Chương 68: Trả thù (1)
Ngáo có đào tạo
25/12/2019
Thu Sơn cũng chỉ là muốn nhìn lại Hắc Thạch Thành này xem liệu có gì đổi
mới hay không mà thôi, hắn mặc dù không sinh ra và lớn lên ở đây nhưng 1 phần hắn thuộc về nơi đây nên cũng có nhưng cảm xúc chỉ có ở Hắc Thạch
Thành này mới đem lại cho hắn.
- Ngọc tỷ, dạo này vẫn đông khách chứ?
Thu Sơn chợt đến 1 quán bánh bao nhỏ cười nói.
Người trước mặt hắn là Ngọc tỷ, tuy không quen biết lâu nhưng Thu Sơn nhớ có 1 lần bị Long Thu Phong đánh cho 1 trận rồi không cho hắn về Long gia nữa, chính Ngọc tỷ đêm đó mang hắn về nhà cho hắn ăn bánh bao, hắn vẫn nhớ mùi vị chiếc bánh bao đó dù hắn không phải Thu Sơn của ngày đó a.
- Cậu là?
Ngọc tỷ dường như không nhận ra Thu Sơn, cũng phải thôi, bây giờ Thu Sơn có chỗ nào giống trước kia cơ chứ?
- Là đệ, Thu Sơn đây.
Thu Sơn cười cười nói.
- Thu Sơn? A, ta nhớ rồi.
Ngọc tỷ lục lọi trí nhớ 1 hồi cuối cùng cũng nhớ ra.
- Tỷ bây giờ có vẻ xinh đẹp hơn không ít, hẳn đã có vị ca ca nào rước tỷ rồi a.
- Tiểu tử ngươi, bớt nịnh hót đi.
Khi đã nhận ra Thu Sơn thì Ngọc tỷ cũng khá bất ngờ bởi hắn đã khác xưa rất nhiều, nếu không muốn nói Thu Sơn hắn trở thành 1 con người hoàn toàn khác a, nhưng tính cách của hắn vẫn như ngày nào.
- Ha, thì ra là dẫn nương tử về ra mắt, tiểu tử ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã có nương tử đẹp như vậy rồi.
Ngọc tỷ chợt nhận ra theo sau Thu Sơn còn có Linh Nhi a.
- Không phải, chuyện này kể ra... Thôi không nói với tỷ nữa, cho đệ 20 cái bánh bao đi.
Thu Sơn gãi gãi đầu nói.
- Được rồi, chờ ta 1 chút.
Ngọc tỷ nói xong liền lấy bánh cho Thu Sơn.
- Hôm nay cũng không bán được nhiều, coi như tặng tiểu tử ngươi.
Ngọc tỷ đưa 2 bịch bánh bao cho Thu Sơn cười nói.
- Tỷ thật tốt, vậy Thu Sơn cung kính không bằng tuân mệnh. A, đệ ở xa có mua được 1 chiếc túi cũng khá đẹp, tặng tỷ coi như là quà mừng tỷ thành thân.
Thu Sơn lấy 1 chiếc túi nhỏ ra rồi ôm 2 bịch bánh bao chạy thẳng.
Thấy Thu Sơn vội vã như vậy Ngọc tỷ cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ, nàng bắt đầu để ý chiếc túi Thu Sơn tặng nàng.
- Túi này có gì mà đẹp cơ chứ...
Nàng nhấc chiếc túi lên liền cảm thấy bên trong có gì đó, khi mở nàng mới biết dụng ý của Thu Sơn.
- Tiểu tử này có vẻ đã lớn rồi.
Nàng cất chiếc túi nhỏ đi, bên trong Thu Sơn cũng không để gì nhiều, hắn chỉ để 10 linh tệ ở trong đó mà thôi, hắn sợ nếu hắn để quá nhiều nàng sẽ tới trả lại hắn a.
- Linh Nhi, ngươi nếm thử đi.
Thu Sơn lúc này vẫn thong dong ăn bánh bao, hắn liền đưa cho Linh Nhi 1 cái.
Linh Nhi cầm lấy chiếc bánh bao rồi cắn 1 miếng.
- Mùi vị cũng không tệ.
Linh Nhi nói.
- Ngươi còn cảm nhận được gì khác không?
Thu Sơn hỏi.
- Hm... nhân bánh có khác với bánh của Thiên Sơn tông.
Linh Nhi đáp.
Thu Sơn cũng không mong chờ nàng có thể hiểu được, đối với cảm nhận này có lẽ chỉ mình hắn cảm nhận được a.
- Không phải, thứ ta muốn nói tới... là tấm lòng.
Thu Sơn mỉm cười nói.
- Tấm lòng?
Linh Nhi không hiểu đáp.
- Đây đúng là 1 chiếc bánh bao bình thường nhưng ngươi đã bao giờ trải qua cảm giác của 1 đứa trẻ giữa đêm tối rét buốt chỉ mặc 1 bộ y phục mỏng, đói và lạnh giày vò ngươi từng giây từng phút. Ta đã trải qua nó, và chính ngày hôm đó Ngọc tỷ đã cứu ta, tỷ ấy mang ta về căn nhà ấm áp, cho ta ăn nhưng chiếc bánh bao nóng hổi, tỷ ấy còn trò chuyện cùng ta, hát ru ta ngủ. Bây giờ ta ăn nhưng chiếc bánh bao này, cảm giác lúc ấy lại ùa về, cho dù nó có dở đến mức nào thì ở trong nó ta vẫn cảm nhận được tấm lòng của tỷ ấy.
Thu Sơn từ từ giải thích.
- Chủ nhân, vậy ngài có thể làm bánh bao cho Linh Nhi ăn được không?
Linh Nhi chợt hỏi Thu Sơn.
- Ha ha, ngươi thật là... ngươi yên tâm, rồi đến 1 ngày ngươi sẽ cảm nhận được nó, nên nhớ rằng bây giờ ngươi không phải Chu Tước mà là Linh Nhi a.
Thu Sơn cười nói.
Vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Linh Nhi khiến thời gian dường như trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc Thu Sơn đã đứng trước cửa lớn Long gia rồi.
- Vẫn là mấy tên tép riu canh cửa.
Thu Sơn nhìn mấy tên canh cửa chỉ toàn Luyện khí tầng 2 cũng không thèm quan tâm, hắn trực tiếp bước vào Long gia.
- Đứng lại, ngươi là ai mà dám tùy tiện...
- Rầm!
Còn chưa kịp nói xong thì mấy tên canh cửa liền bay thẳng tới cánh cửa của Long gia khiến nó bật tung ra.
Mọi người xung quanh liền nấp xung quanh xem cuộc vui, Long gia ở đây không phải nhỏ nên chỉ có kẻ điến mới tới gây sự a.
- Long gia, ta cho các ngươi 10 giây liền giao Long Thu Phong ra, nếu không đừng trách Thu Sơn ta vô tình.
Thu Sơn lên tiếng nói.
- Ngọc tỷ, dạo này vẫn đông khách chứ?
Thu Sơn chợt đến 1 quán bánh bao nhỏ cười nói.
Người trước mặt hắn là Ngọc tỷ, tuy không quen biết lâu nhưng Thu Sơn nhớ có 1 lần bị Long Thu Phong đánh cho 1 trận rồi không cho hắn về Long gia nữa, chính Ngọc tỷ đêm đó mang hắn về nhà cho hắn ăn bánh bao, hắn vẫn nhớ mùi vị chiếc bánh bao đó dù hắn không phải Thu Sơn của ngày đó a.
- Cậu là?
Ngọc tỷ dường như không nhận ra Thu Sơn, cũng phải thôi, bây giờ Thu Sơn có chỗ nào giống trước kia cơ chứ?
- Là đệ, Thu Sơn đây.
Thu Sơn cười cười nói.
- Thu Sơn? A, ta nhớ rồi.
Ngọc tỷ lục lọi trí nhớ 1 hồi cuối cùng cũng nhớ ra.
- Tỷ bây giờ có vẻ xinh đẹp hơn không ít, hẳn đã có vị ca ca nào rước tỷ rồi a.
- Tiểu tử ngươi, bớt nịnh hót đi.
Khi đã nhận ra Thu Sơn thì Ngọc tỷ cũng khá bất ngờ bởi hắn đã khác xưa rất nhiều, nếu không muốn nói Thu Sơn hắn trở thành 1 con người hoàn toàn khác a, nhưng tính cách của hắn vẫn như ngày nào.
- Ha, thì ra là dẫn nương tử về ra mắt, tiểu tử ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã có nương tử đẹp như vậy rồi.
Ngọc tỷ chợt nhận ra theo sau Thu Sơn còn có Linh Nhi a.
- Không phải, chuyện này kể ra... Thôi không nói với tỷ nữa, cho đệ 20 cái bánh bao đi.
Thu Sơn gãi gãi đầu nói.
- Được rồi, chờ ta 1 chút.
Ngọc tỷ nói xong liền lấy bánh cho Thu Sơn.
- Hôm nay cũng không bán được nhiều, coi như tặng tiểu tử ngươi.
Ngọc tỷ đưa 2 bịch bánh bao cho Thu Sơn cười nói.
- Tỷ thật tốt, vậy Thu Sơn cung kính không bằng tuân mệnh. A, đệ ở xa có mua được 1 chiếc túi cũng khá đẹp, tặng tỷ coi như là quà mừng tỷ thành thân.
Thu Sơn lấy 1 chiếc túi nhỏ ra rồi ôm 2 bịch bánh bao chạy thẳng.
Thấy Thu Sơn vội vã như vậy Ngọc tỷ cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ, nàng bắt đầu để ý chiếc túi Thu Sơn tặng nàng.
- Túi này có gì mà đẹp cơ chứ...
Nàng nhấc chiếc túi lên liền cảm thấy bên trong có gì đó, khi mở nàng mới biết dụng ý của Thu Sơn.
- Tiểu tử này có vẻ đã lớn rồi.
Nàng cất chiếc túi nhỏ đi, bên trong Thu Sơn cũng không để gì nhiều, hắn chỉ để 10 linh tệ ở trong đó mà thôi, hắn sợ nếu hắn để quá nhiều nàng sẽ tới trả lại hắn a.
- Linh Nhi, ngươi nếm thử đi.
Thu Sơn lúc này vẫn thong dong ăn bánh bao, hắn liền đưa cho Linh Nhi 1 cái.
Linh Nhi cầm lấy chiếc bánh bao rồi cắn 1 miếng.
- Mùi vị cũng không tệ.
Linh Nhi nói.
- Ngươi còn cảm nhận được gì khác không?
Thu Sơn hỏi.
- Hm... nhân bánh có khác với bánh của Thiên Sơn tông.
Linh Nhi đáp.
Thu Sơn cũng không mong chờ nàng có thể hiểu được, đối với cảm nhận này có lẽ chỉ mình hắn cảm nhận được a.
- Không phải, thứ ta muốn nói tới... là tấm lòng.
Thu Sơn mỉm cười nói.
- Tấm lòng?
Linh Nhi không hiểu đáp.
- Đây đúng là 1 chiếc bánh bao bình thường nhưng ngươi đã bao giờ trải qua cảm giác của 1 đứa trẻ giữa đêm tối rét buốt chỉ mặc 1 bộ y phục mỏng, đói và lạnh giày vò ngươi từng giây từng phút. Ta đã trải qua nó, và chính ngày hôm đó Ngọc tỷ đã cứu ta, tỷ ấy mang ta về căn nhà ấm áp, cho ta ăn nhưng chiếc bánh bao nóng hổi, tỷ ấy còn trò chuyện cùng ta, hát ru ta ngủ. Bây giờ ta ăn nhưng chiếc bánh bao này, cảm giác lúc ấy lại ùa về, cho dù nó có dở đến mức nào thì ở trong nó ta vẫn cảm nhận được tấm lòng của tỷ ấy.
Thu Sơn từ từ giải thích.
- Chủ nhân, vậy ngài có thể làm bánh bao cho Linh Nhi ăn được không?
Linh Nhi chợt hỏi Thu Sơn.
- Ha ha, ngươi thật là... ngươi yên tâm, rồi đến 1 ngày ngươi sẽ cảm nhận được nó, nên nhớ rằng bây giờ ngươi không phải Chu Tước mà là Linh Nhi a.
Thu Sơn cười nói.
Vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Linh Nhi khiến thời gian dường như trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc Thu Sơn đã đứng trước cửa lớn Long gia rồi.
- Vẫn là mấy tên tép riu canh cửa.
Thu Sơn nhìn mấy tên canh cửa chỉ toàn Luyện khí tầng 2 cũng không thèm quan tâm, hắn trực tiếp bước vào Long gia.
- Đứng lại, ngươi là ai mà dám tùy tiện...
- Rầm!
Còn chưa kịp nói xong thì mấy tên canh cửa liền bay thẳng tới cánh cửa của Long gia khiến nó bật tung ra.
Mọi người xung quanh liền nấp xung quanh xem cuộc vui, Long gia ở đây không phải nhỏ nên chỉ có kẻ điến mới tới gây sự a.
- Long gia, ta cho các ngươi 10 giây liền giao Long Thu Phong ra, nếu không đừng trách Thu Sơn ta vô tình.
Thu Sơn lên tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.