Chương 37: Rắc rối (2)
Ngáo có đào tạo
03/12/2019
Câu hỏi này đúng là khá khó khăn với mọi người, nếu như người ra tay dùng
sức nhiều vào đòn đánh bên má trái thì sao? Đâu nhất thiết là người đó
thuận tay trái chứ?
- Thật sự cũng đơn giản thôi, hung thủ dùng một tay thì có lẽ ta đã không đoán ra, nếu hung thủ dùng một tay bất kể là thuận hay không thuận thì lực ắt hẳn phải đều nhau, không có chuyện Luyện khí tầng 9 đánh 1 cái rồi hết sức được. Vậy chỉ còn lại phương án hung thủ dùng cả hai tay đánh nàng, mà đánh bằng cả hai tay thì tất nhiên tay thuận của hắn sẽ dùng lực lớn hơn tay còn lại, việc này dẫn tới viết thương bên má trái nàng nặng hơn một chút nếu để ý kĩ ắt sẽ rõ ràng.
Thu Sơn giải thích xong mọi người cũng gật đầu hiểu ra, còn Đình Duy Vũ cùng Minh Hạo Kỳ đang cực kỳ lo sợ, đây là kế hoạch bọn chúng bày ra để hãm hại Thu Sơn nhưng nào ngờ bị hắn lật ngược thế cờ như vậy, nếu mọi chuyện bại lộ thì chúng cũng không có trái ngọt ăn a.
- Chỉ có hai việc ta muốn nói, thứ nhất ta không đánh Tú Ảnh, thứ hai... ta không phải Luyện khí tầng 9.
Thu Sơn cúi người xuống nói, hắn sẽ cho Minh Hạo Kỳ thấy kết quả nếu đụng vào hắn a.
- Thu Sơn... ngươi...
Hồ trưởng lão hồi hộp nói, lão không biết mình có nghe nhầm hay không, nếu quả thật không nghe nhầm thì ắt hẳn Thu Sơn hắn...
- Đồ đệ nhờ ơn dưỡng dục của Lục trưởng lão may mắn đột phá.
Thu Sơn mỉm cười đáp rồi quay qua Lục trưởng lão nháy mắt một cái.
- Hả? Đột phá rồi?
Hồ trưởng lão không thể tin nổi nhìn Thu Sơn, 12 tuổi Trúc cơ, đây là cái gì thiên tài chứ?
- E hèm, Hồ lão, ngươi đã thấy ý tốt của ta chưa?
Lục trưởng lão cũng cùng Thu Sơn diễn vở kịch này, nàng cũng khá bất ngờ khi biết hắn đột phá Trúc cơ, nàng cứ ngỡ hắn chỉ ham chơi muốn ở chỗ nàng chơi chán rồi về phía sư phụ hắn a.
- Là do Thu Sơn tự học thành tài, ngươi thì dạy đồ nhi bảo bối của ta được gì ngoài luyện đan chứ?
Hồ trưởng lão bất mãn nói, lão không tin Lục trưởng lão có thể làm được chuyện này.
Lục trưởng lão 'xì' một tiếng rồi quay mặt đi, không cho nàng đất diễn thì nàng cũng không cần a.
- Sư phụ, chuyện ở đây xong đồ đệ sẽ nói chuyện với ngài sau, còn bây giờ ngài vẫn nhớ đồ đệ nói cần ngài làm chủ cho đồ đệ chứ?
Thu Sơn nghiêm giọng nói, còn một chuyện vẫn cần hắn xử lí nốt a.
- Có chuyện gì? Nếu con đúng, lão sư nhất định theo con đến cùng.
Hồ trưởng lão cũng thu lại nụ cười, lão biết Thu Sơn nếu nghiêm túc thì ắt hẳn có chuyện gì đó.
Thu Sơn quay lại chỉ tay vào Tử Dạ Thiên nói:
- Hôm qua đồ đệ rời khỏi chỗ Lục trưởng lão định là qua chỗ lão sư ngài, nhưng vì không biết đường nên con đã hỏi Dạ Thiên sư huynh đây. Chuyện cũng không có gì xảy ra khi Đình Duy Vũ xuất hiện, hắn làm khó dễ Dạ Thiên sư huynh thì đã đành, đằng này hắn còn không nói lí lẽ liền lập tức xông lại đánh người, đồ đệ chỉ đứng ra bảo vệ đồng môn. Hôm qua đồ đệ cũng chỉ đánh hắn một chưởng chứ không hề làm gì quá đáng, thử hỏi xem là đồ đệ sai hay Đình Duy Vũ hắn ức hiếp người quá đáng???
- Ta có thể làm chứng.
Tử Dạ Thiên hít một hơi cũng đứng ra nói, hắn không muốn làm con rùa rụt đầu mãi a.
Mọi người nghe vậy liền xì xào lớn bé, mọi người cũng biết Đình Duy Vũ là người của Minh Hạo Kỳ nên cũng không dám bàn tán lớn, Hồ trưởng lão thì nổi giận đùng đùng.
- To gan!!!
Hồ trưởng lão quát lên, lời này bên trong có uy áp của lão khiến mọi người cảm thấy đôi chút khó thở.
- Lão sư, ngài bình tĩnh, hắn không chỉ có chừng ấy tội đâu...
Thu Sơn giơ tay ra hiệu Hồ trưởng lão bình tĩnh lại.
- Hắn còn ức hiếp đồng môn là tội thứ nhất, vu oan giáng họa cho đồ đệ là tội thứ hai, hắn còn dẫn Minh Hạo sư huynh đến đây làm loạn là tội thứ ba, lão nhân gia ngài cũng từ từ tính xem nên xử hắn thế nào a.
Thu Sơn từ từ nói, hắn còn biết lần này chỉ đánh bại được Đình Duy Vũ, còn Minh Hạo Kỳ thì Thu Sơn còn đoán ra được hành động sau của hắn, hẳn là hắn sẽ giả bộ mọi chuyện bị Đình Duy Vũ sắp xếp đi, một lời chối sạch mọi tội lỗi.
- Ngươi nói ta ức hiếp đồng môn, vậy bằng chứng đâu?
Đình Duy Vũ cố gắng giả bộ oan ức nói, trên đầu hắn cũng đầy mồ hôi rồi, hắn sợ mọi chuyện mà vỡ lở thì hắn chết chắc.
Thu Sơn gật đầu nhìn Đình Duy Vũ nói:
- Nếu ngươi cho rằng Tử Dạ Thiên là chưa đủ vậy còn Tử Ảnh sư tỷ thì sao?
- Ngươi có thể hỏi nàng.
Đình Duy Vũ lúc này vui mừng nói, hắn đã đe dọa Tử Ảnh từ trước, hắn không sợ nàng khai gì a.
- Ta... ta...
Tử Ảnh lúng túng đáp, nàng thật sự đang rất khó khăn trong việc lựa chọn, nếu đứng về phía Đình Duy Vũ thì Thu Sơn hắn sẽ phải chịu khổ, còn nếu đứng về phía Thu Sơn thì muội muội nàng...
Thu Sơn khoát tay, nàng nói hay không cũng không quan trọng, Thu Sơn hắn chỉ muốn thử nàng một chút thôi.
- Để ta nhắc lại ngươi Đình Duy Vũ, vết thương của Tử Ảnh sư tỷ có phải do ngươi gây ra không?
Thu Sơn hắn biết chắc chắn Đình Duy Vũ đã uy hiếp Tử Ảnh từ sớm rồi, hắn không nói thì Thu Sơn cũng có cách bắt hắn nói ra. Thu Sơn đã để ý từ lần giao thủ cùng hắn, kiếm pháp Song Kiếm Hợp Bích hắn dùng tay trái sử dụng, việc này khiến Tử Ảnh gặp đôi chút khó khăn khi phối hợp cùng hắn, một phần vì kiếm pháp, một phần vì độ thuần thục không cao.
- Ngươi... ngươi vu oan cho ta, ta đúng là Luyện khí tầng 9, nhưng ta đâu có thuận tay trái, bên ngoài kia thử hỏi có bao nhiêu người là Luyện khí tầng 9 thuận tay trái chứ?
Đình Duy Vũ ngang ngược nói, hắn thở phào thầm nhủ hôm nay không đeo kiếm bên hông là thực sự may mắn.
- Ồ, vậy ngươi cũng đừng lo lắng, lão sư, đồ đệ cần nhờ lão sư kiểm tra một chút a.
Thu Sơn quay về phía Hồ trưởng lão cúi người nói.
- Cần nhờ ta?
Hồ trưởng lão thắc mắc.
Thu Sơn gật gật đầu nói:
- Hẳn lão sư cũng biết, nếu người thuận một tay ắt hẳn tay thuận có kích thước lớn hơn tay còn lại, xương cốt cũng cũng rắn chắc hơn, hơn nữa nếu còn luyện kiếm thì tay cầm kiếm ắt hẳn sẽ bị chai sạn, kiểm tra này không làm khó lão sư chứ?
Hồ trưởng lão nghe vậy liền gật đầu, chuyện này lão không làm nổi thì quả thật nên đâm đầu chết đi cho rồi, còn làm Đại trưởng lão cái gì chứ?
- Haiz, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp a.
Thu Sơn lắc lắc đầu thở dài.
- Lúc nãy là ta... nói nhầm, nhưng ta thuận tay trái thì ta là người đánh Tú Ảnh sao? Nực cười.
Đình Duy Vũ tiếp tục ngang ngược, hắn nhếch miệng gian xảo nói.
Mọi người ai cũng thấy Đình Duy Vũ này là mặt thật sự đủ dày, đến nước này rồi vẫn cãi lí với Thu Sơn, Tông chủ thì vẫn bình tĩnh như thường, các trưởng lão thì quả thực không thể như thế a.
- Ngươi còn xảo biện?
Hồ trưởng lão tức giận quát.
- Hồ lão, Đình Duy Vũ nói đúng, cứ đâu phải Luyện khí tầng 9 cùng thuận tay trái thì sẽ là hung thủ đâu chứ?
Ngay lập tức Chu trưởng lão đứng ra phối hợp cùng Đình Duy Vũ.
- Chu lão ngươi...
Hồ trưởng lão tức giận muốn nổ phổi.
Thu Sơn liền chạy lại gần đặt Hồ trưởng lão xuống ghế sau đó nói:
- Lão sư, ngài cũng đâu cần giận như vậy, ai là hung thủ không phải hỏi Tú Ảnh sư tỷ là sẽ rõ sao?
Mọi người lúc này cũng chợt nhận ra, vì quá cuốn theo câu chuyện nên tiểu tình tiết này tại sao họ cũng không nghĩ ra chứ, nếu muốn cởi nút thì phải tìm người thắt nút a.
Đình Duy Vũ cùng Minh Hạo Kỳ lại càng là vui mừng, Thu Sơn đây là tự tìm chết hay sao chứ?
- Tú Ảnh, ngươi trả lời ta, là ai đã đánh ngươi thành ra như vậy?
Lục trưởng lão nhìn Tú Ảnh hỏi.
- Đệ tử... đệ tử không biết, có người hạ mê dược đệ tử sau đó khi tỉnh lại... đã là như vậy rồi.
Tú Ảnh lúng túng đáp, nàng đang rất sợ hãi a.
Mọi người cũng lắc đầu thở dài, ai không biết Tú Ảnh ở bên phía Đình Duy Vũ chứ, Thu Sơn hắn hẳn phải chịu thiệt rồi.
Thu Sơn lúc này sợ hãi, lo lắng ư? Hắn không hề có chút nào gọi là như vậy cả, mọi việc vẫn không đi quá giới hạn của hắn.
- Chuyện này đơn giản thôi, đem tất cả Luyện khí tầng 9 thuận tay trái ở Thiên Sơn tông lại xem kẻ nào có thể dám ra tay với cả Tú Ảnh sư tỷ chứ? Sau đó lợi dụng chút tư hình tra hỏi chúng, vừa hay ta có một cách rất hay chỉ cần qua một đêm là mọi chuyện sẽ sáng tỏ a.
Thu Sơn cười ranh mãnh nói.
Mọi người cùng các trưởng lão cũng có chút ngạc nhiên, cách gì mà chỉ sau một đêm liền sáng tỏ chứ?
Không để mọi người chờ đợi lâu Thu Sơn cười cười nói:
- Chỉ cần cho đám ngựa ăn vài bao xuân dược, sau đó thả bọn chúng vào, đảm bảo sau một đêm... không, chỉ nửa đêm đã có câu trả lời rồi a.
- Thật sự cũng đơn giản thôi, hung thủ dùng một tay thì có lẽ ta đã không đoán ra, nếu hung thủ dùng một tay bất kể là thuận hay không thuận thì lực ắt hẳn phải đều nhau, không có chuyện Luyện khí tầng 9 đánh 1 cái rồi hết sức được. Vậy chỉ còn lại phương án hung thủ dùng cả hai tay đánh nàng, mà đánh bằng cả hai tay thì tất nhiên tay thuận của hắn sẽ dùng lực lớn hơn tay còn lại, việc này dẫn tới viết thương bên má trái nàng nặng hơn một chút nếu để ý kĩ ắt sẽ rõ ràng.
Thu Sơn giải thích xong mọi người cũng gật đầu hiểu ra, còn Đình Duy Vũ cùng Minh Hạo Kỳ đang cực kỳ lo sợ, đây là kế hoạch bọn chúng bày ra để hãm hại Thu Sơn nhưng nào ngờ bị hắn lật ngược thế cờ như vậy, nếu mọi chuyện bại lộ thì chúng cũng không có trái ngọt ăn a.
- Chỉ có hai việc ta muốn nói, thứ nhất ta không đánh Tú Ảnh, thứ hai... ta không phải Luyện khí tầng 9.
Thu Sơn cúi người xuống nói, hắn sẽ cho Minh Hạo Kỳ thấy kết quả nếu đụng vào hắn a.
- Thu Sơn... ngươi...
Hồ trưởng lão hồi hộp nói, lão không biết mình có nghe nhầm hay không, nếu quả thật không nghe nhầm thì ắt hẳn Thu Sơn hắn...
- Đồ đệ nhờ ơn dưỡng dục của Lục trưởng lão may mắn đột phá.
Thu Sơn mỉm cười đáp rồi quay qua Lục trưởng lão nháy mắt một cái.
- Hả? Đột phá rồi?
Hồ trưởng lão không thể tin nổi nhìn Thu Sơn, 12 tuổi Trúc cơ, đây là cái gì thiên tài chứ?
- E hèm, Hồ lão, ngươi đã thấy ý tốt của ta chưa?
Lục trưởng lão cũng cùng Thu Sơn diễn vở kịch này, nàng cũng khá bất ngờ khi biết hắn đột phá Trúc cơ, nàng cứ ngỡ hắn chỉ ham chơi muốn ở chỗ nàng chơi chán rồi về phía sư phụ hắn a.
- Là do Thu Sơn tự học thành tài, ngươi thì dạy đồ nhi bảo bối của ta được gì ngoài luyện đan chứ?
Hồ trưởng lão bất mãn nói, lão không tin Lục trưởng lão có thể làm được chuyện này.
Lục trưởng lão 'xì' một tiếng rồi quay mặt đi, không cho nàng đất diễn thì nàng cũng không cần a.
- Sư phụ, chuyện ở đây xong đồ đệ sẽ nói chuyện với ngài sau, còn bây giờ ngài vẫn nhớ đồ đệ nói cần ngài làm chủ cho đồ đệ chứ?
Thu Sơn nghiêm giọng nói, còn một chuyện vẫn cần hắn xử lí nốt a.
- Có chuyện gì? Nếu con đúng, lão sư nhất định theo con đến cùng.
Hồ trưởng lão cũng thu lại nụ cười, lão biết Thu Sơn nếu nghiêm túc thì ắt hẳn có chuyện gì đó.
Thu Sơn quay lại chỉ tay vào Tử Dạ Thiên nói:
- Hôm qua đồ đệ rời khỏi chỗ Lục trưởng lão định là qua chỗ lão sư ngài, nhưng vì không biết đường nên con đã hỏi Dạ Thiên sư huynh đây. Chuyện cũng không có gì xảy ra khi Đình Duy Vũ xuất hiện, hắn làm khó dễ Dạ Thiên sư huynh thì đã đành, đằng này hắn còn không nói lí lẽ liền lập tức xông lại đánh người, đồ đệ chỉ đứng ra bảo vệ đồng môn. Hôm qua đồ đệ cũng chỉ đánh hắn một chưởng chứ không hề làm gì quá đáng, thử hỏi xem là đồ đệ sai hay Đình Duy Vũ hắn ức hiếp người quá đáng???
- Ta có thể làm chứng.
Tử Dạ Thiên hít một hơi cũng đứng ra nói, hắn không muốn làm con rùa rụt đầu mãi a.
Mọi người nghe vậy liền xì xào lớn bé, mọi người cũng biết Đình Duy Vũ là người của Minh Hạo Kỳ nên cũng không dám bàn tán lớn, Hồ trưởng lão thì nổi giận đùng đùng.
- To gan!!!
Hồ trưởng lão quát lên, lời này bên trong có uy áp của lão khiến mọi người cảm thấy đôi chút khó thở.
- Lão sư, ngài bình tĩnh, hắn không chỉ có chừng ấy tội đâu...
Thu Sơn giơ tay ra hiệu Hồ trưởng lão bình tĩnh lại.
- Hắn còn ức hiếp đồng môn là tội thứ nhất, vu oan giáng họa cho đồ đệ là tội thứ hai, hắn còn dẫn Minh Hạo sư huynh đến đây làm loạn là tội thứ ba, lão nhân gia ngài cũng từ từ tính xem nên xử hắn thế nào a.
Thu Sơn từ từ nói, hắn còn biết lần này chỉ đánh bại được Đình Duy Vũ, còn Minh Hạo Kỳ thì Thu Sơn còn đoán ra được hành động sau của hắn, hẳn là hắn sẽ giả bộ mọi chuyện bị Đình Duy Vũ sắp xếp đi, một lời chối sạch mọi tội lỗi.
- Ngươi nói ta ức hiếp đồng môn, vậy bằng chứng đâu?
Đình Duy Vũ cố gắng giả bộ oan ức nói, trên đầu hắn cũng đầy mồ hôi rồi, hắn sợ mọi chuyện mà vỡ lở thì hắn chết chắc.
Thu Sơn gật đầu nhìn Đình Duy Vũ nói:
- Nếu ngươi cho rằng Tử Dạ Thiên là chưa đủ vậy còn Tử Ảnh sư tỷ thì sao?
- Ngươi có thể hỏi nàng.
Đình Duy Vũ lúc này vui mừng nói, hắn đã đe dọa Tử Ảnh từ trước, hắn không sợ nàng khai gì a.
- Ta... ta...
Tử Ảnh lúng túng đáp, nàng thật sự đang rất khó khăn trong việc lựa chọn, nếu đứng về phía Đình Duy Vũ thì Thu Sơn hắn sẽ phải chịu khổ, còn nếu đứng về phía Thu Sơn thì muội muội nàng...
Thu Sơn khoát tay, nàng nói hay không cũng không quan trọng, Thu Sơn hắn chỉ muốn thử nàng một chút thôi.
- Để ta nhắc lại ngươi Đình Duy Vũ, vết thương của Tử Ảnh sư tỷ có phải do ngươi gây ra không?
Thu Sơn hắn biết chắc chắn Đình Duy Vũ đã uy hiếp Tử Ảnh từ sớm rồi, hắn không nói thì Thu Sơn cũng có cách bắt hắn nói ra. Thu Sơn đã để ý từ lần giao thủ cùng hắn, kiếm pháp Song Kiếm Hợp Bích hắn dùng tay trái sử dụng, việc này khiến Tử Ảnh gặp đôi chút khó khăn khi phối hợp cùng hắn, một phần vì kiếm pháp, một phần vì độ thuần thục không cao.
- Ngươi... ngươi vu oan cho ta, ta đúng là Luyện khí tầng 9, nhưng ta đâu có thuận tay trái, bên ngoài kia thử hỏi có bao nhiêu người là Luyện khí tầng 9 thuận tay trái chứ?
Đình Duy Vũ ngang ngược nói, hắn thở phào thầm nhủ hôm nay không đeo kiếm bên hông là thực sự may mắn.
- Ồ, vậy ngươi cũng đừng lo lắng, lão sư, đồ đệ cần nhờ lão sư kiểm tra một chút a.
Thu Sơn quay về phía Hồ trưởng lão cúi người nói.
- Cần nhờ ta?
Hồ trưởng lão thắc mắc.
Thu Sơn gật gật đầu nói:
- Hẳn lão sư cũng biết, nếu người thuận một tay ắt hẳn tay thuận có kích thước lớn hơn tay còn lại, xương cốt cũng cũng rắn chắc hơn, hơn nữa nếu còn luyện kiếm thì tay cầm kiếm ắt hẳn sẽ bị chai sạn, kiểm tra này không làm khó lão sư chứ?
Hồ trưởng lão nghe vậy liền gật đầu, chuyện này lão không làm nổi thì quả thật nên đâm đầu chết đi cho rồi, còn làm Đại trưởng lão cái gì chứ?
- Haiz, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp a.
Thu Sơn lắc lắc đầu thở dài.
- Lúc nãy là ta... nói nhầm, nhưng ta thuận tay trái thì ta là người đánh Tú Ảnh sao? Nực cười.
Đình Duy Vũ tiếp tục ngang ngược, hắn nhếch miệng gian xảo nói.
Mọi người ai cũng thấy Đình Duy Vũ này là mặt thật sự đủ dày, đến nước này rồi vẫn cãi lí với Thu Sơn, Tông chủ thì vẫn bình tĩnh như thường, các trưởng lão thì quả thực không thể như thế a.
- Ngươi còn xảo biện?
Hồ trưởng lão tức giận quát.
- Hồ lão, Đình Duy Vũ nói đúng, cứ đâu phải Luyện khí tầng 9 cùng thuận tay trái thì sẽ là hung thủ đâu chứ?
Ngay lập tức Chu trưởng lão đứng ra phối hợp cùng Đình Duy Vũ.
- Chu lão ngươi...
Hồ trưởng lão tức giận muốn nổ phổi.
Thu Sơn liền chạy lại gần đặt Hồ trưởng lão xuống ghế sau đó nói:
- Lão sư, ngài cũng đâu cần giận như vậy, ai là hung thủ không phải hỏi Tú Ảnh sư tỷ là sẽ rõ sao?
Mọi người lúc này cũng chợt nhận ra, vì quá cuốn theo câu chuyện nên tiểu tình tiết này tại sao họ cũng không nghĩ ra chứ, nếu muốn cởi nút thì phải tìm người thắt nút a.
Đình Duy Vũ cùng Minh Hạo Kỳ lại càng là vui mừng, Thu Sơn đây là tự tìm chết hay sao chứ?
- Tú Ảnh, ngươi trả lời ta, là ai đã đánh ngươi thành ra như vậy?
Lục trưởng lão nhìn Tú Ảnh hỏi.
- Đệ tử... đệ tử không biết, có người hạ mê dược đệ tử sau đó khi tỉnh lại... đã là như vậy rồi.
Tú Ảnh lúng túng đáp, nàng đang rất sợ hãi a.
Mọi người cũng lắc đầu thở dài, ai không biết Tú Ảnh ở bên phía Đình Duy Vũ chứ, Thu Sơn hắn hẳn phải chịu thiệt rồi.
Thu Sơn lúc này sợ hãi, lo lắng ư? Hắn không hề có chút nào gọi là như vậy cả, mọi việc vẫn không đi quá giới hạn của hắn.
- Chuyện này đơn giản thôi, đem tất cả Luyện khí tầng 9 thuận tay trái ở Thiên Sơn tông lại xem kẻ nào có thể dám ra tay với cả Tú Ảnh sư tỷ chứ? Sau đó lợi dụng chút tư hình tra hỏi chúng, vừa hay ta có một cách rất hay chỉ cần qua một đêm là mọi chuyện sẽ sáng tỏ a.
Thu Sơn cười ranh mãnh nói.
Mọi người cùng các trưởng lão cũng có chút ngạc nhiên, cách gì mà chỉ sau một đêm liền sáng tỏ chứ?
Không để mọi người chờ đợi lâu Thu Sơn cười cười nói:
- Chỉ cần cho đám ngựa ăn vài bao xuân dược, sau đó thả bọn chúng vào, đảm bảo sau một đêm... không, chỉ nửa đêm đã có câu trả lời rồi a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.