Chương 35: Bị Nghi Ngờ
Ứng Duyệt Trần
30/07/2022
Hắn đắc ý mà lấy ra hai bình: “Ta nói cho ngươi biết, loại thuốc này tìm ta là được rồi. Bách Lý Dật Vân cũng sẽ không nghiên cứu phát minh mấy thứ đồ vật này đâu, nhưng mà hắn thực sự thuần khiết.”
“Nói vậy là ngươi không thuần khiết?” Ta hồ nghi mà hướng hắn tặc lưỡi cười: “Cũng đúng, Bách Lý đại phu vừa thấy chính là vẫn còn tấm thân xử nam, không giống ngươi, khẳng định là tàn hoa bại liễu.”
Sắc mặt của hắn rõ ràng thanh tịnh, tuy rằng vẫn dừng ở trên khuôn mặt ta, có điều nhìn thấy chính mình chưa bao giờ xuất hiện quá nhiều biểu cảm lúc này ở trên mặt hắn thật sự rất khôi hài. “Ngươi có tin ta sẽ ôm gương mặt này của ngươi đi đến cái phố Phiêu Hương Lâu kia bán nghệ không.” Rất rõ ràng uy hiếp. “Ta mặc kệ, ngươi mau đến xin lỗi ta.”
Ta kinh ngạc mà nhướng mày, không nghĩ tới tên gia hỏa này lại chú trọng danh tiết như vậy, xem ra trò đùa này lần sau không thể lại bắt đầu. “Thực xin lỗi, ta sai rồi.” Cố tình kéo dài âm, thuận tay lấy cái chai thuốc đi, cũng không biết là thật hay là giả: “Ta có thể ngửi được không?”
“Không được.” Hắn lại lần nữa cướp qua: “Thứ này chỉ có tác dụng đối với nam nhân. Hơn nữa, ngươi nhớ rõ nói với hắn, nếu mà không muốn thật sự đoạn tử tuyệt tôn, thứ này một tháng dùng một viên là được rồi.”
Ta nhìn cái chai phát ngốc: “Nếu đồng thời dùng hai viên sẽ như thế nào?”
“Ta cũng chưa thử qua, cho nên không biết.” Bách Lý Dật Trần điên điên nhảy nhót hướng về phía ta cười: “Ngươi có muốn thử xem sao không?”
Điên cuồng lắc đầu, kẻ điên này cho đồ như thế nào cảm thấy hơi sợ. Thật sự hẳn là nên suy xét một chút có nên hay không đưa cho Sở Dạ Ly. “Đêm mai hắn sẽ tìm đến ta để lấy. Ngươi… Xác định thứ này uống sẽ không có việc gì chứ?”
Bách Lý Dật Trần chỉ chỉ một lọ khác trước mặt, nói một cách nghiêm túc: “Yên tâm có giải được đây. Bình này chính là ta nghiên cứu chế tạo ra tới cử thế vô song Xuân Tâm Đãng Dạng. Vừa đúng lúc cái này tương khắc với dược tính.”
“Xuân Tâm Đãng Dạng? Là xuân dược…” Tại sao ta lại tìm tới cái kẻ điên Bách Lý Dật Trần muốn loại thuốc mất trí này, trực tiếp đến hiệu thuốc không phải được rồi sao. Ta cả đời này cũng chưa đụng từng qua vào mấy thứ này, Sở Dạ Ly xem như vì ngươi mà ta trả bất cứ giá nào.
Hắn bắt đầu cầm hai bình đồ vật này khoe ra: “Xuân Tâm Đãng Dạng đúng là làm người ta ngây ngất như lên tiên vậy. Ta đã từng ở trong thanh lâu tận mắt nhìn thấy đến một người dùng lúc sau… Chậc chậc, bởi vì không tìm thấy giải dược, cả người và với heo bị bỏng chết đỏ bừng giống nhau, cuối và mạch máu vỡ ra rồi chết.”
Ta đã không còn muốn tiếp tục nghe nữa, kéo tay áo lên thật cẩn thận tiếp nhận hai bình đồ vật kia để vào trong hộp: “Dù sao cũng không phải ta uống, chỉ mong hắn tự cầu thật nhiều phúc đi. Đúng là tạo nghiệt mà.”
“Đúng rồi, bình màu đỏ kia là Xuân Tâm Đãng Dạng, còn bình màu lam là Súc Đầu Ô Quy. Đừng nhầm lẫn.”
“Hiểu rồi hiểu rồi.”
Trở lại trong phòng ta còn đối với cái chai ngơ ngác xem, đồ của Bách Lý Dật Trần thật sự có thể uống sao? Uống vào sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Cũng không biết Sở Dạ Ly có phải cảm thấy chính mình làm loại chuyện này rất đuối lý hay không, hẹn ở địa điểm cũng là Phiêu Hương Lâu. Có chỗ có sai lầm, đời này của ta chưa đi từng đi qua lần này xem ra cũng phải phá lệ.
Vốn dĩ muốn đá cửa mà vào, nhưng ngẫm lại hiện tại thân phận ta là của Bách Lý Dật Vân, nói như thế nào cũng nên lễ phép mà gõ gõ cửa. Trong tay chính là đang nắm chặt phi tiêu vừa lao vào trong phòng. Từ trước tới giờ phương thức truyền tin ta chỉ mới gặp qua ở trong TV, không nghĩ tới thật sự phát sinh trên chính người bản thân mình còn nghe khủng bố, nếu lúc ấy ta ngồi ở trước bàn, như vậy bắn trúng sẽ không phải cọc gỗ nữa mà là đầu ta.
“Bách Lý đại phu đến nơi này vào cửa vẫn còn có lễ tiết như vậy, thật đúng là khiến tiểu sinh bội phục.”
Thiên Phong châm chọc mỉa mai ta nhưng thật ra cũng chẳng sao cả, tuy rằng trong lòng có một chút không vui. “Nói với Vương gia nhà ngươi, bình màu đỏ này là Xuân Tâm Đãng Dạng, là thuốc giải. Bình màu lam này là Súc Đầu Ô Quy, chính là thuốc mà hắn muốn. Nhớ lấy, một tháng chỉ có thể dùng một viên.”
“Ta làm sao mà biết ngươi nói là thật hay là giả?” Thiên Phong cầm hai chiếc bình giơ lên nhìn một cái, tựa hồ nếu ta không phục dùng hai bình đồ vật này thì hắn sẽ không tin.
Ta cũng không phải ngốc: “Ngươi cứ thử xem chẳng phải là biết rồi sao, Vương gia chẳng lẽ không dạy ngươi rằng dùng người chớ nghi, nghi người chớ dùng đạo lý này à? Nếu ngươi thật sự đối với chủ tử nhà ngươi trung thành và tận tâm thì chính mình uống không phải tốt nhất sao, bản thân ta là một người học y, ngươi cảm thấy ta thật sự muốn hạ độc Vương gia mà lại khiến chính mình đưa thuốc bị độc chết à?” Lúc này ta thiệt tình cảm tạ lúc nhỏ xem nhiều phim truyền hình võ hiệp, bây giờ mới toàn cần dùng tới.
Thiên Phong thu hồi lại thuốc, lại lần nữa ép hỏi ta: “Ngày ấy ta nghe nói Bách Lý đại phu nói không thích nữ tử, như vậy trong vương phủ Vương phi là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Bách Lý đại phu lúc ấy chính là…”
“Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.” Ta vẫy vẫy tay về phía hắn, trấn định mà đi về phía cửa: “Thiên Phong thiếu hiệp, không hẹn ngày gặp lại.”
Đang muốn mở cửa rời đi, hai cái phi tiêu xoạt xoạt từ bên tai ta gào thét phi qua, cắm vào ở trên khung cửa, sau lưng giọng nói âm trầm lại lần nữa vang lên: “Ngươi không phải Bách Lý Dật Vân.”
“Ồ, ta không phải Bách Lý Dật Vân, vậy thì ta đây còn có thể là ai? Thiên Phong thiếu hiệp, ngươi ngàn vạn lần đừng để ta giữ lại mặt mũi cho ngươi nhưng lại không cần. Ta nhẫn nhịn ngươi đã lâu ngày, nếu không phải vì nể mặt Vương gia, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể tồn tại đi ra được khỏi nơi này sao?” Ta khí phách xoay người, lần này không muốn lại thò chân vào chuyện này nữa, vẫy vẫy ống tay áo, từ cổ tay áo lấy ra hai chiếc ngân châm, đây là Bách Lý Dật Trần đưa cho ta dùng để phòng thân. “Vẫn là ngươi chưa từng thấy qua ta dùng độc, ta thế này nhưng thật ra có thể cho ngươi nội trong một nén nhang chậm rãi cảm thụ thân thể của mình hòa tan thành một vũng nước.”
“Nói vậy là ngươi không thuần khiết?” Ta hồ nghi mà hướng hắn tặc lưỡi cười: “Cũng đúng, Bách Lý đại phu vừa thấy chính là vẫn còn tấm thân xử nam, không giống ngươi, khẳng định là tàn hoa bại liễu.”
Sắc mặt của hắn rõ ràng thanh tịnh, tuy rằng vẫn dừng ở trên khuôn mặt ta, có điều nhìn thấy chính mình chưa bao giờ xuất hiện quá nhiều biểu cảm lúc này ở trên mặt hắn thật sự rất khôi hài. “Ngươi có tin ta sẽ ôm gương mặt này của ngươi đi đến cái phố Phiêu Hương Lâu kia bán nghệ không.” Rất rõ ràng uy hiếp. “Ta mặc kệ, ngươi mau đến xin lỗi ta.”
Ta kinh ngạc mà nhướng mày, không nghĩ tới tên gia hỏa này lại chú trọng danh tiết như vậy, xem ra trò đùa này lần sau không thể lại bắt đầu. “Thực xin lỗi, ta sai rồi.” Cố tình kéo dài âm, thuận tay lấy cái chai thuốc đi, cũng không biết là thật hay là giả: “Ta có thể ngửi được không?”
“Không được.” Hắn lại lần nữa cướp qua: “Thứ này chỉ có tác dụng đối với nam nhân. Hơn nữa, ngươi nhớ rõ nói với hắn, nếu mà không muốn thật sự đoạn tử tuyệt tôn, thứ này một tháng dùng một viên là được rồi.”
Ta nhìn cái chai phát ngốc: “Nếu đồng thời dùng hai viên sẽ như thế nào?”
“Ta cũng chưa thử qua, cho nên không biết.” Bách Lý Dật Trần điên điên nhảy nhót hướng về phía ta cười: “Ngươi có muốn thử xem sao không?”
Điên cuồng lắc đầu, kẻ điên này cho đồ như thế nào cảm thấy hơi sợ. Thật sự hẳn là nên suy xét một chút có nên hay không đưa cho Sở Dạ Ly. “Đêm mai hắn sẽ tìm đến ta để lấy. Ngươi… Xác định thứ này uống sẽ không có việc gì chứ?”
Bách Lý Dật Trần chỉ chỉ một lọ khác trước mặt, nói một cách nghiêm túc: “Yên tâm có giải được đây. Bình này chính là ta nghiên cứu chế tạo ra tới cử thế vô song Xuân Tâm Đãng Dạng. Vừa đúng lúc cái này tương khắc với dược tính.”
“Xuân Tâm Đãng Dạng? Là xuân dược…” Tại sao ta lại tìm tới cái kẻ điên Bách Lý Dật Trần muốn loại thuốc mất trí này, trực tiếp đến hiệu thuốc không phải được rồi sao. Ta cả đời này cũng chưa đụng từng qua vào mấy thứ này, Sở Dạ Ly xem như vì ngươi mà ta trả bất cứ giá nào.
Hắn bắt đầu cầm hai bình đồ vật này khoe ra: “Xuân Tâm Đãng Dạng đúng là làm người ta ngây ngất như lên tiên vậy. Ta đã từng ở trong thanh lâu tận mắt nhìn thấy đến một người dùng lúc sau… Chậc chậc, bởi vì không tìm thấy giải dược, cả người và với heo bị bỏng chết đỏ bừng giống nhau, cuối và mạch máu vỡ ra rồi chết.”
Ta đã không còn muốn tiếp tục nghe nữa, kéo tay áo lên thật cẩn thận tiếp nhận hai bình đồ vật kia để vào trong hộp: “Dù sao cũng không phải ta uống, chỉ mong hắn tự cầu thật nhiều phúc đi. Đúng là tạo nghiệt mà.”
“Đúng rồi, bình màu đỏ kia là Xuân Tâm Đãng Dạng, còn bình màu lam là Súc Đầu Ô Quy. Đừng nhầm lẫn.”
“Hiểu rồi hiểu rồi.”
Trở lại trong phòng ta còn đối với cái chai ngơ ngác xem, đồ của Bách Lý Dật Trần thật sự có thể uống sao? Uống vào sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Cũng không biết Sở Dạ Ly có phải cảm thấy chính mình làm loại chuyện này rất đuối lý hay không, hẹn ở địa điểm cũng là Phiêu Hương Lâu. Có chỗ có sai lầm, đời này của ta chưa đi từng đi qua lần này xem ra cũng phải phá lệ.
Vốn dĩ muốn đá cửa mà vào, nhưng ngẫm lại hiện tại thân phận ta là của Bách Lý Dật Vân, nói như thế nào cũng nên lễ phép mà gõ gõ cửa. Trong tay chính là đang nắm chặt phi tiêu vừa lao vào trong phòng. Từ trước tới giờ phương thức truyền tin ta chỉ mới gặp qua ở trong TV, không nghĩ tới thật sự phát sinh trên chính người bản thân mình còn nghe khủng bố, nếu lúc ấy ta ngồi ở trước bàn, như vậy bắn trúng sẽ không phải cọc gỗ nữa mà là đầu ta.
“Bách Lý đại phu đến nơi này vào cửa vẫn còn có lễ tiết như vậy, thật đúng là khiến tiểu sinh bội phục.”
Thiên Phong châm chọc mỉa mai ta nhưng thật ra cũng chẳng sao cả, tuy rằng trong lòng có một chút không vui. “Nói với Vương gia nhà ngươi, bình màu đỏ này là Xuân Tâm Đãng Dạng, là thuốc giải. Bình màu lam này là Súc Đầu Ô Quy, chính là thuốc mà hắn muốn. Nhớ lấy, một tháng chỉ có thể dùng một viên.”
“Ta làm sao mà biết ngươi nói là thật hay là giả?” Thiên Phong cầm hai chiếc bình giơ lên nhìn một cái, tựa hồ nếu ta không phục dùng hai bình đồ vật này thì hắn sẽ không tin.
Ta cũng không phải ngốc: “Ngươi cứ thử xem chẳng phải là biết rồi sao, Vương gia chẳng lẽ không dạy ngươi rằng dùng người chớ nghi, nghi người chớ dùng đạo lý này à? Nếu ngươi thật sự đối với chủ tử nhà ngươi trung thành và tận tâm thì chính mình uống không phải tốt nhất sao, bản thân ta là một người học y, ngươi cảm thấy ta thật sự muốn hạ độc Vương gia mà lại khiến chính mình đưa thuốc bị độc chết à?” Lúc này ta thiệt tình cảm tạ lúc nhỏ xem nhiều phim truyền hình võ hiệp, bây giờ mới toàn cần dùng tới.
Thiên Phong thu hồi lại thuốc, lại lần nữa ép hỏi ta: “Ngày ấy ta nghe nói Bách Lý đại phu nói không thích nữ tử, như vậy trong vương phủ Vương phi là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Bách Lý đại phu lúc ấy chính là…”
“Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.” Ta vẫy vẫy tay về phía hắn, trấn định mà đi về phía cửa: “Thiên Phong thiếu hiệp, không hẹn ngày gặp lại.”
Đang muốn mở cửa rời đi, hai cái phi tiêu xoạt xoạt từ bên tai ta gào thét phi qua, cắm vào ở trên khung cửa, sau lưng giọng nói âm trầm lại lần nữa vang lên: “Ngươi không phải Bách Lý Dật Vân.”
“Ồ, ta không phải Bách Lý Dật Vân, vậy thì ta đây còn có thể là ai? Thiên Phong thiếu hiệp, ngươi ngàn vạn lần đừng để ta giữ lại mặt mũi cho ngươi nhưng lại không cần. Ta nhẫn nhịn ngươi đã lâu ngày, nếu không phải vì nể mặt Vương gia, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể tồn tại đi ra được khỏi nơi này sao?” Ta khí phách xoay người, lần này không muốn lại thò chân vào chuyện này nữa, vẫy vẫy ống tay áo, từ cổ tay áo lấy ra hai chiếc ngân châm, đây là Bách Lý Dật Trần đưa cho ta dùng để phòng thân. “Vẫn là ngươi chưa từng thấy qua ta dùng độc, ta thế này nhưng thật ra có thể cho ngươi nội trong một nén nhang chậm rãi cảm thụ thân thể của mình hòa tan thành một vũng nước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.