưởng.
Hiện tại con trai, con dâu có thể có cảm tình như vậy cũng là chuyện may mắn.
Trong nhân thế này, có bao nhiêu người có thể làm được như thế?
Hoặc có lẽ là, lại có bao nhiêu người có thể may mắn như vậy?
Theo bọn họ đi.
Cái gì Càn Thanh cung, Khôn Ninh cung, cũng chỉ là tên cung điện thôi, cũng giống như danh hiệu Hoàng thái hậu này của bà, nếu như có thể có cơ hội lựa chọn, năm đó bà có chết cũng không muốn vào cung.
Bà phái người đi hỏi thăm bệnh tình.
Lúc này Triệu Hữu Đường đang ngủ, Phùng Liên Dung nhỏ giọng nói: "Vừa mới uống thuốc xong, chắc là phải ngủ tới xế chiều, hôm nay tinh thần đã khá hơn một chút, ngươi nói với mẫu hậu không cần quá lo lắng, bảo trọng thân thể khỏe mạnh."
Cung nhân đi ngay.
Phùng Liên Dung ngồi bên giường đọc sách, Đông Lang hơn một tuổi, đúng là tuổi hiếu động, nàng kêu Bảo Lan dẫn đi chơi, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, hắn bước chân vững chắc, đi rất ổn định.
Phùng Liên Dung khóe miệng vểnh lên, lại nhìn Triệu Hữu Đường.
Hắn vẫn đang ngủ say, chỉ có mí mắt thỉnh thoảng máy hai cái.
Nàng không biết, hắn đã đi vào mộng đẹp.
Đây là một giấc mộng cực chân thực, cho nên hắn ngồi trong thư phòng, nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị, không chỉ chính mình trẻ ra, Nghiêm Chính cũng biến thành tiểu tử trắng noãn năm đó, còn có Hoàng Ích Tam thế nhưng cũng ở bên cạnh làm chân chạy vặt.
Nhưng Hoàng Ích Tam người này, hắn không phải đã sớm phái tới Diên Kỳ cung, sau này lại theo chân Triệu Thừa Diễn sao.
"Nghiêm Chính." Triệu Hữu Đường gọi hắn qua, hỏi: "Hiện đang là Thiên Kỷ năm thứ mấy?"
Nghiêm Chính nói: "Hồi Hoàng thượng, là Thiên Kỷ năm thứ hai."
Khóe miệng Triệu Hữu Đường giật giật.
Hắn bỗng vươn tay véo mình một cái.
Nghiêm Chính sợ choáng váng: "Hoàng thượng!"
Hắn không rõ vì sao Triệu Hữu Đường lại đột nhiên làm như vậy.
Triệu Hữu Đường nhếch miệng, cảm giác đau đớn trên cánh tay, thầm nghĩ, đây có phải là mộng không? Nhưng làm sao có thể, rõ ràng hiện nay đã là Thiên Kỷ năm mười sáu, hắn vẫy tay kêu Nghiêm Chính lại gần hơn chút, sau đó cho Nghiêm Chính một quyền.
Nghiêm Chính bị hắn đánh té lăn trên đất, sợ tới mức cả người run run, bò dậy quỳ nói: "Hoàng thượng tha mạng!"
Triệu Hữu Đường lại hỏi hắn: "Đau không? Nói thật."
Nghiêm Chính tự nhiên không dám giấu giếm: "Đau."
Triệu Hữu Đường càng thêm ngạc nhiên, nhíu nhíu mày hỏi: "Nương nương ở đâu?"
"Nương nương..." Nghiêm Chính chần chờ nói: "Không biết Hoàng thượng nói là vị nương nương nào?"
Còn có mấy vị?
Triệu Hữu Đường nói: "Đương nhiên là nói Phùng Liên Dung."
Mắt Nghiêm Chính lập tức trợn tròn: "Hoàng thượng, Hoàng thượng là hỏi Phùng lương viện?"
Triệu Hữu Đường nghe xong lời này lập tức liền nghĩ đến giấc mộng Phùng Liên Dung nói, nhất thời liền không sợ hãi, chỉ cảm thấy thú vị, khó trách nói ngày nghĩ gì đêm mơ đó, xem ra do nàng nói chuyện kia, chính mình cũng nằm mơ, hắn cười rộ lên: "Ngươi đón Phùng Liên Dung đến đây."
Nghiêm Chính sửng sốt.
Kết quả Triệu Hữu Đường lại thêm một câu: "Thôi, Trẫm đi xem nàng."
Nghiêm Chính kém chút té xỉu.
Hắn không phải xuất hiện ảo giác đấy chứ?
Phùng lương viện này không biết đã bao lâu không có hầu hạ, sao Hoàng thượng đột nhiên nhớ đến nàng không nói, còn muốn tự mình đi gặp nàng?
Hương ở đâu đốt vậy!
"Nàng hiện đang ở tại..." Triệu Hữu Đường rời khỏi thư phòng mới hỏi.
"Hồi Hoàng thượng, tại Khuynh Vân các."
Chỗ tồi tàn như vậy!
Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày.
Hắn rất nhanh liền đến Khuynh Vân các.
Phùng Liên Dung đang nghỉ ngơi, hai ngày nay thân thể từ từ gầy yếu, người cũng không quá thoải mái, nàng vừa muốn nhắm mắt lại thì nghe giọng cực hưng phấn của Chung ma ma truyền đến, giống như nhặt được vàng thỏi vậy: "Chủ tử, chử tử, ngài mau mau dậy đi."
"Sao vậy?" Phùng Liên Dung yếu ớt nói.
Thật ra chính bản thân Chung ma ma cũng không tin, như gặp quỷ nói: "Hoàng thượng, hoàng thượng tới."
"Cái gì?" Phùng Liên Dung bật mạnh ngồi dậy, nhưng nghĩ đến cái gì lại ủ rũ nằm xuống, "ma ma chớ nói nhảm, Hoàng thượng làm sao có thể đến đây chứ, có phải ma ma nhìn nhầm rồi không."
"Nhầm thế nào được, đến rồi này."
Đang nói, chợt nghe bên ngoài một trận hoảng loạn, Phùng Liên Dung nhìn ra phía trước, xa xa một bóng người sải bước to đi đến, chỉ trong nháy mắt đã đến bên mép giường, trái tim nàng kém chút nhảy ra, cúi đầu nhìn màu vàng trước mặt, vội xuống giường bái kiến Triệu Hữu Đường.
"Ngẩng đầu lên." Triệu Hữu Đường nói, hắn cực hiếu kỳ bộ dáng của Phùng Liên Dung trong mộng.
Phùng Liên Dung giọng như muỗi kêu nói: "Thiếp thân, thiếp thân không dám."
Nhỏ nhỏ, mềm mềm, không có ngây thơ như trong ấn tượng.
Triệu Hữu Đường nói: "Vậy là nàng không dám nghe Trẫm?"
Thân thể Phùng Liên Dung run lên một cái, vội ngẩng đầu.
Mặt nàng gầy, nổi bật lên một đôi mắt to, khiếp sợ như nai con trong rừng, nhưng chính như vậy đó mới là Phùng Liên Dung, ánh mắt Triệu Hữu Đường lại đi xuống, thấy nàng chỉ mặc áo đơn trắng như tuyết, dáng người tinh tế, như là gió thổi liền bay.
Chân mày hắn nhíu chặt hơn.
Sao trong mộng nàng lại thảm như vậy, rõ ràng hắn nuôi nàng trắng trắng tròn tròn, hiện tại chỗ nên đầy đặn đều rất gầy!
Hắn phân phó chúng cung nhân hoàng môn đi ra ngoài.
Phùng Liên Dung thấy chỉ còn lại hai người bọn họ, nhịn không được lui về phía sau mấy bước, dựa sát vào giường, nàng cúi thấp đầu, một chút thanh âm cũng không dám phát ra.
Triệu Hữu Đường đi về phía trước hai bước, giơ tay ôm nàng vào trong ngực.
Nàng than nhẹ một tiếng, cả người căng thẳng.
Triệu Hữu Đường có thể cảm giác được nàng căng thẳng, ôn nhu hỏi: "Nàng sợ Trẫm?"
Phùng Liên Dung không biết trả lời thế nào, hơi hơi mím môi dưới.
Nàng không dám tùy tiện nói.
Triệu Hữu Đường nhẹ vuốt tóc nàng, chỉ cảm thấy tóc này cũng không mềm nhẵn như ngày thường, có điều mùi hương lại rất quen thuộc, hương hoa kim ngân, khóe miệng hắn nhếch lên, tròng mắt lại nhìn Phùng Liên Dung, nàng hơi có chút cuộn mình.
Gương mặt ngày trẻ thanh lệ làm người thương yêu, chính là tư thái này khiến người không quá vui vẻ.
Do hắn là Hoàng đế, muốn nữ nhân gì mà không có, bộ dáng này của nàng chỉ biết giảm hưng trí, nếu hắn không hiểu nàng, nào có thời gian đi dỗ nàng, sợ nàng chấn kinh đây.
Phùng Liên Dung ơi Phùng Liên Dung, khó trách ở trong mộng nàng chỉ là Phùng lương viện.
Thật đúng là một con chuột nhát gan!
Hắn nắm cằm nàng nâng lên: "Về sau nàng không cần sợ Trẫm, muốn nói cái gì thì nói cái đó."
Phùng Liên Dung trợn tròn mắt, đây là ý gì.
"Đến, nàng nói chút về rượu nho nương nàng ủ đi." Triệu Hữu Đường ôm nàng ngồi đến bên giường, cười nói: "Không phải nàng rất muốn gặp cha nương nàng sao? Nàng nói chuyện với Trẫm, không chừng Trẫm cao hứng sẽ để người nhà nàng tiến cung một chuyến."
"Thật ạ?" Ánh mắt Phùng Liên Dung lập tức sáng rọi, ngũ quan nàng lập tức sinh động lên.
Triệu Hữu Đường nói: "Vua không nói đùa."
Phùng Liên Dung nhẹ nói: "Có điều vì sao Hoàng thượng muốn nói chuyện này?"
"À, có hồi Trẫm nghe người khác nói thê tử của Phùng đại nhân biết cất rượu, Trẫm liền có chút tò mò."
Phùng Liên Dung cười rộ lên: "Nương đúng là biết cất rượu, lúc thiếp thân vào cung, rượu nho nương ủ cũng đã rất ngon, màu sắc cũng đẹp, nương thấy mua nho đắt, còn mua đất trồng nho cơ."
Nói đến người nhà của nàng, nàng đâu đâu cũng đều thấy là cảm tình, nhưng trong nụ cười nàng lại mang đau thương, gọi người không đành lòng.
Triệu Hữu Đường cầm tay nàng nói: "Nàng bị bệnh phải không?"
"Không biết nữa." Phùng Liên Dung nói: "Kim đại nhân nói trước uống thử mấy thang thuốc xem thế nào."
Triệu Hữu Đường nói: "Kim đại phu, sao không mời Kim thái y xem?"
Phùng Liên Dung cũng không biết nên trả lời lại thế nào, chỉ nhìn trộm hắn một cái.
Tính ra đã cách một năm hắn một mình ở cùng với nàng khoảng cách gần như vậy, tay hắn còn nắm tay nàng, chỉ khiến nàng cảm thấy như là đang mơ, có lẽ thật là đang mơ, hắn không giống hắn, đối nàng tốt như vậy.
Triệu Hữu Đường nói xong mới phát hiện không đúng, cũng đúng, một Lương viện sao có tư cách mời Chu thái y.
"Lát nữa Trẫm sẽ gọi Chu thái y đến xem." Mặc dù là mộng, hắn cũng không muốn bạc đãi nàng.
Phùng Liên Dung chấn động: "Như vậy không tốt lắm đâu, Hoàng thượng, thiếp thân làm sao có thể để Chu thái y đến xem chứ."
"Sao mà không được, lời của Trẫm, ai dám không nghe?" Hắn cụp mắt nhìn Phùng Liên Dung, nàng hoa dung thất sắc, như là không dám tin được nhận ưu đãi như vậy, tuy rằng đây là mộng, nhưng tình cảm lại chân thật như thế, người cũng chân thật, coi như nàng là một Phùng Liên Dung sống ở thế giới này, làm Lương viện.
Hắn cúi đầu mạnh hôn môi nàng.
Phùng Liên Dung ưm một tiếng liền lập tức vô lực.
Hắn hưởng thụ thơm ngọt của nàng, lại có một loại cảm giác kỳ lạ, hôn một lát, hắn nói: "Tay nàng không đủ dài à, còn không ôm lấy Trẫm?"
Phùng Liên Dung bị hắn lần lượt dọa sợ, lập tức liền đưa tay lên ôm hắn.
Thật lâu sau hắn mới rời khỏi môi nàng, thấp giọng bên tai nàng hỏi: "Thế nào, có thích không?"
Phùng Liên Dung xấu hổ, cả khuôn mặt đỏ bừng.
"Nói."
Nàng không dám không nói, chỉ đành phải nói: "Thích."
Nàng sao có thể không thích chứ, đây là chuyện mà nàng vốn tha thiết mơ ước, chỉ là nàng không dám nghĩ tới, cho dù bây giờ xảy ra nàng cũng vẫn không thể tin được. Cũng được, coi như là một giấc mộng, đã đến tình cảnh này nàng còn sợ gì chứ.
Triệu Hữu Đường chậm rãi áp đảo nàng, hai người triền miên cùng nhau.
Bên ngoài cung nhân hoàng môn người người đều kinh hỉ vạn phần, nhất là Chung ma ma, cao hứng đến nỗi muốn khóc, liên tục bái tạ ông trời.
Một hồi lâu hắn mới dậy, do thấy nàng còn đang bị bệnh, hắn cũng không dám quá mức tận hứng, chỉ nói: "Về sau chớ để câu thúc như vậy."
Phùng Liên Dung đỏ mặt, cắn môi khẽ ừ.
Hắn đứng lên chuẩn bị đi.
Hắn đi, có lẽ giấc mộng sẽ lập tức kết thúc, Phùng Liên Dung gấp gáp, nhịn không được đánh bạo giữ chặt tay áo của hắn.
Hắn nhìn nàng, mắt nàng tràn đầy không muốn xa rời.
Lần này, nhưng là có bóng dáng của nàng.
Trẻ con dễ dạy.
Triệu Hữu Đường nói: "Trẫm sẽ còn trở lại."
Phùng Liên Dung liền cao hứng trở lại, chậm rãi buông tay ra, ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng hắn.
Triệu Hữu Đường nói: "Nếu không ta phong nàng làm Quý phi?"
"A?" Phùng Liên Dung bị dọa, liên tục lắc đầu: "Thiếp thân có tài đức gì, hơn nữa, không phải Hoàng thượng muốn phong Ninh phi nương nương là Quý phi à?"
"Ninh phi, ai?" Triệu Hữu Đường nhíu mày, ở trong mộng, hắn thật sự có mấy sủng phi hay sao?
Phùng Liên Dung chần chờ một lát: "Là Tô Cầm nương nương ấy."
Triệu Hữu Đường không nói gì.
Trong mộng này còn có cả Tô Cầm?
"Nàng làm Quý phi cái gì." Triệu Hữu Đường nói, "Đó là nàng, để Trẫm gọi Lễ bộ thượng thư."
Hắn rất nhanh liền đi ra ngoài, một bên sai Nghiêm Chính đi mời Chu thái y đến xem bệnh cho Phùng Liên Dung, kết quả trên đường gặp được hai phi tần, trừ Tô Cầm, người còn lại hắn không nhận ra, Triệu Hữu Đường giơ tay day day mi tâm: "Hai người này..."
Nghiêm Chính hỏi: "Hoàng thượng là nói Ninh phi nương nương cùng Chiêu Nghi nương nương ạ?"
Xem ra là sủng phi của mình, Triệu Hữu Đường ngẩng đầu nhìn lại, Tô Cầm vẫn là bộ dáng như vậy, luận dung mạo, đúng là khá hấp dẫn người, về phần vị Chiêu nghi kia, hắn thế nào cũng nhớ không nổi.
Có thể thấy được chẳng phải người chân thật, ngược lại không biết mấy sủng phi trong miệng Phùng Liên Dung có phải các nàng không?
Hắn cùng nàng có làm chung một giấc mộng không?
Triệu Hữu Đường thật sự có chút hồ đồ.
Chả trách nói mộng Trang Chu vì hồ điệp, hồ điệp không biết Trang Chu, người ở trong mộng, cũng không biết đêm nay là đêm nao, người ở chỗ nào, có thể mặc kệ nó?
Nơi này có Phùng Liên Dung là đủ rồi, rất thú vị.
Triệu Hữu Đường thấy hai người tiến lên thỉnh an, hỏi: "Các ngươi có biết Phùng lương viện bị bệnh không?"
Trần chiêu nghi sửng sốt, trả lời: "Hồi Hoàng thượng, có nghe nói qua, chỉ không biết có nghiêm trọng không."
Đôi mắt Triệu Hữu Đường khẽ híp lại: "Đã biết bị bệnh, vì sao ngươi không mời thái y đi xem? Dù sao cũng đều là phi tần."
Trần chiêu nghi bị nghẹt, có chút không dám tin.
Tô Cầm ở bên cạnh cũng rất khó hiểu, Phùng lương viện kia tuy nói là người cũ, nhưng cũng không được sủng ái, hôm nay Hoàng thượng đột nhiên nổi hứng đi Khuynh Vân các, cũng là xuất phát trong dự liệu của nàng ta, nghe nói còn sủng hạnh, càng thêm khiến nàng ta giật mình. Chuyện này Hoàng hậu tự nhiên cao hứng, nhưng Trần chiêu nghi đi qua nói chuyện với nàng ta, hai người dạo vườn.
Vậy nên gặp gỡ Triệu Hữu Đường.
Trên mặt hai người đều có chút kinh ngạc, Triệu Hữu Đường nhìn liền thấy tức giận, thầm nghĩ Phùng Liên Dung nàng ở trong mộng này sao lại khiến người xem thường vậy chứ!
Triệu Hữu Đường nói: "Về sau các ngươi không cần gọi nàng là Phùng lương viện nữa, Trẫm tính phong nàng là Quý phi."
Lời này không khác gì sét đánh giữa trời quang, hai người kia quả thực đều không thể tin vào tai mình, nhất là Tô Cầm, do Triệu Hữu Đường vốn muốn phong nàng là Quý phi, Phùng Liên Dung kia dựa vào cái gì, hàng năm không được sủng ái, cũng không chết.
Sắc mặt nàng ta đã trắng bệch, ban đầu cho rằng Triệu Hữu Đường yêu nàng ta, xem ra cũng không hơn gì cái này.
Quân vương yêu quả nhiên giống như pháo hoa.
Vũ nhục bực này, nàng ta không muốn chịu, Tô Cầm xoay người rời đi.
Trần chiêu nghi phủ bụng mình, cũng cố cười nói: "Phùng lương viên quả nhiên là có phúc."
Trong bụng nàng ta có con của hắn, sau này sẽ không sai.
Triệu Hữu Đường liếc nhìn nàng một cái, thầm nghĩ, hai người này một cái tự cho là tài hoa, thanh cao vạn phần, một cái am hiểu diễn trò, tâm kế sâu, cái gì vậy! Lại còn là sủng phi của hắn? Hai người này thế thế nào đều không phải thật tâm thích mình.
Mấy ngày sau Triệu Hữu Đường liền phong Phùng Liên Dung là Quý phi.
Nếu là mộng, không có gì là không thể làm, trong lòng hắn chưa hết giận, chỉ các một ngày liền phế Phương Yên, phong Phùng Liên Dung là Hoàng hậu.
Cả triều ồ lên.
Nhưng Triệu Hữu Đường không quan tâm, Phùng Liên Dung được hắn sủng ái, dần dần liền trở nên đẫy đà, bệnh cũng khá, nàng không hề sợ hãi hắn, dần cùng hắn thân cận, hai người tình cảm càng nồng hậu, nàng thậm chí còn có tin mừng, có điều Triệu Hữu Đường không đợi được nàng sinh đã bị Phùng Liên Dung lay tỉnh.
Hắn mở mắt nhìn, hóa ra đã là ban đêm.
Phùng Liên Dung vội la lên: "Thật sợ Hoàng thượng cũng bất tỉnh như thiếp thân, may mắn." Nàng khom người dìu hắn ngồi dậy, "Nên ăn cơm."
Triệu Hữu Đường nương ánh nến nhìn nàng, đột nhiên cười nói: "Trẫm cũng ở trong mộng nhìn thấy nàng."
Phùng Liên Dung kinh ngạc nói: "Thật á?" Lúc nàng nói "thật á", đôi mắt cùng khóe miệng sẽ hơi cong lên, giống một đứa nhỏ ngạc nhiên, gọi người xem liền thích, Triệu Hữu Đường đưa tay nâng mặt nàng, ấn một nụ hôn lên nói: "Đương nhiên la thật, có điều Trẫm đã phong nàng là Hoàng hậu."
Phùng Liên Dung lập tức liền kêu hắn nói chuyện trong mộng, nghe xong trong mắt tràn đầy nước mắt, nằm ở trong lòng hắn nói: "Khó trách lúc trước... Là thiếp thân vụng về, không biết Hoàng thượng yêu thích." Nếu như ngay từ đầu nàng đã như vậy, năm đó cũng khồn đến mức bi thảm, không công lỡ mất.
Triệu Hữu Đường cười rộ lên, vỗ vỗ đầu nàng: "Chỉ là mộng thôi, thấy nàng đau lòng thành gì rồi, yên tâm, trong mộng nàng sống rất tốt, người khác cũng gọi nàng là Nhân Thiện nương nương đấy, cả ngày vung tiền ra ngoài cứu khổ cứu nạn.
Phùng Liên Dung phì một tiếng cười lên, qua một lát nàng ngẩng đầu lên nói: "Hoàng thượng, thiếp thân thích chàng."
Triệu Hữu Đường ngẩn ra.
"Rất thích, rất thích, rất thích." Nàng từng chữ từng chữ đều nói vô cùng động tình.
Gò má Triệu Hữu Đường thế nhưng có chút nóng, ôn nhu nói: "Trẫm biết."
Phùng Liên Dung đi tới gần hôn hắn.
Lúc môi nàng gần tới, hắn nói: "Trẫm cũng thích nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.