Chương 49: Hương Rượu Trong Hầm Sâu
Ứng Duyệt Trần
30/07/2022
Bình thường người cổ đại người đều lớn lên trông lùn, dạo này ta mới phát hiện Sở Dạ Ly và huynh đệ Bách Lý tuyệt đối thuộc về chủng loại gen tốt đẹp. Phóng ánh mắt nhìn lại ta là nữ tử lớn lên tuyệt đối cao gầy như vậy, trách không được ta ăn mặc cải trang nam như này cũng không có ai hoài nghi.
Chính đi đến ngõ hẻm thì có mùi hương bay đến , đều nói rượu thơm không sợ hẻm sâu quả thật đúng là như thế. Trang trại nhà này ủ rượu lại ở tận và bên trong ngõ nhỏ, hơn nữa mùi hương bay ra tuyệt đối không phải là cái loại rượu vàng ngửi mùi gây hắc mũi. Là một loại mùi hương rất dễ chịu, ta chưa từng ngửi qua, đương nhiên cũng không trừ việc kiến thức ta có phần hạn hẹp.
“Ô, khách quý đến. Ông chủ, có người tự mình tới tận nơi mua rượu.” Một gã sai vặt thấy ta tiến vào lập tức hưng phấn nhanh chóng dẫn ta vào nhà, ta còn đang buồn bực, hắn đã bắt đầu giải thích: “Khách quan ngài không biết chứ, ông chủ ta có tính cách cổ quái, chính là chỉ có khách nhân ngửi mùi hương tới hắn mới bán rượu, không phải người bình thường nào cũng có thể mua rượu của nhà ta.”
Ta hiểu, chủ tiệm này đúng là cổ quái, không phải vì kiếm tiền mà bán rượu; “Xác thật ta đang đi dạo lung tung ngửi thấy hương rượu mới tới đây. Nơi này thật đúng là không dễ tìm.”
“Khách quan, ông chủ ta còn ở bên trong tửu phường, để ta lấy mấy bình rượu ngon của cửa hàng ta cho ngươi nếm thử.”
“Được, cảm ơn.” Thật là bị sự ân cần của gã sai vặt làm cho vô và ngượng ngùng, kỳ thật ta chỉ là đi ngang qua vì tò mò mà tiến vào nhìn xem, bây giờ không mua một ít thì sẽ không có mặt mũi nào mà đi.
Tạch tạch tạch liền ở trước mặt ta thả bảy tám vò rượu, tuy nhỏ, nhưng ta vẫn hơi lúng túng: “Kỳ thật ta không biết thử rượu, cũng không uống được quá nhiều rượu…Cũng không xách nổi nhiều rượu như vậy…” Hy vọng hắn có thể hiểu ý tứ của ta.
Gã sai vặt hiểu rõ cười cười: “Khách quan yên tâm, rượu này không thu tiền của ngươi. Đây là chuyên dùng để cho ngài nhấm nháp, nếu mà cảm thấy tốt ngài lại mua.” Hắn xốc rượu lên rồi mở nút thay ta, lập tức những hương hoa khác nhau liền toả ra khắp nơi.
Ta duỗi tay ôm chầm một vò, để sát vào ngửi chút thế mà có thể ngửi được tận hai loại mùi hoa không giống nhau: “Tuy rằng ta không hiểu gì về hoa, cũng không hiểu việc đánh giá rượu, nhưng ở nơi này có một loại hoa mà ta vô và thích đó là hoa lan hương, ngoài ra còn có một loại khác… Nhưng hai loại mùi hương hỗ trợ lẫn nhau, hợp lại càng tăng thêm sức hấp dẫn, ta rất thích. Ta mua vò này.”
Đang chuẩn bị bỏ tiền ra, truyền đến một giọng nói sang sảng: “Không thu tiền, khó được người có duyên. Vò rượu này đưa cho công tử.”
“Thật vậy sao?” Ta nhìn bóng người đi ra từ phía sau tửu phường, từ trong tối dần dần sáng tỏ, một thân khí chất không phù hợp vải thô áo khoác, đường nét cứng rắn nhưng vẫn không mất đi vẻ ôn hoà, phong thái của hắn nhẹ nhàng ôn văn nho nhã, hai mắt sáng ngời có thần, đôi môi mỏng lộ ra chút phấn nhàn nhạt. “Tại hạ rất muốn biết vì sao công tử chỉ muốn lựa chọn vò rượu này, phải biết rằng mấy vò rượu khác cũng đã được mở ra, mùi hương tỏa ra còn xa hơn hoa lan.”
Ta sửng sốt, kỳ thật cũng không biết vì sao mình lại chọn cái này: “Thực ra rượu thì rất muốn, nhưng ta chỉ ngửi thấy bình này có mùi hương nhàn nhạt. Ta không hiểu ngửi hương phẩm rượu, giống như ngươi nói vậy, khó được người có duyên. Có điều tiền này ta vẫn là nên đưa.” Ta đặt bạc xuống, bưng rượu lên, cúi đầu chào hắn một cái rồi lập tức chạy ra cửa.
Ta cũng không biết vì sao mình lại phải chạy, có lẽ là vì nhìn thấy cái tên chủ tiệm kỳ kỳ quái quái kia, trong lòng bèn hốt hoảng không thể giải thích nổi. Trước tiên không nói đến cửa hàng mở cửa một cách kỳ lạ, lại còn nói không lấy tiền của ta, làm sao ta có thể nhận lợi ích tốt như thế không có lý do được. Hơn nữa không có chuyện gì lại đi ân cần, phi gian tức đạo. Nếu không thì vì ông chủ này có tiền mà lại không có nơi nào để sử dụng.
Ta đâm mạnh vào trong lồng ngực một người nào đó, luôn luôn quá vội vàng, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, quả nhiên là Bách Lý Dật Trần với khuôn mặt cười xấu xa: “Làm sao vậy, đụng phải người xấu à mà chạy nhanh thế.”
“Không…Có. Vừa gặp phải một người kỳ quái.” Ta chỉ chỉ bình rượu trong lồng ngực, vẫn là có chút đắc ý: “Nghe tên sai vặt của cửa hàng kia nói rượu này không phải bất cứ kẻ nào cũng đều có đủ khả năng mua được. Vốn dĩ ông chủ nói muốn đưa cho ta, nhưng mà làm sao ta có thể chiếm chút hời nhỏ này chứ, không phải ngươi thích uống rượu sao, cố ý mua cho ngươi nếm thử đấy.”
Hắn hồ nghi nhìn chằm chằm bình rượu của ta, nhíu mày một chút rồi mới tiếp nhận: “Ngươi đã trả bao nhiêu tiền?”
“Một, hai, ờm…” Với ta mà nói giống như đã trả nhiều rồi.
“Quả thật là chiếm, chút, hời.” Hắn gằn từng chữ nhìn chằm chằm ta, chẳng lẽ ta thật sự trả thiếu rồi sao? “Này! Ngươi đi đâu đấy?” Hắn gọi sau lưng ta.
Ta cũng không quay đầu lại, trả lời: “Đi bù tiền!” Lúc này ta có cảm giác bản thân mình thật không lễ phép, còn cảm thấy ông chủ nhà kia không có ý gì tốt, bây giờ xem ra là ta quá vô lễ rồi.
Chờ đến khi ta thở hồng hộc chạy đến cái đầu ngõ vừa rồi kia, quán rượu đã đóng cửa, ta cũng ngượng ngùng lại thử gõ cửa.
“Nữ nhân điên.” Bách Lý Dật Trần chậm mãi mới đuổi kịp tới, ngẩng đầu nhìn nhìn quán rượu, cũng không có tên bảng hiệu gì, ôm lấy vai ta đi trở về: “Ngươi ngốc rồi đúng không, vốn dĩ người ta đã nói không nhận tiền của ngươi, ngươi lại còn cho rằng hắn sẽ nhận sao? Đổi lại là ngươi nếu gặp phải người có duyên sẽ nhận tiền của người ta sao?”
Ngẫm lại cũng thấy quả thực có đạo lý, có điều chính sự quan trọng hơn: “Giang Tử Yên thế nào rồi?” Nhắc tới tên nàng, Bách Lý Dật Trần bèn tức giận, liếc mắt trừng ta một cái, không trả lời.
Hắn không trả lời đã nói lên bản thân rất không tình nguyện muốn cứu nàng, như vậy ta cũng đã an tâm rồi.
Chính đi đến ngõ hẻm thì có mùi hương bay đến , đều nói rượu thơm không sợ hẻm sâu quả thật đúng là như thế. Trang trại nhà này ủ rượu lại ở tận và bên trong ngõ nhỏ, hơn nữa mùi hương bay ra tuyệt đối không phải là cái loại rượu vàng ngửi mùi gây hắc mũi. Là một loại mùi hương rất dễ chịu, ta chưa từng ngửi qua, đương nhiên cũng không trừ việc kiến thức ta có phần hạn hẹp.
“Ô, khách quý đến. Ông chủ, có người tự mình tới tận nơi mua rượu.” Một gã sai vặt thấy ta tiến vào lập tức hưng phấn nhanh chóng dẫn ta vào nhà, ta còn đang buồn bực, hắn đã bắt đầu giải thích: “Khách quan ngài không biết chứ, ông chủ ta có tính cách cổ quái, chính là chỉ có khách nhân ngửi mùi hương tới hắn mới bán rượu, không phải người bình thường nào cũng có thể mua rượu của nhà ta.”
Ta hiểu, chủ tiệm này đúng là cổ quái, không phải vì kiếm tiền mà bán rượu; “Xác thật ta đang đi dạo lung tung ngửi thấy hương rượu mới tới đây. Nơi này thật đúng là không dễ tìm.”
“Khách quan, ông chủ ta còn ở bên trong tửu phường, để ta lấy mấy bình rượu ngon của cửa hàng ta cho ngươi nếm thử.”
“Được, cảm ơn.” Thật là bị sự ân cần của gã sai vặt làm cho vô và ngượng ngùng, kỳ thật ta chỉ là đi ngang qua vì tò mò mà tiến vào nhìn xem, bây giờ không mua một ít thì sẽ không có mặt mũi nào mà đi.
Tạch tạch tạch liền ở trước mặt ta thả bảy tám vò rượu, tuy nhỏ, nhưng ta vẫn hơi lúng túng: “Kỳ thật ta không biết thử rượu, cũng không uống được quá nhiều rượu…Cũng không xách nổi nhiều rượu như vậy…” Hy vọng hắn có thể hiểu ý tứ của ta.
Gã sai vặt hiểu rõ cười cười: “Khách quan yên tâm, rượu này không thu tiền của ngươi. Đây là chuyên dùng để cho ngài nhấm nháp, nếu mà cảm thấy tốt ngài lại mua.” Hắn xốc rượu lên rồi mở nút thay ta, lập tức những hương hoa khác nhau liền toả ra khắp nơi.
Ta duỗi tay ôm chầm một vò, để sát vào ngửi chút thế mà có thể ngửi được tận hai loại mùi hoa không giống nhau: “Tuy rằng ta không hiểu gì về hoa, cũng không hiểu việc đánh giá rượu, nhưng ở nơi này có một loại hoa mà ta vô và thích đó là hoa lan hương, ngoài ra còn có một loại khác… Nhưng hai loại mùi hương hỗ trợ lẫn nhau, hợp lại càng tăng thêm sức hấp dẫn, ta rất thích. Ta mua vò này.”
Đang chuẩn bị bỏ tiền ra, truyền đến một giọng nói sang sảng: “Không thu tiền, khó được người có duyên. Vò rượu này đưa cho công tử.”
“Thật vậy sao?” Ta nhìn bóng người đi ra từ phía sau tửu phường, từ trong tối dần dần sáng tỏ, một thân khí chất không phù hợp vải thô áo khoác, đường nét cứng rắn nhưng vẫn không mất đi vẻ ôn hoà, phong thái của hắn nhẹ nhàng ôn văn nho nhã, hai mắt sáng ngời có thần, đôi môi mỏng lộ ra chút phấn nhàn nhạt. “Tại hạ rất muốn biết vì sao công tử chỉ muốn lựa chọn vò rượu này, phải biết rằng mấy vò rượu khác cũng đã được mở ra, mùi hương tỏa ra còn xa hơn hoa lan.”
Ta sửng sốt, kỳ thật cũng không biết vì sao mình lại chọn cái này: “Thực ra rượu thì rất muốn, nhưng ta chỉ ngửi thấy bình này có mùi hương nhàn nhạt. Ta không hiểu ngửi hương phẩm rượu, giống như ngươi nói vậy, khó được người có duyên. Có điều tiền này ta vẫn là nên đưa.” Ta đặt bạc xuống, bưng rượu lên, cúi đầu chào hắn một cái rồi lập tức chạy ra cửa.
Ta cũng không biết vì sao mình lại phải chạy, có lẽ là vì nhìn thấy cái tên chủ tiệm kỳ kỳ quái quái kia, trong lòng bèn hốt hoảng không thể giải thích nổi. Trước tiên không nói đến cửa hàng mở cửa một cách kỳ lạ, lại còn nói không lấy tiền của ta, làm sao ta có thể nhận lợi ích tốt như thế không có lý do được. Hơn nữa không có chuyện gì lại đi ân cần, phi gian tức đạo. Nếu không thì vì ông chủ này có tiền mà lại không có nơi nào để sử dụng.
Ta đâm mạnh vào trong lồng ngực một người nào đó, luôn luôn quá vội vàng, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, quả nhiên là Bách Lý Dật Trần với khuôn mặt cười xấu xa: “Làm sao vậy, đụng phải người xấu à mà chạy nhanh thế.”
“Không…Có. Vừa gặp phải một người kỳ quái.” Ta chỉ chỉ bình rượu trong lồng ngực, vẫn là có chút đắc ý: “Nghe tên sai vặt của cửa hàng kia nói rượu này không phải bất cứ kẻ nào cũng đều có đủ khả năng mua được. Vốn dĩ ông chủ nói muốn đưa cho ta, nhưng mà làm sao ta có thể chiếm chút hời nhỏ này chứ, không phải ngươi thích uống rượu sao, cố ý mua cho ngươi nếm thử đấy.”
Hắn hồ nghi nhìn chằm chằm bình rượu của ta, nhíu mày một chút rồi mới tiếp nhận: “Ngươi đã trả bao nhiêu tiền?”
“Một, hai, ờm…” Với ta mà nói giống như đã trả nhiều rồi.
“Quả thật là chiếm, chút, hời.” Hắn gằn từng chữ nhìn chằm chằm ta, chẳng lẽ ta thật sự trả thiếu rồi sao? “Này! Ngươi đi đâu đấy?” Hắn gọi sau lưng ta.
Ta cũng không quay đầu lại, trả lời: “Đi bù tiền!” Lúc này ta có cảm giác bản thân mình thật không lễ phép, còn cảm thấy ông chủ nhà kia không có ý gì tốt, bây giờ xem ra là ta quá vô lễ rồi.
Chờ đến khi ta thở hồng hộc chạy đến cái đầu ngõ vừa rồi kia, quán rượu đã đóng cửa, ta cũng ngượng ngùng lại thử gõ cửa.
“Nữ nhân điên.” Bách Lý Dật Trần chậm mãi mới đuổi kịp tới, ngẩng đầu nhìn nhìn quán rượu, cũng không có tên bảng hiệu gì, ôm lấy vai ta đi trở về: “Ngươi ngốc rồi đúng không, vốn dĩ người ta đã nói không nhận tiền của ngươi, ngươi lại còn cho rằng hắn sẽ nhận sao? Đổi lại là ngươi nếu gặp phải người có duyên sẽ nhận tiền của người ta sao?”
Ngẫm lại cũng thấy quả thực có đạo lý, có điều chính sự quan trọng hơn: “Giang Tử Yên thế nào rồi?” Nhắc tới tên nàng, Bách Lý Dật Trần bèn tức giận, liếc mắt trừng ta một cái, không trả lời.
Hắn không trả lời đã nói lên bản thân rất không tình nguyện muốn cứu nàng, như vậy ta cũng đã an tâm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.