Chương 17: Chết Tâm 1
Ứng Duyệt Trần
13/07/2022
"Thế này nhưng lại chỉ có một câu cảm ơn đơn giản như vậy thôi à?"
Từ trong đống cỏ nhảy ra một người, trang phục sang trọng, đơn giản nhưng lại không làm lu mờ thân phận. Có chút không rõ ràng, hắn hình như chính là tên thích khách lúc sáng. "Là ngươi."
"Vương phi quả nhiên có mắt nhìn tốt, là ta không sai, buổi sáng muốn giết ngươi lại không có giết thành. Như thế nào hiện tại ngược lại, lại bị đuổi ra khỏi Ly Vương phủ rồi?" Hắn cười như không cười, tiến lên trêu chọc mái tóc ta: "Ly Vương thật đúng là không thể nào quen được người tốt."
Còn không phải đều là ngươi ban tặng sao. "Ta tức giận mà trừng mắt nhìn hắn:" Nếu không phải do ngươi, Ly Vương làm sao lại có thể đuổi ta ra khỏi phủ chứ? "
Hắn thu hồi tay, nhún vai cười:" Ly Vương thật đúng là ngốc nghếch, ta chẳng qua chỉ là dùng chút mưu mẹo, vậy mà hắn cư nhiên thật sự ngươi đuổi ra khỏi Vương phủ. Ta thật sự không nghĩ tới Ly Vương sẽ quan tâm ngươi thế này. "
" Quan tâm ta? "Ta buồn bực, nghe không hiểu rõ ý tứ của hắn:" Lời này của ngươi là có ý gì? "Trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành.
" Ta thực ra không có muội muội nào cả. Vương phi chẳng lẽ không biết nữ tử tiến vào Ly Vương phủ đều là không thân không thích sao? Ngay cả nàng kia của Giang phủ chẳng qua cũng chỉ là con gái nuôi. Thử hỏi có tên sát thủ nào đã hạ gục tất cả mọi người rồi lúc sau chỉ để lại duy nhất một người sống là ngươi không? Tuy rằng võ công của ngươi thực sự không kém, nằm ngoài suy đoán của ta, nhưng mà không giết ngươi vốn chính là một phần kế hoạch. "Vẻ tự mãn của hắn khiến ta cảm thấy vô và choáng váng. Sở Dạ Ly thật sự là vì lo lắng ta mới vạn phần khẩn cấp ta đưa ra ngoài Ly Vương phủ sao? Không phải bởi vì.. Hận ta?
" Cho nên, Vương phi, ngươi ở trong lòng Ly vương chính là thật quan trọng. Ta cũng chỉ lừa dối hắn. Nếu không phải ngươi trên đường lộn trở lại lộ phí đều trả lại cho Ly vương, lấy chết tương hiệp, chỉ sợ ta cũng sẽ không phát hiện ra Ly vương lại phái ra tất cả hộ vệ vương phủ tới tìm ngươi. "Hắn móc ra kiếm đặt ở trên cổ ta, mắt lộ ra hung ác:" Còn nhớ rõ ta đã nói qua, nếu ngươi buông tha ta, tất sẽ hối hận. "
" Hối hận? "Tại sao ta phải hối hận." Cho dù ngươi giết ta cũng không thể lấy được gì từ vị Ly Vương đó đâu. Ta và hắn mới ở chung không quá ba ngày, ngươi cho rằng hắn sẽ tới cứu ta sao? "
Nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên một tia do dự, ta lập tức tiếp tục nói:" Ngươi lại nghĩ rằng, hắn vội vội vàng vàng ta đưa ra khỏi phủ chính là bởi vì quan tâm ta? Vì để đề phòng bị ngươi lại ám sát lần nữa ứ? Sai rồi, nếu hắn thật sự quan tâm thì sẽ nhốt ta ở trong phủ để bảo vệ. Chứ không phải giống như tống cổ đứa ăn mày mà còn cho thêm một ít lộ phí. "
" Nhưng mà hắn đã phái ra hộ vệ của toàn phủ. "
" Ngươi ngốc thế. Hôm nay người của hắn mới bị quốc sư đưa trở về, không áp một chút khí thế, người trong phủ hắn làm sao có thể nhận ra hắn vẫn là một vị Vương gia. Ta chẳng qua chỉ là một quân cờ của hắn, từ lúc bắt đầu đã chính là một quân cờ. Hiện giờ không có ta, hắc khí trên người hắn cũng không cách nào làm tổn thương người khác nữa, cho nên ta mới bị đuổi, ngươi hiểu không? "Ta chuyển động tròng mắt dùng ánh sáng trên kiếm nhìn phản ứng của hắn, thanh kiếm trên cổ ta rốt cuộc cũng rơi xuống.
".. Chẳng lẽ thực sự là ta sai rồi? "Hắn nỉ non rút kiếm, có chút không tin, ta chỉ lo phụ họa:" Ta chính là bị vứt bỏ rồi. Cho nên đối với ngươi đã hết ý nghĩa lợi dụng, tạm biệt! "
Vẫy vẫy ống tay áo chuẩn bị rời đi, người cổ đại thật đúng là dễ lừa.
" Đứng lại. "Hắn cầm theo kiếm chậm rãi đi đến trước mặt ta, lần này đánh giá ta lại là một loại ánh mắt quái dị nói không nên lời, biểu cảm kia phảng phất như muốn ta ăn luôn vậy:" Nếu ngươi đã vô dụng đối với Ly Vương, vậy thì đối với Yến quốc nhất định hữu dụng. "Hắn cười tà duỗi tay nhân lúc ta không đề phòng một phen kéo hai vai ta xuống, da thịt trắng nõn tiếp xúc hoàn toàn với không khí.
" Ha ha! Ngươi quả nhiên là thần nữ! Rõ ràng bị ta đâm một nhát kiếm, thế mà lại hoàn toàn không có miệng vết thương. Còn nói Ly Vương không phải vì bảo vệ ngươi? Hắn cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cư nhiên quang minh chính đại thả ngươi ra khỏi cung rồi, nhưng ta đâu có dễ bị lừa như vậy. Nói ngươi ngốc cũng thật đúng là ngốc. "
" Bốp! "Ta phủi tay liền cho hắn một cái tát:" Ngươi cái tên biến thái này! Ta tuyệt đối không cho phép ngươi làm tổn thương Sở Dạ Ly một phân một hào! Nếu ta đã biết rõ ràng mục đích của ngươi, vậy thì hiện tại ta sẽ không nương tay với ngươi. "
" Ồ, chỉ bằng mấy cái công phu mèo cào kia của ngươi, ta ở Ly Vương phủ đã lĩnh giáo rồi. "Hắn thoải mái mà chế trụ đôi tay ta, từ trong lòng ngực móc ra xích sắt ta trói lại, đột nhiên dịu dàng:" Vương phi cũng không nên lộn xộn, nhỡ đâu ta không biết nặng nhẹ thật sự làm ngươi bị thương, như vậy chơi không vui. "
" Đáng giận! "Ta nghĩ dùng hết sức để trốn thoát nhưng căn bản lại không đủ sức lực:" Ngươi rốt cuộc muốn ta như thế nào!"
Từ trong đống cỏ nhảy ra một người, trang phục sang trọng, đơn giản nhưng lại không làm lu mờ thân phận. Có chút không rõ ràng, hắn hình như chính là tên thích khách lúc sáng. "Là ngươi."
"Vương phi quả nhiên có mắt nhìn tốt, là ta không sai, buổi sáng muốn giết ngươi lại không có giết thành. Như thế nào hiện tại ngược lại, lại bị đuổi ra khỏi Ly Vương phủ rồi?" Hắn cười như không cười, tiến lên trêu chọc mái tóc ta: "Ly Vương thật đúng là không thể nào quen được người tốt."
Còn không phải đều là ngươi ban tặng sao. "Ta tức giận mà trừng mắt nhìn hắn:" Nếu không phải do ngươi, Ly Vương làm sao lại có thể đuổi ta ra khỏi phủ chứ? "
Hắn thu hồi tay, nhún vai cười:" Ly Vương thật đúng là ngốc nghếch, ta chẳng qua chỉ là dùng chút mưu mẹo, vậy mà hắn cư nhiên thật sự ngươi đuổi ra khỏi Vương phủ. Ta thật sự không nghĩ tới Ly Vương sẽ quan tâm ngươi thế này. "
" Quan tâm ta? "Ta buồn bực, nghe không hiểu rõ ý tứ của hắn:" Lời này của ngươi là có ý gì? "Trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành.
" Ta thực ra không có muội muội nào cả. Vương phi chẳng lẽ không biết nữ tử tiến vào Ly Vương phủ đều là không thân không thích sao? Ngay cả nàng kia của Giang phủ chẳng qua cũng chỉ là con gái nuôi. Thử hỏi có tên sát thủ nào đã hạ gục tất cả mọi người rồi lúc sau chỉ để lại duy nhất một người sống là ngươi không? Tuy rằng võ công của ngươi thực sự không kém, nằm ngoài suy đoán của ta, nhưng mà không giết ngươi vốn chính là một phần kế hoạch. "Vẻ tự mãn của hắn khiến ta cảm thấy vô và choáng váng. Sở Dạ Ly thật sự là vì lo lắng ta mới vạn phần khẩn cấp ta đưa ra ngoài Ly Vương phủ sao? Không phải bởi vì.. Hận ta?
" Cho nên, Vương phi, ngươi ở trong lòng Ly vương chính là thật quan trọng. Ta cũng chỉ lừa dối hắn. Nếu không phải ngươi trên đường lộn trở lại lộ phí đều trả lại cho Ly vương, lấy chết tương hiệp, chỉ sợ ta cũng sẽ không phát hiện ra Ly vương lại phái ra tất cả hộ vệ vương phủ tới tìm ngươi. "Hắn móc ra kiếm đặt ở trên cổ ta, mắt lộ ra hung ác:" Còn nhớ rõ ta đã nói qua, nếu ngươi buông tha ta, tất sẽ hối hận. "
" Hối hận? "Tại sao ta phải hối hận." Cho dù ngươi giết ta cũng không thể lấy được gì từ vị Ly Vương đó đâu. Ta và hắn mới ở chung không quá ba ngày, ngươi cho rằng hắn sẽ tới cứu ta sao? "
Nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên một tia do dự, ta lập tức tiếp tục nói:" Ngươi lại nghĩ rằng, hắn vội vội vàng vàng ta đưa ra khỏi phủ chính là bởi vì quan tâm ta? Vì để đề phòng bị ngươi lại ám sát lần nữa ứ? Sai rồi, nếu hắn thật sự quan tâm thì sẽ nhốt ta ở trong phủ để bảo vệ. Chứ không phải giống như tống cổ đứa ăn mày mà còn cho thêm một ít lộ phí. "
" Nhưng mà hắn đã phái ra hộ vệ của toàn phủ. "
" Ngươi ngốc thế. Hôm nay người của hắn mới bị quốc sư đưa trở về, không áp một chút khí thế, người trong phủ hắn làm sao có thể nhận ra hắn vẫn là một vị Vương gia. Ta chẳng qua chỉ là một quân cờ của hắn, từ lúc bắt đầu đã chính là một quân cờ. Hiện giờ không có ta, hắc khí trên người hắn cũng không cách nào làm tổn thương người khác nữa, cho nên ta mới bị đuổi, ngươi hiểu không? "Ta chuyển động tròng mắt dùng ánh sáng trên kiếm nhìn phản ứng của hắn, thanh kiếm trên cổ ta rốt cuộc cũng rơi xuống.
".. Chẳng lẽ thực sự là ta sai rồi? "Hắn nỉ non rút kiếm, có chút không tin, ta chỉ lo phụ họa:" Ta chính là bị vứt bỏ rồi. Cho nên đối với ngươi đã hết ý nghĩa lợi dụng, tạm biệt! "
Vẫy vẫy ống tay áo chuẩn bị rời đi, người cổ đại thật đúng là dễ lừa.
" Đứng lại. "Hắn cầm theo kiếm chậm rãi đi đến trước mặt ta, lần này đánh giá ta lại là một loại ánh mắt quái dị nói không nên lời, biểu cảm kia phảng phất như muốn ta ăn luôn vậy:" Nếu ngươi đã vô dụng đối với Ly Vương, vậy thì đối với Yến quốc nhất định hữu dụng. "Hắn cười tà duỗi tay nhân lúc ta không đề phòng một phen kéo hai vai ta xuống, da thịt trắng nõn tiếp xúc hoàn toàn với không khí.
" Ha ha! Ngươi quả nhiên là thần nữ! Rõ ràng bị ta đâm một nhát kiếm, thế mà lại hoàn toàn không có miệng vết thương. Còn nói Ly Vương không phải vì bảo vệ ngươi? Hắn cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cư nhiên quang minh chính đại thả ngươi ra khỏi cung rồi, nhưng ta đâu có dễ bị lừa như vậy. Nói ngươi ngốc cũng thật đúng là ngốc. "
" Bốp! "Ta phủi tay liền cho hắn một cái tát:" Ngươi cái tên biến thái này! Ta tuyệt đối không cho phép ngươi làm tổn thương Sở Dạ Ly một phân một hào! Nếu ta đã biết rõ ràng mục đích của ngươi, vậy thì hiện tại ta sẽ không nương tay với ngươi. "
" Ồ, chỉ bằng mấy cái công phu mèo cào kia của ngươi, ta ở Ly Vương phủ đã lĩnh giáo rồi. "Hắn thoải mái mà chế trụ đôi tay ta, từ trong lòng ngực móc ra xích sắt ta trói lại, đột nhiên dịu dàng:" Vương phi cũng không nên lộn xộn, nhỡ đâu ta không biết nặng nhẹ thật sự làm ngươi bị thương, như vậy chơi không vui. "
" Đáng giận! "Ta nghĩ dùng hết sức để trốn thoát nhưng căn bản lại không đủ sức lực:" Ngươi rốt cuộc muốn ta như thế nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.