Trọng Sinh Ta Phải Làm Học Thần
Chương 39: Như Vậy Mới Được Chứ!
Lam Bạch Cách Tử
22/11/2021
Lão gia tử vẻ mặt không tán đồng mà nhìn Phong Ngạn.
“Sao cháu ngốc thế, đem tiệc đính hôn phá hư là được, một hai phải chơi trò rời nhà trốn đi, bị đóng băng tài khoản không phải là chính mình tự làm tự chịu.”
Phong Ngạn kéo ra một cái ghế dựa ngồi xuống, “Cháu là sao biết lần này ông ấy lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp đóng băng lại tài khoản của cháu.”
Đây cũng là lần đầu tiên anh bị đóng băng lại tài khoản, bị động nên trở tay không kịp, mới thành “Kẻ nghèo hèn” như lời trong miệng Hạ Nhược.
“Ông, bức họa này ông muốn cũng không thành vấn đề, bán cho ông hai trăm vạn tinh tệ, cháu bán giá tốt cho ông đó.”
Hắn cường điệu: “Nếu ông muốn lấy tranh mà không đưa tiền thì khỏi đi, cái này tuyệt đối không có cửa đâu.”
Lão gia tử thổi thổi râu, khóc than nói: “Gần đây, trong quân đội đã phải mua một số lượng lớn dược liệu, quân phí còn chưa có đủ dùng đâu. Cháu đừng cho là ta không biết, cái công ty kia của cháu hẳn là kiếm được rất nhiều tiền đi, một bộ họa mà thôi, cháu đều luyến tiếc không mua cho ông cháu sao?”
Phong Ngạn mắt trợn trắng: “Ông, cháu phát triển đội ngũ kia lại không cần chi phí sao? Người ít nhất còn có thể đi quân bộ muốn lấy quân phí, cháu phải hoàn toàn dựa vào bản thân mình phát triển, tiền lời của công ty đề đổ vào đó hết rồi.”
Anh cũng khóc than: “Sau khi tài khoản của cháu bị đóng băng, những chỗ thiếu hụt cháu cũng không có tiền để bổ khuyết, thì đào đâu ra hai trăm vạn tinh tệ giúp ông mua họa? Cháu còn muốn nhờ người trợ cấp quân phí đây.”
Nếu không, anh đường đường là Phong tam thiếu, cũng không đến mức ăn vạ Hạ Nhược ăn không, uống không như thế, sớm đã trực tiếp lấy tiền đập cô ta.
Lão gia tử ghét bỏ không thôi nói: “Đúng thật là vô dụng!”
“Trở về xin với cha cháu đi, nó yêu thương cháu như vậy, chỉ cần cháu nói vài câu dễ nghe thì lập tức tài khoản không phải được mở lại sao?” Ông vẫn là muốn hố bức họa của cháu trai.
“Cháu tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với ông ấy, người đàn bà kia nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì, nếu được gả vào trong nhà chính là họa thủy.”
Phong Ngạn đứng dậy muốn đoạt lấy họa: “Bức họa này cháu cần phải mang đến nhà đấu giá để gửi bán.”
Lão gia tử lập tức né tránh: “Một chút cũng không biết hiếu kính ông nội cháu, thằng nhóc thối này.”
“Ông chỉ cần bảo mấy người con gái hiếu kính mình là được, bọn họ có rất nhiều tiền.” Phong Ngạn tiếp tục đoạt.
Lão gia tử hầm hừ, “ Mấy người đó tay toàn duỗi ra ngoài, ta mới kinh thường mà cùng bọn chúng xuống tay.”
Phong Ngạn dậm chân, “Ông khinh thường cùng bọn họ xuống tay, thế mà ông một hai lại xuống tay với cháu trai đang nghèo kiết xác của ông sao? Ông không cảm thấy xấu hổ sao?”
Lão gia tử phì phò nói: “Cháu đừng có mà giả nghèo trước mặt ông, ta biết cháu còn nhiều tiền hơn so với lão già này, không được thì tìm hai người anh của cháu nhờ giúp đỡ đi.”
“Mấy tài khoản của cháu đều là bị bọn họ đóng băng, cháu còn có thể làm gì?” Phong Ngạn bất đắc dĩ buông tay: “Bọn họ lần này cũng mặc kệ cháu!”
Anh tâm tư vừa chuyển đề nghị: “Nếu không thì ông nói chuyện với cha giúp cháu để ông ấy mở lại tài khoản, cháu sẽ dùng tiền của mình để mua bức họa này tặng người.”
Lão gia tử vội vàng xua tay, “Thôi đi, tính tình của ba cháu chính là cục đá dưới cầu vừa cứng lại vừa thối, ta đây mới không kiên nhẫn cùng nó đối trọi đâu.”
Phong Ngạn một đầu hắc tuyến: “Đó là do ông đối không thắng đi.”
Cha anh có tài ăn nói lợi hại, ông căn bản không phải là đối thủ.
Lão gia tử hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Đó là do ta không muốn so đo cùng nó, cháu thì biết cái gì?”
“Ta không biết, ông đem họa trả lại cháu đi.” Phong Ngạn lại không muốn ăn lại dịnh dinh dưỡng đâu.
Lão gia tử chơi xấu: “Tịch thu, chính cháu đi thu phục đi, ta tin tưởng năng lực của cháu!”
Phong Ngạn mặt đen lại: “Lão nhân gia, người thích hố đồ vật của cháu trai, lương tâm người không thấy khó chịu sao?”
Hắn lừa dối nói: “Hơn nữa, trong tay bạn của cháu còn có không ít cổ họa càng tốt hơn đâu, lần này cháu mà không đưa cô ta tiền, về sau cô ấy muốn bán thì tuyệt đối sẽ không nhờ cháu giúp đỡ nữa, ông có muốn sưu tầm thêm mấy bức họa tốt nữa không?”
Lão gia tử nghe được cháu trai đánh rắm thối, tuyệt đối vẫn là mở một con đường câu cá lớn, “Tiểu tử thúi, ông sẽ chuyển tinh tệ cho cháu, đừng đoạt!”
Vì để càng có nhiều cổ họa, lần này ông chính là vì yêu cắt thịt.
Phong Ngạn lúc này mới đắc ý cười nói: “ Như vậy mới được chứ!”
“Sao cháu ngốc thế, đem tiệc đính hôn phá hư là được, một hai phải chơi trò rời nhà trốn đi, bị đóng băng tài khoản không phải là chính mình tự làm tự chịu.”
Phong Ngạn kéo ra một cái ghế dựa ngồi xuống, “Cháu là sao biết lần này ông ấy lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp đóng băng lại tài khoản của cháu.”
Đây cũng là lần đầu tiên anh bị đóng băng lại tài khoản, bị động nên trở tay không kịp, mới thành “Kẻ nghèo hèn” như lời trong miệng Hạ Nhược.
“Ông, bức họa này ông muốn cũng không thành vấn đề, bán cho ông hai trăm vạn tinh tệ, cháu bán giá tốt cho ông đó.”
Hắn cường điệu: “Nếu ông muốn lấy tranh mà không đưa tiền thì khỏi đi, cái này tuyệt đối không có cửa đâu.”
Lão gia tử thổi thổi râu, khóc than nói: “Gần đây, trong quân đội đã phải mua một số lượng lớn dược liệu, quân phí còn chưa có đủ dùng đâu. Cháu đừng cho là ta không biết, cái công ty kia của cháu hẳn là kiếm được rất nhiều tiền đi, một bộ họa mà thôi, cháu đều luyến tiếc không mua cho ông cháu sao?”
Phong Ngạn mắt trợn trắng: “Ông, cháu phát triển đội ngũ kia lại không cần chi phí sao? Người ít nhất còn có thể đi quân bộ muốn lấy quân phí, cháu phải hoàn toàn dựa vào bản thân mình phát triển, tiền lời của công ty đề đổ vào đó hết rồi.”
Anh cũng khóc than: “Sau khi tài khoản của cháu bị đóng băng, những chỗ thiếu hụt cháu cũng không có tiền để bổ khuyết, thì đào đâu ra hai trăm vạn tinh tệ giúp ông mua họa? Cháu còn muốn nhờ người trợ cấp quân phí đây.”
Nếu không, anh đường đường là Phong tam thiếu, cũng không đến mức ăn vạ Hạ Nhược ăn không, uống không như thế, sớm đã trực tiếp lấy tiền đập cô ta.
Lão gia tử ghét bỏ không thôi nói: “Đúng thật là vô dụng!”
“Trở về xin với cha cháu đi, nó yêu thương cháu như vậy, chỉ cần cháu nói vài câu dễ nghe thì lập tức tài khoản không phải được mở lại sao?” Ông vẫn là muốn hố bức họa của cháu trai.
“Cháu tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với ông ấy, người đàn bà kia nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì, nếu được gả vào trong nhà chính là họa thủy.”
Phong Ngạn đứng dậy muốn đoạt lấy họa: “Bức họa này cháu cần phải mang đến nhà đấu giá để gửi bán.”
Lão gia tử lập tức né tránh: “Một chút cũng không biết hiếu kính ông nội cháu, thằng nhóc thối này.”
“Ông chỉ cần bảo mấy người con gái hiếu kính mình là được, bọn họ có rất nhiều tiền.” Phong Ngạn tiếp tục đoạt.
Lão gia tử hầm hừ, “ Mấy người đó tay toàn duỗi ra ngoài, ta mới kinh thường mà cùng bọn chúng xuống tay.”
Phong Ngạn dậm chân, “Ông khinh thường cùng bọn họ xuống tay, thế mà ông một hai lại xuống tay với cháu trai đang nghèo kiết xác của ông sao? Ông không cảm thấy xấu hổ sao?”
Lão gia tử phì phò nói: “Cháu đừng có mà giả nghèo trước mặt ông, ta biết cháu còn nhiều tiền hơn so với lão già này, không được thì tìm hai người anh của cháu nhờ giúp đỡ đi.”
“Mấy tài khoản của cháu đều là bị bọn họ đóng băng, cháu còn có thể làm gì?” Phong Ngạn bất đắc dĩ buông tay: “Bọn họ lần này cũng mặc kệ cháu!”
Anh tâm tư vừa chuyển đề nghị: “Nếu không thì ông nói chuyện với cha giúp cháu để ông ấy mở lại tài khoản, cháu sẽ dùng tiền của mình để mua bức họa này tặng người.”
Lão gia tử vội vàng xua tay, “Thôi đi, tính tình của ba cháu chính là cục đá dưới cầu vừa cứng lại vừa thối, ta đây mới không kiên nhẫn cùng nó đối trọi đâu.”
Phong Ngạn một đầu hắc tuyến: “Đó là do ông đối không thắng đi.”
Cha anh có tài ăn nói lợi hại, ông căn bản không phải là đối thủ.
Lão gia tử hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Đó là do ta không muốn so đo cùng nó, cháu thì biết cái gì?”
“Ta không biết, ông đem họa trả lại cháu đi.” Phong Ngạn lại không muốn ăn lại dịnh dinh dưỡng đâu.
Lão gia tử chơi xấu: “Tịch thu, chính cháu đi thu phục đi, ta tin tưởng năng lực của cháu!”
Phong Ngạn mặt đen lại: “Lão nhân gia, người thích hố đồ vật của cháu trai, lương tâm người không thấy khó chịu sao?”
Hắn lừa dối nói: “Hơn nữa, trong tay bạn của cháu còn có không ít cổ họa càng tốt hơn đâu, lần này cháu mà không đưa cô ta tiền, về sau cô ấy muốn bán thì tuyệt đối sẽ không nhờ cháu giúp đỡ nữa, ông có muốn sưu tầm thêm mấy bức họa tốt nữa không?”
Lão gia tử nghe được cháu trai đánh rắm thối, tuyệt đối vẫn là mở một con đường câu cá lớn, “Tiểu tử thúi, ông sẽ chuyển tinh tệ cho cháu, đừng đoạt!”
Vì để càng có nhiều cổ họa, lần này ông chính là vì yêu cắt thịt.
Phong Ngạn lúc này mới đắc ý cười nói: “ Như vậy mới được chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.