Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê

Chương 21: Thỉnh Quân Nhập Phủ

Ứng Duyệt Trần

30/07/2022

Nha đầu thông minh như Linh Nhi cứ như thế bị ta phát hiện ra, trong lòng vạn phần vui vẻ. Đưa các nàng theo chọn một bộ xiêm y sạch sẽ, lúc nào ta cũng cảm thấy quần áo của tú phòng quá là khó coi.

Linh Nhi đột nhiên chớp chớp hai mắt nghịch ngợm hỏi: “Vương phi và nữ nhân khác có vẻ không giống nhau.”

“Không giống nhau như thế nào ?” Ta hỏi, nha đầu này thật đúng là đáng yêu.

Nàng từ phía sau bình phong thò ra nửa cái đầu cười vui vẻ: “Chính là làm cho người khác có cảm giác thật sự thoải mái, không hề giả tạo, Linh Nhi tuy rằng gặp qua người khác không nhiều, nhưng Vương phi tuyệt đối là người tốt.”

“Người tốt sao…” Người tốt cũng sẽ có lúc làm chuyện xấu. Ta thở dài, còn tự cảm thấy không xứng với hai chữ người tốt: “Về sau ngươi và Thủy Nhi sẽ phụ trách hầu hạ ta ăn uống và sinh hoạt hàng ngày, đợi lát nữa A Phúc có lẽ sẽ cử người tới chỉ dẫn việc làm cho các ngươi. Ta còn có việc phải đi trước.”

Vội vàng rời đi, các nàng nhất định sẽ cảm thấy ta rất kỳ quái, nhưng không còn cách nào khác, đầu bắt đầu có chút mơ mơ hồ hồ. Chân có chút yếu ớt, vừa đúng lúc đến cửa phòng ngay lập tức ngã khuỵu xuống trước cửa, đau đớn đến nỗi ôm đầu gối ngồi bệt trên bậc thang, lòng bàn tay một đám hắc khí đang tán loạn, dùng sức nắm chặt lấy, nó an tĩnh một lát rồi lại lần nữa dung hoà vào trong cơ thể. Ta có thể cảm nhận được đống hắc khí này đang bài xích ta.

“Mặc Nhi, sao nàng lại ngồi ở cửa?” Vừa đúng lúc Sở Dạ Ly trở về sân, nhìn thấy ta ngồi đó bèn đau lòng, chạy tới đỡ ta dậy: “Như thế này là biết cơ thể nàng đang rất yếu, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Ta cười phủ nhận: “Có thể là do trời nóng quá, phơi nắng hơi nhiều. Hôm nay ta ở tú phòng phát hiện hai nha đầu, một người thông minh lanh lợi, một người đáng yêu dịu dàng, ta thật sự rất thích.”

Sở Dạ Ly ra lệnh cho ta ngồi xuống, sau đó đột nhiên ngồi xổm xuống nâng chân ta lên xoa, trời ạ, đường đường là Vương gia thế nhưng lại hạ mình xoa chân cho ta! Mặt mũi có chút không tự chủ được bắt đầu nóng lên.

“Nàng thích là được, chỉ cần là thứ mà nàng thích, ta đều sẽ hết sức để thỏa mãn nàng.”

“Ừm.” Ta gật gật đầu: “Sở Dạ Ly, ngươi biết hiện tại ta muốn nhất là cái gì không?”

Hắn ngẩng đầu, lực tay trên đùi càng ngày càng nhẹ nhàng, hỏi: “Là cái gì, chỉ cần ta có thể thì sẽ cho.”

“Một lời tha thứ. Một lời tha thứ từ ngươi.”

Hắn nhíu mày, bị những lời này của ta làm cho không thể nào hiểu được: “Tha thứ? Ta tha thứ cho nàng cái gì?”

“Đừng hỏi tại sao, ngươi cứ nói ngươi tha thứ cho ta có được không. Chẳng sợ về sau ngươi đổi ý thế nào, ta đều không cầu mong gì, chỉ cần hiện tại ngươi nói ngươi tha thứ cho ta là được!”

Lời nói của ta cũng có chút kích động, tuy Sở Dạ Ly cảm thấy không thể hiểu được, nhưng xuất phát từ lòng sủng ái đối với ta, cũng gật đầu đáp ứng, thâm tình mà nhìn ta: “Vương phi của ta, mặc kệ nàng trước kia đã làm gì với ta, sau này đối với ta thế nào, ta đều sẽ tha thứ cho nàng. Như vậy được chưa?”

“Ừm…” Ta thu chân, nắm lấy vai hắn: “Có những lời này của ngươi là đủ rồi, ta còn cần ngươi đồng ý với ta một điều kiện nữa. Là mặc kệ ta có ở đây hay không, ngươi đều phải sống thật tốt. Kỳ thật ta, ta…”

“Nàng làm sao?” Hắn thật sự luống cuống, vô và bất an: “Mặc Nhi, nàng đừng làm ta sợ, nàng có phải muốn rời khỏi ta không?”

“Ta đã từng rời khỏi ngươi một lần, sự ghen tuông của ngươi ta cũng từng lĩnh hội qua. Hiện tại ta chỉ nghĩ sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngươi thật tốt. Không thể cho ngươi quá nhiều hứa hẹn, điều duy nhất ta có thể làm chính là ở bên cạnh ngươi, ngươi hiểu không? Sở Dạ Ly, kỳ thật từ rất lâu trước kia Tần Mặc ta đã thiếu ngươi một chữ tình, lúc ấy ta thật sự thiếu suy xét, chỉ nghĩ có thể thoát khỏi nơi đó, lại không nghĩ rằng sẽ đến cho ngươi tổn thương lớn tới như vậy.”

Giờ phút này ta hoàn toàn xem hắn như Minh Vương, những hành vi bộc phát vì kích động lúc ấy nói hết ra, cho dù hắn nghe như rơi vào mây mù, nhưng ta chỉ dám nói ra những lời này khi hắn là Ly Vương và cũng chỉ có Ly Vương mới có thể kiên nhẫn nghe ta nói hết như vậy.

Hắn đứng dậy nhẹ nhàng ôm lấy ta, dựa vào bụng hắn, nghe giọng nói trầm ấm của hắn: “Không sao cả, mặc kệ nàng nói cái gì ta đều sẽ tin, mặc kệ nàng làm cái gì ta cũng đều sẽ tha thứ. Bây giờ đã yên tâm chưa?”

“Ừ.” Nỗi bất an của ta xuất phát từ cảm giác áy náy đối với hắn. Ta biết hiện tại ta đang lừa dối hắn, nhưng như thế cũng đáng.

Sở Dạ Ly buông đôi tay ra, cho người khiêng hai chiếc rương vào nhà, nhìn ta cười: “Đây là của hồi môn vì nàng mà chuẩn bị, nàng đến xem một chút.”

“Của hồi môn?” Ta cảm thấy buồn cười: “Nhưng mà ta không có người nhà.”

“Ta biết. Nhưng Vương phi gả cho ta nếu như không có bối cảnh thân phận gì, thì hôn sự này trước sau không thể nào qua cửa được. Có điều cũng may do ta là một vị Vương gia nghèo túng nên cũng không cần so đo nhiều như vậy, Bách Lý Dật Vân đã đồng ý nhận nàng làm muội muội rồi.” Sở Dạ Ly cười xấu xa, cảm giác đã thực hiện được âm mưu.

“Ngươi nói ngươi để cho Bách Lý đại phu làm ca ca của ta? Tại sao ngươi lại không hỏi qua ta có đồng ý hay không?” Có chút cảm thấy buồn cười, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Ta bỗng dưng lạnh nhạt khiến hắn có chút kinh hoảng, nhưng ta cần thiết phải cho hắn biết ta có suy nghĩ riêng của chính mình: “Ta chính là người như vậy. Không có bối cảnh, không có thân phận. Thậm chí còn không thuộc về nơi này. Kỳ thật ta cũng biết bản thân mình không xứng với Vương gia ngài, nhưng Vương gia ngài thật sự không có quyền được làm như vậy.”

“Mặc Nhi, ta không có ý này! Nàng biết ý ta không phải như vậy.”

Ngắt lời giải thích của hắn, trái tim có chút lạnh giá: “Còn có, ta và Bách Lý đại phu quan hệ không tốt như ngươi tưởng tượng đâu, càng đừng nói đến chuyện nhận hắn làm ca ca, ta thậm chí còn không hề nghĩ sẽ lại và hắn lui tới.”



Sở Dạ Ly không nói thêm gì cả, nhưng trong ánh mắt loé lên một tia hạnh phúc hoàn toàn che giấu sự hoảng loạn trước đó. Đối với sự cự tuyệt của ta tuy ngoài dự liệu nhưng tựa hồ càng vui vẻ hơn khi nghe ta nói như vậy.

Sở Dạ Ly nhẹ nhàng thở dài, mơn trớn sợi chỉ bạc của chính mình, nhướng mày nói: “Nếu nói là ta yêu cầu hắn thì sao, nàng còn muốn cự tuyệt không?”

“Ngươi, yêu cầu hắn?” Trời ạ, đầu óc ta hiện lên hình ảnh gì đó lung tung rối loạn, hắn nói hắn yêu cầu Bách Lý Dật Vân? Ta có nghe lầm không?! Đúng đúng, thời cổ đại cũng có nam nhân một miệng phong độ tốt như thế này. Nói trước đây ta cũng cực kỳ thích xem đồng nghiệp đam mỹ.

“Mặc Nhi... Nàng lại nghĩ linh tinh cái gì đấy?… Ta là nói bệnh này của ta cần hắn tới trị liệu.”

“Hả?” Ta hoàn hồn, cái loại suy nghĩ kỳ quái này làm sao lại bị hắn hiểu rõ đến thế?

Hắn tiếp tục nói: “Bách Lý Dật Vân cũng tới, hắn còn có mấy câu muốn nói với nàng, chờ hắn nói xong nàng suy nghĩ lại lời đề nghị này của ta đi.” Ngữ khí của hắn rốt cuộc cũng hòa hoãn, nói ra hai chữ đề nghị còn là ta đồng ý.

Con người ta từ nhỏ đã không thích bị cưỡng ép, khi còn nhỏ ta có thể miễn cưỡng tiếp thu điều đó, nhưng một lần hèn nhát sau này lại tạo thành hết lần này đến lần khác liên tục bị cưỡng bức. Người lớn luôn thích nói rằng ngươi nên học cách trưởng thành, học cách tiếp thu sự thật cho dù ngươi có không nguyện ý tiếp thu. Tạo thành thói quen lúc sau ta vô và kháng cự người khác thay ta quyết định hoặc an bài việc gì.

Bách Lý Dật Vân bị sắp xếp ở nhã uyển phía tây, nơi giống như thế ngoại đào nguyên, phong cảnh tuyệt đẹp. Ta không biết Sở Dạ Ly đã dùng thủ đoạn gì mà mời được hắn tới, trong lòng luôn cảm thấy có vài phần hổ thẹn.

Tiểu Phùng Xuân nhìn thấy ta đã đến lập tức hưng phấn chạy tới: “Tần Mặc tỷ tỷ! Đệ nhớ tỷ muốn chết !” Chiếc đầu nhỏ bổ nhào vào trong lồng ngực ta dùng sức cọ cọ: “Sư tôn không biết nói lời chọc ghẹo lại càng không biết nói trí nhớ đột nhiên thay đổi, làm Phùng Xuân nhàm chán muốn chết.”

Nhìn Bách Lý Dật Vân ngồi nghiêm chỉnh phía bên kia, cảm thấy hắn nghiêm trang ngơ ngác giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra như vậy. “Bách Lý đại phu, bình an vô sự.”

“Bình an vô sự.” Bách Lý Dật Vân nâng chén trà lên uống một ngụm, đây là hắn đang uống trà sao hay là đang kính rượu?

“Lấy trà thay rượu?” Ta cũng giơ chén trà lên uống một hơi cạn sạch: “Đây là trà gì vậy, sao lại đắng thế?”

“Trà khổ đinh. Vắt trán suy nghĩ hồi tưởng vị ngọt.” Hắn bình tĩnh nói: “Trà trong phủ ta uống không quen, không khí nơi này cũng không được tươi mát như dưới đáy Cốc.”

Ý tứ trong lời nói của hắn ta vẫn là không thể hiểu nổi: “Thực xin lỗi, ta không nghĩ sẽ liên lụy đến ngươi. Ta không biết vì sao Ly Vương lại mời ngươi vào đây, nhưng ta đã từ chối hắn rồi. Bách Lý đại phu ta không muốn làm ngươi khó xử, ở nơi này, ngươi là người mà ta không muốn bị liên lụy nhất.”

Bách Lý Dật Vân giống như ánh mắt lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, thanh tú thoát tục đến mức phi thường. Hắn nên nhàn nhã sống như một con hạc hoang dã ở Vạn Dược Cốc, không mảy may dính dáng gì đến thế tục, sống cuộc sống của hắn tách biệt với thế giới bên ngoài.

“Mặc Nhi là vì không muốn liên lụy đến ta nên mới có thể từ chối Ly Vương. Ngươi yên tâm, sao Ly Vương lại có thể không hiểu rõ chuyện này chứ. Ta chỉ sợ điều này sẽ càng khiến cho hắn bất mãn và ghen tuông hơn nữa.” Hắn nâng mắt lên, nghịch ngợm bộ ấm trà trên bàn, cười: “Ngươi còn không biết mị lực của chính mình, nơi này đối với nam nhân mà nói, là độc dược trí mạng.”

“Bách Lý đại phu, ngươi nói cái gì, ta không hiểu.”

Chưa từng thấy qua hắn cười như vậy, sự thuần khiết đến nỗi không thể tưởng tượng và khó có thể tin được. Hắn mị hoặc nói: “Là ta, là ta tự mình yêu cầu vào phủ. Bởi vì, Mặc Nhi cô nương, ngươi đã hoàn toàn khiến cho ta cảm thấy hứng thú. Là hứng thú của một người nam nhân đối với nữ nhân.”

Ta có chút hoảng loạn ngả người ra sau, không dám lại nhìn vào hai mắt hắn: “Bách Lý Dật Vân, ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không? Thế còn Giang Tử Yên đâu? Ta còn cho rằng ngươi là người rất si tình.” Trời ạ, hắn trúng tà hay trúng gió vậy? Là do hắn nói năng lộn xộn hay là ta đã hiểu lầm cái gì?

Mái tóc tung bay trong gió của Bách Lý Dật Vân càng làm tôn lên vẻ đẹp của hắn, đôi môi đỏ mọng lại lần nữa hé mở: “Mặc Nhi cô nương, ngươi ở lại bên cạnh Ly Vương chỉ sợ cũng là vì có mục đích.”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì mục đích của ta chính là ngươi. Vốn dĩ ta quả thực rất tò mò bệnh của Ly Vương, nhưng sự xuất hiện của ngươi càng làm cho ta tò mò hơn. Ta sở dĩ ngươi đưa tới bên người hắn chỉ là muốn thử chạm vào vận khí một chút, xem ra vận khí của Bách Lý Dật Vân ta thật sự không kém.” Hắn không đau không ngứa nói, làm ta cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Là ta nhìn người và sự vật ở đây đã quá đơn giản: “Mục đích của ta chính là chữa khỏi cho Sở Dạ Ly, đảm bảo sự an toàn của hắn.”

“Cho nên không phải là ngươi yêu hắn.” Hắn tự tin nói, không có một tia che giấu: “Ta tò mò, từ khoảnh khắc ngươi nhìn thấy hắn, đây chính là lần đầu tiên đôi mắt của ngươi sáng lên như thế kể từ khi ta quen biết ngươi, giống như ngươi đã tìm được lý do để có thể tiếp tục sống ở nơi này.”

“Không sai, hắn là lý do để ta sống.” Ta đứng lên, nhéo cổ áo hắn, có chút hung ác: “Bách Lý Dật Vân, ngươi là người đã cứu ta, nhưng chúng ta đã thanh toán xong rồi. Trên đời này ta để ý chỉ duy nhất có mình Sở, Dạ, Ly. Nếu ngươi dám động đến hắn một phân một hào, ta sẽ không buông tha cho ngươi.”

Vẫy ống tay áo rời đi, ta không có nói dối, nhưng cũng là cố ý nói như vậy.

Một bóng đen trốn trong góc tối chợt lướt qua, chỉ mong hắn có thể nghe rõ ràng rành mạch được hết mọi thứ:

“Mặc kệ dù có thế nào, Bách Lý muốn ở lại chỗ này, về sau cần muội muội phải chiếu cố nhiều hơn.” Hắn vẫn như cũ không đứng dậy, ngồi trên ghế đá uống trà nhìn ta rời đi.

Trở lại trong phòng ta càng nghĩ càng giận, Bách Lý Dật Vân nhất định là não bị úng nước, ta đã đuổi như vậy mà hắn vẫn không chịu đi! Ta thật sự không biết Sở Dạ Ly kéo hắn xuống nước rốt cuộc có ích gì. Nhưng ta không thể đi hỏi, càng không thể nói.

“Linh Nhi, ta hỏi muội, hôm nay đã học được những gì?”



Linh Nhi ngoan ngoãn đi đến bên cạnh ta: “Hôm nay học được rất nhiều, còn đi dạo xung quanh vương phủ, vương phủ thật sự rất lớn. Đúng rồi, còn có Thủy Nhi, Phúc quản gia nói kỹ năng thêu thùa của nàng thực tốt, bèn để nàng thêu hỉ phục cho Vương phi.”

“Ồ.”

“Vương phi từ lúc mới trở về vẫn luôn rầu rĩ không vui, có phải có tâm sự gì không?”

Ta nhìn nha đầu này, sao nàng lại có thể hiểu cả chuyện tình yêu. Tự ta cũng không hiểu rõ lắm: “Không có việc gì, ta nói ra sẽ chỉ khiến muội cũng thêm phiền lòng.”

Linh Nhi khẽ đảo mắt, có chút không đành lòng thấy ta như vậy, do dự một hồi: “Vương phi, kỳ thật Linh nhi biết có một nơi có thể bài ưu giải nạn. Nơi cầu phúc của Ly thành, mỗi buổi tối đều sẽ có người thả đèn hoa sen để ước nguyện. Nếu Vương phi có chuyện gì không hài lòng thì có thể đến thử xem.”

“Không phải đâu, lời nói vô căn cứ đó…Linh nghiệm sao?” Ta cảm giác chính mình thật đúng là thiếu đánh, Linh Nhi cũng che miệng nhịn xuống cười trộm, hướng ta gật gật đầu.

Đêm đến, Linh Nhi giúp ta trộm thay đổi trang phục, giả thành nô bộc và cố gắng ra khỏi vương phủ. Muốn ra khỏi vương phủ nhưng độ khó quả thực vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta.

“Phù… Vương phi, Linh Nhi chạy không nổi nữa, nơi này nơi nơi đều là thị vệ, so với bình thường lui tới nhiều hơn rất nhiều.”

Ta nhớ tới lần trước bị Thương Dục Vương hành thích, xem ra là Sở Dạ Ly tăng thêm nhân lực, bên trong người ra không được, bên ngoài người vào cũng không xong. Có chút cảm động, rồi lại có chút không cam lòng. Như thế này hoàn toàn đã mất đi tự do. Ta cũng không phải là phụ nữ thời cổ đại, bị nhốt cả đời cũng không một lời oán thán. Nếu một ngày ta đây không ra khỏi cửa ba bốn lần thì chân sẽ ngứa ngáy.

“Linh Nhi, biết trèo tường không?” Ta hướng nàng chớp mắt ra hiệu, ánh mắt đã ngó tới bức tường vây bên cạnh. Năm đó khi các khách sạn đã tắt đèn ta đã làm việc này không ít. Đứa trẻ ngoan ngàn vạn lần không được học theo, cuối và ta vinh dự được đứng trên bục phê bình của nhà trường.

“Vương phi, vậy không tốt đâu.” Linh Nhi bị ta dọa cho sợ hãi, đè thấp âm thanh run rẩy, nhưng vẫn vâng vâng dạ dạ đi theo phía sau ta, tìm một cục đá tới để lót chân.

Ta hai ba lần liền phóng qua bên kia, Linh Nhi nha đầu này vẫn còn đang liều mạng nhảy dựng lên, thật rất vất vả mới với tới tường, mới trèo qua được, vững vàng mà đè ở trên người ta.

“Vương phi…” Nàng sợ tới mức sắp khóc tới nơi. Ta nhanh tay nhanh mắt che lại miệng nàng: “Đừng lên tiếng, bằng không chúng ta đều sẽ bị bắt lại. Được rồi, đều trốn ra được rồi, chúng ta nên chạy đi đâu đây?”

“Vương… À không, công tử.” Nha đầu Linh Nhi thông minh còn không cần ta phải nhắc: “Chúng ta có thể đi lên chợ đêm mua mấy cái đèn hoa sen xinh đẹp trước, sau đó viết nguyện vọng lên, đến lúc đó thả xuống sông cầu phúc và nguyện vọng nhất định sẽ được thực hiện. Năm đó nguyện vọng của Linh Nhi đã được thực hiện rồi.”

“Muội ước nguyện gì rồi?” Ta có chút tò mò về ý nghĩ của tiểu nha đầu này.

Nàng lộ ra nụ cười thành thục vượt quá tuổi: “Người lớn đều nói nguyện vọng thì không thể quá tham lam, muội chỉ là hy vọng bản thân có thể không còn cô độc một mình nữa. Lúc sau đã gặp được Thủy Nhi, Thủy Nhi thật sự rất chiếu cố muội, cho nên muội thề nhất định phải đối tốt với nàng.”

“Ừm. Về sau ta cũng sẽ đối với muội thật tốt, không để bị người khác ức hiếp.”

Thì ra theo như lời Linh Nhi nơi cầu phúc chính là nơi mà mỗi năm quốc sư đều sẽ tới thi pháp ban phước ở hạ lưu mỗi con sông. Người dân nơi đây tôn quốc sư giống như một vị thần mà sùng kính. Sông cầu phúc nghe nói thật sự rất linh nghiệm. Chỉ cần châm đèn hoa sen có thể theo hạ lưu dòng sông trôi đi rồi dần dần biến mất, như vậy nguyện vọng của ngươi nhất định sẽ được thực hiện.

Không biết lần này Linh Nhi đã viết nguyện vọng là gì, mà thả vài cái đèn hoa sen. Nhưng ta lại chỉ viết có một: “Minh Vương, ta hy vọng ngươi có thể không còn hận ta.”

Nhìn đèn hoa sen xuôi theo dòng nước mà chảy, ta thế nhưng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Xem ra nguyện vọng của công tử nhất định sẽ được thực hiện.” Linh Nhi kéo tay của ta nói: “Chúng ta ra ngoài cũng khá lâu rồi, cần phải trở về, nếu không sẽ bị phát hiện.”

“Ừ.” Gật nhẹ đầu, nhưng mà nhìn thấy trên đường có thật nhiều đồ ăn ngon, thật sự lại muốn mua một chút mang về.

Nhìn cảnh chợ đêm hoa lệ trước mắt, nước miếng không kìm được muốn chảy xuống tới nơi. Linh Nhi có chút khó hiểu: “Công tử như thế nào mà lại giống như chưa từng tới chợ đêm bao giờ vậy?”

“Ách… Quê quán của ta không có chợ đêm cổ kính như vậy. Hơn nữa đồ ăn ở nơi này siêu đúng giờ, không ô nhiễm, thật sự rất muốn nếm thử một miếng rồi mới trở về. Đồ ăn trong phủ tuy rằng ngon, nhưng mà đều quá đắt đỏ, ta cũng ăn không quen.” Ta nhận chân gà rán từ tay ông chủ, vừa ngửi, mùi hương đó, cảm giác một đời này đã rất đáng giá rồi. “Linh Nhi muội muốn nếm thử một miếng không, ăn rất ngon.”

“Linh Nhi kỳ thật cũng chưa từng ăn qua.” Nàng nhận đùi gà từ trong tay ta, lại một vẻ mặt thương tâm, chuyện cũ ùa về hiện lên biểu cảm trong lòng: “Thực xin lỗi, Linh Nhi lại làm công tử không vui rồi.”

Lập tức lau đi nước ở khóe mắt của nàng: “Không được khóc, về sau chỉ cho phép nghĩ đến chuyện vui vẻ. Mặc kệ đã từng có bao nhiêu gian khổ khó khăn, hiện tại trôi qua tốt đẹp mới là quan trọng nhất. Công tử đã từng vì cứu người mà trên đùi bị khâu mấy chục mũi cũng không kêu rên dù chỉ một chút. Còn có một lần xương sườn bị nghi phạm đánh gãy. Mấy việc đó đều là chuyện nhỏ, ngẫm lại mới thấy ta chịu khổ cũng không ít. Haiz.” Hung hăng gặm xuống một miếng, tất cả hồi ức của kiếp trước khiến ta hiện tại cảm thấy vô và cảm khái. Ta cư nhiên đã chết như vậy, quá đáng tiếc.

Linh Nhi đã bị kinh nghiệm của ta dọa cho choáng váng: “Công tử trước kia đã làm gì, Linh Nhi tuy rằng từ nhỏ không nơi nương tựa, nhưng cũng không có bị người khác ức hiếp tới như vậy.”

“Dùng cách nói của hiện tại thì chính là làm bổ khoái.” Ta nghiêm túc nói: “Công tử trước kia có thể coi là bổ khoái thực tập. Vốn dĩ có thể thuận lợi trở thành một bổ khoái chính thức, sau đó đã xảy ra chút chuyện nên không thể thành công.” Hiện tại ngẫm lại những vị lãnh đạo đó nhất định sẽ cho rằng một thực tập sinh cần gì phải kích động như vậy, thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, cuối và trong lúc nghỉ phép lại về chầu ông vải. Ta cũng thật đúng là một thứ kỳ dị.

“Nữ bổ khoái sao?” Linh nhi cau mày bĩu cái miệng nhỏ còn đang suy nghĩ về lời ta nói, đột nhiên đau lòng mà nhìn ta: “Chẳng trách thân thủ của công tử lại tốt như vậy, nhất định là phải chịu quá nhiều khổ cực rồi. Về sau Linh Nhi nhất định sẽ hầu hạ công tử thật tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook