Trọng Sinh Ta Phải Làm Học Thần

Chương 24: Từ Nay Tôi Sẽ Thu Hồi Lại!

Lam Bạch Cách Tử

20/11/2021

Trở lại tiểu lâu của nhị phòng, Hạ Nhược mới vừa tiến vào phòng khách, liền thấy Hứa Ảnh đang ngồi chờ đợi.

Hứa Ảnh gặp cô liền mở miệng ra hỏi thẳng: “Tiểu Nhược, tại sao cháu lại muốn phân nhà sống một mình?”

Hạ Nhược ngữ khí nhàn nhạt, “ Cháu không thể phân nhà sống một mình sao?”

“Ai! Cháu hẳn là không biết cuộc sống bên ngoài có bao nhiêu gian nan. Hiện tại, cháu có thể vô ưu vô lo như thế, nếu không có Hạ gia che chở, ra ngoài rất dễ bị bắt nạt, kinh tế cũng sẽ thiếu thốn, sinh hoạt của cháu cũng không được thoải mái như hiện tại đâu!” Bà ta tỏ vẻ vì Hạ Nhược mà lo lắng.

Bà ta thấy Hạ Nhược muốn thoát khỏi sự khống chế của mình, cái này làm cho bà ta cảm thấy hoảng hốt, nên muốn thuyết phục Hạ Nhược lưu lại Hạ gia.

Hạ Nhược cười nhạo một tiếng: “Việc này không cần dì Hứa nhọc lòng!”

Từ khi mẹ của nguyên thân qua đời, cha vì báo thù mà đi nhập ngũ nên rất ít tự mình chiếu cố cô, cũng bởi vậy bị Hứa Ảnh cố tình dưỡng thành tính cách yếu đuối, việc gì cũng phải hỏi qua đối phương mới có thể quyết định, hoàn toàn bị khống chế.

Hứa Ảnh sắc mặt trầm xuống: “Tiểu Nhược, cháu gần đây bị làm sao vậy? Đến lời ta nói đều không nghe vào tai sao?”

“Dì cũng là vì tốt cho cháu, cái gì mà kêu không nhọc lòng với có nhọc lòng? Cháu cứ như vậy làm sao mà ta dám ăn nói với người mẹ đã mất của cháu chứ?” Nói xong còn cầm khăn giả vờ lau khóe mắt, ngữ khí vô cùng ủy khuất.

Hạ Nhược cũng không phải là nguyên thân, càng sẽ không thương tiếc Hứa Ảnh, chẳng sợ đối phương sau lưng có người nào hoặc là thế lực nào chống lưng, dám thiết kế để hãm hại cô thì đều là kẻ địch.

Cô chuyển sang ngữ khí sắc bén mà khí phách, “ Tôi kêu bà một câu dì Hứa chẳng qua là nể mặt mẹ tôi, cho bà chút mặt mũi mà thôi, chẳng nhẽ bà tưởng mình thật sự là trưởng bối của tôi sao?”

“Hứa Ảnh, những năm gần bà tiếp quản nhị phòng chúng tôi, có phải lớn đến mức muốn quên thân phận thật sự của chính mình rồi đúng không?”



Hạ Nhược nheo mắt, giơ tay bóp chặt cằm Hứa Ảnh, trong mắt toàn là lạnh lẽo, “ Bà đừng quên khế ước bán mình vẫn còn ở trong tay tôi? Một người hầu mà thôi, cư nhiên lại muốn can thiệp vào quyết định của chủ nhân, nếu là bởi vì tôi đã từng đối với bà quá tốt để cho bà tự tin như vậy, thế thì từ thời điểm này ta sẽ bắt đầu thu hồi lại!”

“Bà tốt nhất là làm tốt bồn phận của mình đi, cứ ngốc tại nhị phòng mà giữ nhà, nếu không tôi sẽ bán bà đi!” Nàng buông Hứa Ảnh ra, lấy ra một chiếc khăn lau tay rồi ném nó đi.

Hứa Ảnh sắc mặt thay đổi, càng là lộ ra vài phần ngỡ ngàng, đáy mắt cũng ẩn hiện sắc mặt giận dữ cùng khuất nhục.

Bà ta thật không nghĩ tới Hạ Nhược thế nhưng sẽ nói những lời như vậy với mình, còn đem sỉ nhục cùng kiêng kị cả đời của bà ra mà nói, khiến bà ta nhịn không được oán hận.

Tiếp theo chính là có chút hoảng hốt, chẳng lẽ Hạ Nhược đã biết cái gì?

“Có phải đã có ai đó ở trước mặt cháu nói gì đó để châm ngòi ly gián tình cảm của chúng ta? Mặc kệ cháu đối xử với dì như thế nào, vì mẹ của cháu, dì cũng không thể không quan tâm tới cháu được.” Nàng thật nhanh ổn định cảm xúc, bắt đầu sử dụng bài tình cảm, bà biết Hạ Nhược rất hay mềm lòng.

Chính là, Hạ Nhược hiện tại lại không phải Hạ Nhược mà bà ta đã từng biết, tiếp tục nhìn về phía bà ta nó: “Đây không phải việc mà bà có thể hỏi, về sau chỉ cần nhớ kỹ thân phận người hầu của mình là đủ rồi!”

Tiếp theo, cô lập tức từ lướt qua người Hứa Ảnh trở về phòng trên lầu, lưu lại một ánh mắt hung ác nham hiểm cùng hoảng sợ của Hứa Ảnh phía sau.

Trở lại phòng nghỉ, Hạ Nhược cảm giác thân thể có chút suy yếu, tắm rửa xong liền ngồi xếp bằng ở trên giường bắt đầu hấp thu linh khí để tu luyện.

Sáng sớm hôm sau, cô đem toàn bộ vật dụng cản thấy quan trọng đều thu hết vào bên trong không gian, cô lái xe để chuẩn bị đi xem căn nhà mà bà nội mua cho ra sao, tiện thể bố trí đồ vật.

Xa bay đi ngang qua một ngõ nhỏ, Hạ Nhược mẫn cảm ngửi được một mùi máu tươi nhàn nhạt, ban đầu là định đi đường vòng, nhưng vừa mới chuẩn bị quay đầu thì phía dưới đột nhiên truyền đến dao động chiến đấu, cô cảm nhận được một hơi thở quen thuộc.

Hơi nhíu mày, đem xe bay dừng ở đầu ngõ, cô đi vào trong!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Ta Phải Làm Học Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook