Trọng Sinh, Ta Thế Mà Làm Khuấy Đảo Cuộc Sống Của Nguyên Chủ
Chương 10: Cô ta là ai?!
Tâm
09/05/2022
(Ngạo tòa, nguyên chủ đây là gặp phải cái dạng người thâm tình a, không phải chỉ là người được sắp đặt cho hôn nhân thôi sao, hắn sẽ không phải là thật như vậy say lòng đi?)
(A- a! còn nắm tay nữa, ew, ta không phải nữ chính ngôn tình đâu, đừng làm ta mắc ói!)
Nàng ngay lập tức rút tay lại, sợ không nhịn được mà làm ra dáng vẻ nôn mửa, hắn mà nhìn thấy chắc là bị chạm đến cái gọi là lòng tự ái đi.
Bị người mình yêu dứt khoát từ chối, hắn con tim tức khắc rạn nứt, ngay cả lòng tự trọng cũng không còn khi nàng không chút do dự nói một điều.
Bạch Tư Yên vừa lấy khăn lau tay, vừa ở một bên không kiêng nể mà châm biếm:"Một đồ không dùng 2 lần."
Câu này triệt để chạm đến giới hạn của Lục Nam Huy, hắn nổi nóng đập bàn đứng lên, quát to:"Em có biết xấu hổ là gì không hả!?"
Lục Nam Huy:"Lời này mà còn có thể nói ra được, nếu em không phải là nữ tử thì anh sẽ thật ngay tại đây vạch trần cái bộ mặt xấu xa của em rồi!"
Bạch Tư Yên cũng là không chịu thua, ngồi dậy dùng câu của hắn để đối phó hắn:"Cho anh biết, nếu anh không phải là khách thì tôi cũng sẽ thật như vậy đối với anh động tay động chân rồi!"
Lục Nam Huy:"Em..."
"Xin thứ lỗi nhưng Tư Yên có người đến đón em kìa." đây là giọng nói của quản lý chen ngang cả hai người.
Quản lý, nàng đối với cả hai đưa ra lời phê bình:"Với đừng có gây lộn ở đây, ra ngoài rồi thì mới làm gì thì làm, đừng làm ảnh hưởng tới người khác."
Cả hai người cùng lúc cười áy náy ra vẻ hối lỗi, sau khi chào tạm biệt quản lý tan làm, nàng một cước đi thẳng ra ngoài, một khắc cũng không muốn ở lại.
Nhìn thấy người mình mong chờ nhất, nàng ngập tràn phấn khích liền nhào vào lòng của người kia, còn dựa đầu lên cổ nàng biểu lộ sự nhõng nhẽo.
Bạch Tư Yên:"Nguyệt tỷ, hôm nay người ta rất mệt a~"
"Chị nhất định phải bồi dưỡng người ta a~~" một chút liêm sỉ cũng không có.
Hồ Thiên Nguyệt mặc dù đã thấy hành động này của nàng được đôi lần, hành vi này không hẳn khó chịu mà ngược lại còn khiến nàng có chút khoái chí và cao hứng ở dáy lòng, vì nó mang đến cho nàng cảm giác giống như cả hai người đã là người yêu thật sự rồi vậy.
Hồ Thiên Nguyệt mặt ửng hồng, một tay ôm eo nàng, tay còn lại chạm lên má nàng, đưa môi hôn lên sóng mũi, chiều chuộng nói:"Đã hiểu, bảo bối muốn ăn gì nào?"
Bạch Tư Yên tựa hồ đối với sự ôn nhu này vẫn là có chút không quen, nàng không ngăn được nhĩ tai nhuộm một màu đỏ ngại ngùng, trong khi nàng ngượng muốn chết mà người kia còn vui vẻ cười trêu chọc nàng.
Hồ Thiên Nguyệt:"Sao thế bảo bối, sao mặt lại đỏ thế kia?"
Bạch Tư Yên phồng má giận dỗi:"Chị biết rõ vì sao rồi mà còn hỏi!"
Nàng cười hạnh phúc đang định nói lại bị một giọng hung hãn quát lớn về hướng mình, âm thanh nghe vào thể hiện gần như hầu hết sự phẫn nộ của đối phương.
Lục Nam Huy nghiến răng nghiến lợi:"Cô ta là ai!!!!???" đứng trước mặt cả hai người hắn chỉ tay về phía Hồ Thiên Nguyệt.
Hồ Thiên Nguyệt từ phía sau để hai tay ôm trọn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, kề đầu lên vai, đôi đồng tử như tỏa ra sát khí trông thì trầm thấp nhưng lại ngầm nguy hiểm, chỉ việc nhìn hắn thôi cũng đủ khiến hắn áp lực toàn thân.
Bạch Tư Yên thở dài lãnh đạm, không muốn lại phải tranh cãi với hắn, ngả người về sau, nhỏ giọng bên tai của Hồ Thiên Nguyệt:"Nguyệt tỷ, chúng ta mau đi thôi, đừng để tâm đến anh ta."
Nàng nở nụ cười trào phúng nói:"Sao vậy, bộ em sợ à?"
Bạch Tư Yên nhắm mắt lại, để thân thể chúi sâu vào lòng nàng, giọng điệu mang theo mệt mỏi:"Không có, chỉ là đôi co với hắn chỉ phiền thêm tốn thời gian thôi."
Trong lúc các nàng đang nói chuyện, Lục Nam Huy tinh thần như bùng cháy, khi thấy hai người không những không tách ra mà còn thân mật gần gũi nhau hơn, không chỉ vậy còn trò chuyện với nhau như thể hắn vô hình, bất chợp hắn não bộ liền nghĩ đến một vấn đề, nhìn nhận hiện tại mọi thứ cơ hồ được làm sáng tỏ trước mặt hắn.
"Tiểu Yên, e- e... em..." nghĩ đến điều đó, làm hắn không thể không run rẩy trong sự thịnh nộ:"Thì ra, tất cả những sự tình diễn ra mấy tuần qua là do cô ta làm!"
"Anh nói có đúng không!????" hắn nói xong mà không nén nổi đau thương, phải cắn chặt răng để không rơi lệ.
Bạch Tư Yên đối với suy đoán ngẫu hứng của Lục Nam Huy cũng là có hơi ngạc nhiên, không nghĩ đến hắn cũng có chút đầu óc, không giống như trong mấy cái cuốn tiểu thuyết nam chính nữ chính đa số trong chuyện tình cảm đều ngốc một cách dáng sợ, nhất là khi thích nhau mà còn cho là đối phương đã có người khác, thậm chí lúc bị chính người yêu phản bội thì lại nghĩ rằng kẻ thứ 3 mới là thủ phạm (chẳng hiểu kiểu gì ¯_(ツ)_/¯)
(A- a! còn nắm tay nữa, ew, ta không phải nữ chính ngôn tình đâu, đừng làm ta mắc ói!)
Nàng ngay lập tức rút tay lại, sợ không nhịn được mà làm ra dáng vẻ nôn mửa, hắn mà nhìn thấy chắc là bị chạm đến cái gọi là lòng tự ái đi.
Bị người mình yêu dứt khoát từ chối, hắn con tim tức khắc rạn nứt, ngay cả lòng tự trọng cũng không còn khi nàng không chút do dự nói một điều.
Bạch Tư Yên vừa lấy khăn lau tay, vừa ở một bên không kiêng nể mà châm biếm:"Một đồ không dùng 2 lần."
Câu này triệt để chạm đến giới hạn của Lục Nam Huy, hắn nổi nóng đập bàn đứng lên, quát to:"Em có biết xấu hổ là gì không hả!?"
Lục Nam Huy:"Lời này mà còn có thể nói ra được, nếu em không phải là nữ tử thì anh sẽ thật ngay tại đây vạch trần cái bộ mặt xấu xa của em rồi!"
Bạch Tư Yên cũng là không chịu thua, ngồi dậy dùng câu của hắn để đối phó hắn:"Cho anh biết, nếu anh không phải là khách thì tôi cũng sẽ thật như vậy đối với anh động tay động chân rồi!"
Lục Nam Huy:"Em..."
"Xin thứ lỗi nhưng Tư Yên có người đến đón em kìa." đây là giọng nói của quản lý chen ngang cả hai người.
Quản lý, nàng đối với cả hai đưa ra lời phê bình:"Với đừng có gây lộn ở đây, ra ngoài rồi thì mới làm gì thì làm, đừng làm ảnh hưởng tới người khác."
Cả hai người cùng lúc cười áy náy ra vẻ hối lỗi, sau khi chào tạm biệt quản lý tan làm, nàng một cước đi thẳng ra ngoài, một khắc cũng không muốn ở lại.
Nhìn thấy người mình mong chờ nhất, nàng ngập tràn phấn khích liền nhào vào lòng của người kia, còn dựa đầu lên cổ nàng biểu lộ sự nhõng nhẽo.
Bạch Tư Yên:"Nguyệt tỷ, hôm nay người ta rất mệt a~"
"Chị nhất định phải bồi dưỡng người ta a~~" một chút liêm sỉ cũng không có.
Hồ Thiên Nguyệt mặc dù đã thấy hành động này của nàng được đôi lần, hành vi này không hẳn khó chịu mà ngược lại còn khiến nàng có chút khoái chí và cao hứng ở dáy lòng, vì nó mang đến cho nàng cảm giác giống như cả hai người đã là người yêu thật sự rồi vậy.
Hồ Thiên Nguyệt mặt ửng hồng, một tay ôm eo nàng, tay còn lại chạm lên má nàng, đưa môi hôn lên sóng mũi, chiều chuộng nói:"Đã hiểu, bảo bối muốn ăn gì nào?"
Bạch Tư Yên tựa hồ đối với sự ôn nhu này vẫn là có chút không quen, nàng không ngăn được nhĩ tai nhuộm một màu đỏ ngại ngùng, trong khi nàng ngượng muốn chết mà người kia còn vui vẻ cười trêu chọc nàng.
Hồ Thiên Nguyệt:"Sao thế bảo bối, sao mặt lại đỏ thế kia?"
Bạch Tư Yên phồng má giận dỗi:"Chị biết rõ vì sao rồi mà còn hỏi!"
Nàng cười hạnh phúc đang định nói lại bị một giọng hung hãn quát lớn về hướng mình, âm thanh nghe vào thể hiện gần như hầu hết sự phẫn nộ của đối phương.
Lục Nam Huy nghiến răng nghiến lợi:"Cô ta là ai!!!!???" đứng trước mặt cả hai người hắn chỉ tay về phía Hồ Thiên Nguyệt.
Hồ Thiên Nguyệt từ phía sau để hai tay ôm trọn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, kề đầu lên vai, đôi đồng tử như tỏa ra sát khí trông thì trầm thấp nhưng lại ngầm nguy hiểm, chỉ việc nhìn hắn thôi cũng đủ khiến hắn áp lực toàn thân.
Bạch Tư Yên thở dài lãnh đạm, không muốn lại phải tranh cãi với hắn, ngả người về sau, nhỏ giọng bên tai của Hồ Thiên Nguyệt:"Nguyệt tỷ, chúng ta mau đi thôi, đừng để tâm đến anh ta."
Nàng nở nụ cười trào phúng nói:"Sao vậy, bộ em sợ à?"
Bạch Tư Yên nhắm mắt lại, để thân thể chúi sâu vào lòng nàng, giọng điệu mang theo mệt mỏi:"Không có, chỉ là đôi co với hắn chỉ phiền thêm tốn thời gian thôi."
Trong lúc các nàng đang nói chuyện, Lục Nam Huy tinh thần như bùng cháy, khi thấy hai người không những không tách ra mà còn thân mật gần gũi nhau hơn, không chỉ vậy còn trò chuyện với nhau như thể hắn vô hình, bất chợp hắn não bộ liền nghĩ đến một vấn đề, nhìn nhận hiện tại mọi thứ cơ hồ được làm sáng tỏ trước mặt hắn.
"Tiểu Yên, e- e... em..." nghĩ đến điều đó, làm hắn không thể không run rẩy trong sự thịnh nộ:"Thì ra, tất cả những sự tình diễn ra mấy tuần qua là do cô ta làm!"
"Anh nói có đúng không!????" hắn nói xong mà không nén nổi đau thương, phải cắn chặt răng để không rơi lệ.
Bạch Tư Yên đối với suy đoán ngẫu hứng của Lục Nam Huy cũng là có hơi ngạc nhiên, không nghĩ đến hắn cũng có chút đầu óc, không giống như trong mấy cái cuốn tiểu thuyết nam chính nữ chính đa số trong chuyện tình cảm đều ngốc một cách dáng sợ, nhất là khi thích nhau mà còn cho là đối phương đã có người khác, thậm chí lúc bị chính người yêu phản bội thì lại nghĩ rằng kẻ thứ 3 mới là thủ phạm (chẳng hiểu kiểu gì ¯_(ツ)_/¯)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.