Chương 10: Ly Vương 2
Ứng Duyệt Trần
05/07/2022
Hắn buông tay của ta ra, liếc xéo nói: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Trừ việc ta là một người tốt, còn có lý do khác khiến nàng muốn ở lại nơi này không?”
Ta đảo tròng mắt thầm nghĩ: “Ví dụ như ngươi trưởng thành vô và đẹp trai, ta cũng không thấy có thiệt hại chỗ nào.”
“Ha ha! Nàng thật đúng là cái gì cũng dám nói!” Hắn đột nhiên cười ha hả: “Tần Mặc à, nàng rốt cuộc là cô nương từ nơi nào tới, hiện tại cũng thật là đang muốn khiêu khích hứng thú của ta đó.”
Ta chỉ chỉ xuống đất, có chút bối rối: “Nếu nói ta từ nơi này tới, ngươi có sợ không?”
“Hả, có gì phải sợ hãi. Ta đường đường là Ly Vương, còn chưa từng sợ qua thứ gì.” Hắn thoải mái mà nhìn ta, khóe mắt mang theo ý cười: “Về sau nàng chính là Ly Vương phi, mặc kệ trước đây nàng đã gặp phải chuyện gì, quên mất cái gì, hoặc là nhớ rõ những gì, đều không cần phải lo lắng. Ta sẽ không chỉ mãi sống trong nghèo túng như vậy mà đi đến cuối cuộc đời, ta sẽ từng chút từng chút một đoạt lại tất cả những gì đã mất đi, trả lại nàng một Ly thành lộng lẫy như thuở ban đầu.”
“Ly Vương phi?” Ta nhìn bộ dạng lúc này của Sở Dạ Ly, đột nhiên trong lòng có một tia rung động, hắn là Minh Vương, quả nhiên trực giác của ta sẽ không sai, nhưng chuyện ta nợ hắn trước sau đều vẫn còn. “Ngươi được phong vương rồi?”
“Mặc nhi chẳng lẽ không biết mỗi một hoàng tử sau khi thành niên đều sẽ rời khỏi hoàng cung và được phong vương, phong đất, mà nơi nàng đang ở đây là Ly thành, chính là trang viên của ta.”
“Ừm ừm.” Ta cái hiểu cái không gật gật đầu, phim cổ trang xem vậy vẫn là chưa đủ rồi: “Chúng ta kế tiếp sẽ đi đâu? Có muốn dẫn ta ra ngoài đi dạo không?”
Hắn sửng sốt, trốn tránh ánh nhìn của ta, thong thả nói: “Bọn họ nhìn thấy ta… Đều sẽ né ra rất xa.”
Tim bỗng dưng đập thình thịch, co rút đau đớn, vội vàng kéo hắn qua: “Vậy càng phải đi ra ngoài, ngươi là Ly thành vương, ngươi hẳn là nên để cho mọi người đều biết, hiện giờ ngươi đã có thể đụng vào người khác! Có ta áp chế hắc khí trên người của ngươi, ngươi còn sợ cái gì!”
“Không được.” Hắn kiên quyết nói, “Dù có muốn đi ra ngoài thì cũng không phải là bây giờ, quốc sư đang mau chóng tới đây rồi, hắn gửi bồ câu đưa thư nói nhất định phải để hắn gặp được nàng, xác nhận ta thực sự không sao mới có thể ra ngoài phủ. Nên…Để nàng chịu ủy khuất rồi.”
Là ta đã quá kích động, xem ra vị quốc sư này hẳn là người biết suy nghĩ thấu đáo hơn ai hết: “Thực xin lỗi, ta đã không để ý tới sự hoảng loạn của những người bên ngoài. Nếu ta không thể hoàn toàn trấn áp hắc khí trên người ngươi, ra ngoài làm hại đến người khác, vậy thì ta sẽ trở thành tội đồ. Là ta quá thiếu suy xét, haizz, vẫn luôn bốc đồng như vậy.”
Sở Dạ Ly sờ sờ đầu: “Nha đầu ngốc, ta biết nàng nhất định muốn ra ngoài đi dạo một chút. Yên tâm, chờ qua đêm nay, quốc sư sẽ an bài nhân lực tới làm việc trong phủ, đến lúc đó ta sẽ có thể mang nàng ra ngoài dạo chơi.”
“Quốc sư đối với ngươi thật tốt.” Ta nói, từ đó vẫn luôn nghe hắn nhắc tới quốc sư, cũng chưa từng có đề qua phụ hoàng và huynh đệ tỷ muội của chính mình.
“Đúng vậy, sau khi xảy ra chuyện này thì không ai còn dám đụng vào ta nữa, chỉ có duy nhất quốc sư.” Hắn thở dài, ngón tay quấn quanh sợi dây bạc, bắt đầu cảm khái: “Bệnh này của ta chính là vì quốc sư mà đến, năm đó ta và hắn và nhau rơi vào trận pháp của địch, phụ hoàng hạ lệnh cần phải bảo đảm quốc sư còn sống trở về... Cho nên nếu hắn thẳng tay vứt bỏ ta không thèm nhìn lại, đó là vong ân phụ nghĩa.”
“Sao lại như vậy được…” Vị hoàng đế Đại Chu quốc Sở Lăng Hàn này sao có thể thà rằng hy sinh nhi tử của mình cũng phải bảo toàn cho quốc sư.
“Không cần bày ra cái ánh mắt này, ta không đáng thương.” Hắn nhìn chằm chằm ta khẳng định nói: “Ta là Ly Vương kiêu dũng thiện chiến, đã từng được mọi người kính yêu, hiện giờ lại là Thần Chết mà người nào gặp cũng đều muốn bỏ trốn. Nhưng ta không hề hối hận, mất đi quốc sư, toàn bộ Đại Chu sẽ lâm vào khủng hoảng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng diệt quốc. Cho nên ta không oán hận bất kì kẻ nào.”
“Ta đối với ngươi thực kính nể, đổi lại là ta chưa chắc đã có thể làm ra những việc hy sinh được tới như vậy.” Ta là một tội đồ đã chọn trốn tránh hôn nhân vì quyền tự do của bản thân mà không màng đến tổn thất sẽ đến với cả hai thế giới. “Ta sẽ oán, oán hận cha mẹ của chính mình vì sao lại có thể ta vứt bỏ, không màng cốt nhục thân tình, ta sẽ oán, oán hận chính mình vì sao được sinh ra ở hoàng gia, trở thành công cụ liên hôn, ta sẽ oán, oán hận bản thân vô dụng không thể tự làm chủ vận mệnh.” Minh Vương à, Minh Vương, hoàn cảnh của ngươi hiện giờ với ta lúc ấy có bao nhiêu điểm khác nhau? Nhưng ta lại tuyệt đối không thể nào có được trí tuệ của ngươi.
Ta đảo tròng mắt thầm nghĩ: “Ví dụ như ngươi trưởng thành vô và đẹp trai, ta cũng không thấy có thiệt hại chỗ nào.”
“Ha ha! Nàng thật đúng là cái gì cũng dám nói!” Hắn đột nhiên cười ha hả: “Tần Mặc à, nàng rốt cuộc là cô nương từ nơi nào tới, hiện tại cũng thật là đang muốn khiêu khích hứng thú của ta đó.”
Ta chỉ chỉ xuống đất, có chút bối rối: “Nếu nói ta từ nơi này tới, ngươi có sợ không?”
“Hả, có gì phải sợ hãi. Ta đường đường là Ly Vương, còn chưa từng sợ qua thứ gì.” Hắn thoải mái mà nhìn ta, khóe mắt mang theo ý cười: “Về sau nàng chính là Ly Vương phi, mặc kệ trước đây nàng đã gặp phải chuyện gì, quên mất cái gì, hoặc là nhớ rõ những gì, đều không cần phải lo lắng. Ta sẽ không chỉ mãi sống trong nghèo túng như vậy mà đi đến cuối cuộc đời, ta sẽ từng chút từng chút một đoạt lại tất cả những gì đã mất đi, trả lại nàng một Ly thành lộng lẫy như thuở ban đầu.”
“Ly Vương phi?” Ta nhìn bộ dạng lúc này của Sở Dạ Ly, đột nhiên trong lòng có một tia rung động, hắn là Minh Vương, quả nhiên trực giác của ta sẽ không sai, nhưng chuyện ta nợ hắn trước sau đều vẫn còn. “Ngươi được phong vương rồi?”
“Mặc nhi chẳng lẽ không biết mỗi một hoàng tử sau khi thành niên đều sẽ rời khỏi hoàng cung và được phong vương, phong đất, mà nơi nàng đang ở đây là Ly thành, chính là trang viên của ta.”
“Ừm ừm.” Ta cái hiểu cái không gật gật đầu, phim cổ trang xem vậy vẫn là chưa đủ rồi: “Chúng ta kế tiếp sẽ đi đâu? Có muốn dẫn ta ra ngoài đi dạo không?”
Hắn sửng sốt, trốn tránh ánh nhìn của ta, thong thả nói: “Bọn họ nhìn thấy ta… Đều sẽ né ra rất xa.”
Tim bỗng dưng đập thình thịch, co rút đau đớn, vội vàng kéo hắn qua: “Vậy càng phải đi ra ngoài, ngươi là Ly thành vương, ngươi hẳn là nên để cho mọi người đều biết, hiện giờ ngươi đã có thể đụng vào người khác! Có ta áp chế hắc khí trên người của ngươi, ngươi còn sợ cái gì!”
“Không được.” Hắn kiên quyết nói, “Dù có muốn đi ra ngoài thì cũng không phải là bây giờ, quốc sư đang mau chóng tới đây rồi, hắn gửi bồ câu đưa thư nói nhất định phải để hắn gặp được nàng, xác nhận ta thực sự không sao mới có thể ra ngoài phủ. Nên…Để nàng chịu ủy khuất rồi.”
Là ta đã quá kích động, xem ra vị quốc sư này hẳn là người biết suy nghĩ thấu đáo hơn ai hết: “Thực xin lỗi, ta đã không để ý tới sự hoảng loạn của những người bên ngoài. Nếu ta không thể hoàn toàn trấn áp hắc khí trên người ngươi, ra ngoài làm hại đến người khác, vậy thì ta sẽ trở thành tội đồ. Là ta quá thiếu suy xét, haizz, vẫn luôn bốc đồng như vậy.”
Sở Dạ Ly sờ sờ đầu: “Nha đầu ngốc, ta biết nàng nhất định muốn ra ngoài đi dạo một chút. Yên tâm, chờ qua đêm nay, quốc sư sẽ an bài nhân lực tới làm việc trong phủ, đến lúc đó ta sẽ có thể mang nàng ra ngoài dạo chơi.”
“Quốc sư đối với ngươi thật tốt.” Ta nói, từ đó vẫn luôn nghe hắn nhắc tới quốc sư, cũng chưa từng có đề qua phụ hoàng và huynh đệ tỷ muội của chính mình.
“Đúng vậy, sau khi xảy ra chuyện này thì không ai còn dám đụng vào ta nữa, chỉ có duy nhất quốc sư.” Hắn thở dài, ngón tay quấn quanh sợi dây bạc, bắt đầu cảm khái: “Bệnh này của ta chính là vì quốc sư mà đến, năm đó ta và hắn và nhau rơi vào trận pháp của địch, phụ hoàng hạ lệnh cần phải bảo đảm quốc sư còn sống trở về... Cho nên nếu hắn thẳng tay vứt bỏ ta không thèm nhìn lại, đó là vong ân phụ nghĩa.”
“Sao lại như vậy được…” Vị hoàng đế Đại Chu quốc Sở Lăng Hàn này sao có thể thà rằng hy sinh nhi tử của mình cũng phải bảo toàn cho quốc sư.
“Không cần bày ra cái ánh mắt này, ta không đáng thương.” Hắn nhìn chằm chằm ta khẳng định nói: “Ta là Ly Vương kiêu dũng thiện chiến, đã từng được mọi người kính yêu, hiện giờ lại là Thần Chết mà người nào gặp cũng đều muốn bỏ trốn. Nhưng ta không hề hối hận, mất đi quốc sư, toàn bộ Đại Chu sẽ lâm vào khủng hoảng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng diệt quốc. Cho nên ta không oán hận bất kì kẻ nào.”
“Ta đối với ngươi thực kính nể, đổi lại là ta chưa chắc đã có thể làm ra những việc hy sinh được tới như vậy.” Ta là một tội đồ đã chọn trốn tránh hôn nhân vì quyền tự do của bản thân mà không màng đến tổn thất sẽ đến với cả hai thế giới. “Ta sẽ oán, oán hận cha mẹ của chính mình vì sao lại có thể ta vứt bỏ, không màng cốt nhục thân tình, ta sẽ oán, oán hận chính mình vì sao được sinh ra ở hoàng gia, trở thành công cụ liên hôn, ta sẽ oán, oán hận bản thân vô dụng không thể tự làm chủ vận mệnh.” Minh Vương à, Minh Vương, hoàn cảnh của ngươi hiện giờ với ta lúc ấy có bao nhiêu điểm khác nhau? Nhưng ta lại tuyệt đối không thể nào có được trí tuệ của ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.