Chương 113: Va chạm
Cửu Lam
01/08/2016
Editor: Linh
Không muốn!
Câu trả lời đầu tiên xuất hiện trong đầu Phùng Liên Dung chính là câu này.
Năm đó khi biết nàng bị điểm danh vào cung, phụ thân mẫu thân ca ca không có một ai không đau buồn, nhưng bọn họ đều tận lực khắc chế, nhưng như vậy lại càng khiến người khổ sở, giống như thế giới sắp sụp, lại không ai có thể ngăn cản.
Nàng đêm nào cũng lăn lộn khó ngủ, nước mắt chảy xuống thấm gối ướt đẫm.
Ai cũng đều biết vào cung rồi muốn cùng người nhà gặp mặt một lần là khó khăn cỡ nào, lần xa nhau này không khác vĩnh biệt là mấy.
Nhưng tình thân bao năm nay sao có thể vứt bỏ?
Nàng đã sớm có thói quen ngày ngày cùng người nhà ở chung, mặc kệ là nghèo khổ hay gian nan, bọn họ đều sẽ cùng nhau đối mặt, cho dù là nàng có gả ra ngoài, phụ thân mẫu thân chắc chắc sẽ tuyển chọn cho nàng một giai tế tốt. Cuộc sống tương lai của nàng không cần vinh hoa phú quý, chỉ cần tương thân tương ái như phụ thân mẫu thân là đủ.
Kết quả, ý niệm như vậy vô tình bị đánh nát!
Nhớ lại năm đó, cho dù là một vạn lần hỏi nàng có muốn vào cung không, nàng đều sẽ nói không muốn.
Trong ánh mắt nàng tràn đầy là ý phủ định, ngay cả che giấu cũng không kịp.
Sắc mặt Triệu Hữu Đường cũng càng ngày càng lạnh.
Chung ma ma vội vã nói: "Nương nương..."
Hồi Phùng Liên Dung mới vào cung, Chung ma ma liền chăm sóc nàng, sao có thể không nhìn ra bi thương khi phải rời nhà của nàng, lại nói tiếp, bị tuyển vào cung, trừ khi có dã tâm, hoặc ở trong nhà quá bất hạnh, chứ không có mấy ai cam tâm tình nguyện? Cho nên bà muốn nhắc nhở Phùng Liên Dung, vào thời khắc này không giống bình thường, tuy rằng không phải tội khi quân, nhưng Hoàng đế cũng là nam nhân, dỗ dành một chút lại như thế nào?
Không cần nói quá rõ ràng.
Triệu Hữu Đường quát: "Đều lui ra ngoài!"
Chung ma ma giật mình, cùng các cung nhân lui ra sau.
"Cút ra bên ngoài!" Giọng Triệu Hữu Đường lạnh như băng.
Một đám người lại lui về phía sau, lui đến ngoài phòng.
Tiếng quát rất to, Phùng Liên Dung tim nhảy dựng lên, vừa muốn mở miệng, Triệu Hữu Đường nói: "Nàng chớ gạt Trẫm."
Phùng Liên Dung ngẩn ra, chợt trả lời: "Thiếp thân không lừa Hoàng thượng, lúc trước đúng là không nguyện ý."
Triệu Hữu Đường tuy rằng không muốn nàng nói dối, nhưng nàng thẳng thắn nói không muốn tiến cung, trong lòng hắn cũng vô cùng không thoải mái. Năm đó hắn đã là Thái tử, là Thái tử của Cảnh quốc, không nói đến thân phận, dù là cái khác, lại có chỗ nào không trội hơn nam tử trong Kinh đô?
Nàng có cái gì mà không nguyện ý?
Hắn cười lạnh một tiếng: "Nàng cũng không phải tuyệt thế giai nhân gì!"
Phùng Liên Dung nghe ra ý trào phúng trong lời của hắn, nhăn mi nói: "Chuyện này có liên quan gì đến giai nhân hay không? Thiếp thân không muốn là vì phải rời khỏi nhà, không giống xuất giá bình thường, bình thường còn có thể về nhà thăm phụ mẫu, ngược lại không biết Hoàng thượng là có ý gì!"
"Trẫm có ý gì, chính nàng rõ ràng! Nàng có thể vao cung, đó là thiên đại phúc phận." Đừng còn không biết đủ!
Phùng Liên Dung tức đến bật cười.
Đời này nàng vận khí tốt hơn chút ít, kiếp trước nàng trải qua cuộc sống thế nào? Ngày ngày nơm nớp lo sợ không nói, đến cuối cùng còn thê thảm như vậy, tuổi còn trẻ tươi sống bệnh chết. Nếu không phải năm ấy Hoàng thái hậu tùy tiện viết một đạo ý chỉ, nàng có thể như thế hay sao?
Nhưng hiện tại Triệu Hữu Đường lại nói nó thành thiên đại phúc phận.
Đúng vậy, một câu nói của hắn là có thể điên đảo vận mệnh chúng sinh, bọn họ cao cao tại thượng, mà người khác ti tiện như con kiến.
Phùng Liên Dung nắm tay hơi xiết chặt: "Cho nên thiếp thân mới nói Hoàng thượng không biết loại thống khổ đó, nếu Hoàng thượng đổi lại là thiếp thân, có song thân từ ái, lại do một câu nói của người khác mà không thể không rời khỏi bọn họ, thậm chí ngay cả gặp cũng không được gặp một lần, Hoàng thượng có cam tâm tình nguyện nghe theo không? Hoàng thượng nhưng là người tham mộ hư vinh bực đó, chỉ vì hôn phu có được thân phận tôn quý, do tương lai có thể được thăng chức nhanh liền nguyện ý bỏ qua song thân? Chỉ vì một người mình không biết, không biết hắn tốt hay xấu liền nguyện ý rời khỏi gia tộc mình từ nhỏ lớn lên?" Giọng nàng bỗng chốc cao vút, "Hoàng thượng, ngài nguyện ý sao?"
Mi tâm ngày thường luôn ôn nhu lúc này lại ẩn chút kiên nghị, như là đao kiếm lộ ra sắc bén vốn có.
Triệu Hữu Đường nhất thời không thốt lên lời.
Nàng nói từng câu chữ đều có lẽ, không có một câu có thể phản bác.
Ai ở trong lập trường của nàng, chỉ sợ đều sẽ không nguyện ý.
Nhưng là, vừa rồi hắn lại vì câu không muốn kia của nàng giận đến váng đầu.
Triệu Hữu Đường bỗng nhiên cũng rất phiền lòng, mạnh vỗ bàn đứng lên nói: "Nàng suy nghĩ thật kĩ cho Trẫm, thế nhưng giám nói chuyện với Trẫm như vậy!"
Hắn thậm chí còn đá đổ ghế.
Phùng Liên Dung bị tiếng vỗ bàn dọa đến, nhưng nàng vẫn còn đang trong cơn kích động, không thu lại được. Nàng lại muốn dỗ Triệu Hữu Đường, vừa quýnh lên con mắt liền đồng, mắt đẫm lệ, hận không thể lập tức khóc lên.
Triệu Hữu Đường thấy nàng như vậy, quát: "Khóc cái gì, vừa rồi lúc mắng Trẫm không phải rất đúng lí hợp tình sao?"
"Không có mắng, mắng Hoàng thượng." Nàng chỉ ăn ngay nói thật, sao lại trở thành mắng rồi? Lại nói, cho nàng mười lá gán nàng cũng không dám mắng.
Triệu Hữu Đường hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bước đi.
Mấy người Chung ma ma thấy hắn nổi giận đùng đùng đi ra, quỳ xuống, thấy hắn đi không thấy bóng dáng các nàng mới chạy vội đi vào.
Phùng Liên Dung một mình ngơ ngác ngồi đó.
Chung ma ma cảm thán nói: "Nương nương đây là tội gì, Hoàng thượng hỏi, nương nương cứ nói dối như này...."
"Hắn nói không được nói dối."
Chung ma ma khóe miệng giật giật, thầm nghĩ vậy phải thế nào mới phải!
Muốn nói, Hoàng thượng cũng là ăn no rửng mỡ, Phùng Quý phi năm đó có nguyện ý tiến cung hay không, có quan hệ gì. Dù sao cuộc đời này đều ở trong cung, cũng không biết hai người này đang nói chuyện của thượng phục cục sao lại chuyển đến chuyện này.
Chung ma ma đau đầu.
"Nếu không sáng mai nương nương đi nhận sai."
Hai người này cãi nhau to như vậy đây là lần đầu, nếu là phu thê bình thường thì không sao, nhưng trượng phu này lại là Hoàng đế, người tôn quý nhất thiên hạ. Chủ tử nhà mình lại chỉ là một Quý phi, làm sao có thể được? Chung ma ma cảm thấy Phùng Liên Dung cần phải đi xin lỗi.
Phùng Liên Dung lại ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi: "Ma ma, thật ra ta cũng không nói sai đúng không, cung nhân hoàng môn nào có xấu như vậy, chuyện lần này các nàng mặc dù có sai, nhưng cũng có nguyên nhân."
Chung ma ma đối chuyện này tất nhiên là cảm động, lại biết thân phận của mình: "Nương nương, chúng ta làm nô tì, tốt hay không tốt, xấu hay không xấu lại có gì để nói? Cũng chỉ là dựa vào một câu nói của chủ tử, mạng của chúng nô tì tốt gặp được nương nương, người khác thì khó nói, nhưng đây cũng là số mệnh thôi."
"Đúng vậy, là số mệnh, nhưng số mệnh cũng sẽ thay đổi, chỉ cần có cơ hội không giống vậy." Nàng cũng là như vậy, chỉ là, số mệnh này vẫn dựa theo những người đó, giống Hoàng thái hậu năm đó, giống Triệu Hữu Đường, đời này không có sủng ái của hắn, số mệnh của nàng có lẽ sẽ không thay đổi.
Phùng Liên Dung nghĩ vậy, ý tưởng trong nội tâm cũng càng ngày càng rõ ràng, hóa ra quyền lực càng lớn có lẽ người giống chúa tể càng nhiều, nhưng trong những người này cũng có người xấu người tốt, làm sao có thể dựa vào tâm tình của bản thân liền định ra sống chết của bọn họ?
Nàng quay đầu nhìn Bảo Lan Châu Lan, đang vào độ tuổi như hoa, nhưng là lại không thể lập gia đình, trong cung này còn rất nhiều người như vậy, các nàng cũng giống nàng ngày trước, vô pháp cải lệnh, chỉ có thể vô điều kiện nghe theo.
Những người này, đâu có gì sai đâu?
Ví dụ như cung nhân gọi Tú Liên đó, là con một trong nhà, đột nhiên bị triệu vào cung, đi qua chính là mười mấy năm, trong nhà phụ thân mẫu thân bệnh nặng tiêu hết tiền tài, mẫu thân còn phải đi ra ngoài ăn xin sống qua ngày, trong lòng nàng cần phải có bao nhiêu khó chịu? Dù có phạm sai, cũng làm người đáng thương, nàng vốn muốn cùng Triệu Hữu Đường nói chuyện này.
Phùng Liên Dung khẽ thở dài một cái, nhưng lại làm hỏng rồi.
Có khẽ, ngày mai thật sự đi nhận sai?
Cũng không biết hắn có thật sự tức giận không nữa.
Nàng ở đây suy nghĩ, Triệu Hữu Đường cũng vậy.
Trở lại Càn Thanh cung liền ngồi rầu rĩ, sợ tới mức mấy hoàng môn ngay cả thở cũng không dám thở, Nghiêm Chính đây là lần đầu thấy hắn từ Diên Kỳ cung trở về còn nghiêm mặt, phải biết trước đây hắn đi đến đó đều là để thay đổi tâm trạng, lần này ngược lại rồi.
Cũng không biết chuyện này qua đi, Phùng Quý phi có phải là xong rồi không?
Làm Hoàng môn, có đôi khi phải nghĩ trước nhiều chút, ví dụ như thế này, vậy sau này chuyện của Phùng Quý phi liền không cần nói thêm nhiều nữa.
Nhưng Phùng Quý phi xong rồi, vị Quý nhân nào có thể được Hoàng thượng ưu ái đây?
Nghiêm Chính đang miên man suy nghĩ, Triệu Hữu Đường bỗng gọi hắn vào.
"Bái kiến Hoàng thượng." Nghiêm Chính quỳ xuống.
Triệu Hữu Đường cũng không bảo hắn đứng lên, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Năm đó vì sao ngươi vào cung?"
Nghiêm Chính ngốc rồi.
Hắn hầu hạ Triệu Hữu Đường hơn hai mươi năm, hắn chưa từng hỏi qua vấn đề này, cũng vẫn chưa từng quan tâm đến vấn đề này.
Sao lại như vậy nhỉ?
"Đừng nghĩ lừa gạt Trẫm, trừ khi ngươi không cần đầu, nói đi." Triệu Hữu Đường nói.
Nghiêm Chính trong lòng lộp bộp một tiếng, vội nói: "Thật ra chính là nghèo, lúc đó trong nhà nô tài do tổ phụ thích cờ bạc, gánh nợ, do hắn chết đi, đành phải từ phụ thân đến trả, dựa vào chút đất cằn trong nhà ngay cả cơm cũng không có để ăn, quần áo cũng mặc không đủ ấm. Sau này nô tài lớn hơn chút liền vào thành kiếm tiền, có ngày nghe nói trong cung chiêu hoàng môn, có thể đổi chút bạc, nô tài nghĩ đệ đệ muội muội còn nhỏ như vậy đã phải thường xuyên chịu đói bụng, thật sự đáng thương liền tự quyết, sau này được mười lượng bạc, bọn họ cuối cùng có thể có bữa cơm no."
Triệu Hữu Đường biết hoàng môn là thế nào, chỉ là không nghĩ tới Nghiêm Chính vì mười lượng bạc mà chôn vùi cả đời.
Nhưng là chuyện này ban đầu hắn căn bản không nghĩ hỏi, Nghiêm Chính là ai, người trong nhà ở đâu hắn một mực không muốn biết, hiện giờ mới biết Nghiêm Chính có bao ngốc, có bao nhiêu săn sóc người nhà.
Khó trách mấy năm nay bản thân luôn dùng hắn, có thể thấy được hắn làm người quả thật không sai.
Triệu Hữu Đường khoát tay bảo hắn lui ra.
Hắn tuy rằng do những lời đó của Phùng Liên Dung mà tò mò đi hỏi Nghiêm Chính, nhưng hiện tại trong lòng vẫn rất mẫu thuẫn.
Mấy năm nay Phùng Liên Dung ở trước mặt hắn ngoan ngoãn phục tùng thế nào hắn nhớ rất rõ, nhưng hôm nay nàng lại dám chống đối hắn, không chỉ chống đối, còn nói đến khiến hắn vô pháp phản bác, đây là một hành động có tính đảo điên, làm hắn có chút không thể nhận.
Nhưng về phương diện khác, hắn lại có chút cảm giác mới mẻ, hóa ra nàng còn có một mặt như vậy!
Hóa ra nàng cũng không phải một mặt nịnh hót mình.
Đêm này, hai người đều ngủ không ngon.
Lúc Phùng Liên Dung ngủ dậy, dưới mắt có quầng thâm, giống như bị người dùng chì vẽ đậm, Chung ma ma nhìn một cái liền biết nàng đây là đang hối hận.
Cũng là đáng đời!
Chung ma ma tức, gặp được loại chuyện như này sớm cần phải kêu Hoàng thượng lượng giải, hoặc mấy cung nhân đó sống hay chết thì có liên quan gì đến nàng chứ, còn cầu tình, thậm chí vì chuyện này mà băn khoăn? Chung ma ma cảm thấy không đáng giá, cho nên cũng không có an ủi Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung đeo hai vành mắt thâm quầng ăn cơm sáng cùng nhi tử.
Triệu Thừa Diễn nhìn lại nhìn, hỏi: "Mẫu phi không vui ạ?"
"Không có, chỉ là tối qua làm ác mộng ngủ không ngon." Phùng Liên Dung cười cười.
"À, vậy lát nữa mẫu phi phải ngủ thật ngon." Triệu Thừa Diễn thân thiết nói, "Chờ hài nhi học về lại bồi mẫu phi."
Phùng Liên Dung xoa xoa đầu hắn: "Thật ngoan, mẫu phi sẽ nghỉ ngơi."
Triệu Thừa Mô chỉ nghe, không nói chuyện.
Hai đứa nhỏ đi rồi, Phùng Liên Dung liền cân nhắc có phải nên viết phong thư.
Nàng và Triệu Hữu Đường chưa từng cãi nhau như vậy, hôm qua cũng là lần đầu tiên hung dữ dạy dỗ nàng, nghĩ nghĩ, nàng cảm thấy Triệu Hữu Đường là tức giận, dù sao hắn là Hoàng đế mà, thói quen người khác nghe theo hắn, nàng lại luôn không phát giận.
Nàng kêu Bảo Lan mài mực, Bảo Lan vén tay áo lên mài mực.
Phùng Liên Dung nhấc bút lên hơi chấm chấm, đến giữa không trung lại dừng lại.
Nên viết cái gì đây?
Nói chính mình không nên nói vậy, làm hắn mất hứng? Nói chình mình miệng không đắn đo? Nói chính mình năm đó tuy không muốn vào cung, nhưng là, hiện giờ cũng chưa từng hối hận?
Nói cái gì đây?
Hôm qua thế nào cũng phải chọc hắn, hôm nay lại ba ba viết thư qua cầu hắn.
Sẽ không làm hắn phiền chán chứ?
Bình sinh lần đầu tiên nàng thấy bút trong tay thật nặng.
Không muốn!
Câu trả lời đầu tiên xuất hiện trong đầu Phùng Liên Dung chính là câu này.
Năm đó khi biết nàng bị điểm danh vào cung, phụ thân mẫu thân ca ca không có một ai không đau buồn, nhưng bọn họ đều tận lực khắc chế, nhưng như vậy lại càng khiến người khổ sở, giống như thế giới sắp sụp, lại không ai có thể ngăn cản.
Nàng đêm nào cũng lăn lộn khó ngủ, nước mắt chảy xuống thấm gối ướt đẫm.
Ai cũng đều biết vào cung rồi muốn cùng người nhà gặp mặt một lần là khó khăn cỡ nào, lần xa nhau này không khác vĩnh biệt là mấy.
Nhưng tình thân bao năm nay sao có thể vứt bỏ?
Nàng đã sớm có thói quen ngày ngày cùng người nhà ở chung, mặc kệ là nghèo khổ hay gian nan, bọn họ đều sẽ cùng nhau đối mặt, cho dù là nàng có gả ra ngoài, phụ thân mẫu thân chắc chắc sẽ tuyển chọn cho nàng một giai tế tốt. Cuộc sống tương lai của nàng không cần vinh hoa phú quý, chỉ cần tương thân tương ái như phụ thân mẫu thân là đủ.
Kết quả, ý niệm như vậy vô tình bị đánh nát!
Nhớ lại năm đó, cho dù là một vạn lần hỏi nàng có muốn vào cung không, nàng đều sẽ nói không muốn.
Trong ánh mắt nàng tràn đầy là ý phủ định, ngay cả che giấu cũng không kịp.
Sắc mặt Triệu Hữu Đường cũng càng ngày càng lạnh.
Chung ma ma vội vã nói: "Nương nương..."
Hồi Phùng Liên Dung mới vào cung, Chung ma ma liền chăm sóc nàng, sao có thể không nhìn ra bi thương khi phải rời nhà của nàng, lại nói tiếp, bị tuyển vào cung, trừ khi có dã tâm, hoặc ở trong nhà quá bất hạnh, chứ không có mấy ai cam tâm tình nguyện? Cho nên bà muốn nhắc nhở Phùng Liên Dung, vào thời khắc này không giống bình thường, tuy rằng không phải tội khi quân, nhưng Hoàng đế cũng là nam nhân, dỗ dành một chút lại như thế nào?
Không cần nói quá rõ ràng.
Triệu Hữu Đường quát: "Đều lui ra ngoài!"
Chung ma ma giật mình, cùng các cung nhân lui ra sau.
"Cút ra bên ngoài!" Giọng Triệu Hữu Đường lạnh như băng.
Một đám người lại lui về phía sau, lui đến ngoài phòng.
Tiếng quát rất to, Phùng Liên Dung tim nhảy dựng lên, vừa muốn mở miệng, Triệu Hữu Đường nói: "Nàng chớ gạt Trẫm."
Phùng Liên Dung ngẩn ra, chợt trả lời: "Thiếp thân không lừa Hoàng thượng, lúc trước đúng là không nguyện ý."
Triệu Hữu Đường tuy rằng không muốn nàng nói dối, nhưng nàng thẳng thắn nói không muốn tiến cung, trong lòng hắn cũng vô cùng không thoải mái. Năm đó hắn đã là Thái tử, là Thái tử của Cảnh quốc, không nói đến thân phận, dù là cái khác, lại có chỗ nào không trội hơn nam tử trong Kinh đô?
Nàng có cái gì mà không nguyện ý?
Hắn cười lạnh một tiếng: "Nàng cũng không phải tuyệt thế giai nhân gì!"
Phùng Liên Dung nghe ra ý trào phúng trong lời của hắn, nhăn mi nói: "Chuyện này có liên quan gì đến giai nhân hay không? Thiếp thân không muốn là vì phải rời khỏi nhà, không giống xuất giá bình thường, bình thường còn có thể về nhà thăm phụ mẫu, ngược lại không biết Hoàng thượng là có ý gì!"
"Trẫm có ý gì, chính nàng rõ ràng! Nàng có thể vao cung, đó là thiên đại phúc phận." Đừng còn không biết đủ!
Phùng Liên Dung tức đến bật cười.
Đời này nàng vận khí tốt hơn chút ít, kiếp trước nàng trải qua cuộc sống thế nào? Ngày ngày nơm nớp lo sợ không nói, đến cuối cùng còn thê thảm như vậy, tuổi còn trẻ tươi sống bệnh chết. Nếu không phải năm ấy Hoàng thái hậu tùy tiện viết một đạo ý chỉ, nàng có thể như thế hay sao?
Nhưng hiện tại Triệu Hữu Đường lại nói nó thành thiên đại phúc phận.
Đúng vậy, một câu nói của hắn là có thể điên đảo vận mệnh chúng sinh, bọn họ cao cao tại thượng, mà người khác ti tiện như con kiến.
Phùng Liên Dung nắm tay hơi xiết chặt: "Cho nên thiếp thân mới nói Hoàng thượng không biết loại thống khổ đó, nếu Hoàng thượng đổi lại là thiếp thân, có song thân từ ái, lại do một câu nói của người khác mà không thể không rời khỏi bọn họ, thậm chí ngay cả gặp cũng không được gặp một lần, Hoàng thượng có cam tâm tình nguyện nghe theo không? Hoàng thượng nhưng là người tham mộ hư vinh bực đó, chỉ vì hôn phu có được thân phận tôn quý, do tương lai có thể được thăng chức nhanh liền nguyện ý bỏ qua song thân? Chỉ vì một người mình không biết, không biết hắn tốt hay xấu liền nguyện ý rời khỏi gia tộc mình từ nhỏ lớn lên?" Giọng nàng bỗng chốc cao vút, "Hoàng thượng, ngài nguyện ý sao?"
Mi tâm ngày thường luôn ôn nhu lúc này lại ẩn chút kiên nghị, như là đao kiếm lộ ra sắc bén vốn có.
Triệu Hữu Đường nhất thời không thốt lên lời.
Nàng nói từng câu chữ đều có lẽ, không có một câu có thể phản bác.
Ai ở trong lập trường của nàng, chỉ sợ đều sẽ không nguyện ý.
Nhưng là, vừa rồi hắn lại vì câu không muốn kia của nàng giận đến váng đầu.
Triệu Hữu Đường bỗng nhiên cũng rất phiền lòng, mạnh vỗ bàn đứng lên nói: "Nàng suy nghĩ thật kĩ cho Trẫm, thế nhưng giám nói chuyện với Trẫm như vậy!"
Hắn thậm chí còn đá đổ ghế.
Phùng Liên Dung bị tiếng vỗ bàn dọa đến, nhưng nàng vẫn còn đang trong cơn kích động, không thu lại được. Nàng lại muốn dỗ Triệu Hữu Đường, vừa quýnh lên con mắt liền đồng, mắt đẫm lệ, hận không thể lập tức khóc lên.
Triệu Hữu Đường thấy nàng như vậy, quát: "Khóc cái gì, vừa rồi lúc mắng Trẫm không phải rất đúng lí hợp tình sao?"
"Không có mắng, mắng Hoàng thượng." Nàng chỉ ăn ngay nói thật, sao lại trở thành mắng rồi? Lại nói, cho nàng mười lá gán nàng cũng không dám mắng.
Triệu Hữu Đường hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bước đi.
Mấy người Chung ma ma thấy hắn nổi giận đùng đùng đi ra, quỳ xuống, thấy hắn đi không thấy bóng dáng các nàng mới chạy vội đi vào.
Phùng Liên Dung một mình ngơ ngác ngồi đó.
Chung ma ma cảm thán nói: "Nương nương đây là tội gì, Hoàng thượng hỏi, nương nương cứ nói dối như này...."
"Hắn nói không được nói dối."
Chung ma ma khóe miệng giật giật, thầm nghĩ vậy phải thế nào mới phải!
Muốn nói, Hoàng thượng cũng là ăn no rửng mỡ, Phùng Quý phi năm đó có nguyện ý tiến cung hay không, có quan hệ gì. Dù sao cuộc đời này đều ở trong cung, cũng không biết hai người này đang nói chuyện của thượng phục cục sao lại chuyển đến chuyện này.
Chung ma ma đau đầu.
"Nếu không sáng mai nương nương đi nhận sai."
Hai người này cãi nhau to như vậy đây là lần đầu, nếu là phu thê bình thường thì không sao, nhưng trượng phu này lại là Hoàng đế, người tôn quý nhất thiên hạ. Chủ tử nhà mình lại chỉ là một Quý phi, làm sao có thể được? Chung ma ma cảm thấy Phùng Liên Dung cần phải đi xin lỗi.
Phùng Liên Dung lại ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi: "Ma ma, thật ra ta cũng không nói sai đúng không, cung nhân hoàng môn nào có xấu như vậy, chuyện lần này các nàng mặc dù có sai, nhưng cũng có nguyên nhân."
Chung ma ma đối chuyện này tất nhiên là cảm động, lại biết thân phận của mình: "Nương nương, chúng ta làm nô tì, tốt hay không tốt, xấu hay không xấu lại có gì để nói? Cũng chỉ là dựa vào một câu nói của chủ tử, mạng của chúng nô tì tốt gặp được nương nương, người khác thì khó nói, nhưng đây cũng là số mệnh thôi."
"Đúng vậy, là số mệnh, nhưng số mệnh cũng sẽ thay đổi, chỉ cần có cơ hội không giống vậy." Nàng cũng là như vậy, chỉ là, số mệnh này vẫn dựa theo những người đó, giống Hoàng thái hậu năm đó, giống Triệu Hữu Đường, đời này không có sủng ái của hắn, số mệnh của nàng có lẽ sẽ không thay đổi.
Phùng Liên Dung nghĩ vậy, ý tưởng trong nội tâm cũng càng ngày càng rõ ràng, hóa ra quyền lực càng lớn có lẽ người giống chúa tể càng nhiều, nhưng trong những người này cũng có người xấu người tốt, làm sao có thể dựa vào tâm tình của bản thân liền định ra sống chết của bọn họ?
Nàng quay đầu nhìn Bảo Lan Châu Lan, đang vào độ tuổi như hoa, nhưng là lại không thể lập gia đình, trong cung này còn rất nhiều người như vậy, các nàng cũng giống nàng ngày trước, vô pháp cải lệnh, chỉ có thể vô điều kiện nghe theo.
Những người này, đâu có gì sai đâu?
Ví dụ như cung nhân gọi Tú Liên đó, là con một trong nhà, đột nhiên bị triệu vào cung, đi qua chính là mười mấy năm, trong nhà phụ thân mẫu thân bệnh nặng tiêu hết tiền tài, mẫu thân còn phải đi ra ngoài ăn xin sống qua ngày, trong lòng nàng cần phải có bao nhiêu khó chịu? Dù có phạm sai, cũng làm người đáng thương, nàng vốn muốn cùng Triệu Hữu Đường nói chuyện này.
Phùng Liên Dung khẽ thở dài một cái, nhưng lại làm hỏng rồi.
Có khẽ, ngày mai thật sự đi nhận sai?
Cũng không biết hắn có thật sự tức giận không nữa.
Nàng ở đây suy nghĩ, Triệu Hữu Đường cũng vậy.
Trở lại Càn Thanh cung liền ngồi rầu rĩ, sợ tới mức mấy hoàng môn ngay cả thở cũng không dám thở, Nghiêm Chính đây là lần đầu thấy hắn từ Diên Kỳ cung trở về còn nghiêm mặt, phải biết trước đây hắn đi đến đó đều là để thay đổi tâm trạng, lần này ngược lại rồi.
Cũng không biết chuyện này qua đi, Phùng Quý phi có phải là xong rồi không?
Làm Hoàng môn, có đôi khi phải nghĩ trước nhiều chút, ví dụ như thế này, vậy sau này chuyện của Phùng Quý phi liền không cần nói thêm nhiều nữa.
Nhưng Phùng Quý phi xong rồi, vị Quý nhân nào có thể được Hoàng thượng ưu ái đây?
Nghiêm Chính đang miên man suy nghĩ, Triệu Hữu Đường bỗng gọi hắn vào.
"Bái kiến Hoàng thượng." Nghiêm Chính quỳ xuống.
Triệu Hữu Đường cũng không bảo hắn đứng lên, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Năm đó vì sao ngươi vào cung?"
Nghiêm Chính ngốc rồi.
Hắn hầu hạ Triệu Hữu Đường hơn hai mươi năm, hắn chưa từng hỏi qua vấn đề này, cũng vẫn chưa từng quan tâm đến vấn đề này.
Sao lại như vậy nhỉ?
"Đừng nghĩ lừa gạt Trẫm, trừ khi ngươi không cần đầu, nói đi." Triệu Hữu Đường nói.
Nghiêm Chính trong lòng lộp bộp một tiếng, vội nói: "Thật ra chính là nghèo, lúc đó trong nhà nô tài do tổ phụ thích cờ bạc, gánh nợ, do hắn chết đi, đành phải từ phụ thân đến trả, dựa vào chút đất cằn trong nhà ngay cả cơm cũng không có để ăn, quần áo cũng mặc không đủ ấm. Sau này nô tài lớn hơn chút liền vào thành kiếm tiền, có ngày nghe nói trong cung chiêu hoàng môn, có thể đổi chút bạc, nô tài nghĩ đệ đệ muội muội còn nhỏ như vậy đã phải thường xuyên chịu đói bụng, thật sự đáng thương liền tự quyết, sau này được mười lượng bạc, bọn họ cuối cùng có thể có bữa cơm no."
Triệu Hữu Đường biết hoàng môn là thế nào, chỉ là không nghĩ tới Nghiêm Chính vì mười lượng bạc mà chôn vùi cả đời.
Nhưng là chuyện này ban đầu hắn căn bản không nghĩ hỏi, Nghiêm Chính là ai, người trong nhà ở đâu hắn một mực không muốn biết, hiện giờ mới biết Nghiêm Chính có bao ngốc, có bao nhiêu săn sóc người nhà.
Khó trách mấy năm nay bản thân luôn dùng hắn, có thể thấy được hắn làm người quả thật không sai.
Triệu Hữu Đường khoát tay bảo hắn lui ra.
Hắn tuy rằng do những lời đó của Phùng Liên Dung mà tò mò đi hỏi Nghiêm Chính, nhưng hiện tại trong lòng vẫn rất mẫu thuẫn.
Mấy năm nay Phùng Liên Dung ở trước mặt hắn ngoan ngoãn phục tùng thế nào hắn nhớ rất rõ, nhưng hôm nay nàng lại dám chống đối hắn, không chỉ chống đối, còn nói đến khiến hắn vô pháp phản bác, đây là một hành động có tính đảo điên, làm hắn có chút không thể nhận.
Nhưng về phương diện khác, hắn lại có chút cảm giác mới mẻ, hóa ra nàng còn có một mặt như vậy!
Hóa ra nàng cũng không phải một mặt nịnh hót mình.
Đêm này, hai người đều ngủ không ngon.
Lúc Phùng Liên Dung ngủ dậy, dưới mắt có quầng thâm, giống như bị người dùng chì vẽ đậm, Chung ma ma nhìn một cái liền biết nàng đây là đang hối hận.
Cũng là đáng đời!
Chung ma ma tức, gặp được loại chuyện như này sớm cần phải kêu Hoàng thượng lượng giải, hoặc mấy cung nhân đó sống hay chết thì có liên quan gì đến nàng chứ, còn cầu tình, thậm chí vì chuyện này mà băn khoăn? Chung ma ma cảm thấy không đáng giá, cho nên cũng không có an ủi Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung đeo hai vành mắt thâm quầng ăn cơm sáng cùng nhi tử.
Triệu Thừa Diễn nhìn lại nhìn, hỏi: "Mẫu phi không vui ạ?"
"Không có, chỉ là tối qua làm ác mộng ngủ không ngon." Phùng Liên Dung cười cười.
"À, vậy lát nữa mẫu phi phải ngủ thật ngon." Triệu Thừa Diễn thân thiết nói, "Chờ hài nhi học về lại bồi mẫu phi."
Phùng Liên Dung xoa xoa đầu hắn: "Thật ngoan, mẫu phi sẽ nghỉ ngơi."
Triệu Thừa Mô chỉ nghe, không nói chuyện.
Hai đứa nhỏ đi rồi, Phùng Liên Dung liền cân nhắc có phải nên viết phong thư.
Nàng và Triệu Hữu Đường chưa từng cãi nhau như vậy, hôm qua cũng là lần đầu tiên hung dữ dạy dỗ nàng, nghĩ nghĩ, nàng cảm thấy Triệu Hữu Đường là tức giận, dù sao hắn là Hoàng đế mà, thói quen người khác nghe theo hắn, nàng lại luôn không phát giận.
Nàng kêu Bảo Lan mài mực, Bảo Lan vén tay áo lên mài mực.
Phùng Liên Dung nhấc bút lên hơi chấm chấm, đến giữa không trung lại dừng lại.
Nên viết cái gì đây?
Nói chính mình không nên nói vậy, làm hắn mất hứng? Nói chình mình miệng không đắn đo? Nói chính mình năm đó tuy không muốn vào cung, nhưng là, hiện giờ cũng chưa từng hối hận?
Nói cái gì đây?
Hôm qua thế nào cũng phải chọc hắn, hôm nay lại ba ba viết thư qua cầu hắn.
Sẽ không làm hắn phiền chán chứ?
Bình sinh lần đầu tiên nàng thấy bút trong tay thật nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.