Chương 1: Thôn Thiên Cự Mãng
Ngáo có đào tạo
17/11/2019
- Đây là đâu?
Thu Sơn mở lớn đôi mắt quan sát mọi thứ xung quanh, hắn đang ở 1 mảnh đất trống trong rừng, cố nhớ lại những gì đã xảy ra khiến hắn muốn ôm lấy đầu vì đau đớn nhưng...
- Tại sao ta không cử động được?
Bỗng 1 luồng kí ức ùa vào đầu khiến đầu hắn thoáng cái như muốn nổ tung, đau đớn không kéo dài và hắn cũng dần bình tĩnh trở lại.
- Ta không ngờ đã trọng sinh a.
Thu Sơn hắn không ngờ rằng những câu truyện hắn đọc lại có thật và hắn là minh chứng cho suy nghĩ của hắn. Hắn trọng sinh vào 1 tên nhóc cùng tên, vì đắc tội ca ca hắn nên bị ca ca hắn âm thầm sai người đánh gãy tay chân rồi ném vào trong khu rừng này. Địa vị của Thu Sơn tại nhà cũng không thua ca ca hắn nhưng vì từ nhỏ thể chất yếu đuối cộng thêm mẫu thân hắn trước kia là 1 nha hoàn, do phụ thân hắn vào 1 đêm say mà sinh ra hắn.
- Ha ha, không ngờ ta lại trọng sinh vào 1 người như ngươi, chết 1 lần chưa đủ hay sao hả Lão Thiên?
Tình trạng Thu Sơn như thế này hắn cũng biết không sớm thì muộn cũng chết mà thôi, giá như còn lành lặn thì còn có hi vọng, nhưng giờ trong hắn chỉ còn tuyệt vọng. Mà kể như còn lành lặn, khu rừng hắn bị ném vào này tên là Đại Ngàn Sơn Lâm yêu thú nhiều vô số, người bình thường vào còn cửu tử nhất sinh huống chi 1 đứa nhóc không lành lặn như hắn.
- Ta sẽ chết 1 lần nữa sao? Ta sẽ lại trọng sinh hay sẽ biến mất mãi mãi??
Trong lúc Thu Sơn hắn chờ chết thì xảy ra 1 cảnh tượng khiến hắn muốn cắn lưỡi tự sát, 1 con cự mãng dài 3-4 mươi thước đang ngẩng cao cái đầu trườn về phía hắn.
- Lão Thiên ơi là Lão Thiên, ngài muốn ta chết thì ta chết, nhưng ngài cũng không nên cho ta cách chết như này chứ???
Lúc này Thu Sơn hắn muốn chửi ầm lên, hắn chỉ muốn chạy khỏi đây rồi mệt chết chứ không đời nào hắn chịu bị con cự mãng này làm thịt. Con cự mãng trờn đến cạnh Thu Sơn, lưỡi nó thò thụt lên tục rồi há cái miệng to đùng của nó ra muốn nuốt Thu Sơn hắn vào bụng. Trong lúc hắn nhắm mắt chờ chết thì bỗng 1 tiếng nổ chói tai vang lên, Thu Sơn hắn giật mình mở trừng mắt ra, đứng trước mặt hắn là 1 trung niên cao lớn cùng con cự mãng bị đẩy lùi phía xa.
- Cậu bé, không sao chứ?
Nói xong người trung niên liền lao đến con cự mãng.
- Nhanh quá!
Đúng vậy, người trung niên này thân thủ cực kì nhanh, chớp mắt đã lao đến con cự mãng.
- Xem quyền!!!
Người trung niên hét lớn rồi tung ra 1 quyền về phía con cự mãng.
- Ầm!!!
- Còn chưa xong, Thiết Bối Quyền!!!
- Ầm!!!
Liên tiếp những quyền pháp được người trung niên tung ra, con cự mãng bị đánh đến thoi thóp dưới chân trung niên, đang vui mừng thì người trung niên bỗng nhớ ra gì đó rồi lại gần phía Thu Sơn.
- Cậu bé, không sao chứ?
- Đa tạ thúc, ta không sao!
Thu Sơn cười cười đáp lại.
- Tại sao cậu lại ở đây?
Nghe người trung niên hỏi thăm Thu Sơn thu lại nụ cười rồi kể lại toàn bộ câu chuyện của mình cho người trung niên nghe.
- Thật tàn nhẫn.
Người trung niên không chịu được liền tức giận nói.
- Thúc lợi hại thật, 1 con cự mãng lớn như vậy cũng bị thúc đánh chết.
- Cũng không có gì, may mắn mà thôi, con cự mãng kia tên là Thôn Thiên Cự Mãng, nó chỉ mới là nhất biến tam trọng thôi, nếu để nó trưởng thành thêm thì cũng khó nói.
- Thôn Thiên Cự Mãng???
Yêu thú ở đây chia làm cửu biến, mỗi biến chia thành cửu trọng, yêu thú từ thất biến có thể hóa hình, nghe đồn khi yêu thú đột phá trên cả cửu biến có thể trở thành Ma Thú tồn tại song song cùng trời đất.
- Yên tâm có ta ở đây, giờ ta sẽ đưa cậu về chữa trị, còn con đường sau này vẫn do cậu quyết.
- Ta nợ thúc mạng này, cảm tạ.
Sau khi lấy hết những thứ đáng giá trên con Thôn Thiên Cự Mãng, người trung niên bế Thu Sơn trên tay rồi lao như bay ra khỏi khu rừng.
Thu Sơn mở lớn đôi mắt quan sát mọi thứ xung quanh, hắn đang ở 1 mảnh đất trống trong rừng, cố nhớ lại những gì đã xảy ra khiến hắn muốn ôm lấy đầu vì đau đớn nhưng...
- Tại sao ta không cử động được?
Bỗng 1 luồng kí ức ùa vào đầu khiến đầu hắn thoáng cái như muốn nổ tung, đau đớn không kéo dài và hắn cũng dần bình tĩnh trở lại.
- Ta không ngờ đã trọng sinh a.
Thu Sơn hắn không ngờ rằng những câu truyện hắn đọc lại có thật và hắn là minh chứng cho suy nghĩ của hắn. Hắn trọng sinh vào 1 tên nhóc cùng tên, vì đắc tội ca ca hắn nên bị ca ca hắn âm thầm sai người đánh gãy tay chân rồi ném vào trong khu rừng này. Địa vị của Thu Sơn tại nhà cũng không thua ca ca hắn nhưng vì từ nhỏ thể chất yếu đuối cộng thêm mẫu thân hắn trước kia là 1 nha hoàn, do phụ thân hắn vào 1 đêm say mà sinh ra hắn.
- Ha ha, không ngờ ta lại trọng sinh vào 1 người như ngươi, chết 1 lần chưa đủ hay sao hả Lão Thiên?
Tình trạng Thu Sơn như thế này hắn cũng biết không sớm thì muộn cũng chết mà thôi, giá như còn lành lặn thì còn có hi vọng, nhưng giờ trong hắn chỉ còn tuyệt vọng. Mà kể như còn lành lặn, khu rừng hắn bị ném vào này tên là Đại Ngàn Sơn Lâm yêu thú nhiều vô số, người bình thường vào còn cửu tử nhất sinh huống chi 1 đứa nhóc không lành lặn như hắn.
- Ta sẽ chết 1 lần nữa sao? Ta sẽ lại trọng sinh hay sẽ biến mất mãi mãi??
Trong lúc Thu Sơn hắn chờ chết thì xảy ra 1 cảnh tượng khiến hắn muốn cắn lưỡi tự sát, 1 con cự mãng dài 3-4 mươi thước đang ngẩng cao cái đầu trườn về phía hắn.
- Lão Thiên ơi là Lão Thiên, ngài muốn ta chết thì ta chết, nhưng ngài cũng không nên cho ta cách chết như này chứ???
Lúc này Thu Sơn hắn muốn chửi ầm lên, hắn chỉ muốn chạy khỏi đây rồi mệt chết chứ không đời nào hắn chịu bị con cự mãng này làm thịt. Con cự mãng trờn đến cạnh Thu Sơn, lưỡi nó thò thụt lên tục rồi há cái miệng to đùng của nó ra muốn nuốt Thu Sơn hắn vào bụng. Trong lúc hắn nhắm mắt chờ chết thì bỗng 1 tiếng nổ chói tai vang lên, Thu Sơn hắn giật mình mở trừng mắt ra, đứng trước mặt hắn là 1 trung niên cao lớn cùng con cự mãng bị đẩy lùi phía xa.
- Cậu bé, không sao chứ?
Nói xong người trung niên liền lao đến con cự mãng.
- Nhanh quá!
Đúng vậy, người trung niên này thân thủ cực kì nhanh, chớp mắt đã lao đến con cự mãng.
- Xem quyền!!!
Người trung niên hét lớn rồi tung ra 1 quyền về phía con cự mãng.
- Ầm!!!
- Còn chưa xong, Thiết Bối Quyền!!!
- Ầm!!!
Liên tiếp những quyền pháp được người trung niên tung ra, con cự mãng bị đánh đến thoi thóp dưới chân trung niên, đang vui mừng thì người trung niên bỗng nhớ ra gì đó rồi lại gần phía Thu Sơn.
- Cậu bé, không sao chứ?
- Đa tạ thúc, ta không sao!
Thu Sơn cười cười đáp lại.
- Tại sao cậu lại ở đây?
Nghe người trung niên hỏi thăm Thu Sơn thu lại nụ cười rồi kể lại toàn bộ câu chuyện của mình cho người trung niên nghe.
- Thật tàn nhẫn.
Người trung niên không chịu được liền tức giận nói.
- Thúc lợi hại thật, 1 con cự mãng lớn như vậy cũng bị thúc đánh chết.
- Cũng không có gì, may mắn mà thôi, con cự mãng kia tên là Thôn Thiên Cự Mãng, nó chỉ mới là nhất biến tam trọng thôi, nếu để nó trưởng thành thêm thì cũng khó nói.
- Thôn Thiên Cự Mãng???
Yêu thú ở đây chia làm cửu biến, mỗi biến chia thành cửu trọng, yêu thú từ thất biến có thể hóa hình, nghe đồn khi yêu thú đột phá trên cả cửu biến có thể trở thành Ma Thú tồn tại song song cùng trời đất.
- Yên tâm có ta ở đây, giờ ta sẽ đưa cậu về chữa trị, còn con đường sau này vẫn do cậu quyết.
- Ta nợ thúc mạng này, cảm tạ.
Sau khi lấy hết những thứ đáng giá trên con Thôn Thiên Cự Mãng, người trung niên bế Thu Sơn trên tay rồi lao như bay ra khỏi khu rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.