Trọng Sinh, Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm
Chương 70: Thẩm Dịch Nhiên
Oops La
19/07/2022
Người đàn ông mang trong mình một vẻ đầy quyền lực ngoắc tay bảo phục vụ đến nói nhỏ. Không biết bọn họ đã nói với nhau những gì, nhưng người phục vụ nghe xong ngay lập tức cúi người gật đầu răm rắp rồi nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, người phục vụ đó đột nhiên đưa hai ly rượu đến bàn ăn của Lâm Liên Kiều và Điềm Á Hiên, anh ta tự nhiên đặt lên bàn, còn nói.
"Rượu này là vị khách bên kia tặng cho hai thiếu gia."
Anh ta vừa nói vừa chỉ tay về hướng người đàn ông, Lâm Liên Kiều khó hiểu quay lại nhìn, nhưng cô không nhận ra anh ta là người lúc sáng, mà có nhận ra đi chăng nữa, cô cũng không nhận rượu từ một người xa lạ.
"Ngại quá, chúng tôi không uống rượu, nhờ anh chuyển lời cảm ơn của chúng tôi đến vị khách kia, tiện thể mang rượu này đi hộ tôi."
Người phục vụ có vẻ khó xử, gương mặt bỗng nhiên toát mồ hôi hột, có phần e sợ nhìn về phía người đàn ông, miệng cứng đờ nói lấp lửng.
"Tôi… e là không thể từ… chối đâu."
Anh ta run cầm cập, nói rồi lại vội bưng khay lên chạy nhanh đi mất. Lúc này, Điềm Á Hiên lại khều khều tay cô, nói nhỏ giọng cảnh báo.
"Kiều, anh ta đang đi về phía này. Hay chúng ta đi thôi."
Lâm Liên Kiều cũng cảm thấy không nên nán lại, cô không biết người đàn ông kia có ý đồ gì, nhưng chuyến tàu còn dài, tốt nhất là tránh xa để đề phòng rắc rối.
Cô gật đầu, hai người liền đứng dậy định rời khỏi nhà hàng thì người đàn ông kia cao giọng nói, chân vẫn tiến lại gần.
"Hình như tôi đã làm hai người mất hứng dùng bữa, thành thật xin lỗi."
Anh ta nói chuyện trông có vẻ cũng là người lịch sự, vậy thì cô cùng dùng thái độ lịch sự mà từ tốn đáp lại.
"Không sao, chúng tôi no rồi thì cũng nên đi thôi."
"Ấy, đừng đi, ngồi lại nói chuyện làm quen một lúc đã."
Người đàn ông nói giọng thì tao nhã, nhưng hành động lại bất ngờ dùng lực đẩy một bên vai cô, khiến cô mất thăng bằng, chân loạng choạng lùi về phía sau rồi ngã ngồi xuống ghế.
Thấy Lâm Liên Kiều bị anh ta dồn ép, Điềm Á Hiên không thể trơ mắt đứng nhìn, gương mặt nổi cơn giận dữ xông tới đẩy ngược lại anh ta, cậu ta hét lớn.
"Này, anh làm gì vậy? Đừng có động vào cậu ấy."
Bất chợt sau cái đẩy mạnh vừa rồi của Điềm Á Hiên, một đám người đột nhiên từ đâu xuất hiện vây quanh, còn mang theo trên tay cả súng ngắn, hai người tiến tới trong cái chớp mắt đã giữ chặt cậu ta lại.
Lâm Liên Kiều vô cùng kinh ngạc, cô nhíu mày nhìn người đàn ông không đơn giản như vẻ bề ngoài kia, có vẻ lai lịch của anh ta không hề tầm thường.
"Thu súng lại hết đi, đừng thô lỗ với khách quý như vậy chứ?"
Người đàn ông này vẻ mặt vẫn vô tư, một câu nói thốt ra đã khiến tất cả những người cầm súng thu tay lại, đứng nghiêm mình.
Lâm Liên Kiều ngẩng đầu nhìn lên nhìn anh ta, ánh mắt không còn một chút thiện cảm.
"Rốt cuộc anh muốn gì? Chúng tôi không quen biết anh, cũng không biết đã làm điều gì đắc tội với anh, tại sao phải làm khó chúng tôi?"
Người đàn ông bỗng nhiên đưa tay lên vội vã giải thích.
"Không, không, không, đừng hiểu lầm. Tôi đơn giản chỉ muốn…"
Bất chợt anh ta nhỏ giọng lại, ánh mắt thay đổi ngoạn mục trở nên gian trá mà cúi thấp người xuống, tiếp tục nói vế sau một cách thầm thì bên tai cô.
"… làm quen với vị tiểu thư xinh đẹp, có đôi ngực mềm mịn đây thôi."
Khuôn mặt của Lâm Liên Kiều ngay tức khắc chuyển sang đỏ như than hồng, cô liền nhận ra, hoá ra người đàn ông này là tên sở khanh lúc sáng. Cô bị lời nói lưu manh của anh ta chọc cho tức tối đến mức không nghĩ ngợi được gì nữa, tay nhanh chóng vung lên rồi vụt xuống cho anh ta một cái tát thật mạnh, cô còn mắng.
"Vô liêm sỉ."
Người đàn ông bị tát biểu cảm trở nên đông cứng, không có phản ứng gì, thay vào đó người của anh ta lại dữ dằn xông lên quát nạt lớn.
"Muốn chết sao, lại dám đánh cả thống soái."
Lâm Liên Kiều há hốc, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
"Thống soái? Tên lưu manh này mà là thống soái?"
"Còn dám mắng ngài ấy lưu manh? Mắt bị mù không nhìn ra đây là ngài Thẩm Dịch Nhiên, thống soái của Cửu Lạc thành sao? Hôm nay hai tên dân đen các người dám bất kính với ngài ấy, ngày tàn của hai người đã đến rồi."
Người đàn ông đột nhiên đứng thẳng dậy, mắt liếc nhìn về phía thuộc hạ, gằn giọng uy nghiêm.
"Bớt nói chút đi."
Tên kia nhìn ánh mắt đó mà mọi sự hung hăng đều bỗng chốc bị đè bẹp, cả người nhanh chóng thu lại trở nên bẽn lẽn.
"V… vâng."
Người đàn ông quay trở lại nhìn Lâm Liên Kiều, đưa tay nâng cằm cô lên, miệng thì cười cười, tuy nhiên cô nhìn ra anh ta đang cố kìm nén cơn thịnh nộ nên trong lòng có chút căng thẳng.
"Sao? Biết thân phận của tôi nên sợ rồi à? Vừa rồi còn tát mạnh tay vậy mà."
Cô nhìn thái độ tự cao của anh ta mà cảm thấy vô cùng nực cười.
"Hừ, sợ cái cóc khô, bạn trai của bà đây cũng là thống soái đấy nhé."
Những lời trong lòng này cô rất muốn nói ra cho Thẩm Dịch Nhiên nghe, nhưng cô nhớ lời cha cô từng nói, Sở Quân Huân cả trong lẫn ngoài có rất nhiều kẻ thù, người này cũng không biết là thù hay là bạn, tốt nhất cô không nên lôi tên anh vào chuyện này. Lâm Liên Kiều cô cũng không thiếu bản lĩnh đến mức ngay cả một chuyện cỏn con cũng không giải quyết được mà phải dùng danh tiếng của bạn trai.
"Ngài Thẩm, là tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn đã chọc giận ngài, nếu ngài muốn đánh lại để hả giận thì làm đi."
Lâm Liên Kiều vẫn mở to mắt khản khái, sẵn sàng bị đánh trả. Nhưng nó lại làm cho Thẩm Dịch Nhiên có thêm hứng thú, anh ta đưa bàn tay lên ve vuốt nhẹ vào một bên má trơn mịn của cô, giọng điệu châm chọc nói.
"Rất có chí khí, nhưng tôi không muốn làm đau khuôn mặt xinh đẹp này chút nào, mà anh chàng kia… thì có thể thay thế đó."
Lâm Liên Kiều giật mình, cô nhìn qua Điềm Á Hiên đang bị người của anh ta giữ mà nhanh chóng gạt tay anh ta ra, nhất thời hơi mất bình tĩnh mà nói lớn.
"Không được làm hại cậu ấy, cậu ấy chẳng làm gì sai cả?"
Thẩm Dịch Nhiên giễu cợt phủi phủi vai mình đáp lại.
"Vừa rồi cậu ta đã đẩy tôi."
"Anh…"
Rõ ràng là do anh ta khơi mào trước, giờ lại làm ra bộ dạng bị hại. Nhưng cô có thể làm gì được, anh ta ở đây là có quyền nhất, cô có hơn mười cái miệng cũng không thể nói lý lẽ với anh ta được, vậy nên phương án duy nhất cô có thể làm là nhúng nhường.
Cô hít thở sâu, giữ cho mình một tâm thái bình tĩnh.
"Vậy ngài muốn chúng tôi làm gì mới để cho chúng tôi đi đây."
Thẩm Dịch Nhiên đưa mắt về phía ly rượu đặt trên bàn, anh ta đáp ngay.
"Uống ly rượu đó đi."
"Kiều Kiều, không được uống, nhỡ anh ta cho thứ gì vào đó thì sao?"
Điềm Á Hiên cố sức vùng vẫy thoát ra nhưng không được, cậu ta hét lớn ngăn cản cô. Thẩm Dịch Nhiên lại ung dung nhướng mày, anh ta khoanh tay, thản nhiên đe doạ.
"Một là uống, hai là cậu ta bị đánh bầm dập sau đó thì bị ném xuống biển."
"Kiều Kiều, đừng uống, mặc kệ tôi."
Lâm Liên Kiều siết chặt bàn tay, ánh mắt lộ rõ sự bất mãn, cô thực sự muốn cho tên cao ngạo Thẩm Dịch Nhiên này một trận. Nhưng cô vẫn cố khắc chế sự nóng nảy, ngay tức khắc quay lưng lại, cầm ly rượu lên uống ực xuống trong một lần.
Rượu này đúng là mạnh, mới một ly đã khiến cô hơi chóng mặt rồi.
"Xong rồi, ngài hài lòng chưa? Để chúng tôi đi."
Thẩm Dịch Nhiên gật gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng.
"Tốt lắm, đi đi."
Một lúc sau, người phục vụ đó đột nhiên đưa hai ly rượu đến bàn ăn của Lâm Liên Kiều và Điềm Á Hiên, anh ta tự nhiên đặt lên bàn, còn nói.
"Rượu này là vị khách bên kia tặng cho hai thiếu gia."
Anh ta vừa nói vừa chỉ tay về hướng người đàn ông, Lâm Liên Kiều khó hiểu quay lại nhìn, nhưng cô không nhận ra anh ta là người lúc sáng, mà có nhận ra đi chăng nữa, cô cũng không nhận rượu từ một người xa lạ.
"Ngại quá, chúng tôi không uống rượu, nhờ anh chuyển lời cảm ơn của chúng tôi đến vị khách kia, tiện thể mang rượu này đi hộ tôi."
Người phục vụ có vẻ khó xử, gương mặt bỗng nhiên toát mồ hôi hột, có phần e sợ nhìn về phía người đàn ông, miệng cứng đờ nói lấp lửng.
"Tôi… e là không thể từ… chối đâu."
Anh ta run cầm cập, nói rồi lại vội bưng khay lên chạy nhanh đi mất. Lúc này, Điềm Á Hiên lại khều khều tay cô, nói nhỏ giọng cảnh báo.
"Kiều, anh ta đang đi về phía này. Hay chúng ta đi thôi."
Lâm Liên Kiều cũng cảm thấy không nên nán lại, cô không biết người đàn ông kia có ý đồ gì, nhưng chuyến tàu còn dài, tốt nhất là tránh xa để đề phòng rắc rối.
Cô gật đầu, hai người liền đứng dậy định rời khỏi nhà hàng thì người đàn ông kia cao giọng nói, chân vẫn tiến lại gần.
"Hình như tôi đã làm hai người mất hứng dùng bữa, thành thật xin lỗi."
Anh ta nói chuyện trông có vẻ cũng là người lịch sự, vậy thì cô cùng dùng thái độ lịch sự mà từ tốn đáp lại.
"Không sao, chúng tôi no rồi thì cũng nên đi thôi."
"Ấy, đừng đi, ngồi lại nói chuyện làm quen một lúc đã."
Người đàn ông nói giọng thì tao nhã, nhưng hành động lại bất ngờ dùng lực đẩy một bên vai cô, khiến cô mất thăng bằng, chân loạng choạng lùi về phía sau rồi ngã ngồi xuống ghế.
Thấy Lâm Liên Kiều bị anh ta dồn ép, Điềm Á Hiên không thể trơ mắt đứng nhìn, gương mặt nổi cơn giận dữ xông tới đẩy ngược lại anh ta, cậu ta hét lớn.
"Này, anh làm gì vậy? Đừng có động vào cậu ấy."
Bất chợt sau cái đẩy mạnh vừa rồi của Điềm Á Hiên, một đám người đột nhiên từ đâu xuất hiện vây quanh, còn mang theo trên tay cả súng ngắn, hai người tiến tới trong cái chớp mắt đã giữ chặt cậu ta lại.
Lâm Liên Kiều vô cùng kinh ngạc, cô nhíu mày nhìn người đàn ông không đơn giản như vẻ bề ngoài kia, có vẻ lai lịch của anh ta không hề tầm thường.
"Thu súng lại hết đi, đừng thô lỗ với khách quý như vậy chứ?"
Người đàn ông này vẻ mặt vẫn vô tư, một câu nói thốt ra đã khiến tất cả những người cầm súng thu tay lại, đứng nghiêm mình.
Lâm Liên Kiều ngẩng đầu nhìn lên nhìn anh ta, ánh mắt không còn một chút thiện cảm.
"Rốt cuộc anh muốn gì? Chúng tôi không quen biết anh, cũng không biết đã làm điều gì đắc tội với anh, tại sao phải làm khó chúng tôi?"
Người đàn ông bỗng nhiên đưa tay lên vội vã giải thích.
"Không, không, không, đừng hiểu lầm. Tôi đơn giản chỉ muốn…"
Bất chợt anh ta nhỏ giọng lại, ánh mắt thay đổi ngoạn mục trở nên gian trá mà cúi thấp người xuống, tiếp tục nói vế sau một cách thầm thì bên tai cô.
"… làm quen với vị tiểu thư xinh đẹp, có đôi ngực mềm mịn đây thôi."
Khuôn mặt của Lâm Liên Kiều ngay tức khắc chuyển sang đỏ như than hồng, cô liền nhận ra, hoá ra người đàn ông này là tên sở khanh lúc sáng. Cô bị lời nói lưu manh của anh ta chọc cho tức tối đến mức không nghĩ ngợi được gì nữa, tay nhanh chóng vung lên rồi vụt xuống cho anh ta một cái tát thật mạnh, cô còn mắng.
"Vô liêm sỉ."
Người đàn ông bị tát biểu cảm trở nên đông cứng, không có phản ứng gì, thay vào đó người của anh ta lại dữ dằn xông lên quát nạt lớn.
"Muốn chết sao, lại dám đánh cả thống soái."
Lâm Liên Kiều há hốc, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
"Thống soái? Tên lưu manh này mà là thống soái?"
"Còn dám mắng ngài ấy lưu manh? Mắt bị mù không nhìn ra đây là ngài Thẩm Dịch Nhiên, thống soái của Cửu Lạc thành sao? Hôm nay hai tên dân đen các người dám bất kính với ngài ấy, ngày tàn của hai người đã đến rồi."
Người đàn ông đột nhiên đứng thẳng dậy, mắt liếc nhìn về phía thuộc hạ, gằn giọng uy nghiêm.
"Bớt nói chút đi."
Tên kia nhìn ánh mắt đó mà mọi sự hung hăng đều bỗng chốc bị đè bẹp, cả người nhanh chóng thu lại trở nên bẽn lẽn.
"V… vâng."
Người đàn ông quay trở lại nhìn Lâm Liên Kiều, đưa tay nâng cằm cô lên, miệng thì cười cười, tuy nhiên cô nhìn ra anh ta đang cố kìm nén cơn thịnh nộ nên trong lòng có chút căng thẳng.
"Sao? Biết thân phận của tôi nên sợ rồi à? Vừa rồi còn tát mạnh tay vậy mà."
Cô nhìn thái độ tự cao của anh ta mà cảm thấy vô cùng nực cười.
"Hừ, sợ cái cóc khô, bạn trai của bà đây cũng là thống soái đấy nhé."
Những lời trong lòng này cô rất muốn nói ra cho Thẩm Dịch Nhiên nghe, nhưng cô nhớ lời cha cô từng nói, Sở Quân Huân cả trong lẫn ngoài có rất nhiều kẻ thù, người này cũng không biết là thù hay là bạn, tốt nhất cô không nên lôi tên anh vào chuyện này. Lâm Liên Kiều cô cũng không thiếu bản lĩnh đến mức ngay cả một chuyện cỏn con cũng không giải quyết được mà phải dùng danh tiếng của bạn trai.
"Ngài Thẩm, là tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn đã chọc giận ngài, nếu ngài muốn đánh lại để hả giận thì làm đi."
Lâm Liên Kiều vẫn mở to mắt khản khái, sẵn sàng bị đánh trả. Nhưng nó lại làm cho Thẩm Dịch Nhiên có thêm hứng thú, anh ta đưa bàn tay lên ve vuốt nhẹ vào một bên má trơn mịn của cô, giọng điệu châm chọc nói.
"Rất có chí khí, nhưng tôi không muốn làm đau khuôn mặt xinh đẹp này chút nào, mà anh chàng kia… thì có thể thay thế đó."
Lâm Liên Kiều giật mình, cô nhìn qua Điềm Á Hiên đang bị người của anh ta giữ mà nhanh chóng gạt tay anh ta ra, nhất thời hơi mất bình tĩnh mà nói lớn.
"Không được làm hại cậu ấy, cậu ấy chẳng làm gì sai cả?"
Thẩm Dịch Nhiên giễu cợt phủi phủi vai mình đáp lại.
"Vừa rồi cậu ta đã đẩy tôi."
"Anh…"
Rõ ràng là do anh ta khơi mào trước, giờ lại làm ra bộ dạng bị hại. Nhưng cô có thể làm gì được, anh ta ở đây là có quyền nhất, cô có hơn mười cái miệng cũng không thể nói lý lẽ với anh ta được, vậy nên phương án duy nhất cô có thể làm là nhúng nhường.
Cô hít thở sâu, giữ cho mình một tâm thái bình tĩnh.
"Vậy ngài muốn chúng tôi làm gì mới để cho chúng tôi đi đây."
Thẩm Dịch Nhiên đưa mắt về phía ly rượu đặt trên bàn, anh ta đáp ngay.
"Uống ly rượu đó đi."
"Kiều Kiều, không được uống, nhỡ anh ta cho thứ gì vào đó thì sao?"
Điềm Á Hiên cố sức vùng vẫy thoát ra nhưng không được, cậu ta hét lớn ngăn cản cô. Thẩm Dịch Nhiên lại ung dung nhướng mày, anh ta khoanh tay, thản nhiên đe doạ.
"Một là uống, hai là cậu ta bị đánh bầm dập sau đó thì bị ném xuống biển."
"Kiều Kiều, đừng uống, mặc kệ tôi."
Lâm Liên Kiều siết chặt bàn tay, ánh mắt lộ rõ sự bất mãn, cô thực sự muốn cho tên cao ngạo Thẩm Dịch Nhiên này một trận. Nhưng cô vẫn cố khắc chế sự nóng nảy, ngay tức khắc quay lưng lại, cầm ly rượu lên uống ực xuống trong một lần.
Rượu này đúng là mạnh, mới một ly đã khiến cô hơi chóng mặt rồi.
"Xong rồi, ngài hài lòng chưa? Để chúng tôi đi."
Thẩm Dịch Nhiên gật gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng.
"Tốt lắm, đi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.