Trọng Sinh Ta Phải Làm Học Thần
Chương 29: Chính Là Thiếu Đánh!
Lam Bạch Cách Tử
21/11/2021
Hạ Nhược cũng cảm thấy có chút đói bụng, liền đi vào phòng bếp phát hiện đồ ăn mua ban sáng không còn thừa nhiều lắm.
Nghĩ xong liền dùng bột mì mới mua để làm mì sợi, nấu hai chén mì trứng cà chua.
Sau khi bưng ra bàn, Phong Ngạn thật tự giác mà đi rửa tay rồi ra ngồi ăn.
“Sao bữa này món ăn đơn giản vậy?” Nhìn trước mặt chỉ có một chén mì, anh khó hiểu mà ngẩn đầu lên hỏi.
Hạ Nhược liếc mắt nhìn anh ta: “Thích ăn thì ăn!”
Lười để ý đến anh ta, cô cúi đầu ăn mì của mình.
Nguyên liệu nấu ăn nguyên thủy ở nơi này vẫn thiếu hương vị chính tông, giá cả lại quá đắt như thế, tốt nhất vẫn là nhanh chóng kích thích những chậu rau dưa cô trồng kia.
Phong Ngạn bĩu môi, tính khí của cô gái này cũng lớn đấy.
Thật ra, ngửi mùi vị của bát mì trứng cà chua này rất thơm, an gắp mấy sợi cho vào miệng, ánh mắt sáng rực lên, hương vị thật đúng là rất ngon.
Mì sợi ăn rất ngon, nước canh trứng gà với cà chua làm thật tươi ngon, anh rất thích!
Ăn xong mì sợi, Hạ Nhược nhìn về phía Phong Ngạn hỏi: “ Anh muốn ở lại đay bao lâu?”
Phong Ngạn chống cằm, “Ở cho đến khi khai giảng đi.”
Hạ Nhược nhướng mày, “Sao anh bảo chỉ tạm ở đây mấy ngày?”
“Ở tạm mấy ngày rất khó tính lãi suất, để chừng nào cô giúp tôi giải độc xong thì kết thúc lãi suất, lúc đó chúng ta không ai nợ ai nữa!” Cô gái này nấu ăn ngon rất hợp với khẩu vị của anh, anh lưu lại đây quả nhiên là sự lựa chọn đúng.
Hạ Nhược cười nhạo, “Đại thiếu gia, lúc trước ai nói không cần tôi trả ơn này? Hiện tại như thế nào mà anh nhắc tới thuận miệng vậy?”
Phong Ngạn cong môi nói: “Đầu tiên, cô xưng hô sau rồi, tôi là tam thiếu, anh cả tôi mới là đại thiếu!”
“Tiếp theo, mới đầu đúng là tôi đối với việc trả ơn của cô không có hứng thú, nhưng cũng không phải chính cô một hai đòi trả sao, tôi thấy cô đáng thương muốn trả ơn như thế, đành phải làm người tốt mà cho cô toại nguyện!”
Hạ Nhược thật sự muốn cầm lấy cái chén trước mặt mà ném vào mặt cái tên này: “Anh chính là một tên vô lại!”
Phong Ngạn nhún vai tỏ vẻ không sao: “ Nếu cô thích gọi tôi như thế, tôi cũng không có ngại đâu!”
“Được, anh muốn ở lại đây đến lúc khai giảng cũng không thành vấn đề.” Hạ Nhược vươn tay nói: “Đưa phí sinh hoạt đây!”
Phong Ngạn lười biếng nói: “Không có!”
Hạ Nhược trừng anh một cái: “ Anh có biết thế nào gọi là xấu hổ không?”
Phong Ngạn buông tay: “Tôi cũng muốn giữ mặt mũi! Nhưng tài khoản của tôi đều bị đóng băng lại, tôi muốn đưa phí sinh hoạt cho cô cũng không thể làm gì được!”
“Ba anh không phải là nguyên thủ sao? Tài khoản của anh mà còn bị đóng băng lại?” Hạ Nhược không tin anh ta.
Phong Ngạn cười nhạo mang theo vài phần châm chọc: “Ai quy định tài khoản con trai của nguyên thủ không thể bị đóng băng? Chẳng lẽ không thể là chính ông ta cho đóng băng tài khoản của tôi sao?”
Hạ Nhược bán tín bán nghi, “Anh thật sự là bị đuổi ra khỏi nhà?”
Phong Ngạn gật đầu: “Đúng vậy! Không những bị đuổi ra khỏi nhà, mà còn bị đóng băng toàn bộ tài khoản!”
Hạ Nhược nhìn dáng vẻ của anh ta không giống như là nói dối, vậy nên cô lại thấy công tử nhà nguyên thủ này có chỗ đáng thương!
“ Bình thường, anh không có tiền riêng sao?”
Phong Ngạn lắc đầu, “Không có!”
“Được rồi, anh thắng!”
Hạ Nhược trừng mắt mà liếc nhìn anh ta một cái nói: “Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, anh muốn lưu tại nhà tôi ở tạm cũng được, tôi sẽ không tính tiền thuê nhà của anh, coi là lãi suất như anh đã nói, nhưng là một ngày ba bữa cơm thì anh phải chi trả.”
Phong Ngạn bất đắc dĩ nói: “Nếu không trước tiên cứ tính là tôi thiếu nợ, chờ khi tài khoản của tôi được mở trở lại sẽ chuyển cho cô sau được không?”
Hạ Nhược tức giận nói: “Nguyên liệu nấu ăn nguyên thủy quý như vậy, tinh tệ trong tài khoản của tôi chỉ còn đủ ăn trong ba ngày, tôi nuôi không nổi anh đâu!”
“Tôi chỉ cho anh hai lựa chọn, hoặc là anh làm việc nhà cho tôi để tính làm phí sinh hoạt, không thì anh uống dịnh dinh dưỡng hoặc tự mình giải quyết 3 bữa cơm hằng ngày đi!”
Một thiếu gia không biết phân biệt ngũ cốc hoa màu, được hầu hạ từ nhỏ đến lớn, chính là thiếu dạy dỗ!
Nghĩ xong liền dùng bột mì mới mua để làm mì sợi, nấu hai chén mì trứng cà chua.
Sau khi bưng ra bàn, Phong Ngạn thật tự giác mà đi rửa tay rồi ra ngồi ăn.
“Sao bữa này món ăn đơn giản vậy?” Nhìn trước mặt chỉ có một chén mì, anh khó hiểu mà ngẩn đầu lên hỏi.
Hạ Nhược liếc mắt nhìn anh ta: “Thích ăn thì ăn!”
Lười để ý đến anh ta, cô cúi đầu ăn mì của mình.
Nguyên liệu nấu ăn nguyên thủy ở nơi này vẫn thiếu hương vị chính tông, giá cả lại quá đắt như thế, tốt nhất vẫn là nhanh chóng kích thích những chậu rau dưa cô trồng kia.
Phong Ngạn bĩu môi, tính khí của cô gái này cũng lớn đấy.
Thật ra, ngửi mùi vị của bát mì trứng cà chua này rất thơm, an gắp mấy sợi cho vào miệng, ánh mắt sáng rực lên, hương vị thật đúng là rất ngon.
Mì sợi ăn rất ngon, nước canh trứng gà với cà chua làm thật tươi ngon, anh rất thích!
Ăn xong mì sợi, Hạ Nhược nhìn về phía Phong Ngạn hỏi: “ Anh muốn ở lại đay bao lâu?”
Phong Ngạn chống cằm, “Ở cho đến khi khai giảng đi.”
Hạ Nhược nhướng mày, “Sao anh bảo chỉ tạm ở đây mấy ngày?”
“Ở tạm mấy ngày rất khó tính lãi suất, để chừng nào cô giúp tôi giải độc xong thì kết thúc lãi suất, lúc đó chúng ta không ai nợ ai nữa!” Cô gái này nấu ăn ngon rất hợp với khẩu vị của anh, anh lưu lại đây quả nhiên là sự lựa chọn đúng.
Hạ Nhược cười nhạo, “Đại thiếu gia, lúc trước ai nói không cần tôi trả ơn này? Hiện tại như thế nào mà anh nhắc tới thuận miệng vậy?”
Phong Ngạn cong môi nói: “Đầu tiên, cô xưng hô sau rồi, tôi là tam thiếu, anh cả tôi mới là đại thiếu!”
“Tiếp theo, mới đầu đúng là tôi đối với việc trả ơn của cô không có hứng thú, nhưng cũng không phải chính cô một hai đòi trả sao, tôi thấy cô đáng thương muốn trả ơn như thế, đành phải làm người tốt mà cho cô toại nguyện!”
Hạ Nhược thật sự muốn cầm lấy cái chén trước mặt mà ném vào mặt cái tên này: “Anh chính là một tên vô lại!”
Phong Ngạn nhún vai tỏ vẻ không sao: “ Nếu cô thích gọi tôi như thế, tôi cũng không có ngại đâu!”
“Được, anh muốn ở lại đây đến lúc khai giảng cũng không thành vấn đề.” Hạ Nhược vươn tay nói: “Đưa phí sinh hoạt đây!”
Phong Ngạn lười biếng nói: “Không có!”
Hạ Nhược trừng anh một cái: “ Anh có biết thế nào gọi là xấu hổ không?”
Phong Ngạn buông tay: “Tôi cũng muốn giữ mặt mũi! Nhưng tài khoản của tôi đều bị đóng băng lại, tôi muốn đưa phí sinh hoạt cho cô cũng không thể làm gì được!”
“Ba anh không phải là nguyên thủ sao? Tài khoản của anh mà còn bị đóng băng lại?” Hạ Nhược không tin anh ta.
Phong Ngạn cười nhạo mang theo vài phần châm chọc: “Ai quy định tài khoản con trai của nguyên thủ không thể bị đóng băng? Chẳng lẽ không thể là chính ông ta cho đóng băng tài khoản của tôi sao?”
Hạ Nhược bán tín bán nghi, “Anh thật sự là bị đuổi ra khỏi nhà?”
Phong Ngạn gật đầu: “Đúng vậy! Không những bị đuổi ra khỏi nhà, mà còn bị đóng băng toàn bộ tài khoản!”
Hạ Nhược nhìn dáng vẻ của anh ta không giống như là nói dối, vậy nên cô lại thấy công tử nhà nguyên thủ này có chỗ đáng thương!
“ Bình thường, anh không có tiền riêng sao?”
Phong Ngạn lắc đầu, “Không có!”
“Được rồi, anh thắng!”
Hạ Nhược trừng mắt mà liếc nhìn anh ta một cái nói: “Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, anh muốn lưu tại nhà tôi ở tạm cũng được, tôi sẽ không tính tiền thuê nhà của anh, coi là lãi suất như anh đã nói, nhưng là một ngày ba bữa cơm thì anh phải chi trả.”
Phong Ngạn bất đắc dĩ nói: “Nếu không trước tiên cứ tính là tôi thiếu nợ, chờ khi tài khoản của tôi được mở trở lại sẽ chuyển cho cô sau được không?”
Hạ Nhược tức giận nói: “Nguyên liệu nấu ăn nguyên thủy quý như vậy, tinh tệ trong tài khoản của tôi chỉ còn đủ ăn trong ba ngày, tôi nuôi không nổi anh đâu!”
“Tôi chỉ cho anh hai lựa chọn, hoặc là anh làm việc nhà cho tôi để tính làm phí sinh hoạt, không thì anh uống dịnh dinh dưỡng hoặc tự mình giải quyết 3 bữa cơm hằng ngày đi!”
Một thiếu gia không biết phân biệt ngũ cốc hoa màu, được hầu hạ từ nhỏ đến lớn, chính là thiếu dạy dỗ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.