Chương 7: Đồng Bệnh Tương Liên 1
Ứng Duyệt Trần
05/07/2022
Nhìn Bách Lý Dật Vân dời đi, có chút không nỡ, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng ta, đồng hành và ta đã được hơn nửa tháng.
“Hắn ta là gì của ngươi?” Sở Dạ Ly ở phía sau lạnh lùng hỏi, nắm lấy tay của ta từ lúc đó vẫn luôn không có buông ra, mà ta cũng không cảm giác được có gì bất thường.
Ta xoay người đáp hắn: “Ân nhân. Làm người có ân ắt phải báo, càng huống hồ ta nợ hắn không phải chỉ một chút, mà là mạng sống.”
“Ngươi cũng thật thú vị.” Hắn cuối và cũng buông tay ta ra, cầm lấy tách trà trên bàn, “Ngươi có thể nhìn thấy Thất hoàng tử phủ vô và lạnh lẽo, từ lúc ta mắc phải căn bệnh quái lạ này, phụ hoàng cũng dần dần trở nên thờ ơ đối với ta, hơn nữa chưa từng có người dám động vào ta. Ngươi chính là người đầu tiên.”
“Mấy người đó đều đã chết?” Ta tò mò, nếu hắn không hy vọng có người vì hắn bỏ mạng, vậy những nữ nhân được đưa vào trước đó vì sao lại chết.
Hắn tháo xuống chiếc mặt nạ, sao có thể lại là một dung nhan tuyệt thế như vậy chứ, khí chất độc đáo càng làm nổi bật vẻ đẹp quyến rũ của hắn. Đôi lông mày rậm hơi nhướng lên, đôi mắt sâu đầy màu sắc mê hoặc lòng người, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch trông có chút bất cần.
“Thật đẹp….” Ta nhịn không được tán thưởng, nhìn đến ngây ngốc: “Vì sao phải mang theo mặt nạ?”
“Chính là bởi vì không đeo mặt nạ nên mấy người phụ nữ đó mới muốn tiếp cận ta, sau đó thì cứ thế mắc bệnh. Bất cứ đồ gì ta đã dùng qua đều sẽ lây nhiễm. Thực ra không cần tới ba tháng bọn họ đều đã bỏ mạng rồi. Đây là lời nguyền, quốc sư đã nói, người muốn chạm được vào mà không chết thì chỉ có thể là Vương phi của ta.”
“Chẳng trách hoàng tử phủ to như vậy mà đến một người hầu cũng chưa hề nhìn thấy.” Ta nhìn quanh tòa dinh thự rộng mấy chục mẫu của hoàng tử phủ đều đã giăng đầy mạng nhện, thật sự là rất hoang tàn.
“Ngươi rốt cuộc là có đang không nghe ta nói không vậy? Ta nói rằng nếu như ngươi không chết, vậy thì sẽ phải trở thành Vương phi của ta.”
“Ngươi yêu ta sao?” Ta ngồi xuống nhìn thẳng hắn, bình tĩnh mà cười lạnh: “Thần chỉ là tới cứu người, lại không yêu người. Vì cái gì mà muốn thần phải gả cho người? Huống hồ triều đình nhiều chuyện phức tạp, cũng không biết người có phải là bị người ta hạ chú hay là hạ độc hay không.”
“Chính vì không biết là bị người khác hạ chú hay hạ độc, mà ngươi vừa hay lại là người có khả năng cứu được ta. Mỗi tháng quốc sư đều sẽ tới thăm ta một lần, bảo đảm ta có bình yên vô sự hay không? Đến lúc đó, ta sẽ nói cho hắn biết ngươi chính là người mà ta muốn thành hôn.” Sở Dạ Ly không hề có cảm tình nói, phảng phất ý tứ ta chỉ là công cụ để bảo toàn tính mạng.
“Cũng được thôi. Ta đây sẽ gả cho ngươi. Dù sao Tần Mặc ta cũng không còn chỗ nào để đi, được ở lại phủ hoàng tử so với lưu lạc đầu đường quả thực tốt hơn rất nhiều.” Mà ta tự nhiên biết gả cho hắn liền tránh việc phải gả cho Diêm Vương, cũng không biết tên gia hỏa này đã chuyển thế thành ai. Ít nhất thoạt nhìn không phải là Sở Dạ Ly.
“Nếu đã như vậy, Vương phi của ta, ta đói bụng, xuống bếp làm đồ ăn cho ta đi.”
“Hả?” Ta sửng sốt, hắn đường đường là hoàng tử, lại coi việc này như là chuyện đương nhiên.
Hắn nhướng mày, cười tà: “Nàng cũng nhìn thấy trong phủ ta một bóng người còn không có, lâu như vậy đều phải ăn lương khô, cuối và đã tìm được người có thể nấu cơm cho ta ăn rồi.”
“Nửa đêm canh ba ngươi muốn ta đun củi nấu cơm cho ngươi? Thất hoàng tử, tuy ta thực sự đồng tình với ngươi nhưng không thể hành hạ người khác như vậy được. Ngươi cố chống đỡ tới ngày mai rồi ta sẽ cho gọi người hầu đến.” Ta phẩy phẩy tay, chuẩn bị đi tìm gian nhà sạch sẽ thu dọn một chút làm nơi tạm nghỉ.
Hắn giữ chặt ống tay áo ta, đột nhiên ủy khuất nhìn: “ Về sau nàng hãy ở lại chỗ của ta, không cần phải tìm nơi khác. Nhà ta ở rất sạch sẽ.”
“Được.” Ta cũng không khách khí, đi theo phía sau hắn, tiến vào biệt uyển, đẩy cánh cửa sang một bên, quả nhiên rất khang trang và sạch đẹp, xem ra hắn vẫn còn biết quét tước dọn dẹp nơi ở của chính mình.
Hắn lôi đống chăn từ tủ quần áo ra dải lên nền rồi cứ thế mà nằm xuống, chỉ chỉ bên cạnh giường: “Nàng về sau ngủ trên giường, ta ngủ dưới mặt đất, ta sẽ không bạc đãi Vương phi của chính mình đâu, nếu nàng thiếu một miếng thịt nào bổn hoàng tử cũng sẽ đau lòng chết mất.”
“Ách…. da gà đều nổi hết cả lên rồi. Thất hoàng tử làm ơn đừng nói những lời buồn nôn như vậy, ta chịu không nổi.” Lời nói của vị Thất hoàng tử này thực thẳng thắn, trực tiếp bộc lộ, khác hẳn với bộ dáng bên ngoài của hắn. “Có điều Thất hoàng tử, ta cho rằng ngươi sẽ rất tàn nhẫn, nhưng không ngờ lại vô và dịu dàng.”
Hắn nhướng mày nghi ngờ, nhướn nửa người lên, dò hỏi: "Cũng? Nàng so sánh ta với Bách Lý Dật Vân? Ta và hắn căn bản là hai loại người, nội tâm hắn có bao nhiêu đáng sợ nàng căn bản không thể nào lý giải được hết. Từ nay về sau nàng chỉ cần nhớ kỹ mình là Vương phi của ta, không được nghĩ tới nam nhân khác.”
“Hắn ta là gì của ngươi?” Sở Dạ Ly ở phía sau lạnh lùng hỏi, nắm lấy tay của ta từ lúc đó vẫn luôn không có buông ra, mà ta cũng không cảm giác được có gì bất thường.
Ta xoay người đáp hắn: “Ân nhân. Làm người có ân ắt phải báo, càng huống hồ ta nợ hắn không phải chỉ một chút, mà là mạng sống.”
“Ngươi cũng thật thú vị.” Hắn cuối và cũng buông tay ta ra, cầm lấy tách trà trên bàn, “Ngươi có thể nhìn thấy Thất hoàng tử phủ vô và lạnh lẽo, từ lúc ta mắc phải căn bệnh quái lạ này, phụ hoàng cũng dần dần trở nên thờ ơ đối với ta, hơn nữa chưa từng có người dám động vào ta. Ngươi chính là người đầu tiên.”
“Mấy người đó đều đã chết?” Ta tò mò, nếu hắn không hy vọng có người vì hắn bỏ mạng, vậy những nữ nhân được đưa vào trước đó vì sao lại chết.
Hắn tháo xuống chiếc mặt nạ, sao có thể lại là một dung nhan tuyệt thế như vậy chứ, khí chất độc đáo càng làm nổi bật vẻ đẹp quyến rũ của hắn. Đôi lông mày rậm hơi nhướng lên, đôi mắt sâu đầy màu sắc mê hoặc lòng người, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch trông có chút bất cần.
“Thật đẹp….” Ta nhịn không được tán thưởng, nhìn đến ngây ngốc: “Vì sao phải mang theo mặt nạ?”
“Chính là bởi vì không đeo mặt nạ nên mấy người phụ nữ đó mới muốn tiếp cận ta, sau đó thì cứ thế mắc bệnh. Bất cứ đồ gì ta đã dùng qua đều sẽ lây nhiễm. Thực ra không cần tới ba tháng bọn họ đều đã bỏ mạng rồi. Đây là lời nguyền, quốc sư đã nói, người muốn chạm được vào mà không chết thì chỉ có thể là Vương phi của ta.”
“Chẳng trách hoàng tử phủ to như vậy mà đến một người hầu cũng chưa hề nhìn thấy.” Ta nhìn quanh tòa dinh thự rộng mấy chục mẫu của hoàng tử phủ đều đã giăng đầy mạng nhện, thật sự là rất hoang tàn.
“Ngươi rốt cuộc là có đang không nghe ta nói không vậy? Ta nói rằng nếu như ngươi không chết, vậy thì sẽ phải trở thành Vương phi của ta.”
“Ngươi yêu ta sao?” Ta ngồi xuống nhìn thẳng hắn, bình tĩnh mà cười lạnh: “Thần chỉ là tới cứu người, lại không yêu người. Vì cái gì mà muốn thần phải gả cho người? Huống hồ triều đình nhiều chuyện phức tạp, cũng không biết người có phải là bị người ta hạ chú hay là hạ độc hay không.”
“Chính vì không biết là bị người khác hạ chú hay hạ độc, mà ngươi vừa hay lại là người có khả năng cứu được ta. Mỗi tháng quốc sư đều sẽ tới thăm ta một lần, bảo đảm ta có bình yên vô sự hay không? Đến lúc đó, ta sẽ nói cho hắn biết ngươi chính là người mà ta muốn thành hôn.” Sở Dạ Ly không hề có cảm tình nói, phảng phất ý tứ ta chỉ là công cụ để bảo toàn tính mạng.
“Cũng được thôi. Ta đây sẽ gả cho ngươi. Dù sao Tần Mặc ta cũng không còn chỗ nào để đi, được ở lại phủ hoàng tử so với lưu lạc đầu đường quả thực tốt hơn rất nhiều.” Mà ta tự nhiên biết gả cho hắn liền tránh việc phải gả cho Diêm Vương, cũng không biết tên gia hỏa này đã chuyển thế thành ai. Ít nhất thoạt nhìn không phải là Sở Dạ Ly.
“Nếu đã như vậy, Vương phi của ta, ta đói bụng, xuống bếp làm đồ ăn cho ta đi.”
“Hả?” Ta sửng sốt, hắn đường đường là hoàng tử, lại coi việc này như là chuyện đương nhiên.
Hắn nhướng mày, cười tà: “Nàng cũng nhìn thấy trong phủ ta một bóng người còn không có, lâu như vậy đều phải ăn lương khô, cuối và đã tìm được người có thể nấu cơm cho ta ăn rồi.”
“Nửa đêm canh ba ngươi muốn ta đun củi nấu cơm cho ngươi? Thất hoàng tử, tuy ta thực sự đồng tình với ngươi nhưng không thể hành hạ người khác như vậy được. Ngươi cố chống đỡ tới ngày mai rồi ta sẽ cho gọi người hầu đến.” Ta phẩy phẩy tay, chuẩn bị đi tìm gian nhà sạch sẽ thu dọn một chút làm nơi tạm nghỉ.
Hắn giữ chặt ống tay áo ta, đột nhiên ủy khuất nhìn: “ Về sau nàng hãy ở lại chỗ của ta, không cần phải tìm nơi khác. Nhà ta ở rất sạch sẽ.”
“Được.” Ta cũng không khách khí, đi theo phía sau hắn, tiến vào biệt uyển, đẩy cánh cửa sang một bên, quả nhiên rất khang trang và sạch đẹp, xem ra hắn vẫn còn biết quét tước dọn dẹp nơi ở của chính mình.
Hắn lôi đống chăn từ tủ quần áo ra dải lên nền rồi cứ thế mà nằm xuống, chỉ chỉ bên cạnh giường: “Nàng về sau ngủ trên giường, ta ngủ dưới mặt đất, ta sẽ không bạc đãi Vương phi của chính mình đâu, nếu nàng thiếu một miếng thịt nào bổn hoàng tử cũng sẽ đau lòng chết mất.”
“Ách…. da gà đều nổi hết cả lên rồi. Thất hoàng tử làm ơn đừng nói những lời buồn nôn như vậy, ta chịu không nổi.” Lời nói của vị Thất hoàng tử này thực thẳng thắn, trực tiếp bộc lộ, khác hẳn với bộ dáng bên ngoài của hắn. “Có điều Thất hoàng tử, ta cho rằng ngươi sẽ rất tàn nhẫn, nhưng không ngờ lại vô và dịu dàng.”
Hắn nhướng mày nghi ngờ, nhướn nửa người lên, dò hỏi: "Cũng? Nàng so sánh ta với Bách Lý Dật Vân? Ta và hắn căn bản là hai loại người, nội tâm hắn có bao nhiêu đáng sợ nàng căn bản không thể nào lý giải được hết. Từ nay về sau nàng chỉ cần nhớ kỹ mình là Vương phi của ta, không được nghĩ tới nam nhân khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.