Chương 27: Ban đêm do thám Liên Viên (hai)
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
09/10/2017
Gió đêm thổi loạn, hương sen theo gió bay đến, Lục Mạo đứng tựa lưng vào
lan can bên hồ, cầm bình rượu uống, mỗi giây mỗi khắc đều nhớ đến vẻ mặt Mộ Khanh Hoàng khi thiêu cháy Triều Dương viện, giọt nước mắt ấy, nụ
cười ấy, đều khiến hắn cảm thấy lo sợ nghi hoặc rối loạn.
Chính vào lúc này, một bóng người từ bên bờ hồ đối diện đi qua, nhờ ánh nến mờ nhạt trên cột đá ven hồ, Lục Mạo nhận ra người đó, thấy hướng người đó đi chính là con đường dẫn ra ngoại viện, nhịn không được nghĩ thầm: Đã trễ thế này rồi mà Lục Cửu còn đến ngoại viện làm gì?
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lặng lẽ đi theo.
Nhưng hóa ra Lục Cửu không đi đến ngoại viện, mà hắn đi ra khỏi phủ.
Bám theo Lục Cửu băng qua hai con đường, Lục Mạo thấy hắn dừng chândưới một bức tường viện, lùi về sau vài bước chạy lấy đà rồi bất chợt nhảy lên, leo tường vào trong.
Thấy Lục Cửu biến mất nơi đầu tường, Lục Mạotiến lên, đi dọc theo tường viện ra đến đằng trước, sau khoảng thời gian nửa chén trà, Lục Mạo bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một cánh cổng lớn sơn đen có gắn cái khuyên gõ cửa hình đầu thú bằng đồng (1), hai bên cổng treo đèn lồng vàng, nương theo ánh sáng hắn liền nhìn thấy hàng chữ vàng nổi bật trên tấm biển đen, viết hai chữ"Liên Viên".
(1) Hình:
Liên Viên, sân viện hồi môn của Mộ Khanh Hoàng, từng là nơi để các danh sĩ cựu triều uống rượu chè chén dịp tu hễ (1), ngày Thượng tỵ (2) tháng ba năm nay, hắn còn ở viện này, mời hai ba tri kỷ bạn tốt đến ôn lại tập tục uống rượu thưởng ngoạn trong lễ tu hễ, hứng chí đến, tận hứng về.
(1) Tu hễ: Là một tập tục thời cổ, mọi người đi dạo chơi vào những ngày đầu tiên của tháng ba, vừa uống rượu vừa thưởng ngoạn, đồng thời còn chơi một số trò tự quy định.
(2)Ngày Thượng tỵ: Là ngày Tỵ của tuần đầu tiên trong tháng, mỗi tuần khi đó có mười ngày.
Một sân viện thanh nhã như thế, bây giờ lại trở thành nơi để đôi gian phu tiện phụ kia hẹn hò!
Mộ Khanh Hoàng à Mộ Khanh Hoàng, không trách được ngươi đột nhiên lại muốn hòa ly với ta, hóa ra là thực sự đã bị ta nói trúng, vậy mà lúc ta hỏi ngươi, ngươi còn bày ra vẻ mặt bình tĩnh không hổ thẹn, hóa ra tất cả đều là giả vờ giả vịt.
Tiện nhân!
Lửa giận trong lòng cuồn cuộn dâng, mặt Lục Mạo nhăn nhúm hết lại. Hắn thật muốn xông vào Liên Viên bắt gian, nhưng nghĩ đến hôm đó lúc Lục Cửu đánh hắn dữ tợn thế nào, Mộ Khanh Hoàng vô tình với hắn thế nào, hắn thật không thể nhấc nổi chân lên, không dám tới gần Liên Viên một bước, chỉ có thể bất lực hèn nhát nhịn xuống, xanh mặt men theo đường cũ quay trở về.
Lục Mạo cả người đầy mùi rượu trở về Đông Ly trai, vừa đẩy cửa ra liền thấy Lục Từ Thị cùng Ninh Tú Ngọc đều ở đây, hít sâu một cái, không quá bình tĩnh nói: "Đã trễ thế này, cho dù tổ mẫu có chuyện gì muốn tìm con, thì con cũng không có tinh thần nào mà nghe cả, sáng mai hẵng nói đi.”
Nói xong, hắn liền đi vào phòng ngủ.
Thấy Lục Mạo có thái độ bất kính, Lục Từ Thị gõ mạnh cây gậy chống chân lên nền đất, vẻ mặt nghiêm nghị, nói: "Đứng lại!"
Lục Mạo cắn răng, đứng im.
Lục Từ Thị lạnh lùng nói: “Hồi sáng tiểu tiện nhân kia chọc giận bà thì cũng thôi đi, con còn muốn học theo ả à? Lại đây, bà có lời muốn hỏi con.”
Trên đường về, hắn đã uống sạch rượu trong bình, lúc này mặt nóng lên, đầu óc choáng váng, tính nhẫn nại bỗng nhiên khô kiệt, Lục Mạo bất chợt xô đổ bàn trà bên cạnh hắn, trên bàn trà vốn để một chậu hoa lan, chậu hoa rơi xuống vỡ vụn, đất đen trong chậu vương vãi đầy ra nền, dọa Lục Từ Thị cùng Ninh Tú Ngọc nhảy dựng.
“Ngươi say rượu làm cái trò điên khùng gì vậy!” Lục Từ Thị tức giận ngút trời, “Ngươi có bản lĩnh thì đi mà trút giận lên Mộ Khanh Hoàngấy, chỉ biết trơ mắt ra nhìn ả chuyển đồ cưới rời phủ,ngay cả rắm cũng không dám đánh, đúng là tiểu súc sinh, một lũ chả ra gì, y chang như cái thằng cha của ngươi.”
Lục Từ Thị tức lắm rồi, buột miệng mắng ra, làm mất hết tất cả những dáng vẻ đức hạnh gom góp được trong bao nhiêu năm sống an nhàn sung sướng, những dáng vẻ đức hạnh mà một lão phu nhân của Hầu phủ nên có.
Lục Mạo bị chửi, mặt đỏ bừng bừng, loạng choạng quay người lại cười ha ha,“Phải, con không có bản lãnh, con vô dụng, con bất lực, con nhìn thấy thê tử của mình hẹn hò với đường ca của mình, vậy mà thậm chí dũng khí đi bắt gian con cũng không có. Con là cái thá gì chứ, chẳng qua chỉ là một Hàn lâm tu soạn nho nhỏ, làm sao có thể đấu với bọn họ đây? Bọn họ, một người là quận chúa hoàng gia, một người là thế tử Hầu phủ, chỉ có bọn họ mới có thể chà đạp sỉ nhục con, chứ con làm sao mà đối phó với bọn họ nổi, con chỉ có thể bất lực chịu đựng, bất lực chịu đựng…”
Lục Mạo lại cười điên loạn thêm một tràng nữa, cảm thấy trời đất quay cuồng, ngồi bệt ra đất.
Lục Từ Thị giận dữ, vội vàng đứng dậy đẩy Lục Mạo, truy hỏi, "Mạo Nhi, những gì con nói đều là thật sao? Con tận mắt thấy bọn họ hẹn hò sao, ở đâu vậy?”
“Đáng lẽ con phải sớm nghĩ ra rồi, ngày đó Lục Cửu đánh con chính là vì Mộ Khanh Hoàng, con phải sớm nghĩ ra, giữa bọn họ nói không chừng đã lỡ có thai, cho nên tiện nhân kia mới vội vội vàng vàng hòa ly với con, ha ha, con thực là ngu quá mà, Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu, các ngươi được lắm!”
Lục Mạo hận đỏ mắt.
"Cái gì? Hôm đó Lục Cửu đánh con cũng là vì Mộ Khanh Hoàng?" Lục Từ Thị vừa sợ vừa giận.
Ninh Tú Ngọc kinh ngạc khẽ nhếch đôi môi, "Lỡ có thai?”
“Con mau mau nói cho bà biết, con thấy bọn họ hẹn hò khi nào? Hẹn ở đâu?” Lục Từ Thị vỗ lên mặt Lục Mạo, thúc giục hỏi.
Rượu nóng bốc lên đầu, mặt Lục Mạo vừa nóng vừa đỏ, điên loạn một hồi liền hoàn toàn không còn sức lực gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt Lục Từ Thị từ từ mơ hồ, cũng từ từ không nghe được giọng nói của Lục Từ Thị nữa, chẳng mấy chốc liền bất tỉnh nhân sự.
"Mạo Nhi, Mạo Nhi, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi?"
Lại vỗ thêm vài cái vào mặt Lục Mạo, thấy hắn đã say mèm, Lục Từ Thị mắng: "Đồ vô dụng."
Ninh Tú Ngọc đau lòng Lục Mạo, vội gọi hai nha hoàn vào, đỡ Lục Mạo lên giường.
Đợi hầu hạ Lục Mạo xong đâu đấy, vẻ mặt Ninh Tú Ngọc nhẹ nhõm đi không ít, nhìn Lục Từ Thị nói: “Ngoại tổ mẫu, nếu những lời biểu ca nói đều là thật, vậy Mộ Khanh Hoàng có lẽ cũng sẽ không trả thù con với biểu ca."
Ngồi trên ghế quan mạo, khuôn mặt Lục Từ Thị càng lúc càng khó xem, mí mắt cụp xuống nhìn nơi nào đó, cái miệng đầy nếp nhăn mím chặt lại, dường như đã bị đông cứng.
"Ngoại tổ mẫu?" Ninh Tú Ngọc nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Khi còn là cô nương, bà chưa từng bị chọc tức lần nào. Khi gả làm vợ người, ngoại tổ phụ của con cũng luôn ngoan ngoãn phục tùng bà. Lúc đó, thân là con dâu, mẹ chồng của bà cũng không dám mặt nặng mày nhẹ với bà. Ngoại tổ phục con chết sớm, một mình bà đem theo bốn đứa bé, cũng chưa từng ăn phải thiệt thòi từ người ngoài. Bà đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, trong lòng bà luôn lặp đi lặp lại một câu châm ngôn, dù có gặp hoàng đế cũng không sợ: mọi chuyện trong thiên hạ này đều không thoát khỏi một chữ lí, nhưng lại khiến cho tiểu tiện nhân kia ta cảm thấy ghê tởm, cơn tức này bà nuốt không trôi! Bà cũng rất buồn bực, vì sao tiểu tiện nhân đột nhiên lại quyết tuyệt muốn hòa ly, hóa ra là đã lỡ có thai với tên tiểu súc sinhLục Cửu kia rồi. Được, được, quả là rất được.”
Nhìn sắc mặt Lục Từ Thị, Ninh Tú Ngọc sợ đến nỗi không dám hó hé tiếng nào.
Chính vào lúc này, một bóng người từ bên bờ hồ đối diện đi qua, nhờ ánh nến mờ nhạt trên cột đá ven hồ, Lục Mạo nhận ra người đó, thấy hướng người đó đi chính là con đường dẫn ra ngoại viện, nhịn không được nghĩ thầm: Đã trễ thế này rồi mà Lục Cửu còn đến ngoại viện làm gì?
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lặng lẽ đi theo.
Nhưng hóa ra Lục Cửu không đi đến ngoại viện, mà hắn đi ra khỏi phủ.
Bám theo Lục Cửu băng qua hai con đường, Lục Mạo thấy hắn dừng chândưới một bức tường viện, lùi về sau vài bước chạy lấy đà rồi bất chợt nhảy lên, leo tường vào trong.
Thấy Lục Cửu biến mất nơi đầu tường, Lục Mạotiến lên, đi dọc theo tường viện ra đến đằng trước, sau khoảng thời gian nửa chén trà, Lục Mạo bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một cánh cổng lớn sơn đen có gắn cái khuyên gõ cửa hình đầu thú bằng đồng (1), hai bên cổng treo đèn lồng vàng, nương theo ánh sáng hắn liền nhìn thấy hàng chữ vàng nổi bật trên tấm biển đen, viết hai chữ"Liên Viên".
(1) Hình:
Liên Viên, sân viện hồi môn của Mộ Khanh Hoàng, từng là nơi để các danh sĩ cựu triều uống rượu chè chén dịp tu hễ (1), ngày Thượng tỵ (2) tháng ba năm nay, hắn còn ở viện này, mời hai ba tri kỷ bạn tốt đến ôn lại tập tục uống rượu thưởng ngoạn trong lễ tu hễ, hứng chí đến, tận hứng về.
(1) Tu hễ: Là một tập tục thời cổ, mọi người đi dạo chơi vào những ngày đầu tiên của tháng ba, vừa uống rượu vừa thưởng ngoạn, đồng thời còn chơi một số trò tự quy định.
(2)Ngày Thượng tỵ: Là ngày Tỵ của tuần đầu tiên trong tháng, mỗi tuần khi đó có mười ngày.
Một sân viện thanh nhã như thế, bây giờ lại trở thành nơi để đôi gian phu tiện phụ kia hẹn hò!
Mộ Khanh Hoàng à Mộ Khanh Hoàng, không trách được ngươi đột nhiên lại muốn hòa ly với ta, hóa ra là thực sự đã bị ta nói trúng, vậy mà lúc ta hỏi ngươi, ngươi còn bày ra vẻ mặt bình tĩnh không hổ thẹn, hóa ra tất cả đều là giả vờ giả vịt.
Tiện nhân!
Lửa giận trong lòng cuồn cuộn dâng, mặt Lục Mạo nhăn nhúm hết lại. Hắn thật muốn xông vào Liên Viên bắt gian, nhưng nghĩ đến hôm đó lúc Lục Cửu đánh hắn dữ tợn thế nào, Mộ Khanh Hoàng vô tình với hắn thế nào, hắn thật không thể nhấc nổi chân lên, không dám tới gần Liên Viên một bước, chỉ có thể bất lực hèn nhát nhịn xuống, xanh mặt men theo đường cũ quay trở về.
Lục Mạo cả người đầy mùi rượu trở về Đông Ly trai, vừa đẩy cửa ra liền thấy Lục Từ Thị cùng Ninh Tú Ngọc đều ở đây, hít sâu một cái, không quá bình tĩnh nói: "Đã trễ thế này, cho dù tổ mẫu có chuyện gì muốn tìm con, thì con cũng không có tinh thần nào mà nghe cả, sáng mai hẵng nói đi.”
Nói xong, hắn liền đi vào phòng ngủ.
Thấy Lục Mạo có thái độ bất kính, Lục Từ Thị gõ mạnh cây gậy chống chân lên nền đất, vẻ mặt nghiêm nghị, nói: "Đứng lại!"
Lục Mạo cắn răng, đứng im.
Lục Từ Thị lạnh lùng nói: “Hồi sáng tiểu tiện nhân kia chọc giận bà thì cũng thôi đi, con còn muốn học theo ả à? Lại đây, bà có lời muốn hỏi con.”
Trên đường về, hắn đã uống sạch rượu trong bình, lúc này mặt nóng lên, đầu óc choáng váng, tính nhẫn nại bỗng nhiên khô kiệt, Lục Mạo bất chợt xô đổ bàn trà bên cạnh hắn, trên bàn trà vốn để một chậu hoa lan, chậu hoa rơi xuống vỡ vụn, đất đen trong chậu vương vãi đầy ra nền, dọa Lục Từ Thị cùng Ninh Tú Ngọc nhảy dựng.
“Ngươi say rượu làm cái trò điên khùng gì vậy!” Lục Từ Thị tức giận ngút trời, “Ngươi có bản lĩnh thì đi mà trút giận lên Mộ Khanh Hoàngấy, chỉ biết trơ mắt ra nhìn ả chuyển đồ cưới rời phủ,ngay cả rắm cũng không dám đánh, đúng là tiểu súc sinh, một lũ chả ra gì, y chang như cái thằng cha của ngươi.”
Lục Từ Thị tức lắm rồi, buột miệng mắng ra, làm mất hết tất cả những dáng vẻ đức hạnh gom góp được trong bao nhiêu năm sống an nhàn sung sướng, những dáng vẻ đức hạnh mà một lão phu nhân của Hầu phủ nên có.
Lục Mạo bị chửi, mặt đỏ bừng bừng, loạng choạng quay người lại cười ha ha,“Phải, con không có bản lãnh, con vô dụng, con bất lực, con nhìn thấy thê tử của mình hẹn hò với đường ca của mình, vậy mà thậm chí dũng khí đi bắt gian con cũng không có. Con là cái thá gì chứ, chẳng qua chỉ là một Hàn lâm tu soạn nho nhỏ, làm sao có thể đấu với bọn họ đây? Bọn họ, một người là quận chúa hoàng gia, một người là thế tử Hầu phủ, chỉ có bọn họ mới có thể chà đạp sỉ nhục con, chứ con làm sao mà đối phó với bọn họ nổi, con chỉ có thể bất lực chịu đựng, bất lực chịu đựng…”
Lục Mạo lại cười điên loạn thêm một tràng nữa, cảm thấy trời đất quay cuồng, ngồi bệt ra đất.
Lục Từ Thị giận dữ, vội vàng đứng dậy đẩy Lục Mạo, truy hỏi, "Mạo Nhi, những gì con nói đều là thật sao? Con tận mắt thấy bọn họ hẹn hò sao, ở đâu vậy?”
“Đáng lẽ con phải sớm nghĩ ra rồi, ngày đó Lục Cửu đánh con chính là vì Mộ Khanh Hoàng, con phải sớm nghĩ ra, giữa bọn họ nói không chừng đã lỡ có thai, cho nên tiện nhân kia mới vội vội vàng vàng hòa ly với con, ha ha, con thực là ngu quá mà, Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu, các ngươi được lắm!”
Lục Mạo hận đỏ mắt.
"Cái gì? Hôm đó Lục Cửu đánh con cũng là vì Mộ Khanh Hoàng?" Lục Từ Thị vừa sợ vừa giận.
Ninh Tú Ngọc kinh ngạc khẽ nhếch đôi môi, "Lỡ có thai?”
“Con mau mau nói cho bà biết, con thấy bọn họ hẹn hò khi nào? Hẹn ở đâu?” Lục Từ Thị vỗ lên mặt Lục Mạo, thúc giục hỏi.
Rượu nóng bốc lên đầu, mặt Lục Mạo vừa nóng vừa đỏ, điên loạn một hồi liền hoàn toàn không còn sức lực gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt Lục Từ Thị từ từ mơ hồ, cũng từ từ không nghe được giọng nói của Lục Từ Thị nữa, chẳng mấy chốc liền bất tỉnh nhân sự.
"Mạo Nhi, Mạo Nhi, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi?"
Lại vỗ thêm vài cái vào mặt Lục Mạo, thấy hắn đã say mèm, Lục Từ Thị mắng: "Đồ vô dụng."
Ninh Tú Ngọc đau lòng Lục Mạo, vội gọi hai nha hoàn vào, đỡ Lục Mạo lên giường.
Đợi hầu hạ Lục Mạo xong đâu đấy, vẻ mặt Ninh Tú Ngọc nhẹ nhõm đi không ít, nhìn Lục Từ Thị nói: “Ngoại tổ mẫu, nếu những lời biểu ca nói đều là thật, vậy Mộ Khanh Hoàng có lẽ cũng sẽ không trả thù con với biểu ca."
Ngồi trên ghế quan mạo, khuôn mặt Lục Từ Thị càng lúc càng khó xem, mí mắt cụp xuống nhìn nơi nào đó, cái miệng đầy nếp nhăn mím chặt lại, dường như đã bị đông cứng.
"Ngoại tổ mẫu?" Ninh Tú Ngọc nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Khi còn là cô nương, bà chưa từng bị chọc tức lần nào. Khi gả làm vợ người, ngoại tổ phụ của con cũng luôn ngoan ngoãn phục tùng bà. Lúc đó, thân là con dâu, mẹ chồng của bà cũng không dám mặt nặng mày nhẹ với bà. Ngoại tổ phục con chết sớm, một mình bà đem theo bốn đứa bé, cũng chưa từng ăn phải thiệt thòi từ người ngoài. Bà đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, trong lòng bà luôn lặp đi lặp lại một câu châm ngôn, dù có gặp hoàng đế cũng không sợ: mọi chuyện trong thiên hạ này đều không thoát khỏi một chữ lí, nhưng lại khiến cho tiểu tiện nhân kia ta cảm thấy ghê tởm, cơn tức này bà nuốt không trôi! Bà cũng rất buồn bực, vì sao tiểu tiện nhân đột nhiên lại quyết tuyệt muốn hòa ly, hóa ra là đã lỡ có thai với tên tiểu súc sinhLục Cửu kia rồi. Được, được, quả là rất được.”
Nhìn sắc mặt Lục Từ Thị, Ninh Tú Ngọc sợ đến nỗi không dám hó hé tiếng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.